Ngũ Lôi Hoành Đỉnh - Phàm Nhân
Chương 09: Bách Hoa Tiên Tử
0 Bình luận - Độ dài: 3,238 từ - Cập nhật:
Nàng sờ lên bụng, ngước nhìn những chiếc lá xanh ánh tinh quang huyền diệu. Từng giọt nước mắt rơi khẽ, lấp lánh phản phất linh nguyên. Nàng ôm ngực thở dài, mỗi hơi thở như chứa vô tận tiếc thương. Ký ức ùa về như thước phim trôi trong thức hải.
Nàng là tinh linh hoa, sau ngàn năm tu luyện hóa hình thành Bách Hoa Tiên Tử. Muội ấy là Dạ Điệp, ngày ngày bầu bạn, hai người từ lâu đã xem nhau như tỷ muội khó chia lìa. Thấm thoát trải qua vô số kiếp nạn, tu vi cùng nhau thăng tiến.
Nàng sa chân hồng trần, kết duyên máu mủ với nam nhân, bị tiên nhân trách phạt. Muội ấy đau lòng tìm cách cứu, vô tình kích phát phong ấn Ma Thần, bị ma khí xâm nhập kinh mạch, tước đoạt bản nguyên, chịu sự ăn mòn đau đớn.
Đôi chân vô lực, tay nắm chặt thân cây. Hít sâu, ngắm nhìn Dạ Điệp Cốc yên bình: chim muôn ríu rít, suối nguồn vẫn chảy nhẹ nhàng, linh nguyên nồng đậm dâng trào.
Nàng ngửa mặt gào thê lương:
- Là ta… Hãy trả muội ấy lại đây!!!
Tiếng vang thấu tận trời xanh, dội qua vạn tầng khổ ải.
- Ta nguyện gánh lấy tất cả…
Thần mộc khô héo, lá úa rơi lả tả. Thần mộc là nàng, nàng cũng là chính nó.
Thực tại, Bối Nhi ôm đầu, run rẩy từng nhịp. Đôi mắt xanh lục lóe lên từng tia linh nguyên bắn ra xung quanh. Thanh Nương chạy đến, ôm lấy nàng, nước mắt giàn giụa.
- Bối Nhi… Bối Nhi!
Lôi Hạo đã cắm Hắc Diệu Thạch xuống đất, trận pháp bố trí xong. Cơ lão niệm chú, tay đặt lên trận bàn:
- Khởi!
Ánh sáng từ trận nhãn lan ra, bao lấy năm thanh hắc diệu thạch. Lôi điện xung quanh bị hút vào trung tâm, tích tụ thành tia tử lôi cao hơn năm trượng. Tiếng tách tách vang dội, hang động rung chuyển, đất nứt vỡ từng mảng.
Cơ lão vận sức, một tay giữ chặt, tay còn lại chỉ thẳng.
- Sát!
Đòn tử lôi mang sức công phá Nguyên Anh Kỳ đánh thẳng tới Điệp Yêu. Tiếng nổ khiến bụi tung mịt mù. Điệp Yêu bay văng, dính chặt vào thành hang. Trong không khí thoảng mùi cháy khét.
Thần thức Bối Nhi hỗn loạn, nàng ngửa mặt thét gào:
- Không!!!
Mọi người giật mình, chẳng lẽ đòn vừa rồi đã hạ sát Điệp Yêu? Thần thức nàng rung chấn mãnh liệt, ký ức tràn về như thác lũ. Toàn thân Bối Nhi bao phủ bởi lục quang, khiến nàng bay lơ lửng giữa không trung.
Thần thức nàng tái hiện quá trình Bách Hoa Tiên Tử phong ấn Dạ Điệp: từng đạo bản nguyên bị kéo ra. Kéo đến đâu thần mộc héo úa đến đó. Cơn đau như lóc da, xẻo thịt. Nàng cắn răng đến bật máu, da bong tróc, hóa thành tro bay theo gió. Lúc chỉ còn một tia thần niệm, nàng dồn quả cầu ngọc bích khổng lồ vào thức hải Dạ Điệp, rồi tan biến.
Xa xa, dấu chân trên đá vẫn còn phản phất linh nguyên.
------
Bối Nhi khóc lớn, lệ ồ ạt lăn qua gò má rơi xuống đất.
Nàng đạp không, lao vụt đến bên Dạ Điệp đang nằm đó. Khói bụi tan đi.
- Mẫu thân!
Từ người Dạ Điệp tỏa ra vô số đạo lục quang, hợp lại thành thân ảnh một tiên tử ánh xanh thuần khiết. Tất cả chết lặng.
- Là Bách Hoa Tiên Tử!
Thu lão cùng Thanh Nương hoảng hốt quỳ xuống. Hắn run run nhìn bàn tay đang nắm trụ thạch. Chính hắn đã giết mẫu thân nàng, thậm chí còn bày mưu tính kế chu toàn.
Cơ lão nhắm mắt, thở dài:
- Chuyện này…
Lạc Thanh, Đoạn Trần, Thanh Bình cúi mặt, im lặng. Cả hang động chìm trong tĩnh mịch, chỉ còn vài mảnh đá rơi lách cách.
Thân ảnh Bách Hoa Tiên Tử nhàn nhạt, ánh mắt dịu dàng nhìn Bối Nhi, giọng nghẹn ngào:
- Bối Nhi… trước khi hồn tiêu phách tán, được thấy con… đã là ân huệ lớn nhất với ta.
Bàn tay mờ ảo khẽ lùa qua mái tóc bạc trắng, nàng mỉm cười, lệ long lanh:
- Muội ấy là Dạ Điệp… cũng là ta. Vì muốn cứu muội, ta đã dùng bản nguyên phong ấn, ký ức đan xen chẳng thể tách rời. Một nửa ôm hận Thiên Đạo hóa ma giết chóc, một nửa chỉ còn biết phong ấn ma tâm. Kết giới bên ngoài là ta để lại, nhưng ban đêm muội ấy bạo phát thoát ra, nên gần đây sinh linh đồ thán.
Thanh âm run rẩy, gió lay nhẹ cuốn theo từng cánh hoa tan biến:
- Bản nguyên của ta… đã gần cạn. Nhờ con, ta mới có thể an lòng mà tan biến. Phần còn lại… ta sẽ truyền cho con. Con hãy thay ta… giải thoát cho muội ấy…
Tia thần niệm truyền vào mi tâm Bối Nhi, ánh sáng rực rỡ bừng lên. Từ thân thể Dạ Điệp bay ra vô số Hắc Mộc Châu, vỏ ngoài nứt vỡ, trả lại sắc vàng nguyên thủy, hợp lại thành một viên châu lấp lánh huyền diệu.
Bách Hoa Tiên Tử mỉm cười, giọng mong manh nhỏ dần:
- Đây là việc cuối cùng ta có thể làm cho con. Nó là Thiên Mộc Châu.
Tàn ảnh nàng mờ ảo rồi biến mất, không gian chỉ còn thoang thoảng hương hoa.
Bối Nhi ngước lên, bàn tay nhỏ bé nắm lấy bụi lấp lánh. Nàng đau đớn hiểu ra tất cả, nàng chấp nhận Dạ Điệp, vì trong bà ta có bản nguyên mẫu thân mình.
- Mẫu thân!
Tiếng kêu như xé không gian, từng chữ như lưỡi dao khắc vào tâm can tất cả. Mọi người đứng chết lặng trong hang, tay nắm chặt trụ thạch. Hắn đã hiểu rõ: Bách Hoa Tiên Tử đã tan biến. Nếu không diệt trừ Dạ Điệp, phong ấn mất đi, cả đại lục sẽ chìm trong huyết hải.
Khi bọn họ đang chìm trong đau thương và suy nghĩ đôi mắt Dạ Điệp đã chớp đỏ hồng quang.
Tay Bối Nhi nắm chặt Thiên Mộc Châu. Cả người nàng tỏa ra uy áp, lục quang tỏa ra lóa cả hang động. Bàn tay nàng khẽ đưa lên, truyền một tia thần niệm vào người Điệp Yêu, áp chế hắc khí. Hai luồng khí trộn lẫn, cuộn lại, quấn lấy nhau bay lên, bắn xuyên qua những lỗ hổng trên trần.
Mắt nàng hóa xanh, trên gương mặt đã hiện lên những hoa văn ngoằn ngoèo, tựa như hoa lá phát sáng.
Bọn họ chăm chú quan sát, tay vẫn nắm chặt thạch trụ. Trận pháp có thể công kích ba lần, đòn vừa rồi mới là khởi đầu. Nhưng liệu hai lần còn lại có đủ để hạ gục bà ta?
Ánh mắt họ đổ dồn lên Bối Nhi. Lưng nàng cong lên gắng gượng, môi cắn rỉ máu tanh. Từng đạo lục quang tràn vào Điệp Yêu, hòa rồi lại bị thôn phệ. Ánh mắt nàng mờ đi… tia thần nhiệm nhỏ dần.
Bất chợt
"Đùng!"
Luồng ma khí đánh nàng bay ra xa.
Bọn họ hốt hoảng.
Hắn vội nhảy đến, chìa hai tay đỡ lấy tấm lưng nàng.
Nhưng di chấn mạnh khiến hai người văng lên thành hang, tạo vụ nổ lớn.
Đá rơi xuống chân lộp bộp, bụi mù tràn ngập. Đoạn Trần, Lạc Thanh đạp không lao đến…
Hắn và Bối Nhi rơi xuống đất, miệng hắn thổ huyết. Trên thành hang in rõ dấu lưng vỡ vụn từng mảng đá lớn rắc rắc đổ sập.
Nàng gượng ngồi dậy, thi triển sức mạnh bách hoa mờ nhạt bao phủ lấy hắn. Tay nàng chạm khẽ gương mặt anh tú, khóe môi vương vết máu nóng hổi.
- Lôi ca ca!
Nàng lấy Thiên Mộc Châu đặt lên ngực hắn, từng tia sáng tỏa ra quấn lấy, bao bọc thành kết giới hình cầu, nhấp nháy ánh xanh. Cơ thể hắn co giật, mắt mở trợn. Thân nhấp nhô bay lên lơ lửng.
Tất cả đang chuẩn bị đà đỡ lấy hắn khi ngã xuống.
Kết giới mờ dần tắt hẳn.
Thiên Mộc Châu rơi vào tay nàng.
Hắn ngã xuống đã được Đoạn Trần, Lạc Thanh đỡ lấy.
Thu lão vội thò tay vào trong áo, lấy bình đan dược trắng ngọc đậy bằng nút vải đỏ đổ ra hai viên đan dược màu cam nhét vào miệng hắn.
Cơ Lão truyền chân nguyên vào lưng hắn, từng đạo sáng trắng di chuyển toàn thân len vào kinh mạch. Tay hắn khẽ cử động.
Cơ lão cắn răng vận công, mắt nhắm nghiền đưa từng đạo chân khí ra ngoài.
Mí mắt hắn cử động, môi bậm lại chợt phun máu đen. Dạ dày đau dữ dội. Hắn nhăn mặt. mở mắt, dáo dác nhìn quanh.
Cơ lão hít sâu thở phào nhẹ nhõm.
Thanh nương ôm lấy vai Bối Nhi đỡ nàng ngồi dậy.
Từ xa xa hắc vụ đã lan ra nhanh chóng tiếng cười trầm đục vang lên ám ảnh.
- Haha, Bối Nhi à! Cả con cũng muốn diệt ta sao?
Giọng nói bà ta lúc này đã khàn khàn khác lạ hoàn toàn với lúc nãy, tiếng vỗ cánh ầm ầm những đốm ngũ sắc sáng lên di chuyển nhanh tạo thành ảo ảnh. Khí tức đen ngòm từng luồng phóng ra bắn thẳng hướng họ.
- Vậy thì đi theo mẫu thân ngươi đi!
Bà ta ngửa mặt gầm gừ từng tiếng:
- Ma thần là ta, Thiên Đạo tận diệt ta, ta diệt cả chúng sinh thì sao?
Tất cả ngoái sang đã thấy Điệp Yêu tiến tới.
Vội né ra xa.
Thanh Bình siết chặt Huyết Chú trong tay, mặt đỏ bừng, hét lớn.
- Tập trung lại!
Từng bước di chuyển nhanh chóng, Đoạn Trần đỡ vai hắn lao đến nhập vào đội hình.
Vụt qua ngang tầm mắt bọn họ tia hồng quang bắn tới...
Hướng thẳng Bối Nhi.
Một bóng người vụt lao ra.
Tròng mắt họ đứng yên.
"Đùng!!!"
Tia hồng quang bắn vào vách đá tạo tiếng động kinh thiên.
Tảng đá lớn trên thành hang rơi xuống.
"Bịch, Bịch!".
Vài nhánh linh dược nằm rải rác trên đất.
Bọn họ đã tập hợp lại thành một nhóm nhỏ co ro. Nhưng lúc này trên đất lại có một thân ảnh đang nằm đó bất động.
Thanh Nương há hốc miệng, thở từng hơi ngắt quãng, lệ tuôn xối xả:
"Không!"
"Lão Công!"
Thu lão đã nằm sấp trên đất, trên lưng thủng một lỗ bằng nắm tay.
Máu lan ra quanh người động thành vũng.
Không gian đông cứng
Tất cả chết điếng.
Một đóa hoa tử đằng rơi từ trần cao xuống.
Bối Nhi lao ra, sức mạnh bộc phá chấn động rung chuyển thành hang.
Tiếng thét vang dội, như sấm giật đùng đùng chứa căm phẫn tột độ.
"Phụ thân!"
Bọn họ quỳ rạp, tay vô lực nhìn sang.
Cơ Lão tay chân rụng rời, sắc mặt tái lại, nước mắt vô thức chảy ra. Lão nhỏ giọng thì thầm:
- Thu Đệ Đệ!!!
Trong một khoảnh khắc.
"Từng dòng ký ức tua ngược hiện lên Thu Lão đầu má hóp, nheo mắt cười xòa hóm hỉnh"
"Huynh xem, con heo nái Liễu Đại Thẩm kìa. Huynh nói tháng trước nó đẻ, giờ gần cuối tháng rồi, ngày nào thẩm cũng qua xin thảo dược cho heo ăn"
"Thu lão khoát vai, vận đạo bào y hệt mình. Cùng nhau tung tăng khắp phố, thống nhất với nhau ngày mai sẽ vận đạo bào màu gì?"
Cơ Lão quỵ xuống, tay đấm xuống đất tạo thành hố nhỏ. Lão gào đau đớn:
- Thu Đệ Đệ!!!
Người lão run lên, ngước mắt nhìn Điệp Yêu - Vội bật dậy. Tay lão bấm pháp quyết, vận công. Hai ngón tay khép lại đưa lên miệng, nhanh chóng đọc pháp chú...
"Bạch Hạc Trường Không"
Khí tỏa ra quanh người, quấn lấy theo hai ngón tay lão xoay chuyển theo bát quái đồ.
Bụi đất bay lên.
Tật phong cuốn lấy.
Hai chân lão thủ tấn.
Tay dồn lực tung chưởng.
Hạc ảnh bắn ra sức công phá mười phần.
"Đùng!"
Điệp Yêu khép cánh ra phía trước, giật lùi bước nhỏ đỡ lấy toàn bộ sát thương.
Đạo quang bắn toàn lực khiến bà ta văng xa dội vào phiến đá trên cao tạo tiếng nổ lớn.
Cơ lão tiếp tục thi triển pháp quyết bồi thêm một đòn vào tầng khói bụi phía xa.
"Đùng!"
Lão thở dốc quỵ xuống.
Ánh mắt lão nhìn sang Thu lão đầu. Nước mắt trực trào rơi lả tả. Răng cắn chặt cố phát thành tiếng.
- Ngày mai... chúng ta mặc màu xanh lá mà!
Lạc Thanh, Đoạn Trần vội tung kiếm lên cao.
Nội lực tỏa ra, bao bọc lấy hai thân ảnh vận y phục xanh ngọc bích.
Hai bàn tay di chuyển thoăn thoắt kết ấn chắp lại chỉ lên cao:
"Phong Vũ Phi Kiếm Quyết"
Ánh sáng xanh từ người họ bùng lên.
Cuốn lấy thanh kiếm xoay tròn trên không.
Tốc độ nhanh dần đạt cực hạn như ảo ảnh. Hai người cắn răng vung tay nhắm tới.
"Phi"
Hai thanh kiếm bay xé gió phi thẳng bụi mù.
Tiếng "keng keng" kim loại va nhau nhằm Điệp Yêu chém liên hoàn.
Thoáng chốc nội lực cạn kiệt, kiếm bay ngược lại. Hạ xuống trên tay họ.
Lạc Thanh buông người, ngồi bệt xuống. Tay cầm kiếm run run.
Đoạn Trần ngã ra sau, chống khủy tay xuống đất. Thở hổn hển. Y phục lấm lem đất cát.
Thanh Bình lao vào tham chiến, bật đà nhảy lên, thi triển kiếm pháp - xoay kiếm trên tay - nắm chắc chuôi.
Chân đạp không bay đến.
Vận sức chém toàn lực vào lớp khói bụi.
Tiếng nổ hất ngược cậu ta ra sau. Chân cố trụ lại tạo thành vệt dài trên đất. Vết thương cũ nhói lên, tay cầm kiếm trắng bệt.
Đoạn Trần đảo mắt xung quanh, từ ngực áo lấy ra lọ Bồi Khí Tán đổ ra vài viên đưa cho từng người.
- Nuốt nhanh đi!
Họ nhanh chóng nuốt xuống.
Hương cay nồng tỏa ra nóng rát cổ họng. Chân khí len lỏi như dòng chảy khắp kinh mạch bồi lại phần đã mất đi. Đoạn Trần cau mày, hiểu rõ: mỗi viên như vậy sẽ rút ngắn thêm một năm thọ nguyên nhưng lúc này chẳng còn lựa chọn nào khác.
Cơ Lão cầm viên đan dược nhìn sang Thu Lão nét mặt đau thương. Lão vừa nuốt ánh mắt vẫn không dời khỏi người đệ đệ của mình. Lão thốt lên:
- Ta bói quẻ chưa sai bao giờ. Nhưng lại chưa từng bói cho đệ ấy!
Tay lão đấm vào lòng ngực
"Ịch ịch"
Lạc Thanh tay đặt lên vai lão, nhẹ giọng:
- Chuyện này là ngoài dự tính. Cơ lão bớt đau buồn.
Đoạn Trần nhìn hướng Điệp Yêu phía xa nói vào:
- Trận này vẫn chưa kết thúc.
Thanh bình đang nhìn sang hắn. Sau đó lấy tay vỗ trán, rồi tặt lưỡi:
- Lôi Huynh lại nhập ma.
Đằng xa, mùi cháy khét kèm khói bụi bốc lên. Nền đất xung quanh bị cày nát trộn lẫn đá vụn và vài nhánh linh thảo.
Tất cả đang diễn ra ngoài dự tính. Nảy giờ, hắn lộ rõ sự hoang mang.
Mặt thất thần.
Tay ôm chặt đầu run rẩy.
Kế hoạch hắn vẽ nên đã có sai sót, cái chết của Thu Lão chứng thực hắn là kẻ vô năng.
"Ha ha!"
Tâm ma bị bao bộc trong Đạo Tâm cười không ngừng, kết giới dao động dữ dội... Mắt hắn chớp sáng kim quang.
Cách đó mười thước, vài linh thảo trên trần rơi lả tả.
Cánh hoa tử đằng khẽ chao cánh đáp nhẹ xuống dưới mái tóc bạc trắng.
Tiếng la thất thanh của nàng - bộc phá sóng kích làm run chuyển cả thành hang.
Vô số đạo lục quang tỏa ra cuồn cuộn quấn lấy nàng tạo thành kết giới khổng lồ.
Nước mắt trắng xóa bao phủ đôi mắt xanh từng giọt rơi xuống. trước mắt nàng chỉ là thân ảnh mờ ảo của Thu Lão.
- Phụ! Thân!
Cánh tay nàng ôm lấy lưng lão máu thấm ướt tay áo hỷ phục loang lổ sắc đỏ thẫm nhỏ giọt rơi xuống đất.
Tay còn lại nàng cầm Thiên Mộc Châu áp lên ngực lão, ánh sáng xanh chớp chớp tạo thành đạo lục quang bắn xuyên qua cái lỗ sau lưng dội lên thành hang. Tay run run, nàng lắc đầu chối bỏ. Thanh âm phát ra như cứa nát không gian:
- Không!
- Cầm máu đi!
Thanh nương mất hồn nhìn thẳng vào lỗ trên ngực. Nương lắc đầu, điên cuồng dùng ngón tay cái day ấn lên huyệt Hợp Cốc trên mu bàn tay lão, rồi ấn loạn xạ lên Tam Âm Giao, Huyết Hải, Thái Khê vẫn không có gì xảy ra, Nương hét lên đau đớn:
- Đừng... chảy... nữa... mà!
Tiếng nức ngắt quãng của nương khiến lòng ai cũng quặn thắt.
Phía bên kia, hắn gục mặt, đấm liên tục hai tay xuống đất.
Kim quang trong tròng mắt lúc ẩn lúc hiện.
Thần thức hắn dao động như vũ bão cuồn cuộn tụ lại thành thân ảnh Thu Lão - Một lão y sư thích khoát đạo bào, tay cầm phất trần, cao gầy, má hóp, mắt lúc nào cũng híp lại, giọng cười sang sảng.
- Ha ha! Về nhà thôi rể quý của ta!!!
Hắn ngửa lên gằng giọng:
- Không! Thu Lão không được chết!
Tâm ma đen ngòm quấn quanh thân ảnh Thu Lão, lấp ló ẩn hiện phát ra nụ cười khiêu khích:
- Ha ha! Là lỗi của ngươi!
- Trao đạo tâm cho ta! Ta sẽ giúp ngươi trở thành bá chủ Đại Lục.
Kết giới kim quang đang bao bọc lấy tâm cảnh run lên từng đợt dư chấn khiến nó xê dịch, đứng yên liên tục.
Bàn tay hắn bấu chặt lòng ngực. Tay kia siết chặt thành nắm gồng lên. Thốt lên từng tiếng chát chúa:
- Không thể!
- Thu Lão không được chết!
Hắn thở dốc.
Khung cảnh hỗn loạn cực độ, trên bãi đất trống chia thành 4 nhóm nhỏ:
"Bối Nhi, Thanh Nương, đang ôm lấy Thu Lão đặt Thiên Mộc Châu lên ngực, tru từng tiếng tuyệt vọng".
"Thanh Bình, Đoạn Trần, Lạc Thanh cùng Cơ Lão đang cố dùng vài giây ngắn ngủi để điều tức ".
"Hắn đang gằng sức chống chọi Tâm Ma. Thỏa hiệp để cứu tất cả hay kiên quyết giữ vững đạo tâm?"
"Điệp Yêu vẫn nằm đó, người run lên từng nhịp ghê rợn. Hắc khí nhàn nhạt tỏa ra bay phảng phất trong không khí ám mùi tử chiến".


0 Bình luận