Kiếm khí đen đặc như bão lũ xé nát tầng trúc, đất đá bị nghiền vụn, Hắc Trúc Lâm chẳng khác gì chiến trường tận thế. Bốn huynh đệ hợp lực vẫn bị đẩy lùi, trận hình rối loạn.
Ám Tuyệt đứng sừng sững giữa vòng xoáy hắc khí, từng vết thương rách da trên người hắn… dưới bóng tối dần khép lại như chưa từng tồn tại.
— Hắn… đang hồi phục…! Ám Lệnh cắn chặt răng, khóe môi rỉ máu, giọng run run vì cả sợ hãi lẫn phẫn nộ.
Không cho ai kịp thở, Ám Tuyệt đã bước tới.
ẦM!
Một quyền hắc khí đánh thẳng vào ngực Ám Huyết, máu phun thành vòi, thân thể văng xa đập nát mấy chục thân trúc, lún sâu vào lòng đất. Tiếng rên đau đớn của Bát ca bị nuốt chửng trong tiếng gió rít.
Xoẹt!
Ám Lệnh vung kiếm nghênh đón, nhưng ngay khoảnh khắc kiếm khí chạm vào, hắn đã bị một cú đá xoay ngang quật văng, thân thể cắm vào vách đá đen dựng đứng, từng thớ thịt rách toạc.
Ám Tân chưa kịp dồn khí thì một luồng phân ảnh từ phía sau đã quất tới, một kiếm chém thẳng lưng, máu nhuộm cả áo bào.
Ám Thiên gào lớn lao vào chặn thay, nhưng bóng kiếm trong tay Ám Tuyệt đã lóe lên, một đường kiếm khí chém xẹt qua vai hắn, cả thân người văng xa như lá rụng trong gió bão.
Trong khoảnh khắc ấy… bốn huynh đệ Ám gia đều bị đánh bật về bốn góc Hắc Trúc Lâm, máu me bê bết, khó khăn gượng dậy.
Ám Tuyệt đứng một mình giữa vòng máu, bóng tối quấn quanh như áo choàng vĩnh hằng.
Ánh mắt hắn quét qua bốn phía, lạnh như tử thần đang chọn lấy mạng.
Hơi thở nặng nề, nhưng không ai chịu ngã xuống.
Bốn huynh đệ dù toàn thân thương tích, vẫn chống kiếm, từng người chậm rãi đứng lên.
Trong không khí đặc quánh mùi máu, chỉ nghe tiếng xương gãy lách tách, rồi là tiếng gầm nghẹn lại trong cổ họng.
— Huynh trưởng…! Ám Thiên run rẩy hét lên, nhưng vẫn giương kiếm.
— Ám Tuyệt…! Ba người còn lại đồng loạt siết chặt chuôi kiếm, hắc khí dâng tràn, ánh mắt nhuốm bi hùng.
Ám Tuyệt đứng giữa biển máu, thân hình phủ bóng đen như tòa núi cô độc.
Lần đầu tiên từ khi cuộc tàn sát bắt đầu, hắn mở miệng, giọng trầm đục như thể vọng ra từ vực sâu:
— Các ngươi… đã mạnh hơn rất nhiều. Nhưng với những thế lực ngoài thế giới kia… vẫn chưa đủ.
Hắn đảo mắt nhìn bốn phía, máu loang đất, huynh đệ rách nát áo giáp, từng người vẫn siết kiếm đứng lên như bất khuất. Trong đôi mắt hắn không có sự căm hận, chỉ có một nỗi bi thương sâu thẳm mà không ai thấy được.
— Nếu lúc nào các ngươi cũng đoàn kết thế này… thì Ám Thành còn có hy vọng.
Hắn bước chậm về phía Thập ca Ám Tân, bàn tay nhuốm máu đưa lên. Một luồng sáng đen lóe ra chính là Ám Vương Ấn
thứ đại diện cho quyền lực tối thượng của Ám tộc
.
Hắn đặt nó vào tay Ám Tân, đôi mắt hằn tia máu nhưng vẫn kiên định:
— Ta tin… đệ có thể dẫn dắt Ám Thành đi đến vinh quang. Những kẻ cần chết… ta đã thay các ngươi diệt. Để lại cho Ám tộc… một bầu trời trong sạch.
Ám Tân run tay, ngước nhìn, nhưng Ám Tuyệt đã quay đi, giọng vang lên khản đặc, như một lời tuyên án:
— Còn ta… kẻ đại ca này… các ngươi cứ coi như đã chết.
Không gian tĩnh lặng đến mức nghe rõ cả tiếng máu nhỏ tí tách từ mũi kiếm xuống đất. Tiếng gió gào rít qua Hắc Trúc Lâm, mang theo sự lạnh lẽo và cô độc.
Rồi…
“Ha… ha ha ha ha…”
Một tiếng cười quen thuộc mà ma mị vang vọng từ tận cùng bóng tối Hắc Trúc Lâm. Tiếng cười ấy vừa xa vừa gần, vừa như từ một thân xác, vừa như đến từ trong tim từng người. Nó không phải tiếng cười vui vẻ, mà là tiếng cười của sự tà ác và điên loạn, khiến tất cả rùng mình.
Tất cả cùng sững lại.
Ánh mắt bốn huynh đệ đồng loạt chuyển hướng một cảm giác bất an dâng lên.
Ám Tuyệt hơi nhíu mày, gương mặt lần đầu xuất hiện một tia cảnh giác.
Từ sâu trong rừng trúc đen đặc, một bóng người lững thững bước ra khí tức quỷ dị chẳng giống bất kỳ tộc nhân nào.
Một luồng khí tức tím nhạt lan tràn khắp Hắc Trúc Lâm, hư không khẽ rung động, như một tấm màn vô hình đang bị kéo căng đến cực hạn. Từ trong màn đêm, một bóng người thong thả bước ra, dáng vẻ ung dung đến lạnh người. Tử Dương, nụ cười tà mị hiện rõ nơi khóe môi, nhẹ nhàng nói:
— Họp gia đình đủ cả rồi chứ, vương tử? … Đến lúc đi thôi.
Hắn nhấc kiếm, không hề dùng lực, chỉ vạch một đường nhẹ nhàng.
— Xoẹt!
Không gian nứt ra như tấm gương vỡ, một khe lớn hiện lên, ánh tím bên trong xoáy như vực thẳm nuốt chửng mọi thứ.
Ám Tuyệt đứng trầm mặc. Mái tóc dài đẫm máu khẽ lay động trong gió, mái tóc dài đẫm máu tung bay, thân ảnh tựa hung thần. Hắn không quay lại, chỉ bước thẳng về phía khe nứt.
Đến trước bờ vực, bất ngờ Ám Tuyệt khựng lại nửa khắc. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, hắn nghiêng đầu, đôi mắt nhuốm máu đỏ thẫm lướt qua từng khuôn mặt của bốn đệ đệ phía sau.
Ánh nhìn ấy… lạnh lẽo mà bi thương, không lời, không giải thích.
Tựa như muốn khắc sâu vào ký ức họ một lần cuối rồi vĩnh viễn không còn gặp lại nữa. Không ai biết, trong khoảnh khắc quay đi ấy, một giọt nước mắt âm thầm lăn xuống gò má hắn, rơi xuống nền đá đỏ máu… rồi lập tức biến mất trong hắc khí mịt mùng.
Không ai thấy. Không một ai.
Không ai kịp lên tiếng.
Chỉ thấy khóe môi hắn khẽ nhếch, nụ cười vừa mỉa mai, vừa tuyệt vọng.
— Từ nay… các ngươi coi như đã không còn một người đại ca.
Nói dứt, hắn xoay người, dứt khoát bước vào khe nứt.
Bóng lưng hắn chìm hẳn vào hư vô, không chút do dự.
— Đại caaaaaa…!!! — Ám Thiên thét gào, máu rỉ nơi khóe môi, lao thẳng về phía khe nứt. Kiếm khí từ thân hắn bùng nổ, xé trời rung đất, đâm xuyên vào hư không.
ẦM!!!!
Lực kiếm ấy có thể san bằng cả một tòa thành, vậy mà chạm tới ranh giới không gian liền tan biến như tro bụi. Sức mạnh dư thừa trút xuống, nghiền nát cả rừng trúc phía sau thành tro vụn, nhưng khe nứt vẫn nguyên vẹn… như chưa từng bị động chạm.
Ám Thiên ngã quỵ, hai bàn tay cào nát mặt đất rớm máu, đôi mắt đỏ hoe nhìn hư không lạnh lẽo đang dần khép lại.
— Huynh trưởng… sao lại tuyệt tình đến thế…
Tử Dương, trước khi bước qua, còn quay đầu ném lại một nụ cười ma mị:
— Chuyện thật sự… chỉ mới bắt đầu thôi.
Khe nứt khép lại.
Thế giới lại trở về yên lặng.
Bốn huynh đệ đứng giữa tử địa tan hoang, gió thổi qua mùi máu nồng nặc.
Trong lòng họ, ngoài phẫn nộ và đau đớn… chỉ còn một khoảng trống vô tận, tựa như cả Ám tộc vừa mất đi không chỉ một huynh trưởng, mà cả linh hồn của mình.


0 Bình luận