Vol 2 Khi đam mê và tình yêu hòa làm một
Chương 23 Dấu Ấn Chiếm Hữu và Lời Thú Nhận Ngọt Ngào
0 Bình luận - Độ dài: 4,893 từ - Cập nhật:
Tiếng chuông tan học cuối cùng trong ngày vang lên dứt khoát, mạnh mẽ, phá vỡ sự tĩnh lặng cuối ngày của lớp học. Ngay lập tức, cả lớp vỡ òa trong tiếng reo hò, tiếng ghế kéo ken két trên sàn nhà và những câu chuyện rôm rả về kế hoạch Giáng sinh sắp tới. Không khí lớp học vốn dĩ nghiêm túc bỗng chốc trở nên náo nhiệt và tràn ngập sự háo hức.
Hiyori không vội vã rời đi. Cô vẫn ngồi lại, gác cằm lên bàn, lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh nắng chiều mùa đông vàng nhạt phủ lên mái tóc vàng nhạt mềm mại của cô, làm nổi bật đường nét thanh tú trên gương mặt. Đôi mắt Hiyori, thường ngày trong veo, giờ đây phảng phất một nỗi buồn xa xăm. Cô thích những khoảnh khắc tĩnh lặng như thế này, khi mọi ồn ào đã tan đi, chỉ còn lại những suy nghĩ của riêng mình.
"Này Hiyori-chan, cậu chưa về à?"
Rina đi tới, đôi mắt to tròn lấp lánh vẻ tinh nghịch, mái tóc bob ngắn ngang cằm khẽ lay động theo từng bước chân. Nước da trắng hồng và nụ cười rạng rỡ của cô ấy luôn khiến mọi người cảm thấy vui vẻ. Cô ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh. Theo sau là Yumi, cô bạn có gương mặt thanh tú, mái tóc dài thẳng mượt mà buông xõa ngang lưng, và giọng nói nhỏ nhẹ, từ tốn. Yumi luôn mang lại cảm giác dịu dàng, điềm đạm. Hiyori khẽ ngước lên, nở một nụ cười mệt mỏi.
"Ừ, tớ muốn ngồi lại một chút. Hôm nay có vẻ tớ hơi mệt."
"Tớ hiểu rồi." Yumi nói, giọng đồng cảm, khẽ đặt tay lên vai Hiyori một cách nhẹ nhàng.
"Nhưng mà, nay là Giáng sinh rồi mà. Cậu không có kế hoạch gì với anh Shinji à?"
Hiyori hơi ngạc nhiên. Bận rộn với lịch trình dày đặc đã khiến cô quên đi ngày lễ quan trọng này. “Giáng sinh à?” Cô ngẫm nghĩ một lát rồi khẽ lắc đầu, ánh mắt thoáng chút thất vọng.
"Anh ấy có lẽ bận rộn với dự án mới, nên tớ chưa có kế hoạch gì cả." Một cảm giác hụt hẫng chợt len lỏi trong lòng cô.
"Thế còn hai cậu thì sao?" Hiyori hỏi lại, giọng có chút tò mò, đôi tay khẽ đan vào nhau trên bàn.
"Các cậu có kế hoạch gì chưa?"
"Đương nhiên là có rồi!" Rina reo lên đầy phấn khích, hai tay chống nạnh, đôi mắt sáng rực.
"Tớ và Yumi sẽ đi mua sắm ở Shibuya, chắc chắn sẽ rất vui!" Yumi mỉm cười nhẹ nhàng:
"Ừ, chúng tớ định mua một vài món quà Giáng sinh và đi ngắm cây thông lớn."
"Tuyệt thật." Hiyori nói, nở một nụ cười gượng gạo, rồi lại hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ.
Nhận ra sự buồn bã trong mắt Hiyori, đôi mắt Rina lại sáng lên đầy tinh quái, như vừa nghĩ ra một trò gì đó.
"Thế thì cậu đã chụp bộ ảnh Giáng sinh chưa? Bọn tớ có thể phụ cậu đi chụp cho!" Hiyori mỉm cười lắc đầu.
"Cảm ơn các cậu, nhưng tớ đã chụp xong rồi."
"Thật sao?" Yumi hỏi, đôi mắt tròn xoe ngạc nhiên.
"Cậu chụp khi nào vậy? Chắc chắn đẹp lắm đúng không?"
"Đương nhiên rồi!" Rina nói, vỗ tay một cái thật kêu.
"Cho bọn tớ xem một tấm được không? Một tấm thôi cũng được mà!"
Hiyori do dự một chút rồi lấy điện thoại ra. Cô định tìm một bức ảnh Giáng sinh trong thư viện ảnh, nhưng vô tình lại đưa luôn màn hình khóa cho hai người xem. Màn hình khóa của cô là một bức ảnh selfie trước gương, nơi Shinji đang ôm lấy cô từ phía sau, cằm tựa vào vai cô. Trong bức ảnh, Hiyori nở một nụ cười hạnh phúc, thể hiện một khoảnh khắc thật ấm áp và thân mật.
Cả Rina và Yumi đều sững sờ. Rina khẽ thốt lên, mắt mở to kinh ngạc:
"Ôi trời ơi... Hiyori-chan, tớ không ngờ đấy! Sao cậu lại giấu bọn tớ kỹ thế?"
Yumi cũng không thể tin vào mắt mình. Cô che miệng, thì thầm đầy kinh ngạc:
"Thật... thật sự là hai người à? Tình cảm đến thế cơ mà! Cậu nói là cậu không có kế hoạch gì với Shinji-kun mà!"
Khuôn mặt Hiyori đỏ bừng, cô vội vàng giật lấy điện thoại. Cô lắp bắp:
"Không... không phải như các cậu nghĩ đâu! Đây... đây chỉ là một bức ảnh bình thường thôi mà..."
Lời giải thích yếu ớt và rời rạc, chẳng thể che giấu được sự bối rối của cô. Đúng lúc đó, một giọng nói vui vẻ bất ngờ vang lên từ phía sau:
"Các em đang xem gì mà bí mật thế?"
Đó là Haruna, là một chị khoá trên đồng thời cũng là bạn thân của cả ba người, với mái tóc dài uốn xoăn nhẹ nhàng màu nâu sôcôla, đôi mắt tinh anh và nụ cười rạng rỡ. Cô khoác trên người một chiếc áo khoác phao màu be, hai tay đút túi, toát lên vẻ năng động và hoạt bát. Cô tiến lại gần, vừa kịp nhìn thấy bức ảnh trên màn hình điện thoại, và cũng không khỏi ngạc nhiên.
"Ôi trời ơi... Hiyori-chan, em giấu kỹ quá đấy!" Haruna cười khúc khích, chọc ghẹo.
"Trông em với Shinji tình cảm thế này mà bảo không có gì à?" Thấy Hiyori càng thêm lúng túng, Haruna nháy mắt tinh nghịch, rồi ghé sát vào Yumi, thì thầm một điều gì đó khiến Yumi mỉm cười.
Haruna tiếp lời, ánh mắt lóe lên sự tò mò:
"À, chị cũng quen Shinji đấy," Haruna nói. "Chị cùng ngành với cậu ấy mà. Chị học chung với cậu ấy khá nhiều. Bất ngờ thật! Không ngờ hai người lại... như thế này!"
Rina vội vã hỏi: "Thật á? Chị quen anh Shinji ư?"
Haruna khoanh tay, ra vẻ bí hiểm: "Thì... bọn chị hợp tác với nhau khá nhiều trong học tập và công việc thiết kế in ấn. Shinji là người rất tài năng và có trách nhiệm. Nhưng chị không ngờ cậu ấy lại thân với Hiyori đến thế này!"
Hiyori ngại ngùng giải thích: "Bọn em... bọn em quen nhau cũng lâu rồi. Nhưng anh ấy bận rộn nên em... em không muốn làm phiền."
Rina cười lớn: "Làm phiền gì chứ! Tớ thấy tình cảm của hai người đáng yêu quá! Hiyori, cậu phải chia sẻ với bọn tớ chứ!"
Thấy Hiyori đã bớt bối rối hơn, Haruna chuyển chủ đề, lấy ra từ trong túi xách một chiếc hộp nhỏ màu đỏ.
"Thôi được rồi, không trêu em nữa. Nhân tiện, chị có quà Giáng sinh cho các em đây."
Haruna mở hộp quà, bên trong là ba chiếc kẹp tóc xinh xắn. Một chiếc hình ông già Noel nhỏ nhắn, một chiếc hình cây thông lấp lánh và một chiếc hình bông tuyết trắng muốt.
"Chị thấy các em đều thích Giáng sinh nên đã chuẩn bị một chút quà nhỏ này. Chúc các em có một mùa lễ hội thật vui vẻ nhé!"
Haruna nói, đưa chiếc kẹp hình bông tuyết cho Hiyori, cây thông cho Rina và ông già Noel cho Yumi. Cả ba cô gái đều xúc động và bất ngờ trước món quà đáng yêu này.
"Haruna, cảm ơn chị nhiều lắm!" Hiyori nói, đôi mắt long lanh nhìn chiếc kẹp tóc nhỏ trên tay. Phía ngoài cửa sổ, ánh nắng chiều đã tắt hẳn, chỉ còn lại những vệt sáng cuối cùng trên bầu trời, tạo nên một khung cảnh bình yên. Bên trong lớp học, sự ấm áp của tình bạn đã lấp đầy không gian.
Yumi mỉm cười nhẹ nhàng: "Quà này thật ý nghĩa. Em sẽ giữ gìn cẩn thận."
Rina thì hào hứng kẹp ngay chiếc kẹp hình cây thông lên tóc:
"Tuyệt vời! Chúng ta hãy dùng nó khi đi chơi Giáng sinh nhé! Hiyori-chan, cậu phải đi với bọn tớ đấy!"
Hiyori cảm thấy một sự ấm áp lan tỏa trong lòng. Món quà của Haruna, sự trêu chọc tinh nghịch của Rina, và lời nói đồng cảm của Yumi đã làm tan biến cảm giác cô đơn. Cô mỉm cười nhẹ nhàng nhìn các bạn, rồi lại nhìn vào màn hình khóa, cảm nhận sự ấm áp từ vòng tay của Shinji, và giờ đây, cô biết rằng mình không hề đơn độc.
Hiyori đang trò chuyện vui vẻ cùng Yumi và Rina thì một bóng người cao ráo xuất hiện ở cửa lớp. Đó là Shinji. Ngoại hình anh luôn toát lên vẻ lạnh lùng, với mái tóc trắng bồng bềnh và đôi mắt đỏ máu đầy bí ẩn. Ánh mắt ấy đang dò tìm một bóng hình quen thuộc, có chút mong đợi. Anh đứng đó, tay đút túi quần, tạo nên một dáng vẻ vừa điềm đạm vừa bí ẩn, thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.
Yumi và Rina, hai cô bạn của Hiyori, là những người đầu tiên nhận ra nam thần của khoa thiết kế đang đứng ở cửa. Rina khẽ thốt lên:
"Ôi trời ơi, là anh Shinji kìa! Anh ấy đến tìm ai thế?" Yumi cũng không giấu nổi sự ngạc nhiên, đôi mắt mở to:
"Anh ấy đến tìm Hiyori-chan đấy à? Thật không thể tin nổi!" Cả hai nhìn nhau đầy phấn khích, rồi lại quay sang Hiyori, ánh mắt lấp lánh sự tinh nghịch.
Haruna, người đứng gần cửa nhất, quay ra đã thấy Shinji. Một nụ cười tinh nghịch nở trên môi cô. Cô bước ra khỏi lớp, đi thẳng đến chỗ Shinji, cố ý lướt qua Hiyori và các bạn.
"Ôi, vợ cậu trong kia kìa." Haruna mỉm cười thì thầm, vừa đủ để Shinji nghe thấy, còn tiện thể vỗ nhẹ vào vai anh một cái.
"Chắc đang nhớ cậu lắm đấy. Tớ về trước nha!"
Shinji hơi ngẩn người trước lời trêu chọc bất ngờ này, đôi má anh thoáng ửng hồng, một cảm xúc mà anh hiếm khi để lộ. Anh nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh, khẽ gật đầu cảm ơn.
"Cảm ơn cậu, Haruna."
Haruna không ngần ngại nhéo nhẹ vào cánh tay Shinji, ra vẻ trách móc:
"Được gặp cậu ở đây đúng là bất ngờ lớn đấy! Tớ cứ nghĩ với dự án mới, cậu sẽ bận đến mức không thể nhúc nhích chứ. Vẫn còn tâm trí đi đón người yêu sao?"
Shinji khẽ cười nhẹ, một nụ cười hiếm hoi chỉ dành cho những người thân thiết.
"Dự án thì bận thật, nhưng vẫn có thể dành thời gian cho những người quan trọng chứ. Hơn nữa, tớ muốn đưa cô ấy đi ngắm cây thông Giáng sinh. Cậu biết mà, Hiyori thích những thứ lãng mạn như thế."
"Cậu nhớ rõ sở thích của em ấy thật đấy!" Haruna gật gù, ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
"À mà này, tớ cũng có thêm vài dự án nhỏ nữa. Chắc sau này tớ sẽ phải nhờ cậy cậu nhiều hơn rồi!"
Shinji mỉm cười điềm đạm: "Cứ liên lạc với tớ. Rất sẵn lòng giúp đỡ."
"Tuyệt vời!" Haruna vui vẻ nói, vẫy tay chào rồi nhanh chóng rời đi, bỏ lại Shinji vẫn còn chút bối rối.
Rina và Yumi, thấy Haruna rời đi và Shinji đứng ở cửa, cũng nhanh chóng nhận ra điều bất thường. Cả hai nhìn nhau, rồi quay sang Hiyori, nháy mắt tinh nghịch, môi nở một nụ cười đầy ẩn ý.
"Chồng cậu đến đón rồi kìa, Hiyori-chan." Rina thì thầm, ánh mắt lấp lánh vẻ tinh nghịch, khẽ đẩy lưng Hiyori một cái.
Hiyori giật mình ngước lên, thấy Shinji đứng ở cửa, cô bất ngờ đến nỗi không thốt nên lời. Khuôn mặt cô đỏ bừng, vừa ngại ngùng vừa hạnh phúc. Trong đầu cô, một luồng suy nghĩ hỗn loạn chạy qua.
"Shinji đến đây thật sao? Anh ấy bận rộn như vậy mà vẫn dành thời gian cho mình ư? Mình có nên đi ra không? Anh ấy có giận vì mình đã lỡ hẹn với anh ấy không?" Cô vội vàng đứng dậy nhưng lại lúng túng không biết phải làm gì, đôi tay nắm chặt rồi lại buông lỏng. Cảm giác như có hàng ngàn con bướm đang bay trong bụng, tim cô đập mạnh đến nỗi cô sợ rằng Shinji cũng có thể nghe thấy.
Shinji, thấy Hiyori đang bối rối, tiến thêm một bước vào trong lớp. Anh vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, nhưng ánh mắt dịu dàng hơn, khiến Hiyori cảm thấy an tâm. Anh nhẹ nhàng mỉm cười, đưa tay ra, như một lời mời gọi Hiyori hãy đến bên anh.
"Đi thôi." Anh khẽ nói, giọng trầm ấm, như một lời động viên.
Hiyori gật đầu, vội vã nhét sách vở vào ba lô. Cô cúi đầu chào hai người bạn, rồi nhanh chóng đi về phía Shinji. Khi đi ngang qua anh, Shinji đưa tay nắm lấy bàn tay cô, đan chặt vào nhau. Một cảm giác ấm áp và bình yên lan tỏa trong lòng Hiyori, làm tan biến mọi sự ngại ngùng. Cô khẽ siết chặt tay anh, như để khẳng định rằng cô đã sẵn sàng đi cùng anh.
Từ phía sau, Rina và Yumi nhìn theo. Rina thốt lên:
"Ôi trời ơi, họ nắm tay nhau kìa! Đáng yêu quá đi mất!" Yumi mỉm cười nhẹ nhàng:
"Mình đã bảo mà. Hiyori-chan và Shinji-kun thật sự rất hợp nhau." Cả hai đều cảm thấy vui lây cho hạnh phúc của bạn mình.
Trong lòng Shinji, cảm giác hạnh phúc dâng trào. Nhìn Hiyori đang lúng túng nhưng vẫn vội vã đi về phía mình, trái tim anh như được sưởi ấm. "Cuối cùng anh cũng được nhìn thấy em rồi." Anh thầm nghĩ. Khoảnh khắc nắm lấy tay Hiyori, mọi mệt mỏi trong anh đều tan biến. Đối với anh, Hiyori không chỉ là người yêu, mà còn là cả một thế giới ấm áp, đầy màu sắc.
Hiyori đi theo Shinji ra khỏi lớp. Mặc dù vẫn còn ngại ngùng vì lời trêu chọc của bạn bè, nhưng sự ấm áp từ bàn tay Shinji đã giúp cô cảm thấy an tâm hơn. Cô khẽ rúc sát vào cánh tay anh, để vai chạm vai, cảm nhận được hơi ấm quen thuộc lan tỏa. Hai người im lặng bước đi trên hành lang vắng, chỉ có tiếng bước chân nhẹ nhàng và nhịp đập của trái tim họ.
"Anh đã đợi lâu chưa?" Hiyori khẽ hỏi, giọng nói nhỏ nhẹ phá vỡ sự tĩnh lặng. Cô ngước nhìn Shinji, đôi mắt long lanh chứa đầy sự quan tâm.
Shinji quay sang nhìn cô, mỉm cười nhẹ.
"Không lâu lắm. Anh vừa tới thì gặp Haruna. Cô ấy bảo vợ cậu trong kia kìa làm anh hơi bất ngờ."
Hiyori bật cười khúc khích, khuôn mặt ửng đỏ. Cô nhẹ nhàng ôm chặt lấy cánh tay Shinji, dụi đầu vào vai anh một cách nũng nịu.
"Thật sao? Cô ấy trêu anh đấy." Rồi cô nói thêm, giọng nhỏ nhẹ:
"Nhưng mà Haruna cũng thân với em lắm. Nhiều khi cậu ấy hỗ trợ em nhiều trong học tập và cả công việc nữa. Cậu ấy là một người bạn rất tốt."
Shinji khẽ siết chặt tay Hiyori, như để trấn an cô.
"Anh biết. Nhưng anh thích. Anh thích cái cách mọi người biết chúng ta thuộc về nhau." Anh cúi đầu, ghé sát vào tai cô, thì thầm.
"Anh cũng thích được nghe em cười như vậy."
Hiyori có thể cảm nhận hơi thở ấm áp của anh phả vào tai, khiến tim cô đập mạnh hơn. Cô khẽ ngước lên, đôi mắt hạnh phúc lấp lánh như những vì sao. "Anh đến đón em sao?"
"Tất nhiên rồi." Shinji đáp, giọng đầy yêu thương.
"Hôm nay là Giáng Sinh. Em nghĩ anh sẽ để em về một mình à?" Hiyori khẽ lắc đầu, nép sát vào Shinji, lòng tràn ngập hạnh phúc.
"Em tưởng anh bận dự án mới."
"Bận thì bận, nhưng Giáng Sinh chỉ có một ngày thôi." Shinji nói.
"Với lại, anh có một bất ngờ cho em." Anh dừng lại, đưa tay lên xoa nhẹ mái tóc của Hiyori.
"Một bất ngờ sẽ khiến em vui cả mùa Giáng Sinh."
Hiyori tò mò nhìn Shinji, trái tim cô đập nhanh hơn. Cô biết, bất ngờ của Shinji sẽ luôn khiến cô hạnh phúc. Cô mỉm cười rạng rỡ, siết chặt tay anh hơn nữa, như để cảm ơn
Hiyori và Shinji nắm tay nhau đi trên con đường ngập tràn ánh nắng cuối đông, những bông tuyết trắng khẽ rơi trên mái tóc họ. Hiyori vẫn còn tò mò về bất ngờ Shinji đã nói. Cô khẽ lắc nhẹ tay anh, đôi mắt long lanh nhìn anh đầy mong đợi.
"Này, bất ngờ của anh là gì thế?"
Shinji cười mỉm, ánh mắt dịu dàng. "Anh nghĩ chúng ta sẽ có một buổi tối Giáng Sinh thật ấm áp, chỉ có chúng ta và... Hikaru, Chitose."
Hiyori bất ngờ, đôi mắt cô mở to. "Thật sao? Bọn mình sẽ đón Giáng Sinh cùng nhau à?"
"Đúng vậy." Shinji đáp.
"Anh đã gọi cho Hikaru từ sáng. Cậu ấy và Chitose sẽ đến phòng kí túc xá của anh sau khi tan học. Chúng ta sẽ cùng nhau trang trí cây thông Noel, nấu vài món ăn và trao đổi quà. Anh nghĩ một buổi tiệc Giáng Sinh tại kí túc xá sẽ ấm cúng hơn nhiều."
Hiyori ôm chặt lấy cánh tay Shinji, cảm thấy lòng tràn ngập hạnh phúc.
"Ý tưởng tuyệt vời! Em không ngờ anh lại chu đáo đến vậy. Em tưởng hôm nay anh sẽ bận rộn cơ đấy."
"Bận thì bận, nhưng Giáng Sinh chỉ có một ngày thôi." Shinji nói.
"Với lại, anh có một bất ngờ nữa cho riêng em."
Hiyori tò mò nhìn Shinji, trái tim cô đập nhanh hơn. Cô biết, bất ngờ của Shinji sẽ luôn khiến cô hạnh phúc. Hai người nắm chặt tay nhau, đi bộ một đoạn ngắn rồi rẽ vào một khu ký túc xá. Con đường nhỏ rải sỏi, tiếng cười khúc khích hòa cùng tiếng bước chân nhẹ nhàng. Băng qua một vài con hẻm, họ dừng lại trước một tòa nhà cũ, tiếng bước chân của họ vang lên trên từng bậc cầu thang gỗ ọp ẹp. Không khí lạnh bên ngoài như tan biến khi họ bước vào căn phòng ấm áp của Shinji.
Căn phòng không quá rộng, nhưng gọn gàng và sạch sẽ, mang một vẻ đơn giản mà ấm cúng. Mọi đồ vật trong phòng đều được sắp xếp ngăn nắp, từ chiếc bàn làm việc chất đầy sách và bản vẽ, đến chiếc giường đơn giản được phủ một lớp chăn dày. Ánh đèn vàng nhạt từ chiếc đèn bàn tỏa ra, tạo nên một không gian riêng tư và lãng mạn. Đây là lần đầu tiên Hiyori đến phòng kí túc của Shinji, và cô cảm thấy tim mình đập mạnh mẽ vì sự thân mật này.
"Shinji, bất ngờ thứ hai của anh là gì thế?" Hiyori tò mò hỏi, đôi mắt long lanh nhìn quanh.
Shinji cười mỉm, buông tay cô ra và chỉ về phía góc phòng. "Em thấy chứ?"
Ở đó, trên chiếc bàn nhỏ, là một cây thông Giáng Sinh mini. Mặc dù nhỏ, nhưng nó đã được trang trí tỉ mỉ với những quả châu bạc lấp lánh, những dải đèn nhấp nháy và một ngôi sao nhỏ trên đỉnh. Cạnh đó là một chiếc hộp quà màu đỏ được thắt nơ cẩn thận.
Hiyori đứng sững sờ, cảm động đến mức không nói nên lời. Cô tiến lại gần, khẽ chạm tay vào một quả châu.
"Ôi, Shinji... nó đẹp quá."
Shinji nhẹ nhàng đứng phía sau, ôm lấy Hiyori, vòng tay siết nhẹ quanh eo cô. Anh tựa cằm vào vai cô, khẽ thì thầm.
"Anh biết chúng ta sẽ có một buổi tiệc, nhưng anh muốn chúng ta có một khoảnh khắc riêng tư trước."
Nghĩ đến việc anh đã bí mật chuẩn bị tất cả chỉ để tặng cô một Giáng Sinh thật đặc biệt, Hiyori cảm thấy hạnh phúc dâng trào. Đây không chỉ là một món quà, mà còn là lời hứa cho một buổi hẹn hò chỉ có hai người, đúng như anh đã hứa.
Shinji tiếp tục, giọng nói đầy trìu mến: "Đây là Giáng Sinh đầu tiên của chúng ta mà. Anh muốn nó thật sự ý nghĩa."
Hiyori khẽ siết chặt tay anh, dựa đầu vào vai anh, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể anh. "Cảm ơn anh. Em thật sự rất thích món quà này."
Cô nhắm mắt lại, tận hưởng giây phút bình yên trong vòng tay anh. Trong đầu cô hiện lên hình ảnh cây thông lấp lánh, giống như tình yêu của họ, tuy mới chớm nở nhưng đã rực rỡ và ấm áp vô cùng. Shinji cũng cảm thấy hạnh phúc tột độ.
"Thật ra, anh cũng muốn ở bên em một mình một chút. Sau hôm nay, chúng ta có thể làm bất cứ điều gì em thích."
Anh vuốt nhẹ mái tóc cô, hít một hơi sâu mùi hương quen thuộc của Hiyori. Đối với anh, Hiyori không chỉ là người yêu, mà còn là cả một thế giới ấm áp, đầy màu sắc, khiến mọi mệt mỏi đều tan biến.
Hiyori, với vẻ mặt đầy rạng rỡ, đã nhảy phóc lên chiếc giường của anh. Cô cuộn mình trong chiếc chăn dày ấm áp, bọc kín từ đầu đến chân như một chiếc kén nhỏ màu trắng. Khuôn mặt cô híp lại, đôi mắt to tròn lấp lánh như hai vì sao nhỏ.
Hiyori hít một hơi thật sâu, vùi mặt vào chiếc chăn của Shinji, cảm nhận được mùi hương quen thuộc. Đó là một sự pha trộn giữa mùi vải sạch, mùi gỗ nhè nhẹ từ chiếc bàn làm việc và một chút hương thơm dịu mát của riêng anh. Mùi hương đó khiến Hiyori cảm thấy bình yên và ấm áp đến lạ, như thể đang được anh ấy ôm vậy.
Shinji tiến lại gần, ngồi xuống mép giường. Anh đưa tay, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc Hiyori đang lấp ló ngoài chăn, khẽ bật cười khi thấy cô đáng yêu như vậy. Trong mắt anh, Hiyori lúc nào cũng làm anh bất ngờ, cứ như một chú mèo con tìm được ổ ấm vậy. Nhìn cô cuộn tròn trong chăn của mình, anh thấy thật đáng yêu quá đi mất.
"Em đang làm gì vậy, Hiyori?" Shinji hỏi, giọng nói đầy cưng chiều.
"Định ngủ đông luôn sao?"
Hiyori không đáp, chỉ hít hà thêm một hơi nữa, rồi cô ngẩng đầu lên, khuôn mặt rạng rỡ và đôi mắt long lanh đầy vẻ nghịch ngợm.
"Em đang sạc năng lượng!"
Shinji khẽ mỉm cười, không nói gì, anh tựa lưng vào tường, định chợp mắt một chút sau một ngày dài. Nhưng chưa kịp nhắm mắt, anh đã cảm nhận được một luồng ấm áp lao đến. Hiyori đột ngột nhào ra khỏi chiếc chăn, ôm chầm lấy anh, đầu rúc sâu vào hõm vai Shinji.
Cô hít lấy hít để, như thể muốn lấp đầy lồng ngực bằng mùi hương của anh. Cô siết chặt vòng tay hơn, lẩm bẩm, giọng nói nhỏ xíu như tiếng mèo con: "Ôi! Mùi hương của anh ấy... gần thế này còn thơm hơn nữa. Mùi gỗ đàn hương, mùi giấy cũ và cả mùi cơ thể ấm áp nữa… cảm giác này thật sự rất tuyệt vời. Mình muốn ở trong vòng tay anh ấy mãi thôi."
Hiyori rúc mặt vào cổ Shinji, cười khúc khích. "Mùi anh thơm quá! Thơm lắm luôn đó! Giáng Sinh này, anh là của em đấy nhé! Hehe!"
Lời nói của cô khiến Shinji bật cười, một nụ cười đầy ngọt ngào và ấm áp. Anh vòng tay ôm lấy Hiyori, cảm nhận sự mềm mại và ấm áp của cô trong lòng mình.
Hiyori khẽ nghiêng đầu, hàng mi dài chạm nhẹ vào gò má Shinji khi cô dán môi lên cổ anh. Làn da ấm áp của chàng run nhẹ dưới hơi thở nóng hổi của cô.
"Anh... đừng cử động..." Giọng Hiyori thều thào, ngón tay mảnh khảnh bám vào vai áo len của Shinji.
Một nụ hôn mềm mại chạm vào điểm nhạy cảm ngay dưới cằm, theo sau là áp lực tăng dần khi cô mút nhẹ. Shinji nghẹt thở, tay siết chặt ga giường.
"Em... em đang để lại dấu đấy..." Giọng anh khàn đặc, cổ họng khẽ lăn một cái khi Hiyori dùng lưỡi liếm nhẹ vùng da vừa bị kích thích. Hiyori cười khúc khích.
"Rõ ràng là cố ý mà~"
Cô tiếp tục, môi di chuyển xuống sát tĩnh mạch cổ đang đập rộn ràng. Cô cảm nhận rõ mùi gỗ quen thuộc pha lẫn hơi ấm đặc trưng của Shinji, khiến tim mình thổn thức. Cảm giác chiếm hữu dâng trào khi ngửi thấy mùi anh, thích thú với từng phản ứng run rẩy của Shinji. Cô chủ ý hôn thật chậm để ghim vào tiềm thức anh sự hiện diện của mình.
Một tiếng chụt vang lên, theo sau là vệt đỏ tím hiện dần trên nền da trắng. Hiyori hài lòng ngắm thành quả, ngón tay xoa nhẹ.
"Vẫn chưa xong đâu." Hiyori mỉm cười, đôi mắt lấp lánh tinh nghịch.
"Em còn muốn thêm mấy dấu nữa."
Shinji cúi mặt xuống, má đỏ bừng khi thấy cô tiếp tục in thêm hai ba dấu nữa thành một chuỗi dọc theo cổ. Ngượng ngùng xen lẫn khoái cảm, mỗi vết hickey như tia lửa điện chạy dọc xương sống. Anh ghét cay ghét đắng sự yếu đuối này nhưng tay lại vòng ra sau lưng nâng đỡ cô gái đang say sưa ăn vụng.
"Ngày mai còn đi học nữa... Em định bắt anh đeo khăn quàng cả mùa Giáng Sinh à?"Shinji bất lực thở dài.
Hiyori ngừng lại, đôi mắt lấp lánh nhìn lên. "Đúng rồi đấy!" Cô chồm tới hôn lên môi anh một cái chụt.
"Để cả thế giới biết anh đã có chủ rồi!" Shinji ôm chặt người nhỏ vào lòng, khẽ cắn nhẹ vào tai cô.
"Vậy thì... anh thà đeo khăn quàng cả mùa đông, còn hơn để em ngừng làm chuyện này." Anh thì thầm vào tóc cô, giọng khàn đặc đầy nuông chiều.
"Thế thì..." Hiyori cắn nhẹ vào xương quai xanh của anh
"Em sẽ in dấu ở nơi chỉ mình em nhìn thấy được, như thế này!"
Khoảnh khắc đó đã trôi qua, để lại trên cổ Shinji những dấu ấn tình yêu của Hiyori. Cả hai, ôm chặt lấy nhau. Hiyori rúc vào ngực anh, cảm nhận nhịp đập trái tim anh, và Shinji thì vuốt ve mái tóc cô.
"Giáng Sinh này thật đặc biệt." Hiyori nói, giọng cô đầy hạnh phúc.
"Em sẽ không bao giờ quên."
"Anh cũng vậy." Shinji thì thầm.
"Anh cũng không bao giờ quên em đã để lại dấu ấn trên người anh."
Hiyori cười khúc khích. "Đó là cách em đánh dấu chủ quyền. Anh là của em."
Shinji, khẽ bật cười, một nụ cười đầy ngọt ngào và ấm áp. Anh vòng tay ôm lấy Hiyori, cảm nhận sự mềm mại và ấm áp của cô trong lòng mình. Anh khẽ vuốt ve tấm lưng cô, hỏi nhẹ nhàng:
"Em chắc chứ? Giáng Sinh này anh là của em đấy?"
Hiyori ngẩng đầu, đôi mắt long lanh nhìn anh, giọng đầy nũng nịu: "Tất nhiên là chắc chắn rồi! Anh không vui sao?"
"Vui chứ, rất vui là đằng khác." Shinji thì thầm, giọng nói trầm ấm. Anh cúi xuống, hôn nhẹ lên trán cô.
"Ngốc nghếch. Em lúc nào cũng là của anh rồi. Nhưng nghe em nói vậy, anh lại thấy hạnh phúc vô cùng. Cảm giác được em cần, được em yêu thương... thật sự rất đặc biệt."
Hiyori sau đó lại đổi tư thế, cô quay người lại, ngồi gọn trong lòng Shinji, ngẩng mặt lên nhìn anh. Shinji vòng tay ôm lấy eo cô, còn hai bàn tay thì nhẹ nhàng áp vào má Hiyori. Anh khẽ cọ má mình vào má cô, như một chú mèo con đang nũng nịu, động tác đó đầy trìu mến và yêu thương.
"Nói lại xem nào. Bảo bối nhỏ của anh?" Shinji thì thầm, giọng nói đầy ngọt ngào.
Hiyori cười tít mắt, đôi má ửng hồng. Cô vòng tay qua cổ Shinji, khẽ tựa trán mình vào trán anh.
"Giáng Sinh này, anh là của em!" Cô lặp lại, giọng nói đầy tự tin.
Shinji mỉm cười, khẽ nhắm mắt lại. "Ừ. Anh là của em."


0 Bình luận