• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01 - Hồi ức bi thương

Chương 10 -Tia nắng cuối cùng (1)

0 Bình luận - Độ dài: 2,496 từ - Cập nhật:

 Trở lại rạng sáng ngày hôm trước khi Cơ phu nhân và đoàn thương buôn vừa tiến vào thành, Cơ phu nhân, với dáng vẻ mảnh mai như cành liễu run rẩy trước gió heo may, vừa rời khỏi tiệm rựu , khuôn mặt bà thoáng chút thắc mắc – đôi mắt sâu thẳm ấy, vốn quen với những chuyến đi nhọn nhịp đày tiếng cười đàu, nay chợt lạc lõng trước sự kỳ quặc của nơi này. Thành phố như một con quái vật đang ngái ngủ, những con phố hoang, khiến lòng bà chợt  se sắt, như dự cảm một cơn bão tố đang ủ mình sau lớp vỏ yên bình giả tạo.

 Lúc ấy, Lộ Khánh – tên xung phong đầu tiên khi vừa tiến vào thành  - hớt hải chạy tới, vẻ mặt hứng khởi xen lẫn lo âu

- Cơ đoàn trưởng... chúng tôi vừa tìm được một nhà trọ gần đây,nhìn khá tử tế. Những người còn lại cùng xe ngựa cũng đã đến đó dừng chân rồi, chỉ còn chờ ba vị nữa thôi. - Giọng hắn có chút run run như tiếng lá úa rơi trong gió thu.

 Tiếng quát tháo đột ngột xé toạc không khí im lìm.

-Này! Phải gọi là Cơ phu nhân cơ chứ!" – Thiện An, gã tùy tùng cao lớn với đôi vai rộng như cánh cò, gầm gừ, đôi mắt lóe lên tia giận dữ .

Minh Phúc, người đồng hành bên cạnh, lập tức hưởng ứng, giọng the thé như tiếng kim loại cọ xát:

-Hừ! Đúng là không có quy củ.

 Cơ phu nhân khẽ ngoảnh đầu, ánh mắt bà – ôi, ánh mắt ấy dịu dàng như dòng suối mát xoa dịu sa mạc lòng người – chợt dừng lại trên hai gã, không một lời trách cứ, chỉ là nụ cười nhạt nhòa như sương mai tan biến.

-Không sao ,khống sao, Lộ Khánh mới vào còn chưa quen, cứ từ từ mà thích ứng.

 Lời bà rơi nhẹ, như những cánh hoa rơi trên mặt hồ tĩnh lặng, xoa dịu cơn sóng ngầm trong lòng ba gã trai trẻ. Nhưng sâu thẳm trong đôi mắt bà, một nỗi lo âu mơ hồ lóe lên – lo cho những chuyến đi sau, cho những mảnh đời bà mang theo, và cho chính số phận mong manh của đoàn mình.

 Lộ Khánh ngẩn ngơ nhìn bà, đôi mắt cậu long lanh như mặt hồ phản chiếu sao đêm, xen lẫn chút bối rối của kẻ mới chân ướt chân ráo bước vào thế giới hỗn mang này.

-Nhìn gì mà nhìn? Còn không mau dẫn đường cho Cơ phu nhân! – Thiện An quát, giọng át đi nỗi bồn chồn của chính mình.

-À... vâng ạ. - Lộ Khánh lắp bắp, giọng chùng xuống như sợi chỉ mỏng manh trước gió, bước vội về phía trước.

 Bốn bóng người lầm lũi trên con đường hoang vắng, không khí lúc này yên tĩnh đến ngột ngạt, như một nấm mồ khổng lồ đang nuốt chửng tiếng thở của họ. Gió heo may len lỏi qua kẽ lá, mang theo mùi muối biển mặn chát xen lẫn hơi tanh kì lạ, khiến lòng mỗi người chợt nặng trĩu – một nỗi ngại ngùng vô hình, như sợi dây thừng vô hình siết chặt lấy trái tim, thì thầm rằng nơi đây không phải là một chốn dừng chân an lành.

-Phu nhân, chúng ta mang hết phần lương thực còn lại trong kho theo, liệu có ổn cho mấy nha hoàn ở phủ không? – Thiện An lên tiếng sau cùng, giọng thảnh thơi bề ngoài nhưng ánh mắt đảo liên hồi về phía người chủ đáng kính.

  Minh Phúc, với nụ cười khẩy đầy khiêu khích, đáp lại:

-Người cứ lo xa, Cơ phu nhân đoàn ta việc nào mà chưa tính trước? - Giọng hắn khẩy khẩy, châm chọc nỗi bất an của đồng bạn.

- Này! Ta chỉ hỏi cho chắc ăn thôi, ngươi lấy cái giọng gì ra nói đấy hả? – Thiện An đỏ mặt, giọng bùng nổ như ngọn lửa bị gió thổi, lúng túng xen lẫn giận dữ.

-Ủa, chứ không phải ngươi lo Nha Di nhà người à? – Minh Phúc cười khẩy, lời lẽ sắc nhọn như gai nhọn đâm vào tim bạn.

- Thiện An, Minh Phúc, hai ngươi nói nhỏ bớt đi được rồi đấy. – Cơ phu nhân khẽ nhắc, giọng bà nhẹ nhàng như tiếng chuông đồng vang vọng trong chùa cổ, nhưng mang theo nỗi mệt mỏi của người mẹ già nua trước bầy con hỗn loạn.

-Vâng ạ - hai gã đáp, vẻ mặt hối lỗi thoáng chốc, nhưng chưa tới hai giây sau, ánh mắt họ đã lia nhau sắc lạnh như lưỡi kiếm va chạm, sẵn sàng bùng nổ bất cứ lúc nào.

 Cơ phu nhân khẽ ngoảnh đầu, ánh mắt bà – như hai vì sao nhạt nhòa trong màn sương lạnh lẽo – lướt qua ba bóng người phía sau, chỉ còn biết thở dài, tiếng thở ấy nặng trĩu như gánh cả trời thương nhớ và lo toan.

-Thiện An - bà khẽ lên tiếng, giọng mềm mại như tiếng gió qua lá khô, nhưng ẩn chứa một lời cảnh báo dịu dàng - ngươi mà còn nói nữa, Minh Phúc nhà ta sẽ nóng đến mức tự thiêu chính bản thân mình mất.- Lời bà vừa rơi xuống, như giọt sương tan trên cánh hoa héo, mang theo chút mỉa mai nhẹ nhàng giữa không gian ngột ngạt.

 Minh Phúc, nghe vậy, khuôn mặt cậu đỏ ửng như mặt trời mọc bị mây đen che khuất, ngượng ngùng cúi đầu, đôi môi mím chặt, không dám lên tiếng. Trong khi đó, Thiện An – kẻ vốn hay trêu chọc – không kìm được, ôm bụng cười khan, tiếng cười vang lên như tiếng kim loại va chạm.

 Lộ Thanh, đứng lặng lẽ phía trước, đôi mắt cậu mờ sương như mặt hồ bị gió quấy phá, ánh lên nỗi buồn rầu sâu thẳm , như linh hồn lạc lối giữa sa mạc vô tận. Nhìn về ba người phía sau, cậu cảm nhận được sự nghẹn ngào trong mình, nhưng sự nghẹn ngào ấy lại mang chút gì đó khó tả, lặng lẽ dẫn đường, bước chân nặng nề như kéo theo cả ký ức của một thời thanh bình đã vụt mất. Hướng về phía trước, một ngôi nhà lớn hiện ra, sừng sững như bóng ma thời gian trỗi dậy từ cõi hư vô, nằm nép mình cạnh bờ biển mênh mông.

 Trước mặt họ, tòa kiến trúc cổ kính ấy hiện lên như một pho tượng sống sót qua cơn thịnh nộ của lịch sử – những ô cửa sổ vòm cao vút như đôi mắt khóc than nhìn ra biển khơi, chi tiết chạm khắc tinh xảo trên tường đá kể những câu chuyện bi ai bị thời gian phong ấn, và những tháp nhọn vươn lên trời như ngón tay xương xẩu chỉ thẳng vào số phận mong manh. Phần lớn tòa nhà vẫn giữ nguyên vẻ oai nghiêm, nhưng một góc đã đổ nát, để lộ những bức tường đá trơ trọi và cột trụ gãy gục như bộ xương mục rữa dưới ánh trăng lạnh, tựa hồ vừa được vá víu vội vàng. Xung quanh, không gian nhộn nhịp với những hàng người tấp nập và xe ngựa ken dày, tiếng cười nói rộn ràng vang lên giữa gió lớn, hoàn toàn tách biệt với hơi lạnh  thấu xương từ những mái nhà bên trong thành.

 Bốn bóng người bước qua ngưỡng cửa ngôi nhà lớn, và ngay lập tức, thế giới bên ngoài – với gió biển mặn chát và sương mù u ám – dường như bị nuốt chửng bởi một vòng tay ấm áp, rực rỡ như bình minh bùng nổ giữa đêm đen bất tận. Không khí bên trong bừng tỉnh, như một ngọn lửa khổng lồ được khơi dậy từ tro tàn, lan tỏa ánh sáng vàng óng ả từ những chiếc đèn lồng treo lủng lẳng trên trần nhà gỗ bóng loáng, chiếu rọi từng góc khuất thành những mảng màu ấm áp, lung linh như giấc mơ cuối cùng của mùa thu. Tiếng cười nói rộn ràng vang vọng từ đại sảnh, hòa quyện với mùi hương quế cay nồng và bánh bao nóng hổi bốc khói, cuốn phăng đi lớp bụi đường dài dằng dặc, khiến lòng người chợt nhẹ tênh, như cánh chim sổ lồng sau cơn bão tố.

 Cơ phu nhân dẫn đầu, dáng bà nhẹ nhàng như dòng suối xuân uốn lượn, bước vào một gian phòng đã bày biện sẵn – nơi những chiếc bàn gỗ dài đã được dọn sẵn, phủ khăn lụa thêu hoa văn tinh tế, và những chén trà nóng hổi bốc hơi nghi ngút như lời chào đón từ những linh hồn thân thiện.

- Mọi người ngồi đi, hôm nay chúng ta đã quá mệt rồi. - bà nói, giọng ấm áp như vòng tay ôm ấp, đôi mắt lấp lánh dưới ánh đèn, quét qua từng khuôn mặt mệt mỏi của đoàn.

Bà ngồi xuống đầu bàn, tay khẽ vuốt ve chiếc túi vải đựng gạo – báu vật từ chuyến đi – rồi ra hiệu cho Lộ Khánh ngồi bên cạnh.

-Cậu trai trẻ, hôm nay cậu dẫn đường giỏi lắm. Cứ nghĩ ngơi đi, còn lấy sức cho chiều nay.

 Lời bà rơi nhẹ, như những hạt ngọc trai lấp lánh, khiến Lộ Khánh – cậu trai với đôi má còn vương chút đỏ ửng – mỉm cười ngại ngùng, tay cầm chiếc đũa đầu tiên, cảm giác ấm áp lan tỏa từ miếng bánh đầu tiên, xua tan nỗi phẫn uất và nghẹn ngào của chính bản thân.

 Thiện An và Minh Phúc, hai gã trai trẻ từng cãi vã như chó với mèo, giờ ngồi cạnh nhau mà không một lời oán trách, tiếng cười của họ vang lên như chuông đồng ngân nga, át đi cả tiếng sóng vỗ rì rào từ bờ biển gần kề.

-Phu nhân, ngài xem này, bánh bao ở đây ngon hơn cả ở quận!- Thiện An reo lên, miệng nhai ngấu nghiến, đôi mắt lấp lánh như trẻ thơ

 tay vỗ vai Minh Phúc một cái rõ kêu, khiến gã kia suýt sặc, nhưng rồi cũng cười phá lên, giọng khàn khàn đầy vui vẻ:

-Ừ, đúng là ngon thật, nhưng đừng có mà vỗ ta mạnh thế! – hắng vỗ lại vào lưng Thiện An một cái “BỐP”

 Họ chọc ghẹo nhau, tiếng cười lan ra như ngọn lửa lan từ lò sưởi trung tâm căn phòng – một lò lửa khổng lồ với củi cháy tí tách, phun ra những tia lửa vàng rực, chiếu sáng khuôn mặt họ thành những bức tranh sống động, nơi nếp nhăn mệt mỏi tan biến, thay vào đó là  những nụ cười rạng rỡ, như những vì sao lạc lối tìm thấy bầu trời nhà mình.

 Bên trong ngôi nhà, không khí sinh hoạt dâng trào như một bản giao hưởng của sự gắn kết – những người cùng xe ngựa từ đoàn khác, nay đã hòa quyện thành một đại gia đình tạm bợ, ngồi quây quần quanh bàn, chia sẻ những mẩu chuyện đường xa. Tiếng leng keng của chén đũa va chạm như nhịp trống vui tươi, xen lẫn tiếng thì thầm của những câu chuyện nhỏ: một gã thương nhân kể về cơn mưa hiếm hoi ở sa mạc, khiến Cơ phu nhân mỉm cười, tay bà khẽ chạm vào vai Lộ Khánh. Ánh sáng từ những ngọn nến trên bàn nhảy múa trên khuôn mặt bà, làm đôi mắt bà lấp lánh như mặt hồ dưới trăng, một khoảnh khắc hiếm hoi mà nỗi lo âu dường như tan biến, nhường chỗ cho niềm vui giản dị, như cánh hoa nở muộn giữa mùa đông khắc nghiệt.

 Nhưng giữa dòng chảy ấm áp ấy, một tia bất an vẫn len lỏi – như bóng tối lẻ loi dưới ánh sáng rực rỡ – khi Cơ phu nhân vô tình liếc ra ô cửa sổ vòm, nơi biển khơi lấp loáng dưới bình minh đày những lời ru êm ái nhưng đầy điềm báo. Tiếng sóng vỗ không còn là bản nhạc ru êm đềm, mà như lời thì thầm của định mệnh.

 Lộ Khánh, ngồi bên bà, đôi tay run nhẹ, chợt cảm nhận được điều đó – một nỗi buồn mơ hồ dâng lên từ đáy lòng, như làn sương mỏng phủ kín cánh đồng ký ức. Ánh mắt cậu thoáng hiện lên đôi chút suy tư, sâu thẳm như vực thẳm ẩn giấu dưới lớp nước tĩnh lặng, nhưng cậu chỉ mỉm cười gượng gạo, nụ cười ấy mong manh như cánh hoa cuối mùa trước cơn gió lạnh. Trong tay cậu, chén trà nóng bốc hơi nghi ngút, như ngọn lửa nhỏ bé cố gắng sưởi ấm bóng tối đang dần trỗi dậy trong cậu.

-Cơ phu nhân, uống chút nước đi - cậu khẽ nói, giọng trầm ấm nhưng run run, như tiếng đàn dây bị đứt giữa bản nhạc, đưa chén trà về phía bà với tất cả sự kính trọng và lo lắng ngập ngừng.

 Cơ phu nhân ngẩn người, đôi mắt bà khựng lại trên bàn tay run rẩy của Lộ Khánh, như thể nhìn thấy một dấu hiệu kỳ lạ trong làn khói mỏng bay lên từ chén trà. Một thoáng ngỡ ngàng thoáng qua khuôn mặt bà, như ánh sáng phản chiếu trên mặt hồ trước khi bị mây đen che khuất, nhưng rồi nụ cười ấm áp – nụ cười ấy tựa tia nắng cuối cùng xuyên qua màn sương, tựa  hoa mai nở rộ trong nắng sớm, tựa ngọn lửa ấm áp nơi gió sương  – nở trên môi.

-Được. - bà đáp, giọng nhẹ nhàng như tiếng gió xuân thì thầm qua rừng lá, nhận lấy chén trà từ tay cậu

 Đôi tay bà, dù mệt mỏi sau hành trình dài, vẫn mềm mại như cánh bướm, khẽ chạm vào tay Lộ Khánh, truyền đi một dòng ấm áp ngắn ngủi – như ngọn lửa yếu ớt đang cố gắng chống chọi với bóng tối đang rình rập ngoài khung cửa.

 Trong khoảnh khắc ấy, ánh sáng rực rỡ trong đại sảnh dường như mờ đi một chút, như thể ngọn nến sắp tàn trước cơn gió vô hình. Tiếng sóng ngoài kia, giờ đây không còn là lời ru, mà là tiếng gầm gừ của một con thú săn mồi, chờ đợi khoảnh khắc để lao ra khỏi bóng tối. Cơ phu nhân khẽ nhấp một ngụm trà, vị đắng nhẹ lan tỏa trên đầu lưỡi, hòa quyện với vị ngọt thoáng qua hiếm hoi.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận