• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Khi đam mê và tình yêu hòa làm một

Chương 24: Một Đêm Giáng Sinh Đáng Nhớ

0 Bình luận - Độ dài: 6,066 từ - Cập nhật:

Hiyori cuộn mình trong vòng tay Shinji, tựa đầu vào lồng ngực ấm áp, cảm nhận từng nhịp tim đều đặn của cậu. Cô thấy thật bình yên và an toàn. Shinji khẽ siết chặt vòng tay, vùi mũi vào mái tóc thơm tho của cô, hít lấy mùi hương quen thuộc. Họ đang ngồi trên chiếc ghế sofa nhỏ trong phòng ký túc xá của Shinji, không gian ấm cúng và yên tĩnh, chỉ có tiếng nhạc Giáng sinh du dương khe khẽ.

"Anh Shinji?"

Giọng cô mềm mại như nhung, vang lên giữa không gian tĩnh lặng. Hiyori ngước lên nhìn thẳng vào cậu, đôi mắt long lanh chớp chớp đầy vẻ nũng nịu, giống như một chú mèo con.

"Anh có nghĩ... chúng ta nên công khai mối quan hệ không?"

Shinji hơi khựng lại. Tim anh lỡ một nhịp. Công khai ư? Anh chưa từng nghĩ tới. Anh đã quen với việc giữ mọi thứ riêng tư, để tình cảm của họ là một bí mật ngọt ngào chỉ hai người biết. Anh sợ những ánh mắt tò mò, những lời bàn tán có thể làm tổn thương Hiyori, làm rạn nứt sự bình yên mà họ đang có.

Nhưng khi nhìn vào đôi mắt trong veo và đầy mong đợi của Hiyori, những lo lắng của anh tan biến. Cô nàng đang ở đây, trong vòng tay anh, tin tưởng vào anh. Cô không sợ hãi. Vậy thì anh cũng không có gì phải sợ. Một cảm giác ấm áp lan tỏa trong lồng ngực, trái tim anh như tan chảy. Anh bật cười khúc khích, nhẹ nhàng đưa tay bóp lấy hai bên má mềm mại của cô.

"Bảo bối nhỏ, em cứ thích làm anh bất ngờ thôi." Anh nói, giọng đầy yêu chiều.

"Má em mềm quá này." Anh vuốt ve mái tóc vàng óng ả của cô, rồi kéo cô lại gần hơn, ôm thật chặt.

"Nếu đó là điều em muốn, thì anh đồng ý." Khuôn mặt Hiyori bừng sáng. Cô bật cười khúc khích, dụi đầu vào ngực Shinji, cảm nhận niềm hạnh phúc dâng trào.

"Thật sao? Em biết anh sẽ đồng ý mà!" cô reo lên, giọng nói tràn ngập sự vui mừng.

"Tất nhiên là thật rồi." Shinji nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu cô.

"Anh không thể từ chối bất cứ điều gì em muốn, Hiyori."

"Vậy... chúng ta sẽ công khai như thế nào?" Shinji hỏi, giọng anh có chút bối rối nhưng cũng đầy hào hứng. Anh cảm thấy như mình đang mơ, một giấc mơ đẹp đẽ sắp trở thành hiện thực.

Hiyori ngẩng đầu lên, một ý tưởng lóe lên trong đầu cô. Cô mỉm cười đầy tinh nghịch.

"Em sẽ đăng hai bài viết. Một bài bình thường trước... và một bài đặc biệt sau."

Shinji hôn nhẹ lên trán cô, ánh mắt tràn ngập yêu thương.

"Ý hay đấy, bảo bối của anh. Vậy để anh lấy điện thoại cho em."

Hiyori nhận lấy điện thoại của mình, lòng bàn tay hơi ướt đẫm mồ hôi vì hồi hộp. Cô mở ứng dụng mạng xã hội, hít một hơi thật sâu. Cô đăng bài viết đầu tiên.

Bài đăng đầu tiên: Giáng Sinh Rực Rỡ

Hình ảnh: Một bức ảnh Giáng sinh mà Hiyori đã chụp trong studio vài ngày trước. Trong ảnh, cô mặc một chiếc váy đỏ rực rỡ, đứng bên cạnh cây thông Noel được trang trí lộng lẫy bằng những quả cầu lấp lánh và dải kim tuyến vàng. Ánh đèn studio ấm áp chiếu lên mái tóc vàng óng và làn da trắng ngần của cô. Nụ cười tươi tắn của cô khiến bức ảnh trở nên rạng rỡ và tràn đầy không khí lễ hội.

Dòng trạng thái: "Merry Christmas everyone! ?✨ Mùa Giáng sinh ấm áp nhé cả nhà. Chiếc bánh wagashi này vừa đẹp vừa ngon quá! Cảm ơn món quà ngọt ngào này nhé ?."

Sau khi đăng bài viết đầu tiên, Hiyori đặt điện thoại xuống và lại vùi mình vào vòng tay của Shinji. Cô mỉm cười, cảm nhận sự hồi hộp và hạnh phúc.

Một lúc sau, khi cảm thấy đã đủ thời gian để mọi người thấy bài đăng đầu tiên, Hiyori lấy điện thoại lên. Tim cô đập rộn ràng, lòng bàn tay hơi ướt đẫm mồ hôi vì hồi hộp. Đây là khoảnh khắc cô mong chờ nhất. Cô mở album ảnh, tay khẽ run run. Cô tìm thấy một bức ảnh mà cô đã chụp một cách đầy ngẫu hứng vào ngày đầu tiên họ hẹn hò chính thức.

Shinji tò mò nhìn, rồi khẽ mỉm cười khi nhận ra bức ảnh đó. Một cảm giác ấm áp lan tỏa trong lồng ngực anh. Anh nhớ rõ khoảnh khắc này, ngày mà Hiyori đã rụt rè giấu bàn tay nhỏ của mình vào tay anh, ngại ngùng nhưng cũng đầy hạnh phúc. Đó là một khoảnh khắc anh sẽ không bao giờ quên.

Hiyori ngước lên nhìn Shinji, ánh mắt đầy trìu mến. "Anh có sợ không?" Cô khẽ hỏi.

Shinji xoa nhẹ má cô, ánh mắt tràn ngập yêu thương.

"Khi ở bên em, anh không sợ bất cứ điều gì. Cứ làm những gì em muốn, công chúa của anh."

Bài đăng thứ hai: Lời Tuyên Bố Ngọt Ngào

Hình ảnh: Một khoảnh khắc chân thật và đầy ý nghĩa. Bức ảnh chỉ chụp phần tay của hai người. Bàn tay Hiyori nhỏ nhắn, trắng trẻo, được đặt trong bàn tay to lớn, ấm áp của Shinji. Mười ngón tay của họ đan chặt vào nhau, như một sự gắn kết không thể tách rời. Nổi bật trên cổ tay của Hiyori là sợi dây chuyền bạc với hình chú đom đóm xanh lục, lấp lánh như một ngôi sao nhỏ. Bức ảnh được chụp dưới ánh đèn vàng mờ ảo, tạo nên một không gian riêng tư và lãng mạn.

Dòng trạng thái: Hoa Đã Có Chủ. ?

Người ta bảo em là đóa hoa dại, thích tự do và không muốn thuộc về ai. Nhưng bây giờ, em biết mình là một đóa hoa được người yêu thương che chở. Cảm ơn anh vì tất cả những điều ngọt ngào, những khoảnh khắc hạnh phúc mà anh đã mang đến. Cảm ơn anh đã biến Giáng sinh này trở thành một kỷ niệm đẹp nhất cuộc đời em. Giờ đây, mỗi ngày thức dậy, em đều biết mình đang được yêu thương và bảo vệ. Em yêu anh, Shinji. ❤️"

Mmmmm,

Sau khi đăng bài, Hiyori đặt điện thoại xuống và quay lại, nhào ngay vào vòng tay Shinji. Cô vùi mặt vào ngực anh, cảm nhận hơi ấm và mùi hương quen thuộc, một nụ cười tinh nghịch vẫn nở trên môi.

Cô ngước nhìn anh, ánh mắt dừng lại trên cổ cậu, nơi có vài vết đỏ mờ mờ. Cô khẽ đưa tay lên, chạm nhẹ vào những dấu vết đó, mỉm cười đầy tự mãn.

"Này, tác phẩm của em đẹp không?" Cô thì thầm, giọng nói pha chút trêu chọc.

Shinji hơi bối rối, mặt anh đỏ lên. Anh biết, những dấu vết đó là minh chứng cho một khoảnh khắc nồng nàn của họ. Thật kỳ lạ, anh lại không hề khó chịu, mà còn cảm thấy vui vẻ. Anh thích cách Hiyori đánh dấu chủ quyền một cách đáng yêu như vậy. Anh nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô.

"Anh nghĩ, tác phẩm này nên được giữ lại để làm kỷ niệm."  Shinji đáp, giọng ấm áp.

"Dù sao thì, anh cũng muốn nói, cảm ơn em, Hiyori. Cảm ơn vì đã can đảm công khai tình cảm của chúng ta." Hiyori lắc đầu, dụi mặt vào ngực anh.

"Không phải can đảm, là hạnh phúc. Em hạnh phúc vì được yêu anh, hạnh phúc vì chúng ta đã có thể chia sẻ tình yêu này với mọi người." Anh ôm chặt cô vào lòng, khẽ hôn lên mái tóc cô.

"Anh cũng vậy. Anh cũng hạnh phúc. Anh yêu em, Hiyori. Nhiều hơn bất cứ điều gì trên đời."

Đang lúc Hiyori và Shinji đang tận hưởng những giây phút ngọt ngào bên nhau, thì cánh cửa phòng ký túc xá khẽ mở ra. Vì quá chìm đắm trong không gian riêng tư, cả hai không hề để ý. Hikaru và Chitose lẳng lặng bước vào, trên tay mỗi người là ba, bốn túi đồ ăn vặt và linh tinh đủ thứ, gương mặt họ rạng rỡ và đầy vẻ bất ngờ.

Hikaru và Chitose khựng lại, im lặng nhìn cảnh tượng ngọt ngào trước mắt. Hiyori cuộn tròn trong lòng Shinji, đầu tựa vào vai cậu, gương mặt ngây thơ chìm đắm trong hạnh phúc. Shinji ôm chặt lấy cô, khẽ tựa cằm lên mái tóc mềm mại. Cả hai đều không nói gì, chỉ đang tận hưởng sự bình yên.

Trong khoảnh khắc đó, Hikaru và Chitose nhìn nhau, rồi đồng loạt nín thở. Chitose che miệng để giấu đi nụ cười, đôi mắt cô lấp lánh sự tinh quái. Còn Hikaru thì trợn tròn mắt, miệng há hốc kinh ngạc. "Chuyện này... đang thực sự diễn ra sao?" Anh tự nhủ, vừa bất ngờ vừa phấn khích.

Đột nhiên, Hiyori ngước lên, thấy hai người bạn thân đang đứng đó, cô giật mình. Mặt cô bỗng chốc đỏ bừng, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vì xấu hổ. Cô vội vàng rời khỏi vòng tay Shinji, nhưng luống cuống va vào thành bàn, suýt ngã. Shinji, dù đang bất ngờ và có chút ngượng ngùng, vẫn nhanh chóng phản ứng, đưa tay đỡ lấy cô, tránh cho cô khỏi ngã.

"Ôi trời ơi!" Hiyori la lên một tiếng nhỏ, vội vàng lấy tay che mặt.

"Mọi người... đến từ lúc nào vậy?"

Hikaru không thể nhịn được nữa, anh phá ra một tràng cười sảng khoái.

"Ha ha ha! Anh đã bảo mà! Y chang trong phim luôn! Cảnh nóng bị bắt quả tang!"

Chitose cũng cười khúc khích, cô đặt túi đồ ăn xuống bàn. "Thảo nào em gọi Hiyori không nghe máy." Cô nói, giọng đầy vẻ tinh quái.

"Chắc là đang bận tận hưởng khoảnh khắc lãng mạn."

Shinji, dù ngượng chín mặt, vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh. Cậu nhìn Hikaru, ánh mắt cậu đầy vẻ đe dọa.

"Mày... mày làm cái gì ở đây?" Cậu cố nói ra một cách nghiêm túc.

"Tao làm phiền hai người sao?" Hikaru hỏi, vẫn không ngừng cười.

"Không hổ danh là nghệ sĩ nhỉ? Tận dụng mọi khoảnh khắc để sáng tác à?"

Hiyori càng thêm ngượng, cô cúi gằm mặt xuống, không dám nhìn ai. Cô cảm thấy mình đang chui xuống đất cho xong.

"Không... không có gì đâu..." Cô lí nhí.

"Thôi nào." Chitose nói, cô lại gần Hiyori, nháy mắt tinh nghịch.

"Đừng ngượng nữa. Tình yêu của hai người đẹp thế này thì ngại gì mà không khoe!"

Hikaru cũng hùa vào trêu chọc. "Đúng đấy! Bây giờ thì tao có thể gọi Hiyori là chị dâu được rồi!"

Shinji không nói gì, chỉ khẽ lắc đầu trước những lời trêu chọc của Hikaru và Chitose. Khóe môi cậu khẽ cong lên, một nụ cười hạnh phúc không thể giấu được. Ánh mắt cậu dịu dàng nhìn Hiyori, như một lời khẳng định đầy yêu thương: "Mọi thứ đều ổn rồi, công chúa của anh."

Hiyori cũng nhìn lại cậu, cô mỉm cười. Trong lòng cô, những lời trêu chọc đó không hề khiến cô bối rối, mà lại như một chất xúc tác, khiến trái tim cô đập mạnh hơn vì hạnh phúc. Khoảnh khắc này không chỉ là sự công khai tình yêu của họ, mà còn là sự chấp nhận và chúc phúc từ những người bạn thân. Cô biết, tình yêu của họ không chỉ được xây dựng từ hai người, mà còn được nuôi dưỡng bởi sự ấm áp và sự quan tâm của những người xung quanh.

Không khí trêu chọc dần lắng xuống, nhường chỗ cho sự ngượng ngùng dễ thương của hai nhân vật chính. Hiyori nhanh chóng cúi đầu, vờ như đang bận rộn với chiếc điện thoại, lướt qua những bình luận trên bài đăng. Khuôn mặt cô vẫn còn ửng đỏ, pha lẫn giữa sự xấu hổ và một chút tự hào khó tả.

Đúng lúc đó, Hikaru đưa cho Shinji một lon nước ngọt. Khi Shinji ngửa cổ uống, cổ áo của cậu trễ xuống một chút, để lộ ra những dấu vết mờ mờ. Đó là những vết đỏ nhạt, và thậm chí còn có một dấu răng nhỏ ở xương quai xanh.

Hikaru, với đôi mắt tinh tường, ngay lập tức nhìn thấy. Anh trợn tròn mắt, lon nước ngọt trên tay suýt chút nữa rơi xuống. "Chuyện này... chuyện này vượt quá sức tưởng tượng rồi!" Anh tự nhủ.

"Này, Shinji!" Giọng cậu đột nhiên trở nên nghiêm túc hơn.

"Cổ mày... bị cái gì vậy?"

Shinji bối rối, đưa tay lên che cổ, nhưng đã quá muộn. Anh cảm nhận được hơi nóng trên mặt đang lan tỏa. Anh biết, Hikaru đã nhìn thấy. Hiyori cũng ngước lên, ánh mắt cô chạm vào những dấu vết trên cổ Shinji. Khuôn mặt cô bỗng chốc đỏ bừng như một quả cà chua chín. Cô vội vàng cúi gằm mặt xuống, xấu hổ đến mức không dám nhìn ai.

"Ôi trời ơi!" Chitose thốt lên, cô cũng đã nhìn thấy những dấu vết đó. Cô che miệng, đôi mắt tròn xoe đầy vẻ bất ngờ và thích thú. Cô quay sang nhìn Hikaru, rồi lại nhìn Hiyori, giọng nói đầy vẻ trêu chọc:

"Hiyori ... Cậu... cậu bạo dạn hơn cả bọn tớ rồi đấy!"

Hikaru cũng hùa theo, nhìn Shinji với vẻ mặt đầy vẻ tinh quái.

"Tao biết mà! Nhưng mà Hiyori, em cũng bạo quá rồi đấy!"

Hiyori xấu hổ đến mức chỉ muốn chui xuống đất. Cô lúng túng giải thích:

"Không... không phải như các cậu nghĩ đâu... Chỉ... chỉ là..." Cô nói rồi, cô đột ngột nhào vào lòng Shinji, úp mặt vào lồng ngực cậu để trốn. Trong vòng tay anh, cô cảm thấy an toàn và được che chở.

"Không nhìn thấy đâu, không nhìn thấy đâu..." Cô lí nhí.

"Thôi nào, đừng trốn nữa!" Chitose cười khúc khích, cô đưa điện thoại ra, chụp một tấm ảnh Hiyori đang trốn trong lòng Shinji.

"Tấm này phải đăng lên mạng mới được!"

Shinji ngước lên, ánh mắt cậu đầy vẻ đe doạ, nghiến răng nói:

 "Mày... mày mà đăng lên là tao sẽ..."

"Sẽ gì?" Hikaru hỏi, vẫn cười như nắc nẻ.

"Mày định làm gì? Càng làm vậy, mọi người càng biết Hiyori-chan bạo thế nào thôi!"

Hikaru khẽ huých tay Chitose, nói nhỏ. "Này, chúng mình yêu nhau lâu rồi mà chưa thấy dấu ấn như thế này bao giờ đấy. Hiyori-chan đúng là cao thủ tình trường!"

Chitose cũng cười khúc khích.

"Đúng rồi đấy! Bọn mình phải học hỏi Hiyori mới được! Để xem tuần sau ai là người có nhiều dấu ấn nhất!"

Shinji im lặng, nhưng khóe môi cậu khẽ cong lên, một nụ cười hạnh phúc không thể giấu được. Ánh mắt cậu dịu dàng nhìn Hiyori.

Hiyori cũng nhìn lại cậu, cô mỉm cười. Trong lòng cô, những lời trêu chọc của hai người bạn thân không hề khó chịu, mà trái lại, nó mang đến một cảm giác ấm áp và hạnh phúc. Cô biết, cô và Shinji không hề đơn độc. Tình yêu của họ không chỉ là những lời nói, mà còn là những hành động, những dấu vết ngọt ngào và đáng yêu.

Tiếng cười dần lắng xuống, không khí trong phòng trở lại bình thường, nhưng sự ngượng ngùng vẫn còn vương lại. Hiyori nhẹ nhàng tách khỏi vòng tay Shinji, khuôn mặt vẫn còn ửng đỏ. Cô ngước nhìn cậu, bắt gặp ánh mắt dịu dàng và đầy yêu thương, khiến trái tim cô lại đập lỗi một nhịp. Hiyori nhanh chóng đứng dậy, đi đến ngồi cạnh Chitose, vờ như đang bận rộn với chiếc điện thoại để giấu đi sự bối rối.

Chitose thấy Hiyori ngồi xuống, cô liền ôm chầm lấy cô bạn.

"Này Hiyori, cậu bạo dạn hơn cả tớ rồi đấy! Làm tớ sốc quá trời luôn!" Chitose nói, giọng cô đầy vẻ tinh nghịch.

Hiyori chỉ mỉm cười, dụi đầu vào vai Chitose, cố giấu đi khuôn mặt vẫn còn ửng đỏ.

"Thôi mà, đừng trêu tớ nữa..."

Trong khi đó, Hikaru tiến lại gần Shinji, khoác vai cậu. "Này, bạn thân. Tao thật sự nể mày đấy!"

Shinji nhướn mày, nhìn Hikaru. "Nể gì?"

"Nể mày làm được Hiyori-chan bạo dạn như thế!" Hikaru nói, rồi anh cười lớn.

"Tao và Chitose yêu nhau lâu rồi mà còn chưa bạo bằng hai đứa mày đấy! Thật sự là... tao khâm phục hai người!"

Shinji chỉ khẽ mỉm cười, ánh mắt cậu dịu dàng nhìn Hiyori. "Chỉ là... tình yêu thôi."

Ánh đèn vàng ấm áp từ chiếc đèn trần hắt xuống, bao trùm không gian quán nhỏ. Bốn người ngồi quây quần bên một chiếc bàn gỗ sồi, thưởng thức bữa ăn ấm cúng. Những món ăn đã vơi đi một nửa, chỉ còn lại những câu chuyện và tiếng cười rộn rã.

"Vậy là cuối cùng cậu cũng có người chịu hốt rồi đấy nhé, Hiyori!" Hikaru trêu chọc, nháy mắt tinh nghịch.

"Thế là đủ cặp hết cả rồi, không còn ai lẻ bóng nữa đâu!"

"Đúng đấy." Chitose bật cười đồng tình, siết chặt tay Hikaru.

"Nhớ mời cả bọn đi ăn cưới thật hoành tráng vào đấy nhé! Không thì bọn tớ phá đám đấy."

Hiyori ngại ngùng gật đầu, má ửng hồng. Shinji bên cạnh chỉ mỉm cười hiền lành, nắm lấy tay cô như một lời trấn an.

"Còn em thì đang nghĩ, hay mình mở một quán cà phê nhỏ nhỉ?" Chitose mơ màng nói, vừa nhâm nhi cốc trà. Cô quay sang Hikaru.

"Anh nghĩ sao? Mùa đông này làm thêm mấy món bánh ngọt, chắc sẽ đắt khách lắm!"

"Ôi dào." Hikaru giả vờ thở dài.

"Nghe là biết lại muốn bóc lột sức lao động của tui rồi. Nhưng mà... cũng được. Chỉ cần có người pha cà phê ngon như em là được." Anh nói, rồi đặt một nụ hôn nhẹ lên tóc Chitose

Khi không khí đang vui vẻ, bất chợt Hikaru tinh ý nhìn thấy một vết lạ trên cổ Shinji, rồi anh lại liếc nhìn Hiyori với ánh mắt đầy vẻ tinh quái. Cậu ta nheo mắt, khẽ nghiêng đầu, ra chiều chăm chú quan sát.

"Này, Shinji." Giọng Hikaru đầy vẻ trêu chọc.

"Mày có biết vết này sẽ lâu mờ lắm không? Mai đi học mà lộ ra thì sao nhỉ? Cả trường sẽ nghĩ thế nào?"

Shinji bối rối, vội vàng kéo cổ áo lên, tay kia che đi một cách vụng về.

"Không... không có gì đâu." Hiyori thì chớp mắt bất ngờ, cô lúng túng thanh minh.

"Không... không phải như các cậu nghĩ đâu... Đây... đây là vết muỗi cắn mà!"

Chitose cười khúc khích, cô lại gần Shinji, tinh nghịch kéo cổ áo cậu xuống một chút.

"Ôi, vết này đậm thế cơ à? Vết cắn của con muỗi 37 độ C à ? Hiyori, cậu đúng là bám người yêu mà!"

"Này." Hikaru hỏi, giọng bỗng trở nên nghiêm túc hơn.

"Tao hỏi thật đấy, mai mày định đến trường với cái vết đấy à? Nếu thầy cô nhìn thấy thì sao?"

Hiyori bỗng giật mình. "À... hình như mai anh còn thuyết trình cùng với chị Haruna nữa mà."

"Chị Haruna nào cơ?" Hikaru cau mày, chăm chú nhìn Shinji.

"Nghe vẻ thân thiết thế nhỉ, Hiyori? Này, Shinji, cô nàng nào đấy?"

Chitose đang cười bỗng ngừng lại, ánh mắt trở nên chăm chú hơn.

"Chị Haruna á? Chị khóa trên cùng ngành với anh Shinji, người tóc dài nâu hơi xoăn nhẹ ấy hả?" Chitose quay sang Hiyori, đôi mắt bất ngờ.

Hiyori gật đầu, cũng có vẻ ngạc nhiên không kém. "Vâng ạ, chị ấy là bạn thân cũng là người hướng dẫn của em mà!"

Chitose lại càng ngạc nhiên hơn, vỗ tay một cái bốp.

"À, ra thế! Chị ấy rất giỏi và xinh đẹp mà. Trước chị học một môn đại cương chung lớp với hai anh chị, thấy hai người thảo luận rất ăn ý."

Hiyori cười nhẹ, trong lòng cảm thấy ấm áp. Shinji cũng mỉm cười dịu dàng, nắm lấy tay cô. Cậu biết rằng, Hiyori hoàn toàn tin tưởng vào tình cảm của cậu dành cho cô, và cô cũng tự tin vào mối quan hệ của họ.

Hiyori sững sờ, ánh mắt chuyển từ Shinji sang Chitose. Cô không ngờ Chitose lại biết về Haruna.

"Thật không đấy?" Hikaru lên tiếng, giọng đầy vẻ trêu chọc.

"Thì ra người con gái mà mày nói chuyện suốt cả tối hôm nọ là Haruna à! Hiyori-chan, coi chừng nhé! Dấu ấn kia chưa chắc đã đủ để giữ chân người ta đâu."

Shinji ôm lấy vai Hiyori đang bất ngờ, ánh mắt cậu dịu dàng nhìn cô. Cậu biết, dù cho có phải giấu đi những dấu vết ngọt ngào này, thì cậu vẫn cảm thấy hạnh phúc. Vì những dấu vết đó, là minh chứng cho tình yêu của Hiyori dành cho cậu.

Đúng lúc đó, Chitose mang ra một chiếc bánh kem Giáng sinh nhỏ xinh. Chiếc bánh hình tròn, phủ một lớp kem vani trắng muốt, điểm xuyết những quả dâu tây đỏ mọng và những hạt cốm đủ màu sắc lấp lánh như tuyết. Cô nhanh chóng lấy dao cắt, nhưng trong lúc đùa giỡn, Chitose vô tình bôi một chút kem lên chóp mũi Hikaru.

"Này!" Hikaru la lên, rồi anh cũng lấy một chút kem, bôi lên chóp mũi Chitose.

Chitose cười khúc khích, rồi cô nhìn Shinji và Hiyori. "Đến lượt hai người đấy!"

Hiyori ngại ngùng, nhưng Shinji lại lấy một chút kem, nhẹ nhàng bôi lên đầu mũi cô.

"Đừng sợ." Cậu nói, giọng cậu trầm ấm. "Nó rất ngọt đấy."

Hiyori nhìn Shinji, cô cảm thấy một sự ấm áp lan tỏa trong lòng. Cô lấy một chút kem, bôi lên mũi Shinji, rồi cả hai bật cười. Bốn người ngồi lại, cùng nhau thưởng thức chiếc bánh kem, không khí vui vẻ và ấm áp.

Sau khi ăn xong, Chitose lấy ra một bộ bài đã được xáo kỹ, đặt xuống giữa bàn. Ánh mắt cô lấp lánh sự tinh nghịch.

"Nào! Chúng ta chơi Thật hay Thách đi!" Cô reo lên.

"Luật thì đơn giản thôi, ai thua sẽ phải chịu hình phạt nhé!"

Hiyori, Shinji và Hikaru đều hào hứng đồng ý, chuẩn bị tinh thần cho một buổi tối đầy tiếng cười. Chitose cầm lá bài đầu tiên, ra vẻ bí hiểm.

"Anh Hikaru, Thật hay Thách?"

"Thách!" Hikaru tự tin nói, khoanh tay trước ngực. Cậu luôn là người thích mạo hiểm và không ngại những trò nghịch ngợm.

"Vậy thì..." Chitose cười tinh quái, ánh mắt xoáy vào Hikaru.

"Anh hãy đứng lên và hát một bài hát Giáng sinh bằng giọng vịt đực đi!"

Nghe xong, Hikaru ngượng ngùng xoa gáy, nhưng rồi anh cũng nhún vai, bật cười thành tiếng. Anh đứng phắt dậy, vừa vỗ tay vừa hát một cách rất hài hước, khiến cả ba người còn lại đều phá lên cười giòn tan. Shinji cười đến nỗi phải đưa tay ôm bụng, còn Hiyori thì không ngừng lắc đầu. Chitose cười sặc sụa, nước mắt chảy ra vì quá vui.

Đến lượt Hiyori. "Thật hay Thách?"

"Thật." Hiyori nói, vì cô muốn có cơ hội để khám phá thêm những điều về Shinji.

Chitose đưa ra câu hỏi, ánh mắt đầy sự tò mò. "Cậu có thấy Shinji đã bao giờ làm một điều gì đó lãng mạn hơn những gì cậu mong đợi không?"

Hiyori nhìn Shinji, ánh mắt cô lấp lánh yêu thương. Một nụ cười hạnh phúc nở trên môi cô.

"Có chứ. Anh ấy đã tự tay làm một cuốn album ảnh cho tớ, ghi lại từng khoảnh khắc chúng ta bên nhau. Và cả chiếc vòng cổ hình đom đóm mà anh tặng nữa. Nó... nó còn lãng mạn hơn cả những gì tớ từng mơ ước."

Shinji nhìn Hiyori, khóe môi cậu khẽ cong lên. Một niềm hạnh phúc dâng trào trong lòng cậu. Cậu đưa tay vuốt nhẹ mái tóc cô, như một lời cảm ơn chân thành. Mặc kệ ánh mắt ghen tị của Hikaru và Chitose, cả hai chìm vào thế giới riêng, chỉ có nụ cười và ánh mắt ấm áp dành cho nhau.

Đến lượt Shinji. "Thật hay Thách?"

Shinji suy nghĩ một chút, rồi cậu nhìn Hiyori, ánh mắt trở nên sâu lắng hơn. "Thách."

Chitose cười lớn, cảm giác như đã chờ đợi điều này từ lâu.

"Tuyệt vời! Vậy thì... anh hãy hôn Hiyori một nụ hôn thật ngọt ngào trước mặt bọn em đi!"

Shinji hơi bối rối, nhưng rồi cậu cũng chấp nhận lời thách. Cậu quay sang Hiyori, đưa tay nhẹ nhàng nâng cằm cô, khẽ cúi xuống và đặt một nụ hôn lên môi cô. Nụ hôn nhẹ nhàng, nhưng đầy tình cảm. Khi môi họ rời nhau, Hiyori vẫn còn đỏ mặt, còn Hikaru và Chitose thì đồng loạt vỗ tay, hò reo, cổ vũ như đang xem một màn trình diễn đỉnh cao vậy.

Đến lượt Hikaru. "Thật hay Thách?"

"Thật." Hikaru nói, anh nhìn Chitose, ánh mắt tràn ngập yêu thương.

"Nói một điều cậu yêu tớ nhất, được không?"

"Sự thẳng thắn, dũng cảm và trái tim ấm áp của cậu." Chitose nói, rồi cô chủ động hôn lên má Hikaru. Cả hai mỉm cười nhìn nhau, và những người còn lại đều cảm thấy ấm áp trước tình cảm của họ.

Sau những tràng cười sảng khoái và những phút giây lắng đọng của Thật hay Thách, Hikaru chợt nảy ra một ý tưởng tuyệt vời. Anh đứng dậy, lục lọi trong chiếc balo rồi lấy ra một chiếc máy chiếu mini.

"Ê này! Giáng sinh mà không có gì mạnh thì chán lắm!" Hikaru nhếch mép cười, giơ cao một chiếc USB.

"Để tao xem... à đây rồi!" Anh cắm USB vào laptop và kết nối với máy chiếu mini rồi chiếu trên bức tường trống đối diện, một khung hình lớn dần hiện ra. "Phim kinh dị đêm Giáng sinh! Giờ thì y như rạp chiếu phim thu nhỏ luôn!"

Chitose rụt người lại, ôm chặt cánh tay anh. "Thôi đi, Hikaru! Em sợ ma lắm!"

"Xời, có anh ở đây rồi sợ gì!" Hikaru vỗ ngực tự tin, nhưng ánh mắt anh cũng có chút lung lay khi thấy hình ảnh một bóng ma trắng bệch lờ mờ trên màn hình. "Với lại, chúng ta có hẳn bốn người cơ mà!"

Hiyori cũng có vẻ hơi e ngại, khẽ nép sát vào Shinji. Shinji im lặng, nhưng vòng tay ôm cô chặt hơn một chút. Cậu không mấy hứng thú với phim kinh dị, nhưng nếu Hiyori sợ và cần chỗ dựa, cậu sẽ ở bên cạnh cô.

"Hay là mình xem phim gì đó nhẹ nhàng hơn đi?" Hiyori đề nghị, giọng cô hơi dè dặt.

"Không sao đâu, Hiyori.” Chitose trấn an cô, dù giọng cô cũng không chắc chắn lắm. "Có Shinji ở đó rồi mà. Anh ấy sẽ bảo vệ cậu."

Thế là cả bốn người cùng nhau ngồi xuống, co ro trước màn chiếu. Ánh đèn trong phòng được tắt bớt, chỉ còn lại ánh sáng mờ ảo phát ra từ máy chiếu, tạo nên một không khí càng thêm rùng rợn.

Bộ phim bắt đầu với những tiếng kẽo kẹt đáng sợ và những hình ảnh nhá nhem trong căn nhà bỏ hoang. Màn hình lớn trên tường khiến mọi thứ trở nên chân thực hơn bao giờ hết. Ngay từ những giây đầu tiên, Chitose đã bắt đầu rụt người lại, thi thoảng lại khẽ kêu lên và vùi mặt vào vai Hikaru. Cô không dám nhìn thẳng vào màn hình, chỉ hé mắt nhìn trộm qua kẽ tay, mỗi lần tiếng động bất ngờ vang lên lại giật mình run rẩy.

Hiyori nắm chặt tay Shinji, ngón tay cô lạnh toát. Mỗi khi có cảnh jump scare bất ngờ, cô lại nhắm chặt mắt và rúc sâu hơn vào lòng cậu, cố gắng nín thở và che tai để không nghe thấy những âm thanh đáng sợ. Shinji im lặng ôm cô, thỉnh thoảng lại khẽ xoa xoa tay cô để trấn an. Dù không thích phim kinh dị, nhưng cảm giác được Hiyori tin tưởng và tìm đến mình khiến trái tim cậu ấm áp.

Hikaru bên cạnh cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng thỉnh thoảng anh cũng giật mình thon thót, cố gắng che đi sự sợ hãi bằng cách bóp tay Chitose thật chặt.

Đến một cảnh con ma bất ngờ xuất hiện ngay sau lưng nhân vật chính, Chitose hét lên một tiếng thất thanh rồi nhảy cả người lên, ôm chặt cứng lấy Hikaru. Hikaru cũng giật bắn mình, suýt nữa thì ngã khỏi ghế.

Đến một cảnh máu me đáng sợ, Hikaru rít lên một tiếng, đột ngột nhảy cả người sang bên Shinji.

"Này Shinji! Lại đây! Cho tao mượn vai mày!" Anh run rẩy nói, rúc vào sau lưng người Shinji. Chitose cũng theo sau, ôm chặt lấy tay Shinji, cả người cô run lẩy bẩy

"Ê, này!" Shinji lên tiếng, vừa ngạc nhiên vừa buồn cười.

"Làm gì vậy hả? Hai người sang đây làm gì?"

Hikaru vẫn run rẩy, giọng lí nhí: "Tao... tao sợ quá!" Chitose gật đầu phụ họa, mặt tái mét. Cô giấu mặt vào lưng Shinji, chỉ dám hé mắt nhìn ra.

Hiyori lại nhắm chặt mắt và rúc sâu hơn vào lòng Shinji, cả người run lên bần bật, hơi thở dồn dập. Dù sợ hãi đến mức ấy, cô vẫn cố gắng hé mắt nhìn trộm qua kẽ tay, không muốn bỏ lỡ một giây phút nào của bộ phim.

Hiyori, trong vòng tay Shinji, bật cười khúc khích. Cô nhìn hai người bạn đang co ro bên cạnh, cảm thấy một sự ấm áp lan tỏa trong lòng. “Hóa ra không chỉ có mình sợ.” Cô nghĩ, rồi cô lại rúc sâu hơn vào lòng Shinji, cảm nhận nhịp tim của cậu đập đều đặn.

Shinji, dù bị hai người bạn chiếm đoạt một nửa người, nhưng vẫn nhẹ nhàng ôm Hiyori, khẽ hôn lên trán cô.

"Không sao đâu, chỉ là phim thôi mà." Cậu thì thầm. “Tối nay chắc chắn sẽ có người không ngủ được rồi.” Cậu nghĩ, khẽ mỉm cười.

Khoảnh khắc đó, giữa không khí căng thẳng và rùng rợn của bộ phim, Hiyori cảm thấy một sự an toàn và ấm áp kỳ lạ. Cô mở mắt, nhìn lên khuôn mặt Shinji trong ánh sáng mờ ảo. Ánh mắt cậu dịu dàng và đầy quan tâm, xua tan đi mọi sợ hãi trong lòng cô. Cô khẽ mỉm cười, rồi lại tựa đầu vào ngực cậu, tiếp tục xem phim, nhưng giờ đây, nỗi sợ hãi đã vơi đi rất nhiều.

Cứ như vậy, đêm Giáng sinh của họ trôi qua với những tiếng hét thất thanh, những cái ôm chặt, và những nụ cười ngượng nghịu. Dù bộ phim kinh dị có đáng sợ đến đâu, thì sự hiện diện của những người yêu thương bên cạnh đã biến nó thành một kỷ niệm đáng nhớ và ngọt ngào theo một cách rất riêng.

Sau khi bộ phim kết thúc, đồng hồ cũng đã điểm 10 giờ đêm. Ngoài trời, những bông tuyết đầu mùa bắt đầu rơi, chậm rãi và nhẹ nhàng. Khí hậu chuyển lạnh đột ngột, gió thổi buốt giá qua từng khe cửa sổ. Cả bốn người vội vã thu dọn đồ đạc, mặc những chiếc áo ấm dày cộm và quấn khăn choàng kín mít.

Hikaru và Shinji khoác áo, cùng nhau đưa hai cô nàng về ký túc xá nữ. Trên đường đi, không khí vẫn còn chút căng thẳng. Hiyori và Chitose, dù đã cố gắng trấn an bản thân, vẫn cứ ôm chặt lấy tay người yêu mình, rúc sâu hơn vào cánh tay họ mỗi khi một cơn gió lạnh ùa qua.

"Trời lạnh quá..." Hiyori rùng mình, khẽ nói.

"Tuyết rơi rồi này."

Shinji nhìn lên, những bông tuyết trắng muốt đang bay lất phất trong ánh đèn đường vàng nhạt, tạo nên một khung cảnh lãng mạn nhưng cũng đầy cô đơn. Cậu siết chặt tay cô hơn, cố gắng truyền hơi ấm cho cô.

Khi đến trước cổng ký túc xá nữ, bốn người dừng lại. Chitose và Hiyori vẫn chưa muốn rời xa.

"Thôi, bọn em vào nhé." Chitose nói, giọng cô hơi buồn.

"Tạm biệt hai anh, chúc hai anh ngủ ngon!"

Hikaru hôn lên trán Chitose. "Ngủ ngon nhé, công chúa của anh."

Đến lượt Hiyori. Cô ngước nhìn Shinji, đôi mắt cô lấp lánh dưới ánh đèn đường. Cô cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay cậu, nhưng cũng cảm nhận được cái lạnh đang len lỏi qua từng kẽ ngón tay. Đột nhiên, Hiyori cởi chiếc khăn quàng cổ của mình ra, một cách cẩn thận quấn quanh cổ Shinji, chỉnh lại cho ngay ngắn.

"Anh Shinji." Cô nói, giọng cô nhẹ nhàng.

"Anh đi đường về cẩn thận nhé. Khăn này... sẽ giúp anh ấm hơn một chút."

Shinji ngạc nhiên, nhẹ nhàng chạm vào chiếc khăn, ánh mắt nhìn cô đầy yêu thương.. Khăn của cô, vẫn còn vương mùi hương của cô, quấn quanh cổ cậu, mang lại một cảm giác ấm áp đến lạ kỳ. Cậu khẽ cúi xuống, hôn lên trán cô. Nhưng Hiyori lại khẽ kiễng chân lên, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên môi cậu. "Ngủ ngon nhé, anh yêu."

Shinji mỉm cười, ánh mắt cậu dịu dàng và đầy vẻ yêu thương.

"Ngủ ngon nhé, bảo bối nhỏ. Mơ thấy những điều đẹp đẽ."

Hiyori mỉm cười, rồi cả hai cô nàng cùng nhau bước vào ký túc xá. Shinji và Hikaru đứng đó, nhìn theo bóng lưng của hai người.

Shinji và Hikaru đi về ký túc xá nam. Con đường vắng vẻ, chỉ còn tiếng bước chân của hai người. Những bông tuyết vẫn rơi, phủ một lớp mỏng lên những chiếc xe đạp, lên những cành cây trơ trụi.

"Này Shinji, đêm nay tao thấy vui lắm." Hikaru phá vỡ sự im lặng.

"Và tao cũng thấy lạnh nữa..."

"Ừ." Shinji đáp. "Tao cũng vậy."

Cậu đưa tay lên, chạm vào chiếc khăn quàng cổ của Hiyori. Cảm giác ấm áp từ chiếc khăn, từ nụ hôn của cô, khiến trái tim cậu bỗng trở nên nóng bừng.

"Mày có thấy... hai chúng ta thay đổi nhiều không?" Hikaru nói tiếp.

"Ngày xưa, mày với tao chỉ biết mỗi việc học và chơi game. Bây giờ thì... chúng ta có thêm những người mà chúng ta yêu thương."

Shinji nhìn lên bầu trời đêm, những bông tuyết vẫn rơi.

"Đúng vậy. Cuộc sống của chúng ta đã có thêm nhiều màu sắc hơn."

"Tình yêu thật sự kỳ diệu, phải không?" Hikaru nói, rồi anh bật cười.

"Tao chưa bao giờ nghĩ rằng, hai thằng bạn thân chúng ta lại có thể tìm thấy hạnh phúc theo cách này."

Shinji mỉm cười, anh khoác vai Hikaru.

"Mày cũng vậy. Mày và Chitose cũng rất hạnh phúc."

Hai người bạn thân cùng nhau bước đi, trò chuyện về những chuyện đã qua, về những dự định trong tương lai. Đêm Giáng sinh này, dù không có những món quà hay bữa tiệc xa hoa, nhưng họ đã có được những điều quý giá nhất: tình yêu và tình bạn.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận