Trời vẫn còn chưa sáng.
Phủ trưởng lão lúc này chìm trong yên lặng. Chỉ có tiếng lửa nổ lách tách từ những ngọn đuốc trong tay lính gác. Sắp đến thời điểm đổi ca nên ai cũng thấm mệt, chẳng muốn nói lời thừa. Gác đêm vốn dĩ là một công việc rất nặng nề.
Tiếng gà gáy đột nhiên vang lên giữa không gian tĩnh lặng. Chẳng lạ, dù là ngoài biển, ở đâu có người sống chẳng nuôi chút súc sinh, ngươi không thể ngày ngày ăn cá được. Sống như thế thật sự quá thảm.
Gà gáy canh hai là điềm trộm cướp.
Nhưng ai quan tâm?
Trong đầu vệ binh bây giờ chỉ còn nhớ được tới cái giường mà thôi.
Phủ trưởng lão thực sự rất rộng. Nhiều viện tử hiện đang bỏ trống. Vô số hậu viện, bãi đất để hoang. Ở một nơi kín đáo trong phủ. Có cái giếng cũ nằm đơn độc trên bãi cỏ đã lâu không ai chăm sóc.
Cái giếng này chất nước rất tệ. Nhiễm kim loại vô cùng nặng nên chẳng ai tới lấy. Do đó ban ngày cũng ít người qua lại. Bọn họ giữ lại nó chỉ với mục đích duy nhất là khi gấp có thể thêm một nguồn cứu hỏa. Chẳng nói thời gian này nhân lực eo hẹp, kể cả vào thời đỉnh thịnh của Trận môn, nơi này vẫn vô cùng hoang vắng, không có quý nhân ở gần không cần thiết cắt người canh gác.
Dưới ánh trăng nửa tối nửa sáng. Một bàn tay già nua thò lên tóm lấy thành giếng.
Mạc Quan Phù hé nửa cái đầu ra khỏi miệng giếng quan sát. Sau khi chắc chắn không bị phát hiện mới chui hẳn ra ngoài, theo sau đó là nhóm Lý Tương Thiên. Dưới cái giếng hoang này, ma không biết quỷ không hay lại có một mật đạo.
Ta đưa các ngài tới đây thôi. Gian phòng đại trưởng lão ở ta đã đánh dấu trong địa đồ. Kín đáo tới đó đối với mấy người không khó.
Cảm ơn thiếu chủ.
Lý Tương Thiên mau mắn lên tiếng.
Mạc Quan Phù ngược lại hành lễ.
Đừng nói vậy. Là Trận môn chịu ơn các hạ. Việc thành nhất định sẽ có báo đáp. Hiện tại thời gian gấp gáp, ta trước cứ nên trở về chuẩn bị sớm thì hơn.
Nói xong cũng vội vã không chờ những người khác nhiều lời liền chui ngược lại giếng. Lý Tương Thiên chỉ kịp nói với theo một câu bảo trọng trước khi lão biến mất khỏi con mắt mọi người. Quay đầu lại đã thấy Long Tiểu Phiến mở địa đồ xem xét.
Ta nên di chuyển qua mái nhà, hiện canh hai trăng đã xuống khỏi đỉnh đầu, chỉ cần chọn mặt không có ánh trăng là có thể kín đáo đi lại.
Tuy nhiên, tốt nhất phải có một người di chuyển dưới đất. Chẳng may bị phát hiện, cả sáu người trên cao không xử lý kịp lính gác.
Long Tiểu Phiến nói ra kiến giải của mình.
Việc này tốt nhất giao cho ta.
Vô Sắc nhận lấy không chút do dự. Ẩn nấp lẩn trốn là sở trường của hắn. Không ai có ý kiến gì nên mọi người mau chóng lên đường.
Long Tiểu Phiến dẫn đầu lò dò cúi thấp người đi từng bước trên mái nhà, cẩn thận không gây ra tiếng động. Trăng đêm nay sáng một cách bất thường. Không phải ngày tốt để trộm gà bắt chó. Nhưng họ không có lựa chọn. Lần mò qua từng mái nhà khúc cua. Long Tiểu phiến vừa phải quan sát lính gác bên ngoài, vừa phải giúp đỡ Kundun và Arthur. Hai người này thân thủ không quá phù hợp cho việc leo trèo di chuyển qua đoạn đường khó.
Rất mất thời gian mới kéo nhau đến được trạch viện của đại trưởng lão. Khu vực này canh gác chặt chẽ hơn nhiều làm tốc độ của bọn họ có chút chậm. Long Tiểu Phiến không dám thả lỏng chú tâm dò xét hành động của vệ binh bên ngoài. Những người gác sát bên phủ sẽ không nhìn thấy họ, nhưng những kẻ ở vòng ngoài chỉ cần vô ý quay đầu sẽ có khả năng phát giác, như vậy không tốt chút nào.
Sợ cái gì là tới cái đó. Một tên lính gác ngồi trên tường viện vươn vai, đang chậm chạp quay đầu lại. Long Tiểu Phiến đã chuẩn bị nhờ Tôn Tự Mặc bắn một mũi châm tê rồi hắn sẽ vọt tới xử lý. Mặc dù làm vậy có khả năng bị phát hiện. Nhưng nếu không làm vẫn chắc chắn là bị lộ. Nhưng ngay khi hắn định ra tay, một bóng đen xuất hiện từ bên dưới bức tường vươn lên bịt miệng lính gác kéo xuống bên kia.
Không sao.
Một giọng nói xuất hiện trong đầu Long Tiểu Phiến. Đây là linh ngôn của Vô Sắc. Bóng đen vừa rồi là hắn. Xem ra bố trí ban đầu thực sự đã phát huy tác dụng. Long Tiểu Phiến nhanh chóng bình tĩnh lại, di chuyển trên mái. Đại trưởng lão đang ngủ bên trong. Đèn đã tắt từ trước khi họ tới. Long Tiểu Phiến không dám bất cẩn, tìm một vị trí khuất ánh trăng, he hé nhấc một phiến ngói ra nhìn vào bên trong, tránh để ánh trăng chiếu vào làm người ta phát hiện.
Đại trưởng lão, kẻ đón tiếp họ khi lên đảo đang ngáy sâu trên giường. Một nữ nhân quấn lấy hắn như hồ ly tinh. Cũng không có dấu hiệu còn thức.
Các ngươi ở lại trên này đề phòng bất trắc. Để ta xuống khống chế.
Hắn nói với những người khác rồi vươn người xuống cửa sổ, nhẹ nhàng trèo vào rồi đóng kín như lúc đầu. Xé mấy mảnh lụa từ màn quây. Long Tiểu Phiến lấy một vật gì đó trên bàn nhét vào miệng nữ nhân rồi mới dùng lụa buộc lại. Làm vậy nàng ta sẽ không thể nói gì. Nữ nhân mơ mơ hồ hồ tỉnh lại, hoảng hốt chống cự. Nhưng sao có thể đối phó được Long Tiểu Phiến. Hắn nhanh chóng kéo nàng khỏi giường, một đoạn thời gian đã đem cả tay chân trói chặt ném một đống lên ghế. Không quên quăng theo cái chăn. Nơi này vừa lạnh vừa nhiều muỗi, cũng không cần thiết để người ta chịu thiệt.
Đại trưởng lão có lẽ đột nhiên cảm thấy cơn lạnh bất thường. Mơ màng cử động. Trước khi hắn tỉnh lại hoàn toàn mở mắt ra, một bàn tay lạnh lẽo đã tóm lấy cổ. Tùy thời có thể lấy mạng hắn.
Muốn sống thì nằm yên. Im miệng.
Một thân ảnh đen ngòm đang ngồi trên giường khống chế hắn, cất tiếng nhàn nhạt.
Ta hỏi, ngươi trả lời. Nếu ngươi dám làm gì bất thường ta ngay tại chỗ giết ngươi.
Hiểu rồi thì gật đầu.
Đại trưởng lão khó khăn cử động cổ. Trảo thủ Long Tiểu Phiến bóp cứng ngắc, gật đầu cũng không dễ dàng. Hắn thấy nhưng không thả lỏng. Loại người này dám tạo phản, chắc chắn không phải thứ thật thà, bất kỳ hành động không cẩn thận nào vào lúc này cũng vô cùng nguy hiểm.
Tại sao mưu hại chúng ta.
Long Tiểu Phiến không rời mắt khỏi hắn. Bắt đầu hỏi cung.
Cướp tiền. Đoạt nghệ. Trong ngục ngươi hẳn đã rõ. Tại sao còn hỏi lại.
Đại trưởng lão trả lời một cách khó hiểu.
Kế hoạch này của ngươi, hay còn ai dự mưu.
Đại trưởng lão thoáng chút do dự, nhưng loại chuyện này giấu cũng không có ý nghĩa nên quả quyết nói thật.
Ba vị trưởng lão, nhất đường chủ là nhân vật hạch tâm, những người khác đều chỉ nghe lệnh hành động.
Ta có một đề nghị.
Long Tiểu Phiến quyết định chưa nhắc đến Mạc Quan Phù. Đại trưởng lão nhướng mắt lên chờ đợi câu tiếp theo.
Ta cũng không quá mức so đo với ngươi. Tuy nhiên ta cần ngươi đảm bao người Trận môn trả lại đồ đồng thời để chúng ta rời đảo. Trong thời gian đó ta sẽ giữ ngươi làm con tin.
Nếu không ngươi liền chết ngay tại đây.
Long Tiểu Phiến nói chém đinh chặt sắt. Trong lòng Đại trưởng lão cuộn sóng, hiện lên cả vạn lần “ngươi nghĩ ngươi là ai?”. Tuy nhiên đao trong tay người, không thể không cúi đầu. Hắn thu liễm tâm tư, nặn ra một nụ cười nói với Long Tiểu Phiến.
Đương nhiên, đương nhiên. Là chúng ta có lỗi. Không dám không nghe. Chỉ là tình cảnh hiện tại có chút bất tiện. Mong đại hiệp buông tay để ta đi ra lệnh cho môn đồ.
Có quỷ mới tin. Long Tiểu Phiến không có ý định thả hổ về rừng, nhưng cũng không biết làm gì khác nên bị kẹt trong tình thế này. Bản thân đại trưởng lão cũng không hy vọng Long Tiểu Phiến sẽ thả lão, lão chỉ muốn câu giờ thôi. Lính gác ở khắp nơi, hắn có lợi thế về nhân lực. Chỉ cần chờ được một việc ngoài ý muốn là lão thoát ra được.
Các trưởng lão còn lại và nhất đường chủ hiện đang ở đâu.
Long Tiểu Phiến cuối cùng quyết định không thể thả hắn ra. Đại trưởng lão cũng không phải kẻ ngốc. Nghe như vậy liền cảm thấy sát ý. Đáng tiếc không thể chờ được người tiếp viện. Hắn đột nhiên bật cười nhìn Long Tiểu Phiến một cách lãnh khốc. Cơ thể có chút hồng, Long Tiểu Phiến cảm thấy phần cổ trong tay mình đột nhiên cứng lại.
Không xong.
Long Tiểu Phiến nhận thấy điều bất thường, chưa kịp cân nhắc thiệt hơn vội bóp nát cổ lão, tuy nhiên đã muộn. Kình khí từ cơ thể đại trưởng lão bạo phát hất văng hắn đi. Nữ nhân trong góc phòng không có luyện qua võ công lập tức bị chấn nát, gian phòng trong phút chốc tứ phân ngũ liệt, bụi và mảnh vỡ rơi lả tả xuống đầu Long Tiểu Phiến. Giữa đám bụi đất, một thân ảnh tàn tạ khàn khàn cố hết sức hét, cổ họng của hắn đã bị tổn thương không nhẹ, cách thoát thân vừa rồi cũng quá hung hiểm, khiến hắn tổn hại đến căn cơ.
Có thích khách!
Đại trưởng lão hét lớn rồi cố gắng chạy khỏi trạch viện. Long Tiểu Phiến bò dậy giữa đống hoang tàn, bóp vỡ linh thạch truyền tin rồi cũng hét lên với Lý Tương Thiên.
Đừng để hắn thoát.
Trong sân phút chốc liền vang lên vô số tiếng binh khí va chạm, tiếng kêu gào của lính gác bị giết. Đại trưởng lão được thân binh hộ tống, chật vật luồn lách tránh xa khỏi đám Lý Tương Thiên đang đại khai sát giới. Hắn không phải không thể đánh lại những người này, nhưng cơ thể đang chịu tổn thương, lại mất lợi thế số lượng. Chỉ có thể nhanh chóng hội quân với những người khác mới có cơ hội.
Nhưng thoát thân nào có dễ như thế.
Thân binh của lão từng người một lần lượt ngã xuống, bóng đen của tên sát thủ kia nãy giờ cứ vụt qua vụt lại, mỗi lần xuất hiện đều lấy đi một người. Họ cuối cùng cũng không chống đỡ nổi, người cuối cùng đỡ cho đại trưởng lão một dao trước khi ngã xuống, máu chảy ồng ộc xuống chân hắn. Đại trưởng lão trơ mắt nhìn bóng đen một lần nữa xuất hiện trong tầm mắt. Không còn đường để chạy, hắn vội vàng nắm chặt quyền đầu sẵn sàng đối kháng.
Lưỡi dao phóng tới trước mặt, đại trưởng lão đã chuẩn bị tóm lấy phản kích, nhưng trước khi nó tới nơi, trong mắt hắn hoa lửa nở rộ. Một mũi song thủ trường kiếm chặn lại ngọn đao của Vô Sắc.
Ám sát thất bại đương nhiên không thể đứng lại chịu trận, Vô Sắc gần như ngay tức khắc lẩn đi trong bóng tối, nhanh tới mức đại trưởng lão chưa kịp theo dấu hành tung. Nhất đường chủ vừa đỡ cho hắn một kiếm chưa kịp lên tiếng. Phía sau đã có người đuổi tới.
Ba vị trưởng lão còn lại cùng với nhị đường chủ dẫn theo thân vệ vội vàng chạy tới xuất hiện trước mặt hắn. Không chậm trễ ngay lập tức hỏi.
Rốt cục xảy ra chuyện gì?
Đám Lý Tương Thiên đột kích. Ta cũng không kịp làm rõ chuyện gì, chỉ một đường chạy tới đây. Thụ thương không nhẹ, giao chiến với chúng hiện tại chắc chắn sẽ bất lợi.
Đại trưởng lão không có thời gian chấp bọn họ ăn nói vô lễ, vội vàng kể chính sự.
Các ngươi đã thông báo ra ngoài chưa?
Mấy người kia nhìn nhau, mau mắn nói.
Đã gửi người đi triệu tập rồi. Nhưng cũng không thể tới ngay lập tức được. Hiện tại thời gian gấp gáp, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện. Tốt nhất nên chạy về phía đại doanh, gặp được viện quân dọc đường cũng tốt.
Đại trưởng lão vội vàng gật đầu. Nhanh chóng kéo mọi người lên đường. Đông người thế này lại có hảo thủ, Vô Sắc sẽ không gây tổn hại được hắn. Những người kia bị binh lính quấn chân, muốn đuổi gấp cũng không đơn giản. Họ chạy thẳng một đường về phía đại doanh. Dọc đường bị Vô Sắc trộm gà bắt chó mất vài người không ít. Thỉnh thoảng lão còn phải thả lại vài người kìm chân đội ngũ của Lý Tương Thiên. Gian nan chạy trốn.
Mẹ nó, bọn chúng trốn chui lủi trên đảo tại sao thể lực lại tốt như vậy. Binh khí cũng được trang bị đầy đủ?
Bạch trưởng lão vừa chạy vừa lên tiếng oán thán.
Đừng nhiều lời, giữ thể lực mà chạy.
Huyền lão cục cằn ngăn hắn lại. Hiện giờ không phải lúc lắm lời. Nhưng sự việc không phải lúc nào cũng theo ý mình. Thanh trưởng lão dường như chẳng thèm nghe lời lão nói. Góp thêm một lời.
Chẳng lẽ chúng ta có phản bội?
Đại trưởng lão trầm ngâm hồi lâu không nói. Trong đầu hắn cũng có vô số ngờ vực, nhưng nhất thời không thể nghĩ thông.
Bất luận là chuyện gì, hội quân trước đã mới quan trọng. Ta có dự cảm không lành chút nào.
Những người khác nghe vậy cũng không nói gì nữa, một đường chạy không giữ lại chút thể lực nào. Từ phía xa nơi đại doanh bừng lên ánh lửa đỏ rực, khói bay ngợp trời. Trong lòng bọn họ càng lúc càng khẩn trương. Tới khi chạy tới nơi thì tất cả chết lặng.
Khắp nơi là thi thể, lửa cháy ngợp trời. Nhiều người đang trong thời gian nghỉ ngơi không kịp tỉnh giấc bị thiêu sống chạy từ trong lều ra, kêu gào cái gì đó mà không ai có thể hiểu nổi. Bị đốt như thế này không thể sống, đồng bạn nhìn thấy cũng chỉ có thể cho hắn một đao, nhanh chóng kết thúc nỗi thống khổ. Loạn chiến ở khắp nơi, vô số người nằm xuống, lại có vô số đội quân từ các nơi đổ về gia nhập chiến trận, không thể phân rõ địch ta.
Đại trưởng lão chứng kiến tất cả, lòng như tro tàn.
Rốt cục là chuyện gì?


0 Bình luận