• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01 Hồi ức bi thương

Chương 04 - Bát Cháo Nồng Hơi Người

0 Bình luận - Độ dài: 3,474 từ - Cập nhật:

 Chiều đã ngả hẳn, ánh hoàng hôn loang xuống từng mái ngói, nhuộm đỏ cả con đường lát đá. Phố xá thưa dần, tiếng rao cũng dần lùi vào xa vắng. Cơ Thanh lặng lẽ bước đi, trên lưng là thân hình nhỏ nhắn của Mỹ Chi đang nép vào, gò má nàng tựa hờ lên vai cậu. Hơi thở nàng đều đặn, nhẹ như gió, chứng tỏ nàng đã chìm vào giấc ngủ từ lâu.

 Mỗi bước chân, Cơ Thanh đều cảm nhận rõ ràng sự mong manh nơi vai áo mình – một chút ấm áp, một chút tin cậy gửi trọn trong giấc ngủ của nàng. Cậu khẽ nghiêng đầu, bắt gặp vài lọn tóc mềm rủ xuống, vương mùi hương dìu dịu như cỏ non sau mưa.

 Bóng hai người in dài trên nền đường vàng úa, hòa cùng sắc trời chạng vạng. Trong khoảnh khắc ấy, Cơ Thanh bỗng thấy lòng lặng đi, một cảm giác vừa trách nhiệm vừa bình yên len vào tim. Không còn tiếng cười nói, không còn chợ náo nhiệt – chỉ còn lại cậu, Mỹ Chi, và buổi xế chiều đang khép dần lại, yên ả ,tĩnh lặng một cách lãng mạn , như một bức họa tuổi thơ còn vương hương nắng chiều

***

 Cơ Thanh khẽ chỉnh lại tư thế, cõng Mỹ Chi bước qua cổng phủ. Trời đã ngả hẳn sang chiều muộn, ánh nắng cuối cùng như rắc mật vàng lên bậc thềm gạch. Trên vai, hơi thở nàng đều đặn, gương mặt ngây thơ nép sát vào lưng cậu, mái tóc lòa xòa khẽ chạm nơi cổ.

 Bên trong đại sảnh, tiếng cười nói rộn rã vang ra. Cơ phu nhân và Phạm phu nhân ngồi đối diện nhau, trên bàn là ấm trà nghi ngút khói, mùi hương hoa sóng sánh trong làn hơi nóng. Hai người phụ nữ, một đoan trang dịu dàng, một sắc sảo kín đáo, đang trò chuyện không ngớt.

 Khi bóng dáng Cơ Thanh xuất hiện nơi cửa, cả hai cùng ngẩng lên. Nụ cười trên môi Phạm phu nhân vụt tắt, thay vào đó là sự lo lắng lộ rõ trong ánh mắt khi trông thấy con gái mình ngủ gục trên lưng cậu. Bà vội đứng dậy, giọng khẽ run:

– Trời đất… con bé này… đi chơi thôi mà sao lại mệt người vậy?

 Trái lại, Cơ phu nhân ngồi yên, khóe môi nở một nụ cười dịu dàng, trong mắt lấp lánh niềm tự hào khó giấu. Bà thong thả đặt chén trà xuống bàn, đứng dậy tiến đến gần con trai. Bàn tay bà khẽ đặt lên vai Cơ Thanh, ánh mắt ân cần mà sâu lắng, giọng pha chút trêu chọc:

– Con trai ta… cũng biết che chở cho người khác rồi đấy.

 Khóe môi bà cong nhẹ, nửa cười nửa dò xét.

 Cơ Thanh nghe vậy thì khựng người, tai đỏ bừng. Cậu vội vàng lên tiếng, nhưng rồi lại không biết nói gì, chỉ há miệng mấy lần như cá mắc cạn, cuối cùng hậm hực quay đi:

– Mẹ lại nói linh tinh rồi…

 Mỹ Chi đã tỉnh lúc nào không hay  mà bật khúc khích, bàn tay khẽ che miệng nhưng ánh mắt lại sáng lấp lánh, dường như càng thấy thú vị khi Cơ Thanh lúng túng.

 Cơ phu nhân nhìn cảnh đó càng cười lớn hơn, giọng bà dịu dàng mà pha chút trêu chọc:

– Thôi được, thôi được, ta không trêu nữa. Nhưng con mà cứ đỏ mặt thế này thì người khác lại hiểu lầm ý tứ của con mất. – Cơ phu nhân cười khẽ, mắt liếc sang Mỹ Chi đầy ẩn ý.

 Mỹ Chi nghe vậy cũng khựng lại, đôi má vốn trắng trẻo nay bỗng nhuộm hồng. Nàng lúng túng cúi gằm mặt, nhẹ áp trán vào lưng Cơ Thanh, bàn tay nhỏ khẽ vân vê góc tay áo. Chẳng biết phải phản ứng ra sao, nàng chỉ khe khẽ buông một tiếng “dạ…” nhỏ như muỗi kêu.

 Cơ Thanh rối loạn, tai đỏ rực như lửa, ánh mắt chao đảo, khẽ mím môi, cố giấu đi vẻ ngại ngùng đang dâng tràn, nhưng càng giấu thì khuôn mặt lại càng hiện rõ sự bối rối.

 Phạm phu nhân thấy vậy thì khẽ nhướng mày, ánh mắt lướt qua Cơ Thanh rồi dừng lại nơi người bạn của mình. Trong đáy mắt bà thoáng hiện lên vẻ ngờ vực, lại như đang suy xét điều gì. Khóe môi bà cong nhẹ, nửa cười nửa không, hệt như muốn trêu nhưng lại giữ ý, để mặc cho Cơ phu nhân và con trai càng thêm lúng túng.

***

 Cậu trở về gian phòng quen thuộc, nơi mệt mỏi dường như được phép trôi đi. Thân thể nặng nề, nằm gục lên giường, hai tay xòa ra vô lực, như muốn buông bỏ tất cả. Gian phòng giờ đã không còn u tối và lộn xộn; mẹ cậu đã dọn dẹp, sắp xếp mọi thứ ngăn nắp. Ánh vàng nhạt của trăng rằm âm lịch nhẹ nhàng trải khắp sân vườn, soi bóng cây cối, dịu dàng nhưng đượm vẻ tĩnh lặng của mùa hạ. Nó len qua khung cửa sổ, chiếu lên từng góc phòng, lên từng khẽ nhón tay cậu, phủ khắp nơi, khiến không gian trở nên sáng sủa và tĩnh mịch cùng một lúc. Cậu lim dim mắt, lười biếng quan sát, chỉ muốn nhắm mắt và trôi vào giấc ngủ.

 Cùng lúc ấy giọng nói trong đầu lại vang lên, trầm lắng, tinh tế đến mức không thể bỏ qua:

-          Hôm nay ngươi đi chơi rất vui nhỉ…

 Giọng nói ấy mang theo chút suy tư, như đang dò tìm điều gì đó trong tâm hồn cậu, một điều mà chính nó cũng chưa hiểu rõ.

-          Ùm… – Cơ Thanh đáp, giọng hờ hững, thờ ơ, như không muốn để tâm, như không còn quan tâm.

-          Ngươi thay đổi rồi… – Tiếng nói ấy lắng xuống, pha chút bối rối, lo âu, như thể không thể hiểu nổi cậu, thậm chí không hiểu nổi chính bản thân nó.

 Cậu khẽ thở dài, lông mi rung lên theo nhịp thở, mắt vẫn lim dim, một phần muốn phủ nhận, một phần lại tò mò. Ánh vàng nhạt ấy chạm vào từng kẽ tay,lúc này lại nhấn nhá them sự cô đơn đang dâng lên trong không khí.

-          Ta vốn dĩ luôn như vậy… – Cậu nói, giọng trầm, vừa là lời thừa nhận, vừa là bức tường tự vệ. Tim đập nhanh nhưng cơ thể vẫn muốn chìm vào giấc ngủ, muốn trốn khỏi tất cả, kể cả chính mình.

 Trong khoảnh khắc ấy, im lặng bao trùm, chỉ còn tiếng thở đều, nhịp tim dồn dập và ánh trăng phủ lên những bức tường trắng, phản chiếu những nỗi cô đơn chưa tên, những suy tư chưa kịp thốt ra, như một bức tranh thầm lặng của cảm xúc.

***

 Sáng sớm, mọi thứ vẫn im ắng ngoài sân, chỉ còn tiếng bước chân khẽ khàng. Phạm Phu Nhân đứng cạnh Cơ Thanh, ánh mắt cơ thanh lúc này có chút gì đó gọi là tiết nuối nhưng hắng vốn không nhận ra sự tiết nuối ấy

 Phạm Phu Nhân khẽ nghiêng người về phía Cơ Phu Nhân, giọng trầm ấm nhưng đầy lo lắng:

-          Chuyện này xong, có lẽ bọn ta sẽ khó mà trở lại thăm hai mẹ con cô lần nữa.

 Cơ Phu Nhân gật nhẹ, ánh mắt thoáng buồn nhưng kiên định:

-          Không sao, miễn mọi người giữ gìn sức khỏe là được.

 Cơ Thanh cúi đầu, không muốn nhìn cảnh chia ly trước mắt, nhưng vô tình vẫn chạm ánh mắt Mỹ Chi – cô bé nép sau bóng lưng cha nàng. Mỹ Chi ngoảnh lại, ánh mắt ngấm lệ nhìn cậu, như không muốn rời xa. Đôi mắt cô bé – một xanh, một vàng – nổi bật trong nắng sớm, vừa trong sáng vừa dễ thương. Nhưng có lẽ đây cũng là lần cuối cùng cậu được nhìn ngắm đôi mắt ấy.

 Dạo này chuyện thuế má ngày càng rối rắm, mùa màng những năm gần đây liên tiếp thất bát, khiến nông dân chật vật với từng vụ gieo trồng. Sự ổn định hiện tại cũng phần nào nhờ kho lương dự trữ của hoàng triều. Quân lương lại ngày càng eo hẹp, khiến binh lính biên phòng khó duy trì kỷ luật và kiểm soát biên cương. Nỗi lo về trật tự dâng lên âm thầm, không ai nói ra, nhưng ai cũng cảm nhận được.

 Cơ Thanh nhìn Mỹ Chi lần cuối, ánh mắt họ giao nhau trong im lặng, đầy tiếc nuối mà không lời nào diễn tả nổi. Những tiếng cười, tiếng nói trước đó dường như lùi xa, nhường chỗ cho nhịp tim và hơi thở, làm mọi thứ trở nên chậm lại, đượm màu cảm xúc.

 Phạm Phu Nhân nắm tay Cơ Phu Nhân, ánh mắt trĩu nặng nhưng kiên định, như muốn nhắn nhủ: “Hãy tin rằng chúng ta vẫn ở đây, dù khoảng cách có xa đến đâu.” Cả nhóm chậm rãi rời đi, để lại sân trước vắng lặng, chỉ còn lại những bước chân và ánh mắt lưu luyến, in hằn trong tim những người ở lại.

***

 Cứ thế mùa hạ cũng qua đi, để lại dư âm của nắng cháy và mùi hoa phượng nồng nàn. Mỗi cơn gió như vỗ về ký ức, vừa rực rỡ vừa cháy bỏng, nhắc nhở con người về những ngày rộn rã đã trôi qua.

 Thu lại đến, lá vàng rơi, gió mang theo nỗi nhớ chưa kịp thốt ra. Người đi, người ở, tiếng cười, tiếng khóc, niềm hân hoan, nỗi tiếc nuối… tất cả như hòa cùng dòng chảy của thời gian, khiến con người nhận ra mình đã thay đổi, trưởng thành, và đồng thời biết trân trọng những gì từng có.

 Đông sang, băng giá phủ nhẹ lên mái nhà và cành cây trơ trụi. Trời xám xịt, ánh sáng yếu ớt như muốn trốn đi, tạo nên một không gian u tối, tĩnh lặng đến mức tiếng gió xào xạc cũng trở nên nặng nề. Mọi thứ dường như ngừng lại, chỉ còn hơi thở và nhịp tim lặng lẽ hòa cùng lạnh giá, nhắc nhở con người về sự trôi qua không ngừng của thời gian và những mùa vụ đã mất.

 Rồi xuân tới, mang theo nhựa sống mới. Hoa nở rực rỡ, nhưng sắc màu tươi tắn cũng không thể xóa đi dấu ấn của những ngày đông lạnh lẽo. Nắng ấm lại trải lên mái ngói, lên những cành cây đã xanh trở lại, như nhắc nhở rằng cuộc đời luôn tiếp diễn, bất chấp những mất mát và tiếc nuối.

 Bất giác, năm năm trôi qua. Những mùa hạ, thu, đông, xuân cứ nối tiếp nhau như một vòng quay vô tận. Ánh sáng và bóng tối, niềm vui và nỗi buồn, mất mát và hy vọng… tất cả đều đã đi qua, để lại một khoảng lặng sâu thẳm trong lòng, khiến mỗi bước đi tiếp theo của đời người vừa nhẹ nhõm, vừa nặng trĩu cảm xúc, như đang học cách hòa mình với nhịp điệu không ngừng của thời gian.

***

 Tại một ngôi làng nhỏ nép mình dưới những triền đồi khô cằn, mái tranh xiêu vẹo, bùn đất khô nứt nẻ trải khắp ngõ hẻm. Người dân co ro trong áo rách, đôi mắt thâm quầng lộ rõ nỗi đói khát và mệt mỏi. Trẻ con chân đất lê bước trên nền đất khô cứng, tay nắm những nắm cơm vắt ít ỏi, mắt nhìn theo đàn gia súc gầy còm như tìm chút hy vọng mong manh. Khói bếp loang loáng giữa không gian u tối, mùi ẩm mốc hòa với mùi đất khô, khiến cảnh vật thêm nặng nề và thấm đẫm nỗi cơ cực.

 Hữu thị lang Lý Thừa Chấn cưỡi ngựa lững thững đi qua con đường hẹp, ánh mắt lần lượt quét qua từng mái nhà xiêu, từng gương mặt khắc khổ. Trong lòng ông trào dâng một cảm giác trĩu nặng, vừa bàng hoàng vừa day dứt. Những con số trong bản cáo chỉ là những con số vô hồn, không thể phản ánh hết nhịp sống khốn khó, cái đói, cái rét và cả những giọt mồ hôi thấm vào da thịt người dân.

 Ông dừng mắt lâu trên từng đôi mắt nhìn mình với vẻ vừa e dè vừa hy vọng. Lòng ông đau nhói khi thấy những cánh tay gầy guộc, đôi chân lấm lem, từng nhịp thở nhọc nhằn của người dân, như thể toàn bộ khốn khó của làng nghèo đều đổ dồn vào con đường nhỏ mà ngựa ông đang đi qua. Lý Thừa Chấn cúi đầu, nhịp tim trầm lại, nhận thức rõ ràng trách nhiệm nặng nề trên vai mình: quyền lực và danh vọng không còn là thứ xa xỉ, mà là công cụ duy nhất để cứu giúp họ.

 Trong khoảnh khắc tĩnh lặng ấy, gió sớm cuốn theo mùi khói bếp, mùi đất và cả mùi đói rét thấm vào từng hơi thở. Lý Thừa Chấn cảm thấy lòng mình vừa đau nhói vừa bất lực. Ông tự nhủ, nếu chỉ trông cậy vào triều đình, vào những kẻ quyền cao chức trọng ở kinh đô thối nát kia, thì liệu những nắm cơm ít ỏi có bao giờ đến được tay người dân đang vật lộn với cái đói?

 Bước đi của ông trở nên chậm rãi, nặng nề, ánh mắt không rời khỏi làng nghèo, ghi nhớ từng mái tranh xiêu vẹo, từng gương mặt khắc khổ, từng cái khẽ run trong tay những đứa trẻ đói rét. Trái tim ông tràn đầy trăn trở: quyền lực, kho lương, giấy tờ – tất cả dường như vô nghĩa trước sự thối nát và tham lam của trung ương. Mọi quyết tâm cứu dân giờ bị chặn lại bởi những bức tường quan liêu, khiến ông vừa căm giận vừa đau xót, nhận ra rằng việc cứu đói không chỉ là hành động, mà là một cuộc đấu tranh khắc nghiệt với cả hệ thống.

 Khoảnh khắc ấy, giữa làng nghèo và vị quan cưỡi ngựa, im lặng nhưng nặng trĩu, phản chiếu sự bất lực, trăn trở và nỗi đau sâu thẳm trong trái tim Lý Thừa Chấn – một con người ý thức rõ trách nhiệm, nhưng vẫn bị giới hạn bởi một triều đình mục nát.

***

 Bên bờ sông, chiếc guồng nước quay đều theo nhịp chảy, những thanh gỗ ướt sũng in hằn trên mặt nước lấp lánh. Tiếng nước đập vào guồng hòa cùng tiếng cối xay lách cách, vang vọng khắp bến sông. Người dân đứng quanh, tay khuấy gạo, mắt chăm chú theo từng nhịp guồng, như muốn nhờ sức nước biến hạt lúa cứng nhắc thành những nắm cơm trắng tinh. Ánh nắng chiếu xiên qua những tán lá, hắt lên từng giọt nước văng tung tóe, tạo nên một khung cảnh vừa mộc mạc vừa sống động, nơi lao động và thiên nhiên hòa quyện, và cả nhịp sống lam lũ, cần cù của làng quê hiện ra rõ rệt.

 Cạnh bờ sông, nơi guồng nước quay đều, Cơ Phu Nhân cùng một vài người phụ nữ trong làng đang múc từng bát cháo nóng hổi, trao tận tay những người dân co ro trong áo rách. Ánh nắng sớm chiếu qua tán lá, hắt lên từng khuôn mặt đang mỉm cười, khiến khung cảnh trở nên dịu dàng, ấm áp.

 Tiếng cười khẽ vang lên khi một đứa trẻ nhận bát cháo, đôi mắt rạng rỡ nhìn mẹ Cơ Thanh như tràn đầy niềm hy vọng. Bát cháo bốc khói, hương gạo thơm dịu, hòa cùng tiếng nước chảy và tiếng cối xay lách cách, tạo nên một bản hòa ca bình yên giữa lao động và thiên nhiên.

 Gần đó, một bà lão đang co ro trong góc tường. Chân bà giờ đã quá yếu để có thể di chuyển, nhưng ánh mắt lại không mang vẻ hốt hoảng hay sợ hãi, mà ấm áp, như vẫn còn niềm tin vào đời sống dù gian khó.

 Cơ Phu Nhân cúi xuống, đặt thêm một bát cháo vào tay một cụ bà, giọng dịu dàng nhưng chắc chắn:

-          Đay thưa bà, bà sẽ thấy ấm lên ngay thôi. Trong từng lời nói, bà gửi vào đó sự quan tâm và hi vọng, khiến khoảnh khắc giữa làng nghèo bỗng trở nên sáng sủa, ấm áp, và đầy sức sống.

 Trong từng lời nói, nguwoif phụ nữ ấy gửi vào đó sự quan tâm, sự dịu dàng và hy vọng. Khoảnh khắc ấy, giữa làng nghèo, bát cháo bốc khói, ánh nắng xuyên qua tán lá, mọi thứ bỗng trở nên sáng sủa, ấm áp và đầy sức sống, như một điểm sáng giữa khó khăn mịt mù của cuộc đời.

 Cơ Thanh nằm gần đó, thân dựa vào một góc cây, mang chiếc bịt mắt màu xám. Tóc cậu giờ đã dài hẳn, khác hẳn mái tóc ngắn ngày nào; mái tóc buộc cao giờ toát lên vẻ chững chạc, trưởng thành hơn hẳn. Dưới cái nắng nóng rát da thịt, cậu được những tán lá xanh mát che chở, tách biệt khỏi sự ngột ngạt, lo âu và sợ hãi bên ngoài. Ánh sáng xuyên qua kẽ lá, làm nổi bật khuôn mặt thanh tú nhưng mang chút trầm lắng.

Mẹ Cơ Thanh bước tới gần cậu, tay vẫn cầm cái muôi múc cháo, liền gõ nhẹ một cái cóc lên đầu đứa con:

— Con lại lười nằm đây nửa buổi rồi… mau ra phụ nương múc cháo phát cho người dân đi!

 Câu nói vừa nghiêm vừa pha chút dịu dàng khiến Cơ Thanh hơi giật mình, mái tóc dài vương trên vai rung nhẹ theo nhịp gõ, và cậu chầm chậm đứng dậy, cảm nhận cái nóng rát của nắng chiếu qua tán lá, đồng thời thấy lòng mình ấm lên trước sự hối thúc nhưng đầy quan tâm của mẹ.

 Miệng cằn nhằn, nhưng Cơ Thanh cũng đi đến giang hàng phát cháo. Cậu cầm lên một cái muôi, múc từng bát cháo với ánh mắt khó chịu, vừa miễn cưỡng vừa cố làm xong nhiệm vụ. Một nha hoàn đứng gần đó múc cháo, lặng lẽ quan sát, rồi mỉm cười khẽ, nhìn vẻ mặt thiếu gia nhà mình pha chút bực dọc nhưng vẫn ẩn trong đó một nét hài hước, như thể đồng cảm với sự miễn cưỡng của cậu.

 Đang múc giữa chừng, cậu chợt nhận ra đầu giang hàng không còn ai. Nhìn quanh, không thấy bóng dáng ai, cậu liền quay lại và hỏi:

— Sao không tiếng lên trước đi?

 Người đàn ông đứng đối diện chỉ tay xuống phía dưới. Cơ Thanh nghiêng người, ánh mắt dõi theo hướng chỉ của ông. Bên dưới, một đứa trẻ gầy gò, ốm yếu, nhưng ánh mắt kiên định pha chút bất cần, mang vẻ trưởng thành hơn tuổi, nhìn thẳng về phía cậu. Trên tay, đứa trẻ giữ chặt một cái bát, giơ cao như muốn khẳng định sự hiện diện giữa dòng người và khó khăn, vừa kiên cường vừa rắn rỏi.

 Nhìn đứa trẻ ấy, cậu bất giác nhớ đến một đứa trẻ trong ký ức mình – cũng ánh mắt kiên định, cũng bất cần, cũng mang dáng vẻ trưởng thành hơn tuổi, nhưng vẫn vững vàng bước đi giữa khó khăn. Trong lòng Cơ Thanh, một cảm giác đồng cảm lặng lẽ dâng lên, khiến cậu vừa bùi ngùi vừa ấm áp, như nhìn thấy chính hình ảnh bản thân phản chiếu trong đôi mắt kiên định của đứa trẻ ấy.

Cậu nhắm mắt, lắc đầu phủ nhận, rồi hướng ánh nhìn sâu lặng về đứa bé:

— Này!

Đứa trẻ giật mình, mắt mở to, chưa hiểu chuyện gì.

— Cho người thêm nửa vá đấy… nhìn ngươi như vậy làm ta khó chịu quá.

 Câu nói đi kèm ánh mắt pha chút đồng cảm, và cậu múc cho đứa bé ấy thêm một vá cháo nữa.

 Đứa trẻ nhìn bát cháo, mắt rạng lên chút nhẹ nhõm, rồi quay về nhìn Cơ Thanh, lắp bắp nói vài tiếng “cảm ơn” trước khi lặng lẽ đi xa.

 Cơ Thanh nghe vậy không đáp gì, chú tâm múc cháo cho những người dân còn lại phía trước, mắt vẫn ánh lên chút trầm lặng pha đồng cảm.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận