Sáng hôm sau, đám người đi vào một cửa hiệu gần đó và tìm được một xa phu để thuê cỗ xe khá lớn đi về phía Thương Hà châu, Điền Dịch Thành. Quãng đường đi thì ba người Hoàng Vân cùng với hai tỉ muội họ Diệp ngồi ở trong còn vị hộ pháp họ Liễu kia thì ngồi ở trước đánh xe. Hai vị tỉ muội này cùng với Hoàng Vân mới ban đầu còn có chút ngại ngùng nhưng rồi vị Diệp Hinh kia cũng mở miệng bắt chuyện với hắn. Tới đây họ cũng kể chuyện về gia tộc và lý do tại sao đi ngang qua đây. Tới lượt Hoàng Vân thì hắn cũng chỉ kể qua loa về việc hắn là tán tu xuất sơn chưa lâu còn hai người tỉ muội kia cũng kể đôi chút về tình hình ở Thương Hà. Điền Dịch thành nơi này là một châu lớn nhất ở phía Bắc Việt Quốc nên mọi thứ cho dù là lớn nhỏ nhất hay là tin tức đều phải về nơi này hoặc Kính Châu kinh thành đầu tiên. Những gia tộc lớn đều có ít nhất một vị tiên sư phụng sự cho nên họ cũng không quá xa lạ với người tu tiên, tuy nhiên tu tiên giả không được phép tham gia vào công việc của triều đình và quan lại nên những tác động mà họ có thể gây ra đều bị giảm tới mức thấp nhất. Tuy nhiên cũng có một ít những buổi gặp mặt trong những gia tộc và thường thì những vị tiên sư này sẽ tới đó cho nên nếu gia đình nào có một vị tiên sư hộ pháp thì sẽ vô cùng có tiếng nói trong Thương Hà. Diệp gia này vốn là một gia đình trung lưu nhưng trong vòng trăm năm nay đã may mắn kiếm được mối làm ăn và tiến vào tầng lớp thượng lưu của Điền Dịch thành nên đã nhiều lần tìm mời tiên sư nhưng hiện nay vẫn chưa tìm được. Đám người trong xe càng nói càng rôm rả. Hết nói chuyện kinh sử rồi lại nói về hiện tượng kì lạ ở Việt Quốc. Chẳng mấy chốc, chiếc xe đã dừng lại trước một tòa viện các lớn hơn hai mươi mẫu được bao phủ tường gạch sơn son thiếp vàng. Cổng lớn được làm bằng gỗ đỏ có chiều cao hơn hai trượng có hai gã gia đinh đang đứng canh phía trước. Liễu Phúc tới đây mới vén rèm thông báo:
- Thưa tiểu thư, tiên sư đã tới Diệp phủ! - Gã chắp tay thông báo hướng về đám người rồi bước tới lấy thang đặt ngay cạnh lối xuống.
- Được, ta biết rồi. Mời Hoàng tiên sư. - Hai tỉ muội kia bước xuống trước rồi lên tiếng mời Hoàng Vân xuống xe.
Tới đây đám người mới bắt đầu đi vào trong ngưỡng cửa nơi đập vào mắt trước hết là một con đường dài được phủ đá kéo dài tới tận phía xa và một khu vườn rộng với rất nhiều cây xanh phủ hai bên đường. Phía hơi xa một chút có nhiều đình đài, biệt viện được xây dựng nguy nga tráng lệ bao quanh một cái hồ lớn hơn hai trượng có đủ loại non bộ lẫn cá cảnh ở bên trong. Thấy khung cảnh hoàng tráng thế này tới Hoàng Vân cũng không khỏi thốt lên một tiếng cảm thán:
- Thật là đẹp ghê! - Nhưng chỉ một giây thôi hắn thấy mình thất thố liền chỉnh lại tâm trạng thu lại vẻ mặt ngạc nhiên.
Vị Diệp Hinh kia thấy sự thay đổi trên khuôn mặt của Hoàng Vân thì cũng mỉm cười nhẹ, đưa tay lên che miệng nhỏ xinh rồi mới tiếp tục giới thiệu:
- Đây là Diệp phủ chúng ta có chút công sức mời được một vị phong thủy đại sư tới để xây dựng phủ đệ này. Thật không đáng là gì nhưng cũng coi là có chút thẩm mỹ thôi, đã khiến tiên sư chê cười rồi.
- Đâu có, Diệp cô nương đã khiêm tốn rồi. Phủ đệ của quý gia đã xây dựng vô cùng hợp lý và tráng lệ, đủ để hãnh diện trong cả thành này rồi. - Hoàng Vân cũng tiếp lời.
- Tiếp sau đây, xin mời tiên sư tới gặp gia phụ. Người sẽ rất vui khi biết được tiên sư tới thăm. - Vị Diệp cô nương cũng đưa tay mời rồi cả hai trả lễ đi về phía một tòa biệt viện to nhất ở trung tâm của phủ đệ.
Tòa biệt phủ này thật cao lớn hơn cả so với toàn bộ những tòa khác ở xung quanh được xây dựng với hai lối vào từ hai phía trái phải nối với hai cây cầu bắc qua một dòng nước chảy xung quanh. Đi qua lối đi thì trước tòa biệt viện đã trông vào bên trong có thể thấy những toàn điêu khắc rất lớn của long phượng trên hai cây cột nằm cạnh cửa và vô số bình hoa, cây cảnh được bày trí xung quanh tọa nên nét vô cùng ưu nhã cho cả tòa phủ. Phía xa xa, trên ghế chủ tọa có một vị lão già tóc chấm bạc, mặt mũi hiền hậu đã ngoài năm mươi đang nói cười rất vui vẻ với hai vị ngồi bên dưới. Hai người này một cao, một thấp đang ngồi trên ghế tay cầm chén trà trò chuyện vui vẻ với lão già. Người cao thì mặc đạo bào màu xanh tay đang giữ một cây phất trần, còn người thấp thì đầu trọc thì mặt hơi mập, mặc một cái áo tăng phục màu vàng. Cả ba đang nói chuyện vui vẻ thì thấy đám người Hoàng Vân tới mới bất chợt ngưng lại nhìn lên về phía cửa nơi cả ba đang đứng. Hai vị Diệp tiểu thư này sau khi hành lễ thì mới tiến lại gần chỗ lão già đang ngồi rồi thì thầm to nhỏ vài câu. Mặt lão già nghe vô cùng chăm chú sau đó mới hướng mắt đảo tới chỗ Hoàng Vân đang đứng nhìn qua một chút. Sau đó lão cũng đưa tay lên hướng về phía này mà cười nói:
- Hóa ra hai vị nữ tử của bổn phủ mới đi du lịch đã gặp tai nạn may mà nhờ có vị Hoàng tiên sư đây mới thoát ra được. Ơn này Diệp mỗ xin khắc ghi trong lòng. Nay thật may mắn có tới tận ba vị tiên sư tới thăm bổn phủ thật là việc đáng mừng. Người đâu? Mau chuẩn bị bàn tiệc để ta đãi mấy vị tiên sư!
- Rõ, thưa lão gia.
Mấy tên gia nhân nghe được phân phó thì cũng bắt đầu đi xuống chuẩn bị trong khi đám người cũng ngồi cả xuống xung quanh gian chính. Tới đây Hoàng Vân và hai kẻ kia cũng chắp tay hành lễ rồi qua loa rồi thôi. Lão già gia chủ họ Diệp tới đây cũng cười phớ lớ giới thiệu qua lại
- Các vị đã tới bổn phủ thì thật là quý hóa cho bổn phủ. Đây là hai vị Từ tiên sư và Tạ tiên sư tới từ núi Lĩnh Nam và vị này thì là tiên sư mà tiểu nữ gặp trên đường. Nếu như đã gặp nhau thì xem như là duyên số, xin hãy để chúng ta tiếp đãi các vị thật tốt.
Tới đây lão già cũng đứng dậy giơ tay mời mấy người đi về phía phòng tiệc ở bên cạnh có bày rất nhiều đồ ăn và tiệc rượu tuy nhiên cũng có món chay và trà để dành cho vị tăng sư kia. Đám người bắt đầu ngồi xuống rồi bắt đầu nhấm nháp đồ ăn. Mấy vị này cũng không ngại ngùng gì mà cũng lấy đồ ăn rồi ăn lấy ăn để. Hoàng Vân ngồi cạnh thì chỉ lấy một chén trà rồi ngồi đó nhìn. Thấy vậy vị tiểu thư Diệp Tuyết kia mới kéo lấy áo của tỉ tỉ mình rồi mới chỉ về phía hắn. Mấy người cũng để ý rồi nhìn sang. Tới đây có người hỏi:
- Vị tiên sư này đồ ăn có gì không vừa ý ngài sao?
- Không phải, tại hạ đã dùng tích cốc đan nên hiện không cần phải dùng đồ ăn. Các vị cứ tự nhiên. - Hoàng Vân cũng gãi đầu rồi trả lời một câu cho có lệ rồi tiếp tục nâng cái cốc trên tay mà nhâm nhi uống trà.
- Chà. Tại hạ quên mất là người tu tiên phải thanh tu. Xin thứ lỗi. - Lão già cũng giơ tay lên cáo lỗi với Hoàng Vân.
Hai tên kia thì đang ăn bỗng nghẹn lại rồi bỏ đồ ăn trên tay xuống rồi lau mỡ ở miệng sau đó mới lấy lại vẻ tiên phong đạo cốt rồi ngừng hẳn. Trong lòng thì vô cùng tức giận nhìn về hướng của Hoàng Vân mà chửi thầm. Tới đây vị Diệp gia chủ này mới hạ đũa từ từ đứng dậy mà nói:
- Nay các vị tiên sư đã ở đây thì chúng ta cũng sẽ nhân dịp này lựa chọn tiên sư cung phụng luôn. Vốn dĩ chỉ có hai vị Tạ, Từ tiên sư nhưng nay đã có thêm giới thiệu của gia nữ nữa nên có thêm vị Hoàng tiên sư này. Nay các vị sẽ phân tranh cao thấp để chọn người mạnh nhất làm đại diện cho Diệp gia ta.
- Hả? - Hoàng Vân xúc động nhổ miếng trà vừa vào miệng ra rồi mắt tròn mắt dẹt nhìn về phía vị Diệp Hinh kia đang che miệng cười với ánh mắt khó hiểu.
- Hoàng tiên sư lại có chuyện gì vậy? - Diệp gia chủ giơ tay lên hỏi.
- Không có gì. Tại hạ chỉ hơi khó hiểu. Ta chỉ nhận lời tới nơi làm khách thôi. Sao lại có chuyện tỉ thí để chọn tiên sư ở đây?
- Tiểu nữ không nói với tiên sư sao? Vậy thì tại hạ cũng xin nói luôn là việc đi du lịch là để tìm tiên sư nhưng vô tình ngài lại ra tay cứu đúng đám người tiểu nữ nên hoàn toàn có tư cách tham dự cuộc tuyển chọn này. - Lão già cười khà tay đưa lên vuốt râu.
Hai tên kia cũng nhìn về phía Hoàng Vân lộ rõ vẻ khó chịu rồi tên cao gầy mặc đạo bào lên tiếng:
- Nếu như vậy thì xin Diệp gia chủ chuẩn bị sân đấu để chúng ta đấu pháp, ta có thể lên sân đấu ngay bây giờ. - Hai tên đứng phắt dậy rồi hướng về hướng gia chủ lên tiếng.
- Được! Nếu tiên sư đã có tinh thần như vậy thì ta sẽ cho người chuẩn bị ngay. - Lão già cũng hào hứng ra mặt mà nói.
Hoàng Vân chưa kịp nói gì mà tất cả đã được quyết định. Vốn dĩ hắn chỉ định nhờ vào danh tiếng của gia đình này để nghe ngóng được tin tức về mấy tông môn trong tu tiên giới mà thôi chứ không hề có chút nào là muốn nhúng tay vào vũng nước đục này. Càng nghĩ càng tức, Hoàng Vân đứng dậy định bỏ đi. Vị Diệp Hinh kia nhìn thấy vậy thì vội chạy lại gọi với theo Hoàng Vân nhưng hắn cũng bực mình không thèm trả lời khiến cho Diệp Hinh phải chạy lên kéo lấy tay hắn rồi nói:
- Hoàng tiên sư, xin ngài dừng bước đã. Đúng là ta đã sai khi không đề cập tới chuyện này nhưng do tiểu nữ có lý do để làm chuyện này. Như ngài đã thấy đấy, đa số những kẻ tự nhận là tiên sư kia khi đến Diệp phủ ta đều tự nhận là cao siêu nhưng thực chất chỉ là mang cái danh thôi chứ không hề làm gì cho nhà chúng ta cả. Ngài còn có điều không biết chứ những vị tiên sư trước đây đã bị đại bại trước những nhà khác nên đã sợ hãi bỏ đi. Những gia tộc đó lại vì vậy mà hiếp đáp, cướp lấy mối làm ăn của chúng ta. Ngài là người có bản lĩnh cứu chúng ta nên ta mới muốn nhờ ngài ra tay cứu giúp Diệp gia. Nếu như ngài cảm thấy không ổn thì coi như chúng ta không có phúc phận. - Nói tới đây Diệp Hinh cũng quỳ xuống mà cầu xin.
Hoàng Vân nhìn cũng không chịu được liền vội đỡ cô ta đứng dậy
- Được! Ta sẽ giúp các người lần này. Chỉ một lần thôi sau đó ta sẽ rời đi.


0 Bình luận