Ngũ Lôi Hoành Đỉnh
Đường Tăng Đeo Khẩu Trang
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Ngũ Lôi Hoành Đỉnh - Phàm Nhân

Chương 04: Phong Lôi Thiên Sát Trận

0 Bình luận - Độ dài: 2,441 từ - Cập nhật:

Hắn nhận ra có một khe nứt. Theo như hắn biết, những pháp bảo phẩm chất bậc này, mà còn là thần vật trời sinh, muốn tạo một vết xước hay phá hủy, là điều chỉ có bậc Tiên Nhân Đại Thừa mới làm được.

Hắn nhớ tới Thôn Thiên Kính, pháp bảo tông môn. Nếu hôm đó không bị hạ độc và đánh lén, chắc chắn, hắn vẫn có cơ hội thắng.

Hắn trầm ngâm nói:

- Trên viên châu này có vết nứt!

Hai lão cúi người lại nhìn chằm chằm rồi gật đầu khẳng định. Hắn mới nói tiếp:

- Thông thường pháp bảo cấp bậc này muốn gây tổn hại chỉ có Tiên Nhân mới làm được. Cơ lão, hiện tại lão là tu vi gì?

Lão vuốt râu, mắt ngước lên, đáp cao giọng:

- Bần đạo tu vi Kim Đan Sơ Kỳ.

Hắn chỉ vào viên châu đang đặt trên tảng đá:

- Lão thử đánh một đòn toàn lực lên xem.

Lão gật đầu, nhìn sang Thu Lão, lão ta cũng gật đầu.

Cơ lão bước đến, xuống tấn. Hai tay để bên hông vận khí. Luồng khí xoay chuyển xung quanh bị hút vào hai nắm tay.

Sau đó tung một chưởng mười phần công lực vào viên châu.

Khói bụi bay mù mịt.

Cây cỏ phía sau bật gốc, tan tác.

Bụi dần tan đi.

Hắn tiến đến, cầm viên châu lên xem thì phát hiện nó đã vỡ một góc. Thu Lão mặt hơi biến sắc. Hắn trấn an:

- Viên châu này là giả!

Hắn dừng một nhịp, trầm ngâm:

- Nhưng… nói giả cũng không đúng. Nó là một tàn mảnh của pháp bảo.

(Trong luyện khí, có dung hợp và phân tách. Thông thường để nâng cao phẩm chất pháp bảo, Luyện Khí Sư sẽ dùng những pháp bảo phẩm chất thấp hoặc tương đương để dung hợp thành pháp bảo phẩm chất cao hơn.

Còn phân tách thì rất ít ai làm thế, vì làm giảm phẩm chất, nên không đáng. Đa số phân tách đều dùng vào mục đích đánh lừa hoặc tráo đổi.)

Hắn giải thích, sau đó đưa ra phán đoán:

- Tóm lại, Điệp Yêu có vấn đề.

Hai lão vỗ tay, mắt lấp lánh, cười ha hả. Thu Lão liền vỗ vai hắn nói:

- Vậy là Bối Nhi không cần vào đó.

Lão nhảy cẫng lên, chắp hai tay tạ ơn, nhìn sang Cơ Lão nói:

- Cơ huynh xem giùm đệ, giờ kiếp số nó thế nào?

Cơ lão gật đầu, lấy mai rùa trong tay áo ra, để lên bàn lắc lóc cóc rồi đổ ra, sau đó bấm đốt ngón tay, mắt nhìn lên trời. Đáp nhẹ nhàng:

- Vẫn còn.

Thu Lão mặt cay cú, thắc mắc:

- Điệp Yêu muốn hại nó. Giờ giữ nó ở nhà cũng không hết kiếp nạn. Không lẽ còn việc nào đó chúng ta chưa làm?

Không khí căng thẳng bao trùm, ba người đang trầm ngâm suy nghĩ.

Bất chợt hắn lên tiếng:

- Không lẽ, chỉ có việc đó…

Hai lão ngầm hiểu, nhưng im lặng. Vẫn ngửi ngửi cốc trà, nhấp vài ngụm, vẻ mặt suy tư.

Một lúc lâu sau, hắn bật dậy, tay vỗ bàn:

- Nhưng chưa chắc Bối Nhi đã thích tại hạ.

Hai lão cười mỉm, sau đó cười thành tiếng lớn.

Hắn đỏ mặt nghĩ: Dù gì cũng là cứu người, nên thôi đành chịu thiệt vậy. Thâm tâm hắn thét lên: Lần đầu của ta. Yên Nhi, thứ lỗi cho ta!

Cơ Lão Đầu và Thu Lão khoác vai nhau, cười tươi. Thu Lão nói:

- Cơ huynh, giờ cũng đã trễ giờ cơm trưa, đệ và rể quý xin phép về, đa tạ huynh đã tiếp đãi.

Thu Lão khoác vai hắn cùng đi về nhà. Hắn thầm nghĩ: Có phải bị hai lão đầu này tính kế không? Nhưng nhìn Thu Lão lúc nãy không giống đang diễn kịch cho lắm.

Hắn trầm ngâm, vô thức đã bứt cả bó hoa trên đường. Dù gì cũng là cứu người…

Về đến cửa, Bảo Bảo chạy ra đón đầu tiên, theo sau là Bối Nhi.

Hắn nhìn nàng, lúc này cảm thấy bối rối, ấm úng nói:

- Vào ăn cơm thôi!

Thu Lão vội cầm tay hắn, đưa bó hoa lên trước mặt Bối Nhi, quát lớn:

- Đây là Lôi Công Tử tặng cho con, hãy cầm lấy!

Nói xong, lão bước nhanh vào nhà.

Bảo Bảo tròn xoe mắt hâm mộ, vỗ tay chát chát. Hắn thì ngại ngùng xoay mặt đi chỗ khác.

Bối Nhi hai má đỏ lên, mắt liếc sang cái xích đu, gật đầu, đưa tay ra cầm bó hoa.

Hắn ho nhẹ:

- Vào ăn cơm.

Bốn người vào nhà. Thanh Nương đã dọn sẵn thức ăn lên bàn, nhòm ra thấy bó hoa, hiểu ý kéo thêm cái ghế để cạnh chỗ Bối Nhi hay ngồi.

Vào đến nhà thấy đồ ăn, bụng hắn cồn cào, hắn ngồi đại vào cái ghế.

Bảo Bảo liền đuổi đi. Lúc này chỉ còn một cái ghế là cạnh Bối Nhi.

Hắn gật nhẹ chào Bối Nhi rồi ngồi vào ghế. Cả nhà ăn cơm trong im lặng.

Thoáng chốc, đã đến giờ cơm tối, tất cả vẫn vị trí đó.

Ngày hôm sau, hắn đang dạo trong vườn linh dược. Hít thở đều đặn, hương linh dược giúp hắn sảng khoái.

Hắn đã ở đây hai ngày, hắn nhớ phụ mẫu, nhớ Yên Nhi. Nhưng thâm tâm hắn biết, hắn không thể rời đi lúc này.

Bảo Bảo lên tiếng làm hắn giật mình:

- Tỷ chơi với đệ đi. Trước giờ có thấy tỷ làm cái này đâu. Chơi với đệ đi!!!

Hắn tò mò, bước chầm chậm đến xem.

Nhìn vào, thấy Bối Nhi đang thêu chỉ lên một mảnh vải. Hắn chăm chú nhìn, từng đường chỉ chưa thành hình. Suy diễn ra vô số hình thù kỳ lạ…

Thôi bỏ đi, như thế này thất lễ quá. (Hắn thầm nghĩ.)

Hắn xoay mặt đi. Lúc này có ba người đang nấp gần đó cười khúc khích.

Bỗng, từ đằng xa có người chạy đến nhà Thu Lão, hốt hoảng kêu:

- Cứu người, Thu Lão ơi! Có người gặp nạn!

Hắn nhìn ra cổng, đi lại. Một người thanh niên cao, gầy đang thở hồng hộc:

- Sương mù tím, ở Dạ Điệp Cốc tối hôm qua, bất ngờ lan rộng. Người chết, người bị thương vô số, lão đến xem có cứu được ai không?

Hắn hoảng hồn. Sương mù tím… thứ cực độc đó hắn từng nghe lão lái thuyền kể.

Thu Lão tức tốc chạy vào nhà. Chớp mắt đã lấy xong dụng cụ hành y bước ra. Hắn vội đuổi theo.

Trên đường, các hàng quán phố xá vẫn tấp nập. Lam Hà Trấn chuyên trồng thảo dược nên các thương buôn hay tụ tập, trao đổi. Tiếng rao, tiếng trả giá inh ỏi. Các bó linh dược xếp thành từng đống cao ngang vai.

Hắn vô tình chạm vào vài người, gật đầu xin lỗi rồi chạy tiếp. Đi hơn nửa canh giờ mới ra khỏi trấn.

Đến nơi là một thôn nhỏ cạnh Lam Hà Trấn.

Trong tròng mắt mở to hết cỡ của hắn và Thu Lão hiện lên: cảnh hàng trăm hài cốt đen xịt, thi thể và xác động vật nằm đầy dưới đất. Mùi hắc bốc lên khiến hắn phải nín thở.

Trên một bãi đất trống gần đó, có hai lão đầu mặt mày bặm trợn đang khiêng những thi thể tụ tập lại một chỗ, chất cao thành đống. Hai lão khác thì xếp củi khô xung quanh. Lúc này, hắn nhìn sang đống lửa đang cháy gần đó, mới biết họ đang làm gì.

Tầm mười căn nhà tranh vách đất xơ xác, tựa như có một cơn bão vừa đi qua. Tiếng khóc la thê lương bao trùm nơi này.

Nếu nói hắn xuyên không đến Tu La Giới hắn vẫn tin.

Hắn thấy những nạn nhân, có người mất tay, mất chân, có người chỉ còn nửa thân trên đang được hương thân phụ lão chăm sóc.

Hắn nhẩm đếm, thôn này chắc còn không quá hai mươi người.

Bàn tay và trán hắn ướt đẫm mồ hôi, có lẽ do nóng, cũng có lẽ hắn đang sợ.

Đến cả một Tông Chủ Vô Tình Tông như hắn cũng không máu lạnh đến thế. Đây không còn là Vô Tình, mà là Tiệt Diệt.

Nước mắt lúc này mới trào ra cay cay. Nhìn xa xa đống lửa bốc khói đen, hắn buột miệng:

"Bạch cốt lộ ư dã,

Thiên lý vô kê minh.

Sinh dân bách di nhất,

Niệm chi đoạn nhân trường."

Tiếng hắn hòa cùng với tiếng khóc thê lương.

Lấy lại bình tĩnh, hắn nhìn xung quanh, thấy một gương mặt khá quen…

Là cậu ta! Người của Thanh Viễn Môn, chỉ còn lại một cánh tay phải. Thanh kiếm vắt bên hông. Hắn nhớ rõ người này.

Thu Lão đang chữa trị cho những người khác. Linh dược lấy ra bao nhiêu đều vô ích.

Lúc này, hắn bước đến Thu Lão, nói nhỏ:

- Lão, hãy cứu cậu ta!

Thu Lão ngầm hiểu ý, gật đầu.

Lão bước đến, lấy viên Hắc Mộc Châu ra, để lên cánh tay trái người này. Vết thương đã chuyển màu từ tím tái sang hồng hào, da thịt bắt đầu lành lại.

Lão thở phào nhẹ nhõm.

Xoay người lại, thấy ánh mắt mọi người đều đang nhìn mình, tỏ vẻ cầu cứu. Trong một khắc ngắn ngủi lão do dự, nhưng lương tâm Y Sư không cho phép đứng nhìn.

Có thể việc viên châu này lộ ra sẽ mang đến tai họa diệt thân, diệt cả nhà. Nhưng cảm giác có bảo vật mà không sử dụng, không cứu người… nó khó chịu gấp vạn lần.

Thà từ đầu, lão không nhận!

Lão thở dài, rồi lấy viên châu chữa trị cho từng người.

Chẳng mấy chốc, những thân xác đang bị giày vò bởi sự ăn mòn của độc dược đã được cứu. Tuy mất tay chân, nhưng sẽ không chết.

Họ quỳ xuống, tạ ơn Thu Lão - người giúp họ trở về từ Quỷ Môn Quan.

Lão cười hề hề, nhưng bất giác nhìn xuống viên châu. Nó đã nhỏ lại, hương linh dược không còn nồng nặc như trước, muốn ngửi thấy phải đưa sát lên mũi.

Sau khi dạo một vòng, hắn quay về, lại chỗ thanh niên kia.

Hắn chắp tay hỏi thăm:

- Tại hạ Lôi Hạo, hình như huynh đài là người của Thanh Viễn Môn?

Thanh niên nhìn hắn, thầm chắc chắn: nãy lão phu kia cứu mình là do người này. Thanh niên cung kính đứng lên:

- Đa tạ ân cứu mạng của bằng hữu. Tại hạ Trần Thanh Bình, đệ tử nội môn Thanh Viễn Môn.

Hắn đưa tay chặn lại:

- Huynh đài có thể kể rõ, sương mù tím này cho tại hạ nghe được không?

Thanh Bình mắt nhìn hướng Dạ Điệp Cốc, kể:

- Hôm qua, tại hạ vào Cốc tìm linh dược. Tìm từ sáng đến gần tối muộn mới trở ra. Dự định ngủ lại thôn một đêm, sáng mai vào tiếp. Nhưng…

Nhìn lên cánh tay trái đã mất của mình, Thanh Bình run run:

- Sương mù tím này quá quỷ dị. Lúc tại hạ đang ngủ, bỗng nghe thấy tiếng la thất thanh: “Chạy đi, chết người rồi!”

Tại hạ đứng dậy, nhìn ra cửa thì thấy đúng là sương mù tím.

Thanh Bình nói chậm rãi:

- Nó đang đuổi theo, lan nhanh. Nói đúng hơn là đang thôn phệ mọi thứ. Tại hạ tức tốc chạy hướng về nơi nó chưa đi qua. Nhưng tốc độ thôn phệ cực kỳ kinh khủng.

Điều kỳ lạ hơn là… hình như nó có ý thức!

Hắn giật mình. Nếu chỉ là khí độc do ai thả ra, hoặc rò rỉ từ đâu đó, thì còn tránh được. Nhưng như này…

Thanh Bình run rẩy kể tiếp:

- Lúc hoảng loạn, bỗng nghe tiếng từ sau lưng truyền tới: “Đừng chạy nữa, vô ích.”

Thanh Bình nắm chặt tay lấy bình tĩnh:

- Lúc này, tại hạ nhìn ra sau thì thấy làn sương là thân ảnh một con bướm khổng lồ, đang đuổi theo, mắt sáng lên đỏ ngầu.

Tại hạ dùng Đạp Vân Bộ đến kiệt sức, sau khi tỉnh lại thì thấy đã mất đi cánh tay trái. Những người còn sống này đa phần là nằm ngoài rìa thôn.

Hắn rơi vào trầm ngâm, ánh mắt dao động. Trong đầu nghĩ ngay tới Điệp Yêu - Bách Hoa Tiên Tử.

Hắn chắc chắn một điều: ả ta đang nói dối.

Ả nói bị giam giữ trong sơn động, nhưng đến đêm lại ra ngoài thôn phệ, giết chóc. Chẳng khác nào tự vả vào mặt mình.

Cũng may Thu Lão chưa đưa Bối Nhi đến đó.

Hắn hỏi tiếp:

- Tại hạ muốn biết nơi huynh đài tỉnh dậy. Tại hạ có chút nghi vấn.

Thanh Bình chỉ về hướng một con suối nhỏ:

- Nằm ở đằng kia, tại hạ tỉnh dậy ở đó.

Hắn chắp tay đa tạ, nói:

- Huynh đài cứ tịnh dưỡng, ta đi qua đó xem thử.

Lúc sau, hắn đến bên con suối nhỏ. Nó chẳng có gì khác lạ.

Hắn đi dọc, tìm kiếm điểm dị thường. Tại sao Điệp Yêu lại không qua được con suối?

Hắn hoang mang, trán lấm tấm mồ hôi do đang giữa trưa.

Hắn tìm không bỏ sót bất cứ manh mối nào. Hắn múc nước lên uống, vẫn không có biến đổi.

Vô tình nhìn đến nơi bụi cây gần đó, có một trụ đá đang bị bao phủ bởi dây leo.

Hắn tò mò đến gần. Nét chữ đã mờ đi, nhưng cố vẫn đọc được hai từ “Phong Lôi”.

Hắn suy tư. Trụ đá này cao chín tấc, bề mặt chạm khắc hoa văn, thân lại có vết nứt.

Hắn cắn môi, cố lục tìm trong đám ký ức hỗn loạn, từ lúc hắn sinh ra đến nay.

Hắn dám chắc đã nghe qua ở đâu đó.

Bất chợt, hắn run rẩy, lòng bàn tay lạnh ngắt, từng giọt mồ hôi lăn xuống. Miệng hắn vô thức thốt lên:

- Là nó… Phong Lôi Thiên Sát Trận!

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận