Ngoại Vực nhân hồi tru...
Uổng Nhân Sinh Không có
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Ngoại Vực

Chương 12 : Thì ra là cường đạo

0 Bình luận - Độ dài: 2,761 từ - Cập nhật:

Long Tiểu Phiến tỉnh dậy từ rất lâu rồi.

Hắn bị trói chặt vào ván gỗ không động đậy được. Tiểu binh Trận môn quất roi vun vút nhưng hắn chẳng cảm thấy gì, chút sát thương này hắn còn chưa để vào mắt.

Thì ra là cướp. Long Tiểu Phiến cuối cùng cũng xác định được mục đích của Trận môn. Chẳng qua là, chắc chắn không nhắm vào tiền tài, vì Trận môn cũng không túng thiếu, đấy là lý do hắn tự nguyện chui vào bẫy, bởi vì chúng không đơn giản nhắm vào tiền, nên chắc chắn chưa vội vã diệt khẩu. Mình chỉ cần còn sống thì chúng chết chắc. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại. Hạ độc bằng rượu một cách chậm chạp, khiến hắn không phát hiện ra vấn đề. Mưu kế tinh tế, dụng tâm kín đáo. Chứ dùng độc tác dụng nhanh không biết chừng hắn sớm phát hiện ra thì người cũng đừng mong bắt được.

Mắt lim dim thấy người trận môn sắp tạt nước lay tỉnh, hắn lên tiếng cứu mình khỏi bị ướt.

Được rồi. Mạnh cái tay lên chút được không. Trưởng lão chưa cho các ngươi ăn sáng à.

Chúng giật mình thoáng chút mới bình tĩnh lại. Tên đội trưởng mang cái bộ mặt coi thường nói với Long Tiểu Phiến.

Ngoan ngoãn khai ra võ học của ngươi. Chúng ta liền tha cho ngươi một mạng.

Long Tiểu Phiến nghiêng đầu nhìn hắn như nhìn một thằng ngu.

Cứ cho là ta dám khai. Ngươi dám luyện không. Không sợ ta lừa ngươi luyện tới mất mạng hay sao.

Đương nhiên rồi. Hắn cười. Cho nên trước khi ngươi khai ra, ta phải hành hạ ngươi tới mức thà chết chứ không muốn chịu thêm dày vò nữa. Chuyện này thì ngươi đừng nghi ngờ, lão tử có chuyên môn lắm.

Nói đoạn hắn ra hiệu cho mấy tên đàn em. Chúng ngay lập tức tung mưa roi lên người Long Tiểu Phiến, thỉnh thoảng còn lấy dao găm thích một vết sâu lên người hắn.

Mặc dù chẳng đau lắm, nhưng để tránh khiến chúng nổi điên, Long Tiểu Phiến cũng nương theo đòn roi mà diễn, liên tục kêu gào, ớ á giống như là đau đớn lắm vậy. Cho chúng nhanh chán mà dừng lại.

Một tiếng nổ đinh tai nhức óc truyền vào từ bên ngoài. Mặt đất cũng phát sinh địa chấn khiến người Trận môn mất thăng bằng nghiêng ngả cả. Chúng hoảng sợ hướng ánh mắt ra phía bên ngoài, nhât thời quên mất Long Tiểu Phiến. Một tiểu binh hổn hển chạy như ma đuổi vào ngục.

Bên ngoài có chuyện gì vậy?

Không chờ người mới tới ổn định hơi thở. Tên đội trưởng ngay lập tức hỏi thăm tình huống phát sinh.

Đại ca mọi người mau cứu hỏa, không biết tại sao kho phụ phát nổ. Hiện giờ đang cháy lan ra khắp nơi.

Hắn vẫn hổn hển cố gắng truyền đạt tin tức.

Đội trưởng bị dọa sợ. Kho đó vốn là nơi chứa dầu hỏa, nếu đã bốc cháy thì không dễ khống chế. Hắn quay sang nhìn Long Tiểu Phiến suy nghĩ một hồi. Quyết định trước vẫn nên đi xử lý đám cháy thì hơn.

Mau, thông báo với những người khác, nhanh chóng mang cát tới dập lửa. Ta đi thông tri lên cấp trên xin hỗ trợ.

 Hắn nhanh chóng phân công mọi người rồi vội vã rời đi. Khóa cửa nhốt Long Tiểu Phiến lại. Không khí trong nhất thời trở nên tĩnh lặng. Giống như chưa từng có bất luận chuyện gì xảy ra vậy.

Trải qua một tràng sự kiện vừa rồi. Long Tiểu Phiến ngược lại chẳng có tí bất ngờ nào cả. Vì cơ bản đây là kế hoạch của bọn họ. Đám người tùy tòng của Nguyệt Dị bang cuối cùng cũng ra tay.

Trịnh Tú hẳn cũng sắp xuất hiện rồi. Long Tiểu Phiến nới lỏng dần mấy sợi dây trói. Thuốc độc của Trận môn thật phiền phức, khiến người ta suy yếu làm hắn không tự tháo ra được.

Trong lúc Long Tiểu Phiến đang loay hoay. Bất ngờ là lại đột nhiên có tiếng bước chân từ ngoài cửa đi vào. Hắn vội vàng ngừng tay giả vờ ngất đi.

Tiếng bước chân dừng lại trước của phòng giam Long Tiểu Phiến, hắn hé mắt nhìn. Chỉ là lần này thì hắn bất ngờ thật.

Trân Ẩn đang lọ mọ tháo khóa phòng giam. Nó không quen lắm với loại khóa này nên lóng ngóng vô cùng. Đã tra khóa mấy lần rồi mà chưa mở được.

Dừng tay.

Long Tiểu Phiến bất ngờ lên tiếng. Con bé cũng giật mình ngẩng mặt lên nhìn Long Tiểu Phiến, cảm thấy khó hiểu.

Không nói ngươi.

Long Tiểu Phiến cười với nó rồi hất đầu về phía sau. Khuôn mặt Trịnh Tú hiện ra sau song sắt cửa thông gió. Hắn tới cứu Long Tiểu Phiến ra, không biết chừng có thể sẽ hiểu nhầm mà xuống tay với Trân Ẩn nên hắn phải mở miệng cản trước.

Sau thoáng chốc hoảng sợ khi thấy Trịnh Tú, nhưng nó nhận ra Long Tiểu Phiến biết người này nên không lo lắng nữa. Tiếp tục mở cửa tháo trói cho Long Tiểu Phiến. Xoay cổ tay, lắc cổ vài cái. Long Tiểu Phiến hướng Trịnh Tú nói nhỏ.

Tránh qua bên một chút.

Long Tiểu Phiến đặt bàn tay lên bức tường. Tay chân tự do khiến hắn cũng phục hồi lại chút sức lực. Năng lượng truyền từ chân trụ tới tay Long Tiểu Phiến, bộc phát trong khoảnh khắc.

Bước tường dưới sức mạnh của Long Tiểu Phiến bị thổi bay, những viên gạch mất phần đệm rơi lả tả xuống mặt đất. Trân Ẩn vốn tưởng rằng họ sẽ rời khỏi ngục qua cái lỗ này, nhưng mà Long Tiểu Phiến bất ngờ lại không làm thế.

Hắn quay đầu ngược lại vào ngục tối. Trịnh Tú cũng vào theo. Trước khi Trân Ẩn kịp hiểu. Long Tiểu Phiến đã vỗ nhẹ vào đỉnh đầu nó.

Ngươi thật sự là rất lắm chuyện đấy nhỉ.

Hắn cười. Trước khi Trân Ẩn kịp phản ứng. Long Tiểu Phiến cướp lời trước.

Cảm ơn ngươi.

Nói rồi hắn bước qua vai nó đi qua cửa buồng giam. Mấy người còn lại chắc cũng bị giam ở gần đây. Hắn cần nhanh chóng tìm và nhập hội với chúng. Với cái thể trạng suy nhược hiện tại còn không có vũ khí. Hắn không có khả năng đơn phương chống lại cả Trận Môn.

Tại sao ngươi không những không chạy còn quay ngược vào.

Trân Ẩn vừa chạy vừa gọi với theo Long Tiểu Phiến. Nó mạo hiểm cứu người ra. Chẳng ngờ hắn không những không trốn thoát còn quay lại đi vào sâu hơn. Không thể không nói vừa khó hiểu vừa tức giận.

Ta còn mấy người bạn nữa. Không tìm được họ thì có trốn được cũng không thoát được đâu. Nơi đây đảo hoang giữa biển, đâu có giống trên đất liền.

Long Tiểu Phiến không quay đầu mà vừa đi vừa nói. Đảo mắt liên tục tìm Lý Tương Thiên nhưng chưa thấy tăm hơi đâu cả.

Qua khúc cua, bọn họ đột nhiên chạm mặt một tên cai ngục đang lấy đồ cứu hỏa. Long Tiểu Phiến vội vã khống chế tóm lấy hắn, đẩy mạnh đập vào tường. Trịnh Tú theo sau ngay lập tức cắm một dao xuyên qua yết hầu, chỉ trong tích tắc sinh khí bị rút đi khỏi đôi mắt tên đó, trượt dọc bức tường ngã xuống để lại một vết máu thật dài.

Trân Ẩn cuối cùng cũng nhân cơ hội họ hạ sát thủ mà đuổi kịp. Kéo áo Long Tiểu Phiến.

Ta biết mấy người kia bị giam ở đâu. Cho ta đi cùng ngươi.

Long Tiểu Phiến nhìn nó giống như nhìn một cục phiền phức. Trước khi hắn đưa ra quyết định. Trịnh Tú đã nói trước.

Đưa nó theo đi đại ca. Giờ bên ngoài đang loạn, nó tự lẩn ra ngoài dễ bị phát hiện lắm. Chúng ta biến mất thế nào nó cũng bị nghi ngờ. Chưa kể nó cũng biết đường, mình tìm người cũng đỡ khổ mà.

Dù chỉ mới tiếp xúc trong thoáng chốc. Nhưng Trịnh Tú nhìn ra được con bé này có hảo cảm với Long Tiểu Phiến, nên tự nhiên cũng có thiện cảm với nó. Chẳng biết từ lúc nào đã coi nó là người phe mình rồi. Long Tiểu Phiến nhìn Trân Ẩn phức tạp, cuối cùng hạ quyết định.

Được rồi, nhưng phải nhớ trốn phía sau, nếu có biến thì ngay lập tức tìm chỗ ẩn nấp, hiểu không?

Con bé gật đầu không chút do dự. Thái độ nghe lời không giống nó trước kia. Long Tiểu Phiến quan sát con đường phía trước, rất nhiều hành lang và ngã ba đường đang chờ họ lựa chọn.

Đi thế nào? Long Tiểu Phiến quay lại hỏi ý kiến tiểu nha đầu.

Qua vài cái hành lang. Cũng giết vài người dọc đường. Mấy người bọn họ cuối cùng cũng thấy nhóm Lý Tương Thiên đang chạy ngược đường hướng tới chỗ Tôn Tư Mặc, người cuối cùng thoát ra. Bọn họ đều được giam gần nhau, chỉ có một mình tên xui xẻo Long Tiểu Phiến bị tách ra một chỗ.

Lý Tương Thiên và Vô Sắc, hiện tại đã bị lột hết trang bị nên không có mặt nạ lộ ra khuôn mặt bị hủy thê thảm hướng ánh mắt trước vào Long Tiểu Phiến, sau rơi lên đầu Trân Ẩn lộ đầy vẻ thâm ý. Không cần nói cũng biết chẳng có suy nghĩ mẹ gì tốt đẹp.

Ê.

Long Tiểu Phiến lên tiếng cướp lời.

Ngươi cũng có nhã hứng thật đấy nhỉ.

Lý Tương Thiên mở miệng xỉa xói. Đúng hay không không quan trọng. Có cớ nói đểu là vui rồi.

Loại chuyện này không thể trình bày. Càng trình bày nghe càng mờ ám. Nên Long Tiểu Phiến quyết định lờ hẳn đi mà nói sang chuyện khác.

Người tìm đủ rồi bây giờ chúng ta làm gì tiếp đây. Dọc đường chạy qua ta không thấy vũ khí của mình đâu cả. Phía ngươi thì sao.

Cũng không có. Khả năng là bị cất kĩ rồi. Bọn chúng nhắm vào võ học của ta. Chắc hẳn vũ khí và trang bị cũng là trọng điểm được lưu ý. Khả năng không đánh một trận thì không tìm thấy đâu.

Khỏi phải nói tất cả mọi người đều trải qua tao ngộ tương tự Long Tiểu Phiến.

Nhưng mà chúng ta đều đang suy yếu. Còn không có vũ khí. Đánh làm sao lại cả một môn phái. Trước hết theo ta nên tìm chỗ trốn, ít nhất phải chờ sức lực phục hồi cái đã.

Tôn Tư Mặc vừa được cứu xuống lên tiếng góp ý.

Có điều hòn đảo này cũng không có nhiều núi cao rừng già. Chỉ sợ không có chỗ nào mà không bị tìm ra. Hôm trước lúc đi do thám ta đã xem qua rồi. Rừng rất mỏng, núi cũng thấp. Sẽ trốn không được quá một ngày.

Vô Sắc ngay lập tức đáp bom vào hội nghị khiến cả đám rơi vào trầm tư. Gặp phải nan đề đúng vào lúc gấp gáp thế này. Thực sự mà nói là quá tồi tệ. Trong lúc não bộ bọn họ đang vội vã lướt qua những nơi mình từng thăm dò trên Yên Hải Cư tìm ra một nơi khả dĩ để ẩn náu, Trân Ẩn đứng một bên từ nãy đến giờ dè dặt lên tiếng.

Cái đó… Thực ra ta biết một nơi có thể trốn. Người Trận Môn ngoài ta chưa có ai phát hiện ra cả.

Lý Tương Thiên đưa mắt nhìn thoáng qua Trân Ẩn. Sau đó ngay lập tứng hướng về phía Long Tiểu Phiến chất vấn.

Ngươi tin nó được bao nhiêu?

Arthur cùng với Kundun cũng quay sang nhìn hắn với cái ánh mắt tọc mạch y như vừa nãy. Long Tiểu Phiến gãi đầu. Cái này cũng có chút khó nói.

Thực ra ta cũng không biết nó nhiều lắm. Chỉ tiếp xúc qua vài lần thôi. Nhưng mà trước bữa tiệc nó đã cảnh báo ta về mục đích của Trận môn. Còn tự chạy vào cứu người. Hẳn là không có lý do hãm hại chứ.

Hơn nữa nếu không có giải pháp tốt hơn thì thử một lần cũng nên phải không. Dù sao cùng lắm thì lại chạy tiếp thôi mà.

Hắn thành thực trả lời. Những người khác chỉ suy nghĩ thoáng chốc. Liền đồng ý. Dù sao ở thời điểm nhạy cảm này, ẩu mà nhanh ít ra vẫn tốt hơn kĩ mà bỏ lỡ. Họ nhanh chóng trao đổi ánh mắt với nhau rồi cùng gật đầu lẻn ra khỏi ngục thất.

Sau lưng nhà tù là một mảng cây bụi nằm lẫn lộn với khoảnh rừng thưa. Khi họ vừa bước vào liền có một mũi phi tiêu phóng về phía Vô Sắc. Hắn nhanh chóng tóm được, nhưng đầu ám khí này không nhọn. Chỉ là ám khí gỗ truyền tin. Cả bọn quay đầu về hướng mũi tên phát ra liền thấy Cao Lập, tùy tòng của Vô Sắc. Cùng lúc đó những người khác cũng đứng dậy ngay lập tức nhập bọn. Ngọn lửa vừa rồi họ đốt đã bị kiểm soát một phần, không câu được bao lâu nữa nên cần phải nhanh chóng rời khỏi đây.

Mười mấy người nương theo chỉ dẫn của Trân Ẩn cẩn thận tìm đường ra bờ biển. Mặc dù rất cẩn thận, nhưng giữa lòng địch thì thế nào cũng không đủ. Khi Vô Sắc hé đầu qua một bờ tường quan sát. Hắn vô tình chạm ánh mắt với một tên hộ vệ.

Tên hộ vệ hoảng sợ lập tức quay đầu bỏ chạy. Mặc dù Vô Sắc không phí chút thời gian nào phóng ám khí về hắn, nhưng vẫn là không kịp. Tên tiểu binh kịp thời thổi một khúc tù và báo hiệu trước khi đổ gục xuống như nỏ hết đà. Chẳng mất bao nhiêu thời gian cứu viện cứ liên tiếp tràn tới. Bao vây lấy mọi con đường. Cả đám đều đang trúng độc nên chỉ có thể miễn cưỡng vừa bỏ chạy vừa thay phiên cản phá những tên đi trên cùng. Chẳng mấy chốc đã bị dồn đến vách đá.

 Long Tiểu Phiến không chút do dự giật lấy tiểu đao trong tay Vô Sắc. Ghì chặt Trân Ẩn đặt lưỡi đao vào cổ nó.

Dừng lại, nếu không ta giết nó.

Mặc dù hắn cũng biết trò này khả năng thành công không cao. Nhưng việc đến nơi vẫn phải thử. Không ngoài dự đoán. Tên có vẻ là đầu lĩnh hộ vệ bước lên với cái thái độ đầy mỉa mai.

Ngươi nghĩ một con nha hoàn có giá trị để làm con tin à. Vị đại hiệp này muốn giết thì cứ giết. Nếu cảm thấy chưa đủ ta có thể mang thêm mấy đứa nữa tới cho ngài tế đao. Đổi lại ngài ngoan ngoãn chịu trói nhé.

Các ngươi còn có chỗ dùng. Nên chịu thỏa hiệp ta sẽ không bạc đãi đâu.

Hắn đáp ráo hoảnh. Tiếp tục tiến tới chỗ bọn họ thăm dò. Những hộ vệ khác đều giương cung bạt kiếm, chỉ cần có chút bất lợi sẽ ra tay ngay lập tức.

Long Tiểu Phiến trao đổi nhanh ánh mắt với mọi người. Hắn thì thầm.

Phải nhảy thôi.

Lý Tương Thiên thoáng có chút phức tạp quay đầu nhìn làn nước biển đen ngòm. Lúc này không thể nhiều lời, còn phân vân sẽ không kịp. Hắn tóm lấy tùy tòng của mình, hét lớn trước khi gieo mình xuống biển.

Nhảy!

Những người khác dù sao cũng là loại từ đống người chết bò ra. Đủ quyết đoán. Cùng lúc tung mình khỏi vách đá trước khi đám người Trận Môn kịp phản ứng. Long Tiểu Phiến trước khi nhảy xuống theo ôm chặt Trân Ẩn, nói nhỏ.

Bám cho thật chắc.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận