Volume 01: Dark Elf và những món nợ của quá khứ
Chương 02: Con tàu từ hầm ngục
0 Bình luận - Độ dài: 2,130 từ - Cập nhật:
Raizen cau mày, đôi mắt hắn nhanh chóng quét về hướng phát ra âm thanh. Một cảm giác khó chịu len lỏi trong lòng hắn, một linh cảm xấu không rõ nguyên do.
"Cái đéo gì vậy?" Một tên côn đồ lên tiếng trước, giọng hắn lộ rõ vẻ bồn chồn. "Giờ này thì làm gì có thuyền nào cập bến?"
Không ai trả lời. Nhưng cũng chẳng ai còn tâm trí để tiếp tục vụ ẩu đả dở dang. Những bước chân dần rời khỏi con hẻm chật hẹp, tiến về phía bến cảng. Bầu trời hoàng hôn dần hiện ra, nhuốm cả mặt biển thành một sắc đỏ u ám. Trong ánh chiều tàn, một con tàu lớn vừa cập bến, thân gỗ sũng nước, vẫn còn rỉ xuống những giọt nước mặn từ đại dương.
Chỉ cần nhìn qua cũng thấy con tàu này không bình thường. Những cánh buồm tả tơi, rách bươm như vừa bị thứ gì đó cào xé. Toàn bộ mạn tàu phủ đầy bùn, rong rêu và một thứ chất nhầy lạ lẫm, bám dính từng mảng, như thể con tàu này vừa ngoi lên từ một vũng lầy nào đó dưới đáy biển. Gió biển thổi qua, mang theo mùi hăng nồng của gỗ mục, hòa lẫn với một thứ gì đó khác—một mùi hôi tanh, ngột ngạt, khiến Raizen vô thức nheo mắt.
Dân cảng đã tụ tập xung quanh, xì xào bàn tán. Có kẻ tò mò, có kẻ cẩn trọng, nhưng hầu hết đều bị thu hút bởi đống hòm gỗ mà lũ thủy thủ cùng lũ mạo hiểm giả đang khuân xuống từ tàu.
Tiếng lách cách vang lên khi một trong những chiếc hòm được mở ra. Và rồi, tất cả như chết lặng. Ánh hoàng hôn phản chiếu lên những đồng vàng, trang sức, đá quý - mọi thứ sáng lấp lánh, lóa mắt đến mức không ai có thể rời đi.
"Coi kìa! Kho báu thật sự!" Một tên côn đồ huých vai Raizen, giọng hắn đầy phấn khích.
Nhưng Raizen không đáp. Hắn chỉ đứng đó, khoanh tay, ánh mắt vẫn dán chặt vào con tàu. Có gì đó không đúng.
Lũ thủy thủ và những mạo hiểm giả tiếp tục khuân hòm. Nhưng ngay khi những chiếc hòm cuối cùng được dỡ xuống, không khí trên tàu bỗng thay đổi hoàn toàn.
Những người khuân vác đột nhiên khựng lại. Sự háo hức khi nãy biến mất, thay vào đó là một bầu không khí căng thẳng đến nghẹt thở. Một gã thủy thủ tay run rẩy nắm lấy mép vải bạt che phủ hàng hóa cuối cùng.
Hắn chậm rãi kéo nó xuống. Dưới lớp vải ấy… Là xác người. Hàng chục cái xác, xếp chồng lên nhau, méo mó, dị dạng. Có kẻ bị xé toạc làm đôi, nội tạng lòi ra ngoài một cách kinh tởm. Có kẻ mất sạch thịt da, chỉ còn trơ lại bộ xương trắng hếu, rệu rã như bị ăn mòn bởi một thứ gì đó. Máu - không, những vệt đen đặc sệt, thứ từng là máu, đã khô từ lâu, bám chặt trên sàn tàu, loang lổ như vết dầu loang.
Một số xác chết vẫn còn nắm chặt vũ khí, nhưng đôi mắt họ mở trừng trừng, trống rỗng và vô hồn. Họ đã chết, nhưng không phải chết bình thường. Họ chết trong khiếp hãi.
Cả bến cảng lặng đi. Không ai nói gì. Không ai dám thở mạnh. Chỉ có tiếng sóng vỗ nhè nhẹ vào mạn tàu, và mùi tử khí nồng nặc len vào trong làn gió biển.
Raizen siết chặt nắm tay. Hắn không còn là một mạo hiểm giả, nhưng hắn đã thấy quá nhiều cảnh này để mà tỏ ra ngạc nhiên. Đó là một đội mạo hiểm giả trở về từ một hầm ngục vừa phát hiện ngoài biển Neridian - mang theo kho báu, và mang theo cả tử thần. Hắn lặng lẽ lùi một bước.
"Raizen," một tên côn đồ thì thầm, giọng run rẩy. "Tụi nó chết kiểu gì vậy?"
Raizen không đáp. Nhưng có một thứ vẫn khiến hắn bất an. Hắn liếc qua những kẻ sống sót trên tàu. Không ai trong số họ tỏ ra vui mừng vì kho báu mà họ vừa mang về. Trái lại, họ trông như những cái xác biết đi - hốc hác, kiệt quệ, ánh mắt trống rỗng. Một gã thủy thủ đứng lặng, bàn tay bấu chặt lấy bả vai mình, lẩm bẩm những câu gì đó nghe không rõ.
Rồi đột ngột—
"AAAHHHH!!"
Một tiếng gào xé toạc bầu không khí. Một người đàn ông, một trong số những mạo hiểm giả còn sống, đột nhiên ôm lấy cổ họng mình, lảo đảo vài bước trước khi khuỵu xuống. Hắn giãy giụa, hai tay cào xé vào da thịt, móng tay cắm sâu đến bật máu, như thể đang cố moi ra thứ gì đó bên trong.
Máu trào ra từ miệng hắn, đỏ sẫm, rồi chuyển dần thành một màu đen kịt, đặc quánh. Cả bến cảng đứng chết lặng, kinh hãi chứng kiến cơ thể hắn co rúm lại, run lên từng đợt, trước khi bất ngờ cứng đờ.
Một dòng nước đen từ từ rỉ ra từ khóe miệng. Đôi mắt hắn trợn trừng, trắng dã, như thể đang nhìn thấy thứ gì đó kinh hoàng mà không ai khác có thể thấy. Rồi hắn ngã vật xuống. Chết. Không ai lên tiếng. Không ai nhúc nhích.
Raizen siết chặt hàm. Hắn biết rõ. Đây không phải là kho báu. Đây là lời nguyền. Tuy nhưng, hắn không quan tâm đến những rắc rối vốn chả liên quan đến mình, cũng chẳng muốn dính dáng đến bất kỳ ai trong mớ hỗn loạn này.
“Về thôi. Không nên ở lại đây quá lâu.” Raizen quay lưng, bàn tay vừa đặt lên vai một tên côn đồ, bỗng–
Từ phía xa của đường vào cảng, tiếng bước chân gấp gáp, dồn nén vang lên. Một bóng người nhỏ nhắn lao ra từ con phố phía trên bến cảng, chạy như thể sinh mạng cô đang phụ thuộc vào nó.
Đó là Meredith. Cô ta gần như lao đầu xuống bến cảng, mái tóc đỏ cam rối bời hất tung ra sau, hơi thở gấp gáp, gương mặt tái nhợt vì đã chạy quá nhanh. Chiếc váy cô mặc lấm lem dính đầy bụi và nước, có lẽ vì đã rời khỏi quán trọ mà không buồn để ý đến bất cứ thứ gì khác ngoài việc chạy tới đây.
Raizen không mấy ngạc nhiên khi thấy Meredith xuất hiện. Cái tên mà cô ta sắp gọi chắc chắn đã lơ lửng trên môi ngay từ khi con tàu đó lọt vào đôi mắt mệt nhoài của nàng chủ trọ.
Và đúng như hắn đoán, Meredith gần như lao vào đám mạo hiểm giả, đôi mắt hoảng loạn bấu víu vào từng khuôn mặt kiệt quệ, trước khi chộp lấy cánh tay một trong số họ.
“Anh Arcadith đâu?!” Câu hỏi đó rơi vào không gian như một nhát dao chém xuống mặt biển phẳng lặng. Người phụ nữ bị Meredith bám lấy cứng đờ trong chốc lát. Ả ta mở miệng, lẩm bẩm một hồi nhưng chẳng thốt ra được lời nào tử tế nào.
Sự im lặng đó kéo dài. Không ai trong số những kẻ trở về đáp lại cô gái đang tuyệt vọng trước mặt. Meredith liếc nhìn từng người, sự hoang mang dần hiện lên rõ hơn trong cặp đồng tử đỏ.
Khi nghe thấy cái tên Acardith, vài kẻ quay đi. Một kẻ khác siết chặt băng quấn trên cánh tay, như thể bỗng nhiên nó trở thành thứ đáng quan tâm hơn. Có kẻ cúi đầu, nhìn xuống đôi ủng dính đầy nước biển của hắn ta, cắn chặt môi đến mức tưởng như sắp bật máu.
Raizen không cần họ phải nói ra. Hắn đã biết câu trả lời. Và rõ ràng, Meredith cũng biết. Hơi thở cô gái bỗng trở nên dồn dập hơn. Cô lắc đầu, bàn tay siết chặt hơn trên tay áo người đàn ông đang cứng người trước mặt.
“Không… không thể nào.” Giọng cô khô khốc, như thể cổ họng bị thứ gì đó chặn lại. “Các người có nhầm không? Anh ta mạnh lắm! Chắc chắn không thể—”
Tên mạo hiểm giả mà cô bám lấy nuốt khan. Hắn ta không nhìn cô, chỉ khẽ lắc đầu. Miệng lẩm bẩm câu “Tôi xin lỗi” chẳng thành tiếng nhưng đủ làm cho mọi sức lực từ cô gái trẻ tự rời bỏ khỏi đôi tay.
Meredith buông hắn ra. Đôi mắt cô mở to, trống rỗng. Đôi môi cô run run như muốn nói gì đó, nhưng chẳng có từ nào được thốt ra. Rồi đột nhiên, Meredith quay người, lao về phía con tàu.
“Meredith.” Giọng Raizen lạnh tanh. Hắn không hề nâng giọng, nhưng rõ ràng đó không phải một tiếng gọi, mà là một mệnh lệnh.
Cô không dừng lại. Cô ta không nghe thấy, hoặc không muốn nghe. Cô tiếp tục chạy, lách qua đám đông đang bàn tán xôn xao, hướng thẳng đến chỗ những chiếc hòm gỗ chất đầy trên bến cảng.
Raizen nheo mắt. Hắn không định can thiệp. Nhưng cái cách đám mạo hiểm giả kia im lặng khiến hắn thấy khó chịu. Đó không phải sự im lặng của kẻ không muốn nói. Mà là sự im lặng của những kẻ không dám nói. Và đó luôn là loại im lặng khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ nhất.
Gần đến phía con tàu, Meredith bị cản lại bởi một phụ nữ tộc Black Orc với thân hình eo óp, tồi tàn cùng nước da đen chi chít vết thương.
“Trên đây chẳng còn gì đâu.”
Ả ta vừa cầm cánh tay phải đã đứt lìa của mình, vừa liếc nhìn Meredith bằng một cách khó đoán, rồi hất cằm về phía bãi chất xác trên bến cảng.
“Kiếm hắn đi.“
“Nếu còn may, có lẽ xác hắn vẫn nguyên vẹn.”
Meredith đông cứng. Không ai kéo cô lại, không ai cố ngăn cô, cũng chẳng ai tỏ vẻ thương hại. Họ chỉ đứng đó, im lặng, tránh né ánh mắt của cô, như thể sợ rằng nếu nhìn lâu hơn, họ sẽ bị cuốn vào nỗi tuyệt vọng của cô.
“Không, không thể nào.” Meredith nuốt khan, ép mình phải thở.
“Arcadith… chắc chắn không thể nằm trong đống xác đó.” Cô lảo đảo bước tới, đôi chân gần như không còn cảm giác.
Mùi tử khí ập vào mũi ngay khi cô đến gần, thứ mùi tanh nồng pha trộn giữa muối biển, máu khô, và cả một thứ gì đó thối rữa đến mức ám vào không khí. Cô suýt nôn ra, bàn tay vô thức bịt chặt miệng để ngăn cơn buồn nôn dâng lên.
Nhưng cô không dừng lại. Từng bước, từng bước một, cô cúi xuống, lật mở từng tấm vải bạt che phủ những thân xác méo mó.
Khuôn mặt đầu tiên. Đó không phải Arcadith. Một gã đàn ông trung niên, mắt trợn trừng, khuôn miệng há hốc như vẫn còn đang gào thét trước khi chết.
Khuôn mặt thứ hai. Một người phụ nữ. Khuôn mặt cô ta đã biến dạng đến mức khó nhận ra, một nửa bị xé nát bởi thứ gì đó không phải vũ khí con người.
Thứ ba. Không phải anh ấy. Thứ tư. Không phải anh ấy. Không phải anh ấy. Không phải anh ấy. Không phải anh ấy!
Meredith siết chặt hai bàn tay đến mức móng tay ghim vào da, đến mức máu rỉ ra mà cô chẳng còn cảm nhận được cơn đau. Cô tiếp tục lật. Tiếp tục nhìn. Tiếp tục tuyệt vọng.
Nhưng… Anh ấy không có ở đây. Arcadith không có ở đây. Giữa cái nắng chiều đỏ rực, oi bức, cùng tiếng ruồi nhặng vo ve bên xác chết, cô dừng lại, quỳ sụp xuống giữa bãi tử thi, đôi mắt vô hồn nhìn trừng trừng vào khoảng không.
Cô nên cảm thấy nhẹ nhõm, đúng không? Nếu anh ta không ở đây, có nghĩa là còn sống. Nếu Arcadith không ở đây, có nghĩa là vẫn còn hy vọng.
Nhưng… tại sao… Tại sao thứ cô cảm nhận được lại là một nỗi kinh hoàng vô tận?
Bởi vì không có xác không có nghĩa là còn sống. Có những thứ còn tồi tệ hơn cả cái chết. Và cô đã thấy nỗi sợ hãi trong ánh mắt những kẻ sống sót.


0 Bình luận