Arc 1: Bunel Vineg
Chương 6.1: Ván Cờ của Thằng Nghiện (1)
2 Bình luận - Độ dài: 6,165 từ - Cập nhật:
“Anh lại thua rồi, anh Evangelous.”
Ở sòng bạc, nơi ánh điện chẳng bao giờ tắt, trái với những khu trò chơi phổ thông luôn nhộn nhịp kẻ khóc người cười, khu vực hạng sang ở tầng thượng lại vô cùng tĩnh mịch và riêng tư. Bên trong căn phòng sang trọng tầng tầng lớp lớp ánh sáng, có hai người đàn ông đang đánh bạc trên chiếc bàn gỗ rát vàng. Sau bàn thua của Douglas Evangelous, kẻ hầu người hạ lại đứng quanh phòng nhanh chóng xếp bài, chia phỉnh, và thay ly rót rượu cho tay Tổng giám đốc ấy.
Trái với người đối diện, mặc dù bên Douglas lúc này chẳng còn sót lại một phỉnh nào. Vậy mà gã vẫn bình thản đưa ly lên nhấp một ngụm rượu, rồi mới thò tay vào túi áo rút ra một tập séc. Gã chỉ cần đưa tay, liền có người hầu đến đưa bút. Vẫn như mọi lần, gã khách sộp đó chẳng nề hà gì mà ghi lên một số tiền lớn, mặc cho bị nhà cái bòn rút, cứ như thể vàng bạc đối với gã chỉ như nước lã vậy. Và chỉ cần gã xé tấm séc đưa ra là sẽ tự khắc có người hầu đến tận nơi mang đổi lấy tiền.
Thế nhưng lần này lại khác. Không biết vì lí do gì, người hầu chỉ cúi xuống xin lỗi gã, cung cách vô cùng chuyên nghiệp.
“Xin lỗi thưa ngài. Cách đây vài giờ, ngân hàng đã gửi thông báo cho chúng tôi là tài khoản của ngài đã bị đóng băng. Vì vậy nên ban nãy Giám đốc Kovski để không làm ảnh hưởng đến ván bài đã mạn phép gửi cho ngài 100 phỉnh ạ!”
"Ôi ngại quá...! Cậu không nhất thiết phải làm vậy đâu, Vict Kovski." Douglas nói với người đàn ông ngồi chỉn chu đằng sau chồng phỉnh xanh đỏ phía đối diện. "Tôi sẽ gọi thư ký mang tiền đến trả cho cậu ngay."
"Đây chỉ gọi là một chút lòng thành của tôi với đối tác mới thôi mà." Vict Kovski thảnh thơi nhấp thêm ngụm rượu, nhìn Douglas lấy từ cổ áo ra một chiếc vòng. Mặt dây là máy liên lạc đúc từ viên ruby đỏ chói. "Mong anh thứ lỗi cho tôi vì đã tự tiện mà không thông báo trước nhé. Lúc đấy ván bài đang dang dở nên tôi cũng không muốn phá bĩnh tâm trạng của anh."
"Cậu đợi tôi một chút." Đoạn, tay Tổng giám đốc ngả người lên chiếc ghế nhung và cài máy liên lạc đang nháy sáng lên tai. "Dave, mang tiền qua chỗ cũ cho ta nhé."
"Thưa ngài..." Tiếng người đàn ông vọng ra từ chiếc máy liên lạc rõ mồn một, khiến Douglas rơi vào tình cảnh thật ngượng ngùng. "Vì ngài ở Theia quá lâu nên người của Evangeline chúng ta đã bị chính quyền Chios hạn chế xuất cảnh rồi ạ."
"Cái gì? Sao giờ cậu mới nói?"
"Dạ thưa, tôi đã báo cáo với ngài từ đầu tuần trước rồi ạ."
Nhìn biểu cảm miễn cưỡng của Douglas thì hẳn ai cũng rõ lúc đấy hắn không say rượu thì cũng đang phê pha, nào có tâm trạng để ý đến lời ai nói chứ.
"Ta không cần biết." Tay Tổng giám đốc có vẻ dần mất kiên nhẫn với thư ký trước ánh nhìn chằm chặp của Vict, nhấn nhá từng từ. "Dave, việc của cậu là làm mọi cách mang tiền đến Theia cho ta."
"Chủ tịch Brendon Evangelous đã cảnh báo, nếu như ngài không về Chios mà còn còn tiêu thêm bất cứ cắc bạc nào ở Theia thì sẽ ra lệnh cấm chỉ ngài khỏi các dự án sắp tới của Evangeline ạ."
Mặt Douglas cắt không còn giọt máu. Nhưng gã chẳng hề kích động, trái lại chỉ đứng hình mất vài giây để tự chấn chỉnh bản thân và rồi cúp máy.
"Không sao đâu anh Evangelous." Vict Kovski gác chân và đặt tay lên gối, thoạt nghe có vẻ thiện chí nhưng thật ra lại là người chiếm ưu thế hơn. "Chút tiền đấy có là gì với chúng ta đâu chứ."
Douglas rõ ràng là đã bị tay chủ sòng ấy đẩy cho lâm vào thế khó, nhưng gã vẫn ra vẻ sĩ diện thấy mẹ: "Không được, giờ mình đã kí hợp đồng và trở thành đối tác rồi. Cái gì phải ra cái đấy chứ!"
Vict có thể tự tin rằng gã không đời nào dám tự ý trốn nợ và chuồn khỏi Theia này ngày một ngày hai đâu.
Thứ nhất là vì một khi đã bước chân về Chios, gã sẽ bị cấm xuất cảnh và không biết bao giờ mới được quay lại sòng bài.
Thứ hai là vì gã giờ đã là một con nghiện bạc, đồng thời cũng đã vục mõm vào ma túy sâu đến nỗi chẳng tài nào rút ra nổi rồi. Chỉ cần thiếu thuốc một ngày, kiểu gì gã cũng lên cơn ngứa ngáy không tài nào ngồi yên được. Vict nắm rõ đến từng chân tơ kẽ tóc của số ma túy mà đám thuộc hạ phe Ofelia được phép bán cho Douglas, và cũng đã sắp cho người ngừng cung thuốc cho gã từ tuần trước lận. Theo như tính toán, chẳng mấy chốc đống bột mì mà Douglas dự trữ cũng sẽ cạn thấy đáy mà thôi.
Vào ngày mai chẳng hạn.
Và lí do thứ ba, cũng là lí do quan trọng nhất, Công ty Khoáng sản Evangeline đã kí hợp đồng cung nhiên liệu với Khu phức hợp trong vòng hai năm tới rồi. Tự gài ba tròng vào cổ, Douglas Evangelous có giãy chết cũng chẳng thể nào thoát được.
"Mấy ông già bên Chios với Theia gắt nhau dữ lắm, cho nên là một tháng bọn tôi chỉ được chuyển giới hạn một số tiền nhất định sang nước ngoài thôi." Douglas xoa cổ mấy cái như đang muốn làm dịu cơn thèm thuốc.
"Cậu cũng biết rồi đấy... Dòng tiền mà thất thoát tí nào là mấy ông già ấy nhảy dựng lên ngay!"
"Tôi hiểu mà." Mặc dù miệng tháo vậy, nhưng Vict vẫn giăng bẫy, tuyệt đối không chịu để cho một miếng ăn béo bở như Douglas tuột khỏi lưới. "Giờ để anh về Chios không được, mà để anh ở lại Theia cũng không xong... Hay là thế này đi."
Đôi mắt màu hạt dẻ bén như diều hâu của Vict thoáng nheo lại như đang tự đắc. Hắn tin, dù biết mồi độc đến đâu đi chăng nữa thì gã Douglas kia cũng chỉ còn mỗi nước cắn mà thôi!
"Chúng ta hãy làm một ván nữa phân thắng bại đi. Trò gì mà không dựa vào may rủi ấy. Anh có quyền lựa chọn."
"Trò chơi trí tuệ vẫn là tốt nhất để phân thắng bại nhỉ..." Douglas quen thói gõ giày chậm theo nhịp vào chân bàn. "Tôi cũng muốn được một lần so tài với Giám đốc của Kovski. Cờ vua thì sao?"
"...Anh chắc chứ?"
Khuôn mặt Vict thoáng có chút gì đó thay đổi. Tiếng giày của tay Tổng giám đốc gõ vào bàn từng hồi, từng hồi, vang cả vào trong não hắn.
"Cậu đừng đánh giá thấp tôi chứ. Hồi nhỏ tôi cũng hay chơi cờ với Chủ tịch Evangelous lắm đấy."
"Tôi có một giao kèo. Nếu như anh thắng ván này, tôi sẽ xóa toàn bộ số tiền mà anh cho là nợ, đồng thời cấp một khoản tiền để anh có thể tiếp tục ở lại Theia một thời gian hoặc quay về Chios, tùy ý anh."
"Nếu cậu thắng thì sao?"
Douglas ngừng chân, và cơ mặt Vict cũng giãn ra hẳn.
"Thì chúng ta sẽ kí với nhau một hợp đồng nhỏ. Giá trị cũng chỉ ngang với số tiền mà tôi cấp cho anh nếu anh thắng thôi."
"Hợp đồng cung nhiên liệu quả nhiên là vẫn chưa đủ với Kovski nhỉ?"
"Không, hợp đồng này chỉ có hiệu lực giữa hai ta thôi, và tin tôi đi, nó đều có lợi cho cả hai đấy."
Có vẻ như Douglas chẳng nghĩ được gì ngoài cơn thèm thuốc. Gã chỉ xoa cổ cho dịu bớt cơn ngứa như một thói quen.
"Được. Có gì cậu cứ mang hết lên đây."
Vict Kovski đưa tay ra hiệu cho đám thuộc hạ. Chẳng mấy chốc, hai gã cảnh vệ mặc âu phục đã mang tới một chiếc hộp nặng trịch được đúc từ vàng nguyên khối, khảm đá quý lấp lánh cùng với một chiếc đồng hồ bấm giờ kép. Tầng đầu tiên của chiếc hộp đặt một bàn cờ pha lê đắt giá, dày và trong suốt như được ghép lại từ những khối đen trắng hình lập phương. Tầng thứ hai là những con cờ nạm ngọc lục bảo trong veo xếp đều tăm tắp trên tấm lông sư tử trắng. Với con mắt tinh tường của một doanh nhân như Douglas, gã định giá, bộ cờ này cũng phải ngang ngửa một chiếc du thuyền đấy.
Những quân cờ đã được người hầu xếp cẩn thận lên bàn, và Douglas không khỏi cảm thán khi thấy bộ cờ hoàn chỉnh trông giống hệt như một vật sưu tầm thủ công xa xỉ và hiếm có bên trong viện bảo tàng.
Điều hành cả một Cung Triển Lãm rộng lớn, thật chẳng lạ gì nếu như Vict Kovski sở hữu được trong tay tuyệt tác có một không hai như bộ cờ này.
“Đến cả Nyx, một con người còn sống, hắn còn coi như thú vui mà lôi ra trưng bày nữa là.”
Giờ đây, bầu không khí chẳng còn thoải mái và giải trí như những ván bài trước nữa. Nếu như thua ván này, khả năng cao Douglas không những không trả được nợ, bị xấu mặt trước Giám đốc bên đối tác, mà còn bị ràng buộc bởi hợp đồng của Vict Kovski tâm sâu không thấy đáy kia nữa.
Vậy nhưng trông mặt gã chẳng hề biến sắc, không phải vì gã chắc cú mình sẽ thắng, mà có lẽ là vì từ trước đến giờ gã chưa từng lâm vào khó khăn nào không giải quyết được bằng tiền cả. Đó là lí do những người thực sự giàu từ trong trứng nước chẳng bao giờ phải lo lắng về bất cứ thứ gì, vì họ đơn giản chỉ cần dùng tiền làm đá lót đường cho xong chuyện.
Vict bên trắng đi trước. Như những nguyên tắc khai cuộc thông thường, hắn cho Tốt trắng d2 tiến lên d4 chiếm lĩnh trung tâm bàn cờ. Và Douglas cũng đáp trả bằng nước Mã đen g8 lên f6.
Thế nhưng nước đi tiếp theo của Vict lại khá kì lạ, khiến cho Douglas có chút ngạc nhiên. Hắn đẩy Tốt trắng f3 lên một bước, chắn ngay lối đi của Mã trắng, đồng thời làm Vua trắng lộ ra sơ hở rõ như ban ngày.
Không rõ ván này Vict có chiến lược gì, nhưng Douglas biết, sẽ chẳng dễ dàng để gã ăn được hắn. Tay Giám đốc Kovski đó đổ ngần này tiền chỉ để chế tác một bộ cờ, và nếu như không phải người nhiều năm lặn lội trong giới thì chắc chắn cũng là kẻ thích phô trương. Mà Vict đây lại vốn không phải người hay khoe mẽ như thế.
Cũng chẳng nề hà gì, vì mục tiêu của Douglas Evangelous đây chưa từng là chiến thắng.
Trong màn khai cuộc, Vict tuyệt nhiên không dùng bất cứ một con cờ nào ngoài Tốt, dàn thành một hàng ba quân chiếm lĩnh trung tâm vô cùng chắc chắn. Trong khi đó phe đen của Douglas chỉ mới phát triển được một Tượng và một Mã. Thậm chí Mã vì để cản phá hàng rào của trắng nhưng không thành, đã phải lui về ô d7 chắn ngay lối đi của con Tượng phía cánh Hậu.
Cứ như thể Vict Kovski đang thách thức Douglas rằng: Chỉ với quân Tốt ta cũng có thể đánh ngang hàng với đội quân của ngươi!
Hoặc cũng có thể hắn cố tình sử dụng chiến thuật ngông cuồng này nhằm ám chỉ cho Douglas biết: Trên chiến trường thực tế, Galanthus lẫn Đọa Ngục chẳng thể nào đối đầu lại với thế lực chống lưng cho hắn và cả Khu phức hợp đâu.
"Có vẻ đối thủ của tôi cũng không phải một kì thủ bình thường rồi." Douglas ung dung đẩy con Tốt thí d7 lên d5, nhằm mở đường cho Hậu chiếu thẳng vào Vua trắng sau hai nước nữa. "Tôi đoán trình cậu cũng ngang ứng viên Kiện tướng đấy nhỉ?"
"Đúng là không gì có thể qua được mắt anh." Vict cười nhẹ, chẳng hề ăn con Tốt thí của gã mà đẩy Tốt c3 lên ngăn Hậu đen chiếu. "Trước cuộc Đại Diệt Chủng thì tôi cũng đã may mắn đạt đến trình độ Kiện tướng rồi."
"Đáng nể quá! Bao nhiêu món mà tôi lại chọn đúng cái món cậu giỏi, cay thế chứ lị!" Douglas nói chuyện y như mấy thằng cò mồi gã giao du ở sòng, đẩy con Tốt khác lên bảo vệ Tốt thí d5. "Vậy... cơ duyên nào đã đưa cậu đến với bộ môn này thế?"
"Anh biết đấy... Mấy ông bô ý mà." Vict nhún vai, đi Tốt h4 lên gạ đổi với con Tốt đen ở g6. "Chắc chủ tịch Evangelous cũng là người dạy anh chơi cờ nhỉ?"
"Ừ, vì là cháu đích tôn kiêm người thừa kế sản nghiệp nhà Evangelous nên từ khi biết đi, ông già đã dúi vào tay tôi một đống thứ đồ chơi trí não rồi." Douglas cười và nhấp một ngụm rượu, đoạn thả xích con Mã đen khỏi đường đi của Tượng đen phía cánh Hậu. "Mà trẻ con thì biết cái nỗi gì, thấy cái gì là cứ nhét hết vào mồm thôi!"
Vict cười xòa, điệu cười công nghiệp điển hình, mà sao thoáng có chút chua chát: "Ít nhất thì Chủ tịch cũng không xếp cho anh một lịch trình học tiếng kín mít ngay từ khi biết lẫy!"
Và rồi cả hai cười phá lên.
"Cha cậu, Matthew Kovski ngày ấy đã nắm trong tay cả một thương đoàn rồi ấy nhỉ? Tôi nghe ông già kể cha cậu từng là thương lái tài đức đủ cả, danh tiếng lẫy lừng ở Theia! Giờ lại lui về Thiên Tử Giáo ở ẩn, cũng hơi tiếc cho tài kinh doanh của ông ấy ghê."
Douglas lại theo thói gõ đôi giày da xuống mặt sàn, đăm chiêu nhìn quân mình mới đi được mấy nước đã bị đám Tốt trắng đánh lui. Đến cả mấy con Tốt đen giờ cũng bị Vict ép cho thành những hòn đá ngáng đường chính phe cánh mình.
"Nhưng được cái là ông ấy cũng sinh ra cậu quý tử Vict Kovski đây để kế nghiệp rồi. Đúng là hổ phụ sinh hổ tử mà."
Nhắc đến Matthew Kovski, bụng Vict quặn lại từng cơn và nóng ran.
Tiếng giày của Douglas vang lên từng hồi, từng hồi, chậm và đều, như đang dẫn hắn về lại với những hồi ức...
Chát!
Chát!
Chát!
Trong căn phòng tối tăm và xơ xác chất đầy sách vở bút viết lộn xộn, có một đứa nhỏ với mái tóc nâu ngắn cũn bị cắt nham nhở đang chìa bàn tay rướm đỏ lên bàn. Từng đòn roi giáng xuống, khiến cho những con cờ gỗ nhuốm đầy dấu vân tay màu máu khô trên bàn run lên, và rồi đổ gục xuống.
"Mày còn có thể ngu hơn được nữa không?"
Người đàn ông cao lớn gằn lên và phát tiết ném cây roi mây vào một góc.
"Dựng lại bàn cờ mau!"
Họng đứa nhỏ đã nghẹn đặc, nhưng nó không dám nấc lên dù chỉ là một tiếng hay rơi xuống dù chỉ một giọt nước mắt.
Vì nó biết nước mắt chẳng thể đổi lấy được sự dung thứ, mà chỉ có những trận đòn thừa sống thiếu chết thôi.
Tay nó run như người bị tật, vẫn phải gắng mà lau cho hết máu, rồi mới dám xếp lại những quân cờ lên. Ván vừa rồi, nó đã thua bởi một chiến thuật chưa từng thấy qua bao giờ. Vậy nhưng nếu như nó không nghĩ ra được cách phá giải câu đố đó, chắc chắn tối nay nó sẽ phải đi ngủ với những vết roi tóe máu và cái bụng đói meo chưa được ăn mấy ngày liền rồi.
Đứa nhỏ khép nép ngồi lại vào bàn, adrenaline đã cạn sạch, và nó bắt đầu cảm nhận được cơn đau thấu xương đang lan truyền theo từng tế bào.
"Lần này mày mà không giải được nữa thì đừng có trách tao."
Vict không nhớ sau đó thế nào nhưng hắn vẫn khắc ghi rõ, trong suốt tuổi thơ của hắn, chỉ có đòn roi làm bạn.
Để tồn tại trong giới kinh doanh hà khắc này, hắn đã sớm học được cách đeo chiếc mặt nạ xã giao mọi lúc mọi nơi trong mọi hoàn cảnh, nên trông hắn lúc nào cũng bình thản và điềm nhiên, dù có bị ai chọc ngoáy đi chăng nữa.
Chút hồi ức cỏn con ấy chẳng thể làm giảm nổi phong độ của hắn đâu.
Vict nguyện ăn con Tốt thí của Douglas ở ô c5. Phía bên kia bàn cờ, đen cũng ăn Tốt trắng, tiếp tục gạ đổi với Tốt f4. Đoạn, hắn cay đắng buông một câu đùa tự châm biếm bản thân: "Cũng nhờ có ông ấy dạy dỗ mà từ năm ba tuổi tôi đã thạo cờ vua, bốn tuổi đã biết đọc chữ, năm tuổi đã thấm nhuần tẩu vi thượng sách rồi."
Khiếu hài hước tự giễu của Vict quả chẳng bao giờ khiến cho người đối diện thấy khó chịu. Cũng chính vì lí đó mà trong giới kinh doanh, hắn vô cùng được lòng người. Nhưng tất nhiên rồi, ai lại có thể tự hào về điều đó được cơ chứ?
Douglas cười khanh khách: "Xem ra số tôi cũng đen ghê! Mấy chục năm trời mới làm lại một ván mà lại đụng trúng ngay Kiện tướng mới đau!"
"Thành thật mà nói cũng đã lâu lắm rồi tôi mới được chơi cờ đấy. Thắng thua cũng phải tàn cuộc mới rõ được anh Douglas nhỉ?"
Dĩ nhiên đó cũng chỉ là một lời nói dối cho vui lòng người đối diện.
Vì đối thủ của gã đó chính là Kiện tướng cờ vua mà.
Ván cờ đã vào trung cuộc, thế nhưng ở nơi chiến trường trên bàn cờ, Vict vẫn chưa đi một quân chủ lực nào mà chỉ dùng duy nhất hàng Tốt.
Còn quân đen của Douglas dù có cố gắng chiếm lấy ưu thế nhưng cũng bị phe trắng đẩy lui về hàng tuyến như chưa từng được phát triển.
Lúc này đây, Douglas không biết vô tình hay cố ý đã đi một nước sai lầm khi chọn ăn con Tốt thí của Vict ở f5. Chớp lấy cơ hội, Hậu trắng nhảy lên h5 chiếu Vua đen ở e8.
Thấy nguy, Douglas liền tháo lui Vua đen sang f8. Nhưng Vict đã nhân lúc này nhảy Mã trắng cánh Vua lên f3, kết hợp với Hậu trắng kẹp cổ Tốt đen g5.
Theo như nguyên tắc khai cuộc cơ bản trên bàn cờ thì thứ tự triển khai quân sẽ là Tốt, Mã, Tượng sau đó mới dần dần mở đường cho các quân còn lại phát triển. Thường thì sẽ không ai di chuyển Hậu trước khi xuất các quân chủ lực, vì Hậu là một quân cờ vô cùng quan trọng, rất dễ bị triệt hạ nếu như không có quân khác bảo kê.
Vậy mà Vict không những chỉ dùng Tốt trong suốt toàn bộ khai cuộc mà còn cho Hậu xuất chiến trước khi phát triển được các quân chủ lực khác. Lối chơi của hắn nếu không phải ngông cuồng thì cũng quá khinh thường địch.
Đối thủ của Vict, Douglas Evangelous, nếu như chỉ nhìn qua bên ngoài, người ta chắc chắc sẽ cho rằng gã ngồi được lên vị trí Tổng giám đốc mỏ khoáng sản Evangeline là nhờ cái chức danh con trai trưởng, cháu đích tôn của gia tộc Evangelous. Đúng là Vict gần như rất ít thấy tên của gã xuất hiện trên các mặt báo, mà nếu có thì cũng chẳng phải tin gì quá nổi bật.
Thế nhưng đâu phải mình gã. Nguyên cái nhà đấy, chỉ có mỗi Chủ tịch Evangelous là dám lộ mặt trước công chúng thôi.
Một kẻ đã lặn lội thương trường như Vict Kovski, kinh qua bao nhiêu thăng trầm khổ ải, chứng kiến tận nơi đáy sâu lòng người, chắc chắn sẽ không vì thế mà coi khinh, đánh giá Douglas là kẻ tầm thường.
Thậm chí, gã đó còn là một đối tượng tiềm năng.
Douglas đẩy Xe sang g8 bảo vệ Tốt đen g5. Vậy nhưng chẳng hiểu sao, một nhà kinh doanh tài ba cũng đã được dạy chơi cờ từ nhỏ như gã, lại đi thêm một nước đi sai lầm nữa, khiến cho gã bỏ lỡ cơ hội triệt hạ Hậu trắng ở h5.
Không phải là vì gã không nhìn thấy nước đi đó, mà là vì gã chưa từng có ý định tấn công Hậu.
Vict biết rõ, trước khi được bà Wilkins giới thiệu vào buổi gặp mặt, Douglas đã từng đến vui chơi ở địa bàn của hắn rồi. Lúc ấy, hắn vừa ngỡ ngàng khi người thừa kế một gia tộc có tiếng là liêm chính và trong sạch ở Chios lại xuất hiện ngay tại sòng bạc của mình, cũng vừa điên tiết khi đám cò mồi đã vô tình để cho đối tác đầy tiềm năng của hắn rơi thẳng vào con đường nghiện ngập không lối thoát.
Việc khiến gã nghiện cũng giống như một con dao hai lưỡi vậy.
Điều khiển gã bằng bột sữa dễ như trở bàn tay.
Nhưng công việc kinh doanh chắc chắn sẽ bị thằng nghiện đó làm ảnh hưởng.
Dù có tài giỏi đến đâu đi chăng nữa, dù có gia tài có lớn đến đâu đi chăng nữa, thằng nghiện thì vẫn chỉ là thằng nghiện mà thôi!
Thay vì chạy Hậu tránh khỏi bị phe đen tấn công, Vict lại đẩy Tốt trắng b5 lên b6 trở thành Tốt thông. Điều này vừa giúp quân hắn tránh khỏi tầm tấn công của Tốt đen a6, lại vừa chặn đường đi nước bước và tạm thời phế cả ba quân đen Xe, Mã, Tượng ở phía cánh Hậu.
Có thể coi Vict đã thành công trong việc đánh lạc hướng Douglas, khi mà thay vì tấn công Hậu, gã lại đẩy con Tượng đen đang bị dồn ở góc bàn cờ kia lên tấn công Tốt trắng d5. Ngay sau đó, Vict chỉ cần đẩy Mã trắng b1 lên bảo vệ cho quân Tốt ấy là xong chuyện.
Mục đích Vict chỉ dùng quân Tốt trong khai cuộc là để ám chỉ cho Douglas biết rằng, tất cả những gì mà gã thấy đều là bề nổi, và dù Douglas cùng với thế lực của gã có mạnh đến đâu thì sức cũng chỉ ngang bằng với những con Tốt ở phe hắn mà thôi.
Những kẻ đứng sau lưng hắn cũng chỉ coi cái thế giới này như một bàn cờ mà chơi đùa vậy.
Nhưng liệu Vict có thể coi dấu hiệu gã Douglas hoàn toàn bỏ qua Hậu trắng chính là một biểu hiện ngầm cho việc gã đã nhìn ra được tình cảnh của hắn?
Lúc này, Douglas mới nhảy Mã đen d7 lên f6 lăm le tấn công Hậu trắng. Nhưng thay vì chạy Hậu, Vict lại dùng Mã trắng f3 ăn Tốt đen g5, và tay Tổng Giám đốc cũng dùng Mã đen triệt tiêu Hậu trắng.
Mặc dù đã mất đi quân cờ mạnh nhất trong đội mình, thế nhưng trông Vict vẫn vô cùng thản nhiên.
"Có vẻ Vua trắng chẳng tiếc rẻ gì Hậu nhỉ?" Douglas bình một câu.
"Đúng vậy, vì đến cả một con Tốt sau khi vượt qua muôn vàn gươm giáo của địch cũng có thể trở thành Hậu mà."
Ngay lập tức, Mã trắng nhảy lên e6 chiếu cả Hậu và Vua đen.
Nếu như ban nãy Douglas không đưa Tượng đen lên b7 bảo vệ Tốt thì có lẽ đã ngăn được con chiến Mã tinh ranh này rồi.
"Đã là Vua thì muốn có bao nhiêu quân Hậu đều có thể đáp ứng được hết."
Đúng vậy, chỉ cần chiến thắng thì Vua sẽ không tiếc hi sinh bất cứ một quân cờ nào. Và Vict đây cũng chính là một trong số muôn vàn con Hậu trong tay vị Vua đó.
"Sao tôi cứ có cảm giác như cậu đang không nói về quân cờ ấy nhỉ?" Douglas chỉ còn nước chạy Vua về e8, tiếc rẻ để cho Mã trắng ăn mất Hậu đen.
Chẳng mấy chốc, quân số trên bàn cờ đã vơi đi hẳn.
"Theo như hợp đồng thì chỉ khoảng vài ngày nữa là bắt đầu đợt xuất khẩu lô tinh thể đầu tiên đến Kovski rồi." Douglas lấy Mã đen nhảy xuống g3 phản công lại Xe trắng ở góc bàn cờ. "Bên bọn tôi đang làm thủ tục thông quan, nhưng mấy ông bên chính quyền Chios hay kì kèo lắm, chắc cũng phải mất vài ngày mới được duyệt."
"Trước giờ tôi cứ nghĩ toàn là do báo chí thổi phồng thôi." Vict bấm đồng hồ bên hắn sau khi đưa Mã d8 xuống ăn Tượng đen b7. "Nhưng nếu công ty anh không xuất sang lô hàng dùng thử, tôi thậm chí còn không tin là trên đời tồn tại một loại nhiên liệu hoạt động được mà không cần đốt luôn đấy!"
"Ở Chios chúng tôi, loại nhiên liệu này vẫn chưa được phổ biến lắm. Tuy than đá của bọn Đọa nhân rẻ hơn, nhưng hiệu suất thì lại chỉ bằng hai phần ba so với tinh thể mà thôi." Douglas nhấc quân Mã đen lên ăn Xe trắng h1, đúng như dự tính của Vict. Gã chỉ nhìn thấy những thứ mà Vict muốn cho gã thấy. "Tính ra thì giá cả cũng chẳng chênh lệch là bao."
"Đúng là không ngờ tôi lại có vinh dự được Tổng giám đốc của Evangeline đến thăm tận nơi luôn đấy." Rất nhanh, không cần phải suy nghĩ nhiều, Vict đẩy Tượng trắng lên f4 nhắm Tốt đen d6 mà đánh, cho Vua trắng chuẩn bị nhập thành.
"Tôi mới phải là người vinh dự ấy chứ. Tôi nghe danh cậu đã lâu rồi, vậy mà chẳng ngờ rằng quý bà Wilkins cũng có mối quan hệ thân thiết với cậu và ngài Matthew."
"Làm cách nào mà anh lại quen được quý bà Wilkins vậy?"
"Bà ấy cũng là một trong những mối làm ăn mới của ông già tôi. Tôi nghe kể là họ gặp nhau qua một cuộc họp mặt của giới kinh doanh ở bên Chios ý." Douglas đưa tay vuốt cằm và đăm chiêu nhìn bàn cờ, biết rằng thế trận lúc này đã hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của Vict. "Nhưng mà tôi vẫn khá bất ngờ khi cuộc gặp mặt giữa chúng ta và bà Wilkins có cả sự xuất hiện của cha cậu nữa đấy."
"Thật sự thì... Tôi vẫn muốn xin lỗi anh vì đã đột ngột rời đi vào ngày hôm đó."
"Không sao! Không sao, tôi hiểu mà. Ngài Matthew hôm đó cũng nói rằng cậu có nhiều việc phải giải quyết lắm."
Thế nhưng giờ đây, lời của Douglas chẳng thể nào lọt nổi tai Vict nữa. Hơi thở hắn mỗi lúc trôi qua lại càng gấp gáp.
Cạch.
Cạch.
Cạch.
Tiếng kim đồng hồ ngày một rõ, chuyển động như chiếc búa gõ từng nhịp vào sọ, gợi cho hắn nhớ lại về kết cục của ngày hôm ấy. Cái ngày mà hắn không thể giải được câu đố cờ vua đó...
"Đĩ chó này... Tao còn phải cho mày ăn bao nhiêu đòn nữa thì mày mới giải được đây?!"
Vẫn trên chiếc bàn với những quân cờ gỗ in đầy dấu máu ấy, đứa nhỏ trong Vict chẳng biết làm gì ngoài quỳ xuống dập đầu xin con quỷ kia tha mạng.
"Con xin lỗi! Xin ngài tha cho con!"
"Tao chỉ có duy nhất một đứa con trai! Vậy mà nó không những xấu xí, lại ngu dốt, hèn kém, bần tiện!"
Kétttt
Đứa nhỏ bỗng nghe thấy tiếng nghế đánh xuống sàn nhà, và thoáng thấy bóng cha nó đang lục tìm cây thước roi mây.
"Vài ngày nữa là diễn ra giải cờ vua rồi! Nếu như mày không làm được thì đi chết đi!"
Đứa nhỏ ngày ấy không biết mình sẽ còn phải chết thêm bao lần nữa, sẽ phải sống trong tủi nhục và sợ hãi đến bao giờ nữa.
Chính bản thân nó cũng chưa từng dám mộng tưởng rằng một ngày nào đó mình có thể thoát khỏi tình cảnh này.
Khi ấy, không biết nó lấy đâu ra dũng khí, chồm người lên dùng đôi tay đầy sứt sẹo ôm lấy bàn chân con quỷ đó.
"Con xin ngài! Ngài tha cho con đi ạ." Đứa nhỏ chỉ dám mếu máo cầu xin như người ăn mày cầu dưới chân Đấng Tối Cao. Mắt của nó đã cạn khô vì hai hôm không bỏ được giọt nước nào vào miệng, nhưng máu thì vẫn túa ra dính nhớp lên đôi giày da màu nâu bóng loáng."Đã... vài ngày con không được ăn uống... nên suy nghĩ mới không thông ạ!"
"Mày đói đến thế à?"
Trong cơn đói cồn cào muốn nuốt chửng cả dạ dày, đứa nhỏ vô tình thốt ra một câu khiến nó sẽ phải hối hận đến cuối đời. Và nó biết, chỉ với câu nói này, nó sẽ phải trả giá bằng cả mạng sống.
Đứa nhỏ tuyệt vọng ngẩng đầu lên. Cha dùng bàn tay to lớn lập tức túm cổ áo nó xách lên và vốc lấy một nắm cờ.
Thứ duy nhất đứa nhỏ ngày ấy có thể nhìn thấy trên khuôn mặt cha chính là đôi mắt đỏ như quỷ dữ khoan sâu vào linh hồn non nớt của nó.
"Ăn đi."
Ngày hôm đó, Vict đã xuống thêm một tầng địa ngục.
Chỉ sau vài nước, Mã trắng e1 đã ghim chặt Tượng đen e7, và ngay sau lưng Tượng chính là Vua đen. Để tháo ghim cho lính của mình, Vua đen đành phải rời xuống d7.
Vậy nhưng đó lại là một nước đi sai lầm nữa.
Cách chơi cờ của Doughlas nếu không phải cố tình thì thật sự non tay giống như một tân thủ vậy.
Ngay lập tức, trắng thí Mã lên b5, vào ngay tầm ngắm của Tốt đen a6. Nếu như Douglas tham lam mà ăn Mã trắng b5 thì kiểu gì Vua đen của gã cũng bị Tượng trắng f1 chiếu hết cho coi. Vậy nên gã mới đành nhảy Mã đen lên e4 chặn cột mở e lại, ngăn sự kiểm soát của Xe trắng.
"Với lại cha cậu cũng rửa tay gác kiếm từ lâu rồi, tham gia vào việc kinh doanh của cậu cũng không phải phép nhỉ."
Sau trận chiến ác liệt và một loạt những nước đổi quân, cả hai phe đều đồng thời mất đi một Mã và một Xe.
Lúc này, lực lượng chủ lực của hai quân đã bằng nhau, với mỗi bên một Vua, ba quân chủ lực Xe - Mã - Tượng, và năm con tốt. Thế nhưng phe trắng vẫn chiếm ưu thế và các vị trí quan trọng hơn bao giờ hết
"Anh thấy cha tôi là người thế nào?"
Nghe đến câu hỏi này, Douglas biết Vict đang thăm dò mình, nhưng không phải với tư cách là một địch thủ, mà giống như một bằng hữu.
"Nói sao nhỉ... Nếu để miêu tả ông ấy bằng hai từ thì tôi sẽ nói là "bảo thủ"." Douglas đẩy Vua đen lên c8 tấn công Mã trắng ở b7, định mở đường cho Xe lên kết liễu Tốt trắng a5.
"Tại sao anh lại cho rằng là như vậy?" Vict chỉ tập trung cao độ vào bàn cờ, nhảy Mã d6 chiếu Vua đen.
"Nếu như không nói về nhân cách, bản thân một người đi theo tôn giáo nào đó cũng được coi là bảo thủ rồi, chưa nói đến người đứng đầu một tôn giáo lớn như ngài Matthew Kovski." Douglas đẩy Tượng triệt tiêu Mã trắng d6. "À, tôi không có ý xúc phạm gì đâu nhé, đây chỉ là góc nhìn của một người vô thần thôi."
"Không sao, anh cứ thoải mái."
"Tôi nghe trước đây ngài Matthew cũng là thương nhân từ tay trắng đi lên. Ở thời của ngài ấy, đó cũng đã được coi là một thành tựu to lớn rồi. Cũng vì được nhiều kẻ tôn vinh kính nể, những người như vậy thường coi chặng đường của mình giống như một tác phẩm kì công, nên mới tự đóng suy nghĩ của mình vào một cái khuôn." Thay vì đánh tiếp, Douglas lại mân mê mấy con cờ trắng đã bị nuốt, suy tính nước tiếp theo. "Và rồi mặc sức nhào nặn những kẻ mềm yếu theo cái khuôn đó."
Cả hai bên liên tục đánh cờ và bấm đồng hồ, như thể các nước đi đã hiện ra ngay trước mắt họ, thậm chí chẳng cần phải suy nghĩ, cho đến khi ván cờ đã vào tàn cuộc.
"Anh biết búp bê Matryoshka không anh Douglas?" Vict đẩy Xe ăn Tốt đen h7, mở đường cho Tốt trắng h6 tiến lên phong Hậu.
"Có phải nó là một loại búp bê rỗng ruột, bên trong sẽ có những con nhỏ hơn không?"
"Đúng vậy. Đó là cái khuôn mà cha tôi, Matthew Kovski đã dùng để nặn những kẻ mềm yếu mà anh nói đó."
Vict giãi bày, thế nhưng vẻ mặt của hắn vẫn trầm tĩnh trái ngược hoàn toàn với sóng gió cuộn trào bên trong tâm trí.
"Khi anh nhìn vào một con búp bê Matryoska sẽ thấy lớp vỏ được vẽ bên ngoài là đẹp và hoàn thiện nhất. Nhưng khi anh càng mở ra, độ chi tiết của nó sẽ càng giảm dần, và ngày một nhỏ dần. Con búp bê cuối cùng, một mẩu gỗ không còn có thể mở ra được nữa, mới chính là hình dạng thật. Nhỏ bé, xấu xí và nguệch ngoạc, vậy nên người ta mới đóng thêm những cái khung ở bên ngoài cho nó. Theo thời gian, qua bao lần đục, cắt, nạo, tẩy xóa, lớp vỏ ngụy trang ấy mới dần được hoàn thiện."
"Đúng là chỉ với sức của một con Matryoshka chẳng thể nào tự mình thoát khỏi hàng chục lớp vỏ như thế nhỉ?" Ở một bên của bàn cờ, đường phong cấp của Tốt trắng đã được rộng mở. Vậy nhưng Douglas chẳng có bất cứ quân nào để ngăn cản cả. "Nhưng điều ấy cũng không có nghĩa là nó sẽ mãi mãi mắc kẹt ở trong đó."
Lúc này, Vict lại thí Xe và đẩy Tốt trắng lên hàng cuối cùng để phong cấp trở thành Hậu trắng mới.
"Chỉ cần Vua trắng muốn thì tôi có thể phong bao nhiêu Hậu cũng được, anh Douglas ạ. Miễn là duy trì được trật tự của bàn cờ."
Sau cuộc rượt đuổi giữa Hậu trắng và Vua đen, đường phong cấp của Tốt trắng còn lại phía bên kia bàn cờ cũng đã rộng mở. Chẳng còn con đường nào cho Vua đen chạy trốn nữa là chiến thắng.
Kết cục ngay từ đầu đã được định sẵn là như vậy.
Tốt trắng phong cấp thành Hậu thứ hai. Đôi Hậu trắng dồn Vua đen vào nước đường cùng và chiếu hết.
"Vậy anh Douglas," Vict đưa bàn tay đầy sẹo ra bắt lấy tay gã Tổng giám đốc. "Hẹn gặp anh vào sáng ngày kìa, ở văn phòng của tôi nhé."


2 Bình luận