Một đống thi thể nát vụn bầy nhầy giữa sàn đấu. Thương lâm kiếm vũ vây lấy tên khổng lồ cuối cùng chỉ còn lại chút sinh cơ. Lý Tương Thiên, Vô Sắc cùng Long Tiểu Phiến. Ba người này vây công hiếm có ai chống đỡ nổi. Càng không phải nói mục tiêu chỉ là một cương thi không có linh trí.
Một lượt kích sát cuối cùng. Cơ thể khổng lồ đổ gục xuống không bao giờ đứng dậy được nữa.
Chỗ cửa sắt khoá chặt lúc trước đột nhiên mở ra. Trước khi bất kỳ ai có thể phản ứng. Những người còn sống cảm giác như bị kéo trượt đi trong không gian. Xuyên qua con đường tối tăm với tốc độ không thể hình dung bằng mắt thường rồi dừng lại trước một toà phủ đệ. Bốn phía quang đãng giữa đất trời, ráng trời đỏ rực xuyên qua tầng mây tựa hồ có chút siêu thực.
Một nơi nằm giữa lòng đất. Có thể tu kiến thành thế này, Trận môn hẳn tiêu tốn không ít. Hoặc thậm chí nơi này là không gian thứ nguyên bên trong mật thất. Gió thổi lá rụng bay xào xạc trên mặt sân. Cách không xa, Long Tiểu Phiến phát hiện một cỗ thi thể nằm tựa vào bể giả sơn.
Chi tiết kỳ lạ như thế đương nhiên ai cũng chú ý. Chẳng cần kêu gọi, tất cả đều nhanh chóng vây quanh xem xét. Thi thể đã phân hủy hoàn toàn, chỉ còn lại xương trắng bên trong bộ áo gấm xa xỉ. Mặt ngọc bích quý giá khẳng định người này thân thế không thấp. Tiêu kí khắc trên đó giống với thứ trên người Mạc Quan Phù.
Đây hẳn là vị tiền bối hắn từng nhắc qua.
Long Tiểu Phiến kết luận.
Lý Tương Thiên gật đầu. Trước khi xuất phát hắn cũng hỏi chi tiết về người này từ Mạc Quan Phù, lục lọi ghi chép cổ để tìm kiếm thông tin. Xác nhận trang phục và đồ tùy thân khớp với miêu tả. Chỉ là, không biết chỗ nào có vấn đề để lão nhân gia táng thân tại đây. Việc này ảnh hưởng đến an toàn của mọi người, cần phải tra xét sớm ra kết quả.
Đột nhiên có tiếng gió rít sau gáy. Lý Tương Thiên không cả kịp lên tiếng nhắc nhở, chỉ có thể nhanh chóng bắn khỏi vị trí ban đầu nhờ phản xạ. Những người có thân thủ tốt đều trong khoảnh khắc tung người đi. Tiếng nện trầm đục nhanh chóng làn trong không gian. Arthur bị một bóng người đấm bay, trượt trên mặt đất một lúc mới dừng lại, cày nát gạch đá trên đường bay.
Bụi mù tản đi, một cơ thể cường tráng xuất hiện trong mắt mọi người. Thứ này mang nhân dạng. Nhưng gương mặt cứng ngắc không có cảm xúc. Cơ thể hoàng kim tỏa sáng dưới ánh sáng mặt trời.
Thi lỗi.
Một cái tên lướt qua đầu Long Tiểu Phiến. Lúc rảnh rỗi trong mật thất khi hắn tìm thư tịch ở tủ sách của Mạc Quan Phù đọc giiết thời gian có nhắc qua thứ này. Thứ người máy được cải tạo từ cơ thể người sống. Sử dụng kim loại để gia cố nhục thể, tái cấu trúc bên trong và rút hết dịch thể ra ngoài. Một tia thần trí còn sót lại của cái xác sẽ bị người Trận môn thiết lập quy tắc, vĩnh viễn trung thành phục vụ người tạo ra nó. Tuy nhiên điều kiện khá hãn hữu, vì nó chỉ có thể chiến đấu bằng bản năng cơ thể, nên vật liệu dùng người càng mạnh, chế tạo ra thi lỗi càng tốt. Người ở mức độ đó không đơn giản khuất phục, may ra chỉ có đệ tử hạch tâm chưa nói võ kỹ còn cao cường của Trận Môn tình nguyện hiến thân. Tài nguyên để chế tạo cũng không nhỏ mà còn đã thất truyền nên trong ghi chép của Trận môn gần như chưa từng có lần nào hoàn thành. Đến chính thư tịch ghi chép cũng đưa ra phỏng đoán đây chỉ là một lời đồn vô căn cứ.
Thì ra là thế. Dù không biết tại sao bằng cách nào con thi lỗi này gặp vấn đề. Nhưng nó đã nhầm lẫn mệnh lệnh canh giữ phủ đệ thành tiêu diệt bất kỳ ai xâm nhập. Vị trưởng bối kia chết quả oan uổng.
Hoặc là quả báo. Long Tiểu Phiến không có mấy phần đồng tình với hắn. Thủ đoạn chế tạo thế này quá mức táng tận lương tâm. Chỉ là cũng không cần phải quản. Hắn chưa bao giờ cho rằng mình là người trừ gian diệt ác thế thiên hành đạo.
Long Tiểu Phiến không có thời gian để ngây người được lâu. Thi lỗi chỉ dừng lại phút chốc rồi đã gấp gáp lao tới phía bọn họ. Quyền đầu vun vút bay trong gió đấm tới đầu Long Tiểu Phiến.
Hoành đao đón một quyền. Khôi lỗi không bị choáng lui giống như dự đoán của Long Tiểu Phiến. Ngược lại khiến hắn rơi vào bị động. Cắn răng vừa thoái lui vừa vô hiệu hóa liên tục quyền đấm tới, trong lúc nhất thời trông có vẻ chật vật. Những người khác liên tục công kích nhưng không thể khiến cho nó dừng tay. Long Tiểu Phiến bấm bụng mở định thân, ngạnh kháng chịu một đòn cố gắng tóm lấy cổ đồng nhân. Xoay tay ném lên không.
Cổ tay trượt đi, ngay cả kĩ thuật khống chế hạng nặng này cũng không có tác dụng. Nắm đấu đã gần chạm tới mặt Long Tiểu Phiến, hắn vội vã chống đỡ. Một cỗ lực lượng mạnh mẽ đánh Long Tiểu Phiến bại lui, bay rất xa khỏi chiến trường. Cũng không phải là do cú đấm quá mạnh. Đây là kĩ thuật đỡ đòn mượn lực của Long Tiểu Phiến.
Lúc này, kỳ lạ là thi lỗi không đuổi cùng giết tận Long Tiểu Phiến mà quay sang đối phó với người bên cạnh. Trong khoảnh khắc Long Tiểu Phiến mắt sáng lên, hắn cuối cùng đã nắm bắt được quy tắc của khôi lỗi.
Giãn ra. Nó sẽ luôn tấn công người đứng gần nhất. Đỡ đòn mau quấn lấy.
Long Tiểu Phiến cố gắng hét lên với tất cả mọi người. Arthur lúc này cũng đã quay lại tới chiến trường chính. Vội vã bật nhảy tới phía khôi lỗi. Mặc dù đất đá bị cày nát bay lên không, nhưng có vẻ chẳng có tác dụng gì với khôi lỗi. Arthur giương cao tấm khiên, từng cú đấm nện lên sắt thép vang lên những tiếng trầm đục.
Kundun khi này cũng đã triệu hồi đầy đủ quỷ nô, tất cả vây lấy gấp rút phá hủy khôi lỗi. Mặc dù có cơ thể mạnh mẽ và khả năng chống đỡ cực kỳ kinh khủng, Arthur vẫn không tránh khỏi chỗ này chỗ kia bị trúng đòn. Khiến Tôn Tư Mặc khốn khổ tìm cách hồi phục cho hắn. Sáu người vây đánh, nhưng đồng nhân vẫn luôn hung hãn như vậy không hề có dấu hiệu xuống sức.
Phải tăng hiệu suất sát thương. Kundun nghĩ vậy. Kéo mũ chùm đầu xuống ngửa mặt lên trời hai tay dang rộng. Máu từ cơ thể phun trào ra khỏi mọi điểm trên cơ thể, ấn kí trên mặt đất lan rộng, huyết dịch lơ lửng trên không dần thành hình, hóa ra thân ảnh một con quỷ khổng lồ với cặp sừng dê vĩ đại.
Hiện thân của kẻ sa ngã.
Con bài tẩy của Kundun. Chỉ tiếc rằng yêu cầu quá cao, phải tích lũy huyết nhục linh hồn của những kẻ bị hắn hạ sát tới mức nhất định mới có thể hiến tế. Nếu không có một màn đồ sát vừa nãy. Hắn khó có cơ hội sử dụng. Sáu cánh tay cầm đủ loại vũ khí kỳ quái báng bổ giã lên người khôi lỗi. Đám tiểu quỷ cũng ríu rít vây lấy xung quanh, nhưng vì Kundun đã không còn ở chân dạng, không thể triệu hồi lại nên chẳng bao lâu từng đầu quỷ nô đều lần lượt bị đánh nát, nằm một đống dưới đất.
Phương thiên họa kích trong tay Lý Tương Thiên như rắn độc quấn lấy cơ thể thi lỗi. Mặc dù hình nhân không hề tỏ ra suy yếu nhưng hắn nhìn thấy được dấu vết hủy hoại rõ ràng trên cơ thể. Những vết nứt đang dần xuất hiện và bong tróc từng mảng. Điều này cho Lý Tương Thiên lòng tin. Bọn họ tấn công có hiệu quả. Tất cả không trao đổi nhiều, đều cố hết sức sử dụng những phương pháp có hiệu suất tổn thương cao nhất dồn lên đối phương. Tiếng kim loại va chạm vào nhau với tốc độ cao làm người ta ê răng. Hiện thân quỷ thần của Kundun mặc dù sức mạnh vô địch, nhưng dù sao cũng là ngoại lực, không thể kéo dài mãi mãi. Cơ thể đỏ rực bắt đầu rút lại với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường.
Tản ra!
Con quỷ cất tiếng nhắc bằng một thanh âm khàn đặc quỷ dị. Mọi người đều nghe lời lùi khỏi chiến trường. Đồng nhân khi này đột ngột quay đầu đến phía bên kẻ sa ngã.
Ác quỷ lăng không, sau lưng là vô số ấn kí ma quỷ, vũ khí của nó lúc này đã biến mất, sáu cái tay liên tục rút hỏa cầu từ ấn kí ném tới. Nhanh tới mức người ta không nhìn rõ hành động. Vô số sao băng đỏ rực trút xuống đầu khôi lỗi, đất đá văng tán loạn khiến bụi mù nổi lên che khuất tầm nhìn. Arthur cũng dùng đến đòn mạnh nhất của mình, trường kiếm giương cao, ánh sáng thánh khiết như vật chất đổ từ thiên không xuống quy tụ vào mũi kiếm, giống như một thanh kiếm cực dài đâm thẳng tới thiên đường. Cùng với tiếng gầm của quỷ, Arthur bổ kiếm xuống theo hướng khôi lỗi. Một đường ánh sáng dài vô tận như cắt đôi thế giới, chém qua cơ thể đồng nhân phát sáng khiến thân ảnh của nó hiện rõ giữa làn khói bụi. Hỏa ngục và thánh quang cùng lúc diệt sát kẻ thù. Đây là một tràng cảnh đầy ý thơ.
Kundun sau khi trở lại chân thể như diều đứt dây rơi thẳng xuống đất. Khói bụi dần tan biến, mọi người liền thấy cơ thể nứt nẻ của khôi lỗi vẫn kiên trì đuổi theo nơi Kundun rơi xuống.
Vậy mà còn chưa đủ?
Long Tiểu Phiến chán nản. Hắn ngay lập tức cấp tốc di chuyển tới đối kháng thu hút sự chú ý của khôi lỗi ra khỏi Kundun vốn không nhiều sức chống trả. Nhưng có người còn nhanh hơn hắn, một tia chớp vàng lao nhanh trong không khí, chỉ mấy quãng đã tới trước mặt đồng nhân. Vô Sắc thành công đỡ đòn, biến ra phía sau lưng khôi lỗi kéo hắn quay lại phương hướng mấy người còn lại. Thi lỗi đột nhiên đập cả song quyền xuống đất, rú lên tiếng ngâm kỳ quái, tiến vào trạng thái cuồng bạo.
Trạng thái cuồng bạo luôn luôn bị suy giảm sức chịu đựng, đây là thường thức. Do đó không cần nhiều lời tất cả những người có thể chiến đấu đều lao vào công kích mục tiêu. Một lúc lâu sau, phải tận cho đến khi đồng nhân nằm yên dưới đất không ngồi dậy nữa. Lý Tương Thiên mới thở phào dừng tay.
Cuộc chiến vừa rồi đã cày nát sân viện. Giả sơn cây cảnh đều đã đổ rạp vỡ vụn tản mát khắp nơi. Long Tiểu Phiến quay lại chỗ cái xác tiền bối Cổ trận, thu lấy ngọc bài và các đồ tùy thân. Lý Tương Thiên theo sau, dè dặt hỏi.
Vị này xử lý thế nào?
Long Tiểu Phiến không nói gì, lấy trong người ra một viên không gian thạch mang thi thể hút vào.
Không tiện mạo phạm. Tốt nhất là cứ mang về nguyên trạng cho Mạc Quan Phù.
Lý Tương Thiên gật đầu. Lúc này mới chú ý đi ra xem xét tình trạng của Kundun. Tổn thương không quá nặng, nhưng pháp lực tiêu hao quá lớn, trong thời gian ngắn không thể giao chiến được nữa. Tôn Tư Mặc cũng bó tay, trị thương hồi máu không có tác dụng trong trường hợp này.
Sáu người ổn định bản thân rồi kéo đến tòa phủ đệ. Khi bước gần tới tiền viện. Vô Sắc suýt chút nữa giật mình bắn ra ngoài, bởi vì ngay bên cửa một thi lỗi khác màu bạc đang đứng sừng sững nơi đó.
Ai cũng cảnh giác, nhưng khôi lỗi có vẻ không có ý định ra tay. Long Tiểu Phiến ngờ vực, đem tất cả đồ tùy thân cùng với tấm ngọc bội vừa thu được giờ lên cao, chậm chạp bước qua ngưỡng cửa. Không có vấn đề gì xảy ra, khi này hắn mới quay lại đưa tất cả mọi người qua ải.
Long Tiểu Phiến không định kể cho mọi người về thi lỗi cũng như lý giải vì sao khôi lỗi thứ hai này không tấn công. Loại chuyện này nghe thôi cũng tổn hại âm đức. Ai hiểu thì hiểu, không cần thiết phải nói ra. Mọi người cũng rất ăn ý không hỏi. Đi hết sân trước, bước qua bậc tam cấp. Trước mặt mọi người là một từ đường rộng rãi bề thế. Mặc dù không biết đã qua mấy trăm năm không có người ghé thăm, nhưng Long Tiểu Phiến không thấy chút bụi nào.
Ban thờ hình vòng cung, phủ kín không gian trước mặt. Giữa sảnh đặt một cột linh thạch đang phát sáng, những kí tự lập lờ xuất hiện rồi vụt tan biến trên bề mặt cột. Đây chắc là bí tịch truyền thừa của Cổ Trận, hắn không định tò mò. Xung quanh có rất nhiều giá gỗ, bí kíp, linh thạch tài bảo càng không nói. Nhiều. Long Tiểu Phiến không hứng thú với võ học lắm, vì hệ thống võ kỹ của hắn đã hoàn thiện rồi, không cần thay mới thêm vào. Nhưng tiền tài thì chưa bao giờ hận nhiều.
Càng không phải nói, xét nhà cướp của. Loại chuyện này còn có cái gì sung sướng hơn.
Đây còn không phải là gian phòng duy nhất trong phủ đệ.
Những người khác đều đã đỏ con mắt. Cũng là chuyện bình thường. Long Tiểu Phiến nhìn về phía Tôn Tư Mặc, vị đạo sĩ đức sáng thiện tâm, hiện tại mặc trang phục nông gia lão đầu trông càng đầy hiền từ. Thật sự rất kỳ vọng lão sẽ nói cái gì.
Tài bảo có thể chấm mút một chút, đừng lấy hết khiến người chú ý. Bí tịch có thể học liền học, đừng mang đi. Dù sao chúng ta cũng không phải không nói lý.
Nói lời vô sỉ mặt không biến sắc. Nụ cười vô cùng hiền từ chất phác.


0 Bình luận