• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01 Tiến đến thế giới

Chương 07 Ánh sáng tri thức, Bóng tối thân phận

0 Bình luận - Độ dài: 3,437 từ - Cập nhật:

Khối cầu cát của Xích Long bay vút về phía rừng trúc, chỉ nghe liên tiếp những tiếng “xoạc xoạc” vang vọng — hàng loạt cây trúc đổ rạp. Mỗi vết gãy không còn là một đường cắt, mà là một vùng vụn nát, như bị ngàn mũi kim xuyên phá bởi cát nhỏ dày đặc bắn tới. Một khối cầu khác của Xích Long vút đến, quấn chặt lấy thân trúc rồi nhấc bổng nó khỏi mặt đất, ném vèo về phía điểm dừng chân.

Cùng lúc đó, dải cát uốn lượn như dải lụa linh động của Linh Phong cũng nhấc một thân trúc khác, nhẹ nhàng như nâng một ngọn cỏ, rồi phóng về phía Thiên Minh.

Hai thân trúc cắm phập xuống nền đất trước mặt điểm dừng chân, vững chãi như hai mũi thương.

Xích Long quay sang liếc nhìn Linh Phong, nhếch mép:

— Có phải em “mượn tay” anh hơi nhiều rồi đó?

Linh Phong nhún vai, cười thản nhiên:

— Anh giúp một chút thì có gì to tát, huynh đệ mà.

Cả hai bước đến bên bàn tre, Xích Long nâng thân trúc lên, nheo mắt:

— Lấy trúc đã xong. Lấy nước thì càng đơn giản.

Nói đoạn, hắn khẽ hất tay. Từ giữa lòng hồ xa tít, một khối cầu nước nhỏ đường kính một tấc rời khỏi mặt nước, bay là là trong không trung như linh hồn sống, lặng lẽ đáp vào lòng bàn tay hắn.

Linh Phong cũng không chịu kém:

— Tôi cũng làm được vậy.

Một khối nước khác nhẹ nhàng lượn quanh cơ thể Linh Phong rồi xoay tròn bay về phía cậu ta, dừng lại đúng lúc trước bàn tay đang chờ sẵn.

Thiên Minh đứng dậy, bước ra giữa hai người. Gió khẽ lướt qua, vạt áo choàng của anh tung bay nhẹ:

— Ngộ tính của hai cậu vượt ngoài mong đợi. Nội lực lớn, thiên phú rõ ràng, lại còn phối hợp ăn ý. Giờ… đã đến lúc ta truyền cho các ngươi phần đầu tiên của bộ chưởng pháp.

Thiên Minh cắm thanh trúc xuống đất, nhẹ nhàng cởi áo choàng vắt lên, thân ảnh hòa cùng ánh sáng ban mai, như tách khỏi trần thế. Chỉ một nhún chân, cả người anh đã vút ra giữa mặt hồ — không gợn nước, không vang âm, nhẹ tựa gió, lặng như bóng nguyệt trôi.

Mặt hồ yên ả như gương, không một gợn sóng.

Thiên Minh đứng đó, bình thản nói:

— Hãy xem nước như nội lực. Trước học chiêu, sau luyện tâm. Khi thân thể theo được dòng nước, tâm mới dẫn được khí.

Anh vung tay.

Ầm…

Từ mặt hồ, một luồng nước bốc lên như rồng thức tỉnh — uốn lượn quấn quanh thân ảnh anh như mãng xà trong sương sớm. Thân thể Thiên Minh bắt đầu chuyển động: không tiến, không lui — chỉ xoay quanh một điểm. Khi nghiêng khi ngả, khi xoay tròn như gió cuốn, mỗi bước chân như lướt qua mặt hồ mà không hề để lại dấu vết.

Luồng nước như sống lại. Lúc tách xa, lúc hòa quyện cùng thân ảnh anh — khi là kiếm, khi là lụa, khi là rồng, khi là mưa bụi… uyển chuyển như vũ khúc vô thanh. Rồi không chỉ một. Nhiều luồng nước khác bốc lên — vũ điệu trở thành bão vũ. Giữa làn sóng vờn nhau ấy, người và nước không phân biệt, chưởng và khí không tách rời.

Trên bờ, Linh Phong và Xích Long nín thở nhìn. Đôi mắt dán chặt như sợ bỏ sót một nhịp chuyển động. Linh Phong mỏi mắt quá, đành nhắm một mắt thay phiên. Còn Xích Long thì cố chớp thật nhanh, ánh nhìn vẫn không rời.

Rồi đột nhiên — mọi thứ ngưng lại.

Thiên Minh thu tay, các luồng nước như được gió nâng hạ xuống mặt hồ, nhẹ đến mức mặt nước không gợn lấy một làn sóng.

Anh nhún chân, thân ảnh tựa cánh nhạn giữa trời, nhẹ nhàng đáp xuống bờ cát. Một lời chưa thốt, nhưng trong lòng hai người kia đã như khắc ghi một đời.

Thiên Minh khoác lại áo choàng, vạt áo khẽ bay theo gió chiều. Giọng anh trầm thấp nhưng vang vọng trong không khí:

— Khi luyện chưởng pháp này, hai người không cần cố định hướng đánh, cũng không cần câu nệ chiêu thức ra ở đâu, trúng vào đâu. Chưởng lực không phải để vạch sẵn một con đường, mà là dòng nước tìm lối, tuỳ tâm biến hoá.

Bất chợt, phía sau ba người — mặt cát phẳng lặng bỗng trồi lên một khối cát lớn.

"Rào..."

Lớp cát bị nội lực ngưng tụ, ép chặt đến mức trở nên rắn chắc như đá đúc, sáng óng dưới ánh chiều tà. Khối cát không còn hạt rời, mà kết tinh thành một tảng nguyên khối dày đặc, từng đường vân còn rõ nét áp lực khủng khiếp.

"ẦM!!!"

Tiếng nổ vang lên đột ngột, mạnh mẽ như sấm động giữa chiều lặng gió.

Nhưng Thiên Minh vẫn đứng yên. Không hề ngoái đầu, không đưa tay, thậm chí cũng chẳng nhìn về phía sau.

Phía trước khối cát — không hề có bất kỳ tác động gì.

Linh Phong và Xích Long nhìn nhau, rồi chậm rãi bước lại. Đằng sau khối cát... một dấu chưởng hiện ra rõ mồn một, lõm sâu vào mặt đá như bàn tay của một vị thần vừa ấn xuống.

Cả hai nhìn chằm chằm vào dấu tay ấy, trong lòng không khỏi chấn động. Không có dấu hiệu vận công, không khí không gợn sóng, mà một chưởng tung ra từ sau lưng, xuyên qua không gian, đánh trúng chính xác và sắc bén đến như vậy.

Nội lực ấy... đã đạt đến trình độ vô thanh vô tức.

Mặt trời bắt đầu khuất bóng sau rặng trúc. Ánh chiều đổ nghiêng, nhuộm đỏ cả một góc trời. Thiên Minh lặng lẽ quay người bước đi. Linh Phong và Xích Long theo sau, không ai nói một lời. Vì những gì cần nói... đã hiện rõ sau dấu chưởng kia rồi.

Ba người vừa rời khỏi bờ hồ, khung cảnh tưởng như đã yên bình… bỗng dưng mặt hồ rung chuyển dữ dội.

"Ầm!"

Những con sóng khổng lồ trào dâng, mặt nước từng gợn cuộn lên như có thứ gì đó khổng lồ thức tỉnh dưới sâu.

Một luồng sáng xanh nhạt phát ra từ đáy hồ, chạy dài như một tia sét khổng lồ, kéo từ bờ này sang bờ đối diện, ít cũng dài hơn hai ba cây số. Nhưng ánh sáng ấy không phải là một vết nứt... cũng không phải dòng năng lượng. Nó là... một con mắt.

Một con mắt khổng lồ.

Dưới đáy hồ, ẩn sâu gần một cây số, một nhãn cầu to lớn với tròng mắt sáng rực màu lam u ám, như được tạc nên từ đá ngọc cổ đại nhưng lại sống động, nhìn thấu mọi thứ phía trên. Nó không chớp. Nó chỉ nhìn.

Nhìn chằm chằm lên mặt hồ - nơi Thiên Minh từng đứng.

Không tiếng động, không sát khí, không chuyển động - nhưng lại khiến nước hồ run rẩy.

Cùng lúc đó, tại một nơi khác...

Ba người đã về đến nhà. Trăng lên cao, ánh sáng bạc phủ lên mái ngói, nhưng chẳng ai biết được rằng - có một con mắt khổng lồ nơi đáy hồ vẫn đang mở, và nó đã ghi nhớ hình ảnh của kẻ vừa thi triển sức mạnh thượng cổ...

Sáng hôm sau, như thường lệ, ba người cùng dùng bữa sáng. Ánh nắng đầu ngày chiếu xiên qua khung cửa sổ, vẽ những mảng sáng nhạt trên bàn ăn.

Linh Phong đặt bát xuống, lên tiếng:

- Hôm qua những chiêu thức anh truyền dạy, tôi đã ghi nhớ hết, cũng có thể thi triển được kha khá. Hôm nay anh muốn tôi luyện kiếm tiếp, luyện chưởng, hay sẽ dạy thêm chiêu mới?

Thiên Minh nhìn thẳng vào Linh Phong, giọng thản nhiên:

- Không học chiêu mới nào cả.

"Cứ luyện đến khi thân thể và ý niệm hòa làm một với chiêu thức đã học. Thành thạo rồi mới nói đến bước tiếp theo. Những chiêu sau đều là cảnh giới khác - không thể vội."

Dứt lời, Thiên Minh cúi đầu, bình thản cầm bát cơm lên ăn tiếp. Linh Phong im lặng, gật đầu nhẹ, rồi cũng cầm đũa ăn nốt phần mình.

Xích Long, ngồi bên cạnh, nhìn thoáng qua rồi khẽ nói:

- Được. Hôm nay tôi sẽ đưa anh đi tìm những tri thức anh cần.

Thiên Minh chỉ liếc nhìn Xích Long, không nói thêm gì, tiếp tục ăn nốt phần cơm trong chén. Sau bữa ăn, ba người cùng dọn dẹp rồi rời khỏi nhà, hướng thẳng đến trụ sở chính của Bạch Nhật Hội.

Tòa trụ sở như một ngọn núi nhân tạo khổng lồ chạm mây, toàn bộ bề mặt là kim loại ánh bạc phản chiếu nắng trời.

Linh Phong đi đầu, dừng lại trước cửa thang máy lớn. Cậu đưa tay vuốt qua một màn hình cảm ứng nằm bên cạnh - một tia sáng lướt qua rồi cửa mở ra. Ba người bước vào, thang máy bắt đầu chuyển động, lặng lẽ như một làn gió cuốn lên tầng ba.

Tầng ba mở ra là một hành lang dài rộng đến choáng ngợp, ánh đèn trần tỏa sáng trắng rực như ban ngày. Trước mắt họ là một đại lộ tri thức, kéo dài gần ba cây số, dẫn đến một căn phòng tròn khổng lồ nơi cuối hành lang - nơi ấy có một cây cổ thụ khổng lồ mọc lên từ chính trung tâm phòng.

Thân cây sẫm màu, dây leo quấn quanh phát ra ánh sáng vàng nhạt, tạo nên một khung cảnh gần như huyền thoại. Ánh nắng mặt trời từ đỉnh tòa nhà rọi xuyên qua trần kính, chiếu thẳng xuống gốc cây, tạo nên một cột sáng linh thiêng.

Bức tường kim loại bên trái hành lang kéo dài không đứt quãng, chỉ có duy nhất một cánh cửa lớn bằng hợp kim đen tuyền, trầm mặc và kín đáo.Bức tường bên phải là tường kính trong suốt, cho phép nhìn thấy bên trong: một thư viện đồ sộ trải dài vô tận, với những kệ sách nối tiếp nhau như rừng cột tri thức. Dọc theo bức tường kính là các cánh cửa gỗ, khắc họa hoa văn cổ xưa, dẫn lối vào bên trong.

Linh Phong tiến đến một trong các cánh cửa gỗ, nhẹ nhàng đẩy ra, dẫn hai người bạn bước vào.

Bên trong... là một thế giới tri thức đúng nghĩa.

Tầng tầng lớp lớp kệ sách sắp xếp ngay ngắn, ngăn cách bằng các lối đi rộng. Các khu bàn đọc được chia cách nhau theo từng khoảng, mỗi khu như một ốc đảo yên tĩnh giữa rừng sách. Không gian sâu hun hút - dù đứng từ cửa nhìn vào cũng không thể nào thấy được bức tường đối diện vì các kệ sách thẳng tắp nối nhau như vô tận.

Một mùi hương giấy cũ thoảng qua, vừa cổ kính, vừa nghiêm trang. Thiên Minh dừng chân, ánh mắt khẽ động. Cả thế giới quanh anh như lặng đi - đây là lần đầu tiên kể từ khi xuất hiện, ánh mắt của anh hiện rõ sự hứng thú.

Linh Phong quay lại, ánh mắt dừng ở Thiên Minh. Cậu nói chậm rãi, nhưng mang chút gì đó như là niềm tự hào:

- Đây là nơi lưu giữ toàn bộ tri thức mà nhân loại còn giữ được. Sách ở đây không thiếu bất kỳ thể loại nào, từ văn học cổ, võ học, thiên văn, địa lý, đến huyền học, dị thú, và cả những thứ mà người đời tưởng đã thất truyền.

Cậu chỉ xuống nền gạch trắng:

- Nếu anh lạc đường, chỉ cần đi theo những đường kẻ và mũi tên vẽ trên sàn. Chúng sẽ dẫn đến từng khu vực chuyên biệt.

Rồi Linh Phong đưa tay về một khu bàn ghế nằm cách xa các kệ sách:

- Chọn sách xong thì đến chỗ đó. Tôi sẽ chờ anh ở đó.

Nói rồi cậu lặng lẽ quay đi, hòa vào những hành lang phủ bóng sách dày đặc như mê cung. Ba người tản ra mỗi hướng, chìm vào thế giới của riêng mình.

Một lúc sau, Linh Phong quay lại. Trên tay cậu là một quyển sách khá dày, bìa da nâu cũ kỹ, tên sách in dọc theo sống bìa:

“Thiên - Địa - Hải - Thú”

Chữ khắc theo lối cổ, mực đen mờ nhòe theo thời gian. Cậu lật vài trang, mắt sáng lên khi nhìn thấy các minh họa dị thú thời viễn cổ.

Xích Long đã ngồi ở điểm hẹn từ trước, tay cầm một cuốn sách, mắt không rời từng dòng chữ. Trên bàn trước mặt anh là một tách trà đã nguội, bên cạnh là một ngọn đèn đọc sách phát ra ánh sáng nhẹ nhàng, ấm áp.

Đúng lúc đó, tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên - là Thiên Minh.

Anh bước tới, tay trái ôm một chồng sách cao đến ngực, mỗi quyển đều dày không dưới năm phân. Tay phải bưng gọn một khối khoảng bốn chục miếng kim loại, đều tăm tắp như những tấm thẻ ghi chép cổ đại. Mỗi tấm dài khoảng hai mươi cen-ti-mét, rộng tầm mười hai - mười ba, dày chừng một cen-ti.

Anh đặt tất cả lên bàn một cách nhẹ nhàng, không gây ra một tiếng động nào - dù tổng trọng lượng ấy chắc chắn không hề nhẹ.

Xích Long khẽ ngước lên, mỉm cười nhẹ:

- Tìm được không ít nhỉ.

Nhưng không đợi câu trả lời, anh lại cúi đầu tiếp tục đọc. Ở nơi này, dường như không ai muốn phí lời - bởi mỗi phút giây đều có thể đổi lấy một tia sáng của minh triết.

Linh Phong nhìn chằm chằm vào chồng sách trước mặt Thiên Minh, giọng đượm vẻ trêu chọc:

- Với từng đó sách… chắc hôm nay anh không đọc hết nổi đâu.

Nói xong, cậu không đợi phản ứng, chỉ lật nhanh cuốn “Thiên Địa Hải Thú” trên tay đến khoảng một phần ba, đảo vài trang, rồi chăm chú đọc như không còn để tâm đến thế giới xung quanh.

Thiên Minh im lặng. Anh không đáp, cũng không cười. Chỉ khẽ cúi đầu, rút cuốn sách trên cùng trong chồng dày đặc.

Kích thước quyển sách khá đặc biệt: dài khoảng hai mươi cen-ti, rộng mười, dày cỡ bảy. Bìa đen sẫm, chỉ có duy nhất một hàng chữ bạc:

“LỊCH SỬ”

Vừa mở trang đầu, đôi mắt Thiên Minh bỗng phát ra ánh sáng xanh biển thăm thẳm. Tia sáng ấy không chói lòa, mà trong vắt, như một lớp sóng năng lượng lan từ con ngươi ra khắp nhãn cầu. Ánh sáng chiếu xuyên từng trang sách, khiến mỗi tờ giấy đều phát ra một ánh xanh nhẹ — như đang phản hồi lại ánh nhìn ấy.

Khi trang cuối cùng sáng lên, ánh sáng trong mắt Thiên Minh vụt tắt. Anh gập sách lại, đặt sang một bên — không phải phía chưa đọc, mà là bên "đã xong". Mọi thứ diễn ra không đến một phút.

Tiếp theo là cuốn thứ hai — “ĐỊA LÝ”. Và rồi:

“VẬT LÝ”

“HÓA HỌC”

“SINH HỌC”

“KHOA HỌC KỸ THUẬT”

“CÁC PHÁT MINH THAY ĐỔI THẾ GIỚI”

Tựa sách cứ thế hiện lên và biến mất như những cái tên trên một bảng điện tử. Mỗi lần lật sách, ánh sáng từ mắt Thiên Minh chiếu xuyên, mỗi lần sách gập lại là một mảnh tri thức được lưu vào trí não — rõ ràng, mạch lạc, không sót một ký tự.

Chỉ trong chưa đầy một giờ, chồng sách trước mặt đã gần như được xử lý hết. Một điều mà người thường cần cả năm để đọc — anh chỉ mất một buổi sáng.

Lúc này, Thiên Minh đưa tay cầm lên một tấm kim loại.

Bề mặt tấm ấy được khắc hai chữ:

“SINH VẬT HỌC”

Giữa mặt có một nút tròn, cắt ngang bởi một đường kẻ phát ánh sáng vàng mờ nhạt. Thiên Minh không bấm nút, cũng không kích hoạt gì — chỉ cần ánh mắt. Tia sáng từ mắt anh lần nữa lan tỏa, chiếu lên bề mặt kim loại. Lần này, ánh sáng từ tấm kim loại không đáp trả nhanh như sách, mà như đang từ từ giải mã một hệ thống phức tạp.

Phải mất vài phút, toàn bộ nội dung trong tấm kim loại mới hoàn toàn được đồng hóa.

Thiên Minh tiếp tục — hết tấm này đến tấm khác. Ánh mắt anh như cắt xuyên qua cấu trúc bên trong, lướt qua từng ký hiệu, từng đoạn mã hóa tri thức mà người thường không thể mở khóa.

Mỗi tấm kim loại là một lĩnh vực, một kho tri thức. Và anh — như một cỗ máy học vô hạn nhưng lại mang trong mình linh hồn, ý chí, và cả một mục đích chưa được hé lộ.

Thấy Thiên Minh đặt miếng kim loại cuối cùng xuống, Linh Phong nhướng mày hỏi:

- Anh vừa làm gì vậy?

Thiên Minh không đáp ngay. Anh nhắm mắt, ôm trán, như thể đang cố làm dịu đi một cơn choáng nhẹ. Vài giây sau mới khẽ mở mắt, giọng trầm thấp:

- Tôi chỉ... lưu trữ những gì mình học theo cách riêng. Cách này nhanh hơn gấp trăm ngàn lần so với việc đọc thông thường.

Anh dừng lại một chút, rồi chỉ vào chồng miếng kim loại trên bàn.

- Có điều… những thứ đó không chỉ là văn bản. Chúng chứa hình ảnh, ký ức, mô phỏng, dữ liệu đa tầng… Lượng thông tin khổng lồ khiến tôi cũng hơi quá tải.

Xích Long lúc này mới đặt cuốn sách xuống, cuốn bìa cứng ánh lên viền kim loại, khắc rõ hai chữ:

"Thiên Phú"

Anh chống tay lên bàn, ánh mắt sắc như lưỡi kiếm, hỏi:

- Vậy... anh cảm thấy thế nào?

Thiên Minh quay đầu nhìn thẳng, ánh mắt vẫn còn ánh xanh mờ nhạt như chưa tắt hẳn:

- Cảm thấy bản thân mình... quá nhỏ bé.

Anh chậm rãi nói tiếp, mỗi từ đều như nặng ngàn cân:

- Càng tiếp nhận tri thức, tôi càng nhận ra mình chẳng biết gì. Tri thức của nhân loại rộng lớn hơn tôi tưởng. Trước kia tôi ngỡ mình hiểu nhiều, nhưng thật ra chẳng khác gì con cá trong giếng, thấy trời chỉ to bằng miệng chum.

Linh Phong bật cười nhẹ, có phần ngây ngô mà cũng kiên quyết:

- Vậy khi nào anh mới dạy tiếp võ công cho bọn tôi?

Thiên Minh cầm lên một miếng kim loại khác, ánh sáng vàng vẫn còn rọi trên mép, giọng anh vẫn bình thản nhưng đầy ẩn ý:

- Tôi sẽ khắc lại tất cả kiến thức của mình vào thứ này. Còn lĩnh hội được bao nhiêu, thì... tùy vào mỗi người.

- Võ công hơn kém, cũng chỉ là một chữ “ngộ”.

Linh Phong siết chặt nắm tay, gật đầu:

- Vậy cũng được. Tôi sẽ nghiên cứu thật kỹ... Một ngày nào đó, tôi nhất định sẽ vượt qua anh!

Thiên Minh chỉ mỉm cười nhẹ, không phản bác cũng chẳng tán đồng. Một sự im lặng có phần bao dung.

Lúc này, Xích Long tựa lưng vào ghế, hai tay đan vào nhau, ánh mắt mơ hồ như nhìn xuyên qua thời gian. Anh nói, chậm rãi nhưng rõ ràng:

- Thiên Minh...

- Anh có muốn biết thân thế thật sự của mình không? Tôi có... một vài manh mối.

Không gian bỗng chốc trầm hẳn. Linh Phong sững người, quyển sách trên tay hơi nghiêng, tưởng chừng sắp rơi xuống bàn. Thiên Minh cũng nghiêng mặt sang, mắt mở lớn, ánh sáng xanh từ tròng mắt như rực lên lần nữa.

Cả hai đồng loạt quay sang nhìn Xích Long — trong đôi mắt họ, là ngạc nhiên, nghi ngờ... và chờ đợi.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận