Tập Mở đầu: Bất Ngờ Xuyên Qua (Đang trong giai đoạn làm lại)
Chương 05: Bắt đầu tìm hiểu về thế giới trong câu chuyện
0 Bình luận - Độ dài: 5,005 từ - Cập nhật:
Melantha nâng bát súp, hớp một ngụm lớn. Nước súp sánh mịn, đậm đà, hòa quyện vị ngọt tự nhiên của ngô và nấm hương giòn tan, thịt gà chín mềm tan trong miệng. Hạt tiêu xay rắc khéo léo điểm xuyết, dậy lên mùi thơm quyến rũ, khiến cô khó lòng dừng lại.
“Caius, thật lòng đấy, cậu có thể thành đầu bếp hàng đầu luôn đó.” Melantha buột miệng, mắt sáng lên.
Caius múc một thìa súp, gật nhẹ gần như không có, rồi chậm rãi thưởng thức món ăn do chính tay mình làm, khóe môi khẽ cong.
Xong món khai vị, Melantha chuyển sang bữa chính. Cơm trắng dẻo thơm nằm gọn bên bát canh rau củ hầm xương, nước canh trong veo, ngọt thanh từ củ cải và cà rốt, thịt xương mềm rụng. Hương vị nhẹ nhàng, mát lành đã xua tan cái nóng đầu hè.
Cô nhướn mày, ngạc nhiên trước sự tinh tế của hương vị, điều này khác xa những câu chuyện về ẩm thực nhạt nhẽo ở dị giới mà cô từng đọc. Dù vừa ăn một bữa trước khi xuyên không đến đây, dạ dày của cô vẫn háo hức chào đón bữa ăn này, như thể chưa bao giờ biết no. Chắc đây là do sự khác biệt về linh hồn và thể xác. Cô chắc mẩm như vậy trong lòng.
Bữa trưa trôi qua trong tĩnh lặng, chỉ có tiếng bát đĩa lạch cạch va nhau. Cả nhóm đều nhất trí tôn trọng luật bất thành văn: ăn không nói. Khi bữa ăn kết thúc, mọi người bắt tay dọn dẹp. Caius và Dorian lau bàn, sắp xếp vật dụng, trong khi Melantha và Leysa vào bếp rửa bát.
Hai cô gái phân công nhanh gọn. Leysa cẩn thận cọ bát với dầu, đưa từng cái cho Melantha tráng sạch, xếp vào rổ. Tay họ đều thoăn thoắt, nhưng không khí giữa họ lặng như tờ, cả hai đều đang chờ một điều gì đó phá vỡ sự im ắng.
Rồi, khi Leysa đưa một chiếc bát, Melantha hít một hơi, quyết định lên tiếng:
“Leysa, chuyện các em bị hạt giống của Ma Pháp Hoàng Triều xúi giục giết người Therondia… có thật không?”
Leysa khựng lại, tay ngừng giữa không trung, nước nhỏ tí tách từ chiếc bát. Cô chậm rãi gật đầu, giọng trầm đi:
“Đúng vậy.” Câu trả lời ngắn, nhưng không phải khép cửa hoàn toàn. Melantha nhận thấy một tia trực giác từ Malion mách bảo rằng Leysa sẵn lòng nói tiếp, không chút khó chịu, sự im lặng này chỉ là chờ cô hỏi thêm.
Leysa tiếp tục cọ rửa bát, động tác đều đặn, không ngắt quãng. Melantha cũng chẳng chậm chạp, nhận những chiếc bát đầy bọt xà phòng, tráng sạch dưới vòi nước, nhưng lòng cô trĩu nặng. Cô hít một hơi, giọng êm ái chứa đầy thắc mắc:
“Chị nghe Caius nói, các em bị học viện chèn ép đủ điều. Dù bị đối xử bất công như thế, các em vẫn chống lại lời xúi giục giết người Therondia sao?”
Leysa thả chiếc bát cuối cùng vào chậu, đứng thẳng, mắt nhìn những vòng nước lăn tăn. Giọng cô trầm lắng như vọng từ đáy lòng:
“Chúng tôi không muốn thành những con rối vô hồn, chỉ biết cúi đầu nghe lệnh. Tàn sát người Therondia… chẳng có ý nghĩa gì.”
Melantha sững người. Bị cô lập, sỉ nhục, tước đoạt mọi quyền lợi, vậy mà những đứa trẻ này không vin vào đó để gieo rắc hỗn loạn. Họ đã chọn đấu tranh, giữ lấy lý tưởng, dù Therondia chẳng dang tay cho họ cơ hội sống tử tế nào sao? Cô đứng ngây bên chậu rửa, chiếc bát sứ trượt khỏi tay, ngâm dưới nước, cô hoàn toàn quên việc xếp chúng vào rổ.
Leysa quay lại, tựa lưng vào bồn rửa, hai tay chống phía sau, tạo dáng vẻ vững vàng. Giọng cô trầm thấp, như kéo cả hai về những ngày đau buồn khi xưa:
“Ban đầu, chúng tôi cũng chẳng nghĩ được thế. Tức giận và căm thù, chúng tôi từng ngập trong đó. Chúng tôi là hiện thân của thứ ma pháp khiến họ khổ sở, là hậu duệ của những kẻ từng phục tùng vương tộc Berenices, chà đạp họ. Vậy nên, chúng tôi phải cam chịu một đời không danh không phận, không tương lai sao?”
Cô ngừng lời, ánh mắt lơ đãng hướng lên khoảng không giữa tủ bát và trần nhà, nơi tia nắng mỏng lọt qua khe gỗ, rải xuống ánh sáng lấp lánh. Melantha quên chiếc bát trong chậu, mắt dán vào Leysa - cô gái tóc đen, mắt xanh lá, đang chìm vào ký ức.
“Chúng tôi là trẻ mồ côi, con cháu người Esgaroth, mang hạt giống ma pháp bị nguyền rủa, là một đám vô nhân đạo.” Leysa tiếp tục, giọng đượm buồn. “Bị đàn áp, bị đẩy ra lề xã hội, bị gắn mác ‘phản đồ’, chúng tôi chẳng có quyền sống như công dân. Chúng tôi từng lẩn trốn trong bóng tối, bị đối xử như tội phạm, còn chẳng có cơ hội để biện minh.”
Leysa nói, mắt như nhìn vào những ký ức sắc nét thời ấy. Trong đầu Melantha, hình ảnh đó hiện lên rõ ràng: những kẻ thắng trận dồn ép lũ trẻ mồ côi không biết cha mẹ mình, đẩy họ vào góc tối xã hội. Khu Vô Danh - đúng như tên gọi, nơi luật lệ chỉ là hư danh, chỉ có bạo lực và hỗn loạn ngự trị - chính là vết sẹo của sự bất công ấy.
Trong khu Vô Danh, các băng nhóm lớn nhỏ tranh giành tài nguyên và lãnh địa, còn những kẻ yếu thế chỉ có hai lựa chọn: trốn chạy hoặc bị nghiền nát dưới gót giày của những kẻ tàn bạo. Người dân nơi đây hiếm ai dám bước ra ngoài, bởi ngoài kia, họ là con mồi - bị săn lùng, bắt bớ, hoặc tệ hơn, bị sát hại bởi các lực lượng Therondia, những kẻ vẫn xem họ là tàn dư của kẻ thù cần tiêu diệt.
Dù Hội đồng Vương quốc từng hứa hẹn hòa bình và công lý, ba mươi năm đã trôi qua, cư dân khu Vô Danh vẫn bị mắc kẹt ở bên kia lằn ranh xã hội. Các thế hệ lớn lên ở nơi đây bị tước đoạt tự do, trưởng thành giữa căm thù, giam mình trong vòng xoáy khinh miệt và tuyệt vọng. Khu Vô Danh là vết sẹo của Therondia - một xã hội xây trên chiến thắng, nhưng không thể hàn gắn những rạn nứt từ quá khứ.
Melantha nghe xong, lòng trĩu nặng, như có tảng đá vô hình đè lên ngực. Cô muốn nói gì đó để xua đi không khí u ám, nhưng lời cứ nghẹn lại nơi cổ họng. Nhìn xuống, cô giật mình nhận ra tay mình vẫn đang cầm bùi nhùi rửa bát, bồn nước còn vài chiếc bát chưa tráng. Cô cúi xuống, lặng lẽ nhặt từng chiếc bát, tráng sạch, úp lên chồng bát trong rổ. Đôi mắt cô thoáng buồn, sự im lặng giữa hai người chỉ khiến câu chuyện của Leysa thêm nặng nề.
Leysa lặng thinh, như đang vật lộn thoát khỏi ký ức ám ảnh. Ánh mắt xanh lá trong trẻo của cô chuyển sang Melantha, dừng lại nơi chàng thiếu niên tóc xanh dương đứng đực ra đó. Đôi mắt cô sắc bén và sâu thẳm, chứa đựng cả dòng chảy thời gian.
“Nhưng mọi thứ đã khác.” Leysa cất giọng nhẹ nhõm, pha chút biết ơn. “Mười một năm trước, khi người đàn ông đó đặt chân đến khu Vô Danh. Gã được bọn tôi tôn kính gọi là Thầy Kurayami.”
Đúng lúc Melantha định hỏi rõ hơn về Thầy Kurayami - người mà cô nghi ngờ có thể cũng là một người xuyên sách giống cô - thì Dorian bước từ phòng khách vào, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
"Xong chưa? Chúng ta sẽ bàn tiếp về những việc cần làm."
Giọng Dorian cộc lốc, kèm theo một cái hất cằm ra hiệu. Leysa không có ý kiến gì, chỉ lặng lẽ đứng thẳng dậy, rời khỏi tư thế dựa vào bồn rửa, bước chậm rãi về phía Dorian.
Melantha hít một hơi sâu, xốc lại tinh thần. Dù còn nhiều điều cần hỏi, nhưng giờ không phải lúc. Cô tự nhủ rằng điều quan trọng nhất hiện tại là tập trung vào trận thách đấu tuần sau. Đã xác định được mục tiêu trước mắt, cô quay người, định bước đi thì đột nhiên cảm giác căng trướng ở bụng khiến toàn thân cứng đờ. Đôi mắt cô mở to kinh hãi, đứng chết trân tại chỗ.
Mặc dù đã cố gắng thích nghi với cơ thể mới, nhưng cơn áp lực trong bụng mỗi lúc một rõ rệt hơn, và Melantha biết mình không thể trì hoãn thêm nữa. Ý nghĩ về việc phải làm điều đó trong cơ thể hiện tại khiến cô đỏ bừng mặt, tràn ngập sự bối rối và ngượng ngùng.
Làm sao mà mình, một cô gái, lại có thể... trong cơ thể này? Cô lúng túng nhìn xuống chính mình, cảm giác bất lực và khó chịu dâng lên. Đây không phải là cơ thể mà cô đã quen thuộc nên mọi thứ đều sai. Hoàn toàn sai!
Sao lại là lúc này chứ? Melantha than thở trong lòng, cảm giác khẩn cấp ngày càng trở nên rõ ràng. Cô rơi vào trạng thái rối loạn cảm xúc: hoang mang, bối rối và xấu hổ cùng lúc.
Dorian và Leysa đã bước ra đến cửa, nhưng nhận thấy Melantha đứng sững lại một chỗ quá lâu, cả hai đều quay đầu nhìn cô. Dorian nhíu mày hỏi, giọng pha chút nghi ngờ.
"Chị làm sao thế?"
Melantha cảm thấy mồ hôi bắt đầu túa ra trên tay, không biết phải trả lời ra sao. Cô cắn môi, cố gắng nặn ra từng chữ, nhưng khuôn mặt lại đỏ bừng vì ngượng ngùng.
"Tôi... Tôi cần... đi vệ sinh... nhẹ..." Những từ ngượng nghịu bật ra, khiến Melantha càng thêm khổ sở.
Nghe câu trả lời của Melantha, mặt Dorian tối sầm lại, nhất thời cậu không biết phải phản ứng ra sao. Trong khi đó, Leysa chỉ nhìn Melantha trong giây lát, rồi quay sang Dorian, người đang đứng ngơ ra bên cạnh. Không nói lời nào, Leysa khẽ vỗ vai Dorian, vừa động viên vừa trao lại toàn bộ trách nhiệm cho cậu. Sau đó, cô bình thản bước qua hành lang nhỏ hẹp, tiến về phòng khách mà không một lần quay đầu nhìn lại.
Dorian nhận ra mình bị đẩy vào tình huống này thì chỉ có thể bất lực thở dài. Cậu giơ tay chỉ về phía hành lang nhỏ gần cửa bếp, nơi dẫn ra nhà tắm ở phía sau.
"Đi! Tôi sẽ giúp chị!"
Trong khoảnh khắc đó, Dorian cảm thấy như mười bảy năm kinh nghiệm sống ngắn ngủi của mình đang bị vắt kiệt để tìm cách xử lý tình huống này. Sau khi dứt lời, cậu quay người đi trước, còn Melantha, dù cảm thấy xấu hổ vô cùng, cũng đành lặng lẽ đi theo sau.
Đi được vài bước, như chợt nhớ ra điều gì, không hề quay lại, Dorian vẫn tiếp tục bước qua đoạn đường nhỏ dẫn ra khu vực vệ sinh. Cậu trầm giọng nói, giọng điệu nghiêm túc pha thêm chút ngại ngùng.
"Đừng có căng thẳng hay suy nghĩ gì không cần thiết. Nếu không thả lỏng được thì không xong đâu."
Melantha nhíu mày, không hiểu rõ ý của Dorian, nhưng trước khi cô kịp hỏi lại, cậu lẩm bẩm thêm vài từ, khiến cô ngay lập tức đỏ mặt tía tai.
"Cương dương tự phát."
Câu nói bất ngờ của Dorian làm Melantha choáng váng, mặt cô đỏ bừng như lửa đốt. Cô vội vàng gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.
"Được, được, tôi sẽ cố gắng thả lỏng!"
Melantha cố nén cảm xúc, tự nhủ rằng cô không muốn trải qua hiện tượng đó thêm một lần nào nữa. Ý nghĩ về việc cơ thể này có thể lại “phản ứng tự nhiên” khi tinh thần cô lo lắng hoặc hồi hộp khiến cô hoang mang.
“Được rồi, phải giải quyết chuyện này thôi.” Melantha lẩm bẩm khi bước vào buồng vệ sinh. Bên ngoài, Dorian dựa lưng vào tường, nhắm mắt, khoanh tay trước ngực như không muốn can dự vào việc này.
Melantha từ từ kéo cạp quần xuống, để nó trượt xuống đùi. Giờ đây, cô bắt buộc phải đối diện với thứ khác biệt ấy… nhưng cô bỗng ngừng lại, bối rối nhìn nó.
“Phải làm sao với thứ này bây giờ?” Cô thở dài, tâm trí hỗn loạn. Cô thử ngồi rồi lại đứng, nhưng càng thử thì mọi thứ chỉ càng thêm rối rắm hơn.
Cuối cùng, không còn cách nào khác, Melantha quyết định cầu cứu Dorian - người mà cô biết chắc rằng, cậu ta không mong cô sẽ gọi tên mình lúc này.
“Dorian, giúp tôi với!” Cô đỏ mặt ngượng nghịu kêu lên.
Dorian nghe thấy tiếng gọi, khoé miệng giật nhẹ vài cái. Cố gắng giữ nét mặt bình thản, cậu hắng giọng mà không mở mắt hay di chuyển.
“Được rồi, nghe đây. Chị chỉ cần nhắm mắt lại và tưởng tượng như lúc vẫn là con gái. Nhưng khác là bây giờ chị đứng thẳng và nhắm chuẩn thôi. Đơn giản vậy đó.”
Melantha nhìn Dorian với ánh mắt ngơ ngác, biểu cảm mờ mịt cố gắng cụ thể hoá chỉ dẫn mơ hồ của cậu. Cô im lặng cúi đầu, thử áp dụng… nhưng kết quả không như mong đợi. Một tiếng “xịt” kỳ quặc phát ra từ nơi không nên phát ra, làm cô sững sờ.
Dorian ở phía ngoài, mắt vẫn nhắm chặt, cố gắng nín cười. “Tôi đã nói là phải nhắm chuẩn mà.”
Mặt Melantha lúc này đỏ bừng lên vì tức giận lẫn xấu hổ, cô ai oán đáp lại.
“Nhắm chuẩn? Ý… ý cậu là phải… dùng tay sao?”
Dorian đáp lại, giọng điệu khi này có phần mềm mỏng hơn, không còn lạnh lùng như trước.
“Chứ chị nghĩ sao? Đây là chuyện bình thường mà. Nếu không dùng tay, sẽ vung vẩy hết đấy. Cứ từ từ rồi chị sẽ quen thôi.”
Mặt Melantha cứng đờ. Cô đang phải tiếp thu những kiến thức mà cô thực sự không muốn biết chút nào.
Nhất định là phải dùng tay sao? Không muốn làm đâu! Cô khổ sở rên rỉ trong lòng. Trời ơi, sinh lý nam giới thật là phiền toái!
Đó cũng là lúc quý cô Magnestar của chúng ta nhận ra một điều rõ ràng là: cô phải học cách làm quen với cơ thể mới này… theo những cách khó đỡ nhất có thể!
Sau gần một phút vật lộn với tình huống ngượng ngùng đến đỏ mặt, Melantha và Dorian cuối cùng cũng quay trở lại phòng khách.
Leysa và Caius đã ngồi sẵn bên chiếc bàn thấp, trên bàn là các đồng xu xếp gọn gàng. Melantha chỉ kịp liếc qua và nhận thấy có sáu đồng xu màu nâu đồng, kích cỡ khác nhau nhưng không chênh lệch nhiều. Tiếp đến là sáu đồng xu màu bạc, và cuối cùng là hai đồng xu màu vàng. Cô nhanh chóng nhận ra những đồng xu màu nâu là orbs, đồng bạc là Lunis, và hai đồng xu vàng kia chắc chắn là Aurum.
Khi tất cả đã có mặt, Caius ra hiệu cho Melantha và Dorian ngồi xuống quanh bàn. Cậu bắt đầu giải thích.
"Chúng ta không có nhiều manh mối để xác định chính xác chuyện gì đang xảy ra với chị và Malion, vì vậy quá trình tìm hiểu có thể sẽ mất khá nhiều thời gian."
Caius ngừng lại chốc lát khi Melantha đã ngồi xuống ổn định, sau đó tiếp tục.
"Dù mục tiêu của chúng ta chỉ đến cuối tuần sau, nhưng tôi tin rằng chúng ta sẽ vượt qua được. Vậy nên, chị cần hiểu rõ một số kiến thức cơ bản về thế giới này. Không phải lúc nào chúng tôi cũng có thể ở bên cạnh để trông chừng chị."
Melantha khẽ gật đầu, nhưng trong lòng không khỏi ngạc nhiên trước sự tự tin của Caius. Cậu ta lấy đâu ra niềm tin rằng cô có thể sống sót qua trận đối đầu với một Kiếm Vương tương lai? Và cậu cũng cho rằng việc giải cứu Dafina khỏi căn cứ địch dễ dàng đến thế sao?
Thấy Melantha không phản đối, Caius chỉ vào những đồng xu trên bàn, bắt đầu từ những đồng màu nâu.
"Những đồng xu màu nâu này được làm từ đồng, gọi là orbs. Một orbs có thể mua được một ổ bánh mì nhạt làm từ bột mì công nghiệp, kích cỡ khoảng 15 cm."
Caius dừng lại, chỉ tay vào từng đồng orbs có kích thước tăng dần. Đồng nhỏ nhất có đường kính cỡ một đốt ngón tay, đồng lớn nhất cũng chỉ đến nửa đốt thứ hai.
"Có sáu mệnh giá của orbs, gồm 1 orbs, 2 orbs, 5 orbs, 10 orbs, 20 orbs và 50 orbs."
Caius vừa nói vừa giơ đồng 20 orbs lên cho Melantha quan sát. Đồng tiền có thiết kế tinh xảo, vẫn còn khá mới. Một mặt có số 20, xung quanh là hai bông lúa chéo nhau bao bọc con số, mặt kia khắc hình một ngôi sao sáu cánh, viền ngoài có vòng ký tự ma thuật chạy quanh.
Melantha thầm nghĩ. Vậy là 1 orbs tương đương với một chiếc bánh mì, tức cũng bằng 1 đô la rồi.
Cô quan sát thêm và nhận thấy sáu đồng orbs này chỉ khác nhau về kích thước và con số khắc trên một mặt, còn biểu tượng và ký hiệu đều giống hệt nhau.
Trong khi Caius đang tiếp tục giải thích về những đồng tiền, Dorian ngồi ở bên phải bàn, nhàn nhã đọc báo, còn Leysa thì thư thả nhâm nhi ly trà Senka làm từ hoa Du Linh ướp khô. Đây là loại trà khá đắt đỏ, chắc chắn đám Caius không thể mua nổi, vì vậy hộp trà này chính là món quà từ Hiệu trưởng. Ông ta đưa cho họ hôm qua, bày tỏ ý muốn tự mình giải quyết chuyện của Dafina với Hội Hắc Nguyệt.
Dĩ nhiên, Malion không đồng ý, nhưng cũng chẳng ngăn cản. Cậu chỉ nói rằng dù Hiệu trưởng có làm gì, cũng không thể thay đổi được cuộc quyết đấu sắp tới giữa cậu và Zagreus. Hơn nữa, Hội Hắc Nguyệt sẽ không bao giờ thương lượng vì lệnh bắt giữ Dafina đến từ Hội đồng Vương Quốc.
Hiệu trưởng chỉ có thể mỉm cười gượng gạo rồi rời đi, nhưng trước khi đi, ông vẫn để lại hai đồng 50 orbs như khoản chu cấp hàng tuần cho nhóm họ.
Caius lúc này chuyển sang giới thiệu những đồng xu màu bạc.
"Đây là Lunis. 1 Lunis bằng 100 orbs. Mệnh giá của chúng cũng tương tự như orbs." Caius nói ngắn gọn, sau đó đưa cho Melantha một đồng Lunis có trị giá 10 đồng.
Cô cẩn thận đón lấy đồng xu, cảm nhận sự mát lạnh và sức nặng của kim loại trong lòng bàn tay, khiến cô không khỏi kinh ngạc.
Trời đất quỷ thần ơi! 1000 đô đang nằm trong tay tôi này! Sao bọn nhóc này có nhiều tiền thế?
Dù bị sốc trước giá trị của những đồng xu, Melantha vẫn cố gắng quan sát kỹ lưỡng đồng Lunis trong tay. Con số 10 được khắc giữa vòng ô liu tinh tế, mặt sau là biểu tượng vầng trăng khuyết lớn với ba ngôi sao bốn cánh xung quanh. Ngoài ra còn có hai chấm tròn nhỏ bên cạnh vầng trăng, tạo nên hình ảnh một bầu trời đêm tĩnh lặng và thanh bình.
Và giống như những đồng orbs, đồng Lunis cũng được bao quanh bởi một vòng chữ ma thuật quanh biểu tượng chính. Melantha nhẹ nhàng đặt đồng 10 Lunis xuống, mắt khẽ dừng lại trên hai đồng Aurum vàng sáng rực rỡ, cảm giác rùng mình chạy dọc sống lưng. Cô run rẩy chỉ vào chúng.
"Vậy Aurum thì sao? Chúng có giá trị thế nào?"
Dù đã chuẩn bị tinh thần trước, Melantha vẫn không thể ngăn mình khỏi cảm giác chấn động trong lòng.
Caius liếc qua hai đồng vàng trên bàn, giọng bình thản như thường lệ.
"1 Aurum bằng 100 Lunis."
Melantha tròn mắt, không thể tin nổi vào tai mình. Trong đầu cô hiện lên hàng loạt suy nghĩ.
Làm sao có thể? Số tiền khổng lồ như thế lại gói gọn trong một đồng kim loại nhỏ bé như vậy sao?
Cô nhớ chắc rằng trong "Cosmotellurian" không hề có chi tiết nào nhắc đến hệ thống tiền tệ, ngoài cái tên và đặc điểm duy nhất là có thể trao đổi với ma pháp.
Melantha run run cầm đồng Aurum lên, biết rằng nó tương đương với 20.000 đô la. Bên cạnh đồng 2 Aurum này còn có một đồng 50 Aurum. Tính sơ qua thì trên bàn hiện có tổng cộng 52 Aurum, 88 Lunis, và 88 orbs, nghĩa là chỉ với mười bốn đồng kim loại nhỏ bé ấy đã tương đương với cả một gia tài trị giá 528.888 đô la.
Melantha không thể nào giấu nổi sự kinh ngạc trước con số khổng lồ ấy.
Cô cố gắng tìm hiểu điều gì khiến đồng kim loại, nặng không quá 50 gam, lại có thể chứa đựng một giá trị lớn đến vậy. Ở chính giữa đồng xu vẫn là con số 2, bình thường như bất kỳ đồng xu nào khác, nhưng bao quanh nó là một vòng nguyệt quế vàng rực. Mặt sau, cô thấy một biểu tượng mặt trời với tám tia sáng nhọn, đồng đều về kích thước và độ dài, tỏa ra từ trung tâm.
Không biết có phải do đồng tiền là vàng hay không, mà chính lúc này, Melantha chợt nhận ra một chi tiết mà cô đã bỏ qua. Những con chữ ma thuật bao quanh các biểu tượng trên đồng xu không hề giống nhau như cô đã nghĩ ban đầu. Thậm chí, chúng còn khác biệt rõ rệt. Cô vội vã lật tất cả mười bốn đồng xu lên để kiểm tra. Kết quả là, mỗi đồng xu mang một vòng tròn ma thuật riêng với các ký tự hoàn toàn khác nhau.
Vào khoảnh khắc đó, Melantha thẫn thờ nhận ra ý nghĩa thực sự đằng sau đặc tính "có thể dùng tiền để trao đổi ma thuật". Một đồng tiền không chỉ có giá trị dựa trên kim loại đúc nên nó, mà còn mang trong mình giá trị của loại ma pháp đặc biệt được khắc trên đó. Mỗi đồng xu, với những ký tự ma thuật riêng, là một phần của hệ thống ma pháp bí ẩn mà cô chưa từng biết tới.
Melantha quá ngạc nhiên đến mức không thể kìm nén suy nghĩ trong đầu, buột miệng hỏi:
"Vậy chẳng lẽ mười tám loại tiền xu này tương ứng với mười tám loại ma thuật và ma pháp khác nhau sao?"
Caius ngồi đối diện, thoáng chút ngạc nhiên vì Melantha đã nhanh chóng nhận ra sự thật đó. Cậu không nghĩ cô đang nói dối về việc đến từ một thế giới không có ma thuật, bởi rõ ràng ma lực của Malion đang tràn ra không kiểm soát được. Đó là dấu hiệu của linh hồn không thể điều khiển ma thuật.
Cậu gật đầu và tiếp tục giải thích cho người mới bước chân vào thế giới ma thuật này:
"Đúng vậy, mỗi đồng xu tương ứng với một loại ma thuật khác nhau. Ban đầu, khi nhà nước phát hành tiền, loại ma thuật gắn liền với nó là cố định. Nhưng sau khi lưu thông trên thị trường, ma thuật có thể được thay đổi để phù hợp với nhu cầu mua bán của mọi người."
Caius không để Melantha kịp hỏi thêm mà tiếp lời ngay:
"Đừng lo, các loại ma thuật trên đồng tiền đều có bảng định giá do Hội đồng Vương Quốc quy định, nên sẽ không có chuyện ma thuật bị làm giả hay là lừa đảo."
Melantha gật đầu đồng ý nhưng vẫn còn một thắc mắc:
"Nhưng liệu bảng định giá đó có thể thống kê hết tất cả các loại ma thuật trên đời không?"
Leysa đặt ly trà Senka thơm ngát hương hoa Du Linh xuống, thay Caius trả lời:
"Tất nhiên là không thể. Mỗi năm ước tính khoảng 134 loại ma thuật mới được sáng tạo, nên không thể làm một bảng thống kê hết. Tuy nhiên, hệ thống tiền tệ này do Eguzkia, một trong những Ma Pháp Sư xuất sắc nhất của tộc Serein tạo ra. Vì vậy, khi ai đó muốn thay đổi loại ma thuật gắn trên đồng tiền, loại ma thuật đó phải tương ứng với giá trị của đồng xu. Nếu không phù hợp, tuyệt đối không thể khắc lên. Ngược lại, đồng xu có giá trị nhỏ hơn cũng không thể chứa ma thuật quá mạnh."
Melantha ậm ừ, gật đầu ra vẻ đã tạm hiểu. Cô không khỏi kinh ngạc trước sự kỳ diệu của thế giới này, nơi ma thuật dường như áp dụng triệt để vào mọi khía cạnh của cuộc sống.
"Vậy nếu muốn sử dụng ma pháp trong đồng tiền thì phải làm sao?"
Không nói thêm, Leysa ngay lập tức biểu diễn cho cô thấy. Cô gái tóc đen cầm một đồng 10 orbs lên, giải phóng một chút ma lực từ tay phải đang giữ đồng xu. Ngay lập tức, đồng xu phát sáng, tạo ra một khối cầu nước trong vắt lơ lửng giữa không trung.
Melantha hào hứng vỗ tay khi nhìn quả cầu nước to bằng đầu người trưởng thành lơ lửng trên không, ánh mắt lấp lánh như một đứa trẻ đang chiêm ngưỡng màn ảo thuật bí ẩn mà chưa hiểu rõ nguyên lý.
"Oa, tuyệt quá! Đây là lần đầu tiên chị được thấy ma thuật đấy!"
Niềm phấn khích nhanh chóng nhường chỗ cho sự suy tư. Nếu chỉ cần giải phóng ma lực là có thể kích hoạt ma thuật trong đồng xu, thì chẳng lẽ ai cũng có thể làm được điều đó ư? Nhưng không phải ai cũng là pháp sư để sử dụng ma lực, phải không?
"Vậy những người dân bình thường thì sao? Họ có thể sử dụng ma thuật trong đồng xu mà không cần ma lực à? Hay là việc giải phóng ma lực đơn giản đến mức ai cũng có thể làm được, ngay cả khi không phải là pháp sư?"
Caius chống tay lên bàn, đỡ cằm, rồi trả lời:
"Không hẳn. Mặc dù ma lực tồn tại khắp nơi, trong mọi vật, nhưng không phải ai cũng có khả năng sử dụng nó. Với những người không biết cách điều khiển ma lực, họ chỉ cần niệm đỏ rực hỡi đỏ rực ba lần là có thể kích hoạt ma thuật."
Melantha nhướng mày, hơi nghiêng đầu ngạc nhiên.
"Đỏ rực hỡi đỏ rực? Tại sao lại phải niệm như vậy?"
Leysa ngồi bên trái bàn, dừng việc phát tỏa ma lực, thu hồi khối cầu nước vào đồng xu, rồi nhẹ nhàng đặt nó lại lên bàn.
"Có truyền thuyết kể rằng trước khi Eguzkia lập ra Esgaroth trên vùng đất này, từng có một vị vua cai trị, thuộc về một triều đại cổ xưa không được ghi lại trong lịch sử. Triều đại đó được gọi là Vùng Đất của Chúa Tể Đỏ Thẫm, và những đồng xu này được đúc từ kim loại khai quật từ các di tích của Chúa Tể Đỏ Thẫm. Để sử dụng ma thuật từ đồng xu, người ta phải khấn nguyện tới ngài."
Melantha gật gù, mắt nhắm hờ suy ngẫm.
"Nghe có vẻ như nếu không dùng kim loại từ di tích đó thì không thể khắc ma thuật vào nhỉ?"
Lúc này, người từ đầu không hề lên tiếng, đột nhiên gập tờ báo lại, chất giọng trầm, lạnh lùng vang lên:
"Đúng vậy. Dù dùng kim loại có cùng chất, nếu không lấy từ các di tích đó thì không thể khắc ma thuật lên được. Điều bí ẩn là dù đã khai thác suốt hai nghìn tám trăm năm, số lượng kim loại từ các di tích này vẫn chưa hao hụt quá 20%."
Melantha nhíu mày, vẻ mặt đầy nghi ngờ.
"Kim loại đó là vô tận sao?"
Dorian không trả lời ngay, mà đẩy tờ báo về phía Melantha trước khi tiếp tục:
"Không phải vô tận, chỉ là ngoài việc đúc thành tiền để khắc ma thuật, loại kim loại từ di tích đó không thể dùng vào việc gì khác. Ngay cả việc phân tách hay chế tác cũng phải thực hiện bằng ma thuật, không thể làm thủ công."
Khi cậu thiếu niên tóc vàng có sắc vóc rực rỡ nói, Melantha liếc nhìn tiêu đề nổi bật in đậm trên tờ báo trước mặt: "Bí ẩn kim loại từ di tích của triều đại cổ xưa Chúa Tể Đỏ Thẫm!"


0 Bình luận