• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01 Hồi ức bi thương

chương 1 - kết thúc

0 Bình luận - Độ dài: 2,776 từ - Cập nhật:

Tiếng quát của người cha vang lên như sấm, xé tan không gian chật hẹp của căn nhà:

-Tao lấy tiền đi làm ăn, chứ có phải đánh bạc đâu mà mày cứ cãi cọ mãi thế!

Trần Mặc Thanh co rúm người trong góc phòng, tim đập thình thịch như muốn phá tung lồng ngực. Những giọt mồ hôi lạnh lăn dài trên vầng trán tái nhợt, thấm đẫm tóc mai.

-Cái mặt mày chỉ biết tiền bạc, làm ăn! Sao không làm gì cho gia đình này? Mày vứt con mày cho tao nuôi à? – giọng mẹ cậu trầm buồn, xen lẫn uất ức, như mũi dao cứa vào lòng cậu.

 Mặc Thanh ôm chặt hai đầu gối, cắn môi dưới đến rớm máu, cố kìm những giọt nước mắt chực trào. Trong tay cậu là con dao rọc giấy, lưỡi dao lạnh lẽo run rẩy kề sát cổ. Đôi mắt trống rỗng hướng về khung cửa sổ mờ sương, nơi ánh trăng mờ nhạt như một lối thoát mong manh, xa xôi.

Reng reng reng… Tiếng chuông báo thức xé toạc cơn ác mộng. Mặc Thanh mở mắt, gương mặt nhợt nhạt, đôi mắt mờ đục thiếu sức sống. Tay cậu quờ quạng tắt chuông, đầu quay cuồng:"Đau đầu chết đi được"

 Cậu lê bước xuống giường, chỉ mặc một chiếc quần đùi, ánh mắt lơ đãng quét qua căn hộ 25 mét vuông sập sệ. Tường loang lổ, trần nhà ám khói, và chiếc giường cũ kỹ kêu cót két như nhắc nhở về một cuộc sống chẳng bao giờ trọn vẹn. Nhấc cốc nước trên kệ rửa mặt, cậu đánh răng với đôi mắt nhập nhèm, rồi liếc nhìn đồng hồ trên tay."Chết tiệt, 9 giờ rồi cơ à!"

  Cậu vội vã khoác lên mình bộ đồ công sở nhàu nhĩ, dáng đi hấp tấp lao ra khỏi cửa. Nhưng khi đặt chân xuống con đường phố quen thuộc, bước chân cậu bỗng chậm lại, mang một vẻ ung dung kỳ lạ. “Kệ đi, muộn rồi thì muộn thêm chút nữa cũng chẳng sao,” cậu tự nhủ, đôi mắt lướt qua dòng người hối hả.

 Dừng chân trước một tiệm mì gần nhà, Mặc Thanh gọi một tô mì trứng, thêm rau sống. Cậu ngồi ăn thong thả, từng miếng mì như xoa dịu phần nào cơn đói và nỗi trống rỗng trong lòng. “Tháng này đi muộn sáu lần, bị trừ hơn hai triệu lương. Công ty đúng là lũ ăn cướp… làm cả ngày chẳng được ba trăm bạc, còn phải bù tiền phạt. Tháng này cùng lắm cũng chỉ nhận được bảy triệu, sống thế nào đây?”

 Ăn xong, bụng no căng, cậu bước ra đường, ánh mắt lơ đãng nhìn dòng người vội vã. “Sống gấp gáp thế để làm gì?” cậu thầm nghĩ, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười chua chát.

Một cảnh tượng đập vào mắt cậu. Một cô gái trẻ, dáng vẻ lúng túng, bị một gã to con, xăm trổ, tóc nhuộm vàng cố ý va vào. Gã gầm lên, giọng khinh bỉ:

-Cô đi đường không biết nhìn à?

 Mặc Thanh nhíu mày"Gã này chắc chắn đang kiếm chuyện hoặc là giở máy trò đồi bại rồi". Nhanh chóng lắc đầu, tự nhủ: “Không phải việc của mình.” Cậu bước qua họ, ánh mắt cố tình tránh đi, như thể cả thế giới này chẳng liên quan gì đến cậu.

 Vào đến công ty, Mặc Thanh ngồi xuống bàn làm việc, lòng nặng trĩu. “Lại một ngày sống trong địa ngục,” cậu thầm nghĩ. Chưa kịp định thần, một tiếng quát sắc lạnh vang lên từ phía sau:

-Mặc Thanh, sao giờ cậu mới tới? Lại đi muộn à? Việc tôi giao hôm qua cậu cũng chưa xong mà đã về, bộ muốn bị đuổi việc hả?

 Người quát cậu là Quỳnh Nhi, quản lý mới được bổ nhiệm nhờ quan hệ. Cô ta khoác bộ đồ công sở đắt tiền, tóc ngắn nhuộm nâu, dáng vẻ quyến rũ nhưng ánh mắt lộ rõ sự bất an. Ngoài việc la mắng cấp dưới, cô ta chẳng làm được gì đáng kể.

 Mặc Thanh đáp lại, giọng bình thản nhưng không giấu được sự mệt mỏi:

-Hôm qua tan làm rồi, tôi về là đúng. Với lại, việc đó vốn là của em rể cô, sao tôi phải làm thay?

Ả Quỳnh Nhi đỏ mặt, tức giận:

-Cậu có biết lễ độ với cấp trên không hả? Việc nào là của cậu, việc nào không phải của cậu? Đồng nghiệp chung bộ phận, hỗ trợ nhau một chút không được sao?

“Hỗ trợ một chút? Giao hết việc của thằng đó cho tôi mà gọi là một chút?” Mặc Thanh nghĩ thầm, ánh mắt lạnh lùng. Chưa kịp đáp, cô ta quát lớn, như muốn cả công ty nghe thấy:

-Nếu không phải cậu của cậu là phó giám đốc công ty đối tác, tôi đã đuổi cậu lâu rồi!

 Lời nói của cô ta như mũi dao sắc, gợi nhắc cái danh “đi cửa sau” mà Mặc Thanh luôn chối bỏ. Thực tế, cậu được nhận vào đây là nhờ tài viết lách của cậu, nhưng những lời hứa hẹn về một môi trường làm việc lý tưởng giờ chỉ là dối trá.

 Cậu hít một hơi sâu, đè nén cơn giận. Không nói thêm lời nào, Mặc Thanh bước thẳng đến phòng lãnh đạo, đặt lên bàn một tờ đơn xin nghỉ việc.

-Tôi muốn nghỉ.

Tên lãnh đạo, đang ung dung lướt điện thoại, giật mình ngồi thẳng dậy, vẻ mặt hoang mang:

-Này, cậu Trần, sao tự nhiên lại nghỉ việc?

-Tôi thấy môi trường này không hợp với mình.

 Tên lãnh đạo cố giữ vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng rõ ràng đang rối như tơ vò. “Không ổn rồi. Gần nửa lợi nhuận công ty là do bộ phận của cậu làm ra, hầu hết mọi người trong công ty đều biết cậu ta là người gồng gánh cả bộ phận đó. Nói cách khác thì gần phân nửa lợi nhuận công ty là do cậu tạo ra. Không những thế cậu của cậu ta vì biết cậu ở trong công ty này nên mới hợp tác với công ty, nếu cậu ta rời đi rất có thể ông ta sẽ không đồng ý hợp tác nữa.”

 Mặc Thanh đọc được sự hoảng loạn trong mắt lão. Cậu nói, giọng không chút cảm xúc:

-Không cần lo. Tôi sẽ qua làm ở công ty cậu tôi. Hợp đồng giữa hai công ty cũng chẳng liên quan gì đến tôi.

 Lão lãnh đạo lưỡng lự, cố níu kéo:

-Cậu nghỉ bây giờ, nửa tháng lương này sẽ không được trả đâu. Hay ở lại đến cuối tháng, rồi hẵng suy nghĩ lại?

“Suy nghĩ gì chứ? Bóc lột tôi chưa đủ sao?” Mặc Thanh chửi thầm, nhưng mặt vẫn lạnh tanh. Cậu quay lưng, bước ra khỏi phòng, như vừa trút bỏ một gánh nặng.

 — Tiền đó tôi không cần đâu, ông cứ để lại mà dùng. 

 Cậu bước ra khỏi công ty mà như vừa từ quỷ môn quan trở về. Rảo bước trên đường một cách ung dung là thế nhưng trong đầu cậu lại lo bản thân nên kiếm việc khác như thế nào, công việc phù hợp với bản thân không dễ kiếm chút nào. Việc cậu bảo rằng sẽ qua công ty cậu làm thật chất chỉ là nói cho có, bản thân cậu cũng không muốn đến đó. 

— Thôi kệ đi, chuyện mai để mai tính. Lâu lắm mới có thời gian rảnh, đi chơi cho đã cái đã. 

Cậu đặt một cái taxi: — Chở tôi tới khu trung tâm thương mại gần nhất. 

 Xe băng băng trên đường, bất chợt, dòng suy nghĩ đưa cậu trở về năm 15 tuổi , khung cảnh hiện ra, lúc này Mặc Thanh chuẩn bị vào cấp 3, cũng là lúc cậu quyết định học xa nhà. Mẹ cậu đang đứng trước mặt, vẻ mặt trầm buồn mà hỏi: — Ở nhà đi, con lên đó làm gì? Ở lại mà phụ mẹ làm ăn, con không thấy mẹ khổ hả?  

Trong dòng suy nghĩ đó, Mặc Thanh chỉ cúi đầu, lòng nặng trĩu bởi cảm giác bất lực. Anh cậu cũng xuất hiện tại đó, mà trách vấn cậu: — Sao mày không hiểu cho mẹ, mày lên đó có chắc là học hay không, hay lên đó mà ăn chơi? 

Một hình ảnh khác lại hiện lên trong tâm trí cậu: mẹ cậu lúc này đang đứng phía sau, cậu lúc này đã tốt nghiệp cấp 3, quay lưng về phía mẹ mình mà bước đi: — Bộ mày không có tình người à! — mẹ cậu quát với vẻ mặt 6 phần buồn, 4 phần tức giận. 

Cậu bước đi trong dòng suy nghĩ ấy, không nói gì, không nghĩ gì, không ngoảnh mặt lại, cứ bước đi xa dần... xa dần... 

Reng reng reng… ngắt đoạn suy nghĩ, là cậu của cậu gọi điện. Mặc Thanh không nhấc máy mà lại tắt chuông rồi để yên đó cho đến khi chuông tắt. Một đoạn tin nhắn lại hiện lên, vẫn là người cậu ấy, với một câu hỏi: — Lại bị đuổi việc hả? Có cần cậu tìm việc khác cho không, hay tới chỗ cậu làm luôn? 

Cậu nhìn vậy cũng nhắn lại: — Không cần đâu ạ, con tự tìm được việc khác rồi. 

Xe dừng trước một cái cổng lớn. Nơi cậu đang đứng là cửa của một trung tâm thương mại vô cùng lớn, người ra vào nhiều đến không xuể. Cậu bước vào, vẻ mặt có một tia thích thú: — Đã lâu lắm rồi mình mới có thể đi chơi như vậy, mọi khi một là không có thời gian, hai là không có tiền. 

Cậu bước vào bên trong, mua một cây kem thỏa mãn, tới tiệm đồ ăn nhanh mua rất nhiều đồ ăn mà gọi rất nhiều thức ăn. Mọi người nhìn cũng trầm trồ: — Người này ăn nhiều thật. 

Họ sao mà biết được đây không phải là một bữa ăn, mà là một ước muốn nhỏ nhoi trong đời cậu, hồi nhỏ cậu cũng chỉ có một ước nguyện duy nhất là được ăn đồ ăn nhanh một cách thỏa thích mà không sợ hết. Ngồi ăn ở một góc, vô tình để ý tới hai gã đằng xa, là tên quấy rối cô gái lúc sáng và tên nhìn phát là cậu biết ngay, là tên Nhật Thiếu, em rể của ả quản lý cũ của cậu. Hai tên đó đang lén làm một việc gì đó mờ ám, nhưng cậu vẫn không để tâm. 

Ăn xong, cậu đi đến khu trò chơi bằng xu, chơi thỏa thích rồi đi xem phim một mình. Cuối ngày, cậu mua một ly trà ngọt mà hí hửng uống. Đây là số ít ngày cậu thật sự thỏa mãn bản thân. 

Đi qua một cửa tiệm siêu xe, nhìn vào bên trong vô cùng sang trọng, bỗng chợt tâm trạng đi xuống đôi chút. “Nhìn sướng thật, khi nào mình mới có thể đụng tới chúng nhỉ… có thể cả đời cũng không đụng tới được.” 

Trong suy nghĩ cậu là hình ảnh cậu lái siêu xe, tay ôm mỹ nữ giữa phố phường xa hoa, sống một cuộc sống xa hoa, trụy lạc. Thở dài một tiếng: “Thôi kệ đi, nay cũng coi như là một ngày vui. Không nên não nề. Lâu rồi chưa đụng tới bia, đi mua vài lon về đã.” 

Từ cửa hàng tiện lợi bước ra, tay cầm trong túi bóng chứa ít thịt và mấy lon bia. Trời cũng đã tối, trên trời không phải những ngôi sao sáng mà là mây đen che phủ bầu trời, điểm nhấn duy nhất là trăng hôm nay tròn và sáng một cách kỳ lạ. “Lát về nướng ít thịt lên, ngồi đọc truyện, có thêm bia để uống, coi như kết thúc một ngày vui vẻ.” 

Đi qua một ngã tư vắng lặng, chỉ có tiếng gió rít qua những tán cây,trong lòng cậu lúc này lại hiện lên một tia bất an, tự nhủ với bản thân: “Chắc không có gì đâu, mình đây là nghĩ nhiều quá rồi.” 

Rảo bước trên đoạn đường thường ngày cậu vẫn hay đi, vừa đi vừa suy tư, bản thân cậu giờ cũng không biết mình nghĩ gì. Mặt cậu tuy không cảm xúc nhưng lúc nào cũng hiện lên một chút buồn rầu khó nói, một chút tâm sự, lại thêm đôi chút cô đơn. 

Nghĩ lại về những ngày xưa kia, cái thời mà đám con trai còn kiêng kị chạm vào con gái, là thời tiểu học, khi cậu còn ở với bà, khi đó cậu hoạt bát vô cùng, là một đứa trẻ tràn đầy năng lượng. Rồi tới năm cậu vào cấp 2 khi chuyển về ở với bố mẹ, cuộc đời năm cấp 2 của cậu có thể kể thành 4 câu chuyện: học sinh ngoan phụ giúp bố mẹ - tự ti, ít nói, tự kỷ - ham chơi nhác làm, lừa cha dối mẹ - cố gắng thay đổi một cách tích cực nhưng không hồi đáp. Điểm chung duy nhất của cả 4 câu chuyện này là cậu đều chưa bao giờ được công nhận, khóe môi cậu lúc nào cũng trũng xuống, đi kèm với ánh mắt vô cảm. Rồi tới cả thời cậu vào cấp 3 thì câu chuyện lúc này lại chẳng phải câu chuyện của một thằng bụi đời không bạn không bè, không bóng dáng người thân, tới hiện tại, cậu sống không vì lý tưởng hay động lực, mà vì một hy vọng mong manh, méo mó về một cuộc sống xa hoa, trụy lạc. Cuộc đời cậu giống như một câu chuyện do Osamu Dazai viết ra, hay như một tác phẩm của Albert Camus trên hành trình tìm kiếm ý nghĩa tồn tại. 

Cậu rảo bước trên đường về nhà, bỗng từ một con hẻm bay ra, là một tên mang khẩu trang đen, mặc đồ đen, tướng người mang chút mảnh mai, vác theo một chiếc túi, bên trong rơi ra mấy túi bột trắng. Mặc dù tên đó mang khẩu trang, cậu vẫn nhìn ra tên đó, hắn là Nhật Thiếu. Cậu nhìn vào thứ vừa rơi ra từ túi tên này mà tự hỏi: 

Đây là? 

Bỗng từ phía sau một thứ lạnh lẽo và sắc bén, một con dao xuyên qua lồng ngực cậu. Lần đầu tiên trong đời, cậu cảm nhận được cái chết cận kề. Cậu nhìn ra phía sau là một tên to con, xăm trổ, tóc nhuộm vàng, tên to con kia hỏi tên đằng trước với vẻ mặt hốt hoảng: 

— Mày làm gì thế hả? Muốn ai cũng biết hay gì? 

— Tao… tao… — Nhật Thiếu đáp với vẻ mặt ấp úng, hốt hoảng. 

Gã to con không chờ tên kia trả lời mà quát ngay: — Muốn chết, thì mày đi mà chết một mình, đừng kéo theo tao. Đã bảo là đừng để ai thấy. 

— Tên này bắt gặp được mày cũng coi như hắn xui xẻo, đành thủ tiêu thôi. 

Từ phía xa, tiếng còi cảnh sát vang lên, hai tên kia nghe vậy cũng vội vàng chạy. 

Cậu lúc này thân thể đã lạnh tanh, nhìn về khoảng trời trên cao, cậu như nhìn lại được cả cuộc đời mình, một bóng lưng quay đi, đầu cúi xuống chưa bao giờ ngẩng cao. Đó là cậu, cả cuộc đời cậu chỉ mãi một bóng hình kia. “Lạnh thật, cậu không còn cảm nhận được bất cứ thứ gì khác nữa.” Mắt cậu lờ đờ đi. Cậu cắn chặt môi dưới, ánh mắt mang một tia không cam tâm. 

Cuộc đời này của cậu quá khổ đau để gọi là một cuộc đời trọn vẹn, cậu sống một cuộc sống cô đơn lạnh lẽo, chưa bao giờ được thấu hiểu, kể cả đến lúc chết, cậu vẫn như vậy. “Nếu được sống lại ở kiếp sau, mong mọi chuyện sẽ tốt hơn kiếp này… một chút thôi… một chút thôi… cũng được.” Ánh mắt cậu nhắm lại. 

Trong khoảng không đen mịt mù, một bàn tay nhỏ nhắn tiến tới như muốn mang cậu đi, chưa kịp nhận thức được gì thì một tia sáng lóe lên rồi chập tắt. 

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận