Ngoại Vực nhân hồi tru...
Uổng Nhân Sinh Không có
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Ngoại Vực

Chương 20 : Ai cũng cần làm một chút chuẩn bị

0 Bình luận - Độ dài: 2,918 từ - Cập nhật:

Cũng không biết đến cùng Mạc Quan Phù đã đi ra đi vào bao nhiêu lần rồi.

Lão đang đứng trước cửa mật thất sốt ruột chờ đợi. Những người này quá quan trọng, không thể để xảy ra vấn đề gì. Phản kích đã ở trước mắt, nếu tự nhiên đánh mất chủ lực vào lúc này thì đúng là trò cười. Chỉ tiếc là không phải lão muốn là được. Cuộc đời này chưa bao giờ vận hành như thế.

Ngọn đèn dầu lay lắt chiếu sáng hành lang tối tăm. Mạc Quan Phù cuối cùng vẫn không nhịn được, mở cửa mật thất muốn tiến vào tra xét một chút.

Bên trong mật thất là một không gian tịch mịch rộng lớn nhưng tối tăm. Một rãnh nứt khổng lồ cắt ngang mặt đất. Chỉ có cây cầu lớn được chiếu sáng vắt qua tới bên kia là thứ duy nhất đáng chú ý trong tầm mắt. Mạc Quan Phù tiến dần về phía cây cầu, nhưng đột nhiên trong tai hắn lại nghe thấy tiếng động xa xăm.

Cước bộ gấp gáp, thỉnh thoảng còn có tiếng dậm mạnh. Không biết là của vật gì. Mạc Quan Phù nheo mắt nhìn về phía xa nhất trên đường đi. Cố gắng xác định tình huống.

Không để hắn phải lo lắng lâu, những người trong nhóm Lý Tương Thiên dần xuất hiện trong tầm mắt của Mạc Quan Phù, mọi người tùy ý di chuyển không có đội hình gì cả.

Các ngươi thành công?

Hắn hét lên với Vô Sắc đang đi đầu tiên.

Thành công. Mau trở về.

Vô Sắc nhàn nhạt nói với Mạc Quan Phù, hắn không cảm thấy lần này nhập trận có chút nguy hiểm gì, thậm chí thử thách cũng không cao nên không hiểu nổi thái độ kích động ấy của Mạc Quan Phù, tuy nhiên hắn cũng không hỏi. Ngoan ngoãn dừng lại chờ những người khác.

Mạc Quan Phù thất thần, bí mật của môn phái sao có thể bị ngoại nhân phá giải dễ dàng như thế? Nhưng cũng chỉ một lúc hắn đã hoàn hồn, bởi vì chuyện này có lợi cho hắn. Nghĩ thông rồi, Mạc Quan Phù liền sửa soạn một gương mặt tươi cười nịnh bợ, mỗi người đi qua đều cất lời cảm tạ.

Vất vả, vất vả rồi.

Tất cả không hẹp hòi, đều đáp lại với hắn bằng một nụ cười. Tới khi người đã đủ. Lý Tương Thiên hào sảng đến trước mặt Mạc Quan Phù, hai tay chắp lại hành lễ.

May mắn không nhục mệnh. Đồ đạc lấy ra không ít. Tuy nhiên trước chúng ta cứ về thư phòng rồi hãy nói kĩ hơn.

Mạc Quan Phù nghe vậy không giấu được ý cười. Liên tục gật đầu bái tạ.

Đa tạ, đa tạ. Mấy vị. Mời.

Đoàn người kéo nhau ra về. Cánh cửa đá đóng lại sau lưng. Thẳng cho tới khi trở lại nghị sự đường, Mạc Quan Phù mới lên tiếng.

Lần này thật sự làm phiền chư vị.

Lời xã giao, chủ yếu để gợi chuyện đòi đồ.

Long Tiểu Phiến nghe một lần liền hiểu. Cười ha hả đưa cho lão một khối ngọc bội, đồ tùy thân của tiền bối kia, cuối cùng là một miếng không gian linh thạch.

Đồ của Trận môn, trả lại cho thiếu chủ. Thi thể của vị kia chúng ta bảo quản trong khối đá này. Trong đó cũng có những bí tịch, tài nguyên tu luyện chúng ta lấy ra được. Bên trong vẫn còn nhiều, thật sự không có sức mang ra hết. Sau này vẫn cần phiền trận môn vào tiếp quản.

Mạc Quan Phù tươi cười nhận lấy. Chỉ cần thu hồi được thi thể, lão có thể tiến nhập kí ức của người chết để lấy ra phương thức vượt qua Cổ trận. Có thứ này trận môn hưng thịnh trong tầm mắt. Chỉ là vì sao tiền bối lại táng thân trong Cổ trận, điều này cần tìm hiểu rõ.

Cảm tạ các hạ. Chỉ là, không biết ngài có rõ tại sao vị tiền bối kia gặp nạn không?

Long Tiểu Phiến cảm thấy không cần phải giấu. Trực tiếp trả lời.

Một con thi lỗi gặp vấn đề. Ngài yên tâm. Chúng ta đã xử lý rồi. Sau này ngài vào chỉ cần xử lý bẫy rập là được.

Mạc Quan Phù lập tức sửng sốt, hắn mặc dù là dòng chính Trận Môn, nhưng cũng chưa có bao giờ thấy qua thi lỗi, các đời trước cũng thế, vốn tưởng rằng chỉ là một lời cường điệu. vậy mà thực sự tồn tại.

Thứ đó có thật sao?

Đúng là có thật, chúng ta rất phiền phức mới hủy được nó.

Long Tiểu Phiến cố tình thở dài ra vẻ tiếc rẻ.

Mạc Quan Phù đen mặt lại. Vừa mới mừng rỡ vì gặp được thứ tốt. Liền câu sau lại thấy thứ đó bị hủy. Dù là ai cũng không thoải mái. Xem ra Trận môn thật sự không có duyên với thứ này. Cố gắng nặn ra ý cười. Lại nói.

Đáng tiếc. Cũng đành vậy. Các vị sống sót là quan trọng nhất. Dù sao trước giờ Trận môn không có thi lỗi, giờ mất đi cũng không phải là tổn thất gì.

Mặt mang ý cười, nhưng lời nói có ý trách cứ.

Long Tiểu Phiến cười đểu, liếc Mạc Quan Phù một lúc mới nói nốt.

Thực ra vẫn còn một con.

Sau đó không đợi Mạc Quan Phù tức giận, Long Tiểu Phiến vỗ vỗ vai thân tình, cướp lời nói trước.

Được rồi. Chuyện này đã xong. Mau xem chuẩn bị thế nào rồi. Vẫn còn một trận chiến đấy.

Đơn vị chủ lực ta sẽ để phong tỏa bến cảng.

Mạc Quan Phù lúc này cùng mọi người ở tại nghị sự đường. Nói với Lý Tương Thiên.

Long Tiểu Phiến quan sát địa đồ hồi lâu mới lên tiếng.

Vành đai rừng cần đặt quân đánh chặn. Tuy nhiên quãng đường này quá lớn. Khó mà kiểm soát kĩ được. Ta kiến nghị giàn quân mỏng, không đánh trực diện mà dùng lối du kích, khu vực nào phát hiện địch quân đào tẩu nếu có thể triệt hạ ngay thì mới ra tay, nếu quá đông thì cần thông tri để các nhóm phụ cần tới tiếp ứng.

Mạc Quan Phù gật đầu, thừa nhận ý kiến của Long Tiểu Phiến. Sau đó cúi đầu đánh dấu lên địa đồ. Hắn vốn cũng nghĩ tương tự, trận này cần phải khống chế toàn bộ Trận môn, không thể để nhiều người trốn thoát, cho dù không ra được cảng, sau này lùng bắt những người đó cũng vô cùng mệt mỏi.

Lý Tương Thiên liếc mắt nhìn mọi người. Chờ tới khi mọi người đều chú y đến hắn mới hắng giọng nói chủ kiến.

Theo ta thấy, chiến trường không nên ở những nơi này. Chỉ cần một bộ phận nhỏ thôi, chủ yếu để tóm cá lọt lưới. Dù sao chúng ta trong tối. Vẫn nên chủ động xuất kích nhanh chóng khống chế các trận doanh không để cho chúng hợp quân dễ dàng thì hơn. Chết ít người một chút, không cần đại chiến.

Chủ động lấy danh nghĩa thiếu chủ chiêu hàng, nếu không hàng, có thể dễ dàng khống chế liền khống chế, nếu chúng quá mạnh thì để quân ta rút lui cho chúng tập trung lại xử lý sau cũng được. Ta kiểm soát được cảng và các cảnh rừng, chúng chỉ có thể hoặc tử thủ tại căn cứ, hoặc bị dồn về phía vách núi. Là ba ba trong rọ.

Mạc Quan Phù kinh ngạc. Còn Long Tiểu Phiến thì giống như thấy ma. Mắt không quay đi trực tiếp nói với Lý Tương Thiên.

Ngươi hiểu quân sự như vậy từ khi nào. Tại sao ta không biết.

Lý Tương Thiên phất tay khinh bỉ.

Là vì ngươi coi thường ta.

Cái này thì đúng rồi, Long Tiểu Phiến không xoắn quẩy ở loại chuyện này quá lâu. Ý kiến chính xác, hắn liền nhận. Kế hoạch này sơ bộ đã hoàn hảo, thương vong sẽ không lớn, nhưng để cho chắc, vẫn cần thêm một chút thúc đẩy.

Chúng ta quý ở tính bất ngờ. Cho nên ta đề nghị, để các cánh quân vào vị trí. Mấy người ngoài chúng ta sẽ đột kích phủ trưởng lão quấn lấy cao tầng, khiến chúng không thể thông suốt mệnh lệnh, cùng lúc đó tổng nổi dậy nhanh chóng kiểm soát đại thế.

Lý Tương Thiên và những người kia không có ý kiến gì. Long Tiểu Phiến lười nhác quay sang Mạc Quan Phù, khi này vẫn chưa hết kinh ngạc với chiến lược hai người lần lượt hoạch định, nhạt nhẽo nói.

Phiền thiếu chủ tìm biện pháp liên lạc, khi chúng ta phát tín hiệu tất cả cùng lúc hành động.

Mạc Quan Phù lúc này mới bừng tỉnh, luống cuống lấy trong lòng ra một khối pha lê.

Khi đó các ngươi đập vỡ thứ này là được. Ta sẽ giao vật thứ cấp cho các đội trưởng, chỉ cần ngươi ra hiệu, mọi người đều biết.

Long Tiểu Phiến gật đầu.

Lần này triển khai quân rất nhiều, ta kiến nghị hành quân đêm mới có khả năng giấu được hành tung. Tảng sáng sẽ ra tay. Nếu cánh quân nào bị phát hiện sớm có thể cho phép họ tùy nghi hành sự đánh trả. Nếu thông tin tới được chỗ đại trưởng lão, ta sẽ phát lệnh tổng tấn công trước dự định.

Chỗ ở của lãnh đạo thượng tầng khả năng là canh phòng nghiêm ngặt. Không biết mật đạo cổ trận có dẫn tới đó không?

Hắn nói một lèo trước khi quay đầu đối diện với Mạc Quan Phù.

Có thể, mọi khu vực trong Trận môn đều có lối dẫn tới Cổ Trận, trước khi xuất phát ta sẽ dẫn các người đi.

Mạc Quan Phù trả lời vô cùng tự tin. Đối với nội tình Trận môn, hắn có tư cách nói chuyện.

Long Tiểu Phiến không còn gì để nói, lúc này mới thả lỏng nhẹ nhàng ngồi xuống ghế. Mọi người cũng không nói gì. Không khí cứ thế trong chớp mắt rơi vào tĩnh lặng.

Mạc Quan Phù là người mất kiên nhẫn đầu tiên.

Nếu không có vấn đề gì nữa, để ta đi thông tri các đạo.

Lý Tương Thiên cười cười, ôm quyền nói lời xã giao.

Làm phiền lão nhân gia.

Mạc Quan Phù gật đầu, không chờ một khắc vội vàng rời khỏi nghị sự đường. Sống hay chết là ở lần này xuất động. Chuẩn bị làm càng sớm càng tốt. Lão cũng không có năng lượng nói lời thừa. Cánh cửa đóng lại sau lưng. Lúc này mấy người trong phòng lại quay đầu nhìn nhau.

Các ngươi hay là đi nghỉ trước đi, phục hồi thể lực.

Long Tiểu Phiến nói vu vơ, nhưng con mắt đặc biệt ám thị tới chỗ Kundun. Trời mới biết hắn đã tiêu hao bao nhiêu trong mê trận. Lý Tương Thiên nương theo ánh mắt của hắn liền hiểu.

Thất lễ rồi.

Nói đoạn đưa mọi người đi nghỉ trước, bỏ lại Long Tiểu Phiến. Hắn vẫn đang nhìn bản đồ nghĩ vẩn vơ. Cố gắng tìm kiếm một hai chỗ chưa ổn thỏa. Làm việc dễ cũng phải đặt trọn tâm tư, đây là tín niệm của Long Tiểu Phiến.

Cửa lớn mở ra mang theo mùi điểm tâm thu hút chú ý của Long Tiểu Phiến. Hắn ngẩng đầu lên, Trân Ẩn đang xách một lồng lớn đi tới.

Mọi người đi đâu hết rồi?

Con bé bối rối cất tiếng hỏi. Long Tiểu Phiến đưa tay đoạt lấy lồng điểm tâm đặt lên bàn. Kéo ghế bên cạnh.

Mọi người đi nghỉ cả rồi. Ngồi đi. Ở đây ngươi đâu mang thân phận nha hoàn, không cần vất vả như vậy.

Trân Ẩn cười nghịch ngợm thả người phịch xuống ghế. Trẻ con mà, chẳng ai trách vô lễ. Long Tiểu Phiến lần mò giỏ đồ, lấy đồ ăn để trước mặt nó. Sau đó mới sờ đến phích trà, rót cho mỗi người một ly.

Trà uống ba chén. Người ta nói như thế. Long Tiểu Phiến chưa bao giờ quan tâm cái lập luận nho sĩ nửa vời này. Thích thì uống, thanh cao vẽ chuyện gì chứ. Cho nên hắn đang liên tục vừa rót liền uống. Mãi cho tới khi uống hết lưng bình trà mới thỏa mãn dừng lại.

Trà ngon.

Trân Ẩn vốn dĩ đang bận thồn bánh ngọt. Nghe tiếng mới quay sang, thấy chén Long Tiểu Phiến trống liền tiện tay rót lại một chén đầy.

Ngon thì mời công tử uống thêm chút nữa.

Long Tiểu Phiến liếc xéo Trân Ẩn, không rõ con bé này không để ý thật hay cố tình xỏ lá, dù sao chuyện này cũng không tiện chấp.

Trước kia nghĩ ngươi là tiểu nha hoàn, không tiện xúi bẩy thêm. Nhưng giờ thân phận ngươi là thiên kim nhà họ Mạc, tiền bạc không thiếu. Lại chẳng phải đích trưởng tử, không có gánh nặng truyền thừa gì, chẳng nhẽ thật sự không muốn ra ngoài tiêu diêu tự tại sao?

Hắn nhanh chóng chuyển chủ đề.

Nữ tử ra ngoài nguy hiểm lắm. Ở nhà làm đại tiểu thư vẫn tốt hơn.

Mấy ngày thân cận nên Trẩn Ẩn cũng tự nhiên nói chuyện tùy hứng hơn hẳn. Long Tiểu Phiến nhướng mày.

Sao lại nguy hiểm? Chẳng lẽ ngươi chưa hề luyện công?

Trân Ẩn ôm tách trà nhấp một ngụm.

Tiểu nữ chưa. Lúc trước giả làm nha hoàn còn phải câu thông liên lạc cho cha ta. Đâu có rảnh như vậy.

Như thế thì không được rồi. Ngươi là con nhà võ. Dù sao cũng phải có chút năng lực phòng thân chứ. Trận môn không thiếu kẻ thù. Người dưới cũng chưa chắc không có ý đồ bất thiện. Như cha ngươi và gia gia ngươi đó. Chẳng may đến lúc đối mặt với chuyện tương tự không có chút năng lực sao được.

Còn chưa nói ngươi có công tái lập Mạc gia. Sau này đệ đệ ngươi thay thế lão cha, kiểu gì cũng sẽ sinh ý đề phòng. Không có năng lực bản thân, làm sao được.

Long Tiểu Phiến nói một hơi. Không cần biết Trân Ẩn có hiểu hay không. Nó không trả lời ngay lập tức mà ôm tách trà trầm tư, mất một lúc mới lên tiếng.

Đệ đệ thật sự sẽ làm thế sao?

Long Tiểu Phiến yêu thương vỗ đầu Trân Ẩn. Hắn có một loại kiên nhẫn bất thường đối với nó, cảm giác giống như hài tử của chính hắn vậy.

Hắn còn chưa ra đời, làm sao nói chắc được. Nhưng ta có thể nói với ngươi, đoán lòng người đoán xấu một chút. Dù sao ngươi có công lao là cái chắc rồi. Những lãnh đạo xuất thân cùng thời gian này đến lúc đó cũng sẽ vô thức thân cận với ngươi hơn. Nói thật thứ duy nhất không cho phép ngươi làm môn chủ chỉ vì ngươi là nữ nhân. Nếu ngươi cố chấp muốn làm, không phải là không thể, chỉ là tạo ra một cái tiền lệ mà thôi. Tồn tại như thế chắc chắn sẽ uy hiếp đệ đệ ngươi. Nếu ngươi muốn làm môn chủ, hắn là kẻ đầu tiên phải biến mất. Nên hắn phải đối phó với ngươi. Suy nghĩ như thế cũng là hợp lý.

Chúng ta không muốn đối phó với hắn. Nhưng cũng phải chắc chắn rằng nếu hắn thật sự đối phó ngươi, ít nhất ngươi sẽ có cách để thoát thân. Làm người không thể phó mặc mọi thứ cho nhân tâm được.

Trân Ẩn không trả lời. Long Tiểu Phiến quơ tay lấy từ thinh không ra ba cuốn sách cổ. Nhẹ nhàng đặt trước mặt nó.

Đây là một bộ bí tịch truyền thừa của Trận môn, ta trộm ra từ sâu trong cổ trận. Dù sao cũng không dùng đến, để lại cho ngươi. Khi nào có thời gian nhớ luyện một chút.

Tại sao?

Trân Ẩn tròn mắt. Nó cảm thấy Long Tiểu Phiến không có lý do để tốt với nó tới thế.

Tại sao à?

Vì ta thích.

Long Tiểu Phiến không có nửa điểm do dự.

Đừng nghĩ quá nhiều. Cố gắng luyện cho tốt. Nếu không phải dùng tới là tốt nhất, nhưng nhiều chuyện bản thân một người không thể quyết định.

Ta xong việc sẽ liền rời khỏi. Chỉ có thể giúp ngươi tới đây thôi.

Trân Ẩn ôm mấy cuốn sách trong lòng.

Đa tạ công tử chiếu cố. Sau này có dịp ra bên ngoài. Ta nhất định sẽ tìm cách gặp lại ngài.

Long Tiểu Phiến không trả lời.

Sinh ra và lớn lên trên hòn đảo này, nó khả năng không ý thực được rốt cục trên đời có bao nhiêu con người, có bao nhiêu dặm đường.

Tái kiến.

Đâu có dễ như thế.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận