Dưới cái nắng gay gắt của mùa hạ, trong căn phòng nhỏ chật kín sách vở, một đứa trẻ tóc ngắn đen tuyền, mắt ánh đỏ sáng chói như một ly rượu vang, chừng bảy tuổi, đang ngồi giữa kho sách. Trên tay nó là một cuốn cổ thư, tựa đề: “Nhân Sinh Diễn Nghĩa – Lưu Thế Quan”.
“Những năm 185, dưới triều Hoàng cai trị, ta vẫn nhớ cái ngày ấy – ngày mà Hoàng Tâm Ph… à không, giờ phải gọi là An Hoàng Hoàng Đế mới đúng.
Năm ấy là thời đại phúc bình an của cả Hoàng quốc Đại Phụng này. Dân chúng muôn họ, ai ai cũng hưởng phúc khí… Ấy vậy mà…”
Đứa trẻ đọc say mê, cho đến khi bóng một người che khuất trang sách.
– Cơ Thanh! Con lại đang làm gì nữa đây?
– Hả? Con… con… đâu có làm gì đâu ạ… – nó lắp bắp, mặt lúng túng.
Đó là mẹ của Cơ Thanh, bà là một người phụ nữ trẻ trung nhưng đằm thắm, khuôn mặt phúc hậu, đôi mắt nâu ánh lên vẻ từng trải. Mái tóc đen dài cùng dáng người thon gọn càng làm bà thêm chín chắn. Khi cúi xuống nắm cổ áo con kéo ra khỏi thư phòng, gương mặt bà hiện rõ sự nghiêm khắc của một người phụ nữ trưởng thành, vừa hiền từ vừa cứng cỏi.
– Tại sao trời nắng nóng thế này mà con có thể cứ ru rú trong thư phòng suốt thế? Sao con không thử ra ngoài kết bạn mới mà chơi?
– Con không muốn đau. Trời nắng như này con sợ cháy nắng, da xấu. Với lại bọn ngoài kia toàn bày máy trò kỳ quái, bẩn thỉu,nở làm dơ y phục thì sao,con không muốn nương lại phải giặt lại y phục cho con. – Cơ Thanh trả lời, mắt vẫn dán chặt vào cuốn sách.
Mẹ nó giật lấy quyển sách, tức tối:
– Con xem ai mới kỳ quái? Trẻ con bằng tuổi con, có đứa nào cứ suốt ngày ở trong nhà đọc sách không?
– Bộ nương không muốn con trở thành người tài giỏi ,tiếng tăm lẫy lừng sao? – thằng bé ngước mắt lấp lánh, cố làm vẻ đáng thương.
– Làm bộ với ai thế hả? – bà cốc nhẹ lên đầu nó.
– Ây da!
– Ta không cần con phải danh tiếng lẫy lừng hay tài giỏi suất chúng. Chỉ cần con sống một cuộc sống bình thường mà hạnh phúc là ta thấy vừa lòng rồi. – giọng bà dịu lại, bàn tay xoa chỗ vừa cốc, ánh mắt đầy thương yêu.
– Thôi được,con muốn làm gì thì làm. Nhưng trước giờ Tỵ phải chỉnh chu y phục, đi với ta đón khách quý nghe chưa. – vừa nói, bà vừa chỉnh lại cổ áo cho con.
– Khách quý ạ? Là ai thế ạ?
– Là nhà họ Phạm từ kinh thành xuống, bàn chuyện vụ mùa năm nay... À mà thôi, con chưa cần hiểu đau. Chỉ cần nghe lời ta là được.
– Vâng ạ. – Cơ Thanh ngoan ngoãn gật đầu.
Nhìn theo bóng lưng người mẹ khuất dần ở cuối hành lang, lòng Cơ Thanh bỗng rỗng hoang, như vừa đánh rơi một thứ gì không gọi tên được.
– Này! – một tiếng quát bật lên giữa khoảng không.
– Ngươi nghĩ gì mà cứ nhìn chằm chằm vào nương ngươi thế? – giọng nói lạ lùng vang dội trong đầu.
Cơ Thanh khẽ chau mày:
– Ta chỉ tự hỏi… có thật sự…người mẹ trong ký ức kia có thực sự chính là mẹ ở kiếp trước của ta không?
– Ồ! Nếu không phải thì sao ngươi lại nhớ rõ đến vậy?
– Ta không biết. Có lẽ ký ức ấy vốn chẳng thuộc về ta.
– Thế thì tại sao nó nằm trong đầu ngươi?
– Vậy tại sao ngươi lại ở trong đầu ta? – Cơ Thanh bật đáp, ánh mắt hằn lên tia nghi ngờ pha chút khinh bỉ.
– Ngươi làm cái vẻ mặt gì thế hả? Dám xem thường ta sao?
– Không. Ta chỉ thấy ngươi vô dụng. Suốt ngày chỉ biết lải nhải, ngoài làm phiền thì chẳng có tác dụng gì cả.
– Hừ! Ta không thèm tranh cãi với thứ nhãi con như ngươi.
– ấy… không phải là dỗi rồi đấy chứ? – Cơ Thanh nheo mắt, giọng trêu chọc.
Giọng nói kia im lặng một thoáng, đặc quánh…
– Ấy, đúng là dỗi thật rồi.
***
Đứng trước cửa ngõ là Cơ Thanh, mẫu thân hắn và nha hoàng trong phủ, tất cả đều đang chờ đợi. Từ xa, một cỗ xe ngựa chạm khắc tinh xảo từ từ lăn bánh đến, rồi dừng lại ngay trước cửa nhà Cơ gia.
Từ trên xe, một nam nhân vận y phục sang quý bước xuống, tay nâng chiếc hộp bọc gấm đỏ, mỉm cười hành lễ:
– Cơ phu nhân, lâu ngày không gặp. Từ xa vội vã đến, chỉ kịp chuẩn bị chút “Thanh Mâu tửu đài” làm lễ mọn, mong phu nhân không chê mà nhận lấy.
– Khụ khụ… Phạm quản trưởng từ phương xa ghé đến, đã không kịp nghênh tiếp chu toàn, nay lại còn mang theo lễ vật, thật khiến ta khó lòng nhận… – Cơ phu nhân đưa tay như muốn khước từ.
Chưa để bà nói dứt, Phạm quản trưởng đã đưa hộp gấm về phía một nha hoàn, cười nhẹ:
– Nha Di, mang hộp gấm này vào cất kỹ trong thư phòng.
– Vâng ạ. – Nha Di cúi mình, ôm lấy hộp gấm mà lui vào trong.
Trong xe ngựa, ló ra đôi mắt trong sáng, to tròn, ánh nhìn đầy tò mò. Cơ Thanh cũng bất giác ngẩn người: “thứ gì vậy?… Nàng vừa nhìn ta ư?”
– Cơ Thanh, con lại ngẩn ngơ gì thế? – Mẫu thân hắn khẽ liếc sang.
Phạm quản trưởng cúi người, bế xuống một tiểu nữ tử chừng trạc tuổi Cơ Thanh. Mái tóc trắng mịn như sương sớm, đôi đồng tử hai màu kỳ lạ – một xanh biếc như lưu ly, một vàng óng tựa hổ phách. Dung nhan non nớt mà thanh tú, song thân thể lại yếu ớt, chỉ biết khẽ nép sau lưng phụ thân, chẳng dám bước ra.– Ha, con bé lần đầu gặp bạn đồng niên nên có hơi e dè . – Phạm quản trưởng cười, xoa đầu con gái.
– Con bé có vẻ nhút nhát. – Cơ phu nhân khẽ lắc đầu.
– Nó tên Phạm Mỹ Chi. Thuở nhỏ vốn thể chất ốm yếu, chỉ quanh quẩn trong nhà, đây là lần đầu tiên được gặp bạn đồng trang lứa nên có vẽ khá sợ sệt.
- Vốn dĩ đặt là Phạm Mỹ là vì nương nó mong nó lớn lên vừa xinh đẹp vừa khỏe mạnh. – Lời nói của Phạm quản trưởng dường như chan chứa thương yêu.
– Quả là đứa trẻ đáng thương… – Cơ phu nhân nhìn sang, trong mắt thoáng dấy lên nét cảm thông.
– Thôi được rồi, vào phủ rồi nói tiếp. – Lời Cơ phu nhân cất lên, khéo léo xua đi bầu không khí ngượng ngùng.
Bước vào trong phủ Cơ gia, Phạm tổng quản khẽ dừng chân, mắt ánh lên vẻ hoài niệm khi ngắm nhìn khung cảnh.
– Nơi này thay đổi nhiều quá. So với cái thời mà ta còn ở lại ôn thi, thì bây giờ quả thực tràng đày sức sống hơn hẳng.
– Phạm thiếu quả là đa cảm.
– Khách sáo làm gì. Gọi ta là Hàng Vũ như xưa là được rồi.
– Vậy Hàng Vũ lão đệ, mấy năm qua bận chuyện thuế khóa triều đình, chắc cũng chẳng rảnh rang gì, nay mới có nhã hứng trở về chốn cũ kỹ này.
– Nói không khách sáo… thì tỷ quả thật chẳng khách sáo chút nào thật sao. – Hàng Vũ bật cười khẽ, giọng pha chút bất lực.
– Tỷ vẫn y như xưa, không hề thay đổi. – hắn thở dài, nhưng ánh mắt lại ấm áp.
Cơ phu nhân quay sang nhìn hai đứa nhỏ phía sau. Mỹ Chi rụt rè, mắt chốc chốc lại nhìn quanh, dáng vẻ không yên. Trái lại, Cơ Thanh bước đi thản nhiên, thậm chí có phần thờ ơ không để tâm tới. “Thằng nhóc này…” – bà chau mày.
– Cơ Thanh, sao con không đưa bạn mới đi dạo quanh phủ một vòng? – giọng bà đanh lại.
– Hả?... – cậu ngơ ngác, ngước nhìn, chỉ thấy ánh mắt của bà lúc này như mũi tên xuyên thấu, vai gáy đột ngột lại khẽ lạnh rợn người lên. Biết ngay thủ phạm là bà, cậu đành miễn cưỡng đáp:
– Vâng ạ…
Cơ Thanh thảnh thơi dạo bước qua dãy hành lang, hai tay gối sau đầu, bộ dạng thờ ơ đến lười biếng. Phía sau, Phạm Mỹ Chi lại ríu rít đưa mắt nhìn khắp nơi, tò mò chẳng khác gì chú mèo trắng nhỏ.
– Này, chúng ta đang đi đâu thế? – cô bé rướn người hỏi.
– Đến thư phòng. – Cơ Thanh đáp cụt ngủn, giọng lạnh nhạt.
– Ở đó có gì vui sao?
Cậu liếc nhìn Mỹ Chi, khóe môi khẽ nhếch:
– Ừm… có một thứ rất vui. Thú vui của… chi thức. – nói rồi, ánh mắt cậu ánh lên vẻ đắc ý.
Cô bé nghe chẳng hiểu gì, nhưng ánh mắt lại sáng long lanh, đầy hứng thú.
Bước vào thư phòng, cảnh tượng bừa bộn hiện ra, sách chất thành núi, giấy tản khắp nền. Cơ Thanh chau mày, khẽ lắc đầu. “Các nha hoàng thì bận tiếp khách, chẳng thể gọi ai đến dọn… thôi thì tự mình vậy.” Cậu buông tiếng thở dài, rồi bắt tay thu dọn.
Thấy thế, Mỹ Chi cũng lon ton phụ giúp.
– Này, cậu không cần phải dọn đâu, cứ ra ngoài chơi đi. – Cơ Thanh nói.
– Nhưng ta muốn chơi cùng cậu cơ. – Mỹ Chi leo lên chiếc thang, mắt long lanh, giọng ngây thơ.
Ánh mắt ấy như ánh đèn soi thẳng vào mặt Cơ Thanh, khiến cậu khẽ đỏ tai. “Sao con nhóc này lại dễ thương đến vậy chứ…”
– Thôi được, muốn làm gì thì làm.
Cậu vừa quay đi vác chồng sách thì phía sau chợt vang lên:
– Ớ! – Mỹ Chi mất thăng bằng, ngã khỏi thang.
Cơ Thanh vội quăng chồng sách sang một bên, thân hình lao vút tới, tay đưa ra định đỡ lấy Mỹ Chi đang chực ngã.
Bộp!’ – cô bé rơi xuống lưng Cơ Thanh, an toàn như chưa từng có chuyện gì.
– Này, cậu có sao không? – Mỹ Chi hốt hoảng nhìn xuống, gương mặt lo lắng, ánh mắt ngây thơ thành thật.
Cơ Thanh chậm rãi đứng dậy, phủi bụi trên y phục, thản nhiên đáp:
– Không sao. Lần sau cẩn thận hơn là được.
Nhưng chuyện không dừng ở đó. Liên tiếp sau đó là hàng loạt “tai nạn”hướng vè phía Mỹ Chi: lúc thì chồng sách đổ ụp, lúc thì trang giấy làm vấp ngã, lúc thì tự dựng lên một cái tháp sách rồi leo lên mà tự ngã … Lần nào Cơ Thanh cũng lao đến đỡ, kết quả: Mỹ Chi chẳng hề hấn gì, còn cậu thì người lấm lem bụi bặm.
– Cái đó… ta xin lỗi… – Mỹ Chi cúi đầu, mặt mũi đầy áy náy.
– Thôi, không sao. Dù sao cậu cũng có lòng giúp dọn phòng. – Cơ Thanh đáp, nhặt từng quyển sách rơi vãi, giọng bất lực.
Mỹ Chi cắn môi, trong lòng càng thêm day dứt. “Không được, ta phải chuộc lỗi… chí ít cũng phải làm được một việc gì đó để cậu ta ấy khen.nhưng mà khác nước quá” Nghĩ thế, ánh mắt cô bé vô tình bắt gặp một chiếc hộp gấm đặt nơi góc bàn. Nhớ lại khi nãy phụ thân mang dến là “Thanh Mâu tửu đài”, ánh mắt cô bỗng sáng bừng. “Thanh Mâu tửu đài = rựu = nước”
Cô bé khẽ nhón chân, bàn tay nhỏ đưa về phía chiếc hộp gấm…
Cơ Thanh cúi xuống, nhặt từng mảnh giấy vụn vương khắp sàn.
– Này. – giọng nói trong đầu lại vang lên.
– Hửm. – cậu đáp, mặt vẫn thản nhiên, chẳng buồn ngẩng lên.
– Nếu ban đầu ngươi không kéo con bé ấy vào đây, có lẽ bây giờ đã thảnh thơi hơn rồi.
– Không được. Nương đã giao cô bé đó cho ta. Nếu để nàng xảy ra chuyện gì, ta cũng chẳng yên lòng.
– Ồ, ngươi vậy mà cũng biết nghe lời cơ à?
– Đó là lẽ đương nhiên. Bổn đại gia là thiên kiêu chi tử, đứa con của trời đấy! – Cơ Thanh ưỡn ngực, giọng chắc nịch.
– …
– Ngươi lại đọc truyện nhiều quá rồi đấy.
– Kệ ta, chẳng liên quan gì đến ngươi.
Ở một góc thư phòng, Mỹ Chi đang gắng gượng leo lên bàn đọc sách để với tới chiếc hộp gấm. Khi vừa chạm được, cô hớn hở mở nắp, thì tiếng quát từ phía Cơ Thanh vang dội:
– Này! Cẩn thận!
Cô bé giật mình, cơ thể chao đảo, chiếc bình Thanh Mâu tửu đài trong tay cũng tuột khỏi ngón tay nhỏ.
Cơ Thanh không kịp nghĩ ngợi, lao tới như mũi tên.
“XẬP!” – cả chiếc bàn gỗ cũ kỹ sụp xuống, vang dội khắp phủ.
Khi Cơ phu nhân và Phạm Hàng Vũ hớt hải chạy đến, vừa dừng trước cửa thư phòng thì một cảnh tượng bất ngờ đập thẳng vào mắt:
Cơ Thanh đầu óc choáng váng, thân mình dựa lên phần bàn vừa sập. Giữa hai chân cậu, Mỹ Chi đang ngồi thụp xuống, dáng nhỏ nhắn run rẩy, mặt tái nhợt vì sợ hãi. Dưới sàn, bình Thanh Mâu tửu đài đã vỡ toang, rượu sóng sánh loang khắp nền, hương nồng dậy khắp phòng.


0 Bình luận