Tỉnh dậy trong cơn mê, Cơ Thanh ngạc nhiên thấy mình nằm trên giường. Rõ ràng khi nãy hắn còn đang dọn dẹp thư phòng, sắp xếp sách vở, cớ sao giờ lại trở về phòng ngủ?
Căn phòng tối âm u, chất đầy những vật dụng kì quái. Giữa sàn, một bánh xe gỗ nhỏ, bên trên gắn máng tre tí hon, quanh đó chằng chịt những sợi dây thừng đã sờn. Thoạt nhìn, dáng dấp ấy giống như mô hình thu nhỏ của một chiếc guồng nước , thứ công cụ thô sơ mà người xưa vẫn dùng sức dòng suối để giã gạo. Trên tủ sách, từng chồng tập dày mỏng chen lấn nhau – văn học, sử học, toán học, đến cả sinh vật học cũng không thiếu. Bàn làm việc phủ kín giấy tờ ngổn ngang, khiến cả gian phòng mang dáng vẻ của một thư phòng quan lại, hay phòng làm việc của một giáo sư kỳ lạ nào đó.
“Đúng rồi… mình vừa đỡ con nhóc tóc trắng kia trong thư phòng… sao đầu lại đau đến thế này…”
Tiếng cười vang lên trong đầu hắn, khanh khách đầy giễu cợt.
– Ta đã bảo rồi, cứ mặc kệ con bé kia đi , nếu ngươi cứ mặt kệ nó thì giờ đâu đến nỗi thảm hại vậy.
– im đi, đừng nói máy thứ vô vị đó nữa.
– Ta bất tỉnh bao lâu rồi?
– Ai biết được. Ngươi nghĩ ngươi bất tỉnh thì ta có thể chiếm lấy thân thể ngươi, như mấy cuốn tiểu thuyết ngươi từng đọc à?
Hắn bật cười khẽ, chua chát.
– Hài… đúng là ta kì vọng vào ngươi quá nhiều rồi.
Sự im lặng lại phủ xuống.
Cơ Thanh chống tay ngồi dậy, bước xuống giường. Trong lòng trĩu nặng, hắn đẩy cánh cửa phòng. Bầu trời ngoài kia đã chuyển sang sắc chiều, ánh cam lam rực rỡ của hoàng hôn chiếu thẳng vào. “Thế mà đã xế chiều rồi sao…”
Phía xa, một nha hoàn ôm chăn gối vội vàng bước đến. Vừa trông thấy hắn, nàng thoáng hoảng hốt, suýt nữa không giữ nổi thăng bằng.
– Ấy… thiếu gia tỉnh dậy rồi ạ?
Cơ Thanh chau mày, gọi cô lại:
– Này.
– Hả…? Ta… ta sao? – nàng luống cuống.
– Không gọi ngươi thì ta nói với ma chắc?
– Vâng, thiếu gia có chuyện gì không ạ?
Hắn nhìn thẳng vào cô:
– Nương ta cùng hai vị khách ban sáng đi đâu rồi?
– Bẩm thiếu gia, phu nhân hiện ở phòng sổ sách, còn vị khách quan kia đã đưa tiểu thư tóc trắng ra ngoài rồi ạ.
– Nương ta có dặn gì về ta không?
– Dạ, trước khi đi, phu nhân dặn nếu thấy thiếu gia tỉnh thì phải đem thuốc thầy lang đã sắc sẵn cho ngài dùng.
– Được rồi. Ngươi đi lấy thuốc, để trên bàn trong phòng ta.
– Vâng. Nếu không còn chuyện gì, nô tì xin lui.
“Thiếu gia hôm nay lạ ghê, tự dưng lại hỏi chuyện ta. Thường ngày ngài ấy nào có bận tâm gì đến việc trong phủ hay chuyện của người khác, lại hay lẩm nhẩm một mình nữa . Nhiều lúc ta còn ngỡ, ngài ấy còn sống lâu hơn cả ta đấy chứ.”
Vừa bước đến gian bếp, nha hoàn đã thấy cơ phu nhân đang tự tay nếm thử chén thuốc mà vị thầy lang để lại.
– Trời, thứ thuốc gì mà đắng thế này! – cơ phu nhân khẽ than.
Chợt nhìn thấy nha hoàn đứng ngoài cửa bếp, bà khựng lại:
– Hửm? Nha di, ngươi đến đây làm gì?
– Dạ… thiếu gia sai ta đến lấy thuốc ạ. – nha di cúi đầu đáp, giọng khép nép.
– Thằng bé tỉnh lại rồi à?
Bà ngẫm một thoáng, rồi gật:
– Được rồi, ngươi đi lo việc khác đi, để ta tự mang thuốc cho nó.
– Dạ vâng ạ.
Cơ phu nhân bưng chén thuốc, khẽ bước vào phòng thì giường trống trơn. Bà quay ra, quét mắt khắp hiên ngoài, chẳng thấy bóng dáng con đâu. Một thoáng ngẩn người, bà khẽ buột miệng:
– Thằng bé này…
Lúc ấy, Cơ Thanh đang đứng bên bờ sông, trong tay ôm cái mô hình chiếc guồng nước vốn đặt trong phòng. Cậu đặt nó xuống mép nước, lúi húi căn chỉnh từng sợi dây, từng mảnh gỗ, đôi mày chau chặt, ánh mắt rực lên niềm háo hức trẻ con lẫn sự tính toán của người lớn.
Từ phía sau, cơ phu nhân khẽ bước lại, tà váy quét nhẹ trên nền đất, tay bà cầm thêm một chén thuốc còn bốc khói. Bà dừng lại một thoáng, nhìn đứa con trai của mình mải mê với trò “nghịch ngợm” lạ lẫm, khóe môi bà bất giác mềm lại. Nhưng rồi nỗi lo trong lòng lại trỗi dậy, giọng bà cất lên, vừa trách vừa thương:
– Cơ Thanh, con lại ra đây nghịch nước nữa rồi. Nhỡ con dính phong hàn thì sao?
– Hả? – Cậu giật mình quay lại, mái tóc rũ xuống trán còn vương hơi ẩm, đôi mắt tròn mở to. Gặp ánh nhìn nghiêm khắc của mẹ, Cơ Thanh bối rối đưa tay gãi đầu, rồi vội đáp:
– Không sao đâu ạ. Con chỉ muốn thử chạy cái mô hình này thôi.
Cơ phu nhân tiến lại gần, khẽ ngồi xổm xuống bên cạnh con, tà áo chạm đất. Bà nghiêng đầu, chăm chú nhìn vật kỳ lạ đang quay lạch cạch dưới tay cậu. Đôi mắt nâu hiền hậu thoáng ánh lên vẻ tò mò xen lẫn thương mến.
– Thứ này là gì vậy?
– Dạ, con gọi nó là guồng nước. Thứ này có thể dùng sức nước để giã gạo thay cho sức ngựa đấy ạ. – Giọng cậu hăng hái, mắt long lanh.
– Con làm cái này để làm gì? – Cơ phu nhân dịu giọng, ân cần hỏi đứa con trai của mình.
– Con nghĩ… nếu dùng nó, nhà mình sẽ bớt được phần nào chi phí nuôi gia súc. – Cậu cúi gằm mặt, ngón tay xoắn lấy gấu áo, giọng pha chút ương bướng.
– Con không cần làm mấy thứ này đâu, gia đình mình nào có thiếu ngân lượng. – Bà thở dài, ánh mắt thoán chút cảm động.
– Nhưng… nếu dùng cách này, gia đình ta sẽ càng giàu có hơn! – Cơ Thanh ngẩng đầu, ánh mắt bừng sáng, như phản chiếu hai chữ “ngân lượng”.
– Không cần đâu. – Cơ phu nhân khẽ lắc đầu, mái tóc đen dài lay động theo nhịp thở.
– Nhà ta chỉ cần sống yên ổn thế này là đủ rồi. Sau này lớn khôn, con sẽ hiểu… giá trị thật sự của một con người không nằm ở tiền tài hay của cải. Chỉ cần con giữ được lòng nhân ái, tấm lòng bao dung… ấy mới là điều quý giá nhất. – Bà khẽ nói, ánh mắt dần trầm lại, ngước nhìn về phía mặt trời đang lặng dần, vầng chiều đỏ rực hắt lên gương mặt phúc hậu, tựa như phủ thêm một lớp ánh sáng vừa ấm áp vừa chất chứa suy tư.
– Nhưng… nhưng mà… – Cậu ngập ngừng, bàn tay nắm chặt, đôi môi mím lại.
– Không có nhưng nhị gì hết. – Bà nghiêm giọng, song ánh mắt lại mềm đi. Bà đưa chén thuốc tới, hơi nóng phả ra, dí sát đến môi con trai. – Uống hết chén thuốc này rồi về nhà ngay đi. Trời sắp tối rồi.
– Ưm… ưm… – Cơ Thanh nhăn mặt, vừa uống vừa giãy nảy như trẻ nhỏ bị ép ăn rau.
– Cái gì mà… đắng quá vậy! – Cậu xua tay quạt quạt, mặt nhăn nhó đến buồn cười.
– Uống hết đi. Thuốc đắng giã tật. – Bà khẽ bật cười, bàn tay xoa đầu con trai, giọng đầy cưng chiều. – Mẹ còn cho thêm mật ong vào rồi, ngọt hơn nhiều rồi đấy.
Cơ Thanh ấm ức, nhưng ánh mắt chạm phải nụ cười dịu dàng của mẹ thì lòng cậu chợt chùng xuống, ngoan ngoãn uống nốt, để mặc vị đắng len vào cổ họng, còn lại dư âm là hơi ấm dịu dàng trong bàn tay mẹ đặt trên vai.
***
Sáng hôm sau, trời quang mây tạnh. Trên con đường lát đá, Cơ Thanh nắm lấy bàn tay của Mỹ Chi mà kéo đi.
Trong lòng cậu lại vang lên cuộc đối thoại khi trời vừa rạng sáng:
– “Mẹ và Phạm tổng quản phải lên nha phủ một chuyến, con nhớ trông chừng mặc chi.”
– “Nhưng… mẹ à, con và cô ấy bằng tuổi nhau, sao lại bảo con trông chừng?”
– “Không nói nhiều. Đây là ít ngân lượng, cứ dắt con bé đi dạo, tiêu khiển đâu thì tiêu khiển.”
Nói rồi, mẹ cậu dúi vào tay con trai một bọc bạc, gương mặt vừa tươi tắn vừa ánh lên vẻ phấn khích khó giấu.
Bản thân Cơ Thanh lúc ấy vẫn thấy khó hiểu với vẻ mặt phấn khích của mẹ mình. Hắn vò đầu bứt tai một hồi, cuối cùng đành mặt kệ, dắt Mỹ Chi bước ra phố. Cậu đi với dáng vẻ cam chịu, tinh thần chẳng mấy tự nguyện.
Trái lại, Mỹ Chi từ lúc rời phủ đã mở to đôi mắt sáng long lanh. Khi bước chân vào khu chợ sầm uất, nàng thoáng sững người. Tiếng rao hàng ồn ào, hương thơm bánh trái, sắc màu vải vóc phấp phới, những giỏ hoa quả căng mọng ánh lên dưới nắng… Tất cả khiến nàng ngơ ngác, bất ngờ như lạc vào một thế giới khác.
Đôi môi nàng khẽ hé, ánh mắt ngỡ ngàng chạy theo từng quầy hàng, từng gánh hàng rong. Trong khi Cơ Thanh kéo tay nàng đi với vẻ mặt bất cần, nàng lại khẽ cười, bàn tay nhỏ bé vô thức siết chặt tay cậu hơn, như sợ nếu buông ra thì sẽ lạc mất trong dòng người náo nhiệt.
Khu chợ đầu hạ sáng rực như một bức tranh sống động. Người qua lại tấp nập, những quầy hàng chen chúc, rộn ràng tiếng trống, tiếng chiêng từ đình làng vọng ra. Hôm nay là Tết Đoan Ngọ, cả thị thành như khoác thêm tấm áo mới: cờ phướn phấp phới, vải vóc nhiều sắc màu tung bay trong gió, tiếng rao hàng nối tiếp nhau thành điệu nhạc dân gian nhộn nhịp.
Mỹ Chi bị cuốn hút ngay từ những bước chân đầu tiên. Nàng chạy mắt nhìn khắp nơi, chốc chốc lại dừng lại trước một sạp hàng, đôi môi hé cười ngây ngô. Khi nhìn thấy những trái mận đỏ căng mọng bày trên thúng, nàng khẽ reo lên khe khẽ:
– Cơ Thanh, nhìn nhè.
Cơ Thanh thoáng cau mày, vốn định kéo nàng đi nhanh, nhưng rồi ánh mắt nàng trong veo như phản chiếu cả sắc nắng đầu hè, khiến bước chân cậu chậm lại. Cậu buông một tiếng thở dài, lấy ít bạc trong bọc mà mẹ đưa, mua cho nàng một chùm. Mỹ Chi cắn thử một trái, chua đến nhăn mặt, rồi lại cười khúc khích khiến người bán hàng cũng bật cười theo.
Đi thêm vài bước, tiếng hò reo từ sân đình cuốn hút họ. Hội vật đầu hè đang diễn ra. Đám đông chen lấn, cổ vũ vang dội. Hai đô vật mình trần, tay khóa chặt, mồ hôi chảy dài dưới nắng. Mỹ Chi tròn mắt, vừa sợ vừa tò mò, bàn tay siết chặt tay Cơ Thanh hơn. Cậu nghiêng đầu, thấp giọng:
– Nếu sợ thì đừng nhìn nữa.
– Không, ta không sợ… chỉ là… họ mạnh thật đấy. – nàng đáp, đôi má ửng hồng.
Cơ Thanh không nói gì thêm, chỉ khẽ dịch người, đứng che phía trước để nàng không bị dòng người xô đẩy. Vẻ mặt cậu nghiêm nghị, ánh mắt như thể đã quen với việc bảo vệ ai đó, khác hẳn dáng vẻ bông đùa hay cam chịu lúc rời phủ.
Sau hội vật, cả hai len ra phía bờ sông. Trời đầu hạ chan chứa nắng, mặt nước loang loáng ánh vàng. Từng chiếc thuyền nan chở đầy trái cây cập bến, người bán người mua ríu rít. Trẻ con chạy tung tăng, tay cầm những con diều giấy hình cá chép, bươn bả tìm chỗ có gió.
Mỹ Chi dừng lại bên hàng bán bánh tro. Mùi thơm dìu dịu từ lớp lá dong tỏa ra, quyện với vị nếp nương. Nàng nghiêng đầu nhìn, ánh mắt như muốn hỏi. Cơ Thanh hiểu ý, chẳng đợi nàng mở lời, liền mua hai chiếc. Nàng cắn một miếng, vị ngọt mát thấm dần, nụ cười nàng hiện lên tươi rói. Cậu cũng ăn thử, cau mày bảo:
– Thứ này cũng bình thường thôi, chẳng có gì đặc biệt.
– Nhưng ta thấy nó ngon lắm. – nàng đáp, giọng đơn giản mà chân thành.
Cơ Thanh thoáng ngẩn, bất giác nhìn nàng thật lâu. Miệng nàng còn vương chút vụn lá từ lớp bánh tro, vậy mà nụ cười lại hồn nhiên như ánh nắng sớm đầu hè, trong veo đến mức không chút vẩn đục. Trong khoảnh khắc ấy, cậu bỗng thấy bàn tay đang cầm chặt bọc bạc trở nên nặng nề, mọi toan tính, những điều cậu thường nghĩ đến – ngân lượng, trách nhiệm, gánh nặng – đều vụt biến đi. Cậu chợt nhận ra có những thứ chẳng cần cầu kỳ, không cần đong đếm, chỉ một ánh mắt trong sáng, một nụ cười vô tư, cũng đủ để biến khoảnh khắc bình thường thành thứ quý giá nhất trên đời.
Tiếng trống hội lại vang vọng, lần này là hội đua thuyền trên khúc sông lớn. Người dân tụ tập hai bên bờ, hò reo cổ vũ. Mỹ Chi reo lên thích thú, kéo tay Cơ Thanh ra mép nước. Cậu cau mày, nhưng rồi lại khẽ bật cười vì sự háo hức trẻ con ấy. Hai người chen chân trong đám đông, gió sông thổi qua mang theo hương phù sa ngai ngái, tóc nàng phất nhẹ vào vai cậu. Cơ Thanh bỗng cảm thấy ngực mình ấm lạ.
“Khi thuyền rẽ sóng lao vun vút, Mỹ Chi vỗ tay reo hò, đôi mắt sáng rực chẳng khác gì vì sao ban ngày. Cơ Thanh đứng yên, nhìn nàng mỉm cười mà lòng cậu cũng vui lây, đó là nụ cười hiếm hoi mà bản thân cậu ít khi bộc lộ với bất kỳ ai.
Chiều dần buông, ánh nắng trải dài trên mái ngói, nhuộm vàng cả khu chợ. Người ta bắt đầu thả những chiếc diều giấy lớn trên bãi đất trống gần đình. Diều đủ màu sắc, hình cá, hình chim, dập dờn giữa bầu trời cam đỏ. Mỹ Chi thích thú kéo tay Cơ Thanh chạy ra, xin một chiếc diều giấy nhỏ. Nàng vụng về nâng sợi dây, để gió kéo diều lên cao. Diều chao đảo, tưởng như sắp rơi, Cơ Thanh khẽ cầm lấy tay nàng, chỉnh lại thế đứng. Diều bỗng ổn định, bay vút lên trời.
– Thấy chưa? – Cơ Thanh nói khẽ, mắt nhìn theo cánh diều.
– Ừm… bay cao quá… – nàng đáp, gương mặt rạng ngời.
Gió chiều càng lúc càng mạnh, cánh diều giấy rung bần bật rồi căng gió, kéo dây trong tay căng lên thành một đường thẳng. Mỹ Chi reo lên thích thú, đôi bàn tay nhỏ nhắn cố giữ chặt sợi dây, mái tóc đen dài tung bay rối loạn trong nắng.
– Này, cẩn thận không thì tuột mất đấy. – Cơ Thanh nghiêng người, bàn tay toát lên vẻ vững chãi nắm đỡ lấy tay nàng.
Hai bàn tay chạm nhau, nóng ấm. Mỹ Chi khẽ giật mình, đôi má ửng hồng, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi cánh diều đang vút cao. Cơ Thanh thì lặng lẽ dõi theo gương mặt ngước nhìn ấy, lòng cậu nhẹ nhõm kỳ lạ.
Một cơn gió lớn bất chợt thổi qua, diều chao mạnh khiến dây siết vào tay nàng, in hằn những vệt đỏ. Cơ Thanh lập tức giật lấy, giữ chặt sợi dây trong tay. Cậu cười:
– Kéo nhẹ thôi, cứ để gió nâng nó lên, càng níu mạnh thì càng dễ đứt.
Mỹ Chi mím môi, khẽ gật, đôi mắt vẫn sáng lấp lánh. Nàng buông tay ra, để mặc cho Cơ Thanh điều khiển. Dưới bầu trời rực đỏ hoàng hôn, cánh diều tung bay, kéo theo tiếng cười của hai đứa vang vọng trên bãi đất trống, hòa vào tiếng hò reo của bọn trẻ con xung quanh.
Trong khoảnh khắc ấy, cả thế gian như chỉ còn lại gió, diều, và hai tâm hồn trẻ đang cùng hòa nhịp vào một buổi chiều đầu hạ.


0 Bình luận