• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 2 Khi đam mê và tình yêu hòa làm một

Chương 28.1 Cuộc tổng vệ sinh để gột rửa quá khứ và đón chào hạnh phúc.

0 Bình luận - Độ dài: 5,415 từ - Cập nhật:

Ánh sáng đầu tiên của bình minh len lỏi qua khe rèm, không còn là những tia nắng ấm áp của ngày thường mà chỉ là một dải màu cam nhạt yếu ớt, như hơi thở cuối cùng của bóng đêm. Bên ngoài cửa sổ, tuyết vẫn rơi không ngừng nghỉ, kết thành một tấm chăn trắng dày cộm, bao trùm lên từng mái nhà, ngọn cây, phủ lên những con đường, khiến cả thế giới chìm trong sự tĩnh lặng và lạnh giá. Những cành cây khẳng khiu, trơ trụi giờ đây khoác lên mình một lớp áo bông trắng tinh, lấp lánh như được dát bạc dưới ánh sáng mờ ảo của buổi sớm. Tất cả đều chìm trong sự lạnh lẽo và tĩnh mịch của mùa đông, nhưng trong căn phòng này, một sự sống khác lại vừa bừng tỉnh.

Shinji khẽ cựa mình trên chiếc giường quen thuộc, cảm giác cơ thể nặng trĩu sau một giấc ngủ dài. Đôi mắt còn cay cay vì ngái ngủ, cậu hé mở, để ánh sáng mờ ảo của bình minh luồn vào trong. Mái tóc trắng bạc của cậu rối bù, lòa xòa trên gối, như một vệt mây trắng còn vương lại trên bầu trời đêm. Cậu nhìn quanh căn phòng, hít một hơi thật sâu, cảm giác bình yên lạ lùng len lỏi vào từng tế bào, xoa dịu những lo âu của ngày cũ. Nó giống như một dòng suối mát lành, nhẹ nhàng chảy qua tim, gột rửa đi những muộn phiền. Vươn tay lấy chiếc điện thoại, màn hình sáng lên, con số 5:30 AM hiện ra, như một lời chào đón dịu dàng của ngày mới.

"Sớm thế này mà mình đã dậy rồi sao?"

Shinji thầm nghĩ, giọng nói như vang lên từ một nơi xa xôi nào đó. Cậu bước xuống giường, chân trần chạm vào sàn gỗ lạnh buốt, nhưng cái lạnh đó không hề khiến cậu rùng mình. Trái lại, nó mang đến một cảm giác sảng khoái, một sự bừng tỉnh đầy hứng khởi. Tiến vào phòng tắm, Shinji đối diện với chính mình trong gương.

Một gương mặt còn vương chút ngái ngủ, nhưng đôi mắt lại sáng lên một niềm hy vọng chưa từng có. Cậu nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc trắng bạc, chỉnh lại cổ áo, từng cử chỉ đều chất chứa một sự trân trọng. Tất cả nỗi cô đơn của những ngày trước đó dường như đã tan biến, bị ánh sáng dịu dàng này xua tan. Thay vào đó, một cảm giác lạc quan, nhẹ nhàng và tươi mới bùng lên, báo hiệu một khởi đầu đầy bất ngờ đang chờ đợi cậu.

"Mình đã có Hiyori... có một gia đình tuyệt vời, những người luôn yêu thương mình... và những người bạn thân luôn ở bên cạnh."

Dòng suy nghĩ đó như một liều thuốc ấm áp, rót đầy trái tim Shinji. Cậu lặng người, cảm nhận sâu sắc những gì mình đang có, một cảm giác hạnh phúc dâng tràn, lấn át mọi nỗi cô đơn đã từng đeo bám. Khoảnh khắc ấy, cậu không còn là cậu bé bất an của ngày trước, mà là một chàng trai trưởng thành, biết trân trọng những điều giản dị nhất.

Mặc chiếc áo nỉ dày ấm áp và chiếc quần jogger thoải mái, Shinji bước xuống nhà. Không gian trong nhà vẫn chìm trong im lặng, cho đến khi cậu bước vào bếp và một mùi hương thơm lừng của bữa sáng ùa tới, đánh thức mọi giác quan. Shinji lặng lẽ nhìn bóng lưng mẹ. Bà đang cặm cụi với công việc, dáng người nhỏ bé và quen thuộc, nhưng lại tỏa ra một thứ hơi ấm vô hình, xua tan cái lạnh giá của mùa đông. Mái tóc bà được búi gọn gàng, vài sợi tóc con vương ra bên ngoài, phản chiếu ánh đèn bếp. Chiếc tạp dề quen thuộc, đã phai màu theo năm tháng, in hình bông hoa nhỏ vẫn còn vương những vết bột mì trắng. Bất giác, Shinji cảm thấy sống mũi cay cay. Dáng người mẹ gầy gò, mong manh nhưng bờ vai bà vẫn luôn là nơi che chở an toàn nhất cho cậu.

Bà xoay người lại, đôi mắt mở to ngạc nhiên khi thấy cậu con trai cả đứng đó. Ánh mắt của mẹ, tràn ngập sự dịu dàng và yêu thương, như một dòng nước ấm chảy vào lòng Shinji. Cậu nhìn vào đó, thấy cả những đêm mẹ thức khuya lo lắng, những lần mẹ lặng lẽ quan tâm, và tất cả tình yêu không lời mà bà đã dành cho cậu. Trong khoảnh khắc ấy, Shinji hiểu rằng hạnh phúc thật sự không phải ở đâu xa, mà chính là những điều giản dị, ấm áp này.

"Shinji à, con dậy sớm thế?" Mẹ cậu hỏi, giọng nói dịu dàng như một làn gió sớm, xoa dịu trái tim cậu.

Shinji mỉm cười thật tươi, một nụ cười rạng rỡ và chân thành.

"Con ngủ đủ giấc rồi ạ. Mẹ ơi, con giúp mẹ một tay nhé?"

Shinji tiến lại gần mẹ, đôi tay cậu thuần thục xắn tay áo lên cao, sẵn sàng bắt đầu công việc. Mẹ cậu mỉm cười hiền từ, ánh mắt bà lấp lánh niềm hạnh phúc và tự hào khi nhìn cậu con trai đã lớn.

"Con trai mẹ nấu món trứng cuộn Tamagoyaki thần thánh nhé." Mẹ cậu nói, giọng đầy vẻ trêu đùa.

"Mẹ làm súp miso rồi, chỉ còn thiếu món này thôi. Mọi người sắp dậy rồi đấy!"

Shinji bật cười, khẽ gật đầu. Cậu nhanh chóng lấy chảo, bật bếp, và bắt đầu màn trình diễn ẩm thực quen thuộc. Đôi tay cậu điêu luyện đập trứng, cho thêm chút đường và dashi, rồi khéo léo cuộn từng lớp trứng mỏng vàng óng trên chảo. Mùi thơm của trứng và nước dùng dashi lan tỏa khắp bếp, hòa quyện với hơi ấm của tình thương.

Mẹ cậu đứng bên cạnh, ánh mắt không rời khỏi cậu. Bà không nói gì, chỉ mỉm cười hạnh phúc. Đôi lúc, bà lại nhẹ nhàng đưa tay lên vuốt mái tóc rối của cậu, hoặc dùng ngón tay chạm khẽ vào má, như muốn kiểm tra xem cậu có gầy đi không. Shinji cảm nhận được những cử chỉ đầy yêu thương ấy, trái tim cậu tan chảy trong hơi ấm mà mẹ trao.

Khi cuộn trứng xong, Shinji đặt trứng cuộn lên đĩa. "Trứng cuộn của con ngon lắm." Mẹ cậu nói, giọng đầy tự hào.

"Chắc phải nhờ con nấu cho mẹ ăn nhiều hơn rồi."

Shinji mỉm cười, nhẹ nhàng ôm lấy mẹ từ phía sau. "Tất nhiên rồi ạ. Mẹ thích con nấu món gì, con sẽ nấu món đó."

Mẹ cậu quay lại, khẽ vỗ vào vai cậu. "Vậy thì tốt quá, đỡ mẹ một tay. Giờ con mang ra bàn đi, mẹ sẽ lấy sữa chua."

Khi đồng hồ điểm 6:30 sáng, trên chiếc bàn ăn đơn giản đã được bày biện tươm tất một bữa sáng đủ đầy và ấm cúng. Nổi bật nhất là những bát cơm trắng tỏa khói nghi ngút trong cái lạnh của buổi sớm, bên cạnh là bát súp miso thơm lừng với những lát đậu phụ mềm mại. Món trứng cuộn Tamagoyaki vàng ruộm, được Shinji cắt thành từng miếng đều đặn, xếp gọn gàng trên đĩa, hấp dẫn đến lạ thường. Cuối cùng, những ly sữa chua mát lành được đặt cạnh những chiếc thìa sáng bóng, hoàn thiện một bữa sáng không chỉ ngon miệng mà còn tràn đầy tình yêu thương.

Đúng lúc đó, cánh cửa phòng ngủ khẽ mở, bố cậu bước ra, trên người vẫn là bộ đồ ngủ sọc caro quen thuộc. Ông dụi mắt, vừa ngạc nhiên vừa buồn cười khi thấy vợ và con trai cả đã dậy từ sớm, cùng nhau tất bật trong bếp.

"Hai mẹ con dậy sớm thế này sao?" Ông Kenji ngạc nhiên lên tiếng, giọng nói còn vương chút ngái ngủ.

"Mới sáng tinh mơ mà đã có bữa sáng tươm tất rồi sao? Bố cứ tưởng mình là cú đêm duy nhất trong nhà chứ."

Mẹ Sayuri mỉm cười hạnh phúc, đôi mắt bà híp lại, nhìn chồng đầy trìu mến. "Anh xem này, từ nay chúng ta có đầu bếp riêng rồi nhé." Bà vừa nói vừa khẽ vỗ vào vai Shinji một cách tự hào.

Shinji hơi ngượng ngùng cúi đầu, nhưng đôi môi cậu lại nở một nụ cười rạng rỡ và chân thành. Sau khi chuẩn bị xong bữa sáng, Shinji lên gác, nhẹ nhàng từng bước qua hành lang vẫn còn chìm trong giấc ngủ. Cậu dừng lại trước cửa phòng Miyuki, gõ nhẹ ba tiếng rồi khẽ đẩy cửa bước vào. Cậu khẽ hít một hơi, cảm nhận không gian quen thuộc.

Phòng của chị Miyuki được sắp xếp đâu ra đấy, gọn gàng đến hoàn hảo. Căn phòng ngập tràn sắc trắng tinh khôi và be ấm áp, tạo cảm giác rộng rãi và thanh bình. Chiếc giường được đặt gọn gàng ở giữa, chăn ga được gấp vuông vắn, không một nếp nhăn. Trên gối là một chú gấu bông nhỏ được đặt ngay ngắn. Phía đối diện là chiếc bàn học gỗ sồi, sách vở xếp chồng ngay ngắn. Chiếc đèn bàn nhỏ xinh xắn đặt bên cạnh, ánh sáng dịu nhẹ của nó đã tạo nên một không gian học tập yên tĩnh. Shinji biết rằng, ngay cả quần áo và phụ kiện của chị cũng được sắp xếp theo màu sắc và loại, thể hiện sự tỉ mỉ và cẩn thận.

Ánh sáng ban mai lọt qua rèm cửa mỏng một cách tinh tế, cho cậu thấy khu vườn nhỏ với những bông hoa trắng đang nở rộ. Căn phòng không có nhiều đồ trang trí, nhưng mỗi món đồ đều được lựa chọn cẩn thận. Tất cả phản ánh một cách rõ ràng tính cách của chị, một cô gái trưởng thành, tỉ mỉ và luôn biết cách sắp xếp cuộc sống của mình một cách hoàn hảo.

"Chị Miyuki ơi, dậy đi thôi," Shinji khẽ gọi, giọng cậu vừa đủ lớn để đánh thức chị gái.

"Xuống ăn sáng đi, có cả bố mẹ đang chờ đấy."

Miyuki khẽ cựa mình trên giường, đôi mắt còn ngái ngủ. Mái tóc nâu dài của cô xõa tung trên gối, vài lọn tóc rũ xuống che đi một phần khuôn mặt thanh tú, sắc sảo. Cô nhìn Shinji, ánh mắt có chút mệt mỏi nhưng cũng nhanh chóng tan biến, thay vào đó là sự dịu dàng và yêu thương.

"Sáng sớm thế này mà sao em đã dậy rồi?" Giọng cô trầm ấm vang lên.

Shinji tiến lại gần giường chị, khẽ vuốt vài lọn tóc rũ trên má Miyuki.

"Em dậy sớm để phụ mẹ nấu ăn mà."Cậu cười, ánh mắt lấp lánh tự hào.

"Chị mau dậy đi thôi. Mẹ và em đã cùng nhau làm món trứng cuộn mà chị thích nhất đấy."

Miyuki mỉm cười thật tươi, nụ cười ấy xua tan mọi vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt cô. Cô ngồi bật dậy, vươn vai duỗi người một cách thoải mái, rồi khẽ nháy mắt với Shinji.

"Được rồi, chị dậy ngay đây. Đã lâu rồi chị không được ăn món trứng cuộn của em trai."

"Chị nhớ phải xuống liền nhé." Shinji dặn dò, giọng cậu đầy vẻ quan tâm.

"Bữa sáng nguội sẽ không ngon đâu."

Miyuki bật cười khúc khích, rồi nhẹ nhàng véo má cậu em.

"Biết rồi mà, cứ như mẹ thứ hai ấy." Cô trêu.

Shinji cứ đứng im, để mặc cho chị véo má mình, rồi đáp lại bằng một nụ cười mỉm. Cậu nhìn thẳng vào mắt chị, giọng nói đầy vẻ tinh nghịch nhưng cũng chứa chan tình cảm:

"Chị mới là mẹ thứ hai của em đấy, suốt ngày quản em, bắt em làm cái này cái kia."

Nghe câu nói đó, Miyuki đứng dậy khỏi giường, tiến đến bên cửa sổ, quay lưng về phía Shinji, khẽ kéo rèm cửa.

"Kể cả chị là mẹ thứ hai của em, thì em cũng là người nấu bữa sáng cho chị mỗi ngày đấy, đồ ngốc ạ." Cô vừa nói, vừa nhẹ nhàng lườm Shinji một cái, rồi lại mỉm cười.

Shinji thấy ánh mắt đó, lòng cậu chợt vui sướng một cách kỳ lạ. Cậu biết, đó là cách Miyuki thể hiện tình cảm. Cậu đi đến bên cửa sổ, kéo mạnh rèm ra để ánh nắng ban mai ùa vào, đánh thức căn phòng.

"Em xuống trước nhé."

Cậu nói, rồi quay lưng bước đi. Cậu biết chị gái mình sẽ xuống ngay thôi, bởi không có gì có thể chống lại sức hấp dẫn của một bữa sáng ấm áp cùng gia đình.

Sau khi rời phòng chị Miyuki, Shinji chẳng hề do dự, bước đi thêm vài bước nữa, dừng lại trước cánh cửa màu hồng nhạt của em gái út. Cậu chỉ nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, không gõ cửa như khi vào phòng chị cả. Phòng của Mio như một thế giới khác ngập tràn những món đồ chơi, truyện tranh và đủ thứ lặt vặt, một thế giới đầy màu sắc nhưng hỗn độn. Mio vẫn đang cuộn mình trong chăn, chỉ để lộ mái tóc ngắn rối bù như một tổ chim. Gương mặt bầu bĩnh của cô bé chìm sâu trong gối, hai má phúng phính vẫn còn in hằn vết nhăn của chăn.

Shinji tiến lại gần, khẽ lay vai cô em gái.

"Dậy đi nào, công chúa nhỏ của anh." Shinji nói, giọng cậu đầy vẻ cưng chiều.

Mio khẽ cựa mình, rên rỉ đầy vẻ nũng nịu, kéo chăn trùm kín đầu.

"Em muốn ngủ thêm chút nữa mà... Anh cứ xuống ăn đi..." Giọng nói lí nhí vọng ra từ dưới chăn.

Shinji mỉm cười. Cậu khẽ kéo chăn của Mio xuống, như một trò đùa, để lộ khuôn mặt vẫn còn ngái ngủ của cô bé.

"Không được. Anh không ăn một mình đâu. Hơn nữa, anh đã dậy sớm chỉ để làm món trứng cuộn Tamagoyaki mà em thích nhất đấy."

Mio hé đôi mắt tròn xoe, trong veo ngước nhìn Shinji.

"Anh làm thật á?" Giọng cô bé reo lên đầy vẻ ngạc nhiên và hào hứng. Đôi mắt long lanh ấy như sáng bừng lên, dường như món trứng cuộn có sức hấp dẫn kỳ diệu hơn cả giấc ngủ.

"Thật mà." Shinji đáp, nháy mắt.

"Nhanh lên đi, không là anh ăn hết đấy."

Nghe thấy thế, Mio nhanh như cắt, bật dậy khỏi giường, chạy lon ton vào phòng tắm. Tiếng bước chân nhỏ vang lên trên sàn gỗ, đầy vẻ vội vã và háo hức. Trước khi đóng cửa, cô bé không quên ngoái đầu lại, khuôn mặt đầy quyết tâm nói: "Anh đợi em chút nhé!"

Shinji bật cười, đứng tựa vào khung cửa đợi em gái. Chỉ một lát sau, tiếng nước chảy ngừng, rồi cánh cửa phòng tắm mở ra. Mio chạy lon ton ra ngoài, đôi má còn ửng hồng vì nước ấm. Cậu tiến lại gần, nhẹ nhàng chỉnh lại chiếc cổ áo hơi lệch, vuốt lại mái tóc ngắn còn rối bù của cô bé, rồi ân cần lau những giọt nước còn đọng trên khuôn mặt bầu bĩnh.

Shinji mỉm cười, chìa tay ra. Mio nhanh chóng nắm lấy tay anh, hai anh em cùng nhau bước xuống cầu thang, bước về phía căn bếp ấm áp. Cậu biết rằng, món Tamagoyaki của mình không chỉ là món ăn, mà còn là mật mã tình cảm, luôn là vũ khí hiệu quả nhất để gọi cô em gái này dậy.

Mùi thơm của bữa sáng như một lời mời gọi, lan tỏa khắp căn nhà, đánh thức cả gia đình. Miyuki, mái tóc dài buông xõa mềm mại trên vai, là người đầu tiên bước xuống với nụ cười rạng rỡ thường thấy. Cô ngồi vào bàn, ngồi cạnh với Shinji, tay nâng tách trà nóng, ánh mắt tinh nghịch của cô dường như đang chuẩn bị một trò đùa. Ngay sau đó, Mio nhí nhảnh lon ton bước xuống, vẫn còn ngái ngủ, chạy đến bàn ăn và ngồi đối diện với Shinji.

"Anh đã nói rồi mà, món trứng cuộn Tamagoyaki của anh luôn hiệu nghiệm." Shinji nói, ánh mắt cậu lấp lánh niềm vui khi thấy cô em gái với đôi mắt long lanh nhìn bàn thức ăn.

Miyuki bật cười khúc khích, khiến cả nhà phải ngoái nhìn. Cô khẽ nháy mắt với bố mẹ một cách bí mật, rồi hướng ánh mắt về phía Shinji, nói.

"Nhóc có vẻ tự hào về món trứng cuộn này lắm đấy. Chị nếm thử một miếng nhé?"

Chị Miyuki gắp một miếng trứng cuộn. Cô nhai một cách từ từ, rồi gật đầu tỏ vẻ hài lòng.

"Món trứng cuộn này đúng là ngon không thể tả. Chắc có ai đó đã khiến nhóc em có động lực vào bếp rồi nhỉ?"

Mio như được tiếp thêm sức mạnh, bật cười khúc khích.

"Đúng đấy! Em cũng thấy anh Shinji dạo này còn cười tươi hơn nhiều cơ."

Shinji đỏ bừng mặt, ánh mắt có chút bối rối nhưng cũng đầy hạnh phúc. Cậu nhìn sang mẹ, thấy mẹ cũng đang mỉm cười.

"Thôi nào, hai con." Shinji phân trần.

"Có bạn gái cũng đâu có liên quan đến việc em biết nấu ăn đâu."

Bố Shinji cười lớn.

"Mấy đứa cứ trêu thằng bé mãi. Shinji của ba lớn rồi, biết chăm sóc bản thân và những người xung quanh là điều đáng mừng."

Trong suốt bữa ăn, những câu chuyện cứ thế nối tiếp nhau, ngập tràn tiếng cười và sự ấm áp. Shinji rạng rỡ hẳn lên, cậu kể về những dự định trong năm mới, về việc muốn cải thiện kỹ năng chụp ảnh của mình. Cả gia đình lắng nghe chăm chú, ánh mắt mỗi người đều lấp lánh niềm vui, bởi họ biết rằng, hạnh phúc đã thật sự trở về với căn nhà này.

Sau bữa sáng, không khí ấm áp vẫn còn đọng lại trên bàn ăn. Cả nhà cùng nhau dọn dẹp, người rửa bát, người cất đồ ăn, tiếng bát đũa lách cách, tiếng nói cười rộn rã đã xua tan đi sự im lặng của buổi sớm mai.

Đúng 7:30 sáng, cả năm thành viên trong gia đình Shinji tập trung ở phòng khách, bắt đầu cuộc tổng vệ sinh lớn của năm, hay còn gọi là “Ōsōji”. Mẹ Shinji lấy ra những chiếc khăn lau, bình xịt, và chổi đã được chuẩn bị từ trước. Bố cậu thì lấy ra những chiếc thang và các dụng cụ cồng kềnh hơn từ kho. Shinji, Miyuki và Mio đều đã thay quần áo cũ, mỗi người khoác thêm chiếc tạp dề, đeo khẩu trang để chuẩn bị đối phó với bụi bặm.

"Được rồi, tất cả sẵn sàng chưa!" Mẹ Shinji nói với một giọng đầy hứng khởi, vỗ tay một cái.

"Anh và Shinji dọn dẹp phòng khách và sân vườn nhé. Miyuki và Mio dọn các phòng ngủ và các hành lang trong nhà, còn mẹ sẽ dọn dẹp nhà bếp."

Shinji và bố cùng nhau khom lưng, đẩy chiếc tủ nặng trĩu ra khỏi tường. Một lớp bụi dày đặc bám trên sàn nhà, bay lơ lửng trong không khí, khiến ánh nắng ban mai lọt qua cửa sổ cũng trở nên mờ ảo. Cậu cầm khăn, hăng hái lau từng góc cạnh của chiếc tủ, đôi mắt không ngừng dõi theo bố.

Shinji bất chợt dừng tay, một dòng cảm xúc dâng lên nghẹn lại nơi cổ họng. Cậu nhìn bố đang cặm cụi hút bụi chiếc rèm cửa sổ, lưng áo đã ướt đẫm mồ hôi. Cậu hít một hơi thật sâu, rồi cất tiếng:

"Ba này... đã lâu lắm rồi con mới lại được dọn dẹp nhà cửa cùng ba mẹ và chị em. Cảm giác này... thật khác."

Bố Shinji tắt chiếc máy hút bụi, tiếng ồn đột ngột dừng lại, tạo nên một khoảng lặng. Ông quay người lại, đặt bàn tay lên vai Shinji. Ánh mắt ông ấm áp vô cùng.

"Ba biết mà, con trai. Đây là một trong những truyền thống đẹp nhất của gia đình mình. Dọn dẹp không chỉ là làm sạch nhà cửa đâu... mà còn là cách chúng ta gột rửa những muộn phiền cũ, để tâm hồn mình được mới lại, và sẵn sàng đón nhận những niềm vui trong năm mới."

Shinji nhìn sâu vào đôi mắt bố, cảm nhận được tình yêu thương và sự thấu hiểu vô bờ bến. Cậu khẽ gật đầu, một nụ cười ấm áp nở trên môi.

Trong phòng ngủ, ánh nắng ban mai rải rác trên sàn gỗ. Miyuki, vừa nhún nhảy theo điệu nhạc sôi động phát ra từ chiếc loa nhỏ, vừa gấp gọn gàng từng chiếc áo. Động tác của cô dứt khoát và nhanh nhẹn, các nếp gấp áo thẳng tắp như được đo bằng thước. Cô khẽ mỉm cười, ánh mắt lấp lánh niềm vui.

Mắt vẫn dán vào đống quần áo đang gấp, cô lên tiếng trêu chọc em gái.

"Mio, nhóc con có nghe không? Dọn dẹp nhà cửa mà không có nhạc thì chán lắm đấy! Nhìn chị này, việc nhà cũng vui vẻ hẳn."

Ở một góc phòng, Mio ngồi thu mình, hai đầu gối co lại, vẻ mặt nhăn nhó. Cô ném mạnh một chiếc quần jean vào đống quần áo đang gấp dở, tạo nên tiếng phịch khô khốc. Cô lẩm bẩm trong miệng, giọng đầy vẻ cằn nhằn:

"Chị hai này, em có phải cái máy nghe nhạc của chị đâu. Em chỉ muốn dọn xong thật nhanh để đi chơi thôi. Chị làm ơn tắt nhạc đi được không? Em không thể tập trung được."

Nghe những lời cằn nhằn của em gái, Miyuki không những không giận mà còn bật cười sảng khoái, tiếng cười giòn tan. Cô bước tới, ngồi xuống cạnh Mio. Cô nhẹ nhàng lấy chiếc quần jean từ tay em gái, rồi gấp lại gọn gàng, động tác dứt khoát nhưng đầy sự kiên nhẫn. Sau đó, cô mỉm cười và đưa chiếc quần lại cho Mio.

"Nếu em làm nhanh như chị, chúng ta sẽ xong sớm thôi. Em có muốn đi xem phim không? Nếu em giúp chị dọn xong căn phòng này, chị sẽ bao vé."

Câu nói của Miyuki khiến ánh mắt Mio lập tức thay đổi. Đôi mắt cậu sáng lên, vẻ khó chịu ban nãy biến mất hoàn toàn, thay vào đó là sự kinh ngạc xen lẫn vui sướng. Cô gật đầu lia lịa, miệng cười toe toét.

"Thật hả chị? Vậy em làm ngay đây!"

Vừa nói dứt lời, Mio liền bật dậy, tay thoăn thoắt xếp từng chiếc quần áo vào ngăn tủ. Miyuki mỉm cười hài lòng, khẽ lắc đầu trước sự thay đổi thái độ nhanh chóng của em gái.

Trong lúc đó, mẹ của Shinji đang lau dọn căn bếp. Bà khẽ ngân nga một bài hát ru quen thuộc, giai điệu mà bà từng hát để dỗ dành ba đứa con khi chúng còn nhỏ. Mặc dù là người chịu thương chịu khó nhất trong nhà, khuôn mặt bà vẫn rạng rỡ một nụ cười ấm áp, ánh lên vẻ hạnh phúc khi bà nhìn những hạt bụi li ti rơi xuống và căn bếp dần trở nên sạch sẽ.

Cùng lúc đó, Shinji đang dọn dẹp kệ sách ở một góc phòng khách. Cậu cẩn thận xếp từng cuốn sách ngay ngắn, rồi dùng khăn lau sạch lớp bụi mỏng trên bề mặt gỗ. Khi lau dọn, tay cậu bất ngờ chạm phải một chiếc hộp gỗ nhỏ đã phủ đầy bụi thời gian. Cậu cầm chiếc hộp lên, thổi nhẹ một làn bụi bay đi, và nhận thấy một cảm giác tò mò len lỏi trong lòng.

Cậu mở chiếc hộp ra. Bên trong là một album ảnh đã cũ, bìa đã ngả màu và bong tróc. Shinji nhẹ nhàng lật từng trang. Mỗi bức ảnh là một ký ức, từ những chuyến đi chơi xa, các buổi tiệc sinh nhật đến những khoảnh khắc vui đùa thường ngày. Bàn tay cậu khẽ khàng dừng lại ở một bức ảnh đã ố màu.

Shinji đứng lặng người, tay run run cầm chặt lấy bức ảnh. Cảm giác nghẹn lại nơi cổ họng khiến cậu không nói nên lời, như có một sợi dây vô hình đang siết chặt lồng ngực cậu. Cậu đưa bức ảnh đã ố màu cho bố, giọng khẽ run run như thể đang cố kìm nén một điều gì đó:

"Ba... bức ảnh này..."

Bố Shinji nhẹ nhàng đón lấy bức ảnh. Đôi mắt ông chợt dịu lại, một nỗi buồn sâu thẳm thoáng lướt qua như một áng mây xám. Ông khẽ vuốt ve lên khuôn mặt của mẹ mình trong bức ảnh, một nụ cười hoài niệm, đầy yêu thương nhưng cũng ẩn chứa sự mất mát, khẽ hiện trên môi. Ông nhìn Shinji, rồi lại cúi xuống nhìn bức ảnh, giọng nói trầm ấm mà nghẹn ngào:

"Đó là ảnh bà nội chụp lúc còn sống. Bà rất thích hoa anh đào. Cứ mỗi độ xuân về, ba và mẹ đều đưa bà đi ngắm hoa. Bà thường nói rằng, ngắm hoa anh đào là để lòng được thanh thản."

Nghe thấy tiếng bố nói, chị Miyuki và Mio từ phòng ngủ đi ra. Họ lặng người khi thấy bức ảnh trong tay bố và cảm nhận được sự xúc động đang lan tỏa. Cả hai cùng nhìn vào bức ảnh, rồi lại nhìn sang bố và Shinji. Không khí vui vẻ của buổi sáng bỗng chốc lắng xuống, nhường chỗ cho một sự im lặng đầy hoài niệm và sẻ chia.

Chị Miyuki tiến lại gần, khẽ chạm vào vai Shinji.

"Chị nhớ... bà cũng hay kể chuyện cổ tích cho chị nghe. Giọng bà ấm áp lắm." Cô mỉm cười, đôi mắt rưng rưng.

"Chị nhớ có lần chị bị ốm, bà đã thức cả đêm để nấu cháo cho chị. Bà nói, cháo bà nấu sẽ giúp chị mau khỏe."

Shinji khẽ vuốt ngón tay lên bức ảnh ố màu, chạm vào khuôn mặt hiền từ của bà nội. Hình ảnh bà ùa về trong tâm trí cậu, sống động như thể mới ngày hôm qua. Bà vẫn đó, với nụ cười hiền từ, đôi mắt ấm áp và bàn tay đầy yêu thương. Cậu nhớ lại những ngày còn nhỏ, bà thường dắt cậu ra vườn, nhẹ nhàng chỉ cho cậu từng cánh hoa anh đào đang nở rộ. Giọng bà vang vọng trong tâm trí cậu, ấm áp và bình yên.

"Hoa anh đào là biểu tượng của sự sống tuy ngắn ngủi nhưng thật rực rỡ. Chúng ta nên sống thật trọn vẹn, không hối tiếc, cháu ạ."

Mio nhìn chị Miyuki và anh Shinji, rồi nhìn sang bố. Cô bé bối rối trước những cảm xúc đang lan tỏa. Cô không hiểu tại sao mọi người lại buồn, vì cô chưa từng gặp bà nội. Bà đã mất trước khi cô ra đời. Cô cảm thấy một khoảng trống lớn, một ký ức mà cô mãi mãi không thể có. Mio nắm tay Miyuki, khẽ hỏi.

"Chị... bà nội là người như thế nào?"

Shinji ngẩng đầu lên nhìn Mio, ánh mắt vẫn còn đỏ hoe. Miyuki mỉm cười dịu dàng với em trai, xoa nhẹ mái tóc rối bù của cậu. Cô ngồi xuống, kéo Mio lại gần, để cô bé có thể nhìn rõ bức ảnh gia đình trong tay bố.

"Bà nội... bà là người hiền từ và ấm áp nhất trên đời." Miyuki bắt đầu, giọng cô nhẹ như một lời thủ thỉ.

"Bà có nụ cười rất tươi, và đôi mắt lúc nào cũng lấp lánh như chứa cả một bầu trời sao. Mỗi khi chị buồn, bà chỉ cần xoa đầu và hát cho chị nghe bài hát ru này..." Cô khẽ ngân nga lại giai điệu mà bà Sayuri vừa hát.

"Chỉ cần nghe thôi là chị lại thấy bình yên."

Shinji cũng tiếp lời: "Anh nhớ nhất là những buổi trưa hè. Bà hay kể chuyện cổ tích cho anh với chị nghe. Bà có thể biến những câu chuyện đơn giản thành một thế giới đầy màu sắc, với những chàng hoàng tử dũng cảm và những nàng công chúa xinh đẹp."

Mio lắng nghe, tưởng tượng ra hình ảnh người bà qua lời kể của anh chị. Một cảm giác kỳ lạ len lỏi trong trái tim cậu: một chút tiếc nuối vì chưa từng được gặp, và một chút ấm áp như thể những câu chuyện và ký ức ấy cũng là một phần của cậu. Cậu khẽ vuốt tay lên bức ảnh, chạm vào khuôn mặt của bà nội, cảm nhận sự kết nối vô hình của tình thân.

Không khí trong phòng khách dần trở nên ấm áp và gần gũi lạ thường. Nỗi buồn hoài niệm không còn là sự mất mát của riêng ai, mà đã trở thành sợi dây vô hình kết nối ba anh em, cùng sẻ chia những ký ức về người bà đáng kính.

Một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu Shinji, sáng bừng như một tia nắng. Cậu ngước nhìn bố, rồi ánh mắt lần lượt dừng lại trên gương mặt chị Miyuki và Mio. Cậu hít một hơi thật sâu, như lấy hết can đảm, rồi cất tiếng nói, giọng đầy hy vọng:

"Hay là... vào dịp năm mới này, cả nhà chúng ta cùng đến nơi bà thích ngắm hoa anh đào đi ạ? Coi như là... chúng ta đi ngắm hoa thay cho bà."

Chị Miyuki và Mio nhìn nhau, đôi mắt họ giao nhau sự thấu hiểu. Rồi cả hai đồng thanh gật đầu đầy phấn khởi.

"Ý kiến hay đấy, nhóc con!" Miyuki thốt lên, đôi mắt cô lấp lánh niềm vui, nhưng trong sâu thẳm, cô cảm nhận được sự trưởng thành của em trai. Shinji không còn là cậu bé nhút nhát ngày nào mà đã biết cách kết nối mọi người lại với nhau bằng một hành động đầy yêu thương. Cô tiến lại, đặt tay lên vai Shinji, "Chị ủng hộ hết mình."

Mio thì nắm chặt tay cậu, vẻ mặt rạng rỡ.

"Em cũng muốn đi! Đi xem hoa anh đào với cả nhà!" Đối với Mio, đó không chỉ là một chuyến đi, mà còn là cơ hội để cậu lấp đầy khoảng trống ký ức về người bà chưa từng gặp.

Ông Kenji lặng người nhìn các con, nụ cười hiền từ nở trên môi. Ánh mắt họ nhìn nhau, như thể đang trao đổi một thông điệp không lời, họ đã nuôi dạy được những đứa con biết yêu thương và trân trọng những giá trị gia đình. Nỗi buồn hoài niệm đã tan biến, nhường chỗ cho một cảm giác ấm áp và hạnh phúc ngập tràn, khi nhìn thấy các con cùng nhau hướng về một kỷ niệm đẹp của gia đình.

Sau khoảnh khắc hoài niệm về bà nội, cả gia đình Shinji dường như đã lấy lại được tinh thần, thậm chí còn hăng hái hơn. Ngoài khung cửa sổ, những bông tuyết đầu mùa vẫn rơi lất phất, phủ lên từng cành cây trụi lá một lớp áo trắng tinh khôi. Không khí lạnh buốt len lỏi qua từng kẽ hở của khung cửa, nhưng trong nhà lại ngập tràn sự ấm áp. Họ tiếp tục công việc dọn dẹp với một sự tập trung và nhiệt huyết mới. Mỗi món đồ được lau chùi, mỗi góc nhà được quét dọn không chỉ đơn thuần là để làm sạch, mà còn là để tạo nên một không gian ấm cúng hơn, một nơi xứng đáng để chào đón một năm mới và những kỷ niệm tươi đẹp sẽ đến.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận