• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 03

Vấn tâm

0 Bình luận - Độ dài: 2,085 từ - Cập nhật:

Trong đầu Hoàng Vân lúc này chỉ còn lại câu hỏi đang vang vảng của Tống Bạch. 

" - Ngươi tu hành vì điều gì. "

Tưởng chừng câu hỏi này đơn giản với hắn, với rất nhiều người. Rất nhiều người sẽ nói để có được sức mạnh, để trường tồn, để hưởng thụ mọi thứ danh vọng trong tu tiên giới. Nhưng với Hoàng Vân hắn tu hành vì điều gì? Chính hắn lại suy nghĩ rồi trong đầu hắn hiện ra cái lúc hắn bị đánh ở kỳ thí luyện. Lúc sắp chết hắn đã nghĩ về điều gì? Hắn tại sao lại cố gắng bò lên đỉnh núi?

Hình ảnh đang mờ mờ kia dần hội tụ lại. Hắn thấy bản thân mình cùng với gia đình đang vui vẻ sống những ngày vô tư, thanh thản. Hắn thấy những bữa cơm tuy chẳng có sơn hào, hải vị gì nhưng gia đình vẫn ăn vô cùng vui vẻ, ngon lành. Hắn nhớ những ngày nắng gió hắn cùng với đám trẻ trong thôn Tây Cẩm vui đùa tới tận tù mù tối mới về. Hắn nhớ tới lúc phụ thân đánh hắn chỉ vì hắn về muộn, mải chơi. Nhớ tới nụ cười hiền hậu của mẫu thân khi xoa thuốc rồi đem cơm cho hắn. Bật chợt nước mắt trào ra từ trong hốc mắt khô khốc của Hoàng Vân khiến hắn giơ tay lên chạm vào. Những giọt nước mắt này không hề buồn. Hắn vui. Hắn cảm thấy như có một luồng sinh khí như chảy vào trong cơ thể mình khiến cho hắn đứng dậy được. Hắn biết mình tại sao lại muốn sống khi cận kề cái chết. 

Bên ngoài bỗng có người bê một bàn đồ ăn vào đặt lên bàn rồi ra ngoài. Mùi đồ ăn và rượu thơm ngát khiến cho căn phòng cũng được tản bớt sự tịch mịch.

Bụng hắn bắt đầu kêu réo lên. Hắn đã chẳng hề để ý tới cơn đói trong suốt những ngày qua. Suy nghĩ tiêu cực khiến cho hắn chẳng còn muốn ăn uống hay làm bất kỳ điều gì nữa. Nhưng rồi bây giờ hắn nhận ra một điều, hắn không sống cho chính mình nữa, trên vai hắn đang còn kỳ vọng của bao nhiêu người. Phụ mẫu, đệ đệ, thúc thúc, những người bạn ở Tây Cẩm khiến cho hắn nhớ về lý do tại sao ngày hôm đó hắn đồng ý tới Nam Hải, khiến hắnnghĩ rằng nếu như mình chết như thế này thì chẳng phải rằng đó mới chính là uổng phí sao.

"Kể cả không thể tu hành thành tiên, ta vẫn có thể tu hành thành một con người". Nghĩ vậy xong hắn đứng dậy đi loạng choạng về phía cái bàn đồ ăn. Hắn vươn tay tóm lấy một chiếc bánh bao mà ngấu nghiến như thể thú hoang. Đồ ăn liên tục được bỏ vào miệng khiến cho hắn cũng cảm thấy dễ chịu biết bao.

Đảo mắt lại trên bàn nơi Tống Bạch từng ngồi, hắn nhìn sang bên cạnh thì thấy một túi trữ vật được bỏ lại. Hắn tò mò bỏ đồ ăn trên tay xuống rồi cầm lấy túi trữ vật lên. Khi rót luồng thần thức yếu ớt còn sót lại vào trong thì hắn nhận ra bên trong ngoài một số bình đan dược ra còn có một quyển công pháp vô danh bên trong. Hoàng Vân lấy quyển công pháp ra rồi giở vài trang đầu ra đọc "Thực tế trên thế gian này, mọi thứ đều có lý do tồn tại riêng. Không có thứ gì là không cần thiết. Mọi thứ đều tiếp diễn, xoay chuyển khiến cho vạn vật luân hồi. Có thịnh ắt có suy, có mạnh ắt có yếu nhưng hiểu được điều cơ bản này có thể biết được bản thân cần gì và phải bổ sung thế nào", " Công pháp này lại có khẩu quyết kỳ lạ như vậy? Vậy nó phải có tác dụng gì với ta mà Tống sư bá mới để lại" 

Nghĩ xong, Hoàng Vân lại tiếp tục đọc những dòng khẩu quyết tiếp theo "Kẻ mạnh không phải sinh ra đã mạnh; kẻ yếu không hẳn sẽ mãi yếu ớt. Sự vận chuyển luân hồi liên tiếp khiến cho kẻ nắm bắt được điều này mới là kẻ thông tuệ. Trong khi cảm nhận thiên đạo, ta đã đúc kết ra được công pháp Thiên chuyển luân hồi công này. Bộ pháp quyết này có thể khiến cho ngươi thay căn đổi cốt, cải thiện thân thể. Hi vọng ngươi có được công pháp này hãy biết được đạo tâm của bản thân mình và tu hành cho đúng với những gì ngươi muốn."

Từ trong những câu chữ của công pháp, Hoàng Vân lại nhìn thấy hi vọng tiếp tục tu hành của mình mà vui mừng biết bao. Hắn liền quỳ xuống hướng về phía ngoài mà dập đầu. 

--------------------------------------------------------------------------------

Phía bên ngoài màn mưa lúc này, có một bóng đen đang di chuyển cực nhanh về phía một ngọn núi phía Đông của Nam Hải sơn lúc này. Bóng đen đi về phía đỉnh núi thì dừng lại, đã có một bóng người khác đứng chờ:

- Bẩm báo, theo như tình báo nghe ngóng được thì lực lượng ma đạo đã chết hơn một nửa trong trận đại chiến trước đó. Số lượng còn lại chỉ có hơn hai trăm tên, hơn nữa số lượng Trúc Cơ tu sĩ cũng đã tử trận khá nhiều, đa số Luyện Khí kỳ đệ tử. - Tên này chắp tay nói.

- Tốt, phải mất tận một tháng mới tới được đây rồi nghe ngóng thông tin nhưng cũng không uổng công chờ đợi. Lần này, đám ma đạo này sẽ bị quét sạch trong tay ta.

Nói xong, hai bóng trắng biến mất vào trong làn mưa.

----------------------------------------------------------------------------------

Hoàng Vân lấy được công pháp này thì vui mừng mở cờ trong bụng. Hắn liền bắt đầu tu luyện quyển công pháp Thiên chuyển luân hồi công này bởi công pháp tạp học từ Nam Hải cũng đã tan biến gần hết khiến cho hắn lại phải tu luyện công pháp từ tầng đầu tiên. Bắt đầu với phương pháp hô hấp:" Lấy của thiên địa là cách làm của người tu tiên, lấy từ thiên địa hay ngoại vật cũng đều là cách khả dĩ tuy nhiên biết bản thân có thể lấy bao nhiêu mới chính là mấu chốt. Giống như cái túi lấy nhiều quá thì rách, lấy ít quá thì nông. Vấn đề của mình là phải biết cái túi có khả năng chứa bao nhiêu thì mới tu luyện được pháp môn này." "Hử? Cái túi? Lấy được bao nhiêu? Là muốn ta thử hấp thu linh lực cho tới khi không thể hấp thu được nữa sao?" Hoàng Vân lại gãi đầu nhìn vào quyển sách mà tự nói. Pháp môn này đối với người hiểu thì vô cùng sâu xa, còn đối với Hoàng Vân một tên đệ tử mới tu luyện được bốn năm thì chẳng thể nào tự thông tri được. Hắn lại vò đầu bứt tai suy nghĩ về những câu khẩu quyết tối nghĩa kia đến quên ăn quên ngủ. Thấy được cảnh này, Tống Bạch theo dõi từ phía xa cũng nhoẻn miệng cười. Nhưng đối với tình hình hiện tại, Tống Bạch cũng không thể quá chú tâm vào Hoàng Vân mà lơ là công việc của mình. Sau khi chiếm được Nam Hải, toàn bộ những lớp phòng thủ trước đây đã không còn khiến cho hiện tại những tu sĩ cấp thấp phải bày ra những trận pháp cảnh giới tạm thời xung quanh biên giới của Nam Hải Sơn đồng thời túc trực canh gác không kể ngày đêm. Sở dĩ có việc như vậy là do trong trận chiến một tháng trước, lực lượng Hắc Long môn đã mất đi quá nửa trong đó có rất nhiều trận pháp sư khiến cho hiện tại công việc này phải dồn lên vai của tầm hai mươi vị còn lại. Bởi vậy nên họ phải thay nhau nghỉ ngơi đồng thời tiếp tục công việc không ngừng cho tới khi có tiếp viện tới để giúp đỡ. Tống Bạch bản thân cũng không nhàn dỗi, ngoài việc giám sát biên giới xung quanh cùng các tu sĩ khác hắn cũng phải bắt đầu thu thập khí tài còn sót lại xung quanh đồng thời thu mua thêm tài vật để chế tạo linh cụ cấp cho các tu sĩ cấp thấp. Công việc bù đầu nhưng hắn vẫn thỉnh thoảng ghé qua chỗ của Hoàng Vân. 

Ba ngày sau, Hoàng Vân đã bật dậy từ trên giường vui vẻ hét lớn:

- Hahaha, ta hiểu rồi, ta hiểu rồi. Cuối cùng ta cũng biết nó là gì. - Tiếng cười vui vẻ của hắn phát ra.

Sau đó hắn vùi đầu vào tu luyện tầng đầu tiên của Thiên chuyển công vô cùng thuận lợi. Dưới Nam Hải, đã bắt đầu có những tin tức về việc đại quân của Liên minh chính phái từ núi Ngũ Nhạc đã bắt đầu tới biên giới của Nam Hải khiến cho những tu sĩ ma đạo bắt đầu lo lắng, rục rịch chuẩn bị cho một cuộc chiến khác. Về phần viện binh tới chi viện của Thánh giáo cũng đã thông tri tới bản doanh rằng còn tới mười ngày nữa mới có thể tới nơi khiến cho trong lòng từng tu sĩ như nóng bỏng như ngồi trên than vậy. Khi ấy Hoàng Vân nghe được tin này thì trong lòng cũng không thể không suy nghĩ về tình hình hiện tại của những khu vực xung quanh đây vì cái làng Tây Cẩm của hắn cũng chỉ cách nơi này có nửa ngày đi đường nên hắn rất sợ chiến tranh có thể lan ra tới khu vực của phàm nhân. Bồn chồn khiến cho hắn không thể ngồi im được nữa vội bèn đi xin được gặp Tống Bạch ở đại điện của Nam Hải. Ngồi trên đại điện, Tống Bạch đang cùng ngồi xem vài nữ tu sĩ đang ca múa, uống rượu bên cạnh là một vị dáng người béo ục mịch, râu ria bạc trắng xồm xoàm mặc cẩm phục đang ôm lấy một nữ tu sĩ. Vị này trông như đã ngoài bảy mươi nhưng khí sắc trông vẫn còn hồng hào đang cười phớ lớ đón lấy chén rượu từ tay của nữ tử bên cạnh uống ừng ực. Bên dưới là các vị Trúc cơ tu sĩ đang ngồi bên dưới.

- Giang huynh, huynh tới đây thật là may mắn cho tiểu đệ. Nay tin tức của huynh hẳn cũng cũng đã biết rằng liên minh chính đạo đã cử quân tới đây. Giác Mặc môn của huynh thì lại gần đây hơn nữa nên ta có thể nhờ huynh ra tay trợ giúp hay chăng? - Tống Bạch tay nâng chén rượu đưa về phía của lão già mà ra vẻ kính lễ.

- Haha, Tống đệ sao lại nói chuyện khách sáo như vậy ? Đều có nguồn là từ Thánh giáo mà ra, chúng ta đâu thể nào thấy chết mà không cứu. Hơn nữa ta nghe nói, quân đội chinh phạt lần này chỉ có hơn hai trăm kẻ là tu sĩ Trúc cơ, lại có bốn tu sĩ Kết Đan dẫn đầu. Nếu như cộng thế lực của ngươi với Giác Mặc môn chúng ta có gần hai trăm tu sĩ Trúc cơ thì khả năng chúng ta chống đỡ được thế công là bảy phần, nếu như may mắn còn có thể chiến thắng nữa. Việc tốt như thế này sao ta lại có thể không ra tay được. HAHAHA. - Lão già họ Giang oang oang cười nói.

- Nếu như Giang huynh đã nói như vậy thì chuyến này chúng ta chắc chắn sẽ đại công cáo thành rồi. Để tiểu đệ kính huynh một chén nào. - Tới đây Tống Bạch uống ực chén rượu trên tay đồng thời các tu sĩ ngồi dưới cũng cạn chén.

Hoàng Vân thấy cảnh này trong lòng dù đang vô cùng rối rắm nhưng chỉ còn biết chờ đợi ở bên ngoài.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận