Ngũ Lôi Hoành Đỉnh
Đường Tăng Đeo Khẩu Trang
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Ngũ Lôi Hoành Đỉnh - Phàm Nhân

Chương 08: Dạ Điệp

0 Bình luận - Độ dài: 2,578 từ - Cập nhật:

Con đường vào trong động có phần dễ đi hơn. Hắn mắt dáo dác nhìn xung quanh tìm điểm lạ thường, bất giác nhìn sang Bối Nhi.

Hắn hoảng hồn. Bối Nhi đang nhắm nghiền mắt, hít sâu, vẻ mặt rất thỏa mãn. Nàng bỗng thốt lên từng tiếng vỡ ra:

- Là nhà sao??? Thoải mái quá!!!

Nàng cười thích thú, tỏ ra rất thân thuộc với nơi này. Tất cả đang đi bỗng nghe tiếng nàng, lập tức chân khựng lại. Hắn liền xoay người lại, lấy hai ngón tay chỉ vào tròng mắt ra hiệu trấn an:

- Tập trung. Đi tiếp...

Một lát sau, họ đã đến nơi. Một không gian rộng rãi, có một bãi đất trống lớn. Vài luồng sáng từ những lỗ hổng trên trần rọi xuống. Những vách đá phủ rêu xanh xen kẽ với những cây linh thảo tạo thêm phần cổ kính. Xung quanh là những phiến đá xếp chồng. Thoảng trong gió có một mùi hương dễ chịu. Khung cảnh vừa đẹp vừa tà dị khiến họ rùng mình.

Họ ngước lên, mắt đảo qua các phiến đá. Tại nơi bậc đá cao nhất đang có một sinh vật to lớn. Không còn nhầm lẫn nữa, đó chính là chúa tể của hang động này - Điệp Yêu Vương.

Bối Nhi lúc này mới mở mắt ra. Hai tay đưa lên như muốn nắm lấy cả không gian, mũi hít vào từng luồng hơi sâu căng phồng ngực, tựa như một người con đi xa nhà, rất lâu, rất lâu mới trở về.

Mùi rêu xanh ẩm mốc, ánh sáng le lói, cả bãi đất trống gợi lên cho nàng hồi ức đã từng mất đi, lúc này dần khôi phục. Nhìn về một hướng, nàng hét lên:

- Là mẫu thân sao?

- Mẫu thân!...

- Mẫu thân!...

Tiếng nàng vang khắp hang động, giọng như vỡ ra, nức nở sau bao năm. Âm thanh lớn đến nỗi họ phải lấy tay bịt lại.

Thanh Nương sụt sùi, ôm chặt lấy Thu Lão suýt quỳ xuống:

- Là mẫu thân Bối Nhi!!!

Cơ Lão thở dài:

- Điệp Yêu là mẫu thân của Bối Nhi thật sao?

- Nếu đúng, quả nhiên là trò đùa của Thiên Đạo.

Tất cả bất động. Tiếng gọi "mẫu thân" đầy tình cảm của nàng như đưa bọn họ vào những suy nghĩ khác nhau. Là mẫu thân… nhưng cũng là Điệp Yêu đáng sợ đó.

Hắn từng nghĩ Bối Nhi gặp bà ta là để nàng hóa giải kiếp nạn, cũng như làm rõ khúc mắc trong lòng. Nhưng nghĩ đến thảm cảnh ở thôn nhỏ, hắn cắn môi, bồi hồi bất an.

Nếu quả thật bà ta có ý xấu, thì liệu có hạ thủ lưu tình với họ hay không? Và nếu phải đánh nhau thật, liệu họ có thể ra tay dứt khoát được hay không? Hoang mang hiện rõ trong tròng mắt.

Tiếng vỗ cánh ầm ầm, kèm theo gió rít vùn vụt, luồng khí tà dị dao động lan tỏa bao trùm lên không gian. Thân ảnh một con bướm khổng lồ đáp xuống bãi đất trống.

Đôi mắt đỏ ngầu tỏa ra hồng quang, bốn cánh bao quanh bởi màu đen huyền bí, điểm lên những đốm tròn ngũ sắc. Toàn thân toát ra khí tức đen ngòm, nhưng lại thoang thoảng một mùi hương rất lạ, tựa như hoa nhưng cũng không hẳn.

Uy áp bà ta bội lần con quạ vừa nãy.

Mọi người bất chợt tim đập nhanh, máu chảy khắp huyết quản, chân run run, nhãn cầu nhấp nhô... Lễ bàn đang phủ vải đỏ cũng bần bật theo thân thể họ...

"Uy áp này sẽ khiến họ quỳ xuống sao?"

Thanh Bình và Đoạn Trần đã chuẩn bị quỳ xuống.

Cơ Lão tuy sợ chết nhưng kinh nghiệm sống lâu nhất. Nếu lúc này quỳ, không chỉ làm giảm uy phong mà còn khiến Điệp Yêu xem thường. Dù gì họ cũng đã nuôi dưỡng Bối Nhi đến hôm nay.

Lão dùng ánh mắt giao tiếp, đỡ vai Lạc Thanh, bảo họ phải cố đứng vững...

- Là con sao??? Bối Nhi??? Bối Nhi của ta!!!

Tiếng Điệp Yêu như bóc tách cả không gian tĩnh mịch trong hang, ánh sáng như đang bị bẻ cong siêu vẹo... Thành vách rung chấn, đá vụn rơi lả tả...

- Cảm giác này!! Là con thật rồi!

Dưới đôi mắt quái dị, hai dòng lệ chầm chậm lăn xuống.

- Ta đã đợi 16 năm. Lại đây... cho ta xem con rõ hơn, Bối Nhi của ta!!!

Nàng sắp bước đi nhưng đôi tay Thanh Nương đã giữ lấy. Trong đầu hiện rõ từng mảng ký ức khi Bối Nhi chào đời, tung tăng nghịch ngợm ra sao, những lúc bệnh một tay Nương chăm sóc. Những lúc nàng đánh nhau, Thu Lão và Nương luôn đứng ra đòi lại công bằng.

Nhưng đứng trước tình mẫu tử thiêng liêng đó, Nương đâu thể ích kỷ như thế. Nương thoáng u sầu, nhưng cũng đành buông tay...

Bối Nhi nhìn sang Thu Lão và Nương, gật đầu cười nhẹ.

- Mẫu thân!!!

Bối Nhi chạy đến, sương lệ phủ lên tròng mắt...

Nàng vừa đến, đôi cánh khổng lồ kia chợt khép lại, bao bọc cả không gian như màn đêm bị hút vào trong.

Bối Nhi ngẩng lên, đôi mắt đỏ hoe chạm vào ánh nhìn đỏ ngầu của Điệp Yêu. Trong khoảnh khắc, nàng như thấy lại những giấc mơ mơ hồ: một vòng tay ấm áp, một khúc ru khe khẽ thuở bé…

Nước mắt nàng lăn dài, môi run rẩy:

- Mẫu thân… con thật sự là con của người sao?

Đôi mắt mang nặng sát khí của Điệp Yêu nhìn xuống nàng, lại có phần hiền diệu đáp lại nàng là cái gật đầu nhẹ.

Dòng nước mắt nóng hổi nhỏ xuống hỷ phục của nàng.

Tình mẫu tử xa cách vạn trùng nay tái ngộ càng thêm quyến luyến. Ánh mắt đó như thể chứa vô tận bi ai, cũng chứa vạn điều hạnh phúc. Bối Nhi nét mặt vẫn còn hoang mang nhưng thâm tâm đã nhận ra Điệp Yêu là mẫu thân. Vì trên người Điệp Yêu quả thật có khí tức đó.

Trong tâm cảnh nàng hiện lên những hồi ức về Dạ Điệp Cốc: ánh nắng sớm, vườn linh dược, hương thơm của hoa anh thảo trước cửa hang, và cả bãi đất trống này. Cảm giác như về đúng nhà.

Nàng ôm lấy Điệp Yêu, má khẽ cọ vào đôi cánh đen quỷ dị. Bọn họ ai nấy đều lặng im, mỗi người ôm lấy một nỗi niềm riêng.

Thu Lão và Thanh Nương khẽ mỉm cười. Họ hiểu rõ Bối Nhi vốn là người ra sao. Nếu bảo nàng ngốc thì không đúng — Bối Nhi là đứa rất thẳng thắn, thích thì nói, không muốn thì chẳng ai ép được. Người ngoài thường nghĩ nàng vô tư, mặc kệ chuyện đời, nhưng thật ra nó chỉ khác nhau ở cách nhìn của chính họ.

Duy chỉ có một điều ngoại lệ là khi đối diện với người mình thích, nàng luôn ngập ngừng mãi không thôi.

Phu thê họ nhìn sang Lôi Hạo, cảm giác muốn giải bày, hắn cũng có nhiều suy nghĩ. Trong thâm tâm hắn nghĩ:

"Không ngờ, hắn lại thích nữ tử của Điệp Yêu. Mới biết yêu lại chọn nhầm gốc lớn. Tương lai về đâu đây? Thành thân với Bối Nhi sau đó cai quản Dạ Điệp Cốc, hay dựa gốc lớn đi chinh phục nhân gian?"

Một thoáng suy nghĩ lạ lùng đó lại khiến hắn mất cảnh giác với Bá chủ của nơi này.

Tất cả vẫn chăm chú xem diễn biến phía trên, dần bị cuộc hội ngộ này cảm hóa. Từng dòng hồi tưởng, từng bước kế hoạch, họ thoải mái hơn. Chắc có lẽ họ đã quá bận tâm.

Đôi mắt Điệp Yêu bỗng co rút lại, vang giọng trầm đục, như xuyên thẳng vào tim tất cả bọn họ:

- Sao tóc con lại bạc trắng thế này?

Âm thanh ấy khiến cả hang động như đông cứng.

Một thoáng im lặng. Không ai thở, không ai dám nhúc nhích.

Mỗi chữ, mỗi âm vang lên như lưỡi dao, khoét sâu vào lòng từng người.

Bối Nhi khựng lại. Bàn tay nàng đang nắm lấy cánh Điệp Yêu chợt run rẩy.

Đôi mắt mở to. Nước mắt dâng đầy, cổ họng nghẹn cứng.

Đằng sau, hắn đứng chết lặng. Vết thương trước ngực vẫn còn đau âm ỉ. Chỉ mới tối hôm qua...

Khoảnh khắc nàng gào thét, mái tóc hóa trắng. Giọt máu đỏ tươi thấm ướt y phục. Và tiếng gọi “ca ca” yếu ớt, run rẩy...

Mọi người đồng loạt nhìn sang hắn. Trong ánh mắt ai cũng chất chứa chua xót, như đang khẩn cầu thần phật cho hắn bình an.

Thanh Bình nhích bước tới thì thầm vào tai hắn:

- Tập trung… tập trung…

Điệp Yêu run rẩy, đôi mắt tràn ngập lệ quang, bàn tay nàng chạm khẽ vào mái tóc bạc trắng của Bối Nhi như muốn níu lại năm tháng đã mất.

"Vì sao... con lại thành ra thế này?"

Không gian chìm vào tĩnh lặng.

Chỉ còn tiếng nước nhỏ tí tách từ khe đá, hòa cùng nhịp tim dồn dập của từng người.

Bối Nhi run rẩy, đôi môi mấp máy nhưng chẳng thành lời.

Tóc nàng khẽ lay động dưới ngón tay Điệp Yêu, từng sợi bạc trắng như đâm vào mắt, vào tim bà ta.

- Là ai… đã khiến con thành ra như vậy?  giọng Điệp Yêu vỡ vụn, trầm đục nhưng chan chứa sát khí.

Làn khí đen dày đặc từ đôi cánh tỏa ra, quấn lấy bốn phía hang động.

Ánh sáng yếu ớt từ những khe hở trên trần lập tức bị nuốt chửng, cả không gian chìm vào u ám.

Đá vụn liên tục rơi xuống, đất đá rung chuyển như có động đất.

Ánh mắt Điệp Yêu dò xét từng người một.

Thanh Nương ôm ngực, thở dốc.

Thu Lão cau chặt mày, khẽ đỡ nàng.

Ai cũng biết, chỉ cần một cơn giận của Điệp Yêu thôi, nơi này sẽ biến thành huyết địa.

Đoạn Trần và Lạc Thanh một tay cầm lễ bàn, tay kia siết chặt chuôi kiếm.

Cắn răng lấy lại bình tĩnh, tròng mắt liếc sang hắn như đang đợi lệnh.

Thanh Bình đang dò xem huyết chú, mắt đứng tròng, mồ hôi ướt sũng sau lưng.

Cơ Lão mím môi, thò tay vào áo đặt lên Trận bàn.

Ánh mắt hắn chằm chằm Bối Nhi, rồi khẽ liếc sang mẫu thân nàng, như truyền đạt tín hiệu:

"Lấy cớ đi."

Đám người hiểu ý, hơi dịch chuyển đội hình, nhưng vẫn giả vờ cung kính đứng yên.

Điệp Yêu vẫn dõi theo từng sợi tóc bạc trên đầu Bối Nhi.

Ánh mắt nhuốm lệ nhưng đã biến thành huyết hồng.

Không khí trở nên ngột ngạt, sát khí ép xuống nặng như cả ngọn núi sắp đổ ập.

- Nói cho ta biết… là ai?

Âm thanh rền vang như sấm, bắn ngược vào lồng ngực mọi người.

Bối Nhi run rẩy, mím môi, đôi mắt ánh lên sợ hãi xen lẫn bất lực.

Trong khoảnh khắc ấy, hắn bước lên nửa bước.

Ánh mắt trầm trọng mà kiên quyết.

Hít sâu, trầm giọng:

- Tế Nhi Lôi Hạo, bái kiến nhạc mẫu đại nhân.

- Là ngươi!

Đôi mắt Điệp Yêu nhấp nháy ánh đỏ, uy áp giáng thẳng lên người hắn.

Một chân hắn quỵ xuống, một chân co lên, hai tay dâng lễ bàn, cắn răng thở dốc.

- Tế nhi và thê tử Bối Nhi… vĩnh kết đồng tâm… kết bái phu phụ… dâng lễ vật đa tạ ân cứu mạng!

Điệp Yêu cười vang vọng.

Thành hang rung chuyển, đất dưới chân như địa chấn.

Bà ta quát:

- Người phàm các ngươi, lấy gì báo đáp ta? Mạng của các ngươi sao?

Bối Nhi khóc gào:

- Tướng công không cố ý!

Điệp Yêu liếc nàng, giọng như xuyên thẳng tâm can:

- Tướng công? Ai cho phép ngươi lấy hắn?

Giọng bà như hàng vạn lưỡi dao đâm thẳng vào lòng mọi người.

Bối Nhi sững người, run rẩy, nhưng vẫn ngẩng lên.

Đôi mắt đẫm lệ ánh lên kiên quyết:

- Mẫu thân… đó là lựa chọn của con. Ngoài ca ca, con sẽ không lấy ai khác!

Điệp Yêu chấn động.

Bốn cánh đen huyền giang rộng.

Khí tức hung hãn tuôn trào, lấn át cả không gian.

Bà ta gào:

- Không được! Ngươi thuộc về nơi này!!!

Không khí ép nặng đến mức đá vụn trên cao rơi xuống như mưa.

Thu Lão và Cơ Lão đưa mắt cho nhau.

Rõ ràng nếu để tình hình leo thang, cả nhóm sẽ bị chôn vùi.

Trong lúc ấy, Lôi Hạo vẫn quỳ một chân.

Gân xanh nổi lên, cắn chặt răng, ánh mắt chớp sáng.

Hắn thở hắt, trầm giọng:

- Nhạc mẫu đại nhân! Vãn bối bất tài, nhưng thề lấy cả tính mạng để bảo vệ Bối Nhi!

Dù biển máu ngập trời, dù muôn kiếp đoạn hồn, ta cũng không hối!

Dù phải đối địch thiên hạ, dù nghịch Thiên Đạo, ta cũng không màng!

Điệp Yêu ngửa mặt lên trời, gào thét:

- Thiên Đạo à? Cả ta cũng bị giam cầm ở đây, ngươi lấy gì bảo đảm?

- Ta phát chán cái trò giả nhân nghĩa của các ngươi!

- Người phàm chỉ xứng chết dưới chân ta!

Điệp Yêu bay vụt đến, chân tua tủa gai nhắm thẳng hắn.

Tất cả lùi lại, tung lễ bàn lên cao.

Cơ Lão đã lấy Trận bàn ra.

Năm thanh Hắc Diệu Thạch nằm trong tay.

Thanh Nương ném Vạn Linh Thạch xuống đất.

Tất cả nhảy lên lấy đà.

Nhưng tốc độ này… Chỉ còn trong gang tấc.

ĐÙNG!

Chân Điệp Yêu bị chặn bởi kết giới xanh lục.

Bối Nhi đứng trước mặt hắn, miệng hộc máu.

Xung quanh nàng lục quang cuồn cuộn tỏa ra.

Bất giác thân Điệp Yêu run lên.

Mắt bà chớp đỏ liên tục… sau đó tắt hẳn, thay vào đó là lục quang bừng sáng.

Bà hét lớn:

- Chạy đi! Chạy đi!!!

Một tia thần quang từ mi tâm Điệp Yêu truyền thẳng vào trán Bối Nhi.

Thân thể nàng run bần bật.

Ánh mắt hóa xanh.

Chớp mắt, từng dòng hồi ức dung hợp.

Nàng đã nhớ ra tất cả.

Dạ Điệp Cốc

Linh thảo chen chúc nở rộ, hương thơm ngào ngạt.

Nước suối cuồn cuộn linh nguyên, trong veo như ngọc.

Yêu thú thong dong uống nước, chim muông ríu rít.

Xa xa, cây thần mộc khổng lồ vươn cành che phủ cả bầu trời.

Mỗi chiếc lá như chứa cả một dòng sông tinh quang, huyền ảo vô biên.

Một tiên tử tuyệt sắc, toàn thân ánh xanh huyền bí, trên đầu đội vòng hoa ngũ sắc.

Đôi mắt phủ sương, chan chứa bi thương.

Nàng đứng dưới gốc cây thần, run rẩy chạm tay thì thầm:

- "Bản Mệnh Thần Mộc của ta! Làm thế nào ta mới cứu được muội ấy?"

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận