Chuyện trên đời, vài lời khó nói hết.
Nhưng để giải tỏa hiểu lầm thì vậy là đủ rồi.
Qua vài câu trao đổi ngắn. Nam nhân kia cuối cùng cũng hiểu sơ bộ câu chuyện. Người bên phía Nguyệt Dị Bang sau câu nói của Trân Ẩn cũng đại khái hiểu được đây là người mình. Không khí giương cung bạt kiếm trước đó đột ngột rút đi giống như chưa từng tồn tại vậy.
Kẻ kia rời lưng rồng xuống chỗ Long Tiểu Phiến, vòng tay cúi đầu thi lễ.
Thất lễ, thất lễ. Tại hạ thay Trận Môn có lời tạ lỗi với các vị khách nhân.
Thay Trận Môn?
Long Tiểu Phiến không bỏ qua chi tiết này.
Ngài đến cùng là ai?
Hắn ngờ vực lên tiếng hỏi.
Mạc Quan Phù. Đích trưởng tử của môn chủ đời thứ mười ba Mạc Cư Chính.
Vậy ngài chắc hẳn là vị thiếu môn chủ mất tích kia rồi.
Lý Tương Thiên nãy giờ không quá chú ý đột nhiên chen ngang.
Chính là tại hạ. Thứ cho tại hạ quản gia không nghiêm. Để nghiệt đồ gây hại tới các vị. Nếu mỗ có thể bồi thường bằng điều gì, xin cứ nói tự nhiên, tuyệt không dám chối từ.
Mấy tên chính nhân quân tử thì luôn miệng khách khí, khách khí rồi. Còn một tên tiểu nhân Long Tiểu Phiến nhìn quanh tìm chỗ bằng phẳng, vừa tầm ngồi xuống. Thềm đá lạnh, còn cứng. Ngồi không thoải mái chút nào.
Nếu ngươi còn sống, tại sao nhiều năm như vậy không xuất hiện?
Hắn lên tiếng cắt ngang cái màn xã giao vô nghĩa kia.
Mấy người Lý Tương Thiên quay ra nhìn Long Tiểu Phiến, liền sau đó quay lại chiếu ánh mắt lên Mạc Quan Phù. Họ cũng tò mò giống như vậy. Chỉ là chưa có cơ hội lên tiếng hỏi. Mạc Quan Phù nhắm mắt lại, có chút thống khổ. Một hồi lão mở mắt nói với tất cả mọi người.
Các vị đi xa tới, chắc cũng chưa nghỉ ngơi được tử tế. Chi bằng cùng tới tệ xá của tại hạ, chuyện còn dài chúng ta từ từ nói.
Đám Lý Tương Thiên trao đổi ánh mắt với nhau. Long Tiểu Phiến không cho chúng cơ hội bàn lùi. Đứng dậy tới gần Mạc Quan Phù đưa tay làm động tác mời. Lý Tương Thiên cũng hết cách đành đi theo. Dưới chân bức tượng rồng. Mạc Quan Phù mở ra một lối đi kín. Cửa ngoài được làm âm, nếu không mở ra chẳng ai phát hiện được ở đó có thông đạo. Đoạn cầu thang ngắn dẫn sâu xuống đất, gian phòng này được thiết kế kiểu bán hầm, với một nửa nằm bên dưới ngưỡng cửa. Ngọn lửa từ lò sưởi tỏa ra chiếu sáng cả căn phòng. Thảm nhung dày nửa tấc khiến Long Tiểu Phiến không nỡ, đành cởi giày bỏ lại tiền sảnh. Dùng loại thảm này, nếu không đi chân trần lên là một loại hối tiếc. Những người khác thấy hành động của Long Tiểu Phiến cũng vô thức làm theo.
Đạp xuống một cái, lún tới mắt cá chân. Vô cùng thoải mái. Không gian trong phòng rộng hơn hẳn cảm giác khi nhìn từ ngoài vào. Bỏ qua tất cả những thứ khác, chỉ riêng số thảm nhung phủ kín căn phòng này đã tốn không ít tiền. Ghế tựa bọc lông cừu. Bên tường là dãy tủ âm bày những món đồ cổ bằng đồng xanh đã rỉ sét. Khả năng là sở thích của gia chủ. Trần nhà không cao họa một bức bát tuấn đồ, vô cùng khí thế.
Mạc Quan Phù chỉ chỗ cho mọi người ngồi xuống. Đệm êm cùng với hơi ấm từ lò sưởi lấp đầy căn phòng khiến người ta có cảm giác buông lỏng. Trân Ẩn biến mất vào cánh cửa sau. Đợi cho mọi người yên vị. Mạc Quan Phù mới bắt đầu nói vào chính sự.
Chuyện là chục năm trước, tại hạ không vô cớ mà biến mất. Nội bộ trận môn khi đó có biến nên đây là chuyện cực chẳng đã.
Cái này ta biết.
Long Tiểu Phiến góp lời.
Chúng ta từ trước khi lên đảo đã có ý nghi ngờ Trận môn hiện tại không có thiện chí. Nên cũng có làm chút điều tra. Phủ môn chủ rốt cuộc là từng bị người khác đột kích, thậm chí ta còn tìm thấy mật đạo. Chỉ là không ngờ tới, ngài lại còn sống.
Mạc Quan Phù gật đầu.
Quả là như vậy. Năm đó mấy bộ hạ cấp cao tạo phản, ta vô tình có mặt ở chỗ cha ta. Gia phụ chỉ có thể giấu ta vào mật đạo nhưng không thể thoát thân. Mật đạo chỉ có thể cho một người đi qua. Hắn không đợi được.
Lúc đó cũng không rõ đến cùng là bao nhiêu người phản lại cha ta. Trường hợp xấu nhất là tất cả cao tầng cùng phản. Nên ta không hiện thân được. Phải cẩn thận thăm dò bằng nhóm gia thần được Mạc gia bí mật cài rải rác trong nội bộ trận môn. Cho đến hiện tại, ta chỉ nắm được ba phần binh lực còn trung thành với môn chủ thực sự, số khác hoặc là của bên kia, hoặc không nắm chắc.
Lý Tương Thiên nhíu mày.
Kĩ quá hóa nẫu rồi. Năm đó chỉ có vài trưởng lão làm phản. Nếu ngài phát kế sớm dẹp loạn không khó khăn gì. Để cho chúng có thời gian thanh lọc nội bộ, ngược lại giờ khó. Ngài nhớ Trịnh Tú chứ. Kẻ như hắn bị trưởng lão loại bỏ khỏi trận môn không ít.
Mạc Quan Phù thở dài, chống tay lên trán.
Cũng khó mà nói trước được. Những người đó trung thành với gia phụ, chưa chắc sẽ trung thành với tại hạ. Vào thời điểm hỗn loạn đấy, nói không chừng một chút lợi ích, hoặc có thể là hai sẽ khiến chúng trở mặt. Chưa nói tới bản thân tại hạ cũng không nắm chắc những người không phải hạch tâm của Mạc gia đến cùng can dự bao nhiêu vào lần tạo phản này. Nên lựa chọn khi ấy là an toàn nhất rồi. Không thể khác.
Lời này có lý. Không ai bắt bẻ được. Trong phút chốc tất cả mọi người đều rơi vào trầm tư. Ai nấy có tính toán của riêng mình.
Trân Ẩn xuất hiện phá tan không khí im lặng. Cầm theo khay trà nhanh chóng chia cho mọi người. Trà xanh vừa mới hãm xong, vô cùng nóng. Long Tiểu Phiến không uống nhanh được nên sinh ra ngứa mồm, cất tiếng trêu chọc Mạc Quan Phù.
Đoạt lại quyền thì qua loa. Trái lại sinh con thì thật sự hiệu quả.
Trân Ẩn xấu hổ nấp sau lưng cha. Mạc Quan Phù là người từng trải qua hoạn nạn, không dễ tự ái. Đối với lời châm chọc của Long Tiểu Phiến ngược lại còn thấy buồn cười. Đắc ý vỗ ghế.
Đúng không. Xét riêng chuyện này tại hạ sinh con giỏi hơn gia phụ nhiều. Lão nhân gia trung niên mới sinh ra thứ kém cỏi tại hạ. Ta ngược lại chưa thực sự trưởng thành đã có báu vật này rồi.
Hắn quay đầu nhìn Trân Ẩn với đôi mắt đầy yêu thương. Con hát mẹ khen hay đến cỡ này thì cũng quá sức chịu đựng rồi. Vô liêm sỉ như Long Tiểu Phiến ở vào khoảnh khắc này cũng chỉ biết ngậm mồm bán bơ. Người khác khỏi nói, trực tiếp tịt ngòi. Không khí không khỏi có chút đột nhiên gượng gạo.
Mạc Quan Phù cũng là người biết nói chuyện, hắn nhanh chóng đổi chủ đề.
Con bé này có trước khi Mạc gia bị hại. Mẹ nó là hạ nhân, thân phận không đủ nên ta không dám nói cho lão nhân gia. Cũng may vì thế nên hai mẹ con không bị liên lụy.
Nhờ hai mẹ con nó mà đồ tiếp tế gửi cho lão dễ dàng hơn. tiếp xúc với gia thần cũng an toàn, lão không phải hiện thân quá nhiều nữa. tránh xảy ra chuyện.
Long Tiểu Phiến nãy giờ đã suy nghĩ xong. Hắn ngọt nhạt mỉa mai.
Lão nhân gia sống quả nhiên thư thái.
Có điều lão định cứ thế này bao lâu nữa.
Đặt chén trà xuống. Long Tiểu Phiến nghiêm túc.
Nói thật. Bọn ta chẳng thể ở lâu. Phải nhanh chóng đánh ra còn về đất liền. Không thể ẩn nhẫn chờ thời như ngài được. Có hay không có ngài góp sức, bọn ta vẫn phải đánh.
Ngài chờ đợi cũng lâu rồi, nhưng càng chờ thế lực càng thu hẹp đúng không. Chi bằng nhân cơ hội có ngoại viện, quyết đoán một lần này đi. Theo ta thấy lòng người Trận môn còn đặt ở Mạc gia không ít. Những năm vừa rồi các trưởng lão không dám dàn trải lực lượng ra bên ngoài, khả năng là tập trung trấn áp những người này. Ngài vẫn còn chần chừ không quyết, sợ rằng rồi sẽ có lúc trong tay một tốt cũng không còn.
Những người khác im lặng không nói, thực ra trong lòng đều đồng ý với nhận định này. Không hẹn mà cùng quay đầu nhìn về Mạc Quan Phù mong đợi một câu trả lời.
Mạc Quan Phù thu lại thái độ cười đùa ban đầu. Trầm ngâm suy nghĩ. Long Tiểu Phiến không vội. Dù sao quyết định mang tính sinh tử, ngươi chẳng lẽ có thể kì vọng người khác đồng ý trong chớp mắt hay sao.
Khói trầm tỏa hương khắp phòng, hỏa long cháy rực xóa tan khí lạnh. Cảm giác ấm áp thoải mái làm Long Tiểu Phiến có chút mơ màng. Bất tri bất giác rụt người lại chìm sâu vào ghế. Thiếu chút nữa là có thể lăn ra ngủ được rồi. May mà Mạc Quan Phù lên tiếng kéo hắn tỉnh lại.
Chuyện này đến quá gấp. Nói thật lòng, ta và mấy người mới tiếp xúc chưa tới một canh giờ.
Ông nghi ngờ bọn tôi?
Không phải Long Tiểu Phiến, lần này Lý Tương Thiên mới là người cất tiếng hỏi.
Không phải nghi ngờ. Mà thật sự thời gian tiếp xúc quá ngắn, nói đúng hơn là ta chưa thể tin tưởng mấy người.
Mạc Quan Phù thật lòng.
Lý Tương Thiên thở dài. Vấn đề này không thể giải quyết. Chỉ có thể để Mạc Quan Phù từ từ chuyển biến mà ra quyết định. Hắn không thúc ép nữa. Ôm quyền nói với lão.
Không cần quá gấp. Ngài cứ suy nghĩ kĩ càng rồi trả lời ta cũng chưa muộn. Chỉ là dù ngài có góp sức hay không, cũng phiền ngài giúp cho vài món binh khí, đồ của bọn tôi bị Trận môn giữ lại hết rồi.
Mạc Quan Phù cười ha hả, ai cũng nghe ra tiếng cười thuần túy mang tính góp vui chứ chẳng có tí tiếu ý nào.
Đương nhiên đương nhiên. Chuyện nhỏ này đại hiệp cứ yên tâm. Quý khách chắc cũng mệt rồi, để lão phu thu xếp.
Lão quay đầu nói với Trân Ẩn.
Con giúp ta đưa khách nhân đi nghỉ. Ta muốn ở riêng một chút.
Trân Ẩn gật đầu, nhìn mọi người đưa tay mời. Lý Tương Thiên cũng không làm khó dứt khoát rời đi. Những người khác cũng nối đuôi nhau ôm quyền tạm biệt Mạc Quan Phù rồi theo bước Lý Tương Thiên. Long Tiểu Phiến là người cuối cùng rời phòng. Hắn dừng lại một chút trước cửa, quay đầu nhìn Mạc Quan Phù. Bóng dáng người đàn ông đó vào lúc này chẳng còn chút uy nghi hay khí phách như người ta vẫn nói chút nào. Bờ vai rũ xuống, chống tay lên trán đầy phiền muộn và cô đơn. Hắn có lẽ vẫn luôn cô đơn kể từ cái ngày lão cha qua đời. Người trốn chui lủi chờ ngày báo thù, sống giữa lằn ranh sinh tử chẳng có ai thoải mái.
Ta không biết ông nghi ngờ chúng ta ở điểm nào.
Long Tiểu Phiến nói với lại.
Nhưng ông nên nhớ, chúng ta chắc chắn là kẻ thù của Trận môn. Giống như ông. Nhớ lại xem những nhóm người giống ta trước kia bị chúng hãm hại như thế nào.
Nếu ngài đã hiểu và muốn nói lời thực tế hơn, thì cứ đến tìm ta.
Long Tiểu Phiến dứt lời liền biến mất. Cánh cửa gỗ nhẹ nhàng đóng lại, để lại Mạc Quan Phù thật sự một mình.
---
CODEX #05
Đọc đến đây thì chắc cũng bắt đầu có người thắc mắc. Hoặc nếu chưa nhận ra thì mình cũng nói thêm luôn.
Cái thế giới truyện này sẽ mập mờ giữa thế giới thật và thế giới game, vì người chơi dính quá sâu nên hơi lậm, khiến cho họ có một chút thói quen roleplay. Nên cách giao tiếp sẽ lúc thì cổ cổ kiểu kiếm hiệp, lúc lại xuồng xã kiểu hiện đại, phụ thuộc vào mối quan hệ của hai người và tính cách của họ có thích roleplay hay không. Xong mỗi thế lực, mỗi khu vực mang phong cách văn hóa khác nhau cách nói chuyện cũng khác nhau. Mình sẽ chọn cách cư xử sao cho match với tình huống, chứ không giống nhau hoàn toàn được.
Ngoài ra, nếu bạn đọc để ý kỹ một chút, thì các hội thoại và giao tiếp với NPC sẽ là 100% không phải lối nói chuyện của thế giới thực, bởi vì nó là thoại của story và cut scene, kể cả giao tiếp giữa những người chơi với nhau trong khoảng thời gian diễn ra cốt truyện cũng sẽ mặc định là cổ thoại nghiêm túc không giống với cách họ nói chuyện bình thường.


0 Bình luận