Giáp tấm quấn một vòng quanh bụng.
Huyền thiết đen mờ, xếp làm ba lớp bảo vệ lục phủ ngũ tạng.
Khoác lên giáp ngực hộ tâm. Tấm thép hình tam giác che kín từ ngực tới cổ. Bên cổ có hai phần giáp nhô cao che chắn nơi yếu hại, kéo dài về phía sau hình vây cá. Trên mặt giáp được bọc vài lớp da thú, làm như thế là để hạn chế tối đa hư tổn cho mảnh giáp. Có thể sử dụng được nhiều năm và ít phải sửa chữa. Phần giáp bên vai trái nhô ra ngoài, một tấm vảy giáp rủ xuống che kín bắp tay. Hộ giáp như áo choàng từ thắt lưng phủ kín chân trái, che một vòng hết phía sau chỉ để hở phía bên phải. Thiết kế vô cùng bất đối xứng.
Long Tiểu Phiến thích thế.
Chẳng thể ngờ trong binh khí đường của Mạc Quan Phù lại có thể tìm thấy những trang bị tương tự như hắn sử dụng. Đây là niềm vui bất ngờ. Chỉ tiếc vạn sự khó vẹn toàn. Long Tiểu Phiến nhìn sang thanh kiếm bên cạnh. Tặc lưỡi tiếc rẻ. Tiểu Đạo Kiếm thực sự chỉ có một trên đời. Điều này khiến hắn không phát huy được hết năng lực, không dùng được thêm đao phụ, nhưng đành vậy, như thế đủ rồi.
Tiếng loảng xoảng phát ra từ sau lưng. Giáp sĩ như Arthur thì dễ rồi, ở đâu chẳng có. Trang bị cũng chẳng có gì khác biệt. Khiên tấm hiệp sĩ to một cách khoa trương che gần như toàn bộ cơ thể hắn. Kundun ở phía sau đang nghịch ngợm ma thuật bóng tối với quyền trượng của hắn. Ánh sáng ma thuật thoáng ẩn hiện chiếu lên gương mặt tà ác. Chẳng hiểu sao hôm nay lại học Vô Sắc mang mặt nạ. Tấm mặt nạ sắt, sơn đen bị mũ choàng phủ kín. Một bên mắt bị làm ẩn đi, nhìn từ xa không thấy khe hở. Mắt còn lại thì được khoét lớn, còn trang trí những vết hõm to hơn bao lấy hốc mắt, ngoài ra chẳng còn bộ phận nào nữa cả. Vô cảm tới tột cùng.
Cây pháp trượng ghê tởm của Kundun được làm bằng xương tay người. Quỷ trảo vươn lên trời đỡ lấy hắc cầu với những hình ảnh hỗn loạn bị nhốt lại bên trong. Long Tiểu Phiến không rành lắm về tà thuật. Nhưng hắn biết rằng pháp khí thường đều phải chế tạo bằng đồ thật, mấy hình dạng ghê tởm báng bổ của chúng không phải đồ trang trí. Cũng chẳng biết cánh tay kia rốt cục đã chết được bao nhiêu năm, người đó sinh thời hẳn cũng là một ma thuật sư có số má. Người như thế đồ làm ra mới có giá trị tới mức khiến Trận môn đem cất giữ tại nơi bí mật nhất cái tổ chức như thế này.
Ngươi không chọn cái gì dễ nhìn chút được à.
Long Tiểu Phiến không nhịn được phải lên tiếng trách móc.
Kundun quyết tâm nhập vai rồi. Hắn im như thóc quay sang nhìn chòng chọc Long Tiểu Phiến. Con mắt duy nhất tỏa ra ánh sáng tím xoáy sâu vào linh hồn người đối diện.
Có người diễn câm thì phải có người lên tiếng đỡ, Arthur không ngại gánh cái vai này. Gác tay lên vai Kundun cười hà hà với Long Tiểu Phiến.
Sao. Pháp trượng cũ của hắn nhìn vẫn tinh tế hơn nhỉ. Nhưng mà chỉ là bề ngoài thôi. Ngươi còn chưa biết cây gậy đó còn thất đức hơn thế này nhiều. Viên đá trên đầu gậy là vật chứa của một tử linh. Kẻ đó chán ghét cuộc đời ngắn ngủi nên phá bỏ nhục thể trói buộc linh hồn mình vào viên đá đó. Chỉ tiếc là sống bất tử thì sao, cuối cùng cũng là biến thành nô lệ cho tên này đến vô tận thôi.
Thánh hiệp sĩ ngồi kể mấy chuyện dị giáo thế này trông có chút kì quái. Long Tiểu Phiến cũng chưa nghĩ ra phải phản ứng thế nào. Thôi không cần phản ứng nữa, Lý Tương Thiên chạy sang bên này rồi.
Ngươi có vấn đề gì với huynh đệ ta à.
Hắn vung vẩy hai cọng linh tử trên đầu. Hất hàm với Long Tiểu Phiến. Tay mang phương thiên kích. Đầu đội trĩ kê linh. Giống Lã Bố hơn cả Lã Bố. Ngoài ra còn giống khỉ nữa. Một thân tỏa tử hoàng kim giáp chói mù mắt chó. Thêm tí lông mặt thì thành tề thiên đại thánh rồi.
Khoa trương vô cùng.
Vô Sắc theo ngay sau đít cũng chẳng kém cạnh. Gương mặt thanh tú phi giới tính đúng chuẩn phim thần tượng ba xu. Tóc buộc đuôi ngựa thả tùy ý ra sau đầu. Một dải băng đô màu đen buộc trên trán. Hoàng bào thoải mái phủ kín hai tay che dấu triệt để binh khí của hắn. Phong lưu tiêu sái nhìn như xé truyện tiên hiệp bước ra. Tôn Tư Mặc chống quải trượng, trên đầu gậy buộc hồ lô. Giờ không mặc đạo bào nữa mà khoác hờ giao lĩnh. Nhìn rất giống Thần Nông, mà cũng chẳng khác gì ông thọ.
Chúng mày là gánh xiếc đấy à. Long Tiểu Phiến gầm lên trong lòng.
Mạc Quan Phù không biết từ đâu lại gần. Cười ha hả cắt ngang.
Cảm tạ anh hùng tương trợ. Ân huệ này không biết ngày sau nên trả thế nào. Hiện ta đã thông tri cho các đầu mối nằm vùng bên trong trận môn. Ba ngày nữa chúng ta khởi sự. Không có vấn đề gì chứ?
Hắn nói rồi nhìn Long Tiểu Phiến. Lý Tương Thiên cũng thu lại tiếu ý đặc biệt đặt quan tâm lên Long Tiểu Phiến. Hắn làm trò gì trong một đêm có thể khiến Mạc thiếu chủ thay đổi thái độ trái ngược như vậy. Trước kia vẫn là mình coi thường hắn rồi.
Không có vấn đề gì. Ta đã nói với lão rồi mà. Chúng ta chỉ phụ trách xử lý chủ lực, nhân sự của ông ta không tiện điều động. Cũng không cần nói với ta.
Mạc Quan Phù gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, không nói chuyện này nữa đánh trống lảng.
Không biết trang bị mấy vị chọn có hợp tay không. Cần hay có thắc mắc điều gì cứ nói với ta.
Cả nhóm đều biểu thị thiếu chủ khách khí rồi. Xã giao xong Lý Tương Thiên mới nói tiếp.
Thực ra cũng không có gì.
Chỉ là hơi thất vọng. Ta luôn tưởng rằng Cổ trận thần kỳ hơn thế này.
Hắn nói với một thái độ tiếc nuối cùng cực.
Mạc Quan Phù thoáng im lặng, hơi do dự cuối cùng cũng lên tiếng.
Thực ra đây cũng không hẳn là Cổ trận.
Hắn ngẩng mặt lên.
Chỉ là phần sâu nhất của Cổ trận, Mạc gia cũng đã mất khả năng tiến nhập từ lâu rồi.
Hắn nói hết lời với một thái độ tiếc nuối không hề giả dối.
Ồ? Nguyện nghe kĩ hơn.
Long Tiểu Phiến góp lời. Mạc Quan Phù thở dài có vẻ rất thương tâm. Một lúc sau mới lên tiếng.
Những nơi mấy ngày này mọi người qua lại về bản chất chỉ là bảo tàng của Cổ trận. Thực ra trung tâm của Cổ trận, nơi cất giữ những thứ bí mật nhất còn được giấu ở một nơi sâu hơn nữa, đằng sau mê trận. Cái tên Cổ trận, thực ra là để chỉ nơi này.
Mấy đời trước một vị trưởng bối tiến nhập Cổ trận nhưng sau đó liền biến mất không ra nữa. Lão tổ tông khi đó còn chưa kịp lập người kế nhiệm, chưa truyền lại bí mật của Cổ trận. Nên con cháu đời sau không biết làm cách nào vượt qua cạm bẫy, càng chẳng nói đến chuyện xử lý thứ đã giết chết lão tổ tông bên trong. Cho dù là cái gì e rằng cũng không hề đơn giản. Đây chỉ sợ cũng là điểm xuất phát cho sự xuống cấp của Trận môn. Khiến đến đời ta còn chẳng kiểm soát nổi kẻ dưới.
Mạc Quan Phù thao thao bất tuyệt trong khi mấy người kia quay sang nhìn nhau. Ánh mắt trao đổi trong thoáng chốc, nhưng có vẻ cũng lờ mờ nhận ra ý định của đối phương.
Muốn thử đột phá không?
Lý Tương Thiên đại diện mấy người họ hỏi Long Tiểu Phiến.
Đã tới đây rồi, không lẽ lại bỏ qua?
Long Tiểu Phiến đồng ý không chút do dự. Hắn quay sang Mạc Quan Phù đang có chút khẩn trương.
Thỉnh thiếu chủ dẫn đường.
Mạc Quan Phù không giấu được lo lắng, cổ trận là nơi long đàm hổ huyệt. Đâu cứ nói vào là vào. Chúng ta còn một trận đánh trước mắt đấy. Các ngươi vào cổ trận không ra được nữa thì ta biết làm thế nào.
Cái này… Chờ đánh trận xong các ngươi hãy vào được không. Bên trong mê trận nguy hiểm trùng trùng. Chẳng may các ngươi chết trong đó ta còn đánh thế nào nữa.
Cùng lắm thì lão nhân gia lại tiếp tục ở yên chờ thời thôi mà. Trước đây lão vẫn có dự định đó, giờ coi như chưa có gì là được, có sao đâu.
Long Tiểu Phiến vô trách nhiệm bình luận.
Mạc Quan Phù định lực mặc dù tốt, nhưng chẳng là cái gì trước độ vô sỉ của Long Tiểu Phiến, gầm lên trong lòng.
Con mẹ ngươi thuyết phục mãi ta mới dám tin tưởng hợp tác. Giờ nói bỏ là bỏ đơn giản vậy thôi?
Lý Tương Thiên nhìn sắc mặt lúc trắng lúc xanh của Mạc Quan Phù, không mặc kệ được nữa phải lên tiếng xoa dịu.
Được rồi. Không sao đâu. Chúng ta tự có chừng mực. Nếu không có khả năng tiến nhập sâu hơn sẽ quyết đoán quay lại. Nhất định không cố chấp. Kể cả nếu ngài không muốn cho chúng ta vào, ta cũng đành chấp nhận. Chỉ là, chẳng nhẽ ông không tò mò và cũng không muốn tiếp cận với bí mật thất lạc của môn phái?
Bên đấm bên xoa, nhất thời Mạc Quan Phù chưa quyết định được. Lúc này Trân Ẩn từ đâu xuất hiện sau lưng lão, nhẹ nhàng ôm cánh tay kéo lão tỉnh lại.
Cha cho họ vào đi. Vào hay không là ở họ, chúng ta đâu có quản được. Dù sao họ cũng tự tin, vị này còn hứa sẽ không bất cẩn. Có rủi ro cũng không nhiều. Mà kể cả không có họ. Chúng ta vẫn có khả năng tự tác chiến mà, hơn nữa không thể không tác chiến, con trong ấn tượng của Trận môn là người đã chết, bây giờ đâu thể quay lại ẩn mình như chưa có gì được nữa.
Long Tiểu Phiến giơ ngón cái với Trân Ẩn. Sống trên đời phải quyết đoán như thế. Có khả năng lớn thành công thì phóng tay mà làm, cứ sợ trước sợ sau làm sao được. Ngươi chờ tới lúc toàn phân vẹn mười mới hành động thì chỉ có lao đầu vào bẫy thôi. Đâu ra có chuyện tốt như thế.
Hứa với ta, nhất định phải chú ý tìm cách còn sống ra ngoài.
Mất hồi lâu, Mạc Quan Phù mới lên tiếng ra quyết định.
Nhất trí.
Lý Tương Thiên không chậm một khắc.
Mạc Quan Phù quay đầu nhìn Long Tiểu Phiến, chờ hắn nói lời cam đoan. Trong mắt lão tên này là kẻ bất ổn nhất, khó nắm bắt nhất. Làm lòng người bất an.
Long Tiểu Phiến gãi tai. Việc này nhất định phải nói sao. Hắn định giả ngu, nhưng Mạc Quan Phù vẫn nhìn hắn vô cùng kiên định, không lờ đi được nữa.
Ta chưa bao giờ có ý định đến đây để chết.
Vẫn cái thái độ lấc cấc như thế.
-
Cánh cửa khổng lồ mở ra. Hành lang lát đá lạnh lẽo xuất hiện trước mặt. Phía trước nhất định có vô số cạm bẫy. Ra dấu tạm biệt với cha con Mạc Quan Phù. Long Tiểu Phiến cùng năm người kia không bỏ phí một khắc, trực tiếp biến mất sau cánh cửa.
Cửa đá dần dần rơi xuống lấp lại lối ra. Một bức phù điêu được khắc trên cánh cửa. Hình tượng quỷ quái, chẳng hề cát tường.


0 Bình luận