• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Khi đam mê và tình yêu hòa làm một

Chương 26: Kỳ Nghỉ Đông – Lời Hứa Với Khoảng Cách

0 Bình luận - Độ dài: 7,712 từ - Cập nhật:

Căn phòng ký túc xá của Hiyori và Chitose ngập trong sự hỗn loạn của kỳ nghỉ đông. Quần áo, sách vở và đủ loại đồ đạc nằm ngổn ngang trên sàn nhà, trên giường, và thậm chí cả trên chiếc bàn học. Giữa mớ hỗn độn đó, Hiyori đang ngồi bệt xuống sàn, tay cầm một chiếc áo phông, nhưng ánh mắt cô lại dán chặt vào màn hình điện thoại, miệng khẽ mỉm cười.

"Hiyori! Cậu có định về nhà trong năm nay không vậy? Tớ sẽ khóa cửa và để cậu ở lại đây đấy!"

Giọng nói có chút trêu chọc nhưng đầy bất lực vang lên. Đó là Chitose, cô bạn cùng phòng của Hiyori, đang ngồi trên giường của mình, cũng bận rộn với chiếc vali, nhưng trông có vẻ hiệu quả hơn Hiyori rất nhiều.

Hiyori giật mình, vội vàng cất điện thoại vào túi quần. "Tất nhiên rồi! Nhưng mà... tớ đang đợi tin nhắn của anh Shinji."

Chitose lắc đầu, nở một nụ cười tinh quái. "Cậu có thể đợi sau khi dọn xong không? Tớ không muốn phải ở lại đây để giúp cậu đâu đấy."

Hiyori bĩu môi, cô tiếp tục gấp quần áo, nhưng tay cô vẫn không ngừng di chuyển, lướt qua màn hình điện thoại.

Chitose đứng dậy, đi đến bên Hiyori, nhìn vào màn hình điện thoại của cô. "Cậu lại xem ảnh anh ấy nữa à? Tớ biết rồi, cậu sẽ nhớ anh ấy lắm, đúng không?"

"Đúng vậy!" Hiyori tuyên bố, giọng cô đầy tự hào.

"Đây là lần đầu tiên chúng tớ xa nhau lâu như vậy. Tớ không biết phải làm gì khi không có anh ấy ở bên."

"Thì cứ gọi điện, nhắn tin, video call!" Chitose nói, giọng cô có chút bất lực. "Tình yêu xa thời nay có khó khăn gì đâu?"

"Cậu không hiểu đâu!" Hiyori nói, cô ôm chặt lấy chiếc áo phông của Shinji, hít một hơi thật sâu để cảm nhận mùi hương của anh.

"Tình yêu của tớ không chỉ là những cuộc gọi. Đó là những khoảnh khắc được ở bên anh ấy, được anh ấy ôm, được anh ấy hôn. Mỗi ngày không có anh ở bên, tớ cảm thấy trống rỗng và cô đơn lắm."

Chitose nhìn Hiyori, rồi cô nở một nụ cười dịu dàng. Cô hiểu Hiyori đang lo lắng, đang sợ hãi cảm giác xa cách. Cô không muốn Hiyori phải đối mặt với nỗi cô đơn đó một mình.

"Thôi được rồi, tớ sẽ giúp cậu dọn dẹp." Chitose nói.

"Nhưng sau đó, chúng ta sẽ đi ra ga, và cậu phải nói lời tạm biệt đàng hoàng với anh ấy. Đừng để anh ấy phải đợi."

Hiyori gật đầu, cô bé cảm ơn Chitose.

Sau đó, Hiyori và Chitose cùng nhau dọn dẹp phòng. Sau một hồi vật lộn với mớ hỗn độn của quần áo, sách vở và đồ đạc, cuối cùng căn phòng cũng đã trở lại vẻ gọn gàng vốn có. Khi công việc kết thúc, họ khóa cửa phòng, mang theo những chiếc vali nặng trĩu, và cùng nhau bước ra khỏi sảnh ký túc xá.

Gió cuối năm lạnh buốt, từng cơn lùa qua, mang theo cái giá rét se sắt. Từng hạt tuyết nhỏ li ti bắt đầu rơi, đậu lên mái tóc trắng của Shinji, lấp lánh như những vì sao. Hiyori và Chitose kéo vali ra khỏi sảnh ký túc xá, tiếng bánh xe lạch cạch trên nền đá. Shinji, Hikaru và Haruna vẫn đứng đó, chờ đợi. Gương mặt ai cũng đượm buồn. Mọi người đều hiểu, không ai muốn nói lời tạm biệt vội vã.

Haruna, với mái tóc dài màu tím đen bồng bềnh, run rẩy ôm chặt lấy bản thân mình, ánh mắt lấp lánh sự tinh nghịch. Cô nhìn Shinji và Hiyori đang nắm tay nhau, rồi buông một câu đầy hài hước:

"Trời ơi! Gió lạnh buốt da buốt thịt! Mấy người ác lắm, đông lạnh như này mà còn định phát cẩu lương cho tui!"

Shinji, với mái tóc trắng phủ tuyết, nở một nụ cười tinh quái. Anh xoa xoa hai bàn tay vào nhau rồi đưa lên miệng hà hơi.

"Đã bảo mà, cứ yêu một anh bạn đẹp trai là có ngay lò sưởi di động, đâu có lo lạnh."

Haruna bĩu môi, giả vờ giận dỗi.

"Thôi đi. Ngứa mắt quá! Này Shinji, cho mượn tay cậu đây!" Cô nói, rồi không đợi Shinji đồng ý, cô túm lấy tay anh và cắn một miếng vào mu bàn tay cậu.

Shinji giật mình, kêu lên một tiếng.

"Này! Haruna!" Anh kêu lên, nhưng ngay sau đó bật cười.

"Cậu cắn tôi thật đấy à?" Anh xoa xoa mu bàn tay bị cắn, nhưng nụ cười vẫn không tắt trên môi.

Hikaru cũng hùa theo, vỗ vai Haruna. "Cố gắng tìm được nửa kia của mình nhé, đừng để bản thân cô đơn giữa trời đông lạnh giá này."

Haruna bĩu môi, giả vờ giận dỗi

"Thôi, tôi không thèm ở lại đây chịu khổ với mấy người nữa đâu. Tôi ra ngoài kia còn phải từ chối cả đống lời tỏ tình, bận rộn lắm! Hẹn gặp lại nhé, mấy người ác độc!" Cô nói, rồi quay lưng bước đi, giả vờ giận dỗi.

Hiyori và Chitose bật cười. Hikaru nhẹ nhàng ôm lấy Chitose, cô bạn với mái tóc ngắn cá tính và nụ cười hiền. Shinji, với nụ cười ấm áp, đi đến bên Hiyori, anh ôm cô thật chặt để truyền hơi ấm. Haruna đứng nhìn, môi bĩu ra vẻ tủi thân.

"Anh Shinji." Hiyori khẽ gọi, giọng cô bé nhỏ xíu. "Anh không cần phải đi cùng em đâu."

"Anh muốn đi." Shinji nói, giọng anh trầm ấm. "Anh muốn ở bên em cho đến phút cuối cùng."

Hiyori khẽ mỉm cười, một nụ cười vừa hạnh phúc vừa lấp lánh sự luyến tiếc. Cô nhẹ nhàng đưa tay, đan chặt vào những ngón tay ấm áp của Shinji. Cô cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay anh truyền sang, xua tan đi cái lạnh se sắt của gió đông.

Tokyo chìm trong cái lạnh tê tái của mùa đông, những bông tuyết nhỏ bắt đầu rơi lất phất, phủ một lớp trắng mỏng lên mái nhà và đường phố. Nhà ga chật ních người, tiếng loa thông báo vang vọng khắp nơi, cùng không khí đặc quánh sự mong chờ và nỗi buồn. Hàng ngàn người hối hả, vội vã, nhưng Hiyori và Shinji vẫn tìm được một góc nhỏ yên tĩnh, như một thế giới riêng chỉ có hai người.

"Anh Shinji." Hiyori nói, giọng cô nhỏ xíu như tiếng gió. Cô nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt lấp lánh sự lo lắng.

"Anh hứa là sẽ gọi điện cho em mỗi ngày nhé."

"Tất nhiên rồi." Shinji nói, anh siết chặt tay cô. Bàn tay anh ấm áp, một sự an ủi vô hình.

"Anh sẽ gọi điện cho em mỗi ngày, và chúng ta sẽ video call để anh có thể nhìn thấy nàng thơ của anh, được không?" Anh khẽ vuốt ve má cô, cố gắng xoa dịu nỗi buồn đang dâng lên trong lòng.

"Được." Hiyori nói, rồi nở một nụ cười tinh quái.

"Nhưng nếu anh không gọi, em sẽ đi tìm anh đấy." Cô đưa tay, chạm vào cằm anh, như một lời đe dọa nhưng đầy yêu thương.

Shinji bật cười, một tiếng cười ấm áp xoa dịu nỗi lo lắng trong lòng Hiyori. Anh cúi xuống, hôn nhẹ lên trán cô.

"Anh biết. Anh sẽ không bao giờ để em phải đi tìm anh đâu."

Đúng lúc đó, tiếng còi tàu vang lên, một âm thanh báo hiệu đã đến lúc chia tay. Tiếng loa của nhà ga vang lên, trang trọng và đều đặn:

"Chuyến tàu đi Shin-Osaka sắp rời ga. Xin quý khách vui lòng nhanh chóng lên tàu và ổn định chỗ ngồi. Chuyến tàu sắp khởi hành."

Hiyori và Shinji trao nhau cái ôm thật chặt, như thể muốn bù đắp cho những ngày xa cách sắp tới. Hiyori vùi mặt vào lồng ngực anh, hít một hơi thật sâu để ghi nhớ mùi hương quen thuộc.

"Em yêu anh." Cô thì thầm, giọng nghẹn lại.

"Anh cũng vậy." Shinji đáp lại, giọng anh trầm ấm, anh hôn lên trán cô, và lần này, anh hôn thật lâu. "Anh cũng yêu em, cục cưng của anh."

"Thôi, tớ cũng phải đi rồi!" Chitose nói, giọng có chút run rẩy. Cô vội vàng đi về phía sân ga khác. Hikaru bước theo, sụt sịt. Chitose nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cậu.

"Ngoan nào! Anh đừng khóc chứ. Chỉ có hai tuần thôi mà." Cô nói rồi hôn lên má cậu.

Hiyori bước lên tàu của mình. Cô nhìn ra cửa sổ, thấy Shinji vẫn đứng đó. Anh đưa tay lên, vẫy chào cô, ánh mắt đầy lưu luyến. Cùng lúc đó, cô thấy Chitose đang ôm lấy Hikaru ở một sân ga khác. Khi cả hai chuyến tàu dần lăn bánh, Hiyori và Chitose chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng nhau từ xa, mỗi người một hướng, mang theo nỗi nhớ và lời hứa hẹn cho ngày gặp lại.

Tiếng còi tàu rền vang, báo hiệu đoàn tàu của Hiyori đã rời bánh. Shinji đứng đó, nhìn theo bóng tàu cho đến khi nó khuất dần. Nỗi buồn len lỏi trong lòng, nhưng anh biết, đây chỉ là khởi đầu cho một kỳ nghỉ đông đầy ắp những cuộc gọi và tin nhắn.

Haruna đứng bên cạnh Shinji, nét mặt có chút trầm tư hơn mọi khi. Cô nhìn theo đoàn tàu, rồi quay sang Hikaru, mỉm cười.

"Này, hai cậu." Haruna nói. "Tớ đi đây. Tàu của tớ sắp chạy rồi."

Shinji và Hikaru gật đầu. Shinji tiến lại gần. "Cảm ơn cậu, Haruna. Cảm ơn vì đã đến đây."

"Không có gì." Haruna nói. Cô nhìn Shinji, nở một nụ cười buồn bã.

"Này Shinji... cho tớ ôm một cái được không? Cậu phải hứa với tớ, phải chăm sóc bản thân cho tốt. Đừng để Hiyori phải lo lắng cho cậu."

Shinji mỉm cười, anh hiểu cảm giác của cô. Anh dang tay, ôm lấy Haruna. Một cái ôm thật chặt, đầy sự quan tâm và tình bạn.

Ôm xong, Haruna vẫn không buông tay Shinji. Cô nheo mắt nhìn cậu, rồi đột ngột thốt lên:

"Này, cho tớ mượn tay cậu tiếp!" Shinji cảnh giác, rụt tay lại, nhưng Haruna nhanh hơn. Cô túm lấy cánh tay cậu và gặm một miếng thật đau.

"Này, cậu lại cắn mình cái à?" Shinji kêu lên một tiếng, nhưng ngay sau đó bật cười.

"Nữ thần được nhiều người theo đuổi lại thích cắn người như vậy đấy à?" Anh xoa xoa cánh tay bị cắn, nhưng nụ cười vẫn không tắt trên môi.

Haruna cười tươi, nụ cười tinh nghịch vẫn đọng trên môi. "Tạm biệt nhé, đồ ngốc!"

Shinji cũng vẫy tay chào lại. "Tạm biệt nhé, Haruna! Đi đường cẩn thận!" Anh hô lớn.

Cô vẫy tay chào Shinji và Hikaru, rồi kéo vali bước đi về phía đường ray. Tiếng bánh xe vang vọng trên nền gạch, như một lời tạm biệt vang dội, không hề im lặng như trước. Cô ấy đã quen với việc đi xa, và họ cũng vậy.

Sau khi Haruna đi, chỉ còn lại Shinji và Hikaru. Họ cùng nhau đi bộ ra khỏi ga, trong một không khí yên tĩnh và trầm lắng hơn hẳn. Gió vẫn thổi, mang theo những bông tuyết, nhưng không còn cảm giác lạnh buốt như trước nữa.

Cùng lúc đó trên tàu,Hiyori rảo bước nhanh, kéo chiếc vali nhỏ trên nền đá lạnh. Cô mặc một chiếc áo len màu kem rộng rãi bên trong áo khoác dạ dày sụ, quấn thêm chiếc khăn len to sụ quanh cổ, và chiếc quần jeans ống suông khiến cô cảm thấy thoải mái, ấm áp.

Tìm thấy toa tàu của mình, Hiyori khẽ cúi đầu chào nhân viên soát vé rồi bước vào trong. Cô đi dọc hành lang, tìm ghế của mình. Cô nghe thấy tiếng nhân viên chào khách bằng giọng ngọt ngào:

"Chào mừng quý khách lên tàu. Chúc quý khách có một chuyến đi thật vui vẻ và ấm áp ạ."

Bên trong tàu ấm áp hơn hẳn, không khí đặc quánh mùi trà nóng và bánh ngọt. Chiếc tàu cao tốc Shinkansen hiện đại, sạch sẽ và yên tĩnh hơn so với sự ồn ào bên ngoài nhà ga. Ngồi đối diện cô là một cặp vợ chồng trung niên, cả hai đều mặc đồ len ấm áp, toát lên vẻ hiền lành, phúc hậu. Người phụ nữ có mái tóc bạc trắng được búi gọn gàng, khuôn mặt hiền hậu nở nụ cười. Bên cạnh, người đàn ông với mái tóc đã ngả màu muối tiêu, đeo một cặp kính gọng tròn và đang mải mê đọc tờ báo. Hiyori mỉm cười nhẹ nhàng và nói: "Xin phép cho cháu đi qua ạ."

Sau khi cất vali lên giá, cô ngồi xuống, đối mặt với hai người. Người phụ nữ hiền hậu mỉm cười: "Cháu đi về quê à?"

Hiyori khẽ mỉm cười và đáp lễ: "Vâng, cháu về Osaka để nghỉ đông ạ."

Người đàn ông, ánh mắt vẫn không rời tờ báo, cũng lên tiếng: "Tốt quá rồi. Về nhà là nhất."

Hiyori chỉ mỉm cười nhẹ, đeo chiếc tai nghe chụp tai màu hồng nhạt lên. Với cặp tai nghe ôm gọn đôi má, trông cô bé đáng yêu lạ thường. Cô mở một video vlog trên điện thoại: "Một ngày đi du lịch mùa đông" của chị Kaori, một vlogger nổi tiếng đồng thời cũng là cosplayer mà cô ngưỡng mộ từ lâu. Chị Kaori xuất hiện trong vlog với nụ cười rạng rỡ, giọng nói ấm áp. Hiyori chìm đắm vào từng khung hình tuyệt đẹp.

Bên ngoài cửa sổ, những tòa nhà và đường phố nhanh chóng biến thành vệt mờ ảo khi con tàu lao đi với tốc độ đáng kinh ngạc. Hiyori nhìn cảnh vật lướt qua, cảm thấy trái tim mình như được kéo giãn, vừa hồi hộp vừa mong chờ. Cảnh vật ngoài kia chẳng khác nào những thước phim đang tua nhanh, khiến cô thêm háo hức về chuyến đi sắp tới.

Một lúc sau, điện thoại Hiyori đổ chuông. Là cuộc gọi từ Shinji.

"Bảo bối, em đã ổn định trên tàu chưa?" Giọng anh vang lên đầy hào hứng, nhưng cũng không giấu nổi vẻ lo lắng.

"Em lên tàu rồi, anh yên tâm." Cô đáp, giọng nói ngọt ngào tan chảy như socola.

"Tàu vừa xuất phát, nhìn cảnh vật bên ngoài mịt mù à. Anh đang làm gì thế?"

"Anh đang cùng Hikaru về kí túc xá," Shinji nói, giọng anh nhỏ lại.

"Chỉ muốn chắc chắn là cục cưng của anh đã yên vị trên tàu. Anh có cảm giác em sẽ lại quên mang vé."

Hiyori bật cười hạnh phúc. Cô có thể tưởng tượng ra vẻ mặt nhăn nhó lo lắng của anh.

"Không đâu, lần này em kiểm tra kỹ lắm. Cảm ơn anh nhé, Shinji. Anh cũng đi đường cẩn thận."

Cuộc trò chuyện của họ kéo dài hơn một tiếng đồng hồ. Từ những chuyện vặt ở trường cho đến những dự định cho kỳ nghỉ, họ nói mãi không dứt.

"Anh nghe nói trường mình sắp tới sẽ tổ chức một buổi triển lãm nghệ thuật đấy." Shinji kể, giọng anh đầy vẻ tiếc nuối.

"Có khi hết kỉ nghỉ đông chúng ta lại đồng hành cùng nhau chăng."

"Vậy sao, em háo hức quá." Hiyori đáp, giọng cô lại đầy hào hứng,

“Kỳ nghỉ này em sẽ đi ngắm thác nước ở gần nhà. Thác nước vào mùa đông trông đẹp lắm, nước chảy thành những cột băng lấp lánh."

"Thật hả? Nghe hay quá! Chụp ảnh gửi cho anh xem nhé." Shinji cười. "Thật nhớ cái lần mình cùng nhau đi ngắm tuyết rơi."

Hiyori cũng cười hạnh phúc, cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng. "Em cũng nhớ. Anh nhớ giữ ấm nhé, ở Tokyo lạnh lắm."

"Anh biết rồi. Em cũng vậy nhé. Chuyến đi của em cũng phải cẩn thận đấy."

Khi cuộc gọi kết thúc, Hiyori cất điện thoại vào túi, cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm và ấm áp hơn hẳn. Mặc dù ở một nơi xa xôi, nhưng cô vẫn cảm nhận được sự quan tâm của anh, và điều đó khiến cô cảm thấy thật hạnh phúc. Cô nhìn ra cửa sổ, khung cảnh bên ngoài giờ đây không còn là những vệt mờ ảo vô hồn nữa, mà tràn ngập hình ảnh về Shinji.

Hiyori dựa đầu vào cửa sổ, mắt lim dim. Sau cuộc trò chuyện ấm áp với Shinji, một cảm giác buồn ngủ dễ chịu bất chợt ập đến, kéo cô vào một giấc ngủ chập chờn. Đầu cô nghiêng nhẹ sang một bên, mái tóc lòa xòa che đi một phần khuôn mặt, trông vô cùng đáng yêu. Cô cứ thế chợp mắt được khoảng ba mươi phút.

"Cháu gái ơi, dậy đi thôi cháu." Giọng nói hiền hậu của người phụ nữ lớn tuổi vang lên khe khẽ, đủ để đánh thức Hiyori mà không làm cô giật mình.

"Sắp đến ga Shin-Osaka rồi đấy."

Hiyori từ từ mở mắt, duỗi vai và khẽ mỉm cười với bà. "Dạ, cháu cảm ơn bà ạ." Cô cảm thấy lòng mình ấm áp, như được một người thân trong gia đình chăm sóc.

Qua ô cửa sổ, cảnh vật bên ngoài đã thay đổi. Những dãy nhà cao tầng, đường phố đông đúc dần xuất hiện trở lại, báo hiệu thành phố Osaka đang ở rất gần. Tốc độ của tàu bắt đầu chậm lại.

"Next stop, Shin-Osaka Station. Vị trí tiếp theo, ga Shin-Osaka." Tiếng thông báo vang lên rõ ràng, xác nhận điểm đến của cô. Hiyori hít một hơi thật sâu, cảm nhận sự háo hức đang len lỏi trong lòng, chuẩn bị cho chặng đường tiếp theo.

Rời khỏi chuyến tàu Shinkansen ở ga Shin-Osaka, Hiyori cảm thấy choáng ngợp trước dòng người hối hả. Cô kéo chiếc vali, loay hoay tìm đường đến ga tàu điện ngầm.

"Chết thật, mình nên đi lối nào bây giờ?" Cô lẩm bẩm, mắt đảo liên tục khắp các biển chỉ dẫn. Hiyori nhanh chóng nhận ra mình cần tìm tuyến Midosuji Line để đến được ga Minoo.

Đúng lúc đó, cô nghe thấy hai cô gái đang trò chuyện gần đó:

"Tớ nghĩ mình nên đi Midosuji Line để nhanh hơn." Hiyori lập tức hướng về phía họ, tai lắng nghe từng lời. Sau một vài giây suy nghĩ, cô quyết định tiến lại gần và lễ phép hỏi:

"Cho em xin lỗi, hai chị có thể chỉ giúp em lối đi đến Midosuji Line được không ạ?"

Một trong hai cô gái mỉm cười và chỉ đường cho Hiyori: "Em đi thẳng, sau đó rẽ trái là thấy ngay ạ. Chúc em đi vui vẻ!"

"Em cảm ơn hai chị ạ!" Hiyori vui vẻ đáp, cảm thấy mình thật may mắn vì đã tìm được đường đi một cách nhanh chóng. Cô tiếp tục luồn lách qua biển người và đi xuống ga tàu điện ngầm. Cuộc hành trình tiếp tục thêm năm mươi phút nữa, lần này trên một chuyến tàu địa phương. Khi tàu dần ra xa trung tâm, những tòa nhà cao tầng nhường chỗ cho những ngọn đồi xanh và những ngôi nhà mái ngói truyền thống.

Khi đến ga Minoo, một cảm giác bình yên lạ thường ập đến. Khác hẳn với sự ồn ào của Tokyo, nhà ga nhỏ nhắn này được bao bọc bởi một không gian xanh mướt, với những hàng cây và tán lá rậm rạp. Nền ga được lát bằng những viên gạch cũ kỹ, và từ xa đã có thể nghe thấy tiếng nước suối chảy róc rách. Dù là mùa đông, không khí vẫn trong lành và mát mẻ, mang theo chút hơi ẩm đặc trưng của vùng núi. Hiyori hít một hơi thật sâu, cảm thấy lồng ngực mình giãn ra, mọi mệt mỏi và ồn ào của thành phố dường như tan biến.

Rời khỏi ga Minoo, Hiyori bước lên một chiếc taxi đang chờ sẵn. Cô ngồi ở ghế sau, lẩm bẩm địa chỉ cho bác tài xế.

"Dạ, bác cho cháu đến con đường gần Chùa Ryuanji ạ." Cô nói một cách lễ phép.

"Đường đó xe không vào được đâu cháu ơi. Bác sẽ thả cháu ở đầu đường sỏi này, cháu đi bộ vào nhé." Bác tài xế nói, giọng ôn tồn.

Chiếc xe chạy chầm chậm trên con đường ven suối rợp bóng cây. Nước suối trong vắt chảy róc rách, len lỏi qua những tảng đá rêu phong, tạo nên một bản nhạc êm dịu. Những chiếc đèn lồng đá đã được thắp lên, lấp ló sau những tán cây, mang đến một vẻ đẹp cổ kính và huyền ảo. Hiyori mở cửa sổ, hít một hơi thật sâu. Không khí ở đây trong lành, mát mẻ, mang theo chút hương vị của đất ẩm và cây cỏ, khác hẳn với mùi khói bụi của thành phố. Mỗi khi gió thổi qua, cô có thể cảm nhận được cái lạnh se sắt của mùa đông, nhưng không hề buốt giá, mà lại dễ chịu và quen thuộc.

Cuối cùng, chiếc taxi dừng lại ở một con đường sỏi nhỏ dẫn vào khu dân cư. Hiyori xuống xe, trả tiền và mỉm cười cảm ơn bác tài.

Khi bước những bước đầu tiên trên con đường sỏi, Hiyori cảm thấy lòng mình tràn đầy sự bình yên và háo hức

Đứng trước ngôi nhà, một cảm giác bình yên dâng trào trong lòng Hiyori. Ngôi nhà hiện ra như một bức tranh thủy mặc, với mái ngói cong cổ kính ẩn mình sau tán cây xanh mướt. Cánh cổng gỗ chắc chắn mở ra một thế giới khác, nơi thời gian dường như ngưng đọng. Khu vườn được chăm sóc tỉ mỉ, những bông hoa trà trắng tinh khôi như những đốm tuyết cuối cùng còn sót lại trên cành.

Ngay bên ngoài, một cây cầu đá nhỏ cong cong bắc qua con suối. Tiếng nước chảy róc rách không ngừng, như một bản nhạc chào đón cô trở về. Từ đây, Hiyori có thể nhìn thấy mái ngói cong của Chùa Ryuanji, ẩn hiện trong ráng chiều vàng dịu. Ánh nắng cuối cùng của ngày như rót mật lên mái chùa, lấp lánh như một viên ngọc quý.

Hiyori khẽ run tay, mở khóa cổng. Cô bước vào sân, hít một hơi thật sâu, cảm nhận mùi hương của gỗ, của đất ẩm và của những bông hoa trà đang nở rộ trong vườn.

"Cuối cùng cũng về đến nhà rồi," cô khẽ thì thầm, giọng nói như tan vào không khí tĩnh lặng. Dù hành trình khá dài, nhưng cảm giác được trở về chốn thân quen này thì không có gì có thể sánh được. Mọi mệt mỏi, lo toan của cuộc sống đô thị dường như đã lùi lại phía sau, nhường chỗ cho sự bình yên và ấm áp của gia đình.

Trước mắt Hiyori là cánh cửa gỗ quen thuộc của căn nhà mình. Chiếc vali nặng trĩu đặt bên cạnh, cô bé siết chặt lấy tay nắm cửa lạnh buốt. Một cảm giác kỳ lạ len lỏi trong lòng cô: sự mệt mỏi sau chuyến đi dài, nỗi nhớ nhà da diết, và cả sự mong chờ được bước vào thế giới bình yên này. Suốt quãng thời gian ở ký túc xá, trong những cuộc gọi video với Shinji, Hiyori vẫn luôn mang theo nỗi nhớ về ngôi nhà của mình. Cánh cửa này không chỉ là một lối đi, nó là ranh giới giữa một cuộc sống độc lập, bận rộn và một chốn yên bình, nơi cô được yêu thương vô điều kiện. Hiyori hít một hơi thật sâu, từ từ nhắm mắt lại, rồi mới mở ra, vặn tay nắm, đẩy cánh cửa gỗ.

Ngay lập tức, một luồng không khí ấm áp, quen thuộc tràn ngập tâm hồn cô. Mùi hương của bữa ăn gia đình, mùi của đậu nành và nước dùng, tất cả hòa quyện lại, khiến Hiyori cảm thấy như đã trở về nhà từ rất lâu rồi. Cô vội đặt chiếc vali xuống sàn, tiếng bánh xe va vào nền gạch kêu lạch cạch, rồi cô bước chân vào nhà. Tiếng nhạc nhẹ nhàng phát ra từ phòng khách, và ánh đèn vàng dịu nhẹ chiếu rọi vào lối vào. Mọi thứ đều gợi nhớ về những kỷ niệm tuổi thơ, về những ngày tháng hạnh phúc, và về tình yêu thương của gia đình.

"Con về rồi ạ!"

Hiyori gọi lớn, tiếng nói vừa kịp bật ra khỏi cổ họng đã mang theo chút nghẹn ngào. Từ căn bếp, tiếng lạch cạch quen thuộc của mẹ vọng ra. Mẹ cô, bà Shiina Yukiko, một người phụ nữ gần bốn mươi tuổi nhưng lại sở hữu vẻ ngoài trẻ trung và rạng rỡ như một cô gái đôi mươi, đang quay lưng về phía cửa. Mái tóc đen dài được búi gọn gàng, để lộ chiếc cổ thon thả và tấm lưng gầy, khiến bà càng thêm thanh thoát.

Nghe thấy tiếng bước chân dồn dập của con, mẹ cô quay phắt lại. Đôi mắt bà mở to kinh ngạc, chiếc muôi trên tay buông thõng, rơi xuống bàn bếp tạo thành một tiếng va chạm nhỏ.

"Ôi, con gái! Sao con về muộn thế? Mẹ cứ ngỡ con sẽ về sớm hơn." Giọng bà đầy vẻ lo lắng, nhưng nụ cười đã nở trên môi.

Chẳng kịp đặt ba lô xuống, Hiyori chạy vội đến, vòng tay ôm chầm lấy mẹ. Cô vùi mặt vào hõm vai ấm áp của mẹ, hít hà mùi hương quen thuộc của quế và hoa nhài. Trong khoảnh khắc này, mọi mệt mỏi sau chuyến đi dài tan biến, thay vào đó là cảm giác an toàn và bình yên đến lạ. Tim cô đập rộn ràng, không phải vì mệt mà vì sự xúc động. Cảm giác như đã lâu lắm rồi cô mới lại được cảm nhận vòng tay này.

Mẹ cô cũng siết chặt con vào lòng, vùi mặt vào mái tóc rối của Hiyori, như để chắc chắn rằng con gái mình đã thực sự trở về.

"Con xin lỗi mẹ. Con phải đợi tàu, nhưng con không sao đâu ạ." Hiyori nói, giọng nghèn nghẹn. Nước mắt nóng hổi chực trào ra, lăn dài trên má. Cô đã cố kìm nén sự yếu lòng và nỗi nhớ nhà suốt chuyến đi, nhưng giờ đây, trong vòng tay mẹ, những cảm xúc ấy như vỡ òa. Cô không cần phải mạnh mẽ nữa, vì đã có mẹ ở đây, che chở cho cô.

Mẹ cô buông lỏng vòng tay, bà nhẹ nhàng vuốt mái tóc của Hiyori, ánh mắt yêu thương vẫn đong đầy.

"Mẹ lo cho con lắm. Nhưng giờ thì con đã về rồi, mẹ yên tâm rồi." Bà đưa tay nâng cằm Hiyori lên, nhìn sâu vào đôi mắt đỏ hoe của con.

"Con gái mẹ gầy đi rồi. Nào, để mẹ giúp con dọn đồ. Ba con vẫn đang ở công ty, nhưng đã nhắn tin cho mẹ, nói rằng ba rất nhớ con."

Nghe đến ba, Hiyori mỉm cười. Nụ cười đó không chỉ vì lời nhắn của ba mà còn vì sự quan tâm vô bờ bến của mẹ. Cô biết rằng, dù đi đâu, cô vẫn luôn có một gia đình yêu thương chờ đợi mình. Lòng cô ấm áp hơn bao giờ hết, mọi muộn phiền dường như tan biến hết, nhường chỗ cho niềm hạnh phúc ngập tràn.

Vừa buông mẹ ra, Hiyori đã nghe tiếng bước chân dồn dập từ cầu thang. Một cô gái trẻ với mái tóc ngắn ngang vai được cắt tỉa khéo léo, gương mặt sáng bừng và đôi mắt lanh lợi như chứa đựng cả một bầu trời sao, lao xuống. Ngay lập tức, cô ôm chầm lấy Hiyori.

"Chị Hiyori! Chị về rồi! Em nhớ chị lắm!" Akari, em gái Hiyori, reo lên. Vừa ôm, cô bé vừa nhún nhảy, tràn đầy năng lượng. Chiếc áo len trắng cổ lọ trên người Akari dường như càng làm nổi bật sự hồn nhiên của em.

"Chị có mệt không? Chuyến đi có vui không? Ba có biết chị về chưa?"

Hiyori cười lớn, vòng tay ôm lấy em gái, cảm nhận sự hồn nhiên và ấm áp quen thuộc. Cô trìu mến nhìn Akari. Cô em gái không còn là cô bé nhỏ nhắn ngày nào, đã lớn hơn nhiều, nhưng sự hồn nhiên và đáng yêu vẫn không hề thay đổi.

Mẹ Yukiko bước đến gần, bàn tay bà nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc rối của Hiyori. Ánh mắt bà ngập tràn xúc cảm, vừa có niềm vui, vừa có sự nhẹ nhõm khi thấy con gái bình an trở về.

"Hai chị em cứ đứng mãi ở đây thế à?" Mẹ cười hiền, nhưng giọng bà vẫn khẽ run lên vì xúc động.

"Thôi con cất đồ lên phòng rồi chuẩn bị xuống ăn cơm. Mẹ có món con thích nhất, thịt viên sốt cà chua đấy!"

"Tuyệt vời!" Akari reo lên, đôi mắt sáng lấp lánh. Cô bé nhảy cẫng lên một cái, "Em cũng thích món đó! Thế là cả nhà mình lại có tiệc rồi!"

Hiyori bật cười rạng rỡ, đưa tay xoa đầu cô em gái đầy yêu thương.

"Nhà có món ngon mà thiếu em sao được." Cô quay sang nhìn mẹ, ánh mắt long lanh.

"Con đói lắm rồi mẹ ạ. Cảm ơn mẹ." Lời nói giản dị nhưng chứa đựng tất cả nỗi nhớ, sự biết ơn và tình yêu thương của cô.

Những lời nói và cử chỉ của mẹ và em gái khiến trái tim Hiyori như được sưởi ấm. Cô tiến lại, ôm mẹ một lần nữa, siết chặt vòng tay để cảm nhận tình yêu thương vô bờ bến ấy. Yukiko cũng đáp lại cái ôm của con gái, tay bà nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, như một lời động viên, một lời an ủi thầm lặng.

Sau đó, Akari kéo chiếc vali của Hiyori một cách đầy quyết tâm. "Chị lên phòng nghỉ ngơi đi, để vali cho em."

"Không sao đâu, vali nặng lắm, chị tự mang được," Hiyori lắc đầu.

"Không sao đâu mà, em khỏe lắm!" Akari nói, rồi cô bé dứt khoát kéo vali của Hiyori lên lầu. Hiyori chỉ biết mỉm cười, để mặc em gái khuất dần trên cầu thang. Cô vừa hạnh phúc vừa thấy lòng mình nhẹ nhõm vô cùng. Nhà là nơi yêu thương, nơi những người cô yêu thương đang chờ đợi cô trở về.

Khi bước vào phòng, Hiyori cảm nhận được sự ấm áp quen thuộc. Cô hít một hơi thật sâu, đón lấy hương thơm đặc trưng của căn phòng: chút dịu nhẹ từ tinh dầu hoa cúc, hòa quyện với mùi giấy sách cũ thoang thoảng. Căn phòng được sơn màu be nhạt, tạo cảm giác rộng rãi và thư thái. Ánh đèn vàng dịu nhẹ từ chiếc đèn ngủ bên giường chiếu lên bức tường, làm nổi bật những món đồ trang trí đầy dấu ấn cá nhân.

Chiếc bàn làm việc gọn gàng nằm cạnh cửa sổ, nơi ánh sáng ban ngày có thể lọt vào. Trên mặt bàn, một chiếc máy ảnh vintage nằm cạnh vài quyển sổ tay nhỏ, bên cạnh là những bức ảnh polaroid được dán ngẫu hứng lên tường. Mỗi bức ảnh là một khoảnh khắc đáng nhớ: Hiyori cười rạng rỡ bên mẹ, Hiyori cùng Akari tạo dáng hài hước, và một bức ảnh chụp toàn bộ gia đình trong chuyến du lịch gần đây. Những bức ảnh này không chỉ trang trí, mà còn kể lại những câu chuyện riêng của cô.

Ở một góc phòng, hai chậu sen đá nhỏ xinh xắn đang vươn mình, xanh mướt, tượng trưng cho một tâm hồn tinh tế và kiên cường. Đối diện là một dàn máy tính hiện đại với màn hình lớn, bàn phím cơ và chuột gaming, tạo nên một góc làm việc chuyên nghiệp để phục vụ cho công việc sáng tạo nội dung của cô.

Hiyori khẽ chạm vào khung ảnh trên bàn, nơi có bức ảnh của cô đang mỉm cười, ánh mắt lấp lánh như đang nhìn về một tương lai đầy hy vọng. Căn phòng này không chỉ là nơi để ngủ, mà còn là thế giới riêng của cô, nơi cô tìm thấy sự cân bằng giữa đam mê và sự bình yên, nơi cô được là chính mình.

Vừa đặt chiếc vali xuống sàn, Akari đã đảo mắt một vòng quanh phòng.

"Phòng của chị vẫn đẹp như vậy." Cô thốt lên, giọng điệu đầy vẻ trêu chọc.

"Em cứ nghĩ chị về sẽ mang theo một mớ đồ bừa bộn cơ. Chắc lại làm mẹ dọn dẹp thêm một lần nữa cho mà xem."

Hiyori chỉ biết bật cười rạng rỡ trước sự tinh nghịch của em gái.

"Này Akari! Chị là một nghệ sĩ đấy nhé, Akari ạ. Nghệ sĩ phải có một không gian đẹp để làm việc chứ." Cô nói, ra vẻ tự hào, đồng thời tự tin khoanh tay trước ngực.

Akari khúc khích cười, đưa ngón trỏ lên gõ nhẹ vào trán Hiyori. "Nghệ sĩ gì chứ, em biết tỏng chị chỉ muốn phòng đẹp để quay video thôi."

"Ôi trời, em gái chị!" Hiyori giả vờ bất lực, rồi cô trìu mến ôm chầm lấy em gái mình. "Cảm ơn em, Akari. Chị rất vui khi được về nhà."

Akari vùi mặt vào vai chị, cười khúc khích. "Được rồi, được rồi, chị gái nổi tiếng của em. Cất đồ để tí xuống ăn cơm với mẹ đi chị."

Vừa khép cánh cửa lại, Hiyori cảm thấy một làn sóng nhẹ nhõm lan tỏa khắp cơ thể. Cô cười rạng rỡ, buông mình xuống chiếc giường êm ái. Chiếc giường của Hiyori không chỉ là nơi để ngủ, mà còn là một thế giới riêng, nơi cô có thể là chính mình. Chiếc chăn bông mềm mại như một cái ôm ấm áp của sự bình yên, bao bọc lấy cô. Hiyori vùi mặt vào gối, hít một hơi thật sâu, tận hưởng mùi hương quen thuộc của căn phòng.

"Đã quá!" Hiyori khẽ lẩm bẩm, giọng nói tràn đầy sự mãn nguyện.

Thấy chị thoải mái như vậy, Akari cũng không kìm được sự hào hứng. Cô bé cười khúc khích, rồi nhảy vọt lên giường, nằm lăn ra cạnh Hiyori.

"Chị thoải mái thật đấy! Trông chị cứ như một con mèo lười vậy!" Hiyori cười lớn, đưa tay xoa đầu Akari đầy yêu thương.

"Một con mèo lười vừa tìm thấy ổ ấm của mình."

Cô nói, giọng đầy vẻ trêu chọc. Akari cũng không chịu thua, cô bé rúc sâu vào lòng Hiyori, như một chú mèo con thực sự. Hai chị em nằm yên lặng trong vòng tay nhau, cảm nhận sự ấm áp và bình yên của gia đình

Hai chị em nằm cạnh nhau, nhìn lên trần nhà.

"Chị này." Akari nói, giọng cô bé nhỏ xíu.

"Em có xem lại mấy bức ảnh kỉ yếu của em rồi. Có một anh nhiếp ảnh gia rất đẹp trai, mà hình như anh ấy cũng tên là Shinji thì phải."

Hai chị em nằm cạnh nhau, nhìn lên trần nhà, im lặng một lúc lâu. Akari khẽ cựa quậy, rồi đột nhiên quay sang nhìn Hiyori với đôi mắt to tròn, lấp lánh sự tò mò.

"Chị này." Cô bé khẽ cất tiếng, giọng nói đầy vẻ bí mật.

"Anh Shinji đâu rồi chị? Sao không đưa anh ấy về nhà?"

Câu hỏi bất ngờ của Akari khiến Hiyori giật mình. Cảm giác nóng bừng lan nhanh từ gò má lên tận hai tai. Cô ngượng ngùng đến nỗi không dám nhìn thẳng vào đôi mắt em gái. Tim cô đập thình thịch như đánh trống, vừa bối rối, vừa có chút ngọt ngào. Hiyori khẽ ho khan một tiếng, rồi quay mặt đi chỗ khác.

"Thật là... em gái của chị! Sao em lại hỏi thẳng thừng thế chứ!" Cô lẩm bẩm, giọng nói nhỏ xíu.

Akari quay sang, đôi mắt to tròn lấp lánh sự tò mò. " Vậy chị với anh ấy đã yêu nhau chưa?"

Cô vừa ngượng ngùng, vừa hạnh phúc, quay sang nhìn Akari, khẽ gật đầu. "Ừm... bọn chị đang hẹn hò."

"Tuyệt vời! Em đã đoán đúng!" Akari reo lên đầy phấn khích, ôm chầm lấy chị gái.

"Anh ấy đối xử với em rất tốt, còn mời em ăn kem nữa đấy! Anh ấy trông đẹp trai và rất dịu dàng, phải không ạ?" Hiyori cười dịu dàng.

"Đúng vậy. Anh ấy là một người tốt, Akari."

 Cô thì thầm kể cho em gái nghe về những kỷ niệm của họ, về sự dịu dàng và chu đáo của Shinji, về cách anh đã động viên cô như thế nào. Akari chăm chú lắng nghe, đôi mắt cô bé sáng lấp lánh, một nụ cười hạnh phúc nở trên môi. Sau một lúc trò chuyện, Hiyori bật dậy.

"Được rồi, chị phải thay quần áo thôi."

Cô lấy ra một bộ đồ ngủ dày và ấm áp: một chiếc áo nỉ màu kem rộng thùng thình và chiếc quần dài kẻ sọc caro cùng tông. Bộ đồ này không chỉ giữ ấm mà còn khiến Hiyori trông thật đáng yêu và xinh xắn, đúng với vẻ ngoài của một cô gái vừa về nhà. Mái tóc dài, vàng nhạt mượt của cô xõa tự nhiên trên vai trên tóc vẫn còn hai chiếc kẹp tóc hình ngôi sao nhỏ xinh làm nổi bật vẻ dịu dàng, nữ tính. Dù ngoài trời lạnh buốt, nhưng bộ đồ ở nhà lại mang đến một cảm giác ấm cúng lạ thường.

Hai chị em cùng nhau xuống bếp. Mùi thơm của thức ăn đã ngập tràn khắp cả căn nhà, đánh thức mọi giác quan của Hiyori. Cô cảm thấy bụng mình réo lên từng đợt, cảm giác đói bụng bỗng trở nên vô cùng dễ chịu khi biết rằng mình sắp được ăn bữa cơm mẹ nấu.

Mẹ Yukiko đang đứng trước bếp, cẩn thận nếm thử một món ăn. Ánh đèn vàng của gian bếp chiếu lên mái tóc bà, tạo nên một vầng sáng dịu dàng. Bà mặc một chiếc tạp dề, tay cầm muôi, dáng vẻ chăm chú và bình yên.

"Mẹ ơi, bọn con giúp mẹ được không?" Hiyori hỏi, giọng đầy hào hứng.

Mẹ Yukiko quay lại, mỉm cười dịu dàng. Ánh mắt bà dừng lại trên Hiyori.

"Con gái mẹ dạo này xinh xắn hẳn ra, lại còn biết làm điệu nữa chứ." Bà đưa tay vuốt nhẹ mái tóc mềm của Hiyori.

"Bộ đồ này hợp với con lắm đấy."

Hiyori cảm thấy ngại ngùng, nhưng trong lòng lại ngập tràn sự ấm áp.

"Con gái mẹ xinh sẵn rồi mà, xinh như mẹ của con vậy! Hehe." Cô vui vẻ đáp lời, ánh mắt lấp lánh sự hạnh phúc. Mẹ Yukiko bật cười, đưa tay véo nhẹ má con gái.

"Thôi đi cô nương! Về đến nhà là lại dẻo miệng thế này." Bà giả vờ nghiêm mặt, nhưng đôi mắt thì ánh lên sự yêu thương.

"Mẹ nấu xong rồi, hai đứa ạ. Bọn con cứ ra phòng khách ngồi đi. Giờ chỉ đợi ba con về nữa là chúng ta có thể ăn trưa."

Hiyori và Akari nghe lời, bước vào phòng khách. Căn phòng được thắp sáng bằng ánh đèn vàng dịu nhẹ, tạo nên một không gian ấm cúng. Họ ngồi xuống sofa, mỗi người cầm một tách trà nóng, cảm nhận hơi ấm lan tỏa trong lòng bàn tay. Họ im lặng, nhưng không gian không hề trống trải. Chỉ có tiếng nhạc nhẹ nhàng, tiếng gió rít ngoài cửa sổ, và trên hết, là sự bình yên, ấm áp của một gia đình trọn vẹn.

Đúng giữa trưa, tiếng khóa cửa lách cách quen thuộc vang lên. Hiyori đang cùng Akari dọn bàn ăn thì nhận ra tiếng ba mình. Cô nàng chạy vội ra cửa, lòng rộn ràng.

Trước mặt cô là ba Kento, người đàn ông đã ngoài bốn mươi nhưng vẫn giữ được vẻ ngoài phong độ. Ông cao ráo, mái tóc đen được chải gọn gàng, và trên khóe mắt đã xuất hiện vài nếp nhăn nhưng nụ cười vẫn luôn hiền hậu. Ông nhìn thấy con gái, ánh mắt ấm áp ngay lập tức. Ông chìa chiếc cặp ra, rồi vòng tay ôm chặt lấy Hiyori, bàn tay to lớn xoa nhẹ mái tóc cô bé.

"Con gái, ba về rồi! Ba nhớ con lắm." Bố Kento cất tiếng, giọng nói trầm ấm.

"Ba đã vất vả rồi ạ." Hiyori nói, vòng tay ôm lại ba mình, cảm nhận sự vững chãi từ bờ vai ông.

Sau khi rửa tay, cả gia đình quây quần bên bàn ăn. Mẹ Yukiko đã nấu một bữa ăn thịnh soạn, khiến Hiyori không khỏi trầm trồ. Món thịt viên sốt cà chua được bày trong đĩa trắng, những viên thịt tròn trịa, căng mọng, được bao phủ bởi lớp sốt cà chua đỏ au, sánh mịn, tỏa ra mùi thơm chua ngọt hấp dẫn. Kế bên là món gà rán giòn rụm, từng miếng gà vàng ươm, lấp lánh, nhìn đã thấy thèm. Một bát canh miso nóng hổi được đặt chính giữa bàn, làn khói mỏng bay lên nghi ngút, mang theo mùi thơm của đậu phụ và rong biển. Cuối cùng, món rau củ xào thập cẩm mà Hiyori thích nhất, với những lát cà rốt, bông cải xanh và nấm tươi ngon, vẫn giữ được màu sắc tự nhiên và độ giòn.

Bữa ăn diễn ra trong không khí ấm áp, tràn ngập tiếng cười nói. Bố Kento vừa gắp thức ăn cho Hiyori vừa ân cần hỏi thăm về chuyện học hành và cuộc sống ở trường.

"Anh xem này." mẹ Yukiko nói, chỉ tay vào Hiyori. "Con bé về nhà cứ xinh xắn hẳn ra, lại còn biết làm điệu nữa chứ."

Bố Kento cười lớn, gật gù đồng tình. "Đúng vậy, ba cũng thấy thế. Chắc là do ở nhà thiếu thốn tình cảm của ba mẹ đấy mà."

"Ba nói gì thế?" Akari phụng phịu. "Chị ấy thiếu thốn gì chứ!"

Hiyori chỉ biết cười, lòng cô ngập tràn hạnh phúc. Cảm giác được ngồi bên gia đình, được yêu thương và trêu chọc thế này, thật sự là không gì có thể sánh bằng.

"Con học hành thế nào rồi? Có vất vả lắm không?" Ông hỏi, ánh mắt đầy sự quan tâm.

"Dạ, con vẫn ổn ạ." Hiyori mỉm cười.

"Con đã quen với nhịp sống ở đó rồi."

Khi bữa ăn gần kết thúc, mẹ Yukiko bất ngờ lên tiếng, thu hút sự chú ý của mọi người. Bà mỉm cười, giọng nói vang lên đầy vẻ trêu chọc:

"Hiyori này, tuần trước tự nhiên ba con cứ tấm tắc khen cái cậu nhiếp ảnh gia hôm chụp kỷ yếu cho Akari đấy. Trông cậu ấy chững chạc và lễ phép lắm."

Bố Kento gật đầu, giọng trầm ấm đầy vẻ nghiêm túc.

"Đúng vậy. Lúc đó ba và mẹ có nói chuyện với cậu ấy một chút. Cậu ấy rất khiêm tốn và lịch sự. Ba thấy cậu ấy rất được."

Hiyori cảm thấy bất ngờ, nhưng cũng rất vui mừng. Cô không ngờ bố mẹ lại có ấn tượng tốt với Shinji như vậy. Bị cả gia đình dồn vào thế bí, cô bẽn lẽn mỉm cười, cúi đầu xuống nhìn đĩa thức ăn.

Akari thấy vậy liền thêm vào, giọng đầy vẻ hớn hở. "Ba mẹ ơi, đó là bạn trai của chị Hiyori đấy!"

Câu nói của Akari như một quả bom, khiến Hiyori ngượng ngùng đến mức đỏ bừng cả mặt. Cô vội vàng ngước lên, muốn giải thích nhưng không biết bắt đầu từ đâu.

Bố Kento và mẹ Yukiko nhìn nhau mỉm cười đầy ẩn ý, như thể họ đã biết từ trước. Giọng bố Kento đầy cảm xúc:

"Vậy thì tốt quá. Ba và mẹ rất mừng cho con. Cậu ấy là một người tốt, ba tin là con gái ba đã có mắt nhìn."

Mẹ Yukiko bật cười, đưa tay dí dỏm trêu Hiyori. "Thế mà mẹ cứ tưởng con gái mẹ chỉ lo học thôi chứ, hóa ra cũng tậu về cho nhà mình một cậu con rể tốt thế này!"

Hiyori đỏ bừng mặt, nhưng lần này cô không chỉ im lặng. Cô mỉm cười, một nụ cười vừa ngại ngùng vừa hạnh phúc.

"Mẹ ơi! Mới chỉ là bạn trai thôi mà!" Cô nói, giọng cô có chút nũng nịu.

"Nhưng mà, con rất vui vì mọi người cũng quý anh ấy."

Bố Kento cười hiền từ. "Hiyori, con gái của bố đã lớn thật rồi. Con hãy yêu thương cậu ấy thật lòng và hãy trân trọng những khoảnh khắc mà hai đứa ở bên nhau."

Hiyori cảm thấy lòng mình ấm áp hơn bao giờ hết. Bữa ăn không chỉ là một bữa ăn, mà là một khoảnh khắc gia đình đầy ý nghĩa, nơi tình yêu của cô được mọi người đón nhận một cách chân thành nhất.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận