Ngũ Lôi Hoành Đỉnh - Phàm Nhân
Chương 02: Thay Tên Đổi Phận
0 Bình luận - Độ dài: 4,458 từ - Cập nhật:
“Ta đang làm gì đây?”
Hắn hiểu rõ, khi tu luyện Vô Tình Đại Đạo, lúc thai nghén Tâm Ma là thời khắc nguy hiểm nhất. Nó không chỉ đe dọa tính mạng bản thân mà còn cả những người xung quanh.
Một cơn bộc phát có thể dễ dàng phá hủy kỳ kinh bát mạch, biến hắn thành phế nhân, rồi dễ dàng bị khống chế trở thành con quỷ giết chóc không ghê tay.
Ngày xưa, khi hắn còn tu luyện, may mắn có sư tôn luôn kề bên. Người dùng thần thông trấn áp khí tức bạo phát, giúp hắn điều tiết nỗi sợ.
Nhưng bây giờ, chỉ có một mình hắn, mà còn kích động Tâm Ma. Chuyện này chẳng khác nào một cậu bé vô tình ấn nút, thả quả bom nguyên tử, khiến hàng ngàn sinh linh khác chết oan. Và hiện tại, trong đó có hai vị ân nhân của hắn.
Tội lỗi khiến Trần Hạo mất mạng vẫn còn đó, mùi đất mới vẫn chưa bay đi…
Nội tâm hắn cố gắng bình tĩnh. Trán lấm tấm mồ hôi, tay khép hờ run run.
Rồi từ ngực trái… một cảm giác lạ!
Luồng khí nóng như kim quang đó lại chảy, nóng hơn, ồ ạt hơn, lan khắp kinh mạch. Lần này, nó cuốn lấy Tâm Ma đen ngòm của hắn, xoa dịu, hòa tan bằng cảm xúc cấm kỵ.
Hắn hít thở đều đặn. Kinh mạch có dấu hiệu thông thoáng trở lại, hắn cười thỏa mãn:
“Đúng là kỳ tích.”
Đây là lần đầu tiên trong đời, hắn tự mình trấn áp Tâm Ma lúc đang thai nghén.
Nhưng hắn chưa biết, từ nay về sau, trên con đường tu luyện, sẽ có rất nhiều thứ chính hắn phải tự làm.
- Vào ăn cơm thôi ông ơi!!!
Tiếng Thất Lão Nương vang lên, khiến hắn mở mắt. Hơn hai canh giờ trôi qua kể từ lúc hắn còn đang trôi giữa những dòng suy tưởng.
Hắn bật dậy:
- Để vãn bối giúp nương một tay.
Thất Lão Nương nhăn mặt, đáp đanh:
- Không, cậu cứ ngồi đó! Việc này để ta.
Bà không hề hay biết rằng, bà vừa quát một con quỷ sắp chào đời.
Lão Nương nhẹ nhàng hỏi:
- Cậu vừa tu luyện à?
Hắn vuốt lại tóc, cười nhẹ nhàng:
- Vãn bối chỉ vận công trị thương, nhưng do thân thể trọng thương nên có chút phản phệ.
- Nếu không được, đừng cố quá. - Lão Nương bưng bát canh đặt lên bàn, khoác tay.
Hắn bước đến, sắp xếp lại ghế, cười đáp:
- Đa tạ nương.
Thất Lão đi vào, ngồi xuống bàn ăn.
Trên bàn có bốn chén cơm, rau cải xào, thịt kho với măng rừng, canh đậu hũ.
Hắn nghi hoặc hỏi:
- Nhà có thêm khách à, nương?
Lão Nương gắp đồ ăn đầy lên chén cơm, đặt đũa lên, mắt chùn xuống nhìn chằm chằm vào nó giải thích:
- Đây là tục lệ ở thôn. Chén đó là cho Hạo nhi. Khi nhà có người mất, trong vòng một trăm ngày, dù ăn gì cũng phải để lại một chén. Nó vẫn còn nhớ mùi đồ ăn, chưa ăn hương quả được.
Lần đầu tiên nghe về tục lệ này, hắn tự hỏi:
Phải chăng từ thuở xưa phàm nhân chọn cách lưu truyền tục lệ này để chính họ giữ gìn ký ức, tưởng nhớ người thân đã khuất. Không như những tu sĩ, mỗi khi đến bình cảnh khó đột phá chỉ nhớ đến các Đại Lão - Tiên Nhân thông qua bí kỹ công pháp. Sau đó tranh đoạt chém giết lẫn nhau.
- Nếu vì tu tiên mà thoát ly hồng trần, liệu ta có trở nên lãnh đạm vô tình như họ? Hay vẫn còn con đường khác chưa ai đi qua?
Ba người dùng cơm trong không khí ấm áp.
Ăn xong, hắn cùng Lão Nương rửa bát, rồi dạo quanh nhà.
Hắn dừng trước mộ Trần Hạo, lòng đã vững hơn hôm qua, đặt tay lên bia mộ thầm thì:
- Mong đệ hiểu cho ta. Lời hứa với đệ, ta không thực hiện được, vì nếu còn ở đây, Bá Phụ và Bá Mẫu sẽ gặp họa sát thân. Ta sẽ rời đi. Ta hứa khi đủ sức mạnh, sẽ chiếu cố Bá Phụ, Bá Mẫu thay đệ.
Hắn ngước mắt lên trời, tay siết chặt.
-----
Khuya hôm đó, hắn để lại lá thư trên bàn, sắp xếp lại 4 cái ghế, rồi rời đi ngay.
Đôi chân bước qua cánh cổng, ánh trăng soi lên thân ảnh tạo thành bóng người lấp ló sau những tán cây ngô đồng, mỗi bước chậm rãi như buông bỏ quá khứ cũng như tìm lại chính mình.
------
Sáng hôm sau, lá thư viết:
*"Đa tạ Thất Lão Bá và Thất Lão Nương đã cưu mang vãn bối. Trên người vãn bối còn nhiều bận tâm. Gặp được hai vị và biết Trần Hạo giúp vãn bối đả thông nhiều khúc mắc.
Dù thân phận vãn bối hai vị đã biết, nhưng vẫn cứu mạng.
Vãn bối xin nguyện làm nghĩa tử của hai vị, gọi một tiếng Phụ Mẫu, và xin phép từ đây sẽ lấy tên là Lôi Hạo để thay đệ ấy tiếp tục hành trình dang dở.
Mong đệ trên trời độ cho phụ mẫu bình an. Những kẻ hãm hại đệ sẽ nhận báo ứng.
— Lôi Hạo."*
Thất Lão Bá tay run run, nhìn ra cửa.
Xung quanh chiếc bàn đã có sẵn 4 cái ghế được xếp ngay ngắn.
Lão Nương đã nấu sẵn cháo nhưng lần này, Lôi Hạo không ăn.
Hắn rời Thôn Bàn Sơn, đến chân núi Vô Nhai vào chiều muộn, thấy một hang động nhỏ nghỉ ngơi qua đêm.
Mùi ẩm mốc của hang động, lẫn mùi dơi xộc lên mũi, khiến hắn rùng mình.
Hắn dùng nhánh cây quét đi bụi bặm, đánh lửa giữ ấm. Sau một ngày đi đường, mệt mỏi giúp hắn nhanh chóng tịnh thần, suy nghĩ về những ngày qua.
"Khi bị Lạc Trưởng Lão đánh trọng thương, là ai cứu ta trong gang tấc? Ai đưa ta đến gần Thôn Bàn Sơn gặp Bá Phụ Bá Mẫu? Ta hôn mê một tháng. Nhưng sao... Ta không cảm giác được? Đây là một bí ẩn chỉ khi đủ mạnh ta mới làm rõ được."
Hắn quyết định về An Lạc Thôn, nơi có phụ mẫu, vì chỉ buông bỏ Tâm Ma mới giúp hắn tu luyện thuận lợi.
Đan điền bị phế, tu luyện chân khí vô ích, chỉ có đan dược thiên cấp mới trị được. Quan trọng bây giờ là về nhà, vì sớm muộn gì Lạc Trưởng Lão cũng tìm tới.
-----
Sáng ngày tiếp theo, ánh sáng chiếu vào cửa động. Gà rừng gáy vang đánh thức hắn dậy sau một đêm dài yên tĩnh.
Hôm nay, hắn sẽ băng qua sông Lam Hà, đi tiếp về hướng Đông.
Sông Lam Hà nước xanh như trời, hai bên bờ trồng nhiều cỏ Lam Thảo. Loại này có vị cay nhẹ giúp an thần tịnh khí, một phần làm thực phẩm ăn, một phần bán cho tông môn luyện dược, là thành phần quan trọng trong nhiều loại đan dược như Kim Tán Dược, Bồi Khí Đan, Ích Khí Đan…
Hắn gặp lão bá đưa đò: nón lá rộng vành, mặt nhăn nheo, áo tay rách khâu vá lỏm chỏm.
Chiếc thuyền có mái che, đủ chỗ cho chừng mười người. Bên trong, đã có hai hành khách: một hài tử chừng sáu tuổi, tay chân lấm lem bùn đất, mặc chiếc yếm màu cam trước ngực có thêu hình con thỏ, đầu cạo trọc chỉ chừa lại hai chỏm tóc. Đôi mắt long lanh như vừa mới khóc xong.
Ngồi cạnh là một cô nương khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, dung mạo thanh tú, đường nét gương mặt hài hòa. Đôi mắt to tròn lấp lánh nét tinh nghịch, hai má ửng hồng. Nàng khoác trên người chiếc áo gấm màu vàng nhạt, tay áo rộng, viền thêu hoa mai năm cánh. Tóc dài đen mượt thắt hai bím, cài hoa đào, càng tôn thêm vẻ hồn nhiên duyên dáng.. Nhìn cách hai người ngồi kề bên nhau, thoạt trông giống như chị em ruột.
- Qua sông bao nhiêu, lão bá? - Hắn gọi vào.
- Hai quan tiền, công tử lên thuyền đi, ta xem còn ai lên nữa không. - Lão bá cười nhếch mép.
Hắn đưa tiền, chui vào mái che, gật đầu chào tỷ đệ trên thuyền, ngồi không gần cũng không xa.
Mắt hắn nhìn ra sông, ánh nắng chiếu xuống mặt nước, phản chiếu những hình thù kỳ lạ, gợi liên tưởng đến thần thú viễn cổ hay quỷ nước, Ma Da.
Giai thoại về chúng khiến bất kể trẻ em nào cũng sợ hãi, trong đó có hắn.
Đang miên man thì có tiếng gọi:
- Đi thôi. Đủ người rồi. - Lão bá gọi vào trong.
Lúc này, bước lên thuyền có thêm bốn người, gồm hai nam, hai nữ. Trang phục đồng bộ màu tím nhạt thêu hoa văn uốn lượn màu vàng, cổ áo cao phối viền ánh kim. Nhìn điệu bộ, rõ ràng là người có tu luyện. Trên thắt lưng treo một thanh kiếm vỏ ngoài màu đen cẩn họa tiết long phụng.
Bất chợt hắn nhớ tới thanh kiếm của mình:
*Vô Tình Kiếm, pháp bảo của Tông Môn, mệnh danh Kiếm Đoạn Hồng Trần. Lưỡi kiếm dài tám tấc, có rãnh ở giữa, sắc bén vô cùng. Chuôi khảm bảy viên ngọc bích là Thất Tinh, lưỡi kiếm là Bát Tú. Trên đoạn hồng trần, dưới trảm tình căn.
Khi hắn luyện tới Đại Đạo Vô Tình Cảnh Giới, sư tôn đã ban tặng cho hắn cùng với chức vị Tông Chủ. Thấy kiếm như thấy người, hiệu lệnh tông môn. Nhưng giờ chắc đã nằm trong tay Hàn Phong.*
Người thanh niên trong nhóm lên tiếng hỏi thăm:
- Lão bá, để đến Trấn Lạc Tiên còn xa không?
- Trấn Lạc Tiên còn cách đây khoảng một ngày đi đường. Nếu không có việc gấp, cậu nên ở Trấn Lam Hà đây một đêm, đợi sáng mai đi tiếp. - Lão bá điềm tĩnh đáp.
- Sao thế, lão bá? - Thanh niên thắc mắc.
- Cậu là người nơi khác đến à?
Thanh niên chấp tay giải đáp:
- Không giấu gì lão bá, bốn huynh đệ là người của Thanh Viễn Môn, nhận lệnh sư môn đến Trấn Lạc Tiên, cầu đan dược của Dược Viên Cốc.
Lão một tay chèo, một tay xoa cằm đáp:
- Lại là Dược Viên Cốc. Dược Viên đã đóng cửa từ mấy tháng trước. Người đến không biết bao nhiêu đếm xuể.
Thanh niên giọng cầu khẩn:
- Lão bá có biết rõ sự tình, mong chỉ giáo.
Lão từ tốn giải thích, tay vẫn đưa nhẹ mái chèo:
- Ta chỉ nghe nói do Thiếu chủ Thiên Độc Giáo để ý con gái Cốc Chủ. Không được hồi đáp, nên đã hạ độc vào mảnh dược viên. Giờ linh dược phần thì héo tàn, phần thì mang độc tính.
- Đan dược luyện ra độc chết cháu Trần Viên Ngoại. Lam Thảo bán ra cũng không ai thu mua, dân chúng lầm than, ăn cỏ mà sống… đúng là họa trên trời rơi xuống. - Lão bá thở dài.
Thanh niên nghẹn ngào đáp:
- Đa tạ lão bá.
Lúc này cô nương nhỏ tuổi nhất trong bốn người nức nở:
- Thanh Bình ca ca, nếu không có đan dược, Tuyết Linh sư tỷ sẽ mất mạng. Muội không muốn sư tỷ rời xa muội.
Hai người còn lại cũng nước mắt giàn giụa, có lẽ Tuyết Linh là người rất quan trọng với họ.
- Chúng ta sẽ tìm cách. Cứu sư tỷ. - Thanh niên trấn an.
Nghe đến đây, hắn thầm nghĩ:
Những người này, dù luyện võ đạo kém xa người tu tiên, nhưng lại có cảm xúc và tình cảm mãnh liệt dành cho đồng môn, khác hẳn những Tông Môn mà hắn biết.
Hắn thắc mắc:
- Nãy lão bá nói nên ở đây một đêm, trời sáng hãy lên đường. Không biết có sự tình gì?
- Cách Trấn Lam Hà năm mươi dặm về hướng Trấn Lạc Tiên có một sơn cốc, người dân gọi là Dạ Điệp Cốc. Mấy tháng nay, hễ cứ đến ban đêm là có tiếng kêu kỳ lạ và sương mù tím. Ai đi vào cũng không thấy đi ra. Vào tìm thì chỉ thấy sót lại quần áo. - Lão bá mặt tái mét kể lại.
- Không ngờ lại có cả chuyện này. Đa tạ lão bá đã chỉ giáo. - Hắn cung kính gật đầu.
Lúc này thuyền đã cập bến.
Mọi người bước lên bờ, lão bá vẫy tay cười tươi:
- Đi thượng lộ bình an!!!
Hắn quay lại chào lão bá, rồi bước đi.
Bốn huynh đệ kia thì đi một hướng riêng, còn hắn cùng hai cô nương đi chung.
Trên đường đi, hắn mới để ý chân cô nương đang đi khập khiễng. Hài tử kia đang dìu lấy nhưng cảm giác có thể ngã bất cứ lúc nào.
Hắn quay người lại, hỏi thăm:
- Cô nương chân bị gì? Có cần tại hạ giúp một tay không?
Cô nương lắc đầu, nhanh miệng đáp:
- Không… Không sao, ta có thể tự đi được.
Hài tử thở hồng hộc, vội chen vào:
- Nghỉ lát đi, tỷ ơi, đệ lại mệt rồi.
Cô nương nhăn mặt:
- Mệt! Mới đi có mấy bước, hàng ngày không nghe phụ thân, tập trung tu luyện.
Tiểu hài tử cười ha hả, nói hồn nhiên:
- Tại tỷ nặng!… chứ có phải tại đệ đâu.
Hắn thầm nghĩ:
Hài tử này mắc một sai lầm lớn khi dám chê nữ tử nặng. Lớn lên sẽ biết, có nhiều cách để mất mạng, trong đó có cả cách nói nữ tử hơi có da thịt một xíu.
Cô nương đỏ mặt, mắt trợn lên quát:
- Đệ lại muốn ăn đòn à, Bảo Bảo!
Hài tử vội lấy hai tay che đầu. Do không ai dìu, nàng ngã nhào, tay chống xuống đất, rách một lỗ trên lòng bàn tay. Máu chảy ra.
Hắn lập tức chạy đến, xé vải trên tà áo mình, băng lại vết thương.
Bảo Bảo vội nhảy ra xa khóc òa lên.
Cô nương má ửng đỏ, mắt long lanh, cúi người:
- Đa tạ công tử tương trợ.
Rồi nàng quay sang Bảo Bảo, mắt mở to, miệng hình vòng cung như quỷ diện:
- Ta nghe nói thịt Bảo Bảo ăn rất ngon, đệ cho ta nếm thử nha.
Bảo Bảo mếu máo, dùng nước mũi vuốt lên chỏm tóc mình, tạo thành hình sừng trâu như Ngưu Ma Vương, rồi lè lưỡi ra, cố trêu lại cho tỷ tỷ vui, sẽ không “ăn thịt” mình.
Hắn bật cười. Cô nương cũng không kìm được.
Nàng đưa tay ngoắc Bảo Bảo:
- Bảo Bảo lại đây, đa tạ công tử đi.
Bảo Bảo chạy đến, cầm tay hắn đặt lên má mình. Nước mắt, nước mũi dính đầy tay, nó thì thầm:
- Đa tạ huynh tương trợ.
Cả ba cùng ngồi trên một tảng đá gần đó.
Cô nương chắp tay lên tiếng:
- May có công tử tương trợ giữa đường, xin được biết quý danh công tử?
Hắn từ tốn:
- Không cần bận tâm. Tại hạ Lôi Hạo.
Cô nương chỉ tay về hướng hài tử, cười đáp:
- Tiểu nữ là Bối Nhi, còn kia là Bảo Bảo!
Bảo Bảo đang chụp một con bướm gần đó, hét to:
- Nghe lệnh chỉ huy!
Bảo Bảo đang nhớ tới trò chơi đi săn yêu quái. Có một đứa làm chỉ huy, ban lệnh cho bọn nó đi bắt bướm, bắt ve về nộp để nhận thưởng.
Hắn cười thỏa mãn, nhìn cách bọn trẻ hồn nhiên chơi đùa. Tâm thức hắn nhẹ nhõm.
- Bối Nhi cô nương, sao chân bị thương nặng?
Mắt nàng nhìn sang một hướng:
- Tiểu nữ cùng Bảo Bảo đi qua sông hái thuốc, vô tình bị độc trùng cắn. Thuốc thì rơi hết, xém mất mạng.
Nàng nhìn xuống chân, nơi có vết thương xám màu:
- May gặp Địa Linh Thảo, chữa trị kịp thời. Vết thương còn đau nên khó đi lại.
Hắn gật nhẹ:
- À, không ngờ cô nương cũng là y sư.
Nàng khoác tay bác bỏ:
- Không dám, phụ mẫu ở nhà là y sư, tiểu nữ chỉ học qua một ít…
Hắn cười xem như lời chấp nhận, hỏi tiếp:
- Vậy cô nương nhà ở đâu?
Bối Nhi nhìn về hướng thôn làng xa xa:
- Nhà tiểu nữ đi về hướng kia, năm dặm nữa.
Hắn vào bụi cây gần đó, chọn một cành cây thích hợp làm nạng chống, đưa cho Bối Nhi.
Bảo Bảo vẫn còn đang ham chơi, Bối Nhi liếc nó một cái. Tay nàng vẫy vẫy. Nó nhảy cẫng lên rồi ùa tới.
- Về nhà thôi, Bảo Bảo.
Cả ba cùng đi trên đường xuyên qua thôn nhỏ, vầng sáng hướng tây đỏ ửng lấp ló sau dãy núi, phản chiếu lên ba bóng người đang thong thả về nhà. không lâu sau đã đến nơi.
Dừng lại trước căn nhà lợp bằng lá cọ. Từ ngoài nhìn vào, nhà vừa phải, sân trước rộng rãi, trồng vài luống linh dược xanh tươi. Một xích đu cũ nằm trước nhà.
Cổng vào trồng một loại linh dược hoa vàng năm cánh, thân leo uốn lượn, tạo thành cổng vòm.
Hương thơm ngào ngạt, khiến đầu óc lãng khách tỉnh táo hẳn ra.
Hắn đang thẫn thờ, miên man nhìn cảnh vật yên bình, thơ mộng, thì bỗng có tiếng gọi từ trong nhà vọng ra…
- Bối Bối! Bảo Bảo! Về rồi à? Rửa tay rồi vào ăn cơm!
Hắn nghĩ bụng: đúng lúc, mấy ngày đi đường chủ yếu hái trái cây, nay ăn một chút cũng không sao.
Bối Nhi đáp lời ngay:
- Dạ, bọn con về rồi.
Hắn cùng hai tỷ muội bước vào nhà. Trên đường đi, hắn nhìn quanh thấy xung quanh nhà trồng rất nhiều linh dược. Có nhiều loại hắn đã biết công dụng, nhưng cũng có nhiều loại mới lần đầu hắn thấy.
Bát Giác Liên, Xuyên Khung, Thục Địa, Hoàng Liên, Bách Hợp… trồng thành hàng thẳng tắp.
Mùi linh dược thoang thoảng trong không khí khiến hắn cảm thấy thoải mái. Hắn nghĩ nếu ở đây lâu dài, chắc chắn Đan Điền của hắn cũng sẽ được cải thiện. Hắn cười khoan khoái.
Vừa vào đến cửa, hắn thấy một đại nương hơi mập mạp, mặc áo đỏ, tóc búi cao gọn gàng, gương mặt phúc hậu.
- Bối Nhi, con bị làm sao vậy? - Nương tỏ vẻ hốt hoảng.
- Dạ, con bị độc trùng cắn bên kia sông. May nhờ có Địa Linh Thảo hút máu độc… - nàng vội đáp lời.
Nương chạy đến nhìn chằm chằm xuống chân nàng:
- Đưa chân mẫu thân xem.
Xem qua vết thương, đại nương chạy ra sân, đến một luống linh dược, bứt hai nhánh cây, một nhánh bỏ vào miệng nhai. Sau đó đi vào nhà, nhả ra đắp lên vết thương, nhánh còn lại đưa cho Bối Nhi xem.
- Cây này là Kim Ngân Thảo. Bị độc trùng cắn thì lấy lá này đắp. Nhánh còn lại nấu uống dần.
Bối Nhi gật đầu, đôi mắt chăm chú nhìn nhánh linh dược:
- Con sẽ ghi nhớ!
Lúc này, đại nương mới để ý đến hắn. Thấy người lạ, bà hốt hoảng:
- Cậu... cậu là ai?
Bối Nhi nhanh nhảu:
- Đây là Lôi Ca Ca. Nãy đi trên đường con bị ngã, may nhờ có huynh ấy tương trợ.
Hắn đáp lễ phép:
- Vãn bối là Lôi Hạo, tham kiến đại nương, mong đại nương thứ lỗi. Thấy đại nương bận bịu, vãn bối không dám làm phiền.
Đại nương cười, khoác tay:
- Lôi Công Tử khách sáo rồi. Ta phải cảm kích ơn cứu mạng của công tử mới phải. Tiểu nữ ngã trên đường, may gặp công tử cũng là duyên phận. Thôi thì…
Đại nương nhìn sang Bối Nhi, cười nham hiểm:
- Không biết Lôi Công Tử thấy Bối Nhi thế nào?
Bối Nhi hai má đỏ lên, mắt rươm rướm:
- Mẫu thân, đây là lần thứ mấy mẫu tha gả con rồi?
Đại nương cười to, lấy tay che miệng:
- Làm sao ta nhớ hết.
Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng trả lời thay:
- Tính luôn con trai lão Lý, ta mới đi hỏi, là bốn mươi lăm người.
- Phụ thân! Người lại bắt nạt con! - Nàng nắm tay hét lớn.
Một lão đầu tầm năm mươi tuổi bước vào, cười ha hả. Lão cao ráo, hơi gầy, tóc đen búi cao, mặc đạo bào hoàng sắc, sau lưng thêu bát quái, tay cầm phất trần.
Hắn vội chắp tay cung kính:
- Vãn bối tham kiến tiền bối.
- Khách sáo, khách sáo rồi. Bối Nhi lần đầu dẫn người lạ vào nhà, phải tiếp đãi chu đáo! - Lão cười mỉa mai.
Bối Nhi khóc mếu máo:
- Con sẽ không lấy chồng đâu. Đừng gả con!
Bảo Bảo cũng khóc theo:
- Tỷ tỷ không được lấy chồng… Vì lấy chồng sẽ có em bé… Mà có em bé… là đệ thích lắm!
Nó nít khóc xong lại cười ha hả, hát:
- Có em bé, là có em bé!
Gương mặt ác quỷ của Bối Nhi hiện lên sau lưng Bảo Bảo:
- Tỷ thấy đệ đang rất ngứa đòn thì phải!
Bối Nhi vội giật lấy phất trần từ tay lão. Hai tỷ muội rượt nhau khắp nhà rồi ra vườn, đạp thẳng lên luống linh dược.
Lão ôm đầu, cười gượng:
- Tụi nó suốt ngày vậy, mạo phạm mong cậu thứ lỗi.
Hắn cười, chắp tay:
- Dạ, vãn bối không phiền. Vãn bối xin hỏi cao danh quý tánh của tiền bối.
- Ta là Đinh Xuân Thu, thê tử ta là Mộc Uyển Thanh.
Hắn nghe tên thấy quen quen, đáp nhanh:
- Tại hạ Lôi Hạo. Đang trên đường đến Trấn An Lạc, đường còn xa, mong tiền bối cho vãn bối tá túc qua đêm.
Thu Lão phóng tầm mắt ra cửa, nhìn xa xăm:
- Từ nơi đây đến đó đúng là xa thật. Mà còn nguy hiểm trùng trùng, vạn người đi chỉ có một người đến được!
Sau đó cười hề hề, giọng nhẹ nhưng đầy ma lực:
- Chi bằng ở đây, ta sẽ gả con gái cho…
Hắn hoảng hốt, tưởng lúc nãy chỉ là đùa. Hắn ngập ngừng:
- Trên người vãn bối còn nhiều điều bận tâm, thân còn mang trọng trách. Mong tiền bối thứ lỗi.
Thu Lão nghiêm giọng:
- Vừa gặp đã đòi cưới, thật sự mạo phạm công tử.
Hắn xua tay:
- Tiền bối, không sao… Vãn bối chỉ thắc mắc sao hai vị muốn gả Bối Nhi gấp gáp? Bối Nhi mĩ mạo như hoa, trai tráng trong thôn, không lẽ đều đã có ý chung nhân sao?
Thu Lão sợ sệt, hai vợ chồng nhìn nhau gào khóc.
Hắn nhanh nhẹn:
- Chắc vãn bối đã mạo phạm, mong hai vị thứ tội!
Hai vợ chồng gào to hơn. Hắn ngơ ngác nhìn ra cửa.
Bên ngoài, người cầm phất trần, người cầm chổi quét nhà, va nhau chí chóe. Bụng hắn kêu lên, hắn đang rất đói...
Lát sau, hai vợ chồng nín khóc. Lúc này, mặt họ nhìn cực kỳ uy tín, đã nghiêm túc nhưng chưa đáng kể. Hai người tựa vào lưng nhau nhìn về hướng hắn, nói đồng thanh:
- Nếu cậu đã muốn biết. Thì chúng tôi sẽ nói!!!
Nói xong, Thu Lão một tay chống lên eo, một tay chống lên trán, đi lùi về hướng hắn. Thanh Nương thì một tay chống eo, một tay đưa lên trời, hai chân bắt chéo cũng đi theo. Sau đó cả hai ngồi xuống cạnh hắn.
Ba người chụm đầu vào nhau, nhìn xem xung quanh có ai không. Thể như đây là chuyện cơ mật...
Thu Lão nghiêm túc:
- Cậu là người ta tin tưởng nhất, chỉ sau vợ và hai đứa con ta.
Hắn nhớ tới gương mặt đầy nước mũi của Bảo Bảo và quỷ diện của Bối Nhi. Chạm mắt sang, Thanh Nương gật nhanh:
- Ta cũng vậy!
Hắn cũng gật đầu theo.
Thu Lão nhìn sâu vào mắt hắn:
- Cậu có từng nghe qua Thiên Linh Căn chưa?
Hắn giật mình. Đây là Thiên Linh Căn hiếm có.
- Vãn bối từng nghe qua.
Thu Lão nhíu mày, liếc ra cửa:
- Bối Nhi có Thiên Linh Căn!
Thanh Nương vội lấy tay bịch miệng lão.
Tim hắn đập loạn, nghĩ: Không ngờ Bối Nhi có tư chất này. Nhìn muội ấy vui vẻ, vô ưu vô lo như vậy… Phải biết người có Thiên Linh Căn nếu truyền ra ngoài, tất cả Tông Môn, Chính Tà đều muốn thu nhận, hoặc đúng hơn là cướp đoạt.
Có một số Bí kỹ tà môn có thể hấp thu linh căn người khác qua việc song tu. Người bị cưỡng đoạt sẽ thành phế nhân hoặc mất mạng.
Hắn cố trấn tĩnh:
- Vậy sao tiền bối còn gấp gáp gả Bối Nhi?
Thu Lão thất thần kể:
- Mười sáu năm trước, ta và thê tử đi vào trong Dạ Điệp Cốc tìm linh dược. Nàng thấy có một dấu chân trên đá, có nước đọng lại phảng phất hương thơm dễ chịu.
Nàng vì tò mò nên để chân lên ướm thử, bất giác cảm thấy có luồng hàn khí đang thẩm thấu vào người, nước cũng tiêu tán đi.
Thời gian sau, thì sinh ra Bối Nhi. Ta và nàng cứ nghĩ mọi chuyện đều là cơ duyên trùng hợp.
Bất chợt lão hạ giọng, nhìn chằm chằm hắn:
- Nhưng cách đây nửa năm, ta vào Dạ Điệp Cốc, đi ngang qua tảng đá năm xưa thì...


0 Bình luận