Loạn chiến dần cũng có dấu hiệu lắng xuống. Hai bên chia rõ trận tuyến rõ ràng.
Đám người từ trại ngoài kéo tới cũng mang quân phục Trận môn, nhưng trên tay lại đeo một vòng vải trắng.
Thảo nào bọn chúng biết cần tấn công ai còn người mình thì loạn cào cào.
Đại trưởng lão nghiến răng nghiến lợi. Nhưng biết chuyện này khiến hắn còn lo lắng hơn là không biết. Loại chuyện quy mô lớn như thế này không có đơn giản đến mức mấy người lạ từ bên ngoài tới như Lý Tương Thiên có thể gây ra được.
Trong lòng hắn đoán mình bị phản bội, nhưng những người có đủ lực lượng tạo phản đều ở chung một thuyền với lão. Một người không thể gây nên sóng gió, đã từng làm phản qua nên điều này lão rõ hơn ai hết. Đại trưởng lão vô thức né xa ra khỏi đám người bên cạnh mình. Hiện tại không có lực lượng trong tay, không có chứng cứ, chỉ có thể đề phòng. Trường hợp xấu nhất là cả ba trưởng lão kia muốn cái mạng lão, hai đường chủ thì chắc là không, vì tổn thất lần này của bọn họ là lớn nhất.
Không để hắn phải nghĩ nhiều. Doanh trận bên dưới đồng loạt có tiếng hô vang. Một người rẽ đội ngũ mà đi về phía trước nhất. Đầu lĩnh Đô sát vệ Trương Thiên Chính không hiểu vì cái gì lại đứng ở chiến tuyến bên đó, cao giọng thông báo.
Thiếu chủ ở đây. Chúng đệ tử Trận môn còn không nghe lệnh!
Bây giờ đại trưởng lão mới nhìn kỹ cái thân ảnh vừa bước ra kia. Mặc dù gương mặt có chút già nua quá tuổi tác khác với trong trí nhớ, những lão có thể khẳng định.
Mạc Quan Phù.
Hắn rít qua kẽ răng.
Không phải hắn đã chết rồi sao?
Bạch lão sửng sốt hỏi dò. Năm xưa chính tay bọn họ đã đốt xác Mạc Quan Phù. Tại sao hiện giờ người chết lại đột nhiên xuất hiện ở đây. Đại trưởng lão không nói nhiều, chỉ tay về phía Trương Thiên Chính.
Ngươi nhớ rõ là ai mang xác hắn về chứ?
Mấy người cùng nhìn về phía hắn chỉ tay, trong phút chốc hiểu rõ tất cả. Sững sờ không nói nên lời.
Trương Thiên Chính là kẻ thành công bắt giết Mạc Quan Phù, cả tiểu đội chỉ còn hắn sống sót.
Chính vì việc này, hắn trở thành người đáng tin nhất trong mắt bọn họ, biến thành đầu lĩnh đô sát viện, chuyên đi giám sát, bắt bớ kẻ có dị tâm.
Thế nhưng Mạc Quan Phù rốt cục còn sống. Hắn ta sống sót như thế nào, bọn họ bị lừa như thế nào, không quan trọng nữa.
Đô sát vệ trong tay hắn đến cùng đã giết oan bao nhiêu người trung thành với mình rồi?
Tất cả đều muốn hỏi câu đó.
Mẹ kiếp.
Cuối cùng bọn họ chỉ có thể thốt ra lời này.
Bại.
Bại vô cùng thê thảm.
Đại trưởng lão bị kích động, cảm giác khuôn mặt mình nóng đỏ lên vì thẹn. Năm sáu người trù mưu, thua trong tay một thằng ranh. Còn có gì để nói. Thế nhưng hắn không có nhiều thời gian. Lý Tương Thiên đã đuổi tới sau lưng. Tiếng bước chân dồn dập lao tới khiến tất cả bất giác quay đầu, chỉ có thể lấy cứng đối trận. Đại trưởng lão mặc dù thân mang thương tổn vẫn phải cắn răng tiến lên phía trước, vì hắn có thể chiến đấu cận thân. Không giống như ba trưởng lão kia kẻ luyện ám khí, kẻ dùng chú thuật, chỉ có thể đứng phía sau trợ công.
Ngọn kích như độc long của Lý Thương Thiên quấn chặt lấy hắn, thật vất vả chụp bắt né tránh nhưng chẳng thể tìm thấy cơ hội phản kích. Bọn chúng có lợi thế hơn hẳn về số lượng, ba trưởng lão kia dù có thể ở tuyến sau quấy rối, ám kích. Nhưng không thể tạo ra hiệu quả chèn ép như đao thương được. Dù có cố gắng cỡ nào, nhìn bằng mắt thường có thể thấy được họ đang rơi vào hạ phong. Vô Sắc như chớp lướt qua vọt lại gây tổn thương cho bọn họ nhưng hắn quá nhanh và họ cũng không được rảnh tay để bắt lấy. Thương thuật của Lý gia tàn độc bá đạo nghiền ép đại trưởng lão. Kẻ dùng trường kiếm và tên mang khiên kia cũng khóa chặt hai đường chủ, không cho họ không gian ứng cứu. Hiệu suất tấn công của chúng có thể không kinh khủng như Lý Tương Thiên nhưng cũng đang mài dần thể lực bọn họ. Phòng ngự chặt chẽ tới biến thái, đường chủ bọn họ chưa hề đắc thủ qua dù chỉ một lần.
Là người. Liền có giới hạn.
Bóng đen vọt qua, để lại trên cổ ba trưởng lão một vòi máu. Máu tuôn xối xả không cách nào ngăn được. Cho nên kết cục bọn họ chỉ có một. Tử vong. Từng cơ thể không còn sức lực đổ gục xuống mặt đất, mắt mở trừng trừng đầy bất cam. Hai đường chủ cũng không còn chống được lâu nữa, đang dùng thân mình đỡ từng đòn. Tiếng dao cắt vào thịt. Chẳng dễ nghe.
Đại trưởng lão hắn cũng tận lực rồi. Cầm cự lâu như vậy, thực ra cũng không tệ. Mũi kích cắm vào thịt, chém một đường dọc ngực đại trưởng lão rồi lại đâm thêm lần nữa. Lý Tương Thiên quét vũ khí từ bên dưới lên, móc ngược của ngọn kích kéo theo đại trưởng lão cùng hắn văng lên trời. Huyết hoa nở rộ giữa không trung. Thương ảnh liên tục lóe lên cắm vào người đại trưởng lão lúc này đã vô lực. Giữa lưng chừng trời đất. Ngọn kích cuối cùng đâm một cú thật mạnh vào người lão. Quán tính mạnh mẽ hất văng cơ thể tàn tạ bay ngang không gian, rơi như sao băng vào một góc trong trận doanh.
Nhưng mà chẳng ai có sức chú ý đến hắn. Mảnh đất bên dưới hiện đang diễn ra một trận tàn sát. Những ai có thể đầu hàng, vốn đều đã đầu hàng cả rồi. Những người ngoan cố chạy về tới đây, hoặc là người mới của đại trưởng lão mang về không có nhiều gắn bó với Trận môn, hoặc là kẻ trong tay mang quá nhiều nợ máu, dù có đầu hàng cũng không chắc được tha thứ, chỉ có thể liều chết phản kháng. Tràng diện này mặc dù loạn, nhưng nhìn còn hung hiểm hơn cuộc chiến của Lý Tương Thiên. Ngươi cho ta một đao, ta đâm ngươi một kiếm. Dù có lợi thế về số lượng đi nữa vẫn chẳng thể tránh khỏi thương vong. Mạc Quan Phù mắt đỏ ngầu nhìn những người tử trung với mình lần lượt ngã xuống. Đây là nỗi khổ của người làm tướng. Hắn biết đây chưa phải lần cuối cùng.
Người lương thiện không thể làm tướng quân.
Nhưng là người, ai chẳng có tình cảm.
Chứng kiến cho tới tận cùng. Là cách Mạc Quan Phù trân trọng sự hy sinh của những người này. Chiến đấu như thế nào rồi cũng phải kết thúc. Những tiếng kêu gào ít dần. Mạc Quan Phù thả nhẹ bước chân xuyên qua chiến trường máu thịt đầy đất, cố gắng nhìn mỗi thi thể có dải lụa trắng trên tay một cái, hắn chỉ có thể đáp lại họ như vậy thôi. Thẳng cho tới khi hắn nhìn thấy Lý Tương Thiên.
Đại trưởng lão đang nằm một đống dưới chân hắn.
Lý Tương Thiên nhìn Mạc Quan Phù, mỉm cười.
Nghĩ ngài có chuyện cần nói với hắn. Nên không hạ sát thủ.
Mạc Quan Phù máy móc bái tạ, chầm chậm đi tới gần. Hắn tóm lấy cổ áo đại trưởng lão.
Vì cái gì?
Mạc Quan Phù kích động, giọng khàn khàn có chút lạc đi.
Đường Hoán Phong. Ngươi nói cho ta biết. Rốt cục là vì cái gì?
Vì cái gì sao? Đại trưởng lão nhìn Mạc Quan Phù như một thằng ngu. Hắn hiện tại đã nhận mệnh, mọi thứ của hắn coi như hết. Chẳng có gì để kiêng nể nữa.
Chết. Đáng sợ lắm sao.
Đàn ông không phải nên có chí tự mình làm chủ sao?
Hắn cười ngô nghê, nói với Mạc Quan Phù.
Càng không phải nói, là do ai đưa cha ngươi lên vị trí đó. Là ai hao tâm tổn sức mưu lợi cho Trận môn. Ngươi cho rằng cha ngươi tài giỏi lắm sao. Hắn làm môn chủ có khác gì một cái hình nhân chứ.
Khổ là ta, nhọc là ta. Liều mạng là ta. Lợi ích các ngươi lớn nhất. Ta ngược lại muốn biết, vì cái gì. Vì cái lỗ mà các ngươi chui ra à.
Đức không phục người. Quyền biến, binh biến cũng không nắm trong tay. Bị bọn ta lật đổ còn chẳng phải đương nhiên?
Ta. Không phục.
Nhổ một bãi nước bọt. Đại trưởng lão cười khiêu khích.
Ngươi ngược lại thật sự giống cha ngươi. Đại nghiệp vẫn là do người khác làm hộ. Không có ngoại nhân giúp sức ngươi nghĩ ngươi chống lại được ta sao? Không có ta giúp sức, ngươi thậm chí còn chẳng thể ra đời.
Câm miệng!!!
Mạc Quan Phù gầm lên. Chộp bàn tay lên mặt đại trưởng lão. Một luồng khí đen từ người hắn truyền tới nuốt trọn cơ thể lão.
Trong thế giới tiềm thức của chính mình. Đường Hoán phong thấy mình bị trói chặt tứ chi. Cơ thể đổ về phía trước. Vô số cọc sắt đâm xuyên qua cơ thể hắn. Máu dường như đã chảy rất lâu, phủ kín cả mặt đất.
Nhưng hắn không thể chết.
Mạc Quan Phù không biết từ lúc nào. Ngồi trên thái sư ỷ đối mặt với hắn.
Không phải tâm thuật không thể kiểm soát tiềm thức người khác sao?
Hắn cắn răng chịu đựng cơn đau, mở miệng nói chuyện.
Mạc Quan Phù bắt chân chữ ngũ, tay gác lên thái dương. Coi thường trả lời.
Suy yếu như ngươi. Ta muốn làm gì mà không được. Ngươi cho rằng cha ta ngu ngốc tới mức nói thật với ngươi mọi thứ sao?
Ngươi cho rằng thứ như ngươi giết được cha ta sao. Nếu chẳng phải vì ta cũng ở có ở đó. Hắn đã có thể thoát thân dễ dàng.
Ồ.
Đại trưởng lão cười vô cùng vui vẻ.
Vậy ra kẻ giết hắn. Thực ra là ngươi.
Mạc Quan Phù trong lòng nổi giận. Nhưng không thể hiện ra mặt. Hắn không muốn thất thố với một kẻ coi như đã chết.
Có nhiều việc muốn làm với ngươi, nhưng không tiện trước mặt người khác.
Mạc Quan Phù đứng dậy, thái sư ỷ lập tức tan biến. Hắn lại gần Đường Hoán Phong, ngồi xuống vỗ vỗ vào má đối phương.
Đáng tiếc cái tiềm thức này chỉ hoạt động khi ta còn tại. Nếu không ta nhất định sẽ cho ngươi chịu dày vò vô tận.
Trong tay Mạc Quan Phù lóe lên. Một lưỡi dao găm từ không thành có xuất hiện. Hắn kề dao vào cổ đại trưởng lão. Như có như không thì thầm.
Bắt đầu từ thứ đầu tiên.
Đại trưởng lão không có phản ứng. Mắt vô thần nhìn Mạc Quan Phù cười khinh bỉ. Kể cả khi ngươi đắc thế, ngươi cũng không dọa nổi ta.
Thật sự vô cùng thảm hại.
Hắn không sợ bất luận loại tra tấn gì nữa.
Hắn, cơ bản đã nhận mệnh rồi.
Ngọn lửa đen bọc lấy cơ thể đại trưởng lão một lúc lâu. Sau đó dần tan biến. Để lại cơ thể hắn với đôi mắt vô hồn không còn chút linh trí nào. Mạc Quan Phù thu tay lại, nhìn có chút kích động. Quay lại đối diện với chư quân bên dưới. Lớn tiếng tuyên bố.
ÁC TẶC ĐÃ CHẾT.


0 Bình luận