Tôi mở mắt.
Thứ đầu tiên đập vào mắt tôi không phải là trần nhà ẩm mốc của căn phòng trọ chật hẹp... mà là một trần nhà trắng cao vút, được chạm khắc tỉ mỉ những hoa văn hình khiên với kiếm.
Tôi khẽ chớp mắt. Mềm... quá mềm. Dường như cả cơ thể tôi đang bị nhấn chìm trong thứ gì đó mịn và mềm. Thậm chí còn có mùi thơm thoang thoảng.
Ngón tay tôi vô thức chạm vào lớp chăn dày, đầu ngón tay cảm nhận rõ được chất vải mượt mà, thứ mà cả đời tôi chỉ thấy trong quảng cáo đồ xa xỉ.
Tôi xoay người định đánh thêm một giấc nữa thì dường như tôi cảm giác được có cái gì đó không đúng so với thường ngày. Phải, cảm giác như mọi thứ xung quanh hôm nay lại yên ắng đến lạ. Không có tiếng nước chảy rò rỉ ra từ vòi nước từ bồn rửa bát, cũng không có tiếng động cơ xe cộ mà chỉ có sự yên lặng đến đáng sợ.
“Hả…?” - Tôi ngồi bật dậy, tim đập loạn trong ngực.
Chăn rơi xuống, để lộ ra một chiếc giường khổng lồ được làm bằng gỗ sẫm màu với bốn cột trụ xung quanh to như cái bắp chân. Trên giường ga được trải bảng lụa đen. Bên góc phòng, một khung cửa sổ lớn hé mở, ánh nắng từ bên ngoài tràn vào, rọi qua tấm rèm cửa tạo thành những đường sáng như cắt qua không khí.
Tôi đảo mắt xung quanh. Cảm giác như căn phòng đang toát lên thứ gì đó sang trọng, ngột ngạt và xa lạ.
Xung quanh là những kệ sách cao tận trần, chất đầy những cuốn bọc da dày cộp. Không hề có nhan đề nào, chỉ toàn những ký hiệu kỳ lạ như thể được viết bằng một ngôn ngữ khác.
Ngay trước khung cửa sổ lớn tràn ngập ánh nắng, một bộ bàn ghế được đặt ngay ngắn. Mặt gỗ khắc chạm hình rồng quấn quanh thanh kiếm cực kỳ tinh xảo.
Một khung cảnh quá hoàn hảo, quá phi thực… giống như mơ, hoặc là trò chơi?
“Từ từ đã… đây rốt cuộc là chỗ quái nào vậy?”
Một cảm giác bất an dâng lên. Tôi bật dậy như bị điện giật. Lao đến chiếc gương cao đặt cạnh tủ quần áo. Bàn tay run lên khi chạm vào viền gỗ, tôi nhìn vào phản chiếu.
Và máu trong người tôi như đông cứng. Trong gương không phải là cái bản mặt bơ phờ, quầng thâm như gấu trúc của tôi… mà là một thằng nhóc xa lạ. Tóc tai gọn gàng, mắt xám lạnh như thép, mặc bộ đồ pyjama màu đen.
“Ơ cái… quái gì thế này...?” - Tôi lẩm bẩm, lùi lại nửa bước.
“Gì thế này? Mình… biến thành ai vậy?”
Ngay lúc đó. "Cốc cốc cốc". Tiếng gõ cửa vang lên. Làm người tôi giật bắn, tim như nhảy khỏi lồng ngực.
“Thiếu gia, ngài đã thức chưa?” - Một giọng nữ vang lên, trong trẻo mà điềm tĩnh, như một lưỡi dao cắt ngang không gian yên tĩnh.
Thiếu… gia? Tôi á? Chưa kịp hoàn hồn thì. Cánh cửa bật mở. Một cô gái bước vào.
“Chào buổi sáng, thiếu gia Caelum Drestan. Hôm nay là ngày nhập học chính thức tại học viện rồi đấy ạ.” - cô cúi đầu lễ phép, nói với giọng điềm đạm.
Trước mặt tôi là một cô gái có mái tóc đen buộc gọn, với dáng người thẳng tắp trong bộ váy hầu chỉnh tề, tay đan trước bụng. Đôi mắt xám tro dừng lại trên người tôi, ánh nhìn không chút xao động. Tôi vẫn đứng ngây người ra, còn chưa kịp phản ứng thì cô ấy đã tiếp lời.
“Ngài hãy mau ra ăn sáng, để không là trễ giờ đấy ạ.”
“Caelum… Drestan?”- Tôi buột miệng lặp lại cái tên vừa nghe.
“Đó... là tên tôi sao?”
“Phải, thưa thiếu gia? Có chuyện gì sao ạ?” - Cô ấy nghiêng đầu mỉm cười lịch sự.
Tôi ngây người ra, đột nhiên cảm thấy không ổn.
“Ahaha… không, không. Tôi chỉ hơi… mơ màng vì mới ngủ dậy thôi!” - Tôi cười gượng, cố gắng che giấu cơn hoảng loạn trong đầu.
“Vậy thì ngài hãy mau lên, không thì sẽ trễ ngày nhập học chính thức tại Học viện đấy ạ”
“À... ừ. Tôi biết rồi.”
“Vậy thì tôi xin phép đi chuẩn bị bữa sáng cho ngài.” - Cô cúi đầu một lần nữa, quay đi, định khép cánh cửa.
“Khoan đã!” - Tôi gọi giật lại.
Cô dừng bước, quay đầu lại.
“Có chuyện gì vậy, thiếu gia?”
“Tôi sẽ học… ở đâu vậy?” - Tôi bật ra câu hỏi ngu ngốc, giọng run run.
“Học viện ma pháp và kiếm thuật, thưa ngài.”
“Không, ý tôi là… tên của ngôi trường ấy.”
“Ngài có ổn không vậy thiếu gia? Hôm qua chính ngài còn mặc đồng phục đi khoe khắp lãnh địa mà?” - Cô nghiêng đầu nhìn tôi như thể tôi vừa nói một điều cực kỳ ngớ ngẩn.
“Cứ trả lời tôi trước đã.”
“…Học viện Ma pháp và Kiếm thuật Velstein, thưa ngài.”
“À… ừ. Cảm ơn”
Cô lại cúi đầu một lần nữa, quay đi, định khép cánh cửa thì dừng lại.
“Nếu mà ngài cảm thấy không khỏe, hãy để tôi gọi.”
“Không tôi ổn.” - Tôi ngắt lời trước khi cô ấy kịp nói tiếp.
“...Vậy tôi xin phép.”
Cánh cửa khép lại. Tôi đứng đơ ra đó, đôi chân như hóa đá. Caelum Drestan? Cái tên đó như một nhát búa nện vào đầu tôi.
Và rồi ký ức trong trò chơi ùa về. Không phải một nhân vật chính, không phải nhân vật quan trọng, cũng không phải phản diện. Vậy tôi là ai?
Tôi cố nhớ lấy từng mẩu ký ức, lục tung tất cả các nhân vật, những cái tên phụ từng gặp. Nhưng có một vấn đề… không có Caelum Drestan trong trò chơi. Hoàn toàn không.
“Không… không thể nào… đừng bảo là tao còn chẳng phải là nhân vật quần chúng trong kịch bản chứ?”
Tôi chôn mặt vào hai tay. Một tiếng cười khô khốc bật ra khỏi cổ họng tôi. Lúc này tôi mới nhận ra việc chết liên tục trong trò chơi còn dễ chịu hơn phải đối mặt cái hiện thực khốn nạn này.
“Mẹ kiếp! Mình sẽ sống kiểu gì trong cái thế giới điên rồ này đây!”
Bước đi trên hành lang trải thảm đỏ sậm, từng bước chân tôi lún nhẹ xuống lớp nhung dày, phát ra tiếng gần như không nghe thấy. Hai bên hành lang là hàng cột đá cẩm thạch trắng xám, mỗi cây cột đều được chạm khắc tinh vi hình ảnh của kiếm và khiên.
Trên tường, ánh sáng vàng tràn qua dãy cửa sổ, phản chiếu lên nền đá, tạo thành những vệt sáng lấp lánh. Xung quanh, không khí thoang thoảng mùi bạc hà và gỗ đàn hương, thơm dịu và thanh sạch một cách kỳ quái làm cho mọi thứ ở nơi này đều quá sạch, quá hoàn mỹ…
“Đẹp thật” - tôi lẩm bẩm trong khi mắt vẫn dán vào những chùm đèn pha lê treo trên cao.
“Quý tộc sống ở những nơi thế này sao?”
Cuối hành lang, tôi dừng lại trước một cánh cửa đôi cao gần ba mét. Gỗ sẫm màu khắc hoa văn rồng uốn lượn quanh thanh kiếm. Trước cửa, cô hầu gái tóc đen lúc nãy đã đứng chờ. Cô cúi đầu, giọng dịu nhẹ như tơ lụa.
“Mời ngài vào dùng bữa sáng, thiếu gia.”
Thiếu gia. Từ đó vẫn khiến tôi khó xử… Tôi đưa tay đẩy cửa. Tiếng bản lề cọt kẹt vang lên khe khẽ, và tôi bước vào. Ngay lập tức, mùi bánh mì nướng và súp nóng lan tỏa, khiến bụng tôi réo một tiếng.
Trước mắt tôi là căn phòng lớn đến mức có thể tổ chức một buổi yến tiệc, trần cao vút với những bức họa có gia huy của gia tộc. Còn giữa phòng, từ đầu đến cuối là một cái bàn dài hình chữ nhật được làm bằng gỗ sẫm màu được phủ khăn trải thêu chỉ bạc.
Trên bàn là bộ đồ ăn đặt ngay ngắn: đĩa sứ trắng viền vàng, dao nĩa bạc sáng bóng, ly thủy tinh lấp lánh. Cuối bàn, có hai người đã ngồi sẵn. Một nam, một nữ. Cả hai trông đều ở độ tuổi trung niên, ăn mặc lịch sự.
Người đàn ông ngồi ở đầu bàn, có vóc dáng cao lớn, bờ vai rộng và sống lưng thẳng như thanh trường kiếm. Ông mặc áo choàng màu đen dài, cổ áo gắn một viên đá mã não đỏ.
Mái tóc ông màu đen pha chút sợi bạc, được chải ngược hoàn hảo để lộ trán cao. Gương mặt góc cạnh với vết sẹo mờ trên cằm càng khiến vẻ ngoài thêm uy nghiêm. Đôi mắt ông xám thép, lạnh lùng. Thế nhưng, tôi lại thoáng thấy một chút dịu dàng nơi đó.
“Ra ăn sáng đi, nếu không con sẽ trễ học đấy.” - giọng ông cất lên, trầm và dứt khoát. Không phải giống ra lệnh mà là như một thói quen, như thể đã từng nói câu đó hàng trăm lần.
Tôi đứng sững. Con? Cái chữ đó khiến đầu tôi hơi ong. Vậy ra người đàn ông trước mặt này là cha cậu ta. Và người phụ nữ đối diện kia hẳn là mẹ.
Bà có dung mạo như tượng sáp, làn da trắng ngần không tì vết, mái tóc đen tuyền búi cao cài trâm ngọc lam, còn đôi mắt xanh rêu của bà thì tĩnh lặng như mặt hồ. Khuôn mặt bà thanh tú nhưng nghiêm nghị, hòa cùng với nó là chiếc váy dài ôm sát người, với viền ren bạc thêu gia huy được làm bằng chỉ kim tuyến.
Tôi gượng gạo tiến tới, lách người qua tấm khăn trải bàn dài, rồi ngồi xuống chiếc ghế gần giữa bàn. Lưng ghế cao uốn cong duyên dáng, viền dát vàng óng ánh, đệm ngồi bọc nhung đỏ mềm mịn.
Cái cảm giác này… chẳng giống “ngồi ăn sáng” tí nào. Nó giống như tôi vừa được đặt lên một cái lên ngai vàng hơn là chiếc ghế bình thường.
“Lạ thật, hôm nay con lại ngồi xa vậy à?” - người phụ nữ cất lời, giọng dịu dàng, ánh mắt như thể chẳng hề nhận ra việc tôi đang cư xử hoàn toàn khác.
“Thường ngày con vẫn thích ngồi gần cha cơ mà.”
Tôi cười gượng. Môi khô khốc, cảm giác như hơi thở như mắc lại trong ngực.
Cô hầu gái tóc đen lặng lẽ dọn bữa sáng: bánh mì nướng vàng ruộm, trứng chần lòng đào đặt ngay ngắn trên đĩa sứ trắng, thịt nguội cuộn thành hình hoa hồng. Bên cạnh là một tách trà đen có mùi bạc hà, bốc khói, tỏa ra mùi hương ngọt vừa thanh, chỉ hít cũng đủ thấy khác biệt.
Mọi thứ thật quá khác biệt. Quá xa lạ với bữa sáng mì gói và ly nước lọc của tôi trong căn phòng trọ chỉ vừa đủ mở cửa sổ.
Tôi cầm dao nĩa, tay vẫn hơi run.
Không còn nghi ngờ gì nữa. Đây chính là “Kiếm Sĩ Cứu Thế” - trò chơi mà tôi đã cày suốt gần mười năm, thứ mà ngoài tôi ra chưa ai phá đảo. Và giờ… tôi đang ở trong nó. Không phải với tư cách anh hùng. Không phải nhân vật chính. Không phải phản diện. Mà là Caelum Drestan - một tên hoàn toàn xa lạ.
Tôi cắn nhẹ vào miếng bánh, cố nuốt sự thực kinh hoàng. Không dù sao thì, hắn cũng là học viên tại Velstein nên là sẽ ổn thôi. Bám lấy tia hy vọng đó tôi nghĩ tới việc kiểm tra bảng chỉ số.
Ngay lập tức, thứ âm thanh quen thuộc vang lên. Một khung cửa sổ ảo trong suốt hiện ra ngay trước mắt. Không cần giọng nói, thao tác gì cả. Xuất hiện chỉ bằng một ý nghĩ.
“Ồ xuất hiện theo ý nghĩ luôn sao? Tiện thật đấy.” - Tôi nhướn mày. Vừa đọc và nhấp ngụm trà.
PHỤTTTTTT!
Nước trà bắn tung tóe. Tôi sặc đến nỗi suýt đập đầu vào bàn.
“Trời ơi! Con có sao không!?” - mẹ tôi hốt hoảng đứng bật dậy.
"Khụ khụ khụ!" - Tôi ho sặc sụa, cảm giác nước trà nóng cay xộc thẳng lên mũi, nước mắt giàn giụa.
“Caelum! Ta đã dặn bao nhiêu lần rồi! Ăn uống thì phải từ tốn! - cha tôi nghiêm giọng, ánh mắt sắc như dao cạo.
“Thiếu gia, ngài có sao không!?” - một cô hầu gái nhỏ lao tới, tay cầm khăn vội vàng chấm vết trà loang trên áo tôi.
Tôi gạt nhẹ tay cô, vừa ho vừa cố nuốt nước mắt vào trong. Không phải vì đau, không phải vì bỏng. Mà là vì cái bảng chỉ số trước mặt tôi.
Caelum Drestan - Giới tính: Nam -Tuổi: 16 - Chức nghiệp: 0
Sức mạnh: F , Thể lực: F , Trí tuệ: F , Tinh Thần: F, , Tốc độ: F
Thần lực: 0 , Ma lực: 0 , Khí: 0 , Tài năng: 0 , Kỹ năng: 0
“Cái... cái bảng chỉ số khủng khiếp gì đây!?” - Tôi suýt bật thành tiếng.
Tôi cố liếc nhìn bảng chỉ số. Miệng há hốc nhưng không phát ra nổi một âm thanh nào. Một con số 0, hai rồi ba... tất cả đều là số 0. Cái thứ rác rưởi gì đây? Không tài năng. Không ma lực. Không sức mạnh. Không nghề nghiệp. Một đống rác đúng nghĩa.
Tôi nuốt khan, đầu óc trống rỗng. Thậm chí… nông dân trong game còn có chỉ số khởi điểm khá hơn thế này.
“Thế này thì… chẳng phải mình đang nhập vai thằng phế vật nhất lịch sử sao!?”
Đúng lúc đó, một cô hầu gái khác vội vã chạy tới chỗ tôi.
“Thiếu gia, áo ngài bị ướt rồi… để tôi thay bộ khác…” - giọng cô run rẩy như thể chỉ cần một cái nhăn mặt của tôi thôi cũng đủ để cô bị đuổi.
Tôi chớp mắt, rồi thở ra khẽ gật đầu:
“Được rồi. Cảm ơn.”
Khoảnh khắc ấy, cả không khí như khựng lại. Vẻ mặt cô sững lại một thoáng, đôi mắt tròn xoe ngạc nhiên. Hẳn là thằng Caelum trước kia chưa từng nói câu đó với bất kỳ ai.
Tôi về phòng riêng để chuẩn bị lần cuối. Cánh cửa khép lại, và sự im lặng bao trùm lấy tôi như một bản án tử hình chưa công bố.
Ngồi xuống mép giường, tôi hít sâu một hơi, run rẩy mở bảng chỉ số ra. Một thao tác quen thuộc, đơn giản như khi còn ở trong trò chơi. Nhưng… cái thứ hiện ra trước mắt khiến não tôi đông cứng.
“Mẹ kiếp… mình phải sống với đống này ư?!”
Tim tôi nhói lên. Cả người tôi như sụp xuống, rơi vào giường chẳng khác gì một con rối đứt dây. Úp mặt vào gối, tôi hét lên, tiếng hét bị bóp nghẹt trong lớp vải như một gã bị bế tắc trong cuộc đời.
“Đống này... có khi còn thua một thằng làm ruộng ngoài kia nữa.”
Đúng vậy. Đau đớn nhưng đó là sự thật.
Hệ thống chỉ số của trò chơi này rất đơn giản. Bạn tập luyện, làm nhiệm vụ, giết quái để tăng điểm. Nghe qua thì dễ, nhưng để làm được thì… ác mộng.
Một ngày chăm chỉ tập luyện, may mắn lắm mới nhích lên được 0.01 đến 0.03 điểm. Nếu có nhân vật đến đặc biệt kèm cặp thì tốc độ mới tăng kha khá: 0.1 đến 0.3 điểm một ngày.
Còn cách nhanh nhất? Dễ thôi. Chỉ cần lao đầu vào nhiệm vụ kiểu “một đi không trở lại”. Vì khi cái chết di sát gáy, hệ thống có cơ chế cho bạn bùng nổ vượt giới hạn, tăng đột biến chỉ số. Tuy vậy, những thằng thử cách này thì hôm sau thường có tên trong nghĩa trang.
Theo tôi nhớ không lầm thì học viên của Velstein đều dao động trong mức D từ khoảng 40 đến 59 điểm, đủ để quật ngã một con gấu nếu chịu khó. Người thường hay lính gác quèn thì mức E từ 20 đến 39 điểm, tệ nhưng vẫn còn sống sót được trong thành phố.
Vậy mà tên này.. chỉ ở mức F tầm 10-19, thấp hơn của một người bình thường… Và hắn còn học ở Velstein. Một cái tên mà mỗi lần nghe tới, tôi lại thấy xương sống mình đông cứng.
Học viện Velstein, nơi được mệnh danh là ngọn hải đăng tri thức của lục địa Ertharion, nơi mà tài năng chính là sinh mệnh. Cũng là nơi nhân vật chính Leonhart theo học và là nơi khởi đầu cho mọi sự kiện diễn ra sau này.
Từ đây, bao đời pháp sư, kiếm sĩ, chiến lược gia đã bước ra, thắp sáng tên tuổi trong sử sách, cứu rỗi vương quốc hoặc xoay chuyển bản đồ quyền lực.
Nhưng đó là câu chuyện trong sử sách.
Còn với chúng tôi - những kẻ từng “chơi” qua nơi này. Velstein còn có một tên gọi khác: lò sát sinh cấp quốc tế. Một biệt danh không phải để đùa, mà để cảnh báo. Vì tỉ lệ học viên “tốt nghiệp”… chưa bao giờ vượt quá 40%.
Bốn mươi phần trăm. Nghĩa là cứ mười thằng vào thì sáu thằng ra bằng cáng. Và không phải cáng y tế, mà là quan tài.
Ấy vậy mà… giờ tôi lại là hắn. Tôi đập mặt vào gối. Bàn tay siết lại, run lên vì sự bất lực.
“Không… không được hoảng! Bình tĩnh! Mày đã từng phá đảo trò chơi này rồi, nhớ chưa?!” - tôi hét lên với bản thân.
Bật dậy và, lao đến cái bàn và kéo ngăn kéo như thằng trộm vặt. Mọi thứ bên trong đều bị đảo tung, giấy tờ, bút, vài món đồ nhỏ rơi lộn xộn xuống sàn.
Mắt tôi lia nhanh khắp căn phòng, cố gắng tìm bất cứ thứ gì có thể dùng được. Kỹ năng thì không có, chỉ số thì rác rưởi. Được thôi, tôi vẫn còn hai thứ vũ khí chết người đó là ký ức của một game thủ đã phá đảo trò chơi này, và một cái đầu không biết sợ chết.


2 Bình luận