Hồi I: Định Nghĩa Của Sự Khởi Đầu

Chương 3: Con Đường Đồng Vọng Của Sự Hủy Diệt.

Chương 3: Con Đường Đồng Vọng Của Sự Hủy Diệt.

Mặt trời của kinh thành Monarch dường như cũng tuân theo một loại kỷ luật hà khắc. Nó chiếu sáng, nhưng không ấm áp. Ánh nắng đổ xuống những con đường đá thẳng tắp, sạch sẽ một cách vô hồn, phản chiếu lại một thứ ánh sáng lạnh lẽo từ những bộ giáp sắt của lính gác. Rời khỏi sự che chở tăm tối của con hẻm, Caina cảm thấy mình như một con chuột cống vô tình chạy ra giữa một bàn cờ của những vị vua. Mọi thứ đều quá trật tự, quá im lặng, và sự hiện diện của cô, một đứa trẻ tóc đỏ nhàu nhĩ, là một nốt lạc điệu không thể chối cãi.

Ren bước đi trước cô khoảng hai bước, một khoảng cách không quá gần để gây áp lực, cũng không quá xa để cô cảm thấy bị bỏ rơi. Cậu di chuyển như một bóng ma, bóng dáng cao gầy lướt qua đám đông mà không gây ra một gợn sóng nào. Mọi người dường như vô thức tránh đường cho cậu, không phải vì sợ hãi, mà vì họ đơn giản là không thực sự "ghi nhận" sự tồn tại của cậu. Caina bước theo sau, cố gắng bắt chước sự vô hình đó nhưng thất bại thảm hại. Cô cảm nhận được những ánh mắt liếc nhanh, những cái cau mày của những người dân ăn mặc tươm tất khi thấy bộ dạng rách rưới của cô. Sự mặc cảm và thói quen cũ khiến cô chỉ muốn co người lại, biến mất vào một góc tối nào đó. Nhưng bóng lưng của Ren phía trước là một lời nhắc nhở im lặng, một mục tiêu hữu hình. Cô chỉ cần đi theo nó.

Họ dừng lại trước một cửa tiệm không quá lớn, tấm biển gỗ treo phía trên có khắc hình một thanh kiếm và một chiếc khiên. Nơi này bán đủ thứ, từ vũ khí, áo giáp cũ cho đến những vật dụng cần thiết cho một chuyến hành trình. Mùi da thuộc, dầu đánh bóng kim loại và một chút mùi ẩm mốc xộc vào mũi Caina, một tổ hợp mùi xa lạ so với mùi rác rưởi và nước cống của khu ổ chuột.

Người chủ tiệm là một gã đàn ông to béo với bộ râu quai nón rậm rạp, Định danh [Blacksmith] (Thợ Rèn) của ông ta tỏa ra một âm vang nóng bỏng và nặng nề như tiếng búa đập vào đe. Ông ta liếc nhìn Ren và Caina với vẻ dò xét.

"Cần gì?" Giọng ông ta cộc lốc.

Ren không đáp lời ngay. Cậu chỉ lẳng lặng nhìn Caina từ đầu đến chân, rồi quay sang người chủ tiệm, giọng nói đều đều như mặt hồ không gợn sóng. "Quần áo cho cô bé. Loại bền, tiện cho việc di chuyển. Và một thanh kiếm ngắn."

Gã chủ tiệm nhướng mày. "Quần áo thì có, nhưng con nhóc này mà dùng kiếm?"

Caina co rúm người lại trước câu hỏi đó. Cô còn không dám cầm một cái ly cho tử tế, nói gì đến một thứ vũ khí sắc bén. Chỉ ý nghĩ về việc chạm vào một lưỡi kiếm đã khiến cô hình dung ra cảnh nó vỡ tan thành trăm mảnh trong tay mình.

Ren không để tâm đến sự nghi ngờ của gã chủ tiệm. "Cứ mang ra đây." Cậu nói, sự quả quyết trong giọng nói tĩnh lặng của cậu khiến gã thợ rèn phải nhún vai và đi vào trong.

Một lúc sau, ông ta quay lại với một bộ trang phục và một thanh kiếm. Bộ đồ đúng như những gì Ren đã yêu cầu. Cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng tay bồng cổ điển, với phần cổ và cổ tay áo được may nhún bèo tinh tế. Bên ngoài là một chiếc áo corset (áo nịt ngực) bằng da tối màu, được gia cố bằng những đường viền và có hàng khuy cài bằng kim loại chắc chắn ở phía trước, giúp tôn lên vóc dáng và đồng thời cũng có tác dụng như một lớp áo giáp nhẹ. Đi kèm là một chiếc quần dài màu nâu sẫm và một đôi bốt da cũ nhưng còn tốt.

Caina ngần ngại cầm lấy bộ đồ. Ren ra hiệu cho cô vào một góc khuất sau tấm rèm để thay. Khi cô bé bước ra, dường như đã trở thành một người khác. Bộ quần áo vừa vặn một cách đáng ngạc nhiên. Chiếc áo corset bằng da siết nhẹ quanh eo, mang lại một cảm giác chắc chắn kỳ lạ, như thể nó đang kìm giữ lại thứ sức mạnh hỗn loạn bên trong cô. Mái tóc đỏ rối bù được cô túm lại gọn gàng. Dù gương mặt vẫn còn nét mệt mỏi và hốc hác, trông cô giờ đây giống một nhà thám hiểm tập sự hơn là một đứa trẻ ăn xin.

c633d4cb-078c-435f-9301-2feb6f0de0c3.jpg

Tiếp theo là thanh kiếm. Nó được đặt trong một bao da đơn giản, không có hoa văn trang trí. Ren rút nó ra. Lưỡi kiếm bằng thép, ngắn và thẳng, được mài sắc nhưng có vài vết xước nhỏ, cho thấy nó đã qua sử dụng.

"Cầm lấy," Ren nói.

Caina lùi lại một bước theo phản xạ. "Tôi... tôi sẽ làm hỏng nó."

"Không," Ren đáp gọn lỏn. "Cô sẽ không làm hỏng nó. Cứ cầm đi."

Caina hít một hơi sâu, bàn tay run rẩy vươn ra. Những ngón tay cô chạm vào chuôi kiếm được bọc da. Một cảm giác lạnh lẽo truyền lên. Cô chờ đợi. Chờ đợi tiếng "rắc" quen thuộc, chờ đợi một vết nứt xuất hiện trên lưỡi thép. Nhưng không có gì xảy ra cả. Thanh kiếm vẫn nằm yên trong tay cô, nặng và có thật.

"Thấy chưa?" Ren nói. "Nó không phải là một cái ly hay một thùng gỗ. Nó được tạo ra để chịu đựng sức mạnh."

Caina nhìn thanh kiếm, rồi nhìn Ren, một sự kinh ngạc len lỏi trong lòng. Lần đầu tiên, cô cầm một vật mà không phá hủy nó. Có lẽ Ren đã đúng. Có lẽ vấn đề không phải là cô, mà là cách cô sử dụng sức mạnh của mình.

Ren trả tiền. Cậu đặt những đồng xu cuối cùng lên quầy. Khi gã chủ tiệm thối lại vài đồng bạc lẻ, Ren nhận ra túi tiền của mình giờ đã trống rỗng. Việc mua trang phục và vũ khí cho Caina đã tiêu hết số tiền còn lại mà cậu kiếm được trong mấy tuần qua. Cậu nhìn số tiền lẻ còn lại trong tay. Nó chỉ đủ cho hai bữa ăn đạm bạc, không hơn không kém. Cuộc hành trình dài đến Liberal cần rất nhiều sự chuẩn bị.

"Chúng ta có một vấn đề," Ren nói khi họ bước ra khỏi cửa tiệm. "Hết tiền rồi. Chúng ta cần kiếm thêm trước khi rời khỏi đây."

Caina nhìn cậu, vẻ mặt có chút tội lỗi. "Là tại tôi..."

"Không phải lỗi của ai cả. Đây là một sự đầu tư cần thiết," Ren ngắt lời. "Bây giờ, nó cần phải sinh lời. Chúng ta sẽ đi săn. Tinh hạch của quái vật có thể bán được giá."

Đi săn quái vật? Ý nghĩ đó khiến Caina vừa sợ hãi vừa có chút phấn khích mơ hồ. Cô liếc nhìn thanh kiếm đeo bên hông. Một công cụ mà cô có thể sử dụng. Một mục đích mới.

Họ rời khỏi kinh thành qua cổng phía Tây, hướng đến khu rừng rậm rạp nằm cách đó vài dặm. Con đường mòn phủ đầy bụi đất, hai bên là những cánh đồng trải dài. Không khí trong lành hơn nhiều so với sự ngột ngạt của thành phố. Khi đã đi đủ xa, chỉ còn lại hai người trên con đường vắng, Ren bắt đầu bài học đầu tiên của mình.

"Caina, cô biết gì về Chân Ngôn Định Danh?" Cậu hỏi.

"Nó... là thứ định hình nên một con người," cô đáp, lặp lại những gì mà ai ở Golos cũng biết. "Nó là sức mạnh của chúng ta."

"Đúng, nhưng chưa đủ," Ren nói, giọng vẫn đều đều. "Nó không chỉ là sức mạnh. Nó là một âm vang. Một lời thì thầm từ linh hồn của cô. Mỗi hành động, mỗi suy nghĩ của cô đều phải hòa hợp với âm vang đó. Đó gọi là 'Con Đường Đồng Vọng'. Khi cô bước đi trên con đường đó, sức mạnh của cô sẽ tăng lên. Khi cô đi ngược lại nó, cô sẽ cảm thấy xung đột, và Định Danh của cô sẽ phản ứng lại một cách khó lường."

Cậu tiếp tục, ánh mắt nhìn về phía chân trời xa xăm. "Mỗi Định Danh đều có một bản chất cốt lõi. Một người thợ rèn với Định Danh [Blacksmith] sẽ cảm thấy thỏa mãn nhất khi ông ta rèn nên một thứ gì đó. Một người lính với Định Danh [Guardian] sẽ thấy sức mạnh của mình dâng lên khi anh ta bảo vệ người khác. Vấn đề là, rất nhiều người không hiểu hoặc cố gắng chối bỏ bản chất của mình. Họ cố gắng sống một cuộc đời đi ngược lại với âm vang của linh hồn."

Ren liếc nhìn Caina. "Hãy tưởng tượng một con sông. Nước luôn muốn chảy xuôi dòng. Nếu cô cố gắng xây một con đập để chặn nó lại, nước sẽ không biến mất. Nó sẽ tích tụ lại, ngày một dâng cao, tạo ra một áp lực khủng khiếp. Rồi đến một ngày, khi con đập không thể chịu nổi nữa, hoặc khi có một tác động mạnh từ bên ngoài, nó sẽ vỡ tung. Sức mạnh của dòng sông sẽ bộc phát một cách hỗn loạn và tàn phá."

Cậu dừng lại, để cho những lời nói của mình thấm vào tâm trí cô bé. "Đó là những gì thường xảy ra với những người mới. Họ sợ hãi sức mạnh của mình, cố gắng kìm nén nó. Nhưng sự kìm nén đó chỉ tạo ra áp lực. Và khi họ rơi vào trạng thái căng thẳng cực độ, sợ hãi, đau đớn, giận dữ hay áp lực, nó đó sẽ nổ tung. Định Danh bộc phát không phải để hại chủ nhân, mà là một sự giải phóng năng lượng tuyệt vọng. Vấn đề không phải là xây một con đập vững chắc hơn, mà là học cách tự mình mở cửa xả lũ một cách có kiểm soát."

Những lời nói chung chung của Ren, những lý thuyết cơ bản mà có lẽ cậu sẽ nói với bất kỳ người mới nào, lại đánh trúng vào tâm can của Caina. Cậu không hề biết gì về quá khứ của cô, về những bi kịch mà cô đã trải qua. Cậu chỉ đưa ra một phép ẩn dụ đơn giản.

Nhưng đối với Caina, phép ẩn dụ đó là chìa khóa.

Một con sông bị chặn lại...

Gương mặt vô hồn của cha mẹ cô hiện lên trong tâm trí. Rồi đến khuôn mặt của tên lính Monarch, nụ cười độc ác của hắn khi vung kiếm. Cơn thịnh nộ tuyệt vọng dâng lên trong lồng ngực cô lúc đó, một ước muốn nguyên thủy rằng kẻ đó phải bị hủy diệt, phải tan biến khỏi thế gian này. Đó là vết nứt đầu tiên trên con đập.

Áp lực... đau đớn... giận dữ...

Những ký ức khác ùa về, không cần Ren phải gợi mở. Cạnh sắc của chiếc ly pha lê cứa vào lòng bàn tay cô. Cơn đau nhói và nỗi tủi nhục khi bị bà chủ mắng chửi. Cô đã không muốn làm vỡ nó, cô chỉ muốn cơn đau và sự bất công đó biến mất. Cây kim may đâm vào ngón tay, một lần nữa, lại là cơn đau và sự bực dọc khi công việc không suôn sẻ. Cái bụng đói cồn cào, một sự đau đớn âm ỉ từ bên trong gào thét đòi được lấp đầy. Cái thùng gỗ cô va phải, cản đường chạy trốn của cô, gây ra một cơn đau điếng người.

Mỗi một lần đó, Định Danh của cô không hề bộc phát ngẫu nhiên. Nó là tiếng vọng lại từ chính nỗi đau và sự tuyệt vọng của cô. Nó là con sông bị dồn nén đến cùng cực, vỡ bờ vì một hòn sỏi ném xuống.

Ren không biết những điều này. Cậu không thể nào biết được. Cậu chỉ đơn giản là mô tả một hiện tượng, nhưng Caina lại thấy cả cuộc đời mình trong đó. Cô đã cố gắng trở thành một người mà cô không phải. Cô cố gắng giữ gìn, trong khi bản chất của cô là phá vỡ. Cô cố gắng nhẫn nhịn, trong khi linh hồn cô gào thét muốn hủy diệt mọi thứ làm cô tổn thương.

"Nó là một phần của cô, Caina," Ren nói, giọng cậu kéo cô ra khỏi dòng suy tưởng. "Nó không tốt, cũng không xấu. Nó đơn giản là nó. Chấp nhận nó là bước đầu tiên trên Con Đường Đồng Vọng."

Sự phản kháng gay gắt mà cô đã chuẩn bị sẵn trong cổ họng bỗng tan biến. Thay vào đó là một sự thấu hiểu cay đắng. Ren đã đúng, nhưng không phải theo cái cách mà cậu nghĩ. Cậu giống như đã đưa cho cô một tấm bản đồ chung của thế giới, và cô đã tự mình tìm thấy vị trí của bản thân trên đó.

Nước mắt bắt đầu lăn dài trên má. Nhưng đây không phải là nước mắt của sự tuyệt vọng, mà là của một sự giải thoát muộn màng. Cô đưa tay lên ngực, nơi cô có thể cảm nhận được âm vang của [The Destruction]. Lần đầu tiên, nó không còn giống như một con quái vật đang gầm gừ, mà giống như tiếng vọng của chính nỗi đau của cô. Cô mơ hồ cảm thấy một sự liên kết mỏng manh, một sợi dây kết nối giữa ý chí của cô và bản năng của Định Danh.

Họ đã đến bìa rừng. Ren dừng lại, không khí xung quanh dường như tĩnh lặng hơn. Cậu quay sang Caina, ánh mắt phẳng lặng nhưng tập trung.

"Rút kiếm ra," cậu ra lệnh.

Caina có chút ngập ngừng nhưng vẫn làm theo. Ánh sáng yếu ớt của buổi chiều tà phản chiếu trên lưỡi kiếm, tạo ra một vệt sáng lạnh lẽo.

"Bài tập đầu tiên," Ren nói. "Không phải để chiến đấu. Hãy quên việc chém hay đâm đi. Chỉ cần cầm nó. Cảm nhận nó. Thanh kiếm này giờ là một phần mở rộng của cô. Hãy để âm vang của Định Danh cô chảy qua nó."

Cậu tiếp tục giải thích, giọng đều đều như một bài kinh. "Sức mạnh ở cấp độ Cá Nhân là sự thấu hiểu bản thân. Cô là ai? Định Danh của cô là gì? Nó muốn làm gì? Cô có thể tác động đến thế giới này như thế nào? Đừng cố gắng điều khiển nó. Chỉ lắng nghe thôi. Nhắm mắt lại và để cho bản năng của cô trả lời những câu hỏi đó."

Caina làm theo. Cô nhắm mắt lại, hai tay nắm chặt chuôi kiếm, mũi kiếm chúc xuống đất. Cô cố gắng hít thở thật sâu, gạt bỏ đi nỗi sợ hãi và sự bối rối. Cô tập trung vào âm vang của [The Destruction] bên trong mình, thứ mà cô vừa mới bắt đầu chấp nhận.

Ban đầu, cô không cảm thấy gì ngoài sức nặng của thanh kiếm và sự thô ráp của phần da bọc chuôi kiếm. Nhưng rồi, khi cô thả lỏng tâm trí, để cho dòng năng lượng hủy diệt mà cô đã luôn kìm nén được tự do, một sự thay đổi kỳ lạ bắt đầu diễn ra.

Năng lượng không bộc phát ra ngoài. Thay vào đó, nó chảy từ cơ thể cô, qua cánh tay, và hội tụ vào thanh kiếm. Thanh kiếm trong tay cô dường như trở nên sống động. Nó không còn là một vật kim loại vô tri, mà là một công cụ, một phương tiện để Định Danh của cô có thể "chạm" vào thế giới.

Và rồi, mọi thứ biến mất.

Bóng tối bao trùm lấy nhận thức của Caina. Nhưng đây không phải là một bóng tối đáng sợ, mà là một sự tĩnh lặng tuyệt đối. Cô không còn cảm nhận được cơ thể mình, không còn nghe thấy tiếng gió xào xạc hay tiếng của Ren. Cô chỉ còn "thấy", nhưng không phải bằng mắt.

Thế giới trước mặt cô được tái cấu trúc lại. Mọi vật thể hữu hình. Cây cối, đất đá, cỏ cây, đều tan biến, nhường chỗ cho một cảnh tượng siêu thực. Cô thấy một mạng lưới vô tận những đường kẻ ánh sáng, chằng chịt, đan xen vào nhau. Một cái cây không còn là thân gỗ và lá, mà là một cấu trúc phức tạp gồm hàng triệu sợi ánh sáng thẳng tắp, liên kết với nhau bằng những điểm nối mờ ảo. Một tảng đá là một khối đa diện kết tinh từ vô số mặt phẳng ánh sáng, níu giữ nhau bằng một lực căng vô hình.

Đây là bản chất của vạn vật. Kết cấu. Sự liên kết.

Và giữa vũ điệu ánh sáng đó, Định Danh [The Destruction] của cô lên tiếng. Nó không gầm thét, không cuồng nộ. Nó thì thầm, với một sự rõ ràng và chính xác đến lạnh người. Nó chỉ cho cô thấy, trong cái mạng lưới phức tạp kia, đâu là đường kẻ căng nhất, đâu là điểm nối lỏng lẻo nhất, đâu là mắt xích yếu ớt nhất.

Để phá vỡ một sợi dây, không cần phải xé toạc cả sợi dây. Chỉ cần tìm ra một thớ tơ bị lỗi và cắt đứt nó.

Để làm đổ một cái cây, không cần phải chặt ngang thân nó. Chỉ cần tìm ra một đường vân gỗ chịu lực chính và tác động vào đó, toàn bộ cấu trúc sẽ tự sụp đổ.

Để làm vỡ một tảng đá, không cần dùng búa tạ. Chỉ cần tìm ra điểm hội tụ của mọi đường nứt siêu vi bên trong và gõ nhẹ vào đó.

Caina như rơi vào một trạng thái giác ngộ sâu sắc. Hủy diệt, theo cách mà Định Danh của cô nhìn nhận, không phải là hành động dùng sức mạnh thô bạo để áp đảo. Đó là một nghệ thuật, một khoa học của sự thấu hiểu. Để hủy diệt một thứ gì đó một cách hoàn hảo, trước hết, phải hiểu rõ cấu trúc của nó một cách hoàn hảo. Sự hủy diệt tối thượng đến từ sự chính xác tuyệt đối, nhắm vào điểm yếu duy nhất có thể phá vỡ toàn bộ hệ thống.

Ren đứng im lặng quan sát. Cậu chỉ định cho Caina một bài tập cơ bản để làm quen với năng lượng của mình. Nhưng vài phút trôi qua, cậu nhận thấy có điều gì đó khác thường. Khí tức xung quanh Caina trở nên tĩnh lặng một cách kỳ lạ. Dù nhắm mắt và đứng yên, cô bé dường như hòa làm một với môi trường xung quanh, nhưng theo một cách rất đáng ngại, như thể cô là trung tâm của một sự sụp đổ sắp xảy ra.

Ren nhíu mày. Đây là... trạng thái "Cảm Ngộ". Một huyền thoại trong giới sử dụng Định Danh. Đó là khi một cá nhân đạt được sự đồng điệu tuyệt đối với Chân Ngôn của mình, cho phép họ lĩnh ngộ được những chân lý sâu sắc nhất về bản chất sức mạnh của họ. Nó không thể được dạy, không thể được luyện tập, và cực kỳ hiếm khi xảy ra, thường chỉ xuất hiện ở những thiên tài xuất chúng nhất trong khoảnh khắc sinh tử. Vậy mà con bé này, trong một bài tập cơ bản, lại có thể bước vào trạng thái đó. Thiên phú này... thật đáng sợ.

Ngay lúc đó, Caina mở mắt.

Thế giới ánh sáng tan biến, nhưng dư âm của nó vẫn còn đọng lại trong nhận thức của cô. Cô nhìn vào cái cây sồi già trước mặt. Bây giờ, cô không chỉ thấy lớp vỏ cây xù xì. Bằng một cách nào đó, cô có thể "cảm nhận" được một đường vân chạy dọc từ gốc lên cành, một đường yếu ớt hơn hẳn những phần còn lại.

Cô bước tới, gần như trong vô thức, và vung kiếm. Đó không phải là một cú chém mạnh mẽ. Cô chỉ dùng vừa đủ sức, nhắm thanh kiếm vào đúng cái đường vân mà cô cảm nhận được.

Roẹt!

Lưỡi kiếm lún sâu vào thân cây một cách ngọt xớt, dễ dàng như cắt một miếng bơ. Một vết chém sâu và gọn gàng hiện ra, sâu hơn nhiều so với sức lực của một cô bé có thể tạo ra.

Caina thở dốc, nhìn nhát chém mình vừa tạo ra rồi nhìn lại thanh kiếm. Cô đã làm được. Cô đã không phá hủy thanh kiếm. Cô đã điều khiển được sức mạnh của mình.

"Cô... đã thấy gì?" Ren cất tiếng hỏi, sự tò mò hiếm hoi lộ rõ trong giọng nói của cậu.

Caina quay lại, đôi mắt đỏ rực của cô ánh lên một sự tự tin mới mẻ. "Em thấy... mọi thứ được tạo nên như thế nào," cô nói, giọng vẫn còn chút run rẩy vì phấn khích. "Và em thấy... cách để tháo dỡ chúng."

Ren im lặng một lúc lâu. Cậu biết rằng, cậu đã không nhặt được một cô chuột cống bên lề đường. Cậu đã tìm thấy một thứ gì đó nguy hiểm hơn rất nhiều.

Ba ngày tiếp theo là những ngày luyện tập gian khổ nhất nhưng cũng đáng giá nhất trong cuộc đời Caina. Họ đi sâu hơn vào rừng, săn những con quái vật cấp Dị thường, những sinh vật chỉ gây nguy hiểm cho một cá nhân đơn lẻ. Con mồi đầu tiên của họ là một con goblin. Nó nhỏ bé, xấu xí, và cầm một cây gậy bằng gỗ. Khi nó lao tới, Caina đã hoảng sợ. Nhưng rồi cô nhớ lại bài học và cảm ngộ lúc trước. Cô nhìn vào cây gậy gỗ, và một cách bản năng, cô "thấy" được những thớ gỗ yếu nhất. Cô vung kiếm, nhắm vào đúng điểm đó. Thanh kiếm của cô, được gia cường bởi một luồng năng lượng hủy diệt nhỏ, đã chém gãy cây gậy gỗ một cách dễ dàng. Con goblin sững sờ, và Caina đã kết liễu nó bằng một nhát đâm.

Dần dần, cô kiểm soát được năng lượng của mình tốt hơn. Điều làm Ren ngạc nhiên là khả năng nhận biết điểm yếu của cô bây giờ dường như là một bản năng. Mỗi đòn tấn công của cô, dù vụng về, luôn nhắm vào những điểm chí mạng của quái vật: một kẽ hở trên lớp vỏ của một con bọ khổng lồ, một khớp xương yếu ớt của một con sói hoang. Ở cấp độ Cá Nhân, [The Destruction] cho cô khả năng nhìn thấu "sự kết cấu" của vạn vật và tìm ra nơi dễ phá vỡ nhất.

Tuy nhiên, bản năng chiến đấu của cô gần như bằng không. Cô thường quá tập trung vào việc tìm điểm yếu mà quên mất việc phòng thủ, và Ren đã không ít lần phải ra tay cứu cô khỏi những đòn tấn công bất ngờ từ phía sau hay những con quái vật khác. Cậu di chuyển như một bóng ma, con dao của cậu chỉ xuất hiện khi cần thiết, nhanh, gọn và chết chóc.

Vào cuối ngày thứ ba, khi họ đã thu thập được một túi đầy tinh hạch, họ chạm trán một thử thách lớn hơn. Một con Orc. Nó cao gần gấp đôi Ren, cơ bắp cuồn cuộn, và mang một cây rìu chiến khổng lồ. Âm vang phát ra từ nó không phức tạp, mà nguyên thủy và mạnh mẽ: [Wild] - Hoang dã. Đây là một quái vật cấp Hiểm họa.

Caina, tự tin hơn sau ba ngày luyện tập, quyết định đối đầu với nó. Cô nấp sau một cái cây, cố gắng tìm kiếm điểm yếu của con Orc. Nhưng khi cô vừa dồn năng lượng vào thanh kiếm, chuẩn bị lao ra, con Orc bỗng gầm lên một tiếng long trời và quay phắt lại, đôi mắt đỏ ngầu của nó nhìn thẳng vào chỗ nấp của cô.

Bản năng hoang dã của nó đã cảm nhận được sát khí của Caina trước cả khi cô hành động. Chiến thuật tìm điểm yếu của cô hoàn toàn vô dụng trước một đối thủ dựa hoàn toàn vào bản năng. Con Orc gầm lên và lao tới, cây rìu của nó bổ xuống cái cây nơi Caina đang nấp.

Caina cảm nhận được sức mạnh đó có thể nghiền nát cơ thể cô, cô khẩn trương lăn người ra xa. Cái cây bị chém gãy làm đôi. Cô hoàn toàn bị áp đảo bởi sức mạnh và sự cuồng bạo của nó.

Đúng lúc con Orc định vung rìu lần nữa, một bóng đen đã lướt qua. Ren. Cậu không tấn công con Orc. Cậu chỉ đơn giản là áp lòng bàn tay lên lưng nó.

Một sự tĩnh lặng kỳ lạ bao trùm. Con Orc khựng lại, đôi mắt đỏ ngầu của nó mất đi vẻ điên cuồng, thay vào đó là sự bối rối. Âm vang [Wild] của nó đã biến mất, bị cắt đứt hoàn toàn bởi [The Void] của Ren. Nó không còn là một con quái vật cuồng bạo, chỉ là một sinh vật to lớn và ngơ ngác.

Ren rút dao. Nhảy lên và dùng tay bám vào vai của con quái vật, vẽ một đường rạch từ cổ sau con Orc xuống đến giữa giữa ngực, nhanh và chính xác, một vết thương khổng lồ hiện ra sau đó với máu phun ra từ đó, xối đầy trên mặt đất phía trước. Và rồi, cái xác khổng lồ đổ ập xuống đất.

Caina ngồi bệt dưới đất, thở hổn hển, nhìn cảnh tượng đó với sự kinh hãi và ngưỡng mộ. Cô nhận ra mình còn một chặng đường rất rất dài phải đi.

“Trở về thôi” Ren lên tiếng.

Caina trở lại với thực tại, vội đứng dậy, tra thanh kiếm vào vỏ và bước theo Ren.

Trên đường trở về thành phố, hoàng hôn buông xuống. Caina mệt mỏi lê bước theo sau Ren. Cơ thể cô đau nhức vì những trận chiến trong ba ngày qua. Nhưng đối lập với bên ngoài, trong lòng lại dâng lên một cảm giác ấm áp. Họ bán được số tinh hạch với một cái giá khá hời cho một tiệm kim khí, ở đó cần những tinh hạch này để cung cấp năng lượng cho những thiết bị. Riêng viên tinh hạch của con Orc do được định giá quá thấp nên Ren đã giữ lại. Túi tiền của Ren lại đầy lên. Họ đã có đủ tiền cho lương thực, thuốc men và những vật dụng cần thiết cho chuyến đi đến Liberal sắp tới.

Caina nhìn bóng lưng của người đang đi trước. Một người là Hư Vô, người đã hướng dẫn cho cô, một kẻ mang trong mình Sự Hủy Diệt biết cách để tồn tại. Tương lai vẫn còn mờ mịt và đầy nguy hiểm, nhưng lần đầu tiên trong đời, Caina cảm thấy nó không còn là một màu đen tuyệt vọng nữa. Một con đường đã mở ra trước mắt cô, và dù nó gập ghềnh, cô biết mình sẽ không phải bước đi một mình nữa.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!