• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 04

Gậy ông đập lưng ông

0 Bình luận - Độ dài: 2,016 từ - Cập nhật:

Từng đợt giao động khiến cho chim chóc xung quanh cũng bay tán loạn khỏi những cánh rừng gần đó. Nhạc Tiêu cùng với Tống Bạch cũng cảm nhận được xung kích mà phải lùi lại tạo ra linh quang hộ thể. Tới đây, Nhạc Tiêu mới nói lớn:

- So với một tên Kết đan sơ kì thì ngươi cũng khá lợi hại nhưng nếu nghĩ rằng chỉ có chút thần thông như vậy mà muốn đối cứng với ta thì đúng là si tâm vọng tưởng. Xem chiêu của lão phu đây.

Tu sĩ râu đỏ nhổ ra một ngụm tinh huyết về phía thanh đao rồi niệm chú bằng tiếng phạn khiến cho những giọt máu bị hút vào trong lưỡi kiếm rồi sáng lên đồng thời hình ảnh một con giao long khổng lồ bỗng xuất hiện phía sau lưng hắn rồi thu nhỏ lại cuốn quanh thanh đao to lớn rồi phát sáng khiến cho cả hai người kia bất giác lùi lại rồi nhắm mắt:

- Thanh long đao pháp, TRẢM!

Theo tiếng hét của tu sĩ họ Nhạc bóng ảnh con thanh long kia một lần nữa hiện ra từ trên trời giáng xuống đánh về phía đám người Tống Bạch cùng Giang Lăng. Thấy đòn đánh quá nhanh lại vô cùng rộng không thể né tránh dễ dàng được, lão già họ Giang rút ra một tấm khiến màu vàng có in hình một con rùa lên rồi niệm chú. Tấm khiên bay lên trên không theo gió mà hóa lớn thành hơn hai mươi thước chặn phía trên của lão già lại trong khi Tống Bạch lôi ra một tấm phù phất lên. 

- Chết! 

Cùng với tiếng hét to kiếm khí phóng tới nơi đánh vào cả hai thân hình khiến cho ánh sáng trắng lóe lên rồi âm thanh két vang lên một tiếng lớn. Khói bụi bay mù mịt khiến cho ngay cả những con châu chấu đang bao vây Phục ma sư cũng bị đánh cho bay ra xa rồi rơi bộp xuống đất. Nơi mà hai ngươi kia đứng lúc này chỉ còn thân hình lão già ho khụ khụ đứng dưới tấm khiên sứt mẻ rồi bộp một tiếng nứt ra thành đôi. Lão già thân hình vẫn còn ổn thì thấy pháp bảo bị hủy thì mặt mũi nhăn lại, tỏ vẻ tiếc nuối nhìn tấm khiên rơi xuống đất. Lão già quay đầu lại nhìn Nhạc Tiêu rồi lại đảo đi như đang tìm một bóng hình khác. Ở phía sau Nhạc Tiêu lúc này thì thân hình mặc áo trắng của Tống Bạch mới hiện ra đánh xuống đỉnh đầu của gã khiến cho tu sĩ râu đỏ giơ đao đón đỡ rồi bụp cái lùi lại loạng choạng chống đỡ. Hắn tại đây gọi về con Phục ma sư tới bên cạnh rồi mới lấy ra từ trong túi trữ một cái bình đan dược đổ ra tay uống ực rồi mới lau đi dòng máu bên khóe miệng. Lão già họ Giang cũng đã bay lên về phía đối diện Tống Bạch, tạo ra thế gọng kìm kẹp Nhạc Tiêu cùng linh thú vào giữa. Nhạc Tiêu nhìn lại hai bên rồi cười lớn khiến cho hai người kia không thể nào kìm được mà hỏi:

- Ngươi đã bị vây vào rồi, lại nghĩ mình có chiêu gì có thể thoát được sự công kích của chúng ta sao? - Giang Lăng hỏi.

- Các ngươi nghĩ đây là hết sao? Xem đây! - Từ trong tay của Nhạc Tiêu chém một đòn vút lên không rồi nổ tung như pháo.

- Cái gì? Có biến? - Tống Bạch thấy đối phương phát ra pháo hiệu thì mặc kệ tu sĩ trước mặt, đảo mắt nhìn quanh.

Từ một phía khác của một đỉnh núi không xa Nam Hải sơn có tiếng tù và vang lên rợp trời rồi một dàn tu sĩ mới gỡ bỏ những tấm phù trên người trồi lên từ trong lòng đất. Hơn hàng trăm tu sĩ trỗi dậy bay lên từ mặt đất rồi tụ lại thành đội ngũ rợp trời trên không bay tới hướng này mà lao tới. Giang Lăng tới đây mới há hốc miệng hét lớn:

- Độn Địa phù, không thể nào? Kể cả các ngươi có độn thổ mà đi thì chúng ta cũng phải phát hiện ra chứ?

- Lũ ngu ngốc, biết một mà không biết hai! Ẩn Khí phù cũng khó luyện chế nhưng nếu một mẻ tiêu diệt được lũ các ngươi thì không hề đắt chút nào. Chịu chết đi! - Nhạc Tiêu lại vung đao lao vào Giang Lăng khiến cho lão già hoảng sợ tung ra pháp bảo bản mệnh Huyễn âm kính chống đỡ. Tấm gương bắn ra luồng ánh sáng màu xanh đánh tới thân thể của Nhạc Tiêu mà đánh tới khiến cho gã cũng phải thu đao lại mà dùng linh quang phòng ngự. 

Hai kẻ Tống Bạch và Giang Lăng thấy tình thế đã thay đổi thì lòng nghĩ không ổn nhưng không thể cứ như vậy mà bỏ chạy được bèn nhìn nhau truyền âm cho nhau. Sau khi truyền âm một hồi thì cả hai liền phất tay bắn ra hai chưởng lực bay về phía Nhạc Tiêu rồi bay vút đi hai hướng khác nhau. Nhạc Tiêu thấy cảnh này liền suy tính một hồi rồi chọn đuổi theo Tống Bạch do kẻ này là kẻ có thần thông mạnh hơn, nếu như để hắn trốn thoát thì sẽ để lại nhiều mầm mống tai họa về sau. Nói xong hắn và con Phục ma sư liền niệm chú khiến một luồng mây vàng xuất hiện rồi cả hai bóng hình như hòa vào nhau thành một đám mây lớn rồi vút đi đuổi theo thân hình bạch bào đang bỏ chạy kia. 

Đại quân mai phục của liên minh chính đạo lúc này đã đánh tới, tụ tập cùng với đạo quân tiên phong thành một tổ hợp đông đảo hơn khiến cho tu sĩ của Hắc Long môn và Giác Mặc môn đang ở trong thế giằng co với họ ngay lập tức bị áp đảo về số lượng và đa phần các tu sĩ tới trợ chiến đều đã là Luyện Khí đỉnh phong trở lên, tuy rằng không có nhiều tu sĩ Trúc cơ hơn so với hội quân của ma đạo nhưng lại cũng không hề kém hơn chút nào. Kết quả thì ai không quá ngu ngốc đều có thể đoán được khi đại quân chính đạo hoàn toàn áp đảo khiến cho số lượng ma đạo tu sĩ đã chết hơn quá nửa, phải lùi dần về phía sơn môn cao hơn. Những người này đều mặc kệ hết linh cụ, trận bàn bỏ lại hết chỉ mong sao có thể thoát thân trong số đó số lượng tu sĩ của Giác Mặc môn do lão già họ Giang đã được phím từ trước nên khi thấy có biến lập tức bỏ trận tuyến chạy trước nên chỉ chết một số rất ít còn đã số Hắc Long môn tu sĩ đều bị diệt. 

Về phía này sau khi bay hết tốc lực thì cuối cùng Tống Bạch đã bay gần về tới sơn môn nhưng tên tu sĩ họ Nhạc như đỉa đói bám chặt phía sau khiến cho hắn không thể nào nghỉ ngơi mà phải liên tục ăn vào đan dược nhằm cầm cự khỏi độn thuật quỷ dị của đối phương. 

------------------------------------------------------------------------

Hoàng Vân sau khi thấy tu sĩ bên này bị đánh lập tức từ trên phòng tuyến lập tức tìm cách chạy xuống cứu giúp nhưng nghĩ lại bản thân mới hồi phục được tới Luyện khí tầng thứ ba, một phép thuật thô thiển như hỏa cầu thuật cũng đã khiến hắn khó khăn lắm mới sử dụng được sao có thể giúp đỡ được gì có khi còn làm vướng chân người khác nên hắn cũng biết điều dừng kít lại để suy nghĩ thấu đáo hơn. Sau đó hắn lại lên trên để tiếp tục quan sát tình hình chiến cục. Lúc này lão già râu bạc họ Giang đã quay trở lại thở hồng hộc khiến cho mấy vị tu sĩ Trúc cơ phải chạy ra đỡ cho lão khỏi ngã nhưng vừa thấy có người tới lão liền thều thào nói:

- Nhanh, đem theo số người còn lại cùng với thứ gì lấy được rồi rút mau. Tình báo của chúng ta sai bét rồi, quân của chúng đông gấp đôi những gì chúng ta biết.

Những tu sĩ đứng bên cạnh nghe tin mà thất thần trong giây phút rồi như tỉnh lại khỏi cơn mê, chắp tay hành lễ với lão già rồi phân nhau ra mà thu lấy những linh thạch lẫn toàn bộ những gì có giá trị trong điện chỉ huy. Hoàng Vân thấy cảnh này chẳng thể làm gì khác ngoài việc suy nghĩ tới việc chỉ trong hơn một tháng cả sư môn lẫn thế lực hắn mới gia nhập đều bị người ta tới đánh cho tan tác, thật sự có chút khó chịu trong lòng nhưng thế sự là vậy nên hắn cũng làm theo đám người mà lấy được một chút linh thạch cho vào trong túi trữ vật.

Từ trên cao lúc này có một thân ảnh bay vút lại hô lớn"Mở rào chắn ra!" rồi bay vút vào trong nơi những tu sĩ đang gói ghém của cải khiến cho tất cả dừng tay mắt tròn mắt dẹt nhìn lại. Người này chính là Tống Bạch nhưng bộ dạng trông vô của thê thảm, y phục trên thân đã rách nát, cháy xém chắc hẳn đã trải qua một cuộc tử chiến nhưng khi ánh mắt y đảo qua thấy đám tu sĩ cấp thấp đang vơ vét những gì còn lại thì tia máu vụt lên trong mắt rồi hét lớn:

- Khốn kiếp, chưa bại mà các ngươi đã tìm cách bỏ trốn rồi. Đúng là đám phế vật. Ngươi? Giang môn chủ đâu? - Hắn quát đám người rồi chỉ tay vào một tên Trúc cơ gần đó.

- Thưa Tống thiếu chủ, Giang môn chủ đã bị thương nên đã đi tới Nội các để vận công trị thương rồi ạ. - Người này run rẩy làm rơi toàn bộ đồ trên tay xuống rồi chắp tay nói với Tống Bạch.

- Được, để ta đi bàn chuyện với Giang môn chủ.

Nói xong hắn lại bay vút về phía Nội các cạnh nghị sự đại điện mà phóng tới bỏ lại đám người đang thất thần đứng im. Phải sau khi hắn đi được một thời thần thì đám tu sĩ lúc này mới tiếp tục vơ vét linh thạch. 

Những tu sĩ chính đạo đã đánh tan xong đám tàn quân bên dưới rồi tiếp cận hộ sơn đại trận của Nam Hải sơn môn lúc này có một thân hình ra lệnh hét lớn:

- Ở bên trái của đại trận đã bị tổn hại từ trước, tập trung đại quân đánh vào điểm này cho ta!

- Rõ! - Đám tu sĩ phía dưới hô to rồi đám người tu tập lại tích tụ linh lực khiến cho một quả cầu linh lực màu trắng ngà tụ ngày càng lớn lơ lửng phía trên đám tu sĩ rồi một tiếng"Phóng" khiến cho nó bay vút về phía bên trái của đại trận. Đại trận của sơn môn bị dính chiêu này lập tức vỡ tan như thủy tinh bay khắp nơi khiến cho đám tu sĩ lập tức tựa thế công mà lao lên

Bóng người lúc này mới hiện ra khỏi lớp áo choàng chính là một gương mặt quen thuộc, Vệ Thanh đang mỉm cười nhìn hình ảnh đám người đang giết hết đám tu sĩ còn sót lại bên trong mà tiến lên phía đại điện.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận