Ngũ Lôi Hoành Đỉnh
Đường Tăng Đeo Khẩu Trang
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Ngũ Lôi Hoành Đỉnh - Phàm Nhân

Chương 03: Nhập Gia Tùy Tục

0 Bình luận - Độ dài: 3,490 từ - Cập nhật:

Thu lão mắt ươn ướt kể:

Lão đã không còn thấy dấu chân đó, tảng đá nhẵn nhụi như chưa từng có ai tác động đến. Lão cúi người, dụi mắt xem lại mấy lần. Phải chăng đã hoa mắt?

Lúc đang tìm kiếm, bỗng có một tiếng gọi từ phía sau vọng đến:

- Ngươi… lại đây! Ngươi… lại đây!

Lão xoay đầu lại, thì thấy tiếng kêu này phát ra từ hang động đằng xa. Tiếng kêu như đang đưa lão vào mê man, bất giác dẫn lão đi vào trong đó.

Lúc mở mắt ra, lão đã thấy trước mặt là thân ảnh một con bướm khổng lồ, thân cao năm trượng. Đôi mắt nó màu đỏ, sáng lên, phát ra hồng quang kỳ dị. Bốn cánh bao phủ màu đen, điểm những đốm ngũ sắc rực rỡ. Hai cái râu to bằng cột nhà, gai mọc tua tủa.

Lão hoàn hồn, vội quỳ xuống:

- Xin Đại Vương tha mạng, tiểu nhân chỉ vào đây hái linh dược, không giết hại bất cứ sinh linh nào.

Điệp Yêu vội nói:

- Ngươi đứng lên, cái quỳ của ngươi, ta không dám nhận.

Lão run rẩy đứng dậy khom người:

- Không biết Đại Vương triệu kiến tiểu nhân có việc gì?

Điệp Yêu cười lên từng tiếng ghê rợn, hang động run lên, đá vụn rơi xuống lách cách:

- Haha… haha! Đã rất lâu ta chưa nói chuyện với ai. Nay gặp đúng người có ngộ tính cao, thật là sảng khoái.

Lão thở phào nhưng vẫn không dám khinh suất:

- Tiểu nhân không dám. Việc gì để Đại Vương bận tâm, tiểu nhân sẽ dốc lòng phụng sự.

Điệp Yêu nhìn chằm chằm vào lão, khẽ nói:

- Đã rất lâu rồi… ta cần ngươi đưa một người đến gặp ta.

Trong đầu lão chợt lóe lên suy nghĩ, chắc Điệp Yêu cô đơn đã lâu, nên lão nhanh miệng đáp ngay:

- Đại Vương cần người như thế nào? Già trẻ lớn bé trong thôn lão đều quen biết. Có Lão Lý kể chuyện trong tửu lầu, hắn học rộng hiểu nhiều, chuyện trên trời dưới đất hắn ta biết tuốt.

Hay Như Mộng cô nương, hát hay đàn giỏi, kỹ năng thổi sáo điêu luyện, đưa người ta vào tiêu dao mộng cảnh. Lúc lên như Phi Long Thăng Thiên, lúc xuống như Vũ Điểu Giáng Đại Hà, mọi người đều si mê…

Điệp Yêu tức giận, mất kiên nhẫn, quát lớn:

- Ta không cần những người đó. Ngươi chỉ cần dẫn con gái ngươi đến gặp ta!

Mặt lão ngờ nghệch.

Lão nghĩ: "Con gái lão tư chất hơn người: Một tuổi đã biết bò. Hai tuổi đã biết đi. Ba tuổi đã biết gọi Phụ Mẫu. Bốn tuổi biết cầm chổi tu luyện võ đạo, trấn áp đàn gà trong thôn.

Lên năm tuổi được lão truyền y đạo, tuy toàn chế ra độc dược nhưng đó là thiên phú không phải ai cũng có."

Lão cười gượng:

- Tiểu nữ ở nhà không có thiên phú gì, nói đúng hơn là cực kỳ ngu ngốc. Không biết có gì lọt vào mắt Đại Vương, để Đại Vương nhọc lòng chiếu cố.

Điệp Yêu lúc này, từ trên đôi mắt lạnh lẽo đó, có hai dòng nước đang rơi từng nhịp xuống đất, bình tĩnh đáp:

- Ngươi có còn nhớ dấu chân trên đá mười sáu năm về trước không?

Lão giật mình, nụ cười tắt hẳn.

- Tiểu nhân nhớ. Vợ chồng tiểu nhân lấy nhau đã lâu, chưa có con cái. Sau việc đó thì sinh ra tiểu nữ.

Chuyện này chỉ có hai vợ chồng lão biết. Nay Điệp Yêu hỏi chắc là có liên quan đến.

Không gian trong động bỗng im lặng, vài tia sáng yếu ớt chiếu vào thân ảnh hai người.

Điệp Yêu nghẹn ngào, đôi mắt đang chớp đỏ, hai vệt nước rơi xuống đất chậm rãi, kể:

- Dấu chân đó là của ta. Mười sáu năm trước, khi ta còn là Bách Hoa Tiên Tử dạo chơi trong khu rừng này.

Lúc đó, vì mải mê hồng trần, ta phải lòng một nam nhân. Ta và chàng thề nguyền sống chết, kết làm phu phụ. Một thời gian sau, ta biết mình mang thai.

Điệp Yêu bồi hồi, người run rẩy, giọng cay nghiến:

- Tiên giới biết chuyện, chàng bị Hộ Pháp đánh chết, ta thì bị Lão Tổ trách phạt, hóa thành Điệp Yêu, giam giữ ở đây, giày vò ngày đêm.

- Trước khi biết mình gặp chuyện, ta để lại dấu chân đó, thả vào bản nguyên của con ta, để mong chờ người có cơ duyên gặp được, mang thai và sinh nở hộ.

Bà ta nghẹn giọng, đôi cánh đen run lên, ngửa mặt, dòng nước mắt lăn xuống:

- Đã mười sáu năm rồi, ta rất nhớ nó. Ngày nào ta cũng đợi ngươi đi ngang đây.

Lão lúc này đã khóc ngất, nước mắt rơi lã chã. Đây là câu chuyện đau lòng nhất lão từng biết.

Lão lấy tà áo lau đi nước mũi, rồi đáp:

- Không ngờ Bối Nhi của tiểu nhân có mệnh khổ như vậy…

Lão sụt sùi, đau lòng cho Bối Nhi và phụ mẫu của nàng. Một phần, lão thương Bối Nhi như con ruột, lỡ như nó nhận mẫu thân thì có còn nhớ đến lão hay không?

Một phần, nếu mẫu thân nàng không được gặp con thì còn đau lòng thế nào.

Gương mặt cười tươi của Bối Nhi hiện lên khiến lão đắn đo, nhưng vẫn đáp:

- Đại Vương yên tâm, tiểu nhân sẽ dẫn nó vào đây thăm người.

Điệp Yêu xúc động, mắt đỏ ngầu:

- Ta vô cùng cảm kích. Công lao dưỡng dục của ngươi dành cho con ta… Nó tên là Bối Nhi à?

- Tên Bối Nhi, nghe thật hay. Ta rất thích. Nhưng có việc này, ngươi đừng nói với nó những chuyện vừa rồi.

- Ta chỉ cần ngươi đưa nó vào đây, cho ta gặp mặt thôi. Ta sợ nó biết ta là mẫu thân, nó sẽ bị đả kích.

Lão gật đầu đồng tình:

- Tiểu nhân hiểu.

Điệp Yêu cười khanh khách:

- Ta có món bảo vật tặng ngươi, xem như báo đáp ngươi đã dưỡng dục nó.

Đại Yêu thổi từ trong miệng ra viên châu to bằng ngón tay cái, màu đen, bóng loáng. Viên châu bay đến trước mặt lão. Bà ta giải thích:

- Đây là Hắc Mộc Châu. Nó là thần vật trời sinh, giải được bách độc, mang vào trong người bách độc bất xâm. Để giải độc, chỉ cần để lên vết thương hoặc ngậm trong miệng nửa canh giờ.

Lão đưa hai tay lên, viên châu rơi vào tay.

Lão nhìn qua, viên châu màu đen sáng bóng, có những hoa văn màu vàng lạ mắt, tỏa ra lớp sương mỏng màu đỏ, phảng phất mùi thơm linh dược thượng phẩm.

Lão biết đây là bảo vật vô giá. Tay lão run run vì thật sự, với lão nó quá giá trị. Lão có thể cứu rất nhiều người.

Lão ngập ngừng:

- Đa tạ Đại Vương, bảo vật này quá trân quý. Tiểu nhân thấy, chăm sóc nữ nhi là việc đương nhiên, không xứng với bảo vật này.

Điệp Yêu giọng vẫn bình thản:

- Ngươi cứ nhận lấy. Ngươi đã thay ta chăm sóc nó, ta thấy hổ thẹn với ngươi, nên công lao này ngươi xứng đáng.

Lão cúi người:

- Đa tạ Đại Vương. Tiểu nhân sẽ đưa Bối Nhi vào thăm người.

Điệp Yêu xoay người vào trong, đôi cánh khép lại như thu hết uy áp:

- Trời đã gần tối, ngươi về đi. Nhớ đưa nó vào gặp ta, mẫu thân như ta rất muốn gặp nó.

Lão cung kính chắp tay:

- Tiểu nhân rõ.

Sau khi nghe câu chuyện đẫm nước mắt vừa rồi, Lôi Hạo, Thu Lão, Thanh Nương, mắt đã ươn ướt.

Bất giác nhìn ra cửa, thấy Bảo Bảo đang cưỡi lên cổ Bối Nhi.

Bảo Bảo cười ha hả:

- Đố tỷ đánh được đệ! Không đánh được thì làm chó!

Nàng cầm cây phất trần, quất qua quất lại vào đùi Bảo Bảo, quát to:

- Xuống ngay! Tỷ đánh thật đó!

Tiểu hài tử lè lưỡi, cười híp mắt:

- Đệ không xuống… Đánh đi, coi ai ngã trước biết liền.

Mặt nàng đỏ lên nóng rang.

Suy nghĩ một lát, nàng hành động… chạy thẳng vào trong nhà, hất thẳng Bảo Bảo lên bàn.

Bốn đôi mắt nhìn nhau, chỉ có Bối Nhi là cười thỏa mãn.

Hắn, Thu Lão, Thanh Nương ngơ ngác. Bảo Bảo khóc nấc lên…

Hắn đan tay lại, ho nhẹ:

- Bối Nhi dẫn Bảo Bảo vào ăn cơm à?

Lúc này, năm đôi mắt nhìn nhau, đồng thanh đáp:

- Ăn cơm thôi!

Một khắc sau, đồ ăn đã dọn lên bàn. Cả nhà quây quần, người thì ăn liên tục, người thì gắp món này, người chộp món kia.

Hắn là người ngoài nên ăn khá từ tốn, nhưng có thể thấy tốc độ hắn đang tăng dần đều. Chẳng mấy chốc đã bằng với bốn người bọn họ.

Đây mới thật sự là “nhập gia tùy tục”.

Đã rất lâu rồi, hắn mới có cảm giác thỏa mãn như thế. Làm người phàm cũng thấy không tệ!

Sau khi ăn xong, Thanh Nương và hắn đi rửa bát. Thu Lão thì đang giảng bài cho hai tỷ muội. Hắn xoay qua hỏi Thanh Nương:

- Chuyện đó, Bối Nhi, đã biết chưa?

Nương lắc đầu, thở dài:

- Bọn ta chưa biết phải nói sao…

Hắn gấp gáp:

- Vậy còn việc gả nàng, chẳng phải cũng rất nguy hiểm sao?

Thanh Nương hồi tưởng:

- Chuyện đó… là của hai tháng trước. Ta và Lão Công có cứu một người. Người này là một đạo sĩ, bị Thiên Độc Giáo hạ trùng độc. Vì Dược Viên Cốc đóng cửa, nên lang thang đến đây xin đan dược.

Nương bưng đống bát đã rửa xong sắp lên kệ, thở dài:

- Lão công nhà ta không đành lòng, nên dùng Hắc Mộc Châu cứu. Tịnh dưỡng ở nhà ta một thời gian. Khi thấy Bối Nhi, lão bấm đốt ngón tay rồi nói...

Tay Nương run run, mím môi thốt ra:

- “Mệnh số trắc trở, sắp gặp họa diệt thân”…

Hắn giật nảy mình. Nương kể tiếp:

- Bọn ta hoảng hồn dò hỏi. Lão nói: Tiểu nữ là Thiên Linh Căn, nếu không gặp quý nhân thì sống không quá ba tháng. Lão nói ý trời khó tránh, chỉ có một cách: trong vòng ba tháng phải gả nàng đi. Đặc biệt, phu quân phải là người phàm, và người đó phải được nàng chấp thuận.

Hắn bỗng ngớ người, rồi đồng tình:

- Đúng, chỉ có cách này mới cứu được nàng. Người nàng tình nguyện sẽ giúp nàng cùng tiến giai, mà nếu là người phàm sẽ không gây nguy hiểm cho nàng. Một công đôi chuyện. Lão đạo sĩ này là chính nhân quân tử.

Thanh Nương lắc đầu, tỏ vẻ bất lực:

- Nhưng hai tháng nay, ta và Lão Công chạy đằng đông, đằng tây, tìm mối để gả nhưng nó không vừa ý ai cả. Người thì nó chê mập, chê già, chê ốm, chê không thông minh bằng nó. Nay có cậu, ta mừng như vớ được vàng. Nhưng với tình hình này…

Hắn cười đáp:

- Thật sự, vãn bối còn rất nhiều vướng bận, chưa nghĩ tới việc hôn sự.

Hắn ngập ngừng:

- À… vậy còn Bách Hoa Tiên Tử, mẹ ruột Bối Nhi? Nếu không còn cách nào khác, sao không thử cầu viện bà ấy?

- Ta cũng từng nghĩ đến, nhưng đến đó… không dẫn Bối Nhi theo, bà ta có để yên không? Nương giọng chua chát.

Hắn gật đầu đồng tình. Trong đầu vang lên tiếng Đại Yêu:

“Nếu muốn cứu nó, tại sao không mang nó đến gặp ta?”

Hắn suy nghĩ miên man. Lát sau cả nhà đã đi ngủ. Hắn nằm trên giường, trằn trọc mãi vẫn không ngủ được.

 -----

Sáng hôm sau, lúc hắn còn đang mơ màng về Yên Nhi, nụ cười đang nở nhẹ, mắt híp lại thỏa mãn, bỗng có tiếng vang lên phá vỡ mộng tưởng xuân thì:

- Dậy đi! hôm nay ta dẫn cậu đi gặp một người.

Hắn choàng mắt ra, hoảng hốt thấy Thu Lão đang cười rất xấu xa, mắt nheo lại. Theo phản xạ, hắn lấy chăn che trước ngực y như một trai tân chính hiệu. Một khắc sau hoàn hồn, hắn vội đáp:

- Vãn bối thay đồ ra ngay.

Thu Lão hôm nay đầu tóc gọn gàng, mặc chiếc đạo bào y kiểu hôm qua, chỉ khác mỗi màu. Tay cầm phất trần phe phẩy, nhưng nó hôm nay đã xơ xác đi rất nhiều, cọng dài cọng ngắn tua tủa. Người ngoài nhìn vào sẽ thấy lão như một vị đạo sĩ tu vi cao thâm, riêng chỉ có người quen lão mới biết lão là y sư chính hiệu.

Đi con đường gồ ghề lên núi, đá lỏm chỏm, hai canh giờ sau đã đến nơi. Trước mắt hắn là một ngôi nhà nhỏ lợp bằng rơm, mùi rơm rạ còn phảng phất. Xa xa núi đá nhấp nhô còn đọng sương mù lơ lửng. Cạnh bên có suối chảy róc rách. Trước nhà có một bàn bốn ghế gỗ đơn sơ. Trên bàn có ấm trà và bàn cờ. Cảnh vật xung quanh y như sinh ra để dành cho nó, gọi là tiên cảnh cũng không quá đáng.

Lúc này, trong nhà vang lên tiếng:

- Thu đệ đệ đến rồi à? Ngồi, ngồi.

Bước ra là một vị đạo sĩ râu tóc bạc trắng, dáng mập mạp, phúc hậu, mặc đạo bào y như Thu Lão. Hắn chắp tay kính:

- Vãn bối bái kiến tiền bối.

Lão vội đáp:

- Không dám, không dám. Đạo sĩ ta tu vi thấp kém… tiếng “tiền bối” lão không dám nhận.

Hắn và Thu Lão mặt ngơ ra. Mỗi người đang có suy nghĩ riêng. Lão ta nheo mắt, cười khoái chí:

- Không ngờ đến chứ gì. Ngồi xuống ghế, ta giải đáp cho.

Cả ba chầm chậm ngồi xuống, sáu con mắt nhìn nhau đề phòng. Thu Lão lên tiếng trước:

- Đây là Lôi Hạo, người huynh nói với đệ.

Thu Lão quay sang nói tiếp:

- Đây là Cơ huynh, tự là Tiêu Huyền Cơ.

Hắn nãy giờ không chớp mắt lấy một cái. Vì người biết hắn từng là Đại Lão tu tiên chắc chắn không đơn giản. Địch hay bạn còn chưa rõ, mà hiện tại là người phàm nên càng phải cảnh giác. Hắn điềm tĩnh:

- Mong Cơ tiền bối giải đáp khúc mắc.

Cơ Lão rót trà, giọng thong thả:

- Nên gọi là đạo hữu. Dù đạo hữu đã là người phàm nhưng khí chất bất phàm. Nguyên nhân đạo hữu ra nông nỗi này, bần đạo không rõ và cũng không có ý xấu. Nhưng thiên tượng luôn chính xác.

Hắn thở nhẹ, mừng thầm vì người muốn biết hắn chỉ có kẻ địch, mà Cơ Lão lại biết qua xem tinh tượng. Ánh mắt hắn nhìn vào cốc trà, giọng nhẹ nhàng:

- Mong đạo hữu nói rõ.

- Bần đạo hôm trước xem tinh tượng, thấy một tinh tú sáng rực lên hướng về nhà Thu Lão đệ, còn sáng hơn của ta. Ta biết đạo vận người này không tầm thường. Hôm nay gặp đạo hữu, ta thêm phần chắc chắn. - Cơ Lão vuốt râu, tay cầm cốc trà cười đắc ý:

- Tuy ta tu vi không cao, nhưng xem quẻ tượng chưa sai bao giờ.

Thu Lão mặt hầm hừ, cướp lời ngay:

- Con heo nái nhà Liễu đại thẩm, huynh nói tháng trước sẽ sinh, nay đã gần cuối tháng, ngày nào đại thẩm cũng qua tìm đệ xin linh dược cho heo ăn. Huynh nên xem lại đi.

Cơ Lão mặt nổi gân xanh, đập bàn cái bốp, mắt liếc sang, quát:

- Tại nó không phải người!

Nói xong, Cơ Lão sụt sùi:

- Từ ngày ta đến đây, ai có việc gì cũng tìm ta: heo không đẻ chó đẻ ít con, gà đẻ nhiều trứng… đến mức ra khỏi cửa đạp phân tiểu cẩu cũng tìm ta xin quẻ.

Cơ Lão nhìn xuống cây phất trần, thở dài:

- Nó xơ xác hệt như ta. Nó từng là bảo vật của tông môn, vì ân cứu mạng ta tặng nó cho Thu đệ đệ. Thấy nó như vậy, ta biết đạo hạnh của ta đã suy kiệt thật rồi.

Hắn nghĩ: Nếu Cơ Lão biết phất trần của lão hôm qua đã đại chiến ba trăm hiệp với chổi quét nhà, chắc còn đau lòng hơn.

Quay sang Thu Lão, thấy lão đã nhìn lên trời, tay chắp sau lưng, chắc do hôm nay trời đẹp. Hắn nhẹ giọng an ủi:

- Đạo hữu đừng quá thương tâm. "Thiên vô tam nhật vũ, Nhân vô nhất thế cùng."

(Trời không mưa liên tiếp ba ngày, con người không thể cùng cực trong một đời.)

Cơ Lão chắp tay:

- Đa tạ đạo hữu.

Cơ Lão liếc sang Thu Lão:

- Đệ đừng nhìn lên trời nữa, hôm nay sẽ không mưa đâu.

Nói xong, vài hạt mưa lất phất rơi, nhưng cũng không ai dám lên tiếng. Lát sau, Cơ Lão hỏi:

- Đạo hữu đã biết chuyện của Bối Nhi rồi à?

- Tại hạ đã biết, nhưng cách thì vẫn chưa nghĩ ra. Hắn đáp dứt khoát.

Cơ Lão mặt ngơ ra:

- Cách gì? Không phải cách đã có rồi à? Chỉ cần chọn ngày lành tháng tốt là động phòng thôi. Mà ta nghĩ cũng không nên chọn, phiền phức lắm.

Hắn hiểu ra vấn đề, vội đáp:

- Tại hạ lúc này còn nhiều vướng bận, khó lòng làm được.

Thu Lão liền vỗ ngực, cất tiếng vang vọng:

- Ta biết ngay mà. Thân là nhạc phụ, chẳng khác nào xỉ nhục uy danh của ta.

Nói xong, lão móc từ trong áo ra rất nhiều lọ đan dược, tên đều bị làm mờ. Hắn tỏ vẻ bất lực, càng khiến hai lão thêm phần chắc chắn. Hắn dùng hết công lực còn sót lại hét lên:

- Thật sự tại hạ đã có ý chung nhân!

Hai lão mặt bình thường, xem như chưa có gì xảy ra, đồng thanh:

- Đánh cờ!!! Đánh cờ!!!

Hai lão mở bàn cờ ra, mặt nham hiểm. Hắn thầm nói vào tai:

- Tại hạ xin cáo từ.

Hai lão bất ngờ quỳ xuống, ôm chân hắn gào khóc to:

- Vậy chúng ta nghĩ cách khác, đừng đi mà!

Hắn gật đầu. Hai lão ngồi lại, một khắc sau mặt họ nghiêm túc, như chưa từng rơi giọt nước mắt nào. Hắn không biết, họ đã diễn đi diễn lại cảnh này bao nhiêu lần.

Hắn lên tiếng:

- Chuyện Bối Nhi có Thiên Linh Căn, ở đây chúng ta đều biết. Bách Hoa Tiên Tử ở Dạ Điệp Cốc.

Hai người còn lại gật đầu. Hắn nói tiếp:

- Thứ nhất, Bách Hoa Tiên Tử lại là Điệp Yêu, chúng ta phải làm rõ, vì chỉ có Thu Lão thấy bà ấy.

- Thứ hai, nếu đây là kiếp số của Bối Nhi, chỉ có nàng ta gỡ được, nên việc hai người gặp nhau chắc chắn phải xảy ra.

- Thứ ba, chúng ta phải biết rõ sức mạnh hiện tại của bà ấy, vì nếu đối phương không có ý tốt, chắc chắn chúng ta sẽ chịu thiệt.

- Cuối cùng, phải vào trong hang cọp mới bắt được cọp con.

Hắn và Cơ Lão nhìn về Thu Lão. Lão uất ức nói:

- Đi thật sự rất dễ, nhưng về thì sao? Không dắt Bối Nhi đến, mà còn thăm dò? Không lẽ hỏi thăm sức khỏe rồi ra về? Hay nói, Hắc Mộc Châu bà cho là giả, xin đổi cái khác!

Hắn trầm ngâm, nhìn Thu Lão nói:

- Thu Lão, cho tại hạ xem Hắc Mộc Châu.

Thu Lão lấy ra Hắc Mộc Châu đưa hắn. Hắn cầm trên tay, xem kỹ từ hoa văn đến độ sáng, đưa lên trời ngắm. Hương linh dược bay xộc vào mũi, dễ chịu, đúng là thần vật trời sinh.

Hắn xoay qua, xoay lại, bỗng bất chợt thấy điều lạ thường

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận