Hồi I: Định Nghĩa Của Sự Khởi Đầu
Chương 8: Lò Rèn Của Hư Vô
1 Bình luận - Độ dài: 4,375 từ - Cập nhật:
Năm ngày tiếp theo trên con đường mòn bụi bặm của Hiera là một sự lột xác âm thầm của cả ba người. Không khí nặng nề của bi kịch và máu tanh đã dần lùi lại, nhường chỗ cho một nhịp độ mới, một nhịp độ của sự rèn luyện, thấu hiểu và chấp nhận.
Hành trình này, đối với Ren, là một phòng thí nghiệm di động. Và đối tượng thí nghiệm chính của cậu, không ai khác, chính là Leo.
Cậu đã dành năm ngày để kiểm tra và phân tích giới hạn của Định danh [Weapon] với một sự tỉ mỉ của một nhà nghiên cứu.
Vào ngày đầu tiên, họ chạm trán một con lợn rừng hung hãn.
"Leo, chặn nó lại!" Ren ra lệnh.
Leo, theo bản năng, lao ra, một luồng năng lượng mờ nhạt bao bọc lấy cậu. Cậu giơ hai tay ra, cố gắng cản con thú. Nhưng mệnh lệnh "chặn nó lại" quá mơ hồ. Năng lượng nhận được chỉ đủ để cậu không bị húc văng, nhưng con lợn rừng vẫn ủi cậu sang một bên và tiếp tục lao vào khu rừng.
Ren ghi nhận. Phát hiện 1: Mệnh lệnh không rõ ràng, phi lý hoặc vượt quá khả năng thể chất cơ bản của vật chủ sẽ không có hiệu lực, hoặc hiệu lực cực kỳ yếu.
Ngày thứ hai, họ gặp một con sói hoang.
"Leo," Ren nói, giọng lạnh lùng và chính xác. "Dùng con dao của ta. Ta cần ngươi di chuyển về phía bên trái, né đòn tấn công của nó, và đâm chính xác vào mắt trái của nó. Chỉ một mắt."
"Rõ!"
Khoảnh khắc mệnh lệnh được ban ra, cơ thể Leo bùng nổ sức mạnh. Cậu di chuyển nhanh như một bóng mờ. Con sói lao tới, và Leo lách người một góc hoàn hảo, chính xác như Ren mô tả. Cậu không nhanh hơn con sói, nhưng cậu hành động trước khi con sói kịp hoàn thành cú vồ của nó. Lưỡi dao đen tuyền của Ren cắm ngập vào mắt trái con vật, không một động tác thừa. Con sói tru lên một tiếng thảm thiết và ngã xuống.
Ren gật đầu. Phát hiện 2: Mệnh lệnh càng rõ ràng, chi tiết và mang tính chiến thuật, sức mạnh mà Leo nhận được càng được tối ưu hóa để hoàn thành chính xác nhiệm vụ đó. Cậu bé không trở nên mạnh hơn một cách toàn diện, mà là "hoàn hảo hóa" cho một hành động cụ thể.
Ngày thứ ba, Ren thử một mệnh lệnh dài hạn.
"Leo, trong vòng một giờ tới, hãy tăng cường thính giác và khứu giác của ngươi lên mức tối đa. Cảnh báo ta về bất cứ thứ gì tiến vào phạm vi năm mươi mét."
Ban đầu, nó rất hiệu quả. Leo có thể nghe thấy một con thỏ đang gặm cỏ cách đó bốn mươi mét. Nhưng chỉ sau hai mươi phút, Caina nhận thấy trán Leo đẫm mồ hôi. Đến phút thứ bốn mươi, cậu bé tái nhợt, hơi thở nặng nề.
"Ren," Caina lo lắng huých tay cậu. "Nhìn thằng bé kìa. Nó sắp xỉu rồi."
Ren ra hiệu dừng lại. "Leo, hủy bỏ mệnh lệnh."
Leo lập tức ngã ngồi xuống đất, thở hổn hển như vừa chạy một quãng đường dài.
Phát hiện 3: Mệnh lệnh có thể duy trì dài hạn, nhưng sức mạnh nhận được sẽ bị "pha loãng" và tiêu hao năng lượng của Leo cực kỳ nhanh. Không hiệu quả.
Ren sau đó thử nghiệm phát hiện thứ tư, một cách vô tình. Khi Leo đang thực hiện mệnh lệnh "cảnh giác", Ren chỉ vào một cái cây. "Leo, leo lên đó."
Leo chỉ nhìn cậu, bối rối. "Em... không thể. Em đang... lắng nghe."
Phát hiện 4: Leo chỉ có thể nhận và thực thi một mệnh lệnh tại một thời điểm. Một mệnh lệnh mới sẽ không ghi đè lên mệnh lệnh cũ trừ khi được chỉ định rõ ràng.
Điều này khiến Ren rơi vào một trạng thái đăm chiêu. Năng lực của Leo thật sự rất mạnh, một con dao hai lưỡi hoàn hảo. Nó là một sức mạnh phản ứng thuần túy. Cậu bé không thể tự mình quyết định chiến đấu, không thể tự mình bộc phát sức mạnh. Cậu bé là một "vũ khí", và vũ khí thì cần người sử dụng.
Ren không cần một người lính chỉ biết nghe lệnh. Cậu cần một đồng minh, một chiến binh có thể tự mình phán đoán. Cậu cần những người có thể làm chủ được năng lực của chính họ.
Trong khi Ren chìm trong những phân tích chiến thuật, bầu không khí của chuyến đi lại trở nên nhẹ nhõm hơn một cách đáng ngạc nhiên. Tất cả là nhờ vào Caina và Leo.
Sau cái đêm chia sẻ bi kịch và trận chiến đầu tiên, hai đứa trẻ dường như đã tìm thấy một sự đồng điệu kỳ lạ. Nỗi đau chung đã trở thành một sợi dây liên kết.
"Này, Mệnh Lệnh," Caina gọi, tay huých nhẹ vào vai Leo khi họ đang ngồi nghỉ bên suối.
Leo, đang cẩn thận mài con dao găm của Ren (cậu bé dường như bị ám ảnh bởi việc giữ cho vũ khí luôn sắc bén), ngước lên, đôi mắt xám không còn vô hồn mà đã có một chút bối rối. "Đừng gọi em như thế, chị Caina."
"Tại sao không? Cả ngày chỉ nghe 'Rõ!', 'Tuân lệnh!', 'Chờ mệnh lệnh!'. Em giống như một con rối biết nói vậy," Caina trêu chọc, bắt chước giọng nói nghiêm túc của cậu.
Leo đỏ mặt. "Em không phải con rối! Em là một... vũ khí."
"Ồ, một vũ khí biết đỏ mặt à? Dễ thương quá!" Caina cười rộ lên, mái tóc đỏ của cô rung rinh trong nắng.
"Em không...!" Leo lắp bắp, nhưng rồi cậu nhìn thấy nụ cười thật sự của Caina, một nụ cười hiếm hoi không có sự phòng thủ hay gai góc. Cậu mím môi, rồi nói. "Nếu em là 'Mệnh Lệnh', vậy chị là 'Bà Chị Gây Rối'. Lúc nào cũng khiến Ren phải lo lắng."
"Cái gì? 'Bà Chị Gây Rối'?" Caina trợn mắt. "Thằng nhóc này, em..."
"Hai người ồn ào quá," giọng nói của Ren cắt ngang, nhưng không có sự khó chịu trong đó.
Caina và Leo lập tức im bặt, nhưng rồi cả hai nhìn nhau, cố gắng nhịn cười.
Những khoảnh khắc như vậy đã giúp tâm trạng của Leo khôi phục một cách thần kỳ. Tiếng cười, dù còn gượng gạo, đã bắt đầu thay thế cho sự im lặng chết chóc. Cậu bé đã tìm thấy một "gia đình" mới, một "mệnh lệnh" mới để sống.
Không khí ồn ào xung quanh không hề ảnh hưởng đến Ren. Cậu vẫn ngồi đó, một tảng đá tĩnh lặng giữa dòng chảy của sự sống. Nhưng bên trong tảng đá đó, một dòng magma đang suy tư.
Cậu đang nghĩ về Định danh [Weapon] của Leo. Làm thế nào để một vũ khí có thể mạnh lên? Bằng cách được sử dụng. Bằng cách được mài giũa. Nhưng làm thế nào để nó "chủ động"? Làm thế nào để một thanh kiếm tự biết khi nào cần phải chém?
Câu trả lời dường như là không thể. Một vũ khí không có ý chí.
Nhưng... Leo có ý chí. Cậu bé là một con người.
Ren quay lại nhìn Leo. Cậu bé đang cười đùa với Caina. Và Ren nhận ra điều đó.
Âm vang của cậu bé.
Năm ngày trước, âm vang của [Weapon] là một mớ hỗn độn của kim loại vỡ vụn. Giờ đây, nó đã khác. Nó sắc bén hơn, tập trung hơn, và... có một chút gì đó ấm áp. Như thể lò rèn đã được nhóm lên.
Ren quyết định hỏi. Cậu bước tới, sự hiện diện của cậu ngay lập tức khiến hai đứa trẻ im lặng.
Cậu nhìn thẳng vào Leo. "Gần đây Định danh của em có gì thay đổi à?"
Leo giật mình trước câu hỏi trực tiếp. Cậu quay ngoắt lại, theo thói quen đưa tay lên vò mái tóc đen bù xù của mình. "Dạ... Vâng, có một chút ạ."
"Thay đổi như thế nào?" Ren hỏi, giọng nói ép buộc một câu trả lời chính xác.
Leo cố gắng tìm từ ngữ. "Nó... nó giống như... sau mỗi lần hoàn thành mệnh lệnh của anh, đặc biệt là những mệnh lệnh khó như lúc đánh con sói, năng lượng anh ban cho em... nó không biến mất hết."
Cậu bé nhìn vào lòng bàn tay mình. "Một phần nhỏ năng lượng còn sót lại sau khi hoàn thành mệnh lệnh, nó được giữ lại bên trong em. Em nghĩ thế. Nó không nhiều, nhưng nó làm em... cảm thấy ấm hơn. Và... mạnh hơn một chút so với trước đó."
Ren đứng bất động.
Một tia chớp lóe lên trong tâm trí cậu. Một sự thật mà cậu đã bỏ qua vì định kiến của chính mình.
Bên ngoài, Ren không tỏ ra gì. Cậu chỉ đứng đó, sự im lặng của cậu kéo dài vài giây.
Bên trong, tâm trí cậu đang gào thét.
Mình đang nghĩ cái quái gì vậy chứ?
Mình đã cho rằng Định danh của tên nhóc này là một định danh lỗi . Một công cụ mạnh mẽ nhưng bị động. Mình đã sai.
Đây không phải là một Định danh lỗi. Đây là một Định danh mang nhiều tính chất.
Nó mang bản chất của một "Vai Trò" (Role) - cần một yếu tố bên ngoài (mệnh lệnh) để kích hoạt, và có tốc độ phát triển nhanh chóng thông qua hành động. Nhưng nó cũng mang hàm ý của một "Khái Niệm" (Notion) - nó không bị giới hạn bởi một vai trò cụ thể. Nó là "Vũ Khí".
Và quan trọng nhất... nó có khả năng "hấp thụ".
Mỗi mệnh lệnh của ta không chỉ là một chỉ thị. [The Void] của ta đang truyền năng lượng cho [Weapon] của cậu bé. Và [Weapon] đang học cách giữ lại một phần năng lượng đó. Nó đang tự "rèn" mình. Nó đang hấp thụ một phần bản chất của chính mệnh lệnh.
Một Định danh có tốc độ phát triển của một "Vai Trò", nhưng lại có trần sức mạnh của một "Khái Niệm".
Tên nhóc này... không phải là một vũ khí. Cậu ta là một lò rèn đang tự rèn giũa chính mình.
Ren hít một hơi, sự tĩnh lặng của [The Void] nhanh chóng trấn áp cơn bão trong tâm trí cậu. Cậu quay người đi tiếp.
"Sau này nếu cảm thấy bất cứ điều gì khác lạ, dù là nhỏ nhất, phải nói cho ta biết. Hiểu chứ?"
"Vâng, em hiểu!" Leo đáp, giọng đầy quyết tâm.
"À, đúng rồi!" Leo đột nhiên gọi với theo.
Ren dừng lại, nhưng không quay đầu.
"Gần đây," Leo ngập ngừng, "em... em cảm nhận được một nguồn năng lượng từ anh. Rõ ràng hơn."
Lần này, Ren quay lại. Chậm rãi. Đôi mắt xám tro của cậu tập trung hoàn toàn vào Leo. "Em cảm nhận được năng lượng của ta?"
"Vâng," Leo gật đầu, có chút sợ hãi trước sự tập trung của Ren. "Chỉ... chỉ là một cảm giác mơ hồ thôi ạ. Mỗi khi anh ở gần, đặc biệt là khi anh ra lệnh, em cảm thấy nó. Nó... lạnh. Và trống rỗng. Giống như là... là một cái hố không đáy vậy. Một cái hố đang hút mọi thứ vào."
Ren nhìn Leo một lúc lâu.
Cậu bé không chỉ hấp thụ năng lượng. Cậu bé đang bắt đầu "cảm nhận" được bản chất của [The Void]. Giác quan của cậu bé đang phát triển cùng với Định danh. Cậu ta đang từ một "vũ khí" trở thành một "chiến binh".
"Được rồi, ta hiểu rồi," Ren nói. Cậu quay người. "Đi tiếp thôi."
Cả ba cùng đi tiếp. Bầu không khí dường như đã thay đổi. Nó tích cực hơn, như thể một nút thắt vô hình đã được gỡ bỏ.
……………………………………………………………..
Nửa ngày sau, cảnh quan thay đổi. Những cánh đồng và rừng thưa của Hiera nhường chỗ cho một thứ gì đó tối tăm và cổ xưa hơn. Họ đến bìa của một khu rừng, nơi những cái cây cao vút, thân cây to đến mức ba người ôm không xuể, đan vào nhau thành một mái vòm dày đặc, che khuất gần như toàn bộ ánh sáng mặt trời.
Không khí trở nên ẩm ướt và lạnh lẽo.
"Chúng ta đến rồi," Ren thông báo, giọng nói của cậu dường như bị nuốt chửng bởi sự im lặng của khu rừng. "Bìa rừng của Black Forest."
Caina nuốt nước bọt. "Nó... nó còn đáng sợ hơn cả trong lời kể."
"Từ đây," Ren chỉ về phía tây bắc, "chúng ta đi theo rìa rừng này hai ngày đường nữa, sẽ tới được thành phố Wissen."
Họ thận trọng bước vào dưới bóng râm của khu rừng. Ngay lập tức, âm thanh của thế giới bên ngoài biến mất, chỉ còn lại tiếng lá xào xạc dưới chân họ và tiếng tim đập của chính mình.
Cả ba đang đi, Ren dẫn đầu, Leo ở giữa, và Caina bọc hậu, thì đột nhiên...
RẦM!
Một tiếng động lớn phát ra từ sâu trong rừng, bên phải họ. Như thể một cái cây khổng lồ vừa bị bẻ gãy.
Ren phản ứng ngay lập tức. Cậu không lùi lại. Cậu dùng hai tay đẩy mạnh hai đứa nhóc ra đằng sau, về phía một tảng đá lớn.
"CẨN THẬN!"
Cậu rút con dao găm đen tuyền ra, cơ thể hạ thấp xuống trong tư thế chiến đấu. "Có một thứ gì đó rất lớn đang đến."
Họ không phải chờ đợi lâu.
Xoạt! Xoạt! RẦM!
Bụi cây cách họ hai mươi mét bị xé toạc. Một con quái thú với thể hình hơn ba mét lao ra, đứng trước mặt họ. Nó thắng lại một cách gấp rút, đất đá văng tung tóe, sau đó nó quay ngoắt cái đầu lại nhìn ba người.
Caina nín thở.
Nó có hình dáng cơ bản của một con goblin, nhưng đã bị bóp méo thành một cơn ác mộng. Lưng của nó gù xuống, nhưng hai cánh tay của nó dài và đầy cơ bắp, lủng lẳng gần chạm đất. Đôi chân nó gầy còm, khẳng khiu, nhưng lại có sức bật phi thường. Và cái đầu của nó...
Nó không có mặt. Thay vào đó, ngay giữa trán, là một con mắt duy nhất, to bằng cái bát, đỏ ngầu và chứa đầy sự điên loạn. Cùng một cái miệng lớn, đôi tai của nó dài và nhọn hoắt như một con dơi.
Con quái vật gầm lên một tiếng, và không một chút do dự, nó lao về phía ba người với một tốc độ cực nhanh, không tương xứng với kích thước của nó.
Ren đẩy hai đứa nhóc sang hai bên tảng đá.
"Chuẩn bị chiến đấu!" Cậu hét lên, giọng nói sắc như thép. "Đó là một con goblin bị biến đổi!"
Con quái vật vung cánh tay dài ngoẵng của nó, một cú quật ngang như một cây cột gỗ. Ren lướt người xuống thấp, tránh được đòn tấn công trong gang tấc. Gió từ cú vung tay rít lên bên tai cậu.
Không một chút lãng phí, Ren dùng chân phải dẫm lên cánh tay của con quái vật ngay khi nó vừa chạm đất. Con quái vật gầm lên vì tức giận và nhanh chóng rút tay về.
Đúng như Ren dự đoán.
Cậu mượn lực rút về đó, lộn ngược người 180 độ về phía con quái. Cậu xoay người theo chiều ngang. Nhanh và chính xác, Lưỡi dao găm đen tuyền của cậu, được bao bọc bởi một năng lượng vô hình của [The Void], rạch một đường hoàn hảo lên con mắt duy nhất của nó.
"GRAAAAAA!"
Con quái vật ôm lấy khuôn mặt, la hét trong đau đớn. Máu đen đặc sệt tuôn ra từ con mắt bị phá hủy.
Đó là lúc Caina hành động.
Cô đã ở phía sau nó từ lúc nào. Cái "nhìn" của [The Destruction] được kích hoạt. Cô thấy rõ ràng một vết nứt, một điểm yếu cấu trúc ngay khớp vai, nơi cánh tay khổng lồ của nó nối vào cơ thể.
"HAAAA!"
Cô dồn sức, quét thanh kiếm của mình vào đúng vết nứt đó. Một đường cắt sâu hoắm, gần như chặt đứt cánh tay, nhưng lớp cơ bắp dày đặc và xương đột biến đã ngăn cản nhát chém cuối cùng.
Cơn đau đớn tột độ khiến con quái vật trở nên điên cuồng. Nó không cần nhìn. Nó phẩy cánh tay bị thương theo bản năng vào người Caina.
"Cẩn thận!" Leo hét lên.
Caina không kịp phản ứng. Cô bị cú vung tay trúng vào ngực, bay ngược ra sau như một con búp bê rách.
"Ực!"
Cô đập mạnh vào tảng đá. Nhưng ngay trước khi va chạm, Leo đã lao tới, dùng thân mình nhỏ bé của mình để đỡ cô, chấp nhận phần lớn lực va đập. Cả hai ngã sõng soài xuống đất.
"Caina! Leo!" Ren hét lên, cậu vừa phải nhảy lùi lại để tránh một cú dậm chân điên cuồng của con quái vật.
"Chúng em... không sao!" Caina ho sù sụ, cố gắng gượng dậy.
Con quái vật, dù bị mù và trọng thương, vẫn là một mối đe dọa chết người. Nó đang vung tay loạn xạ.
"Leo!" Ren ra lệnh, giọng nói không còn bình tĩnh mà đầy khẩn trương. "Tấn công chân của con quái vật! Chân trái! Đủ để vô hiệu hóa một chân của nó!"
"RÕ!"
Leo, người vừa đỡ Caina, lập tức bùng nổ sức mạnh. Cậu di chuyển với tốc độ gần như bằng với con quái vật lúc ban đầu. Cậu lướt qua những cú đập mù quáng, lao vào dưới bụng nó. Cậu không chém vào chân. Cậu chém vào bàn chân.
Xoẹt!
Sức mạnh từ mệnh lệnh của Ren, kết hợp với con dao găm sắc bén, đã chém phăng bàn chân của con quái vật.
Nó mất thăng bằng, gầm lên một tiếng cuối cùng và sụp xuống, một chân quỳ lún xuống đất.
"Caina! Kết liễu con quái đi!" Ren hét lên.
Caina nghiến răng, cơn đau ở ngực vẫn còn đó, nhưng sự do dự của cô đã biến mất. Cô lao tới, nhắm thanh kiếm vào cái cổ đang phơi ra của con quái.
Nhưng con quái vật vẫn chưa chết.
Qua khe tay đang ôm mắt, nó vẫn cảm nhận được Caina đang đến. Nó dùng hết sức lực cuối cùng, vung cánh tay còn lại về phía cô.
"Chết tiệt!" Caina thấy cú vung tay, nhưng cô đang ở trên không, không thể né tránh.
Đúng lúc đó, Leo, người lẽ ra phải ở sau lưng cô, đã nắm được một phần áo của Caina, kéo giật cô về phía sau.
Cú vung tay sượt qua ngay trước mặt cô.
Và trong khoảnh khắc con quái vật để lộ hoàn toàn điểm yếu của mình, Leo, vẫn đang cầm con dao găm, lao tới. Cậu đâm thẳng cây dao vào vị trí mà Caina đã nhắm tới, phía sau cổ.
Cậu không cố rút dao ra. Cậu nhảy bật ra sau, bỏ lại con dao găm của Ren cắm ngập trên cơ thể con quái vật.
Con quái vật giãy giụa thêm vài giây, nó giãy giụa, cố dùng tay để gỡ thanh dao ra, và rồi nó đổ gục xuống và chết.
Sự im lặng bao trùm khu rừng một lần nữa.
Ren thở ra một hơi. Cậu tiến đến, rút con dao găm của mình ra khỏi xác con quái, lau vào lớp da của nó. Cậu lật con quái vật lại, kiểm tra nó một cách cẩn thận.
Cậu rạch một đường trên bụng nó. Bên trong, các cơ quan nội tạng bị sắp xếp lại một cách kỳ dị. Xương của nó dường như đã bị bẻ gãy và hàn lại nhiều lần từ bên trong.
Dấu hiệu này... Ren cau mày. Nó không phải là đột biến tự nhiên. Đây là thí nghiệm. Có kẻ nào đó đang "chế tạo" quái vật ngay trong Black Forest.
Ở bên kia, Caina đang ngồi bệt bên một gốc cây, lưng dựa vào đó, mặt cúi gằm.
Leo cẩn thận tiến đến. "Chị Caina? Chị có bị thương không?"
Caina lắc đầu, nhưng không ngẩng lên. "Chị không sao." Giọng cô buồn bã một cách rõ rệt. "Chị... chẳng làm được gì cả. Lại là em cứu chị. Lại là em kết liễu nó. Chị quá yếu."
"Không phải!" Leo vội vàng phủ nhận. "Chị đã làm nó bị thương ở tay! Chị đã chỉ cho em thấy điểm yếu ở cổ nó! Em chỉ là người... làm theo thôi. Nếu không có chị, em và Ren không thể hạ nó được!"
Caina chỉ im lặng, chìm sâu vào sự thất vọng về bản thân.
Trong lúc hai người còn đang phản bác nhau, Caina thì đầy sự thất vọng, Leo lại an ủi với một tâm thái tích cực, thì Ren lên tiếng.
"Đúng vậy, Caina," giọng nói lạnh lùng của cậu vang lên. "Em đã không phát huy tốt vai trò của mình trong trận chiến vừa rồi."
Caina ngước lên, đôi mắt đỏ của cô ngấn nước. Cô đã chấp nhận sự thật đó. Cô thủ thỉ: "Vậy em phải làm gì để mạnh hơn? Em không thể cảm ngộ Định danh của mình một cách dễ dàng như anh. Em cũng không thể mạnh lên nhanh chóng bằng cách nhận mệnh lệnh như Leo."
"Em đang hiểu sai ý ta rồi, Caina." Ren bước đến, đứng chắn ánh sáng yếu ớt lọt qua tán cây. "Thứ em thiếu không phải là sức mạnh."
"Vậy đó là gì?" Caina hỏi, giọng cô vỡ ra.
"Là sự quyết đoán," Ren đáp. "Em quá sợ hãi việc phải đối mặt với bạo lực. Em đã thấy điểm yếu, nhưng em do dự. Em sợ hãi việc ra đòn kết liễu, sợ hãi việc lấy đi một mạng sống, ngay cả khi đó là quái vật. Em đã có thể kết thúc nó ngay sau khi ta chọc mù mắt nó, nhưng em đã chần chừ."
Caina chỉ im lặng. Cô không thể phản bác. Đó là sự thật. Ký ức về tên cướp bị cắt cổ, dù cô đã chấp nhận, vẫn để lại một vết sẹo, một sự ngần ngại khi phải tự tay mình làm điều tương tự.
"Hãy suy nghĩ về điều đó, Caina. Ở đây, em là người có thiên phú chiến đấu nhất."
Caina ngước lên, ngạc nhiên. "Thiên phú?"
"Ta là người quan sát. Leo là vũ khí. Nhưng em," Ren nói, "em là chiến binh. Em có bản năng của một chiến binh. Em có 'cái nhìn' của [The Destruction]. Em có thể thấy 'kết cấu' của mọi thứ. Em có thể phá vỡ mọi hàng phòng thủ. Nhưng một thanh kiếm, dù sắc bén đến đâu, cũng vô dụng nếu người cầm nó không dám chém."
Caina tiếp tục im lặng. Cô nhận ra, động lực của cô từ trước đến nay chỉ là "sinh tồn". Cô chiến đấu để không bị giết. Cô chưa bao giờ chiến đấu để "giành chiến thắng".
Ren dường như đọc được suy nghĩ của cô. Cậu ngồi xổm xuống, lần đầu tiên, cậu nhìn thẳng vào mắt cô, không phải với tư cách một người phân tích, mà là một người dẫn dắt.
"Em có muốn có nhiều người phải chịu đựng những thứ như em, như Leo nữa không? Caina?"
Caina ngước nhìn Ren. Hình ảnh ngôi làng tan hoang, hình ảnh Garet phát điên, hình ảnh Leo quỳ trước mộ mẹ... và hình ảnh cha mẹ cô chết trong biển lửa. Chúng chồng chéo lên nhau.
Cô siết chặt tay. "Không..." Giọng cô chỉ là một tiếng thì thầm, nhưng đầy sự căm hận. "Em không muốn."
"Đó là lý do em phải trở nên mạnh hơn," Ren nói. "Em đã từng hỏi ta, vì sao những thứ như chiến tranh lại xuất hiện. Đó là vì không có một ai đủ mạnh để tạo áp lực cho những kẻ muốn gây chiến đó. Vương quốc Monarch có thể tàn sát dân làng vì không ai có thể ngăn cản chúng. [The Chaos] có thể gieo rắc sự điên loạn vì không ai có thể chống lại nó."
Cậu đứng dậy, nhìn về phía con đường dẫn đến Wissen.
"Em có thể trở thành người đó, Caina. Một người đủ mạnh để khiến kẻ khác phải chùn bước. Em là một ứng cử viên hoàn hảo."
Caina nhìn bóng lưng của Ren, rồi nhìn Leo, người đang đứng cạnh cô, nắm chặt lấy con dao găm dính máu quái vật.
"Em... em có thể làm được sao?"
"Được," Ren nói, không một chút do dự. "Với sự dẫn dắt của ta."
Một cái gì đó đã lóe lên trong mắt Caina. Một ngọn lửa đã được nhóm lại. Sự sợ hãi, sự do dự, chúng vẫn còn đó, nhưng giờ đây chúng đã bị thiêu đốt bởi một thứ lớn hơn. Một mục đích.
Caina từ từ đứng dậy. Cô phủi bụi trên bộ quần áo đã sờn rách của mình. Cô tra lại thanh kiếm vào vỏ.
Cô bước về phía trước, vượt qua cả Ren, đứng ở đầu hàng.
Cô quay đầu lại, ánh nắng yếu ớt của buổi chiều muộn lướt qua mái tóc đỏ bồng bềnh của cô, khiến nó rực lên như một ngọn lửa. Đôi mắt cô không còn sự yếu đuối.
"Em sẽ cố gắng!"
1 Bình luận