Galanthus
Tép Cam
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Arc 01: Bunel Vineg

Chương 9.1: Tội Lỗi (1)

0 Bình luận - Độ dài: 4,032 từ - Cập nhật:

Sau một ngày dài đầy biến cố, đến giữa đêm Vict mới về được đến phòng. Sáng hôm ấy, Nyx - Kẻ Chuộc Tội, bình chứa cho dòng máu toàn năng của Đọa Đế, món đồ sưu tập trong mắt giới thượng lưu cả thèm chóng chán, suýt thì trốn thoát khỏi sở thú. Còn Rus, nhân viên xuất sắc nhất của Phòng Nghiên cứu, thiên tài ngàn người có một, "vị thần hoan lạc" trong lời đồn đại của các con nghiện thì lại bị con nhóc kia xém làm mù mắt.

Nếu như không phải do mệnh lệnh của Ông Lớn, Vict đã chẳng rước cái thứ của nợ nghịch như quỷ ấy về rồi. Vì vốn dĩ, trong khi người người nhà nhà luôn rỉ tai nhau về sức mạnh tối thượng của Lilith, hắn lại chẳng hề quan tâm đến thứ báu vật ấy tẹo nào.

Bởi một khi đã trở nên quyền năng, một khi mọi thứ đã ở trong tầm với, tất cả ham muốn sẽ đều sẽ chỉ là vô nghĩa.

Nếu hắn ở trên đỉnh danh vọng và quyền lực, có thể kiểm soát mọi thứ trong lòng bàn tay, trò chơi sẽ chẳng còn gì là thú vị, và Gladiolus của hắn cũng sẽ không thể nào tiến xa thêm được nữa.

Cái ngày ấy, ngày mà hắn nhận mệnh lệnh từ Ông Lớn để đưa Nyx ra khỏi khu rừng Moonlight Glory thiêng liêng, nơi ngự trị Tòa án Tối cao của cả Tithonia, cũng là lúc hắn xúc phạm đến các bậc thánh thần.

Có lẽ cũng sắp đến lúc hắn phải trả giá cho việc đó rồi.

Người tình của hắn đã ngồi đợi sẵn ngay ngắn ở trên giường. Nhưng Vict không có cái thú vui nhục dục như những người bình thường khác. Hắn chỉ cởi áo khoác, như mọi khi, trút bỏ gánh nặng bằng một tiếng thở dài rồi lặng lẽ gối đầu lên đùi người tình.

Và người đang ở cùng hắn lúc này không ai khác chính là Bell, cô y tá mới đến Khu phức hợp được khoảng bốn tháng.

Đây không phải lần đầu họ ở chung với nhau. Mỗi lần hắn hẹn riêng cô, dù miệng thì đồng ý nhưng trông cô lúc nào cũng cũng miễn cưỡng như cách mối quan hệ này bắt đầu vậy.

"Rus sao rồi?"

Vẫn như mọi khi, mỗi lần gặp Bell, hắn chỉ hỏi cô về công việc, cuộc sống thường ngày, hoặc trò chuyện về những mục tiêu điểm trên thời báo. Hắn luôn biết giữ khoảng cách có chừng mực, dù là với ai đi nữa. Nhưng hiển nhiên, Bell vẫn không lúc nào thôi dè chừng hắn.

"Anh ấy vẫn ổn, chiều nay đã quay trở lại làm việc rồi ạ."

"Anh họ của em đúng chẳng biết nghỉ ngơi là gì nhỉ?"

Khi nghe tin Rus bị tấn công, Vict đã tức tốc bỏ việc lao đến phòng y tế gặp hai người bọn họ. May mắn thay, kim tiêm chỉ đâm vào xương lông mày, không ảnh hưởng gì đến thị lực.

Vict biết, dù con nhóc kia - một con người không có bất cứ Giao ước nào với quỷ, yếu ớt là vậy nhưng lại không thể buông lỏng cảnh giác với nó. Vốn dĩ, sức khỏe của nó vượt trội hơn hẳn so với một người bình thường ở thời đại của hắn. Những vết sẹo trên tay và trên người nó chính là minh chứng cho việc nó đã trải qua tranh đấu, hoặc chí ít là tập luyện. Hơn nữa, trước khi Vict lôi nó đến sở thú này, nó từng được bảo vệ bởi rừng Moonlight Glory - nơi mà không phải ai cũng có thể bước vào, kể cả thánh thần. Chứng tỏ thân phận của nó không hề tầm thường.

"Vict, em hỏi ngài một chuyện được không?"

Tay Giám đốc ừ một tiếng qua cổ họng. Rất hiếm khi Bell cắt ngang câu chuyện hay chủ động hỏi hắn.

"Vào cái ngày mà em mới đến đây, Nyx đã cầm một khẩu súng để trốn thoát."

Dường như hắn biết Bell sẽ hỏi gì.

"Khẩu súng đó... có phải là của ngài không?"

Vict im lặng. Hắn biết, rất rõ là đằng khác.

Vì khẩu súng đó đang nằm trong túi áo hắn mà.

"À... không phải là em nghi ngờ ngài hay gì đâu..." Bell lúng túng. "Chỉ là lúc ấy em vô tình thấy một cái tên khắc mờ trên đó, nên mới muốn hỏi ngài thôi ạ."

"Em có muốn nghe câu chuyện của ta không?"

Vict chợt hỏi.

"Vâng, em sẽ lắng nghe. Ngài hãy cứ kể đi ạ."

"Chỉ vài ngày trước khi em và Rus đến xin việc ở Khu phức hợp Gladiolus..."

Đó là lần đầu Vict mở lời với một người khác ngoài bản thân hắn về những chuyện xảy ra trong quá khứ.

. . .

. .

.

"Nhớ đấy, sau khi thực hiện lời thề này, nếu như anh hé môi một lời nào, hoặc chỉ cần có ý định tiết lộ thôi, anh sẽ phải trả cái giá rất đắt."

Vict gập cuốn sách của Quỷ Câm Lặng lại, vừa nhét nó vào cánh cổng Hỏa Ngục bằng máu đang mở trên cẳng tay, vừa dặn dò.

"Nợ của anh sẽ được xóa hết. Còn giờ thì người của ta sẽ đưa cho anh một phần tiền đủ để thoải mái chơi trong hôm nay. Khoảng 300 đồng vàng nhé?"

"Vâng ạ!" Con nợ vừa nghe câu sau đã quên câu trước cười xởi lởi, xuýt xoa: "Ngài Vict Kovski rộng lượng quá!"

Đúng lúc đó, thiết bị liên lạc trên cổ Vict bỗng sáng lên. Gọi hắn vào giờ này, ngay sau khi kí xong Thỏa ước với một con bạc thì chỉ có duy nhất mỗi người ấy thôi.

Vict gọi mấy gã cảnh vệ bên ngoài vào đưa con bạc ra khỏi phòng. Đợi chúng khóa kín cửa xong xuôi, hắn mới nghe điện.

"Xin chào Ngài ạ."

"Ta có nghe rằng lượng Thỏa ước ngươi cho kí gần đây đã giảm nhiều à?"

Dù đã quá quen với cung cách của Ông Lớn, Vict vẫn có chút ngỡ ngàng khi ông ta vào thẳng vấn đề nhanh đến như vậy.

"Vâng, dù doanh thu chỉ biến động nhẹ nhưng số lượng con bạc gần đây cũng đã giảm nhiều rồi ạ. Vậy nên tôi mới phải mở rộng đối tượng sang cả Đọa nhân..."

"Tốt nhất là đừng có dính líu gì đến cái giống đó."

Ông Lớn nghiêm giọng. Chỉ với một câu nói cũng đã tỏa ra sức ép khiến Vict căng thẳng thấy rõ, như thể ông ta đang đứng ngay trước mặt hắn vậy.

"Chuột cống yếu, nhưng sống bầy đàn lắm đấy."

"Thành thật với Ngài, nếu như không có Nước mắt Thiên thần, sẽ rất khó để chúng tôi có thể phân biệt được chúng ạ. Liệu Ngài có thể cung..."

Có lẽ là do nói chuyện qua điện thoại, Vict mới có cái can đảm ấy.

Vậy nhưng hắn chưa hết câu, Ông Lớn đã gằn lên, giọng uy lực tựa như sấm rền:

"Nước suối Thiên thần không phải để lũ loài người ô hợp các ngươi muốn làm gì thì làm đâu.

Còn về máu Thánh, cứ bàn với cha ngươi là được."

Vict lạnh người. Thế thân bọn họ vốn chia sẻ trạng thái với quỷ mới có được một cơ thể khỏe mạnh và tuổi thọ kéo dài suốt trăm năm. Vậy nên những chất gây nghiện khiến con người bình thường sa đọa hoàn toàn không có tác dụng với thần kinh của họ. Thế nhưng, chỉ cần cho một giọt máu Thánh vào, tác dụng của ma túy sẽ được tăng cường và đạt đến tột đỉnh.

Đến cả quỷ còn không thoát khỏi tác dụng của chúng nữa là Thế thân.

Kể từ khi Ông Lớn ban máu Thánh xuống, doanh thu của sòng bạc và số lượng con nghiện chỉ có tăng chứ không giảm.

Và vì máu Thánh chỉ có một lượng nhất định, vậy nên mỗi lần điều chế một mẻ ma túy mới, hắn thân là Giám đốc Gladiolus sẽ phải mở miệng đi xin. Nhưng dù là hắn hay Phó giám đốc Ofelia, vẫn rất khó để có thể khiến Ông Lớn gật đầu đồng ý.

Vậy mà giờ đây, Ông Lớn đã trao quyền quản lí máu Thánh cho Matthew Kovski cũng là cha của hắn.

Hắn chưa kịp nói gì, Ông Lớn đã tiếp lời.

"Ta nghe nói cha ngươi sắp đến thăm sòng bạc đấy."

Vict hoàn hồn: "...Khi nào vậy ạ?"

"Tối nay."

Tay giám đốc đứng hình. Chân hắn lạnh buốt, cơn lạnh nhanh chóng râm ran khắp người, lan đến tận tim.

"Ngươi còn ở đó không đấy?"

"Xin Ngài thứ lỗi, giờ tôi phải đi đón khách. Khi khác sẽ gọi lại cho Ngài sau ạ." Vict nhanh chóng bình tĩnh lại. "Tôi xin phép cúp máy, chúc Ngài một buổi chiều tốt lành.

Hắn ngắt máy liên lạc và thở ra một hơi nặng nề, chẳng thể ngăn được mồ hôi lạnh tuôn ra nóng đẫm cả lưng.

Vict chỉ mong Matthew Kovski sẽ không xuất hiện đúng lúc hắn đang tiếp khách.

Nhưng trên đời nào có chuyện gì suôn sẻ đến vậy chứ?

Vict vừa ra khỏi phòng, thuộc hạ ngoài cửa liền đi đều răm rắp theo bước chân hắn.

Ra khỏi tòa điều hành, tay Giám đốc sải chân băng qua vườn hoa, tiến thẳng đến sòng bạc cách đó một tòa nhà. Ngoài trời nắng đẹp, gió nhẹ, hoa cỏ khẽ đung đưa, vậy mà hắn lại chẳng có tí tâm trạng nào để cho cái vườn hoa mình vẫn luôn tự hào ấy dù chỉ một cái liếc mắt.

Bởi, sau một thời gian dài không gặp mặt, ác mộng của hắn - người cha đáng kính Matthew Kovski, cũng là Giáo chủ Thiên Tử Giáo, sắp xuất hiện mà không báo trước.

Đám cảnh vệ theo chân sau lưng Vict kia vốn chẳng thật sự là người của hắn, cũng chẳng hề trung thành như vẻ bề ngoài. Chúng chính là những con mắt của Giáo hội mà cha hắn phái đến, dõi theo nhất cử nhất động của hắn.

Thậm chí, chúng còn có thể ra tay giết hắn lúc nào không hay.

Không biết ai mới là chủ, ai mới là tớ nữa.

Vẫn luôn là như vậy, xung quanh Vict Kovski đây chưa bao giờ có lấy một đồng minh đáng tin cậy.

Cấp trên có Ông Lớn và cha Matthew đè đầu cưỡi cổ. Cấp dưới toàn một đám rối, sẵn sàng phản chủ khi có lệnh. Trên thương trường phải tranh đấu với biết bao nhiêu thế lực. Trong chính lãnh địa của mình thì lại bị Ofelia, con bài ngửa của Chủ tịch dòm ngó vị trí đầu đàn.

Đến cả một con chó còn tự do hơn hắn nữa.

Và giờ thì hắn phải đi đón tiếp bà Wilkins, một người bạn thân thiết từ thuở hàn vi của cha hắn. Bình thường, bà ta luôn đến sòng mà chẳng bao giờ chịu báo cho Vict lấy một tiếng để hắn xuống đón tiếp. Ấy vậy mà hôm nay, bà ta lại đích thân hẹn trước, khéo nói để được Vict mời dùng bữa, đi cùng với một người bạn mà hắn chẳng rõ danh tính.

Tất cả mọi người chỉ tìm đến hắn khi cần thứ gì đó mà thôi.

Bà Wilkins đang đợi ở sảnh tiếp tân phía trước. Vict đi vào từ mặt tiền phía sau, toan dạo một vòng để xem qua tình hình làm ăn của sòng bài. Đằng sau cánh cửa là hàng trăm chiếc bàn vây quanh bởi giới cờ bạc, được chia thành nhiều khu riêng biệt, giàu nghèo sang hèn đủ cả, nhộn nhịp cả ngày lẫn đêm. Hắn bước đến đâu, nhân viên lại cúi đầu chào tới đó, mà đối với Vict đó chỉ là một thủ tục rườm rà đến độ hắn chẳng buồn liếc.

Chợt, lọt vào tầm mắt, ở một góc của khu trò chơi, có kẻ đang to tiếng với người của hắn.

"Rõ ràng con đĩ này nó mời mọc tao trướccc..." Một gã say khướt lấc cấc đẩy cô hầu rượu ngã vào cạnh bàn. "Thế mà nó bảo tao quấy rối nó! Rõ ràng là mày mời cơ màaa?"

Gã cầm cái khay bưng nước trên bàn, gõ vào đầu cô gái vừa lăn sóng soài trên đất mấy cái. Khách khứa ai cũng thấy, bảo an ai cũng hay nhưng lại vờ như không biết.

Thấy Vict đi quá cánh cửa dẫn ra sảnh tiếp tân, thuộc hạ đằng sau hắn hiểu ý, liền bảo: "Sếp, sếp cứ để tụi em ạ."

Vict khoát tay ra hiệu cho đám cảnh vệ, tỏ ý không cần và một mình đi tới chỗ ẩu đả.

Hắn bước đến, đứng chắn trước mặt cô gái. Mặc dù chiều cao của hắn không nổi trội, nhưng chỉ nhìn vào khí chất lẫn phong thái thôi cũng đủ để biết được địa vị trên đỉnh tháp của hắn rồi.

"Đừng có gây chuyện với gái của tao. Bọn này sắp đón khách đấy."

Trước khi Ofelia lên tiếp quản, Vict không chỉ sưu tập cổ vật trưng bày trong Cung Triển Lãm, hắn còn sưu tầm cả chất gây nghiện lẫn gái đẹp nữa. Ở Theia này, gà của hắn luôn là đẹp nhất, không phải mỹ nhân khuynh thành thì cũng là càng vàng lá ngọc nhà người ta. Chính vì lí đó, không có bất cứ con bạc nào được động vào đám gái lựa tuyển ở đây hết.

Đó vốn là quy luật mà hắn đã thiết lập, và giờ cho dù Ofelia có lên nắm quyền khu sòng thay hắn thì cũng chẳng thể lay chuyển được. Vì điều đó đã in sâu vào tâm trí các con bạc ở đây bằng bạo lực cho những kẻ trái nết rồi.

"Tao cũng là khách quý cơ mà!" Gã vỗ ngực, đập cái khay rượu lên bàn móp méo cả. "Tao đã tiêu hẳn 2 triệu đồng vàng vào sòng này rồi đấy!"

"Cút." Vict phiền não nói. "Đừng để tao nhắc lần hai."

"Mày là ai mà bảo tao cút?" Gã say rượu chồm người túm lấy vạt áo Vict. "Tao chưa thấy mày ở khu này bao giờ!"

Rồi gã cười phá lên: "Mày là thằng đéo nào mà trông giống đàn bà quá vậy?! Chỗ này mà cũng...chứa loại nửa nạc nửa mỡ như mày à?"

Vict bình tĩnh, thò tay vào túi áo trong định móc ra cây súng, nhưng rồi nghĩ sắp có khách, nên lại thôi. Đành lòng, hắn đưa chân lên, vụt thẳng vào đầu, đánh gã say rượu ngã xuống đất. Không quên bồi thêm một cú đá thẳng vào hàm tiền đạo khiến răng gã nọ bay lăn lóc.

Thế rồi, chẳng cần Vict phải ra lệnh, lập tức đám thuộc hạ đã nhanh chóng bê gã say rượu đi chỗ khác. Kẻ thì dọn dẹp, kẻ lại lấy khăn chùi giày cho hắn, như thể đã quá quen với việc này. Tất cả chỉ mất chưa đầy một phút.

Dọn xác có lẽ là việc duy nhất mà đám cảnh vệ ấy giỏi.

Biết đâu một ngày nào đó, cái thân người mà chúng đang khiêng đi kia lại là hắn cũng nên.

"Có sao không?"

Vict quay sang hỏi cô hầu rượu đang lục đục đứng dậy đằng sau. Cô gái ấy ngước lên nhìn hắn. Khuôn mặt xinh đẹp với đôi mắt ngấn nước e thẹn hiện ra dưới mái tóc đỏ rực như vườn hoa anh túc. Vẻ ngây thơ thanh thuần ấy không làm Vict choáng ngợp, nhưng quả thực chẳng hề hợp với chốn xô bồ này chút nào.

"Dạ... Em không sao! Cảm ơn ngài nhiều ạ!" Cô gái cúi đầu cảm ơn ríu rít.

"Em là người mới à? Tên gì vậy?"

"Vâng, em tên là Quincy ạ."

"Lần sau có thằng nào quấy rối em cứ báo với bảo an nhé."

Một khi đám nhân viên ở đây đã thấy Vict Kovski đích thân ra mặt bảo vệ cô gái này rồi, sẽ chẳng còn ai dám động vào cô ấy nữa.

"Dạ vâng..." Mặt cô gái đỏ lựng. "Em c-cảm ơn ngài nhiều ạ!"

Vict quay gót, sai thuộc hạ đi chỗ khác cho có không gian riêng: "Chuẩn bị phòng VVIP đi, giờ ta xuống sảnh đón khách trước."

Đợi mấy cái đuôi bám đằng sau rời đi, hắn mới thong dong bước vào sảnh tiếp tân. Trên băng ghế nhung lớn đặt ở góc sảnh, có một người phụ nữ đứng tuổi, mình khoác chiếc áo lông trắng xa xỉ, ưỡn ẹo nằm hút thuốc. Vừa ngó thấy Vict, bà ta đã cười toe toét, dúi điếu thuốc lá vào gạt tàn.

"Chào quý bà Wilkins ạ."

"Cậu cả Kovski đấy à."

Vict cúi người, đưa tay dìu bà Wilkins dậy. Đoạn, hắn lịch sự hôn lên mu bàn tay đeo đầy đá quý nặng trịch của bà ta.

"Lâu lắm cháu mới có dịp được tự mình đón tiếp cô ở sòng bạc đấy ạ."

"Xin lỗi vì thường ngày tới chơi mà không báo cho cậu tiếng nào nhé." Nụ cười xã giao của bà ta đầy hàm ý. "Ta biết cậu bận lắm nên không dám làm phiền."

"Khi nào cần cô cứ việc cho gọi cháu ạ." Dù thế nào thì Vict vẫn tỏ ra lịch sự. "Với cô bọn cháu luôn sẵn sàng tiếp."

"Lâu không gặp, cậu cả dạo này vẫn đẹp trai sáng sủa ghê!"

"Cô có thấy cái sảnh này không? Cháu mất công chọn nội thất lắm đấy. Thế mà từ khi cô bước vào đây, cái gì cũng bị lu mờ hết rồi ạ."

"Đúng là như cha cậu kể, cậu kinh doanh khéo mà ăn nói cũng khéo quá!" Bà ta cười ngả ngớn, rõ ràng chẳng buồn giữ hình tượng trước mặt Vict.

Sắc mặt hắn vẫn không chút biến động, nụ cười xã giao vẫn dính cứng ngắc trên môi: "Hôm nay cô có dẫn theo một người bạn nữa đúng không ạ?"

"Không chỉ một mà là hai cơ. Hôm nay ta đã gặp cha cậu trên đường tới đây đấy!" Giọng bà Wilkins mỉa mai thấy rõ. "Ngài ấy có vẻ tự hào về cậu lắm."

Trường hợp xấu nhất mà Vict dự liệu đã xảy ra.

"Con trai!"

Có tiếng gọi đanh thép vang lên từ phía sau Vict. Đó là một người đàn ông trạc tuổi ngũ tuần, mái tóc nhuộm trắng phau điểm xuyến những sợi vàng. Sau ngần ấy năm, thân hình đồ sộ của ông ta bị con quỷ Giao ước bào mòn nay chẳng còn mấy phong độ. Tay mang theo cây gậy gỗ đắt tiền, ông chống từng bước từng bước lên những bậc thang. Không khoác lên mình chiếc áo chùng trắng tinh tươm của Giáo hội như mọi khi, hôm nay ông choàng lên người chiếc áo đỏ rượu, chỉ thêu rồng phượng bằng vàng. Vải vóc lụa là ông ta khoác lên người có những chiếc đáng giá bằng cả một gia tài.

Vừa thấy bóng dáng Cha Matthew, theo phản xạ, Vict lập tức đứng thẳng, nghiêm chỉnh cúi đầu chào. Từng lỗ chân lông trên người hắn đổ mồ hôi lạnh, hai bàn chân buốt như đang trần bước trên tuyết.

"Cha đến rồi ạ."

"Sao mày lại xây nhiều bậc thang để cho thằng cha già này phải leo nhiều thế hả con trai!" Ông ta rút khăn tay lau vầng trán nhăn nhúm, thở hổn hển. "A, bà Wilkins đấy à! Rõ ràng bà đi trước tôi mà sao vẫn đang ở sảnh thế này? Chả lẽ...thằng con tôi để bà phải đợi hả?"

"Chuyện nhỏ thôi mà ông Kovski. Cậu ấm nhà ông còn nhiều chuyện phải lo lắm, tôi đợi chút thôi cũng đâu phải chuyện gì to tát."

Vict sững người. Rõ ràng bà ta hẹn hắn lúc bốn giờ chiều. Phải còn mười lăm phút nữa mới đến giờ hẹn cơ mà.

Mặc dù bà ta mới là người lựa lời nhờ vả để hắn dùng bữa người bạn mới này, vậy mà khi đã gặp được Matthew Kovski rồi, thái độ của con mụ trơ trẽn đó liền quay ngoắt.

"Ôi, thằng con trai tôi tắc trách quá!" Cha Matthew đánh mắt lườm Vict, khiến hắn cóng cả người. "Thôi thì mình cùng đợi người bạn của bà rồi vào trong dùng bữa, làm vài ván bạc cho khuây khỏa nhé!"

"Tôi nghĩ là không cần phải đợi đâu." Bà Wilkins ngó ra đằng sau lưng Vict. "Cậu ấy quay lại rồi."

Vict lùi ra phía sau một bước, để dành chỗ đứng cho người sắp bước đến. Đó là một người đàn ông dong dỏng cao, phong thái vô cùng nhanh nhẹn, chỉn chu, đôi mắt cương nghị và ngay thẳng. Chỉ nhìn dáng dấp thôi cũng đoán được lai lịch anh ta chẳng hề tầm thường.

"Xin lỗi các vị, tôi vừa bắt gặp phải người quen." Đoạn, anh ta lịch sự bắt tay Cha Matthew và Vict. "Rất vui được gặp các vị, ngài Matthew Kovski và cậu Vict Kovski."

Đoạn, anh ta đưa danh thiếp và tự giới thiệu: "Tôi là Douglas Evangelous, Tổng giám đốc của Công ty Khoáng sản Evangeline. Cảm ơn các vị đã mời tôi đến bữa tối nay."

Chỉ nghe đến cái tên thôi, Vict đã biết anh ta tới đây vì mục đích gì.

Đó tuy là một vấn đề hệ trọng, nhưng lại không cấp bách bằng việc Matthew Kovski có mặt ở đây, ngay trong buổi gặp mặt với một nhân vật tầm cỡ thế này.

"Vậy chúng ta cùng vào trong thôi." Matthew Kovski niềm nở, đưa tay ra cho bà Wilkins khoác. Mấy tên cảnh vệ lúc này như mới thật sự gặp chủ của chúng, dẫn đường và đi theo sau hộ tống bốn người bọn họ.

Đầu óc Vict lúc này vẫn rối bời. Hắn biết nỗ lực tách Cha Matthew ra là bất khả thi, nhưng hắn cũng không thể để ông ta tóm gọn mối làm ăn với nhà Evangelous được.

Tảng lờ đi những suy nghĩ đó, hắn cố làm bản thân tập trung bằng cách trò chuyện với Douglas Evangelous.

"Tôi nghe nói anh cũng đã tới sòng bạc này nhiều lần rồi. Giờ mãi mới cơ hội được dùng bữa với anh, thật may mắn quá."

"Tôi mới là người phải nói câu đấy chứ, cậu Kovski. Một mình cậu xây dựng nên sòng bạc lớn mạnh nhất Tithonia này, quá là nể phục!"

"Tất cả đều nhờ nền móng của cha tôi là chính, công sức của tôi chỉ là phần nhỏ, không đáng để tâm."

Vict cười mà lòng lại ngậm đắng nuốt cay. Hắn nhớ lại từ những ngày đầu nơi đây chỉ mới là một sòng bạc nhỏ. Ngày ấy, sau Đại Diệt Chủng Aconite, hắn cuối cùng đã có cơ hội trốn thoát khỏi tầm mắt của Matthew Kovski và dựng lên sòng bạc này từ hai bàn tay trắng. Nếu như không phải trong lúc sòng bạc đang trên đà phát triển, Matthew Kovski dùng mối quan hệ để siết hắn đến suýt phá sản chỉ để thu hắn về lại dưới trướng thì có lẽ sòng bạc đã không lớn mạnh đến nhường này rồi.

Nói đi nói lại, Gladiolus được như ngày hôm nay đều là nhờ Matthew Kovski dùng ảnh hưởng của Thiên Tử Giáo, các mối quan hệ của lão lẫn cái chức vị Nhiếp chính vương ở Theia cả...

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận