Hồi I: Định Nghĩa Của Sự Khởi Đầu
Chương 07: Bản năng của một vũ khí
0 Bình luận - Độ dài: 3,610 từ - Cập nhật:
Ngọn lửa trong lò sưởi lách tách một cách mệt mỏi, vật lộn với cái ẩm ướt của căn nhà gỗ bị bỏ hoang. Ánh sáng cam lập lòe chiếu lên ba bóng người, tạo ra những cái bóng nhảy múa xiêu vẹo trên bức tường bám đầy bụi.
Đêm đã buông xuống ngôi làng tan hoang, mang theo một sự im lặng dày đặc, nặng nề, như thể chính không khí cũng đang đè nén một tiếng than khóc không thành lời. Sự im lặng trong căn nhà còn nặng nề hơn. Nó được dệt nên từ nỗi đau của Caina, sự trống rỗng của Ren, và một thứ gì đó nguyên sơ, vỡ nát vừa mới được mang vào từ cậu bé Leo.
Caina ngồi bó gối, nhìn chằm chằm vào cậu bé đang ngồi trên sàn, tựa lưng vào tường. Leo không cử động. Cậu chỉ ngồi đó, đôi mắt xám xịt vô hồn nhìn xuyên qua ngọn lửa, xuyên qua bức tường, nhìn vào một nơi nào đó mà cô không thể thấy. Bức thư của cha cậu nằm gọn trong túi áo Ren. Viên tinh hạch của Garet nằm bên cạnh, ánh sáng mờ đục của nó như một lời nhắc nhở về bi kịch vừa xảy ra.
Caina không thể chịu đựng được sự im lặng này. Cô đã ở vị trí của Leo. Cô biết cái cảm giác khi cả thế giới sụp đổ và chỉ còn lại một khoảng không vô tận.
"Chị là Caina," cô bé lên tiếng, giọng khàn khàn.
Leo không phản ứng.
"Chị... chị cũng mất gia đình. Trong cuộc nội chiến. Binh lính của Monarch... chúng..." Cô ngập ngừng, ký ức của chính mình ùa về, đắng chát. "Chị hiểu cảm giác của em."
Một cái gật đầu nhẹ, gần như không thể nhận thấy. Đó là tất cả những gì Leo đáp lại. Một sự thừa nhận hời hợt rằng cậu đã nghe thấy.
Caina cắn môi. Sự đồng cảm của cô dường như không thể xuyên thủng bức tường vô cảm mà cậu bé đã dựng lên. Cô nhìn sang Ren, tìm kiếm một sự giúp đỡ, nhưng anh chỉ ngồi đó, tĩnh lặng như một tảng đá, đôi mắt nhắm hờ, dường như đang chìm trong trạng thái cảm ngộ của riêng mình, không quan tâm đến thế giới.
Sự im lặng lại kéo dài, ngột ngạt và khó xử. Tiếng lửa kêu lách tách trở nên thật ồn ào.
Và rồi, Ren lên tiếng.
Giọng nói của cậu vẫn đều đều, không một chút cảm xúc, nhưng nó cắt xuyên qua sự im lặng một cách chính xác như một con dao mổ. Cậu không nhìn Caina. Cậu nhìn Leo.
"Mẹ của cậu... bà ấy là người như thế nào?"
Một câu hỏi lạ lùng. Không phải "Chuyện gì đã xảy ra?" hay "Em có ổn không?". Cậu hỏi về một thứ đã mất, không phải về sự mất mát.
Caina sững sờ trước câu hỏi đó. Nó quá trực tiếp, quá riêng tư.
Nhưng hiệu quả của nó là ngay lập tức.
Bức tường phòng thủ của Leo, thứ đã vững chãi trước sự đồng cảm của Caina, bỗng nứt vỡ trước câu hỏi lạnh lùng của Ren. Đôi vai nhỏ bé của cậu bé bắt đầu run lên, một cơn run rẩy gần như co giật.
Cậu không phát ra một tiếng động nào. Không một tiếng nấc, không một tiếng thút thít.
Nhưng nước mắt đã bắt đầu trào ra. Hai hàng nước mắt trong suốt lăn dài trên khuôn mặt dính đầy bụi bẩn, rơi xuống tấm áo rách. Đôi mắt cậu vẫn trống rỗng như hai hòn đá, nhưng giờ chúng là hai hòn đá ướt sũng dưới mưa.
Sự im lặng vỡ vụn, nhường chỗ cho một nỗi đau không lời.
"Bà ấy..." Leo mở miệng, giọng nói khô khốc và vỡ nát, "Bà ấy... tốt."
Cậu hít một hơi thật sâu, cơn run rẩy lan ra toàn bộ cơ thể.
"Bà ấy... hay cười. Ngay cả khi... không có gì để ăn. Bà ấy vẫn cười... và nói rằng cha sẽ mang về thứ gì đó."
Leo đưa bàn tay gầy guộc lên quệt nước mắt, nhưng chúng lại trào ra nhiều hơn.
"Bà ấy... làm bánh mì. Ngon nhất... thế giới. Bà ấy luôn... để dành cho em phần có nhiều... nhiều bơ nhất..."
Ký ức về sự ấm áp, về tình yêu thương vô điều kiện, là thứ tàn nhẫn nhất vào lúc này. Nó là thứ duy nhất có thể xuyên thủng sự tê liệt do chấn thương. Cậu bé gục đầu xuống, hai tay ôm lấy đầu gối, và cơ thể cậu rung lên bần bật trong một cơn khóc câm lặng.
Toàn bộ năng lượng, toàn bộ sự sống còn sót lại dường như đã bị rút cạn bởi cơn bộc phát cảm xúc đó. Một lúc sau, cơn run rẩy dịu đi, và cậu bé lịm dần, gục xuống sàn nhà lạnh lẽo, co rúm lại như một con thú nhỏ bị thương, thiếp đi vì kiệt sức.
Caina vội vàng đứng dậy, định đỡ cậu bé, nhưng Ren đã hành động trước.
Anh đứng dậy, sự tĩnh lặng của [The Void] dường như dịu đi một chút. Anh nhẹ nhàng, gần như là dịu dàng, bế xốc cậu bé lên. Leo nhẹ bẫng, như một bó củi khô. Ren đặt cậu bé lên chiếc giường duy nhất trong góc phòng, tấm nệm cũ kỹ kêu lên một tiếng phản đối yếu ớt.
Căn nhà không có chăn. Ren tháo chiếc ba lô của mình ra, lấy từ trong đó một tấm chăn mỏng nhưng sạch sẽ, được gấp gọn gàng. Anh cẩn thận đắp nó lên người Leo, che đi thân hình nhỏ bé đang co ro.
Đó là một hành động của sự chăm sóc thực tế, một hành động vượt xa những gì Caina từng nghĩ Ren có thể làm.
Ren quay lại lò sưởi, ngồi xuống vị trí cũ của mình. Anh không nói gì, lại nhắm mắt lại.
Caina nhìn anh, rồi nhìn Leo. Đêm nay còn rất dài. Và trong lòng mỗi người, những suy tư nặng trĩu lại tiếp tục cuộc hành trình của riêng nó.
…………………………………………………………………
Cùng lúc đó, cách xa ngôi làng hàng chục dặm, một bóng người đang lảo đảo bước đi trong đêm.
Garet.
Ông không biết mình đang đi đâu. Ông chỉ biết mình phải đi. Rời xa nơi đó, rời xa tội lỗi của mình. Đôi chân trần của ông dẫm lên sỏi đá và cành gai, máu rỉ ra rồi lại khô lại, chai sạn. Nhưng ông không cảm thấy đau. Cái đau thể xác không là gì so với cơn đau đang xé nát linh hồn ông.
Elara... Elara...
Ông đã giết cô. Bằng chính đôi tay này. Đôi tay mà ông đã dùng để bảo vệ cô, để ôm cô, giờ đây đã nhuốm máu của cô. [The Chaos] đã đi rồi, bị hút đi bởi cậu trai bí ẩn đó, để lại cho ông một sự tỉnh táo tàn khốc. Ông thà rằng mình vẫn còn điên loạn.
Và Leo...
Một cơn co thắt khác bóp nghẹt trái tim ông. Ông đã bỏ rơi con trai mình, ngay sau khi giết mẹ nó. Ông là một kẻ hèn nhát. Một con quái vật.
Ông nghĩ về Định danh của Leo. [Weapon]. Một Định danh mạnh mẽ và nguy hiểm. Ngay từ khi nó thức tỉnh, Garet đã biết con đường của con trai mình sẽ không bình thường. Một "Vũ Khí" cần một "Chủ Nhân". Nó cần được "rèn giũa" qua những trận chiến khắc nghiệt, qua kỷ luật thép, để trở nên sắc bén.
Nhưng Garet đã không làm thế. Ông yêu con mình. Ông chỉ muốn Leo có một cuộc sống yên bình, một tuổi thơ bình thường. Ông đã bảo bọc nó, yêu thương nó, cố gắng làm cùn đi bản chất của nó.
Ta đã làm cùn đi thanh vũ khí, ông nghĩ một cách cay đắng. Ta cố gắng biến nó thành một cái cày, và khi bão tố ập đến, nó không thể tự bảo vệ mình.
Ông đã không thể bảo vệ vợ mình. Và sự bảo bọc của ông đã thất bại trong việc bảo vệ con trai ông khỏi bi kịch.
Cậu trai tóc đen đó... Ren. [The Void]. Một sự trống rỗng lạnh lùng, nhưng lại có một sức mạnh áp đảo. Khi cậu ta hút [The Chaos] ra khỏi ông, Garet đã cảm nhận được nó. Một quyền năng tuyệt đối, một định luật không thể chối cãi.
Có lẽ... đó chính là lò rèn mà Leo cần. Một chủ nhân không có tình cảm, không có sự yếu đuối, người sẽ rèn giũa Leo thành thanh vũ khí mà nó đáng lẽ phải trở thành.
Garet vấp ngã, ngã sõng soài trên mặt đất ẩm ướt. Ông không còn sức để đứng dậy. Ông cứ nằm đó, chờ đợi cái chết, chờ đợi thú dữ của khu rừng đến kết liễu cuộc đời vô nghĩa của mình.
Bỗng nhiên, ông nghe thấy tiếng bước chân.
Hai bóng người mặc áo choàng trùm đầu kín mít bước ra từ bóng tối của một thân cây cổ thụ, như thể họ là một phần của cái cây đó. Chuyển động của họ không giống con người.
Garet nheo mắt. Trên vai áo choàng của họ, có một biểu tượng kỳ lạ được thêu bằng chỉ đỏ: một con mắt đang mở to, và từ đó, một dòng máu đang chảy xuống.
"Thật là một sự trùng hợp thú vị," một giọng nói vang lên, mượt mà nhưng lại sắc như dao cạo. "Một vật chủ vừa bị thanh tẩy. Năng lượng Hỗn Loạn còn sót lại thật... tinh khiết."
Hai kẻ đó đứng trên cao nhìn xuống Garet, không một chút thương hại.
"Ngươi là ai?" Garet cố gượng dậy, nhưng cơ thể ông đã kiệt quệ.
Kẻ trùm đầu cười khẽ, một âm thanh ghê rợn.
"Đừng lo lắng, [Archer]. Ngươi đã hoàn thành rất tốt mục đích của mình cho [The Chaos]. Và giờ, ngươi sẽ phục vụ một mục đích lớn hơn cho chúng ta."
Hắn giơ tay ra, và Garet cảm thấy một cơn đau đớn khủng khiếp hơn cả [The Chaos] ập đến, một thứ gì đó đang cố gắng xé nát linh hồn ông từ bên trong.
"Xin chào," giọng nói của kẻ lạ mặt vang lên, "vật thí nghiệm."
…………………………………………………………………………
Mặt trời mọc, chiếu ánh sáng yếu ớt lên ngôi làng như một sự ấm áp sau những bi kịch.
Ren và Caina đã giúp Leo đào một ngôi mộ cho mẹ cậu, dưới một gốc cây sồi già ở rìa làng. Họ không có quan tài, chỉ có một tấm vải liệm sạch mà ông trưởng làng đã đưa cho.
Khi công việc hoàn tất, Caina đặt một bó hoa dại nhỏ lên ụ đất mới. Ren đứng im lặng, một cái bóng canh gác.
Leo quỳ trước mộ. Cậu bé đã quỳ ở đó rất lâu, bất động như một pho tượng nhỏ.
Caina lo lắng nhìn cậu, rồi nhìn Ren. Ren chỉ khẽ lắc đầu, ra hiệu cứ để cậu bé yên.
Bên trong tâm trí Leo, một cơn bão đang diễn ra. Cậu không còn khóc. Nỗi đau đã cô đặc lại, biến thành một thứ gì đó khác. Cậu nhìn chằm chằm vào ụ đất, và ký ức ùa về. Không phải ký ức về cái chết, mà là về cuộc sống.
Cậu nhớ năm cậu sáu tuổi, khi cậu tập dùng con dao gỗ đầu tiên mà cha làm cho. Cậu đã vấp ngã và trượt chân trên một con dốc, trầy xước hết cả hai chân, máu chảy ròng ròng. Cậu đã khóc rất to.
Mẹ cậu đã chạy đến, nhưng bà không bế cậu lên ngay. Bà chỉ ngồi xổm xuống, lau nước mắt cho cậu và mỉm cười, nụ cười ấm áp như ánh nắng.
"Mạnh mẽ lên, Leo," bà nói, giọng dịu dàng nhưng kiên định. "Một chút trầy xước không thể làm khó được chiến binh của mẹ. Con là niềm tự hào của mẹ, nhớ chứ?"
Con là niềm tự hào của mẹ.
Câu nói đó vang vọng trong tâm trí cậu. Một mệnh lệnh cuối cùng, một di sản quan trọng hơn cả mạng sống.
Leo cảm thấy như có một đôi tay vô hình đang đặt lên vai mình, nâng cậu dậy. Không phải bàn tay của cha. Đây là bàn tay của mẹ.
Cậu đứng phắt dậy.
Sự thay đổi đột ngột đến mức Caina cũng giật mình. Cậu bé tám tuổi vừa quỳ gối trong tuyệt vọng đã biến mất. Đứng ở đó là một thứ gì đó khác. Đôi mắt cậu vẫn xám, nhưng không còn vô hồn. Chúng sắc bén.
Leo quay người, không một chút do dự, bước thẳng đến trước mặt Ren.
"Em muốn mạnh hơn," cậu bé tuyên bố, giọng nói rõ ràng và kiên định, không một chút run rẩy.
Ren nhìn thẳng vào mắt cậu. "Để làm gì?"
Leo hít một hơi. Cậu liếc nhìn ụ đất của mẹ mình, rồi quay lại nhìn Ren, ánh mắt vững như thép.
"Để bảo vệ những thứ mỏng manh phía sau mình."
NGAY KHI CÂU NÓI ĐÓ ĐƯỢC THỐT RA.
Một luồng năng lượng vô hình bùng nổ từ cơ thể nhỏ bé của Leo. Nó không phải là một vụ nổ vật lý, mà là một sự bùng nổ của "Âm Vang". Caina cảm thấy như có hàng ngàn mũi kim đâm vào da mình, một áp lực sắc lẹm khiến cô phải lùi lại một bước.
Ren, tuy nhiên, vẫn đứng yên. Cậu nhắm mắt lại, "lắng nghe".
Cậu đã ngầm thừa nhận cậu nhóc này, nhưng tiềm năng mà cậu vừa cảm nhận được vẫn khiến cậu có một chút ngạc nhiên.
Âm vang của [Weapon] mà cậu nghe thấy tối qua là một mớ hỗn độn của tiếng kim loại vỡ vụn va chạm vào nhau.
Nhưng giờ đây, nó đã thay đổi.
Nó không còn hỗn loạn. Nó là một âm thanh duy nhất, sắc bén, tập trung và kinh hoàng. Nó giống như tiếng của một lưỡi kiếm vô hình, không có hình dạng cụ thể, đang được mài trên một hòn đá vĩnh cửu. Nó không phải là một vũ khí. Nó là khái niệm của một vũ khí, sẵn sàng trở thành bất cứ thứ gì chủ nhân của nó cần: một thanh kiếm, một ngọn giáo, một mũi tên, hay một con dao găm.
Một lát sau, luồng âm vang đó rút về, hội tụ lại bên trong Leo. Cậu bé mở mắt.
Ren nhìn cậu nhóc đang nhắm mắt cảm nhận sức mạnh mới của mình. "Đi thôi," Ren vẫy tay. "Còn nhiều thứ ở phía trước đang đợi cậu."
Leo gật đầu. Cậu quay lại, cúi đầu thật sâu trước mộ mẹ mình một lần cuối. Sau đó, cậu chạy về căn nhà gỗ, nhanh chóng thu dọn những vật dụng ít ỏi còn sót lại của gia đình mình vào một cái túi vải nhỏ.
Họ đến chào trưởng làng. Ông lão nhìn thấy Leo đi theo Ren và Caina, ông không hỏi một lời nào về Garet, như thể đã biết trước kết quả bi thảm đó. Ông chỉ trao cho họ một túi nhỏ đựng lương khô và gật đầu. "Chúc các cháu lên đường bình an."
………………………………………………………………………..
Ba người lại tiếp tục hành trình, hướng về phía thành phố Wisdom.
Hai ngày đi đường tiếp theo là một sự thay đổi lớn. Bầu không khí không còn nặng nề. Caina, thấy Leo đã lấy lại được tinh thần, bắt đầu nói chuyện với cậu nhiều hơn.
Và lần này, Leo đáp lại.
Họ nói về những điều nhỏ nhặt. Caina nói về món bánh mì mà cô đã ăn trộm. Leo nói về con dao gỗ mà cha đã làm cho cậu.
Rồi Caina kể về gia đình mình. Cô kể về ngôi làng chìm trong biển lửa, về những lá cờ sư tử bạc, về cái chết của cha mẹ cô.
Khi Leo lắng nghe câu chuyện của Caina, cậu bé nhận ra một điều. Cậu không đơn độc. Nỗi đau của cậu, dù sâu sắc, nhưng không phải là duy nhất. Cô bé tóc đỏ này cũng đã trải qua điều tương tự. Cậu đã tìm thấy một tri kỷ.
Và rồi, hai đứa trẻ, một mười bốn, một tám tuổi, ngồi bên vệ đường và khóc. Không phải là tiếng khóc câm lặng của Leo, hay sự kìm nén của Caina. Họ khóc như hai đứa trẻ thực sự, nức nở, to tiếng, giải tỏa tất cả nỗi đau mà chúng đã phải chịu đựng.
VÚT!
Một tiếng động sắc lẹm vang lên. Một con dao găm đen tuyền cắm phập vào cổ một con goblin vừa ló đầu ra khỏi bụi rậm cách đó ba mươi mét, bị thu hút bởi tiếng khóc.
Ren lẳng lặng trượt xuống từ một cành cây. Cậu rút con dao của mình ra, lau vào đám lá.
Cậu nhìn hai đứa trẻ mắt đỏ hoe. "Nếu hai người còn khóc to như vậy, bữa tối nay chúng ta sẽ có rất nhiều thịt goblin đấy."
Cậu không hề thấy phiền. Ren không cảm thấy phiền toái. Xét cho cùng, dù có lạnh lùng, cậu vẫn là một phần của "con người". Cậu chỉ học được cách nhìn thấy những cảm xúc đó bằng sự tĩnh lặng.
Với người khác, họ như đang trải nghiệm mọi thứ ở góc nhìn thứ nhất, bị cuốn theo dòng chảy của cảm xúc. Nhưng Ren, cậu giống như đang quan sát chính mình ở góc nhìn thứ ba. Cậu thấy sự việc xảy ra, cậu thấy cảm xúc (của người khác) dâng lên, và cậu chọn cách phản ứng. Cậu kiểm soát được hành vi, cử động, và cả sự im lặng của mình một cách tuyệt đối. Cậu là người quan sát tối thượng, ngay cả với chính bản thân.
Vào ngày thứ ba, khi họ chỉ còn cách Wisdom khoảng nửa ngày đường, Ren quyết định đã đến lúc.
Cậu phát hiện một con goblin trinh sát khác, đang lúi húi đào bới một thứ gì đó. Nó ở một mình.
"Leo," Ren gọi.
Cậu bé lập tức đứng nghiêm.
Ren rút con dao găm đen tuyền của mình ra, chìa chuôi dao về phía Leo. "Một bài kiểm tra."
Leo nhận lấy con dao. Lòng bàn tay cậu vừa khít với chuôi dao, như thể nó được làm ra cho cậu.
"Hạ nó," Ren ra lệnh.
Leo không hề run sợ. Cậu bé đã chứng kiến cha mình chiến đấu cả trăm lần. Ký ức về những chuyển động, những cú né đòn, đã ăn sâu vào tiềm thức cậu.
Con goblin phát hiện ra cậu và gầm lên, vung cây gậy gỗ lao tới.
Leo di chuyển. Cậu dễ dàng né được đòn tấn công thô kệch đó. Cậu lách sang một bên, né đòn thứ hai. Cậu nhanh nhẹn một cách đáng ngạc nhiên. Nhưng cậu không thể tấn công.
Con dao găm quá ngắn. Mỗi khi cậu cố gắng áp sát, con goblin lại lùi lại và vung gậy, buộc cậu phải giữ khoảng cách.
Mười phút trôi qua. Leo đã thấm mệt. Cậu né tránh một cách hoàn hảo, nhưng con goblin chỉ bị vài vết xước nông. Cậu không thể kết liễu nó.
Ren, vẫn đứng quan sát trên một cành cây gần đó, đột ngột lên tiếng.
"Năng lực Định danh của cậu là gì?"
Leo, đang thở dốc và lách người né một cú đập, trả lời ngay mà không cần nhìn về phía Ren. Cậu biết việc rời mắt khỏi đối thủ là ngu ngốc.
"Nhận lệnh và thực hiện!" Cậu hét lên. Đúng với một vũ khí. Nó phải có người sử dụng, và bây giờ, người đó là Ren.
Ren chợt nhận ra sự thất thố của mình. Cậu đã không hỏi điều đó trước. Cậu đã ra một "mục tiêu" (Hạ nó), chứ không phải một "mệnh lệnh".
Ren thay đổi giọng điệu. Giọng cậu trở nên sắc bén, lạnh lùng, không phải là một lời đề nghị, mà là một định luật.
"Hạ con goblin đó. Nhanh nhất có thể!"
Khoảnh khắc đó, bên trong Leo, một thứ gì đó đã được mở khóa. Sức mạnh bùng nổ.
Con goblin vung gậy lần nữa. Nhưng lần này, Leo không né sang bên.
VÚT!
Tốc độ của cậu dường như tăng lên gấp rưỡi, hoặc hơn thế. Cậu lướt tới, không phải né, mà là xuyên qua đòn tấn công. Trong một tích tắc, cậu đã ở sau lưng con goblin.
Con goblin khựng lại, sự thay đổi tốc độ đột ngột khiến nó không kịp phản ứng.
Nó cúi nhìn xuống ngực mình.
Mũi dao găm đen tuyền của Ren đã xuyên thủng từ sau lưng, đâm thẳng vào tim nó.
Leo rút dao ra.
Con goblin cựa quậy vài cái, cây gậy gỗ rơi khỏi tay nó. Nó ngã ập xuống đất.
Cậu bé đứng đó, thở hổn hển, con dao găm trong tay nhỏ máu. Cậu đã giết đối thủ đầu tiên của mình. Và cậu không cảm thấy gì cả.
Chỉ là... hoàn thành mệnh lệnh.
0 Bình luận