Bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Không có gì bất ngờ.
Long Tiểu Phiến ngồi dậy trên giường. Thắp ngọn đèn dầu lên. Lười nhác khoác lại áo choàng. Hắn không vội. Cứ để kẻ kia chờ đi. Thân lừa ưa nặng, dùng dằng không quyết thì phải chịu tội một chút cũng xứng đáng.
Gương mặt âm u của Mạc Quan Phù xuất hiện sau cánh cửa. Long Tiểu Phiến mở cửa ra cũng không nói gì, chờ hắn mở lời trước.
Ta vào được chứ. Mạc Quan Phù nhỏ giọng lên tiếng.
Long Tiểu Phiến đứng tránh qua một bên cho lão bước vào rồi đóng cửa lại sau lưng. Mạc Quan Phù dừng lại đứng bên bàn nghỉ. Rất có tự giác của khách.
Mời ngồi.
Long Tiểu Phiến ngồi xuống đối diện Mạc Quan Phù, khi này hắn mới yên vị. Trong phòng ngủ không có nước trà, Long Tiểu Phiến sờ soạng quanh người, tẩu thuốc làm rơi ở đâu mất rồi. Hắn đành ngồi yên tĩnh trở lại. Tấu đối nghiêm túc với Mạc Quan Phù.
Ngài đến đây thì hẳn là đã có quyết định rồi. Có thắc mắc hay ngờ vực nào thì hỏi đi. Ta sẽ trả lời nghiêm chỉnh.
Mạc Quan Phù không vội lên tiếng. Vờ vịt nhìn quanh căn phòng với ánh mắt tò mò. Nhà là của ngươi, ra cái vẻ làm khách gì chứ.
Ngươi đánh giá khả năng thành công ra sao?
Một lúc sau, Mạc Quan Phù cuối cùng cũng lên tiếng.
Long Tiểu Phiến ngồi thẳng lại. Gõ đều đều xuống bàn.
Kể cả nếu không có ngài giúp. Diệt môn thì khả năng hơi khó. Nhưng chắc chắn bọn ta thoát khỏi đảo được.
Lực lượng của bọn họ chỉ được chữ đông. Chứ quân không tinh nhuệ lắm. Mấy vị cao tầng còn có chút tài cán, nhưng mấy người bọn họ riêng bọn tôi xử lý vẫn còn dư lực. Bốn phần lực lượng của Mạc gia, thêm vào một phần chưa xác định, dư sức cầm cự cho bọn tôi xử lý đại trưởng lão. Khi ấy kết cục đã định. Rủi ro không nhiều.
Long Tiểu Phiến ngước lên nhìn vào mắt Mạc Quan Phù.
Ngoài ra còn ông nữa. Đừng có nói tộc nhân dòng chính Mạc gia không có bí mật hay thủ đoạn nào. Ai tin.
Khụ.
Mạc Quan Phù ho khan. Hắn không im lặng được lâu, trở bàn tay đặt lên bàn. Những tia lửa quyện với làn khói màu đen dần thành hình trong lòng bàn tay lão, hóa ra một khối cầu mơ hồ.
Ta là ma thuật sư. Có năng khiếu đặc biệt về lửa và ma thuật tâm trí. Chuyên về tấn công diện rộng đồng thời có khả năng tác động vào linh hồn người khác. Ít thì tăng cường tinh thần, cao hơn thậm chí có thể điều khiển hành vi giúp đồng minh phản xạ chủ động những tình huống họ không nhận thức được.
Long Tiểu Phiến khóa tầm nhìn vào quả cầu ma thuật. Lửa đỏ ẩn mình trong làn khói hắc ám, trông không hề có chút cát tường nào. Người mang loại ma pháp này, khẳng định không phải người tốt.
Bản lĩnh không tệ.
Long Tiểu Phiến gật gù. Không khen không được. Có khả năng kiểm soát sĩ khí trên diện rộng. Mạc Quan Phù không nói nhưng hắn cũng biết, khả năng luyện đến đại thành, e rằng thôi miên điều khiển người khác cũng có thể. Còn hỏa công thì có hay không cũng chẳng quan trọng, sát thương thôi mà, dù đánh ra được nhiều hơn người khác một chút cũng chẳng có gì đặc biệt.
Vậy thì đơn giản quá rồi. Hai quân đối trận. Cầm cự tới khi bọn ta hạ bọn trưởng lão là những kẻ khác không đánh cũng tan. Nói không chừng nếu dùng quân số uy hiếp, hứa tha tội cho những người không đánh trả lại ép được bọn chúng đấu tướng. Khi ấy không tốn một tốt.
Long Tiểu Phiến đắc ý ba hoa. Còn Mạc Quan Phù trên gương mặt vẫn chưa thẻ hiện rõ thái độ. Hắn tựa hẳn ra ghế, gác chân lên nhìn chính diện Long Tiểu Phiến.
Kế hoạch của ngươi có một điểm mấu chốt, cần phải thành công thì cả kế hoạch mới vận hành được mà ngươi lại bỏ qua như thể nó là điều dĩ nhiên vậy. Loại ngụy luận như thế, thứ cho ta không tiếp nhận nổi.
Ngươi dựa vào cái gì mà chắc chắn mình thắng được đại trưởng lão?
Hắn chất vấn với một nụ cười trào phúng đầy mỉa mai. Long Tiểu Phiến hiểu rồi. Đến cùng Mạc Quan Phù vẫn còn nghi ngờ năng lực Nguyệt Dị Bang. Nghi ngờ mấy đứa đó đã đành đi, lão dám nghi ngờ cả ta. Quá mù mắt xem thường anh hùng thiên hạ.
Nghĩ thông rồi Long Tiểu Phiến lại không giận nữa. Loại nghi ngờ thế này là bình thường. Giải quyết cũng đơn giản, hắn hất hàm với Mạc Quan Phù.
Đến diễn võ đường, ngay bây giờ.
Không có, mà cũng không cần.
Mạc Quan Phù từ chối.
Làm phiền chút.
Dứt lời hắn đưa ngón tay điểm vào ấn đường Long Tiểu Phiến. Không tới mức không thể phản xạ, nhưng Long Tiểu Phiến vẫn để yên cho hắn hành động. Vào lúc này không có lý do gì để nghi ngờ.
Thế giới trong tầm mắt của Long Tiểu Phiến trong thoáng chốc rút đi như thủy triều. Chỉ còn lại một màu trắng xóa không có điểm cuối. Ngay cả dưới chân cũng không nhìn rõ mặt đất, chỉ đơn giản là một màu trắng trống rỗng. Trước khi hắn kịp hoang mang, Mạc Quan Phù từ trong hư không dần hiện ra đứng cách hắn cỡ trăm bước.
Thế này là sao.
Long Tiểu Phiến hướng Mạc Quan Phù cất tiếng hỏi.
Hắn từ trạng thái lăng không, tiêu sái chạm mặt đất. Nhẹ nhàng phủi đi bụi bặm trên vạt áo.
Ngươi nhớ là ta chuyên tu tâm thuật chứ. Đây là huyễn cảnh tưởng tượng trong đầu ngươi. Ta có thể dùng cách này để thăm dò thực lực ngươi. Chỉ cần ngươi nghĩ gì, trong không gian này đều có thể biến thành hiện thực. Có điều ta phải nhắc trước. Tâm cảnh lấy lý trí sâu thẳm nhất của ngươi làm gốc, ngươi không thể tưởng tượng bản thân mình mạnh hơn thực tế đâu.
Long Tiểu Phiến lúc này mới nhận ra trong tay mình đang nắm chặt Tiểu Đạo Kiếm, thứ vốn dĩ đã bị đoạt mất. Chủy thủ, khôi giáp đều đầy đủ như trạng thái hoàn chỉnh nhất của hắn. Không khỏi có chút tán thưởng. Loại bản lĩnh này quả nhiên thần kì. Trong huyễn cảnh thời gian trôi khác với bên ngoài. Nếu dùng lên bản thân sẽ có vô hạn tiềm năng tự chiêm nghiệm tự phát triển. Là thứ tốt cho những kẻ truy cầu sự hoàn mỹ.
Mạc Quan Phù không ở yên, hắn đã triệu hoán đầy đủ hỏa công, một tầng hỏa ảnh ẩn hiện quẩn quanh cơ thể, trọng yếu nhất ở trên hai nắm đấm. Làn khói màu đen nhạt nhòa lẩn khuất sau ánh lửa. Kẻ lên mi tâm, vẽ lên gương mặt những đường nét của một gương mặt khác không rõ ràng nhưng đầy quỷ khí.
Tới đi. Cho ta xem ngươi mạnh tới đâu.
Mạc Quan Phù một tay đặt sau lưng, một tay nắm chặt quyền đặt ngang hông, rất có khí độ tông sư.
Một mình ngươi có đủ không?
Long Tiểu Phiến mỉa mai.
Lấy ra thêm vài người nữa đi.
Mạc Quan Phù sững người, hơi bất ngờ với yêu cầu của Long Tiểu Phiến, nhưng dù sao cũng chẳng hại gì đến hắn, từng bóng người dần xuất hiện bên cạnh Mạc Quan Phù. Đại trưởng lão, Trịnh Tú, vài đường chủ Long Tiểu Phiến đã từng gặp mặt, vài vị hắn chưa thấy qua. Hẳn là những nhân vật hạch tâm của Trận môn khi trước. Tất cả hiện ra trước mắt Long Tiểu Phiến. Làn khói đen khi nãy giờ càng đậm hơn, vươn ra kết nối những người đó với Mạc Quan Phù.
Tuổi trẻ khí thịnh. Là ngươi muốn đấy nhé. Đừng trách lão phu quá đáng.
Long Tiểu Phiến không nói lời thừa. Trực tiếp bắn tới trước đối trận. Mạc Quan Phù miệng nói thủ đoạn cũng không chậm triển khai chín người khác đứng vào vị trí. Không nói ra nhưng cả hai cùng hiểu, mục tiêu của Long Tiểu Phiến chỉ cần hạ Mạc Quan Phù là được, những kẻ khác chỉ mang tính hỗ trợ và gia tăng độ khó.
Vị trí trung quân thuộc về Trịnh Tú. Mạch đao ngang người nghênh đón Long Tiểu Phiến.
Lão già này quả nhiên là người đơn giản, lựa chọn vũ khí chẳng có gì khác biệt so với dự tính của Long Tiểu Phiến. Hắn lướt nhanh về phía trước, đẩy Tiểu Đạo Kiếm hết mức, mở đầu với một đòn tấn công tầm xa.
Mạch đao giơ ngang đón lấy cú đâm, Long Tiểu Phiến cũng chẳng kì vọng đòn quá hiển nhiên này sẽ trúng, nên trước khi binh khí va chạm, hắn ngắt ngang chuyển sang quét kiếm từ dưới lên.
Trường kiếm va chạm với mạch đao ở một góc bất lợi, Trịnh Tú không phản ứng kịp bị kiếm thế hất lên cao, Long Tiểu Phiến bật nhảy theo, tam đoạn trảm nhanh chóng cắt ba vết lên người Trịnh Tú, mũi kiếm chém một vòng tròn dọc giữ hắn lơ lửng giữa trời. Lướt đi trên không, Long Tiểu Phiến bạt hoành chém Trịnh Tú ra xa bằng quán tính, liền sau đó một cú chưởng lực chạm vào vai Trịnh Tú. Hai lần quán tính khiến hắn văng ra thật xa, chỉ tiếc là Long Tiểu Phiến không tóm lấy hắn để bay theo. Mục tiêu của Long Tiểu Phiến không phải miểu sát Trịnh Tú, hắn cần vô hiệu hóa mục tiêu, đẩy chúng ra xa khỏi đội hình để tìm điểm yếu tiếp cận Mạc Quan Phù.
Vẫn còn trên không sau loạt tấn công, Long Tiểu Phiến đổi mục tiêu chuyển sang trạng thái song đao, một loạt phi tiêu hướng đến đường chủ nhất trận đường, kẻ mới hôm trước còn chén chú chén anh với hắn, đang cầm một đôi đoản kiếm.
Luống cuống đỡ hết loạt ám khí, một miếng móc câu lao tới trước mặt đường chủ cắm chặt vào vai hắn. Long Tiểu Phiến thu dây, bổ nhào xuống đạp thẳng vào mặt địch nhân. Tóm lấy cổ họng nhất đường chủ, Long Tiểu Phiến lôi hắn xềnh xệch lao nhanh tới gần vị trí của Mạc Quan Phủ. Nhưng tên kia cũng không ngốc. Hắn liên tục duy trì khoảng cách, chỉ đạo những người khác lấp đội hình, rõ ràng có ý đề phòng một cú hoán ảnh tiếp cận từ Long Tiểu Phiến.
Phiền phức.
Long Tiểu Phiến chửi rủa trong lúc ba người khác đang bổ về phía hắn, đại trưởng lão chơi ám khí liên tục quấy nhiễu vòng ngoài. Ném nhất đường chủ ra xa, lách người né ám tiễn. Quân tử kiếm, câu liêm, lang nha bổng cùng một lúc đổ xuống đầu hắn. Tiểu Đạo Kiếm vất vả chống đỡ thế công của ba người. Binh khí va chạm tóe lửa ép Long Tiểu Phiến xuống hạ phong, rõ ràng chiến lược của Mạc Quan Phù là xa luân chiến giữ khoảng cách mắt trận không cho hắn có cơ hội tiếp cận.
Có điều Long Tiểu Phiến là ai cơ chứ?
Khả năng tiếp cận mục tiêu của hắn có thể hóa giải đơn giản như vậy sao.
Thế công của ba người duy trì trong thời gian dài, cực chẳng đã rồi cũng có lúc xuất hiện sơ hở. Long Tiểu Phiến không buông tha, ngay khi có không gian xoay sở, hắn mở lưỡi dao xếp, kiếm và chủy thủ xếp chéo phía trước mặt, như đang cầu nguyện. Quân tử kiếm chém vào bị hai binh khí trong tay Long Tiểu Phiến đẩy ngược lại, chớp mắt đã biến mất khỏi vị trí cũ xuất hiện sau lưng của đường chủ sử dụng quân tử kiếm.
Ba nhát dao cắm ngập từ cổ xuống cuối lưng, Long Tiểu Phiến đặt cả đao lẫn kiếm lên cổ kẻ thù, một cú cắt yết hầu khiến máu phun thành vòi cùng lúc hắn đạp vào lưng mục tiêu vút đi mất. Chẳng bao lâu đã thoát khỏi tầm khống chế của ba người đó.
Chúng không đuổi theo, Long Tiểu Phiến biết rõ. Mạc Quan Phù không ngốc mà để cho tất cả mọi người vây chết Long Tiểu Phiến, làm thế quá rủi ro, chỉ cần Long Tiểu Phiến bứt khỏi tầm tấn công của họ sẽ để lại Mạc Quan Phù không ai bảo vệ cho hắn thỏa sức hành hạ. Do đó khi Long Tiểu Phiến di chuyển tới vị trí nào, những người ở mắt trận gần đó mới tham gia tấn công. Dọc một đường hắn vừa chạy chỗ vừa phòng thủ, không chủ định đáp trả. Dù sao đây cũng là thử sức, Long Tiểu Phiến muốn thắng một cách thật sự đẹp mắt, một cách mà Mạc Quan Phù không thể tưởng tượng được.
Hắn đang nhắm đến người sử dụng đại kiếm.
Đại kiếm, thứ binh khí vốn dĩ không nên tồn tại trên đời. Bản kiếm lớn đến mức làm sao để nhấc nó lên cũng là một câu hỏi khó nói. Chỉ có kẻ điên mới chọn dùng thứ này. Không phải tự nhiên mà đây là vũ khí đặc trưng của cuồng nhân.
Tuy nhiên, nó có một điểm mà Long Tiểu Phiến có thể lợi dụng. Đòn tấn công của đại kiếm không thể bị đỡ, nhưng nó chỉ vô hiệu hóa tác dụng đỡ đòn lên người sử dụng đại kiếm, còn tác dụng lên chính người đỡ đòn thì không ảnh hưởng. Ví như kĩ thuật đỡ đòn mượn lực của Long Tiểu Phiến, mượn sức tấn công để văng ra xa, đánh càng mạnh, văng càng tốt. Đối với người sử đại kiếm, đây nói không chừng lại là ưu điểm. Chuyện. Cầm đại kiếm khí thế như núi, nếu chém một cái mục tiêu bay cả trăm bước là chuyện sung sướng nhường nào. Nếu bay một phát thẳng vào lòng Mạc Quan Phù có phải là càng động lòng người hơn nữa không?
Đại kiếm thủ đã vào tầm mắt, mấy cái đuôi vẫn bám sát phía sau. Long Tiểu Phiến dứt khoát mở trạng thái phản xạ thần tốc, cơ thể tự động né tránh bất luận đòn tấn công nào hướng tới mình. Hắn mặc kệ những người khác, chuyên tâm tấn công người sử đại kiếm. Bóng kiếm ngợp trời. Đại kiếm liên tục rơi xuống đầu Long Tiểu Phiến, hắn đang đợi. Đợi một chiêu kiếm hung hiểm nhất.
Đại kiếm gác lên vai, dùng hết sức bình sinh vụt xuống. Long Tiểu Phiến không bỏ phí cơ hội hắn chờ đợi nãy giờ. Hủy bỏ phản xạ, vận tuyệt học định thân vô hiệu hóa một lần thụ thương. Tiểu Đạo Kiếm hoành đao đón lấy. Một cú chém kinh thiên động địa đẩy văng Long Tiểu Phiến. Chỉ có điều phương hướng không đúng lắm. Hắn bắn thẳng về phía Mạc Quan Phù.
Ngay khi lực đạo đã hết, Long Tiểu Phiến lướt trên mặt đất đâm kiếm kéo dài khoảng cách, di hình hoán ảnh biến mất rồi xuất hiện trở lại ở một vị trí khác còn gần Mạc Quan Phù hơn, lại một lần nữa, hắn lướt trên mặt đất, Tiểu Đạo Kiếm cắm thẳng vào ngực Mạc Quan Phù.
Gương mặt hoảng hốt của Mạc Quan Phù đối lập hoàn toàn với nụ cười quỷ dị trên môi Long Tiểu Phiến. Tay hắn bóp chặt cổ lão, ngọn lửa quẩn quanh người Mạc Quan Phù liếm lên cơ thể Long Tiểu Phiến nhưng chẳng thể ngăn hắn dừng tay. Mạc Quan Phù luôn duy trì khoảng cách với tiền phương để hạn chế khả năng áp sát của Long Tiểu Phiến, hiện giờ lại trở thành nhược điểm trí mạng. Những người khác còn rất xa mới có thể quay trở lại cứu viện.
Quăng ném lên không. Bóng kiếm ngợp trời.


0 Bình luận