Ngày xửa ngày xưa, ở dưới đáy của một cái giếng nhỏ nọ, có một con nhái xanh.
Nyx chợt thức giấc. Mắt nó mở thao láo, tỉnh như chưa từng ngủ. Não nó hiếm khi chìm sâu giấc, như một thứ bản năng của loài săn mồi, vậy mà chẳng hiểu sao hằng đêm cơ thể nó cứ luôn quay cuồng, mê man không dậy nổi.
Đó chỉ là lẽ thường tình, vì cơ thể không phải chốn ngục tù duy nhất đang giam giữ ý thức của nó.
Trước mắt nó lúc này là màn đêm đen đặc, nhưng lại mềm mại và ấm áp đến lạ. Nyx vươn tay, đây chỉ là lớp chăn thôi, nhưng đối với nó giống như một pháo đài ấm áp, bảo vệ nó khỏi bóng tối vĩnh hằng lạnh lẽo ngoài kia vậy.
Cô gái nhỏ hé mắt ra khỏi chiếc chăn. Trước mắt nó chính là bốn bức tường nằm im lìm trong đêm tối mịt mùng, quây cứng thành một không gian khép kín đến ngạt thở. Trong căn phòng, đây đó những vật dụng hiện lên dưới ánh sáng đỏ yếu ớt, mà lạ là nó lại có thể nhìn rõ mồn một.
Ở tít trên cao kia, có một chấm đỏ, chỉ bé xíu như một con mắt. Chớp tắt, chớp tắt.
Thứ đó luôn đến và đi cùng với màn đêm, sớm đã trở thành một vật quen thuộc với Nyx, nguồn sáng duy nhất cũng là ngôi sao duy nhất ngự trong bóng tối vô tận này.
Lạ thay, kể cả không có chấm sáng đó, nó vẫn chẳng hề sợ bóng tối. Bóng tối ôn hòa và tĩnh lặng, đẩy cho cảnh giới săn mồi và các giác quan của nó lên mức độ tập trung cao nhất. Đến độ nó cảm thấy như mình có thể trèo lên và hái ngôi sao đỏ kia xuống đây vậy.
Nhưng đó vốn không đơn thuần là một nguồn sáng, Nyx biết, thứ đó vẫn luôn dõi theo nó mà.
Bíp bíp.
Nyx nghe thấy có một tiếng động rất nhỏ, vọng lại từ khá xa, mà đôi tai bén âm đạt đỉnh trong bóng đêm của nó lại có thể dễ dàng bắt được. Như thường lệ, ngay sau tiếng động đó, chấm đỏ kia liền vụt biến mất dạng. Và lập tức, thác ánh sáng chói lòa từ trên cao đổ ào xuống khiến mắt nó vô cùng khó chịu.
Đối với Nyx, ánh sáng ở chốn này luôn là thứ gì đó thật ồn ào và phiền phức. Không giống bóng tối, ánh sáng tuy thanh cao thật đấy, nhưng lại tò mò, chiếu rọi như muốn xé từng lớp da thịt của nó ra mà soi vào vậy.
Và cũng không hiểu sao, chỉ hôm nay, duy nhất hôm nay thôi, nó lại cảm thấy mình tươi mới, bình tĩnh, và đặc biệt tỉnh táo đến lạ.
Nyx dụi mắt và choàng người ra khỏi chăn. Sự minh mẫn hiếm có này thôi thúc nó phải làm một việc gì đó. Nhưng nó cũng không biết nữa, trong không gian nhỏ bé này thì nó có thể làm được gì nào?
Đối với con nhái nhỏ nọ, cái giếng ấy chính là cả thế giới.
Nyx đưa mắt nhìn quanh căn phòng quen thuộc một lượt. Ở góc này là chiếc tủ quần áo với những bộ váy đơn sắc, phía bên kia là cái hộp chất đầy đồ chơi nhựa mà nó đã ngán ngẩm từ lâu. Trên chiếc bàn nằm cạnh cánh cửa duy nhất dẫn vào phòng tắm, có mấy tập giấy vẽ lấm lem và sáp màu đang nằm vương vãi.
Nó chẳng thể nhớ hôm qua mình đã làm gì, cũng chẳng biết một ngày của mình sẽ diễn ra như thế nào trong thế giới đơn điệu này nữa.
Nhìn vào đống giấy ngổn ngang những hình thù kì lạ đầy màu sắc kia, nó đoán có lẽ mình là người thích vẽ nhỉ?
Ngồi vào bàn, lật giở từng trang giấy, nó mới thấy bản thân thực ra chẳng có tí tài hội họa nào. Chỉ là những màu sắc hòa vào nhau không có chủ đích, tạo nên những hình dạng mà nó chưa từng thấy bao giờ, thậm chí còn chẳng nhớ mình vẽ nên từ khi nào nữa.
Điều đó lạ, nhưng nó không thắc mắc. Không rõ là vì tâm thức nó đã coi đây là chuyện thường tình, hay là vì tâm trí nó cứ luôn tù mù như người điên nữa.
Bỏ sấp giấy vẽ sang một bên, nó bắt đầu với một trang giấy trắng mới. Vơ hết màu này đến màu khác, nó cứ để tay mình tự do bay lượn. Vẽ gì không còn quan trọng, vì trong cái thế giới hạn hẹp này, dưới cái giếng sâu không đáy này, liệu có thứ gì để cho nó vẽ đây?
Đầu óc nó lúc nào cũng mơ hồ như thế giới bên ngoài bốn bức tường kia vậy. Phía bên kia có gì, tồn tại cái gì, chỉ là một khoảng không tối đen vô tận, hay còn có sự xuất hiện của bất cứ sự sống nào khác nữa?
Bên trong cái giếng chật chội ấy, con nhái nhỏ không lúc nào ngừng kiếm tìm một lối thoát. Nó ngẩng đầu lên, nhưng chẳng thấy gì ngoài một khoảng không tối đen vô tận.
Dù sao thì tất cả chỉ là giả thuyết và mộng tưởng thôi. Vì thế giới bên ngoài cũng chỉ là một khái niệm nó tự tưởng tượng ra để giết thời gian bên trong cái hộp này mà.
Xong xuôi, Nyx mới hào hứng nhìn lại bản vẽ của mình. Đó là một hình tròn màu vàng, bao quanh bởi bốn cánh cong cong màu đỏ, với răng cưa xòe ra tứ phía, cắm bên trên một hình chữ thập ngược.
Đây rốt cuộc là thứ gì nhỉ?
"Vẽ mãi mà vẫn xấu. Đúng là chả có tí tài hội họa nào cả."
Một tông giọng trầm đục vang lên, không biết là vọng từ đâu tới. Lúc thì như đang ở ngay cạnh, lúc thì lại ở rất xa.
"Tất nhiên là xấu rồi. Làm sao tôi có thể vẽ đẹp một thứ chưa từng nhìn thấy bao giờ chứ!"
Nyx thanh minh như một thói quen, chẳng mấy ngạc nhiên vì sự hiện hữu của giọng nói ấy.
Nhưng rồi sống lưng nó bỗng lạnh toát trong cơn hoang mang tột độ.
Dường như thế giới quan của nó đã có một lỗ hổng, một nghịch lí vô thực.
Làm sao nó có thể vẽ được một thứ chưa từng nhìn thấy?
Và nếu nó đã vẽ được, thì rốt cuộc nó đã nhìn thấy thứ này ở đâu?
Ở thế giới gói gọn trong bốn bức tường này, ở trong căn phòng khép kín không lối thoát này, làm gì có tồn tại một vật thể như thế?
"Không đúng. Mày là người rõ hơn ai hết mà."
"Tôi không hiểu ông đang nói gì hết."
Nyx nuốt khan, phủ nhận, chẳng hề thắc mắc giọng nói đó từ đâu đến, cũng chẳng hoài nghi tại sao mình có thể trò chuyện với giọng nói ấy một cách tự nhiên đến vậy.
"Không phải nãy mày vừa gọi ông à? Linh hồn mày đang gào thét cầu cứu ông đấy."
"Không hề..."
"Tâm trí mày có thể quên, nhưng thân xác mày vẫn nhớ rõ mà."
Bỗng dưng, hai cẳng tay nó đau nhói dữ dội. Theo phản xạ, Nyx lại gồng lên, khiến cho các vết chai trên tay châm chích như có hàng ngàn cây kim xuyên qua, các tế bào run lên như mong mỏi, cầu xin được giải thoát.
"Ông...đang làm gì tôi vậy...?"
"Ông không hề. Chính linh hồn mày đang than khóc, thân xác mày đang giục giã đấy chứ. Chúng nó đang cảnh báo mày, chống lại cái đầu óc ngu muội của mày. Nhưng tâm trí mày cứ phớt lờ mãi."
Những lời nói ấy như một nhát dùi đâm thẳng vào nhân sinh quan đã vốn nứt vỡ của nó.
"Ông căn cứ vào đâu mà nói vậy? Ông là ai?"
"Thế mày có biết mày là ai không? "
Nó khựng lại, chết đứng, đầu nóng ran như một cỗ máy đang chạy hết công suất.
Mình... Mình là...
Nó đưa đôi tay đẫy mồ hôi lên vò chặt tóc.
Tên mình là gì?
Đầu óc nó rỗng tuếch. Càng đào sâu vào tâm thức, nó càng cảm thấy mơ hồ, vô định.
Rốt cuộc bản thân mình là ai?
Tại sao mình lại ở đây? Tại sao mình lại tồn tại?
Không câu hỏi nào của nó có lời giải đáp.
Một nỗi sợ mơ hồ, một nỗi sợ không thực, cấu xé lấy lồng ngực nó. Sợ sự ngu dốt của bản thân. Sợ có quá nhiều thứ chưa biết. Sợ phải biết quá nhiều. Sợ những thứ tồn tại. Sợ cả những thứ không tồn tại. Hoài nghi về chính sự hiện hữu của bản thân, không có nổi một niềm tin để bám víu lấy.
Nỗi khiếp đảm trào thẳng lên họng, khiến nó xô đổ ghế và vô thức tìm thứ gì đó an toàn để dựa dẫm, để bảo vệ bờ lưng mình. Thế nhưng xung quanh nó lúc này chỉ có bốn bức tường mỏng manh lạnh lẽo mà thôi.
"Nếu mày muốn biết thì hãy yết kiến ông đi. Ông sẽ cho mày biết mọi thứ."
Giọng nói đó hùng hồn vang lên, tựa như một hồi chuông đánh thức chút tỉnh táo cuối cùng trong nó.
Thành thục như một thói quen, cô gái nhỏ cuống quýt lộn ngược bức tranh lại, đính lên chiếc đinh trên tường vốn dùng để treo khung tranh.
Trong nháy mắt, cây thánh giá đã dần hiện thành hình cơ thể một người đàn ông vạm vỡ với làn da đỏ quạch. Hai tay dang rộng. Không đầu. Dưới chân hắn là một đài hoa lớn phủ đầy đinh nhọn, mọc lên từ biển xương người trắng hếu.
Thứ khiến nó sợ không phải hình thể quỷ dị, cũng chẳng phải sự tồn tại không thể lý giải của hắn, mà chính là sự hiện diện áp đảo, kẻ ngự trên đỉnh của chuỗi thức ăn. Hai chân nó nặng trịch, đầu gối cứ thế quỳ xuống từ lúc nào không hay, phục tùng như một thứ bản năng sống còn. Với bản tính chẳng chịu khuất phục, nó chống cứng tay xuống đất, không muốn để đầu mình cũng cúi dập xuống đất như đôi chân.
"Thế lời hứa với bản thân khi đấy của mày chỉ là nói suông thôi à?"
Nghe đến đây, chân tay nó bủn rủn, người lạnh toát mà sao mồ hôi lại ướt đẫm cả lưng áo.
"Lời hứa... nào cơ?"
Từ đâu, một mùi hôi thối nồng nặc lập tức sộc thẳng lên não nó, bò vào mũi như muốn móc cuống họng nó nôn ra. Đó là mùi xác chết phân hủy trộn lẫn với mùi máu tanh ngòm lợm họng, nhưng không hiểu sao cơ thể nó đã thích nghi đến độ chẳng thể nôn ra được nữa.
Và ngay khi nó ngẩng lên, toàn bộ khung cảnh xung quanh đã biến đổi hoàn toàn.
Trên đầu, sét nối nhau thành chùm, rạch kín bầu trời đỏ quạch như mạch máu. Dưới chân, xương cốt nổi lềnh phềnh, biển máu đặc quánh trải tít đến tận chân trời.
"Mày có thể quên đi quá khứ,
lời hắn vừa cất, khúc an hồn của người chết liền nổi lên. Lúc to lúc nhỏ, lúc xa lúc gần, như một cái dùi trống đánh vào màng nhĩ nó. Ớn lạnh, choáng váng.
quên đi cội nguồn,
ngoi lên từ dịch thể thối rữa dưới chân là những bộ xương trắng nhởn. Chúng tóm lấy tay, lấy chân, ghì đầu nó xuống thứ nước tanh tưởi lạnh thấu da thịt.
lí do mày ở đây,
nó chống trả, thét gào, vùng vẫy, nhưng càng kháng cự, thân người mệt rũ của nó lại càng chìm xuống sâu hơn.
bản thân,
nó dùng chút sức tàn rướn cổ lên nhìn bóng hình quỷ dị vẫn bất động của người đàn ông kia. Hắn không đầu, nhưng như đang dùng ánh mắt của kẻ bề trên nhìn xuống nó vậy.
hay thậm chí là cả tên mình."
Khi thân thể nó chìm nghỉm trong dịch thể đặc quánh cũng là lúc kí ức đánh vào tâm trí nó, như con sóng lớn đổ bộ vào đất liền. Đầu óc nó quay cuồng chỉ trong tức khắc.
"Nhưng mày không được phép quên
hàng trăm, hàng ngàn dải kí ức chiếu qua tâm thức nó, rõ như ánh mặt trời buổi bình minh, rõ như vừa sống lại lần nữa.
“Tôi không có kí ức, không người thân, không nhà, không nơi nương tựa.”
cái ngày ấy, nó đã nuốt đi những uất nghẹn, nhục nhã để nói với Bell.
“Và dường như tất cả những người ngoài đó đều biết đến tôi. Có trốn đi đâu cũng không thể thoát."
mong muốn của mày,
"Thế nhưng tôi sẽ không chết ở trong căn phòng kia đâu... Một ngày nào đó... Một ngày nào đó chắc chắn sẽ có người nghe được tiếng gọi của tôi...!"
mục đích của mày,
"Dù có phát điên ta sẽ không bao giờ quên cái bản mặt ngươi!"
mùi thuốc quẩn quanh, lệ đong mờ mắt, chân tay trói chặt, cổ họng rát bỏng, khi ấy nó hét. Hét vào mặt kẻ đã chất những khổ đau này lên nó, kẻ đã đày đọa nó, xóa kí ức của nó, biến nó thành người điên.
"Ừ, thế thì nhớ cho kĩ vào, vì đây là khuôn mặt của kẻ mà em phải giết đấy."
hắn đáp thản nhiên, khiến nó sôi sục.
"Thằng chó tao nhất định sẽ giết mày!"
vậy nhưng khi ấy, chưa kịp cất lấy lời nào, thuốc an thần đã men theo mạch máu đến từng tế bào, đánh ngất nó vào giấc ngủ sâu vô tận.
dã tâm của mày!"
Cứ thế, cứ thế, mỗi khi tỉnh dậy, nó lại trở thành một con người mới. Một bức tượng im lặng, một khúc gỗ ngoan ngoãn, một con chó ngờ nghệch, một người điên.
Thù hận, đau khổ, hoang mang, sợ hãi, chờ đợi, mong mỏi, ước muốn, khao khát, hi vọng, tất cả giờ đây cũng đã quay trở lại với Nyx, vẹn nguyên như ban đầu.
"Đừng có chây ỳ để cho chúng thuần hóa như con lợn vậy chứ. Hãy đứng dậy đi!"
Những cách tay xương xẩu dần buông khỏi chân tay Nyx. Cơ thể nó nhẹ bẫng, theo dòng nước chồi lên bề mặt. Nyx hít lấy hít để khí trời. Nó mở mắt ra. Tất cả đã biến mất không dấu vết, kể cả hình vẽ dị hợm trong bức tranh nó treo trên tường.
Nhưng có một thứ đã quay trở lại.
Đó chính là nó, Nyx.
Nyx lảo đảo bước vào phòng tắm. Nó vặn kịch vòi nước, xả đầy bồn rửa tay. Tiếng nước sủi lên giúp thần trí nó nhanh chóng minh mẫn và bình tĩnh lại. Lần nào cũng vậy, nó cứ tát nước lên mặt mãi, chỉ muốn mau rửa trôi đi cảm giác bầy nhầy ghê tởm dính chặt trên da khi chìm trong biển xác chết mà thôi.
Vốn đây không phải lần đầu nó rơi vào ảo cảnh này.
Cảnh tượng nó chứng kiến giống như một cơn ác mộng rất đỗi chân thực, mỗi lần xảy ra lại giống như một lần nó chết đi sống lại.
Tay chân nó đến giờ vẫn còn tê tái vì bị những bộ xương nắm lấy.
Nếu người đàn ông kia có thật chứ không phải là một hình bóng trong trí tưởng tượng của nó, thì rốt cuộc ông ta là ai? Ông ta có sức mạnh gì mà có thể kéo tâm trí nó vào ảo cảnh ấy? Nơi đó liệu có thật không? Và tại sao ông ta luôn giúp nó lấy lại trí nhớ?
Thế nhưng đó không phải là điều mà nó cần chú ý lúc này.
Giờ đây, mọi thứ trong đầu nó, mọi kí ức, mọi cảm xúc, hiện lên rõ ràng hơn bao giờ hết.
Nyx đóng vòi, ngẩng lên khỏi bồn rửa. Trước mặt nó là chiếc gương bị dán kín bởi những bức vẽ chắp vá.
Ngày đó, chính tay nó đã tự niêm phong chiếc gương này.
Xoạc.
Nyx xé toạc lớp giấy nhăm nhúm. Khuôn mặt gầy, tái mét và sũng nước của nó dần hiện lên trong gương. Cuối cùng nó cũng đã có can đảm để làm việc mà bấy lâu nay mình không dám, chính là nhìn thẳng vào đôi mắt này.
Đôi mắt nó trực trào hoài nghi, vô định. Và cũng tối, tựa hư không nuốt chửng mọi ánh sáng, tựa đáy biển sâu cả một đốm sáng cũng không lọt vào được. Nhìn vào chính đôi mắt mình, nó cảm thấy như bản thân sắp hụt chân và rơi xuống hai cái giếng tối om ấy bất cứ lúc nào vậy.
"Nói xem, mày là ai?"
Một lần nữa, giọng người đàn ông ấy lại vang lên. Nhưng lần này, nó không còn cảm thấy sợ hãi nữa. Nyx nuốt xuống cổ họng nghẹn đặc, hắng giọng, dõng dạc nói:
"Tôi là Nyx."
"Mày muốn gì?"
"Tôi muốn thoát khỏi nơi này."
Nó vuốt hết chỗ nước còn đọng lại trên mi mắt.
"Không phải. Mày còn mong mỏi nhiều hơn thế."
"Tôi muốn được tự do."
"Không phải. Chúng nó sẽ không ngừng bắt nhốt và kiểm soát mày."
"Tôi muốn... giết chết kẻ đã giam tôi vào cái lồng này."
Môi Nyx run lên.
"Tên hắn là gì. Nói đi."
Hít một hơi, nó siết lấy bồn rửa mặt, uất hận gằn lên:
"Vict Kovski... Tôi sẽ giết chết Vict Kovski... Tôi phải thấy máu của hắn!"
"Đúng vậy. Nỗi ô nhục khi bị giam cầm như một con chó... chỉ mình mày mới tự rửa được. Nhớ lấy."
Chợt.
Mắt cô gái nhỏ mờ dần như đang đi giữa sương mù.
Và nó ngửi thấy một thứ mùi nồng đượm vô cùng quen thuộc.
Mùi của thuốc mê...


0 Bình luận