Ngũ Lôi Hoành Đỉnh - Phàm Nhân
Chương 01: Đại Đạo Phản Phệ
0 Bình luận - Độ dài: 5,323 từ - Cập nhật:
Đã trôi qua hai ngàn năm, kể từ khi Thiên Mệnh Thần Tướng dùng thần lực phong ấn Ma Thần, trả lại bình yên cho đại lục.
Tại Bí Cảnh Vô Tình Cốc, Lôi Thiên Hành đang bị bao vây đến đường cùng. Hắn nghiến răng nhìn Lạc Trưởng Lão.
- Ta không ngờ ngươi mới là người đánh cắp Thôn Thiên Kính, còn dẫn dụ ta vào bí cảnh.
- Ta một đời vì tông môn, chấn hưng Đại Đạo, không ngờ lại chết trong tay một lũ tiểu nhân!
Lão già vận tông phục xanh lam, họa tiết đỏ đen như lửa quấn quanh tà áo. Da mặt lão nhăn nheo, tóc bạc trắng búi cao. Tay cầm một chiếc gương vàng, mặt kính bên trong mờ ảo tựa như hư không. Lão trợn mắt, cười điên dại.
- Haha, mưu tính ngươi? Cả đệ tử chân truyền ngươi cũng không đề phòng. Ta phải nói là ngươi quá vô tình hay nói là ngươi vô năng đây?
Lão chỉ hai tay lên trời, mắt hằn hộc:
Ta từng thề: ngày Vô Tình Đại Đạo của ngươi tu luyện đến đỉnh phong, cũng là ngày ngươi phải chết.
Từ bên cạnh, một thanh niên khôi ngô, tóc búi cao cài trâm ngọc. Tông phục xanh lam, hoa văn sóng nước trắng ngà. Mặt vô cảm thở nhẹ:
- Tông chủ đời kế tiếp phải diệt được Tâm Ma, bước vào Vô Tình Đại Đạo.
- Nhưng, Hàn Phong ta không ngờ, nó lại là... Đố kỵ với người. Thật sự chỉ có vượt qua người, cướp hết mọi thứ. Đó mới là Tâm Ma lớn nhất.
Hắn dừng lại cười chua chát.
- Ha ha! Nhưng tư chất bất phàm của ngươi!... Luôn khiến ta kinh hãi... Hãy tự phế bỏ tu vi, trao cho ta Lệnh bài Tông Chủ!
Hàn Phong căng mắt nói khẽ:
- Đệ tử hứa sẽ không lấy mạng người.
Lôi Thiên Hành lau vệt máu nơi khóe miệng, đôi mắt như xuyên tâm can.
- Ta đã chính thức truyền Đại Đạo Kiếm Ý cho ngươi. Ngươi vốn đã là Tông Chủ đời kế tiếp.
Hàn Phong cười thỏa mãn.
- Chức vị Tông Chủ dĩ nhiên ta muốn. Nhưng thứ ta khao khát là Vô Tình Đại Đạo Cảnh Giới. Từ đầu, ngươi đã đánh giá sai Tâm Ma của ta rồi.
Lôi Thiên Hành tay run run siết chặt Vô Tình Kiếm.
- Vậy nên sau lưng, ngươi dám hạ độc tất cả sư huynh, sư tỷ, cấu kết với Lạc trưởng lão ám hại cả ta?
Hắn nín thở, ánh mắt hằn tia máu, nhìn xuống thi thể các đệ tử, người bị đánh xuyên ngực, kẻ bị phanh thây tứ chi. Mắt đứng tròng thảm thiết, mùi máu tanh nồng nặc lan khắp bí cảnh.
Nộ khí tỏa ra hắn thét lớn:
- Hôm nay, dù ta có chết, cũng kéo theo các ngươi xuống Hoàng Tuyền!
Hắn ộc máu đen, cầm Vô Tình Kiếm vận công chém một đường ngang trời. hét to:
“Đại Đạo Kiếm Ý – Nhất Trảm Thiên Địa!”
Thiên Địa gầm vang, lôi quang kéo đến. Hàng ngàn tia kiếm ý đỏ thẫm từ khắp nơi chui ra như xé toạc trời đất. Sau đó tụ lại bao phủ lấy hắn. Kẻ khoát tông phục hoàng sắc đã rách nhiều chỗ. Hoa văn bạch vân chạy dài thân áo loang lổ vết máu. Tóc dài đen tung bay.
Nhìn từ dưới lên, hắn như một Sát Thần, đôi mắt đỏ rực tỏa ra sát ý ngút trời.
Hàn Phong hốt hoảng: "dù bị độc xâm nhập vào kinh mạch, uy áp của hắn chỉ giảm đi mấy phần. Nếu ở đỉnh phong, liệu ta có là đối thủ?"
Thanh niên oán giận, cắn ngón tay vẽ chú văn lên kiếm, gầm lên:
“Vô Tình Đạo - Vạn Kiếm Xung Thiên!”
Những dòng chú văn màu vàng, bay lên xoay vòng như cơn lốc trên không trung. sau đó hợp lại thành quang ảnh thanh kiếm cao mười trượng, gân tay nổi lên, dứt khoát chém xuống.
Lôi Thiên Hành vội dùng kiếm ý tụ lại tạo lá chắn. Hắn gồng sức chém tiếp một đường từ dưới lưới lên. Lôi kiếm tung ra như vũ bão:
“Hóa Lôi Kiếm Ý – Kích Sát!!!”
Các thanh kiếm lôi sắc phóng ra đánh nát quang kiếm của Hàn Phong sau đó tiếp tục bắn tới
Lạc Trưởng Lão một tay bắt quyết, một tay ném Thôn Thiên Kính ra trước mặt, niệm chú:
“Vạn Vật Vô Tình - Nghịch Chuyển Cửu Thiên”
Vô số đạo kim quang trong hư không kính ồ ạt phóng ra tạo lá chắn sáng rực, nuốt trọn đòn tử lôi sau đó cuộn trào rồi bắn ngược trở lại
“Bùm!!!”
Kiếm ý của Lôi Thiên Hành bị xé tan. Không còn phòng hộ, hắn lập tức hứng trọn đòn tử lôi cực đại bị đánh văng ra, bay ngược về sau.
Kích vỡ nát bia đá Vong Linh. Trong không khí thoảng mùi cháy khét. Máu tươi trào ra, nhưng khóe miệng hắn vẫn nở nụ cười thích thú.
- Không hổ là Thôn Thiên Kính, pháp bảo mạnh nhất tông môn, hấp thu và khuếch đại sát thương cực hạn. Ha ha! … đúng là đồ tốt, nhưng ta cũng không ăn chay!
Hắn tung pháp quyết, vận khí toàn thân:
“Đại Đạo Vô Tình - Cuồng Lôi Kiếm Ý"
Mắt hắn chớp chớp tia tử lôi, nộ khí bạo phát khiến đất đá bay lên lơ lửng. Từ trời cao ngàn vạn lôi quang bị hút lại, tạo thành Lôi kiếm cao hơn hai mươi trượng bao phủ lấy Vô Tình Kiếm tựa như lôi long gào thét, tiếng nổ tách tách chói tai.
Sau đó, hắn tụ lực lên chân, gồng sức nhảy bật đến, chém một kiếm toàn lực vào kết giới Thôn Thiên Kính, tạo vụ nổ lôi điện kinh thiên. Bụi tung mù trời, khi tan đi, kết giới đã hổng một lỗ to bằng đầu người.
Phía sau Lạc Trưởng Lão, một bóng người từ xa lao đến.
“Vô Tình Đạo - Băng Linh Châm - Phá!!!”
Băng Châm bay với tốc độ cực nhanh, nhắm vào Lạc Trưởng Lão. Còn trong gang tấc, nó lướt qua mặt lão tạo thành vết cắt rỉ máu.
Sau đó xuyên qua lỗ hổng kết giới, cắm thẳng vào đan điền Lôi Thiên Hành. Chân nguyên tự bạo phát nổ bay tứ tán, hắn rơi xuống đất, tạo thành hố lớn xung quanh.
Hắn ngẩng đầu, mắt đỏ máu nhìn Hàn Vân
- Tâm pháp đầu tiên ta truyền cho nàng nhưng cuối cùng, nàng dùng nó để phế ta. Ha ha!
Nữ tử dung mạo khuynh thành, dáng người mảnh khảnh. Tông phục lam sắc ôm lấy thân hình thon dài, vài đường xẻ tinh tế gợi nét mềm mại quyến rũ. Nàng nhìn xuống hắn, chỉnh lại mái tóc rối nhẹ, ánh mắt sắc lạnh:
- Từ lúc ngươi từ chối ta, đoạn tình chính là Tâm Ma của ta. Từ nay Hàn Vân sẽ chết. Trên đời chỉ có Hàn Lãnh Tuyết. Ta không lấy mạng ngươi là đã trả đủ
Từng dòng ký ức hiện lên từ lúc nàng bái hắn làm sư phụ. Truyền cho nàng Vô Tình Đạo, giúp nàng lĩnh hội, trấn áp tâm ma. Ngày qua ngày, nàng lại động tình với hắn nhưng trước sau vẫn bị chối từ, nên vô thức sinh Tâm Ma khó diệt.
Băng châm lăn trên đất, nàng mặt vô cảm quay đầu ngự kiếm bay đi.
Hàn Phong bay xuống cạnh Lôi Thiên Hành, nhặt lên Lệnh bài tông chủ và Vô Tình Kiếm, cười như điên dại, chỉa kiếm lên trời, toàn thân run lên:
- Haha! Ta đã có bước tiến lớn tu luyện, ta mưu cầu sức mạnh nhưng Tâm Ma lúc nào cũng hối thúc ta... Chỉ có bước vào cảnh tối cao này, mới làm ta thỏa mãn.
- Mạng ngươi ta không lấy, từ đây ân đoạn nghĩa tuyệt!
Hàn Phong quay lưng, cầm kiếm quét một đường lên đất, bay đi mất hút.
Lạc Trưởng Lão siết tay, nhẹ giọng, đôi mắt trợn trừng:
- Ngươi từng cao cao tại thượng. Ngươi sai ta giết cô ta để đến cảnh giới Đại Đạo. Ta làm theo, haha!
- Nhưng sau đó thì sao? Tâm ma lại hiện ra... Lần này ta đã khế ước với nó là phải lấy mạng ngươi.
Lão cười to, vang vọng khắp bí cảnh.
Luồng khí tức tà dị đen ngòm cuồn cuộn tỏa ra tứ phía.
Mắt lão mở to, chỉ còn thấy tròng đen.
Gương mặt xám xịt, gân đen nổi lên.
Trên trời hắc vân kéo đến đùng đoàng, lôi điện đánh xối xả.
Đôi mắt Tông chủ run run tia máu, ngước nhìn thiên địa dị tượng. Cảm giác bất an, nắm chặt tay hét lớn:
- Lạc Thanh Sơn, ngươi đã nhập ma!!!
Tiếng vụt lướt qua, lão bay đến xé gió, tung cú đá toàn lực vào ngực Lôi Thiên Hành, bay xa hai mươi trượng tạo vệt dài trên đất, bụi tung mịt mù.
- Hãy làm tế phẩm cho con đường tu luyện của ta.
Lão lướt đến bồi thêm một chưởng.
Nhưng bất chợt, từ tinh không, một đạo tử sắc bay đến đỡ lấy chưởng pháp của Lạc Trưởng Lão tạo ra tiếng nổ kinh thiên. Bụi tung ngập trời, sau khi tan đi, chỉ còn lại vũng máu. Hắn đã không còn nằm ở đó.
Lão gầm gừ, mắt như hố sâu nhìn lên trời, thét lớn:
“Aaaaaaaa! Lôi Thiên Hành! Ta thề sẽ lấy mạng ngươi
----
Dưới chân núi Vô Nhai. Có một thân ảnh đang nằm dưới gốc cây. Những hạt mưa đang rơi lất phất, Có vài hạt rơi vào mặt
Môi hắn mấp mấy
Tay khẽ động.
Hắn cố mở mắt ra nhưng do quá nhiều vết xước trên mặt, sưng to nên mở mắt khá khó khăn.
Hắn gồng lên
Sau đó dùng hết sức ngồi dậy để lưng dựa vào gốc cây. Hắn thở ra từng luồng hơi yếu ớt.. Khẽ cười
- Ta thế mà...chưa chết.
Ta đoạn hồng trần tu luyện Vô Tình Đại Đạo. Không ngờ có kết cục này.
Hắn sờ tay lên ngực kiểm tra thương tích
Bất giác thấy lạ
"Cảm giác này là sao??" Hắn tự hỏi
Bên ngực trái, chính hắn đã dùng hàn băng phong ấn từ lâu, nay bỗng có luồng khí nóng lan tỏa khắp nơi đi lên mi tâm khiến trong đầu hắn hiện ra hai thân ảnh mờ ảo.
Hắn toát mồ hôi lạnh, thở gấp
"Ta đã Động Tình chăng?"
Thân ảnh rõ dần. Là phụ mẫu của hắn. Có lẽ do mất hết tu vi hắn trở thành người phàm nên hắn có lại cảm giác này.
Nhưng sau đó bên cạnh hai người lại xuất hiện thêm một thân ảnh khác cũng đang rõ dần là nữ tử tầm mười bảy, mười tám tuổi tuyệt sắc đang mỉm cười, mắt lấp lánh, vẫy tay với hắn.
"Là ai??" Hắn đang cố nhớ....
"Yên Nhi là Yên Nhi" Cô bé cạnh nhà hắn. Là thanh mai trúc mã của hắn.
Nhưng đã mười lăm năm trôi qua, Phụ mẫu hắn đã bát thập, Yên Nhi chắc đã không còn là nữ tử đáng yêu ngày nào.
Đang miên man, bỗng có dòng nước ấm lăn trên má. Ký ức này khiến ngực trái hắn đau lên. Cơn đau như xé nát tứ chi.
Do phản phệ từ Vô Tình Đạo chăng? Nếu như khi còn ở đỉnh phong những lúc như này, hắn sẽ dùng chân nguyên áp chế, nhưng giờ tu vi không còn, đan điền thì bị phế.
Hắn cắn răng, siết chặt tay, hít thật sâu. Cơn đau như xé lớp da ở trước ngực để có thứ gì đó thoát ra.
Dù trọng thương nặng, đau nhức bủa vây, hắn vẫn cố gắng đứng dậy, lê từng bước nặng nhọc.
Hắn muốn đi đâu? Hắn đói. Cảm giác cồn cào ở bụng... Khiến hắn muốn hít thở sâu cũng khó lòng làm được.
Đi được năm dặm, có một căn nhà hiện ra. Khói bốc lên, đoán gia chủ cũng đang nấu nướng gì đó. Hắn mừng rỡ vì sắp được ăn. Chân bước nhanh hơn. Nhưng khi còn vài bước, vì sức cùng lực kiệt. Hắn ngã, đập đầu vào cánh cửa. Hắn lại bất tỉnh.
Một canh giờ sau, tỉnh lại, mở mắt nhìn lên trần nhà, hắn thều thào:
- Nước…!
Lúc này, Lão Thất chạy đến, tay cầm ly nước, từng muỗng đưa vào miệng cho hắn uống. Lát sau, Lão Thất nhẹ nhàng hỏi:
- Ăn cháo nhé?
Hắn khẽ gật đầu. Nhìn từ trên xuống, Lão Thất mặc chiếc áo nâu sờn cũ, đầu quấn khăn, là một lão nông điển hình, tuổi tầm sáu mươi
Từng muỗng cháo nóng hổi được đưa vào miệng, cơ thể hắn dần ấm trở lại, mồ hôi lấm tấm trên trán. Bát cháo cạn đi, hắn khẽ nói:
- Đa tạ ân cứu mạng của lão bá! Cho vãn bối hỏi, đây là đâu?
Lão Thất cầm bát, từ tốn trả lời:
- Thôn Bàn Sơn, dưới chân núi Vô Nhai.
Hắn nhìn một vòng quanh nhà hỏi thêm:
- Lão bá xưng hô thế nào?
Lão đặt bát rỗng lên bàn, tay chỉ về hướng một vị đại nương.
- Gọi ta là Lão Thất, đó là vợ ta. Cậu từ đâu đến, sao lại bị thương nặng?
Hắn ngập ngừng, trong đầu bối rối
- Vãn bối là Lôi Kiệt, Mấy ngày trước, đi bái môn hạ Vô Tình Tông, trên đường gặp thổ phỉ, cướp hết tư trang, thân lưu lạc đến đây. Không biết nơi đó còn xa không, Thất lão bá?
Lão gật đầu, đồng cảm:
- Vô Tình Tông cách đây một ngàn dặm, đi về hướng tây là tới. Ta nghe nói tông môn đang gặp biến cố lớn.
Hắn cố hỏi lại
- Biến cố? Không biết biến cố gì, mong lão bá chỉ giáo.
Lão thất tay chỉ về hướng cửa, tay vuốt râu thở dài
- Vài hôm trước, có đám người tự xưng là môn hạ Vô Tình Tông, tìm một người trọng thương lẩn trốn. Lão hỏi thăm thì biết tháng trước Tông Chủ - Vô Tình Tông cấu kết Ma giáo, cướp đoạt bảo khố, ám hại đồng môn. Không may bị đệ tử chân truyền phát giác, bị các Đại Trưởng Lão liên thủ đánh trọng thương. Hiện tông môn như rắn mất đầu. Nếu muốn bái hạ, chắc cậu phải chờ dịp khác. Còn nữa, cậu đang bị thương nặng, nên tịnh dưỡng cho tốt.
Từng lời của Lão Thất như tia điện quét qua đầu hắn. Nhãn cầu đứng yên, da đầu tê dại. Hắn từng nghĩ bọn chúng sẽ tìm cớ bôi nhọ, nhưng không ngờ khi sư diệt tổ, vô sỉ đến vậy. Đúng là Vô Tình Tông, danh xứng với thực.
"Mà khoan đã, ta đã hôn mê một tháng???"
Hắn đang cố bình tĩnh:
- Vãn bối mạo muội hỏi, lão bá có biết Thôn An Lạc ở đâu không?
Lão trầm ngâm suy nghĩ, nói:
- Rất xa, đi phải hơn một tháng
Hắn trầm tư, ký ức chỉ đang dần khôi phục, chắp tay cảm kích:
- Đa tạ Thất Lão. Sau khi bình phục, vãn bối sẽ lên núi lịch luyện, chờ ngày bái hạ Vô Tình Tông.
Lão đưa tay chặn lại:
- Cứ tịnh dưỡng cho bình phục. Trên núi dã thú nhiều, phải giữ mạng trước mới giữ được tiền đồ. Nhà chỉ có hai vợ chồng già, nhưng ăn ngày hai bữa vẫn dư sức. Cậu cứ yên tâm.
Lúc này, Lão Nương bên ngoài mang bát thuốc vào, cất tiếng:
- Cậu ăn no rồi dùng bát thuốc này. Đây là bài thuốc gia truyền trị nội thương, bổ khí huyết. Uống xong sẽ sớm bình phục.
Hắn cúi người đưa hai tay ra đỡ:
- Đa tạ lão nương.
Lão Nương mặc áo xám vá nhiều chỗ, tóc bạc trắng, đôi mắt vẫn sáng tinh anh, miệng cười nhẹ nhàng.
Mùi thuốc hăng hắc xộc vào mũi, hắn nhấp từng ngụm đắng chát nhưng hậu vị lại ngọt. Dưới đáy bát, vài hạt đường cỡ đốt ngón tay, mùi vị quen thuộc gợi lại ký ức, mẫu thân hắn nấu thuốc cũng bỏ đường vào, để chữa bầm mắt khi hắn đánh nhau. Hắn thoáng buồn, nhìn ra cửa sổ xa xăm.
- Đa tạ lão nương. Thuốc không đắng. Mạo muội hỏi, lão nương và lão bá không ở cùng con cái à?
Lão Nương ho vài tiếng rồi nhìn về một hướng
- Nhà có một đứa con trai bái hạ vào Vô Tình Tông. Nửa năm trước về thăm gia đình, nhưng gần đây, sau biến cố, nó mất rồi. Thi thể tông môn được trả về an táng phía sau nhà.
Đồng tử hắn co lại. Từng lời Lão Nương như đánh thẳng vào kết giới quanh hắn, ngực trái đau nhói. Cảm giác tội lỗi lẫn đồng cảm khiến nước mắt trào ra, thứ cảm xúc cấm kỵ khi tu luyện Vô Tình Đại Đạo.
Hắn thất thần:
"Con đường tu luyện của mình từ đây đã bị những giọt nước mắt này cuốn sạch sao?"
"Ta sẽ là Người Phàm sao? Lần đầu sau nhiều năm, hắn lại cảm nhận được sự đau lòng đến thế."
Gặp vợ chồng Lão Thất lúc này là duyên phận, Cũng nhắc nhở hắn rằng sau đại nạn, hắn vẫn còn là con người. Vì tu tiên, hắn từng đoạn tuyệt hồng trần; vì Đại Đạo, quên đi thân sinh phụ mẫu. Giờ, bối rối nhận ra mình đã trở lại làm Người Phàm.
- Lão Nương xin thứ lỗi, vãn bối đã gợi lại nỗi đau cho người.
Lão nương lắc tay, mắt đã ánh lệ long lanh:
- Không có gì. Ta xem cậu như con. Hãy tịnh dưỡng cho khỏe hẳn, mấy ngày này đừng cử động nhiều, cần gì cứ gọi ta và lão bá.
Hắn gật đầu, cắn nhẹ môi:
- Đa tạ lão nương.
Nói xong, hắn nằm xuống, thiếp đi lúc nào chẳng hay. Mấy canh giờ sau, khi tỉnh lại đã là giữa đêm.
Hắn thử ngồi dậy. Tay chống xuống giường gượng đà đứng lên. Hắn lê từng bước nhỏ ra cửa. Ánh trăng hôm nay vằng vặc, soi rõ cảnh vật xung quanh, vài luống cải xanh tươi tốt, chuồng gà bên cạnh nhà im ắng, thi thoảng chỉ nghe tiếng chíp chíp nhỏ phát ra. Xa xa là núi Vô Nhai bóng đen cao sừng sững. Nhớ lời Lão Nương, hắn xoay bước vòng ra sau nhà.
Dưới gốc đào, một gò đất mới nhô lên. Phía trước có tấm bia: Trần Hạo chi mộ. Cái tên quen thuộc khiến hắn sực nhớ: Trần Hạo, đệ tử nội môn, nửa năm trước từ ngoại môn tấn thăng nội môn, tu vi Trúc Cơ Sơ Kỳ, tiền đồ sáng lạng. Không ngờ, vì tranh đấu quyền lực tông môn, mà mất mạng.
Hắn quỳ xuống, dập đầu trước bia mộ:
- Tông chủ ta vô năng, bị đệ tử hãm hại. Liên lụy đến ngươi. Giờ một thân mất hết tu vi. Ta sẽ thay ngươi chăm sóc Bá Phụ Bá Mẫu. An nghỉ nhé, Trần Hạo!
Hắn nhớ lại cuộc trò chuyện lúc sáng. Nếu lúc đó hắn nói mình là Tông Chủ Vô Tình Tông, bị tông môn hãm hại, mất hết tu vi, hay phải nói ta mới tỉnh lại sau thời gian dài phong ấn ký ức do tu luyện Vô Tình Đạo… Hai Lão có chọn cứu ta hay không?
Quỳ trên đất, hai tay chống xuống, cúi mặt, nước mắt hắn lấp lánh dưới ánh trăng. Hắn khóc cho Trần Hạo, cho sự cay nghiệt của giới tu tiên, và cho cuộc đời hắn.
Hắn nhớ phụ mẫu, nhớ Yên Nhi... Lúc này hắn cần gặp bọn họ.
Hắn mang tư chất hơn người, hai mươi tuổi đã là đệ tử Thiên Kiêu, tu vi Kim Đan cảnh, ba mươi tuổi bước vào Vô Tình Đại Đạo, phong ấn ký ức, đạt tu vi Nguyên Anh. Bốn mươi tuổi, trở thành Tông Chủ trẻ nhất trong vòng mười ngàn năm ngộ Đại Đạo. Năm năm sau, hắn khiến giới tu tiên khiếp sợ, chấn hưng Tông môn.
Bây giờ, hắn bốn mươi lăm tuổi, tu vi mất, sức mạnh không, linh căn cạn, lại bị truy sát. Giữ mạng còn khó, nói gì đến tu luyện và báo thù.
Trong màn đêm mờ ảo, hắn thiếp đi lúc nào không hay, sau lưng có bóng người đang bước đến.
-----
Sáng hôm sau, hắn tỉnh dậy trên giường.
Có lẽ lúc mê man ngoài mộ Trần Hạo, Thất Lão đã đưa hắn vào nhà.
Hắn cố ngồi dậy, rót cho mình một cốc nước ấm. Thân thể hắn đã bình phục một phần; nhờ tu luyện nhục thân, hắn đã có thể đi lại.
Hắn ra khỏi cửa, nhắm mắt hít lấy không khí sáng sớm. Từng luồng gió thổi từ Đỉnh Vô Nhai xuống đồng bằng se lạnh, khiến đầu óc hắn tỉnh táo hơn.
Xung quanh nhà là mấy luống rau xanh ngắt, sắp xếp ngay ngắn, trên lá còn sót vài hạt sương sớm. Đã bao lâu hắn mới lại cảm nhận được sự yên bình đến thế?
Gần nơi hắn đứng, một con gà trống đứng trên cây táo. Bộ lông đen nhánh, đuôi dài cong rồi rũ xuống, cổ và đầu trắng tinh, cái mào đỏ dựng thẳng. Nó gáy vang, âm thanh dội lại nhiều lần.
Hắn để ý dáng đứng của nó rất uy mãnh: một chân trụ, một chân co, đầu ngước lên trời. Uy thế chẳng thua những đại lão tu tiên trấn áp quần hùng. Không ai dám đụng đến nó lúc này, chỉ có những con chim hót như cổ vũ và ca tụng.
Thất Lão cầm cuốc từ trong nhà bước ra, lên tiếng cắt đứt mạch suy diễn của hắn:
- Cậu vào nhà ăn cháo rồi uống thêm thuốc. Lão nương vừa mới nấu xong. Ta đi cuốc cho xong luống rau để kịp gieo hạt.
Hắn vội chắp tay, mắt hướng về cây táo:
- Đa tạ lão. À, con gà trên cây kia có bộ lông thật đẹp.
Lão cười, mắt ánh lên nỗi niềm nhung nhớ:
- À, là Tiểu Hắc Kê. Trong đàn gà chỉ có nó có màu đặc biệt đó. Hạo nhi thấy thích nên để nuôi đến giờ, không nỡ thịt.
Hắn thầm nghĩ: cũng như các đời tông chủ, đi từ thấp lên cao, ai được ưu ái, có cơ duyên thì mai này sẽ giữ vị trí tông chủ đời tiếp theo. Hắn cũng từng nghĩ như vậy với đệ tử mình - Hàn Phong. Không ngờ Vô Tình Tông lại khắc nghiệt đến vậy. Một phần vì tư chất hắn hơn người, ít ai vượt qua; phần nữa lỗi do hắn chọn đệ tử chân truyền quá tùy hứng, nghe lời xúi giục của các trưởng lão. Nên Hàn Phong mới lấy hắn làm Tâm Ma để đột phá.
Còn Hàn Vân, nàng ta chưa cắt được thất tình lục dục, hắn cũng quá sơ ý. Hắn chỉ lo tu luyện, chấn hưng Tông môn, chứ không quan tâm bọn họ, thật sự muốn gì?
- Tối hôm qua đa tạ Thất Lão đã đưa vãn bối vào nhà.
Lão vuốt râu, tay đung đưa cán cuốc, thắc mắc:
- Không có gì, mà sao cậu lại ngủ ngoài đó?
- Vãn bối muốn bái kiến lệnh lang. Vì sau này cũng theo con đường tu tiên, mong lệnh lang phù hộ để sớm sơ nhập vào Tông môn - Hắn cười trừ.
Lão xua tay, chỉ tay vào nhà:
- Dưỡng bệnh cho tốt, vào nhà ăn cháo đi, kẻo nguội.
- Đa tạ Thất Lão.
Hắn cúi người rồi đi vào nhà. Thất Lão ra luống rau.
Thấy lão nương lúi húi trong bếp, hắn lên tiếng:
- Chào buổi sáng, Lão nương!
Lão nương bưng bát cháo đến, thổi nhẹ rồi đưa hắn.
- Cậu dùng cháo đi, kẻo nguội.
Hắn đỡ bằng hai tay, gật nhẹ:
- Đa tạ nương!
Hắn vừa thổi vừa húp. Bát cháo vơi đi một nửa, hắn nói:
- Thuốc của vãn bối không cần thêm đường.
Mắt Thất Lão Nương chùng xuống:
- Do thói quen của Hạo nhi, ta quên. Nó đánh nhau về nhà, ta nấu thuốc đều phải thêm đường nó mới chịu uống… Haizz… giờ thì, muốn cũng không còn cơ hội.
Hắn vội đáp:
- Mong lão nương bớt đau buồn. Đệ ấy trên trời sẽ phù hộ cho chúng ta. Vãn bối từng đọc điển tịch: nếu sống là người tốt, làm nhiều việc thiện, khi mất, tàn hồn sẽ phi thăng lên trời, hít linh khí thiên địa tu luyện thành tiên.
Lão nương đôi mắt lấp lánh, mỉm cười:
- Ta cũng mong như vậy. Từ nhỏ đến lớn, nó thích nhất là tu luyện. Khi đến tuổi bái nhập tông môn, một số nơi chê tư chất không đủ. Nhưng nó tu luyện không kể ngày đêm. Năm năm trước, may mắn bái nhập Vô Tình Tông. Tháng trước, nó về nhà, nói đã tấn thăng thành đệ tử nội môn. Cả thôn ăn mừng mấy ngày liền. Đi đến đâu, ai cũng chúc mừng.
Lão nương nghẹn ngào tiếp:
- Nó luôn khen Tông chủ anh minh. Khi tranh đấu thăng cấp nội môn đệ tử, nó bị cháu ngoại nhị trưởng lão hãm hại, dùng ám khí tà độc đánh lén, suýt thua. May nhờ Tông chủ anh minh tạm dừng trận đấu để trị thương, làm rõ. Nó dốc sức đánh thắng, kẻ ám hại bị đuổi khỏi Tông môn.
Hắn hồi tưởng: Trần Hạo, đệ tử ngoại môn nửa năm trước. Cậu ấy luyện Kim Cang Thoái Ảnh Bộ, bộ pháp khó nhất của Tông môn, ít ai chọn. Chân phải ngâm trong Hàn Thủy chịu lạnh thấu xương, chân trái ngâm trong Độc Thủy chịu ăn mòn da thịt. Hai chân chịu đau đớn, hủy rồi tái tạo bảy bảy bốn mươi chín ngày. Khi đại thành, cứng cáp nhưng nhanh nhẹn. Ít bộ pháp nào bì kịp. Đệ ấy bị ám khí của Nhị Trưởng Lão đánh vào huyệt Chí Dương, phong ấn tu vi. Hắn vì trọng người tài, đã yêu cầu dừng trận đấu. Không ngờ đây lại là cơ duyên của đệ ấy… và cũng là nguyên nhân dẫn đến cái chết đau thương. Hắn đặt bát cháo xuống bàn.
- Không ngờ đệ ấy trước khi mất đã đạt được thành tựu như thế. Trên trời cũng an lòng.
Lão nương lau vội nước mắt:
- Đa tạ cậu. Không biết Tông Chủ mới của Vô Tình Tông sẽ là người như thế nào. Mong cậu cũng thuận lợi bái nhập vào Vô Tình Tông.
Hắn ngập ngừng:
- Vãn bối mạo muội hỏi… Lão nương có tin Tông Chủ cấu kết với Ma Giáo ám hại đồng môn đệ tử không? Nghe chuyện quá khó tin.
Lão nương trả lời ngay:
- Không. Hạo nhi tuy khù khờ, chỉ lo tu luyện. Đó là lần duy nhất nó khen một người nhiều như thế. Ngay cả Tiểu Hắc Kê, liên tục gáy, cọ vào người nó để lấy lòng, cũng không khen lấy một câu, chỉ vuốt lông rồi thả vài nắm thóc.
Hắn cười:
- Vãn bối cũng không tin. Chắc còn khúc mắc.
Lão nương giọng quả quyết:
- Nên ta khuyên cậu hãy đi bái nhập các tông môn gần đây trước. Khi không còn tông môn nào thu nhận, hãy đến Vô Tình Tông.
Hắn cười tươi, gật đầu:
- Đa tạ Lão Nương. Vãn bối sẽ ghi nhớ.
Một tầng ấm áp dâng lên trong đầu hắn. Cảm giác được minh oan và ngợi khen giúp nội tâm hắn biến chuyển tốt hơn. Dù mất hết tu vi, những lời này lại là điều cần thiết nhất.
Hắn lên giường, xếp bằng, hai tay đặt lên đùi, nhắm mắt vận khí. Chân khí không đi vào Đan điền. Đầu hắn hiện lên hình ảnh phụ mẫu. Hơn 15 năm chưa về nhà, không biết họ giờ ra sao. Yên Nhi chắc đã không còn đợi hắn dưới gốc cây anh đào trước thôn. Khi hắn chọn quên họ, liệu họ còn nhớ hắn?
Suy nghĩ tệ hại và ngây thơ chỉ cho phép hắn làm tổn thương người khác, còn người khác thì không có quyền. Hắn ích kỷ, nhưng mong sự ích kỷ này còn cứu vãn được. Đây mới chính là phản phệ tàn độc nhất khi tu luyện Vô Tình Đại Đạo: khi mất hết tu vi, người hắn nhớ nhất cũng là người hắn không dám đối mặt nhất.
Hắn lại nhớ A Thụy, A Lâm, Mạc bá bá… Nhớ hết những người trong thôn An Lạc. Nhưng để đối mặt với họ thì…
Sắp tới, tin Lôi Thiên Hành - Tông Chủ Vô Tình Tông cấu kết Ma Giáo ám hại đồng môn đệ tử sẽ lan truyền. Liệu ai còn dám chứa chấp hắn, kể cả phụ mẫu?
"Còn Lạc Trưởng Lão, ta là Tâm Ma của lão. Lão sẽ tìm ta để diệt Tâm Ma"
Hắn giật mình. Ở lại đây khác nào đưa Thất Lão Bá và Lão Nương vào nguy hiểm. Hắn phải rời đi, nhanh nhất có thể. Nhưng đi đâu? Trốn đến nơi không ai tìm thấy, tu luyện để trở lại đỉnh phong, báo thù rửa hận. Nếu tiếp tục tu luyện Vô Tình Đại Đạo, diệt Vô Tình Tông chính là Tâm Ma lớn nhất của hắn.
Dù nhắm mắt liên tưởng, môi hắn vẫn cười cay đắng. Hai mươi, ba mươi năm trước, khi còn ở Tông môn, dựa vào tài nguyên, pháp quyết, bí kỹ để tăng tu vi. Giờ thì sao? Bí kỹ nhớ, pháp quyết nhớ, nhưng tài nguyên đâu ra: Đan dược, linh thủy, pháp bảo… Vừa tu luyện vừa trốn chạy, đến khi nào?
Bỗng vang lên tiếng kẻng, đinh tai nhức óc:
“Cái tên Lôi Thiên Hành, nếu ai biết hắn đang ở đâu, trình báo sẽ được trọng thưởng hậu hĩnh.”
Tiếng kẻng hòa cùng rao thị chúng:
Beng!!!!
Thần thức hắn hỗn loạn.
Nỗi sợ cuồn cuộn.
Tim đập loạn nhịp.
Cắn môi đến ứa máu, càng đau càng hoảng loạn. Hắn thở gấp.
- Vậy ta sẽ trốn chạy để tu luyện. Ta sẽ báo thù, ta sẽ diệt Tâm Ma. Tất cả các ngươi đều muốn diệt ta!
Trán hắn lấm tấm mồ hôi, từng giọt chảy vào mắt hòa cùng nước mắt cay xè. Móng tay tâm vô da thịt.
Tâm Ma của hắn dao động mãnh liệt, bạo phát bao trùm toàn thân, sau đó thu nhỏ lại ngay ngực trái. Nhìn hắn như một ác ma thật sự, đầu tóc rối bù, mặt đỏ tươi. Vết máu trên môi như thể vừa mới ăn tươi một sinh linh nào đó. Đôi mắt khẽ mở ra, hằn tia máu
Không được! Tâm Ma của hắn đã thành hình…
Đúng lúc này, bên ngoài vang tiếng gọi của Thất Lão Nương.


0 Bình luận