Hồi I: Định Nghĩa Của Sự Khởi Đầu

Chương 4: Kết Cấu Của Thành Trì

Chương 4: Kết Cấu Của Thành Trì

Bóng tối không mang lại sự tự do cho kinh thành Monarch, nó chỉ đơn thuần là một sự thay thế.

Ban ngày, thành trì bị thống trị bởi thứ ánh sáng lạnh lẽo của trật tự , của những con đường đá thẳng tắp và những bộ giáp được đánh bóng. Ban đêm, nó bị cai trị bởi những cái bóng cũng thẳng tắp và kỷ luật không kém. Ánh trăng không dám len lỏi một cách bừa bãi; nó bị cắt xẻn thành từng ô, từng vệt bởi những vọng gác và mái nhà, tạo ra một bàn cờ của ánh sáng và bóng tối trên mặt đất. Không có tiếng ồn ào của một thành phố về đêm. Không có tiếng nhạc, không có tiếng cười lớn. Chỉ có tiếng ủng của lính gác nện đều đặn, một nhịp điệu vĩnh cửu của sự kiểm soát .

Caina bước đi bên cạnh Ren, và lần đầu tiên, cô không cảm thấy mình là kẻ duy nhất lạc lõng. Cả thế giới này, dưới con mắt mới của cô, đều là một tập hợp của những sự lạc lõng.

Cái "Cảm Ngộ" mà cô trải qua trong rừng không biến mất khi cô ngừng cầm kiếm. Nó đã thay đổi vĩnh viễn cách cô nhìn nhận thực tại. Nó giống như một người cả đời bị mù màu bỗng nhiên nhìn thấy được một màu sắc mới, một màu sắc đáng sợ cho thấy sự mỏng manh của vạn vật.

Khi họ đi ngang qua một cặp lính gác đứng ở góc phố, Caina đã cố gắng không nhìn. Nhưng cô không thể.

Cái nhìn của cô xuyên qua lớp áo giáp sắt. Cô không chỉ thấy những kẽ hở vật lý ở cổ và dưới cánh tay. Cô "thấy" nhiều hơn thế. Định danh [Guard] (Lính Gác) của hắn ta hiện lên trong nhận thức của cô như một bức tường đá. Nhưng bức tường đó không hoàn hảo. Cô thấy một đường nứt nhỏ, một đường sáng mờ, chạy dọc từ một viên đá gần đỉnh. Nó bắt nguồn từ đâu? Cô tập trung, và cô "nghe" thấy nó: một nỗi sợ hãi âm ỉ về sự thất bại, về việc không hoàn thành nhiệm vụ. Đó là điểm yếu của hắn. Nếu bị tấn công vào sự tự tin đó, bức tường [Guard] sẽ sụp đổ nhanh hơn là bị tấn công vật lý.

Cô vội vã quay đi, cảm thấy như mình vừa làm một điều gì đó sai trái, như thể cô vừa nhìn trộm vào linh hồn của hắn ta.

Họ đi ngang qua một người phụ nữ giàu có đang vội vã lên xe ngựa. Định danh [Noble] (Quý Tộc) của bà ta là một cấu trúc lộng lẫy bằng pha lê, nhưng lại rỗng tuếch bên trong. Và Caina thấy một vết nứt lớn, một "điểm yếu" mang tên sự kiêu ngạo. Chỉ cần một cú gõ nhẹ vào sự kiêu ngạo đó, toàn bộ cấu trúc sẽ vỡ tan.

Một người ăn xin co ro trong hẻm. Cấu trúc của ông ta gần như đã tan rã. "Điểm yếu" của ông ta là sự tuyệt vọng; nó không còn là một đường nứt nữa, mà là một cái hố sâu, chỉ chực chờ sụp đổ hoàn toàn.

Thế giới này, thành phố này, được xây dựng trên vô số những vết nứt. Mỗi con người đều đang mang trong mình một kết cấu sắp vỡ. Và cô, với Định danh [The Destruction], là người duy nhất có thể nhìn thấy tất cả chúng. Khả năng này không mang lại cho cô cảm giác sức mạnh. Nó mang lại một nỗi buồn và sự sợ hãi sâu sắc. Giờ đây cô không chỉ sợ làm vỡ đồ vật. Cô sợ rằng chỉ bằng một lời nói, một hành động vô tình nhắm vào "điểm yếu" mà cô thấy, cô có thể làm tan vỡ cả một con người.

"Cô đang run," một giọng nói đều đều kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ.

Ren đã dừng lại. Họ đang đứng dưới một ngọn đèn đường hiu hắt. Cậu nhìn cô, đôi mắt xám tro trống rỗng không có bất kỳ sự phán xét nào, chỉ có sự quan sát thuần túy.

"Tôi..." Caina lắp bắp, cô đưa tay lên ôm lấy vai mình. "Tôi... thấy họ. Tất cả bọn họ. Họ... đều đang vỡ."

"Không phải tất cả," Ren đáp. "Họ chỉ đang 'tồn tại'. Mọi kết cấu đều có điểm bắt đầu và điểm kết thúc. Mọi cấu trúc đều có điểm yếu. Đó là quy luật của thực tại. Cô không 'thấy' họ đang vỡ. Cô chỉ 'thấy' cái cách mà họ 'có thể' bị phá vỡ. Đó là bản chất của [The Destruction]."

Cậu tiếp tục, giọng nói lạnh lùng của cậu lại mang một sự trấn an kỳ lạ. "Định danh của cô đã tiến lên một bước. Từ việc hủy diệt vật chất , nó bắt đầu thấu hiểu việc hủy diệt khái niệm. Cô đã nói cô 'thấy' cách để tháo dỡ mọi thứ. Con người cũng là một 'thứ' được cấu thành từ ký ức, cảm xúc và Định danh. Chúng cũng có thể bị tháo dỡ."

Caina lùi lại một bước, kinh hãi trước lời phân tích đó. "Ý anh là... tôi có thể... giết người bằng cách đó?"

"Có thể. Trong tương lai," Ren nói, không một chút do dự. "Nhưng đó không phải là mục đích của nó. Hiểu rõ một kết cấu không có nghĩa là cô phải phá vỡ nó. Một người thợ rèn hiểu rõ điểm yếu của kim loại, nhưng ông ta dùng sự hiểu biết đó để rèn nó, để khiến nó mạnh hơn, chứ không phải để đập vỡ nó. Cô có khả năng nhìn thấy vết nứt. Điều đó có nghĩa là cô cũng là người duy nhất hiểu được làm thế nào để giữ cho nó không bị vỡ."

Những lời nói của Ren như một tia sét đánh vào tâm trí Caina.

Cô luôn nghĩ sức mạnh của mình là một lời nguyền chỉ biết phá hoại . Nhưng nếu... nếu cô có thể thấy điểm yếu, có lẽ cô cũng có thể thấy cách để bảo vệ nó? Phá hủy cái cũ để tạo ra cái mới? Ren đã gieo vào đầu cô một ý tưởng mà cô chưa bao giờ dám nghĩ tới: rằng [The Destruction] có thể là một công cụ của sự sáng tạo, chứ không phải chỉ là sự kết thúc.

"Tập làm quen với nó đi," Ren kết luận. "Học cách 'tắt' nó đi khi không cần thiết. Đừng để những gì cô thấy chi phối hành động của cô. Bây giờ, chúng ta còn nhiều việc phải làm."

Sự rõ ràng trong mục đích của Ren đã kéo Caina trở lại. Cậu đã đúng. Đây là một công cụ mới, và cô phải học cách sử dụng nó.

Họ đi vào khu chợ đêm, nơi vẫn còn vài cửa hàng mở cửa phục vụ cho những lữ khách muộn. Túi tiền của Ren đã đầy lên nhờ số tinh hạch họ bán được, nhưng cậu chi tiêu vô cùng cẩn thận.

Đầu tiên là một hiệu thuốc. Người dược sĩ già nua, Định danh [Apothecary] (Dược Sĩ), đang lúi húi sắp xếp các lọ thuốc. Caina ngay lập tức "thấy" được điểm yếu của ông ta, một sự mệt mỏi kinh niên, một cấu trúc xương khớp mòn mỏi vì nhiều năm đứng làm việc. Cô vội vã nhìn đi chỗ khác, cố gắng "tắt" cái nhìn của mình đi, tập trung vào những lọ thuốc trên kệ.

"Thuốc chữa thương. Thuốc giảm đau. Băng gạc. Và bất cứ thứ gì trị được sốt rét rừng," Ren nói.

Người dược sĩ gật đầu, lấy ra những món hàng cần thiết. Ren trả tiền mà không một lời mặc cả. Sự sống và cái chết không phải là thứ để cò kè.

Tiếp theo, một cửa hàng tạp hóa. Họ mua lương khô, thịt bò muối, vài túi bánh mì cứng có thể để được lâu, và quan trọng nhất, một bộ đá lửa và bùi nhùi.

Điểm dừng cuối cùng là một tiệm bản đồ nhỏ, nằm kẹt giữa một lò rèn đã tắt lửa và một quán rượu ồn ào. Người chủ tiệm là một ông lão gầy gò, đeo một cặp kính dày cộm. Caina cảm nhận được Định danh [Cartographer] (Người Vẽ Bản Đồ) của ông, một mạng lưới phức tạp của những đường kẻ và địa danh. Điểm yếu của ông rất rõ ràng: một sự ám ảnh với sự chính xác, và một nỗi sợ hãi mơ hồ về việc thế giới bên ngoài thay đổi nhanh hơn tốc độ ông có thể vẽ lại nó.

"Một bản đồ của Hiera, và một bản đồ chi tiết nhất về tuyến đường thương mại phía bắc đến Liberal," Ren yêu cầu.

Ông lão cẩn thận lấy ra hai cuộn giấy da. "Đường đến Liberal không yên ổn đâu, cậu trẻ. Đặc biệt là đèo Vergessen. Tốt nhất là nên đi đường vòng qua Thung lũng Thương Nhân."

"Chúng tôi sẽ đi qua đèo Vergessen," Ren đáp, trải tấm bản đồ ra.

Ren gật đầu với ông lão. "Thông tin tốt. Cảm ơn." Cậu trả tiền và họ rời đi.

Họ đã có mọi thứ. Thuốc men, thức ăn, lửa, và một con đường. Cuộc hành trình thực sự sắp bắt đầu.

Con đường trở về nhà trọ vắng lặng hơn. Hầu hết các cửa hàng đã đóng cửa, và tiếng tuần tra của lính gác dường như cũng to hơn trong không khí tĩnh lặng. Caina đã cố gắng làm theo lời Ren. Cô tập trung vào hơi thở của mình, vào cảm giác của đôi bốt da mới trên nền đá, cố gắng không "nhìn" vào kết cấu của những người hiếm hoi mà họ đi lướt qua. Nó rất khó, giống như cố gắng phớt lờ một tiếng động ồn ào ngay bên tai, nhưng cô đang dần làm được.

Sự im lặng giữa họ thật thoải mái. Nhưng Caina có một câu hỏi, một câu hỏi đã dấy lên trong cô kể từ khi cô nhận ra sức mạnh mới của mình. Một câu hỏi khiến cô vừa tò mò vừa sợ hãi.

"Ren," cô ngập ngừng cất tiếng.

"Hửm?"

"Về... cái khả năng em mới có," cô nói, cố gắng chọn từ ngữ. "Em có thể thấy... điểm yếu của mọi người."

"Ta biết," Ren đáp.

"Vậy... em có thể... thử nhìn anh không?"

Ren dừng bước. Cậu không quay lại nhìn cô ngay, chỉ đứng im lặng dưới ánh trăng. Đối với Caina, đó là một vài giây dài nhất trong cuộc đời cô. Cô sợ mình đã hỏi một điều cấm kỵ. Cô sợ hãi những gì mình có thể thấy. Ren là người duy nhất không sợ hãi cô, người duy nhất nhìn thấy giá trị của cô . Nếu cô "thấy" được vết nứt của anh, nếu cô lỡ tay làm tổn thương anh...

"Hãy thử đi," Ren cuối cùng cũng nói. Cậu quay người lại, đối mặt với cô. "Nhìn đi. Và nói cho ta biết cô thấy gì."

Caina nuốt nước bọt. Cô hít một hơi thật sâu, kích hoạt lại cái "nhìn" của mình. Cô nhìn Ren.

Và không có gì cả.

Nó hoàn toàn không giống như những người khác. Những người khác là những cấu trúc, dù mạnh hay yếu, dù phức tạp hay đơn giản. Họ là những bức tường, những mạng lưới, những tòa tháp bằng pha lê. Họ "có" ở đó để cô phân tích.

Nhưng Ren...

Anh ta là một khoảng trống.

Khi cái nhìn của cô chạm vào anh, nó không tìm thấy gì để bám vào. Không có kết cấu. Không có mạng lưới ánh sáng. Không có điểm yếu, cũng không có điểm mạnh. Nó chỉ là một khoảng không đen kịt, tĩnh lặng, và tuyệt đối. Giống như nhìn vào một vực thẳm không đáy, nơi mọi quy luật về kết cấu đều không tồn tại. Năng lực "nhìn thấu" của [The Destruction] của cô, vốn có thể "tháo dỡ" mọi thứ, đã hoàn toàn thất bại khi đứng trước một thứ không có gì để "tháo dỡ".

"Em..." Caina chớp mắt, cảm thấy hơi chóng mặt. Cô "tắt" cái nhìn của mình đi, và Ren lại trở thành một hình người bằng xương bằng thịt. "Em không thể. Em không thấy gì cả. Nó... trống rỗng. Như thể anh không có ở đó."

Ren gật đầu, một sự xác nhận gần như không thể nhận thấy. "Tốt."

Cậu quay người và tiếp tục bước đi, để lại Caina vẫn còn đang sững sờ.

Ren bước đi, sự tĩnh lặng bên ngoài của cậu che giấu một sự tính toán phức tạp bên trong. Cậu đã biết câu trả lời trước khi hỏi. Nhưng cậu cần phải xác nhận.

[The Void] không phải là một Định danh. Nó là một sự phủ định Định danh.

Nó là con số không tuyệt đối.

Trong khi [The Destruction] của Caina hoạt động bằng cách thấu hiểu "kết cấu" để phá vỡ nó, thì [The Void] là sự vắng mặt của chính "kết cấu" đó. Năng lực của cậu không phải là tạo ra một bức tường phòng thủ mạnh mẽ, mà là tuyên bố rằng "không có gì ở đây để mà tấn công".

Bằng cách nào đó, bản chất của [The Void] đã giúp cậu miễn nhiễm với các khả năng phân tích và tác động của các Định danh khác. [The Destruction] không thể phá hủy cậu. [Wind] không thể đẩy cậu đi nếu cậu không muốn. [Fire] không thể đốt cháy sự trống rỗng.

Sự xác nhận này vô cùng quan trọng. Nó có nghĩa là [The Chaos] , thứ sức mạnh hoạt động bằng cách "bóp méo" và "giằng xé" Định danh của người khác, cũng sẽ không thể tác động đến cậu. Nó không thể bóp méo thứ không có hình dạng.

Cậu là vũ khí hoàn hảo để chống lại nó. Nhưng một vũ khí thì không thể chiến thắng một cuộc chiến một mình. Cậu cần một thanh gươm. Và Caina, với khả năng tìm ra điểm yếu của mọi thứ, chính là thanh gươm sắc bén nhất mà cậu có thể tìm thấy.

……………………………………………………….

Họ trở về nhà trọ. Đó là một quán trọ rẻ tiền ở khu ngoại ô, loại mà chủ quán không hỏi nhiều câu hỏi. Ren đã thuê một phòng nhỏ xíu trên gác mái trong ba ngày qua.

Cậu tiến đến quầy, nơi bà chủ trọ đang ngủ gật. Cậu đặt vài đồng xu lên bàn.

"Thêm một phòng nữa. Cho cô bé," Ren nói.

Bà chủ trọ ngẩng đầu, nheo mắt nhìn Caina trong bộ đồ mới, rồi lại nhìn Ren. Bà ta nhún vai, cầm lấy chìa khóa của phòng bên cạnh phòng Ren và đẩy nó qua quầy.

"Bữa tối ở sảnh chung đến khi hết giờ giới nghiêm," bà ta lầm bầm rồi lại gục xuống.

Đây là một cử chỉ nhỏ, nhưng đối với Caina, nó có ý nghĩa vô cùng. Một phòng riêng. Không phải một góc trong con hẻm, không phải một tấm nệm rơm chung với những người tị nạn khác. Một không gian của riêng cô.

Họ ngồi trong sảnh chung, một căn phòng u ám chỉ có vài chiếc bàn gỗ. Bữa tối, một phần trong "thỏa thuận ba bữa một ngày" của họ, là một món hầm nhạt nhẽo và bánh mì. Nhưng nó nóng. Và nó đủ no.

Họ ăn trong im lặng. Sự im lặng của Ren quá dày đặc, nhưng Caina, giờ đã dũng cảm hơn một chút, cố gắng phá vỡ nó.

"Liberal... sẽ như thế nào?" cô hỏi.

"Không chắc, nhưng có lẽ tốt hơn ở đây" Ren đáp, mắt không rời bát súp.

"Ý em là... Hội Mạo Hiểm Giả? Họ có mạnh không?"

"Có."

"Anh... đã từng ở đó chưa?"

"Chưa"

Caina im lặng. Mỗi câu trả lời của Ren đều khá bình tĩnh và không có cảm xúc. Cô hiểu. Cô đã ở cạnh Ren ba ngày để biết được anh ta không thích giao tiếp và cô cảm thấp ổn với điều đó. Phần còn lại của bữa ăn diễn ra trong sự tĩnh lặng quen thuộc giữa hai người.

Sau khi ăn xong, Ren chỉ nói, "Nghỉ ngơi đi. Chúng ta rời đi trước lúc bình minh," rồi biến mất về phòng của mình.

Caina cầm lấy chìa khóa của mình. Phòng số 7. Cô mở cửa.

Nó nhỏ xíu. Chỉ vừa đủ chỗ cho một cái giường, một cái chậu rửa mặt và một cửa sổ nhỏ nhìn ra con hẻm bên dưới. Mùi ẩm mốc xộc lên mũi cô.

Nó thật hoàn hảo.

Cô đóng cửa lại, tiếng chốt cửa vang lên là âm thanh ngọt ngào nhất cô từng nghe. An toàn. Riêng tư.

Cô ngồi xuống mép giường. Tấm nệm lún xuống dưới sức nặng của cô. Nó thô và cứng,cái mền thì mỏng và sờn cũ. Nhưng nó mềm mại hơn bất cứ nền đá lạnh lẽo nào mà cô đã ngủ trong suốt hai năm qua.

Sự thoải mái đơn giản đó, sự an toàn của bốn bức tường, là thứ cuối cùng đã phá vỡ con đập cảm xúc mà cô đã cố gắng kìm giữ.

Cô không nghĩ về [The Destruction]. Cô không nghĩ về Ren hay [The Chaos].

Cô nghĩ về một ngôi làng nhỏ đã bị xóa sổ. Cô nghĩ về mùi bánh mì mà mẹ cô hay nướng, về cảm giác bàn tay thô ráp nhưng ấm áp của cha cô khi xoa đầu cô .

Ký ức không phải là về sự mất mát kinh hoàng, mà là về những gì đã từng tồn tại.

Một giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má cô và rơi xuống tấm mền cũ. Chỉ một giọt. Một sự thừa nhận cho tất cả những gì cô đã mất.

Caina nằm xuống, vẫn mặc nguyên bộ quần áo mới. Cô nhìn lên trần nhà tối om, và sự giằng xé nội tâm bắt đầu.

Ngày mai, cô sẽ rời khỏi Monarch. Cô sẽ rời khỏi Hiera.

Đây là quê hương của cô. Dù nó có tàn nhẫn, dù nó là nơi đã lấy đi của cô mọi thứ, thì đây cũng là nơi chứa đựng những ký ức duy nhất về gia đình cô. Cha mẹ cô đã chết ở đâu đó trên mảnh đất này. Rời đi có cảm giác như đang phản bội họ, như đang vứt bỏ phần cuối cùng của con người cũ của cô. Cô đang chạy trốn.

Nhưng... một suy nghĩ khác lại trỗi dậy, mạnh mẽ và kiên định hơn.

Cô không chạy trốn.

Cô đang chiến đấu.

Ở lại đây có nghĩa là gì? Sống trong sợ hãi, trong khu ổ chuột, làm một tên trộm vặt cho đến ngày cô bị bắt hoặc chết đói? Đó mới là sự phản bội. Cha mẹ cô muốn cô "chạy đi", họ muốn cô sống.

Mảnh đất này không còn là nhà của cô nữa. Nó là một nhà tù được cai trị bởi chính những kẻ đã giết gia đình cô.

Tương lai với Ren... nó không chắc chắn. Nó đáng sợ. Nó đầy rẫy những con quái vật và những "Tông đồ" mạnh mẽ đến mức không tưởng. Nhưng đó là một tương lai. Đó là một cơ hội để chiến đấu, để trả thù, để tìm hiểu sức mạnh này, sức mạnh được sinh ra từ chính cái ngày bi kịch đó.

Cô không rời bỏ quê hương. Quê hương đã rời bỏ cô từ lâu.

Bây giờ, cô đang đi tìm một mục đích.

Caina nhắm mắt lại. Sự mệt mỏi của ba ngày luyện tập, của một ngày dài mua sắm và của những cảm xúc mãnh liệt cuối cùng cũng ập đến.

Một giọt nước mắt thứ hai lăn ra, nhưng giọt nước mắt này không phải của sự đau thương. Đó là của sự quyết tâm.

Cô sẽ đến Liberal. Cô sẽ học cách kiểm soát [The Destruction]. Và một ngày nào đó, cô sẽ đối mặt với bất cứ thứ gì đã gây ra tất cả những chuyện này.

Lần đầu tiên sau hai năm, trong một căn phòng trọ rẻ tiền ở một thành phố thù địch, Caina chìm vào giấc ngủ, một giấc ngủ sâu và không mộng mị.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!