• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 2 Khi đam mê và tình yêu hòa làm một

Chương 28.2 Cuộc tổng vệ sinh để gột rửa quá khứ và đón chào hạnh phúc.

0 Bình luận - Độ dài: 5,448 từ - Cập nhật:

Ba giờ sau, cả ngôi nhà đã trở nên sáng sủa và gọn gàng đến bất ngờ. Rèm cửa được kéo ra, để ánh sáng dịu nhẹ của một ngày tuyết trắng tràn vào, chiếu rọi khắp nơi. Mặc dù ai nấy cũng đều mệt nhoài, lưng mỏi nhừ và mồ hôi lấm tấm trên trán, nhưng trên khuôn mặt lại hiện lên nụ cười rạng rỡ của sự hài lòng và tự hào. Cả gia đình cùng ngồi nghỉ một lát trên ghế sofa, thưởng thức ly trà ấm và trò chuyện.

"Mệt quá đi thôi!" Mio than thở, ngả hẳn lưng ra ghế sofa. Cậu nhắm mắt lại, rồi lại mở ra, nhìn khắp căn phòng và mỉm cười.

"Nhưng mà, nhà mình sạch sẽ hơn hẳn rồi!"

Miyuki gật đầu đồng tình, khẽ xoa bóp vai cho Mio. "Đúng thế. Thật không uổng công sức của chúng ta."

Thấy mẹ và chị gái đều mệt, Shinji chủ động tiến tới. Cậu đứng sau ghế sofa, nhẹ nhàng đấm bóp vai cho mẹ. Sau đó, cậu di chuyển sang chỗ Miyuki, siết nhẹ vai cô và hỏi. "Chị có mệt không? Em xoa bóp cho chị nhé?"

Miyuki ngước nhìn em trai, đôi mắt cô ánh lên sự ngạc nhiên xen lẫn xúc động. Cô mỉm cười và gật đầu. Shinji bắt đầu xoa bóp vai và lưng cho Miyuki một cách cẩn thận. Hành động này không chỉ xua tan mệt mỏi, mà còn thể hiện sự trưởng thành và chu đáo của cậu.

Sau một lúc nghỉ ngơi, mẹ Shinji đứng dậy. "Thôi nào, chúng ta vào bếp thôi. Mẹ và Miyuki sẽ chuẩn bị bữa trưa."

"Con phụ mẹ với." Shinji nói, đứng dậy theo. Cậu khẽ đặt tay lên vai Miyuki, rồi cười thật tươi. 

"Đi thôi, chị hai. Cùng vào bếp với mẹ nào!"

Trong bếp, hơi ấm từ lò sưởi và mùi hương của các loại gia vị tươi bay nhẹ trong không khí. Shinji lấy rau củ từ tủ lạnh ra để sơ chế, trong khi mẹ và Miyuki bắt đầu nấu những món chính.

Miyuki liếc nhìn Shinji đang cẩn thận rửa từng cọng rau. Bất ngờ trước sự tỉ mỉ của em trai, cô cười khúc khích trêu chọc:

"Này, nhóc của chị cũng biết phụ mẹ trong bếp rồi cơ đấy. Có phải vì dạo này có bạn gái rồi nên biết yêu thương và đảm đang hơn không?"

Khuôn mặt Shinji đỏ bừng. Cậu quay đi, cố gắng giấu nụ cười và giọng nói ngại ngùng: "Chị lại trêu em rồi!"

Đúng lúc đó, điện thoại trong túi quần Shinji rung lên. Một tin nhắn mới từ Hiyori. Tim cậu đập mạnh một cách bất thường, vội vàng mở điện thoại. Bức ảnh cô vừa gửi hiện ra, lập tức thu hút mọi giác quan của cậu.

Trong ảnh, Hiyori đang đứng trong căn bếp đã được dọn dẹp sạch sẽ. Mái tóc vàng dài óng ả của cô được buộc gọn gàng bằng một chiếc kẹp tóc đơn giản. Cô mặc một chiếc tạp dề màu hồng nhạt, thắt nơ sau lưng, làm nổi bật làn da trắng hồng và vẻ dịu dàng. Đôi mắt Hiyori long lanh, toát lên sự hạnh phúc và ấm áp. Trên môi cô là một nụ cười thật tươi, như một bông hoa đang nở rộ, làm sáng bừng cả căn bếp. Phía sau cô, ánh nắng buổi chiều rọi vào, làm cho khung cảnh trở nên ấm áp lạ thường.

1186af2e-2000-4614-a855-6732eeb01a62.jpg

Shinji ngắm nhìn bức ảnh đắm đuối. Cậu không ngờ rằng, dù ở cách xa nhau, cả hai lại đang làm cùng một việc và chia sẻ một cảm xúc giống nhau. Một cảm giác ấm áp, ngọt ngào lan tỏa trong lồng ngực cậu, khiến tim cậu đập rộn ràng.

Một giọng nói tinh nghịch vang lên ngay bên cạnh. "Nhìn gì mà ngẩn ngơ thế, nhóc con?"

Shinji giật mình, vội vàng cất điện thoại vào túi. Ngước lên, cậu thấy Miyuki đang đứng bên cạnh, tay cầm một con dao và một quả cà chua. Cô cười khúc khích, ánh mắt đầy vẻ trêu chọc.

Miyuki không đáp lời, quay sang nhìn mẹ đang thái thịt trên thớt. Mẹ Shinji ngẩng đầu lên, ánh mắt bà dịu dàng, nhưng khóe môi lại khẽ cong lên một nụ cười tinh quái. Miyuki thấy vậy thì lại được đà trêu chọc. Cô tiến đến gần Shinji, nhìn thẳng vào mắt cậu, giọng cô đầy vẻ bí ẩn:

"Shinji này, có phải nhóc đang nhớ bạn gái không?"

Shinji đỏ mặt, không nói nên lời. Miyuki bật cười thành tiếng. Cô đưa tay lên, dùng ngón tay chọc chọc vào má Shinji, giọng trêu ghẹo.

"Ôi, nhìn kìa, mặt nhóc đỏ hết cả lên rồi, y như quả cà chua chị đang cầm này!"

"Chị cứ trêu em mãi thôi." Shinji giả vờ tức giận, nhưng khóe miệng cậu lại khẽ cong lên.

Miyuki vỗ vai cậu, ánh mắt cô đầy vẻ ấm áp. "Được rồi, chị không trêu em nữa. Nhưng chị nói thật đấy, có một cô gái để thương nhớ là một điều hạnh phúc đấy. Em may mắn lắm, Shinji à."

Shinji nhìn chị, cảm thấy lòng mình ấm áp. Cậu biết rằng, dù Miyuki có thích trêu chọc cậu, nhưng chị vẫn luôn yêu thương và ủng hộ cậu. Sau khi chị Miyuki trêu chọc, Shinji vừa ngượng vừa hạnh phúc, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp khó tả. Cậu vội vàng mở điện thoại, gõ tin nhắn trả lời Hiyori.

Shinji: Anh cũng vừa dọn nhà xong! Anh đang phụ mẹ và chị gái nấu cơm. Hơi mệt nhưng vui lắm!

Cậu nhìn quanh bếp. Mẹ cậu đang cẩn thận thái từng miếng thịt gà, động tác dứt khoát và điêu luyện. Chiếc tạp dề bà mặc tuy đơn giản nhưng làm nổi bật sự gọn gàng, thanh lịch. Tóc bà được búi cao, để lộ vầng trán rộng và đôi mắt hiền từ, vẫn lấp lánh sự ấm áp. Gần đó, Miyuki đang trộn rau trong một chiếc tô lớn. Mái tóc dài của chị khẽ đung đưa theo từng động tác. Dù tập trung vào công việc, cả hai đều nở nụ cười tươi tắn trên môi. Shinji đưa điện thoại lên, tìm một góc chụp thật đẹp, bấm nút, và gửi bức ảnh đi.

Shinji: Đây là mẹ và chị gái anh đấy!

Không lâu sau, điện thoại Shinji lại rung lên, báo hiệu tin nhắn trả lời từ Hiyori. Kèm theo là những lời khen ngợi chân thành.

Hiyori: Ôi, chị Miyuki xinh gái quá! Nhìn chị rạng rỡ quá chừng! ?

Một tin nhắn khác đến ngay sau đó, làm Shinji không khỏi bất ngờ.

Hiyori: Còn bác gái nữa! Bác không những trẻ trung mà còn toát ra một phong thái rất thanh lịch và ấm áp. Nhìn bác là em đã thấy quý mến rồi! ❤️?

Shinji đọc đi đọc lại tin nhắn, cảm thấy vô cùng tự hào. Cậu biết rằng Hiyori không chỉ khen cho có, mà cô bé thực sự nhìn thấy sự ấm áp toát ra từ gia đình cậu. Bức ảnh cậu chụp đã thành công truyền tải được không khí của một gia đình hạnh phúc, và điều đó khiến cậu cảm thấy vô cùng vui sướng.

Không ngần ngại, Shinji đưa điện thoại cho Miyuki xem. Cậu muốn chị gái mình cùng chia sẻ niềm vui này.

"Chị xem này." Shinji nói, giọng đầy phấn khởi.

Miyuki cầm lấy điện thoại, đọc tin nhắn của Hiyori. Khóe môi cô cong lên, rồi cô khẽ quay sang mẹ.

"Mẹ ơi, mẹ xem con dâu tương lai khen này."

Mẹ Sayuri vừa lau tay, vừa nhìn vào màn hình điện thoại. Bà đọc những lời khen ngợi của Hiyori, rồi bà và Miyuki nhìn nhau cười tủm tỉm, ánh mắt cả hai đều ánh lên sự tinh quái và thấu hiểu.

"Ôi, cô bé này." Mẹ Shinji vừa nói vừa mật ngọt.

"Không những xinh đẹp mà còn tinh ý nữa chứ. Đúng là mắt nhìn của Shinji nhà ta không tệ chút nào!"

"Con bé Hiyori nói đúng đấy, mẹ ơi." Miyuki bật cười thành tiếng.

"Mẹ đúng là người phụ nữ thanh lịch nhất mà con từng biết. Hay là con cũng xin một bức ảnh về mẹ đi?"

Shinji ngạc nhiên đến mức sững sờ, không nói nên lời. Gương mặt cậu đỏ bừng như một quả cà chua. Cậu biết rằng lời nói đó của mẹ không chỉ là một câu nói đùa, mà là sự chấp thuận tuyệt đối. Chị Miyuki thấy vậy thì đưa tay lên, dùng ngón trỏ chọc chọc vào má Shinji, cười khúc khích.

"Mặt em đỏ hết cả lên rồi kìa, Shinji." Bất chấp sự ngại ngùng, trong lòng cậu tràn ngập một niềm hạnh phúc khó tả. Ánh mắt của bà nhìn Shinji đầy yêu thương và hài lòng. Bà đặt tay lên vai Shinji, giọng nói đầy hóm hỉnh:

"Được rồi, con trai của mẹ. Con bé này thật tinh ý và lễ phép đấy. Vậy thì... bao giờ con đưa con gái mẹ về nhà ra mắt đây?"

Nghe mẹ nói, Shinji vừa ngạc nhiên vừa buồn cười, đôi mắt cậu mở to đầy vẻ ngỡ ngàng. Gương mặt cậu vẫn còn đỏ bừng vì ngại, nhưng cậu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, hít một hơi thật sâu rồi hóm hỉnh trêu lại mẹ, giọng đầy vẻ tủi thân giả vờ.

"Ơ mẹ, chưa gì mẹ đã nhận con gái rồi thì con thì sao ạ? Thế con không phải con trai mẹ nữa à?"

Mẹ Shinji bật cười khúc khích, bà lấy tay vỗ nhẹ vào vai cậu, ánh mắt đầy yêu thương. Bà vừa cười vừa nói.

"Mẹ cho con ra rìa đấy. Mẹ nhận con bé Hiyori làm con ruột rồi."

"Đúng rồi, nhóc ạ." Miyuki thêm vào, giọng tinh nghịch. Cô nháy mắt với bố, người đang đứng dựa vào cửa bếp, mỉm cười.

"Từ giờ, trong bếp này sẽ có hai người phụ nữ chăm sóc mẹ đấy!"

Bố Shinji bật cười sảng khoái, tiến lại gần, vỗ vai con trai. "Thôi nào, con trai. Đừng hờn dỗi nữa. Bố nghĩ đó là một sự đánh đổi tuyệt vời đấy."

Cả Miyuki và bố Shinji đều bật cười ồ lên, không khí trong nhà trở nên vui vẻ hơn bao giờ hết. Shinji ngượng ngùng, nhưng trong lòng lại tràn ngập một niềm hạnh phúc khó tả.

Shinji nhìn mẹ, nhìn chị gái, rồi nhìn sang bố. Cậu cảm nhận được sự ấm áp đang lan tỏa khắp căn phòng, từ nụ cười hiền từ của mẹ, ánh mắt đầy yêu thương của bố, cho đến ánh mắt tinh nghịch nhưng đầy thấu hiểu của Miyuki.

Shinji cất điện thoại vào túi, quay trở lại công việc phụ giúp mẹ và chị gái. Mùi thơm của những món ăn truyền thống dần lan tỏa khắp căn bếp. Tiếng dao thái thịt lách cách, tiếng nước chảy róc rách hòa cùng tiếng nói cười rộn rã, biến những công việc thường ngày thành những khoảnh khắc đáng nhớ.

Sau khi nấu xong, cả gia đình Shinji quây quần bên bàn ăn. Họ vừa ăn vừa tiếp tục những câu chuyện còn dang dở, tiếng cười giòn tan lấp đầy không gian. Bữa ăn trưa diễn ra trong không khí ấm cúng và đầy ắp niềm vui.

Sau bữa cơm, khi cả gia đình cùng nhau nghỉ ngơi, một cảm giác mong chờ len lỏi trong lòng Shinji. Cậu tìm một góc yên tĩnh, lấy điện thoại ra, tay khẽ run run. Cậu mở ứng dụng gọi video, tìm tên Hiyori và bấm gọi. Tim cậu đập mạnh, một cảm giác hồi hộp dâng lên.

Một lát sau, màn hình điện thoại sáng lên. Gương mặt Hiyori hiện ra, như một bức tranh rạng rỡ. Mái tóc vàng óng ả được tết nhẹ nhàng ở hai bên, cài thêm chiếc nơ hồng nhỏ xinh. Phần tóc còn lại xõa dài tự nhiên, mềm mại buông xuống vai. Cô mặc một chiếc áo len cổ lọ màu đen, bên ngoài là chiếc tạp dề trắng với những đường viền bèo nhún tinh tế. Hiyori mỉm cười, đôi mắt tím trong veo, lấp lánh như chứa cả ngàn vì sao. Cô đưa hai tay lên tạo dáng chữ trái tim, một cử chỉ vô cùng dễ thương.

Shinji nhìn chằm chằm vào màn hình, tim cậu hẫng đi một nhịp. Cậu cảm thấy như có một luồng điện chạy dọc sống lưng, không phải vì bất ngờ, mà vì cảm giác thân thuộc đến lạ kỳ. Hơn ai hết, cậu biết rằng cô nàng trong màn hình này đã chiếm một vị trí đặc biệt trong trái tim mình. Mặc dù chỉ gặp nhau qua màn ảnh, nhưng Shinji lại cảm thấy như đang đứng đối diện với cô, cảm nhận được sự ấm áp từ nụ cười rạng rỡ ấy.

"Anh Shinji!" Hiyori kêu lên, giọng đầy vui mừng, "Em nhớ anh quá!"

"Anh cũng nhớ em nhiều lắm." Cậu đáp, giọng nói đầy ắp sự dịu dàng. Cậu không thể giấu nổi nụ cười trên môi.

"Nhưng em trông đáng yêu và xinh lắm đấy."

Hiyori nghe xong thì phồng má, làm bộ dỗi hờn, khiến Shinji không nhịn được cười. "Anh chỉ được cái miệng dẻo." Cô nói, nhưng đôi mắt lại ánh lên vẻ tinh nghịch.

"Em đang làm gì thế?" Shinji hỏi, giọng đầy sự quan tâm.

"Em vừa dọn nhà xong và đang nghỉ ngơi." Hiyori đáp. Cô kể tiếp, giọng ríu rít.

"Mẹ em vừa làm món bánh khoai tây, ngon lắm luôn! Nhưng mà...em gái em ấy." Hiyori nói, rồi bất chợt hạ giọng.

"Akari ranh ma lắm! Vừa thấy mẹ em đặt đĩa bánh lên bàn, nó đã lén lút lấy một cái bánh to nhất rồi chạy mất!"

Hiyori vừa nói vừa diễn tả lại cảnh em gái lén lút, đưa ngón trỏ lên môi ra hiệu "suỵt", khiến Shinji bật cười thành tiếng.

"Rồi sao nữa?" Shinji hỏi, giọng đầy hào hứng, như đang xem một bộ phim.

"Thì em phải đuổi theo em ấy chứ!" Hiyori nói, cô cũng cười khúc khích.

"Akari chạy vòng quanh nhà, còn vừa chạy vừa ăn, làm vụn bánh rơi đầy sàn. Cuối cùng, em ấy vấp phải chân ghế sofa và ngã lăn quay. Bố mẹ em thấy thế thì vừa buồn cười vừa không nhịn được mà mắng yêu em ấy một trận."

 Hiyori kết thúc câu chuyện bằng một nụ cười rạng rỡ, đôi mắt cô lấp lánh sự vui vẻ.

Shinji lắng nghe chăm chú, tưởng tượng ra cảnh gia đình cô nàng quây quần bên nhau. Gương mặt cậu ngập tràn sự dịu dàng. Cậu cũng kể cho cô nghe về buổi sáng của mình, từ việc dậy sớm làm món trứng cuộn Tamagoyaki cho đến lúc cả nhà cùng nhau dọn dẹp và tìm thấy bức ảnh cũ của bà nội.

Hiyori lắng nghe chăm chú, đôi mắt lấp lánh sự cảm thông. Shinji cảm thấy thật dễ chịu khi có thể chia sẻ mọi thứ với cô. Cậu kể về cách cả nhà đã cười như thế nào khi xem lại bức ảnh, và mẹ cậu đã trêu chọc cậu ra sao.

"Mẹ anh còn trêu anh là nếu anh có bạn gái thì nhất định phải dẫn về nhà, rồi mẹ sẽ nấu thật nhiều món ngon cho ăn." Shinji dừng lại một chút, khẽ cười.

"Mẹ còn nói nếu anh dẫn em về thì mẹ sẽ nhận em làm con gái, không cần làm dâu."

Khi cậu vừa dứt lời, Shinji thấy Hiyori bất ngờ lấy hai tay ôm lấy gương mặt ửng hồng. Đôi mắt vàng hổ phách của cô mở to vì ngạc nhiên, rồi từ từ chuyển thành một nụ cười rạng rỡ. Cô bật cười thành tiếng, nhưng giọng nói lại pha lẫn chút ngại ngùng và vui sướng.

"Bác gái... bác gái nói thật ạ?" Hiyori hỏi, giọng lí nhí.

"Trời ơi, em ngại quá đi mất!" Cô vừa nói vừa vùi mặt vào hai bàn tay, lắc lắc đầu tỏ vẻ nũng nịu. Rồi cô ngước mắt lên nhìn Shinji, ánh mắt tinh nghịch.

"Thế... em có được làm con gái bác thật không đấy? Hay là anh trêu em?"

Shinji bật cười, cảm thấy một niềm hạnh phúc dâng lên trong lồng ngực. Cậu biết rằng lời nói của mẹ đã chạm đến trái tim cô, và điều đó khiến cậu cảm thấy thật ấm áp.

"Tất nhiên là thật rồi." Cậu đáp, giọng đầy tự tin.

"Nhưng anh rước em về làm dâu nhà anh cơ, không có chuyện làm con gái đâu!"

Hiyori nghe xong thì trợn tròn mắt, rồi lại bật cười. Cô đánh yêu vào màn hình, "Đồ đáng ghét! Đáng ghét mà!"

Cuộc gọi video giữa Shinji và Hiyori tiếp tục trong không khí ấm áp, ngọt ngào. Ánh sáng dịu nhẹ từ màn hình điện thoại hắt lên gương mặt Shinji, soi rõ nụ cười đang nở trên môi cậu.

Shinji nhìn vào Hiyori, đôi mắt không giấu nổi vẻ say mê. Cậu hỏi, giọng đầy tò mò: "Ngày mai là năm mới rồi. Em định làm gì?"

Hiyori mỉm cười, đôi mắt vàng trong veo lấp lánh như chứa đựng cả niềm vui của ngày lễ. Cô nghiêng đầu một chút, một cử chỉ quen thuộc mà Shinji luôn cảm thấy đáng yêu.

"Bên em có nhiều truyền thống lắm. Cả nhà sẽ mặc trang phục truyền thống để đi viếng đền thờ. Em đang định mặc một bộ kimono rất đẹp đấy!" Cô hãnh diện khoe, hai tay chắp lại trước ngực.

"Em đã chọn được một bộ màu hồng nhạt, thêu hoa anh đào. Đẹp lắm luôn!"

Trái tim Shinji đập nhanh hơn một chút. Cậu tưởng tượng ra hình ảnh Hiyori trong bộ kimono, mái tóc vàng óng ả được cài nơ hồng, đôi má ửng hồng vì lạnh. Khoảnh khắc ấy, cậu không kìm được mà thốt lên.

"Vậy à… Chắc em sẽ đẹp lắm."

Hiyori nghe xong thì má cô ửng hồng, cô lại khẽ cười khúc khích. Cô nhìn thẳng vào màn hình, ánh mắt tinh nghịch.

"Thế còn anh thì sao?" Cô làm bộ nũng nịu, giọng nói nhỏ nhẹ như một lời thì thầm.

"Anh có kế hoạch gì chưa? Hay là anh định ở nhà ăn mứt với bánh mochi cả ngày đấy nhé, Shinji-kun?" Cô cố ý kéo dài từ "Shinji-kun", giọng điệu đầy vẻ trêu chọc.

Shinji bật cười. "Anh cũng sẽ đi viếng đền với gia đình, nhưng chắc là sẽ không mặc kimono đâu." Cậu đáp lại, giọng điệu cũng pha chút hóm hỉnh.

"Với lại, nếu anh ở nhà thì ai sẽ nhìn thấy sự đẹp trai của anh?"

Hiyori nghe vậy thì bật cười thành tiếng, cô lấy tay che miệng.

"Được rồi, được rồi! Vậy thì..." Hiyori bất ngờ ghé sát vào màn hình, chỉ còn thấy đôi mắt lấp lánh của cô.

"Em sẽ chụp một tấm ảnh em mặc kimono cho anh xem nhé. Coi như là anh cũng được đi cùng em. Nhưng anh nhớ hứa là sẽ xem tấm ảnh đó suốt cả năm mới đấy! Không được nhìn tấm ảnh nào khác đâu nhé!" Cô nói, giọng điệu đầy vẻ quan trọng và ranh mãnh.

Shinji nghe thế, cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Đây không chỉ là một bức ảnh. Đó là một lời hứa, một sự chia sẻ chân thành từ một người mà cậu rất yêu thương, muốn cậu trở thành một phần trong khoảnh khắc đặc biệt của cô.

"Được chứ!" Shinji đáp, nụ cười trên môi không thể nào giấu được.

"Anh sẽ in ra để nhìn cả ngày. Anh sẽ rất mong đợi đấy!"

Hiyori nhìn Shinji cười, cô khẽ lắc đầu tỏ vẻ bó tay. "Anh nhớ đấy nhé! Tấm ảnh của em là để anh ngắm cả năm, không được ngắm ai khác đâu!" Cô nói, giọng điệu vừa nũng nịu vừa có chút nghiêm túc.

Shinji bật cười, cảm nhận được sự chiếm hữu đáng yêu từ cô. Cậu nhướn mày đáp lại: "Tất nhiên rồi, cả năm chỉ có một mình em thôi. Nhưng em cũng phải hứa với anh là ngày mai đi viếng đền, anh phải là người đầu tiên được xem ảnh em mặc kimono đấy, không được đăng lên đâu!"

Hiyori không ngờ Shinji lại đáp trả như vậy. Cô chớp mắt, rồi lại bật cười. "Anh... anh cũng chẳng vừa đâu nhé! Được thôi, em hứa."

Hai người tiếp tục trò chuyện thêm một lúc nữa. Khi cuộc gọi sắp kết thúc, Hiyori nói với giọng đầy luyến tiếc:

"Thôi, em phải tạm biệt anh rồi. Em phải đi ngủ một lát để tí chiều dậy còn đi sắm đồ với mẹ nữa."

Shinji cảm thấy hụt hẫng một chút, nhưng cậu vẫn mỉm cười. "Ừm, bảo bối ngủ ngon nhé! Chúc em mua sắm vui vẻ."

Hiyori khẽ nghiêng đầu, môi mím lại vẻ đáng yêu. Cô đưa hai bàn tay lên, ngón trỏ và ngón cái chạm vào nhau, tạo thành một hình trái tim nhỏ trên màn hình. Rồi cô nháy mắt, hôn gió một cái thật nhẹ, như gửi đi một lời chúc ngọt ngào nhất.

Shinji nhìn theo cử chỉ đó, tim cậu như tan chảy.

"Tạm biệt bảo bối của anh." Cậu thầm nói, nụ cười trên môi vẫn còn đọng lại khi màn hình điện thoại tối dần.

Bên ngoài, những bông tuyết đầu mùa đang khẽ khàng rơi, phủ một lớp chăn trắng mỏng lên những mái nhà. Tiết trời lạnh giá, nhưng trong nhà Shinji lại ấm áp và rộn ràng hẳn lên.

Sau bữa trưa và một giấc nghỉ ngắn, buổi dọn dẹp đã kết thúc, nhường chỗ cho một hoạt động quan trọng khác: trang hoàng nhà cửa để chào đón năm mới.

Đúng như lời mẹ nói, cả gia đình cùng nhau bắt tay vào việc trang hoàng. Tiếng cười nói của bố, tiếng râm ran của mẹ và chị Miyuki hòa lẫn vào nhau, tạo nên một không khí ấm cúng lạ thường.

Trong lúc Shinji và bố đang loay hoay với những vật phẩm trang trí được cất giữ cẩn thận trong một chiếc hộp gỗ cũ, mẹ cậu bỗng nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh nắng yếu ớt đang xuyên qua làn tuyết mỏng, nhảy nhót trên những cành cây.

"Thôi, việc này cứ để bố và Shinji làm." Mẹ Sayuri nói, quay sang chị Miyuki. "Hai mẹ con mình đi siêu thị để mua đồ ăn cho mấy ngày Tết. Con muốn đi không?"

Miyuki, người nãy giờ đang phụ mẹ lau dọn, vội gật đầu lia lịa, "Vâng ạ! Lâu rồi con chưa được đi siêu thị cùng mẹ."

Shinji và bố nhìn hai người phụ nữ trong nhà thay nhau khoác áo ấm, chuẩn bị đi ra ngoài, trên môi không hẹn mà cùng nở một nụ cười thật tươi. Họ biết, sau khi mẹ và chị trở về, ngôi nhà sẽ không chỉ được trang hoàng bằng những vật dụng truyền thống mà còn ngập tràn những món ăn ngon và không khí của ngày Tết.

"Này Shinji." Bố kenji cậu nói, giọng dứt khoát. "Con cầm chắc vào nhé."

"Vâng ạ." Shinji đáp, rồi hít một hơi thật sâu. Cậu cẩn thận nhấc một đầu của chiếc Kadomatsu nặng trịch lên. Mùi thông và tre tươi phảng phất trong không khí se lạnh, một mùi hương vừa quen thuộc vừa thiêng liêng. Cả hai bố con cùng nhau chầm chậm bước ra ngoài cổng, để lại phía sau những vệt chân trên nền tuyết trắng. Cả Shinji và bố đều chỉ mặc một chiếc áo len mỏng, nhưng dường như không ai bận tâm đến cái lạnh.

Hai người cẩn thận đặt hai cây Kadomatsu ở hai bên cổng. Một cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo những bông tuyết nhỏ li ti đậu lên mái tóc và vai áo của hai người . Shinji nhìn vào những hạt tuyết lấp lánh trên vai áo bố, cảm thấy một sự ấm áp lan tỏa trong lồng ngực. Cậu thầm nghĩ, cái lạnh bên ngoài không thấm vào đâu so với hơi ấm trong lòng.

Bố cậu lùi lại một bước, khoanh tay trước ngực và mỉm cười hài lòng. Ông nhìn chăm chú vào tác phẩm của hai cha con, rồi quay sang Shinji.

"Ông nội ba nói." Bố cậu cất tiếng, giọng nói đầy sự trân trọng.

"Kadomatsu giống như một lời mời, chào đón vị thần năm mới đến nhà mình."

Shinji nhìn vào khuôn mặt rạng rỡ của bố, rồi nhìn sang hai cây Kadomatsu đang đứng uy nghiêm dưới màn tuyết trắng. Cậu cảm thấy một sự ấm áp lan tỏa trong lồng ngực.

Shinji và bố quay vào nhà, tay vẫn còn tê cứng vì cái lạnh. Vừa vào đến cửa, hai người đi thẳng vào phòng khách, nơi có lò sưởi đang rực lửa. Cả hai cùng ngồi xuống chiếc ghế sofa êm ái, cảm nhận hơi ấm lan tỏa khắp cơ thể. Shinji cùng bố lấy ra một cuộn dây thừng Shimenawa được bện bằng rơm rạ khô, cùng với hai mảnh giấy trắng được gấp xoắn tinh xảo. Mio thấy vậy, liền chạy tới ngồi xuống cạnh Shinji, chăm chú nhìn bố hướng dẫn.

Bố cậu mỉm cười, ánh mắt tràn ngập sự trân trọng.

"Được rồi." Ông nói, quay sang Shinji.

"Đây là Shimekazari, một loại dây linh thiêng. Ông nội ba nói, Shimekazari giống như một tấm bùa hộ mệnh, được treo trước cổng để ngăn không cho những tà khí xấu xa vào trong nhà, đồng thời chào đón các vị thần."

Nói rồi, bố Shinji tỉ mỉ hướng dẫn cậu cách buộc hai mảnh giấy gấp xoắn vào cuộn dây. Shinji và Mio cùng nhau làm theo từng bước, cảm nhận được sự kết nối với những truyền thống mà thế hệ trước để lại. Sau khi hoàn thành, bố cậu lấy ra một chiếc thang gỗ. Cả ba bố con cùng nhau bước ra ngoài.

"Mio, con vào trong nhà đi, ở ngoài này lạnh lắm." Shinji lo lắng nói, đưa tay xoa nhẹ lên vai em gái.

Mio lắc đầu, giọng nói đầy kiên quyết. "Không sao mà anh, em muốn xem hai bố con mình làm."

Dưới màn tuyết trắng, bố và Shinji cùng nhau dựng chiếc thang ngay phía trước cổng. Bố cậu leo lên, Shinji đứng dưới giữ thang thật chắc. Những bông tuyết nhỏ li ti đậu lên tóc, trên vai áo, nhưng cả ba đều không bận tâm.

Bố Shinji cẩn thận treo Shimekazari lên phía trên của chiếc Kadomatsu. Shinji và Mio ngước nhìn, thấy những sợi rơm vàng óng nổi bật trên nền tuyết trắng, hai mảnh giấy trắng khẽ đung đưa trong gió. Trong lòng Shinji dâng lên một sự bình yên lạ kỳ. Cậu và gia đình đã cùng nhau bảo vệ và chào đón một năm mới an lành.

Khi cả hai bố con vừa bước vào nhà, Mio đã chạy tới, tay cầm hai cốc nước nóng.

"Bố và anh uống đi cho ấm." Cô bé nói, ánh mắt lấp lánh sự quan tâm

Shinji cầm lấy cốc nước nóng, cảm nhận hơi ấm lan tỏa trong lòng bàn tay. Cậu mỉm cười, rồi đưa tay xoa nhẹ đầu em gái.

"Cảm ơn em, Mio." Shinji nhìn sang bố, ánh mắt đầy sự biết ơn. "Con cảm ơn bố, bố đã chỉ cho con nhiều điều hay quá."

Bố Shinji cười hiền từ, đón lấy cốc nước nóng từ tay Mio. Ông nhấp một ngụm, rồi trêu đùa: "Mio con đúng là bình rượu mơ của bố mà."

Cả ba bố con cùng bật cười. Shinji nhìn bố và em gái, cảm thấy không gì hạnh phúc hơn khi được ở cạnh gia đình.

Khoảng một tiếng sau, cánh cửa bật mở, mang theo một làn gió lạnh. Mẹ và chị Miyuki trở về, trên má còn vương những bông tuyết trắng, đôi tay thì xách đầy những túi lớn túi nhỏ.

"Mẹ và con về rồi đây!" Miyuki vui vẻ reo lên, vừa đặt những túi đồ xuống sàn đã thấy Shinji và Mio chạy vội ra đón.

"Ôi mẹ và chị lạnh không?" Shinji hỏi, vừa nói vừa nhanh tay đỡ lấy một túi lớn từ mẹ. Mio cũng nhanh nhẹn cầm lấy một chiếc túi nhỏ hơn. Cả bốn người đứng giữa nhà, tiếng cười nói và tiếng xao động của những túi đồ tạo nên một bản nhạc rộn ràng.

Trong những chiếc túi vải, đủ loại thức ăn và đồ trang trí được bày ra: những gói bánh mochi đủ màu sắc, những chiếc bánh kẹo hình trái cây nhỏ xinh, cùng những xiên dango được bọc cẩn thận. Bên cạnh đó là những túi rau củ quả tươi ngon, những miếng cá hồi và thịt bò được đóng gói cẩn thận.

"Đây là để làm món Osechi Ryori." Mẹ vừa nói vừa chỉ vào những hộp thức ăn đã được sơ chế. Mẹ cậu nhìn những món ăn được bày ra, mắt lấp lánh sự tự hào.

"Còn đây là mứt hạt dẻ, kẹo bông gòn cho Shinji và Mio đấy."

Shinji và Mio không kìm được sự háo hức. Ba chị em cùng bố và mẹ bận rộn sắp xếp mọi thứ, cất vào tủ lạnh hay bày lên bàn. Tiếng cười nói, tiếng lạch cạch của những món đồ đan xen vào nhau, tạo nên một không khí ấm cúng lạ thường

Sau khi hoàn thành việc trang hoàng và cất dọn đồ đạc, ngôi nhà của Shinji đã lột xác hoàn toàn. Từng góc nhỏ đều tỏa ra một không khí ấm cúng và tràn ngập niềm vui. Những chiếc đèn lồng đỏ treo trên hiên, những bông hoa giấy gắn trên cửa sổ, và những chiếc dây ruy băng đủ màu sắc treo khắp nơi đã biến ngôi nhà thành một không gian lễ hội rực rỡ.

Shinji đứng giữa phòng khách, ngắm nhìn thành quả của cả gia đình. Cậu cảm thấy một niềm hạnh phúc lạ thường, nỗi cô đơn của những ngày đầu kỳ nghỉ đã tan biến hoàn toàn, nhường chỗ cho một cảm giác ấm áp và trọn vẹn.

Miyuki đến bên cạnh Shinji, vỗ nhẹ vào vai cậu.

"Nhìn nhóc kìa, lại đứng ngẩn ngơ rồi đấy." Cô trêu chọc, đôi mắt lấp lánh sự tinh nghịch.

Shinji quay sang nhìn chị. "Chị thấy không? Nhà mình đẹp quá. Em chưa bao giờ thấy nhà mình đẹp như vậy."

"Đúng thế." Miyuki nói, giọng cô dịu lại. Cô nhìn quanh, ánh mắt cũng đầy vẻ tự hào.

"Chị cũng chưa bao giờ thấy. Một năm mới sắp đến rồi, thật là thích."

Mẹ Shinji, sau khi cất nốt chiếc túi cuối cùng, đi tới ôm lấy cả hai chị em, siết chặt họ vào lòng.

"Mẹ tự hào về các con lắm." Bà nói, giọng dịu dàng. "Cảm ơn các con đã cùng mẹ và bố làm cho ngôi nhà này ấm cúng như vậy."

Cùng lúc đó, bố Kenji và Mio đã ngồi trên chiếc ghế sofa, hai bố con dựa vào nhau, mỉm cười nhìn ba mẹ con. Bố Shinji vỗ nhẹ vào vai Mio, rồi cầm lấy cốc nước nóng Mio mang ra lúc nãy.

Shinji và chị gái đứng đó, cùng nhau ngắm nhìn ngôi nhà rực rỡ dưới ánh đèn. Cậu cảm nhận được sự ấm áp từ những truyền thống gia đình, từ những lời nói và hành động của bố mẹ và chị gái. Nỗi buồn hoài niệm về năm cũ đã vơi bớt, nhường chỗ cho niềm tin vào một năm mới đầy hứa hẹn. Cậu khẽ đưa tay vào túi, cảm nhận chiếc điện thoại đang nằm đó. Màn hình điện thoại hiện lên bức ảnh Hiyori đang mỉm cười, và lòng cậu lại dâng lên một cảm giác ấm áp. Mặc dù cô ở rất xa, nhưng Shinji biết rằng, cô cũng đang cùng cậu hướng về một tương lai tươi sáng.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận