Tập 01: Không Chống Lại Trời
Chương 01: Hồi ức chưa từng có
0 Bình luận - Độ dài: 9,911 từ - Cập nhật:
Nắng hè hôm nay rực rỡ như lửa, đổ xuống triền đồi ngập tràn hoa dại nơi Reina dừng chân. Cô đưa tay ấn vành mũ phớt rộng, che đi đôi mắt trước ánh sáng chói chang. Ngọn gió mang theo cái nắng nóng của mùa hè phả vào mặt, kèm với mùi cỏ cháy khô và tiếng ve kêu rền vang.
Đuôi áo khoác dài màu nâu phấp phới theo từng cơn gió, đôi mắt nâu sẫm như hạt cà phê lặng lẽ dõi theo đàn bướm trắng chập chờn. Mỗi cái vỗ cánh mỏng manh của chúng như một nhịp sống vội vã.
Reina thu lại ánh mắt, tiếp tục cất bước. Đôi chân cô đạp qua lớp cỏ non mềm mại, tiến vào ngọn núi tràn ngập hơi thở ẩm ướt của rừng sâu.
Cô đã từng chu du qua những sa mạc đỏ rực, những cánh rừng tuyết trắng xóa và cả những thành phố lấp lánh ánh đèn. Cô đã chứng kiến hàng thế kỷ trôi qua, thấy con người yêu, cười, rồi tan biến như những cánh hoa héo úa dưới nắng. Thời gian của cô là dòng sông bất tận, nhưng với họ, nó chỉ như ánh chớp lóe lên rồi vụt tắt. Cô khẽ vuốt mặt đá hổ phách trên dây chuyền đeo cổ, khẽ thì thầm:
“Một mùa hè mong manh nữa lại đến.”
Vừa đặt chân đến chân núi, Reina ngẩng đầu nhìn lên. Trên lối mòn dẫn đến đình viện cổ kính trên đỉnh, một nhóm học sinh trung học đang rải rác từng tốp, có lẽ nhân kỳ nghỉ hè mà tổ chức leo núi.
Nắng hè rực rỡ chiếu xuống, làm những chiếc mũ lưỡi trai và áo phông sặc sỡ của họ thêm phần nổi bật. Tiếng cười giòn tan vang vọng giữa triền núi, hòa cùng tiếng ve kêu ran ran và tiếng sỏi lạo xạo dưới những đôi giày thể thao.
“Ê, Minh, mày leo kiểu gì mà chậm như rùa vậy?” Một cô gái tóc buộc cao, áo phông xanh lá rực rỡ, vừa nhảy chân sáo vừa quay lại trêu. Nụ cười toe toét của cô lộ ra chiếc răng khểnh, sáng lấp lánh dưới nắng.
“Chậm mà chắc! Tao giữ sức để lên đỉnh chụp ảnh sống ảo, không như mày, tí nữa hết pin là kêu đói liền!” Minh, cậu chàng đội mũ lưỡi trai đỏ, đáp lại, tay chống hông ra vẻ mệt mỏi. Đám bạn xung quanh bật cười, vài người còn vỗ tay cổ vũ.
“Chụp gì nổi khi mày toàn tạo dáng kiểu ông cụ!” Một cậu khác, mặc áo ba lỗ khoe cơ bắp, chen vào. Cậu giơ điện thoại lên, giả vờ chụp Minh đang đứng thở hổn hển. “Đây, tao sẽ đăng lên mạng với tiêu đề: ‘Ông nội Minh chinh phục ngọn núi tuổi trẻ’!”
“Thôi đi, Hùng!”
Minh giả bộ giật điện thoại, cả nhóm lại rộ lên cười. Tiếng giày đá vào sỏi lạo xạo xen lẫn những câu trêu chọc, tạo nên một bản nhạc sống động của tuổi trẻ.
Giữa đám đông, một cô gái tóc ngắn, đeo kính gọng tròn, đang cẩn thận nhặt một bông hoa dại mọc bên vệ đường.
“Nè, tụi bây, hoa này đẹp ghê! Lên đình viện xong tui sẽ ép vào sổ làm kỷ niệm!” Cô giơ bông hoa tím nhỏ xíu lên, mắt sáng rực như vừa phát hiện kho báu.
“Làm kỷ niệm gì nổi khi bà quên mang nước uống vậy, Trân?” Linh quay lại, lắc đầu ngao ngán. “Tí nữa khát khô cổ là tui đây không chia nước đâu nha!”
“Ê, đừng nhỏ mọn vậy chứ!” Trân chu môi, chạy theo túm áo Linh, giả vờ năn nỉ. “Chỉ một ngụm thôi, bạn yêu ơi!”
Ở bên trái, hai cậu trai đang thi nhau nhảy qua những tảng đá lớn bên đường, hò hét mỗi khi người còn lại trượt chân.
“Tao thắng rồi, trả tiền trà sữa đi, Long!” Một cậu cầm cây gỗ nhặt ven đường, hét lên, giơ tay còn lại làm dấu chiến thắng.
Cậu tên Long mặt đỏ gay vì nắng, chỉ biết lắc đầu cười trừ: “Rồi, rồi, để tao lên đỉnh đã, xuống núi tao bao nguyên team!”
Những bước chân nhảy nhót trên bậc thang đá, những câu trêu chọc qua lại, và ánh mắt lấp lánh của họ như phản chiếu cả ánh nắng hè. Họ dừng lại để chụp ảnh, để chia nhau một thanh kẹo, hay chỉ để đứng thở hổn hển mà vẫn cười tươi. Mỗi cử chỉ, mỗi tiếng cười đều toát lên sức sống mãnh liệt, như thể cả ngọn núi này cũng phải rung lên theo nhịp sống của họ.
Reina lặng lẽ quan sát, đôi mắt nâu sẫm khẽ nheo lại dưới vành mũ phớt. Gần năm trăm năm trôi qua, cô đã thấy biết bao thế hệ đến rồi đi, nhưng vẻ đẹp của những cô cậu thiếu niên này - sự vô tư, niềm vui tràn trề và cái cách họ sống hết mình trong từng khoảnh khắc - vẫn khiến cô không khỏi cảm thán. Họ như những cánh bướm trắng chập chờn dưới nắng, rực rỡ và mong manh, nhưng đẹp đến nao lòng.
Cô chậm rãi bước lên những bậc thang đá, mỗi bước chân nhẹ nhàng như hòa vào nhịp điệu của ngọn núi. Bất chợt, cô ngẩng đầu nhìn trời. Vành mũ phớt rộng che khuất một phần tầm nhìn, nhưng qua khe hở, cô vẫn thấy những quầng sáng rực rỡ của mặt trời, những áng mây trắng mịn trôi lững lờ trên nền trời xanh thẳm. Không khí trong lành thoảng mùi cỏ dại và đất khô. Nhưng Reina biết, tiết trời mùa hè đổi thay nhanh như tiết tấu của một bản giao hưởng vậy.
Lúc này, nhóm học sinh rộn ràng phía trước mới nhận ra có người khác cũng đang leo núi. Họ ngoảnh lại, tò mò quan sát người phụ nữ lạ mặt. Chiếc áo choàng dài màu nâu của Reina, dù mỏng nhẹ, vẫn khiến họ ngạc nhiên trong cái nóng oi ả của mùa hè. Chiếc mũ phớt rộng vành càng làm cô thêm bí ẩn, che đi gương mặt khiến đám trẻ chẳng thể đoán được tuổi tác hay cảm xúc của cô. Vô thức, họ dạt sang hai bên, nhường ra một lối nhỏ giữa các bậc thang đá để Reina bước qua.
Reina chẳng còn lạ lẫm với những ánh mắt hiếu kỳ. Cô khẽ ấn vành mũ, gật nhẹ đầu, rồi rảo bước nhanh qua đám trẻ. Khi đã vượt lên ba, bốn bậc thang, cô khẽ nghiêng người, quay lại nhìn họ.
“Nếu mấy đứa muốn đến đình viện, thì nhanh chân lên. Có vẻ sắp có mưa to đấy.” Cô nói, giọng đều đều nhưng mang một sự chắc chắn khó có thể lay chuyển. Không đợi phản ứng, Reina quay đi, tiếp tục bước lên với dáng vẻ điềm tĩnh.
Đám học sinh ngơ ngác nhìn nhau. Hùng, cậu trai mặc áo ba lỗ và đội mũ lưỡi trai đen, ngẩng đầu nhìn trời. Nắng vẫn vàng rực, mây trắng lững lờ, không một dấu hiệu của cơn mưa. Cậu nhíu mày, lẩm bẩm:
“Mưa á? Trời này mà mưa được sao?”
Tiếng bước chân của Reina xa dần trên các bậc thang đá, hòa vào tiếng ve kêu râm ran. Đám học sinh vẫn đứng lại, nhìn theo bóng dáng người phụ nữ bí ẩn với ánh mắt đầy tò mò và nghi hoặc. Hùng tay chống hông, lại ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm không một gợn mây. Cậu quay sang nhóm bạn, nhún vai:
“Mưa gì nổi! Chị đó chắc nói đùa thôi. Trời thế này, có khi tối mới mưa!”
“Ừ, tui cũng thấy vậy.” Hà - cô gái đeo balo màu hồng đào, gật đầu đồng tình. Cô kéo dây balo, cười toe toét. “Mà thôi, lên đình viện chụp ảnh đã, tí nữa nắng gắt hơn là mệt đấy!”
Trân vẫn cầm bông hoa dại trong tay, khẽ cau mày. “Nhưng mà… chị ấy nói chắc chắn lắm, kiểu như biết trước ấy. Hay tụi mình cứ đi nhanh lên?” Giọng cô hơi do dự, nhưng bị tiếng cười của Hoàng át đi.
“Nhanh gì, Trân? Bà sợ ma núi bắt hả?” Hoàng vung gậy, làm điệu bộ như kiếm sĩ, khiến cả nhóm lại cười phá lên.
Nhóm học sinh tiếp tục leo lên, vừa đi vừa trêu chọc nhau, tiếng cười vang vọng giữa triền núi. Nhưng chỉ được vài phút, một luồng gió mát lạnh bất ngờ thổi qua, mang theo mùi ẩm ướt của đất trời. Những áng mây trắng mịn trên cao bỗng tối sầm lại, tụ thành từng khối xám nặng nề. Một tiếng sấm rền vang và trước khi cả nhóm kịp phản ứng, những hạt mưa to như hạt đậu ập xuống, xối xả trút lên lối mòn.
“Trời ơi, mưa thiệt!” Linh hét lên, vội kéo mũ áo khoác lên che đầu. “Chạy đi, lên đình viện mau!”
Cả nhóm hoảng loạn, tiếng cười vui vẻ ban nãy giờ đã thành tiếng la hét. Hùng lật đật nhét điện thoại vào túi, chạy trước dẫn đầu.
“Ủa, tự nhiên mưa được luôn?” Cậu vừa chạy vừa càm ràm, nhưng giọng đã pha chút hối hận.
Trân ôm chặt balo, cố che bông hoa dại trong tay, tóc ướt nhẹp dính vào trán. Hoàng thì bỏ luôn cây gậy, lao lên bậc thang đá, vừa chạy vừa ngoảnh lại gọi: “Nhanh lên, chậm là ướt hết đồ bây giờ!”
Nước mưa trơn trượt trên các bậc thang, khiến vài người suýt ngã. Những chiếc áo phông sặc sỡ giờ thấm nước, dính chặt vào người, nhưng đám học sinh vẫn cố sức chạy, vừa thở hổn hển vừa cười đùa.
“Tui biết ngay mà, ai bảo không nghe chị đó cơ!” Trân hét lên giữa cơn mưa, giọng vừa trách móc vừa như nén cười.
Cuối cùng, cả nhóm cũng trèo được lên sân đình viện, nấp dưới mái hiên gỗ cổ kính. Mưa vẫn rơi xối xả, tạo thành một màn nước trắng xóa che khuất lối mòn phía dưới.
Hà thở hồng hộc, lấy tay vuốt nước trên mặt, lẩm bẩm: “Chị đó… kiểu gì luôn á! Sao biết trước được mưa chứ?”
Hùng bị ướt từ đầu đến chân, chỉ cười khì, lắc đầu: “Thôi, lần sau gặp lại tui mời chị đó ly trà sữa, coi như cảm ơn!”
Cả nhóm lại bật cười, tiếng cười giòn tan vang lên, át cả tiếng mưa gầm gào ngoài sân.
Ở bên ngoài khu chính của đình viện, Reina đứng dưới một tán cây lớn, chiếc mũ phớt ướt sũng nhưng vẫn che khuất đôi mắt nâu sẫm. Cô khẽ mỉm cười, vuốt mặt đá hổ phách trên dây chuyền, rồi quay đi, bóng dáng hòa vào màn mưa.
Mưa vẫn rả rích trên mái ngói đình viện cổ kính, hòa cùng tiếng ve kêu yếu ớt sau cơn dông. Nhóm học sinh, ướt sũng từ đầu đến chân, túm tụm dưới hiên gỗ rộng, balo và áo phông nhỏ nước tí tách xuống nền đá.
Đình viện với những cột trụ khắc chữ Nôm mờ nhạt và rêu xanh bám đầy, đứng lặng như một chứng nhân của thời gian, nhìn xuống triền núi mờ sương. Dù cái se lạnh của mưa thấm vào da, không khí vẫn rộn ràng bởi năng lượng bất tận của tuổi trẻ.
Chiếc mũ lưỡi trai đen đội ngược giờ ướt nhẹp, cậu chàng tên Hùng vắt áo phông, làm nước bắn tung tóe lên đôi giày của Minh.
“Ê, Hùng, mày cố tình hả?” Minh càu nhàu, nhảy tránh, nhưng nụ cười toe toét lộ rõ cậu chẳng giận tí nào. Cậu lắc đầu khiến nước bắn khắp nơi, làm Linh ré lên.
“Trời ơi, Minh, đừng vẩy nước chứ!” Áo phông xanh lá dính chặt vào người, cô đập tay vào vai Minh, rồi lục balo lôi ra một túi bánh. “Ai ăn bánh không? Mưa thế này, ngồi ăn cho ấm bụng đi!”
Cô nàng Trân tóc ngắn, đeo kính gọng tròn, vẫn ôm khư khư bông hoa dại đã hơi héo, ngồi xếp bằng trên nền đá, cẩn thận kẹp hoa vào một cuốn sổ nhỏ.
“Tớ không ăn đâu, để dành bụng tối nay ăn hải sản!” Cô nói, mắt sáng rực khi nghĩ đến chuyến đi biển. Cô nhìn ra màn mưa, rồi quay sang cả nhóm.
“Mà chị kia nói đúng thiệt, mưa ập tới nhanh ghê. Không biết chị ấy đâu rồi?”
Long đứng tựa lưng vào cột gỗ, tay khoanh trước ngực, nhìn ra sân đình viện nơi mưa vẫn rơi trắng xóa. Chiếc áo hoodie đen cộc tay của cậu thấm nước, nhưng cậu chẳng bận tâm, đôi mắt sắc bén lướt qua màn sương.
“Chắc chị ấy cũng lên đây rồi. Người gì mà bí ẩn, biết trước mưa luôn!” Cậu cười khẽ, giọng pha chút tò mò.
Bên trong đình viện, Reina đứng lặng trong một góc khuất, bóng dáng mờ mờ sau cột trụ. Viên đá hổ phách trên dây chuyền lóe lên một tia sáng yếu ớt, như đang ngân vang điều gì. Cô chẳng nói lời nào kể từ khi đến, sự hiện diện lặng lẽ nhưng đầy sức hút, tựa như một nhân vật bước ra từ cổ tích.
Linh đang chia bánh cho cả nhóm, huých vai Hà, thì thào: “Mày thấy chị đó không? Nhìn ngầu ghê, mà… hơi rờn rợn, đúng không?”
Hà cười khúc khích, lắc đầu. “Rợn gì, tui thấy chị ấy như nhân vật trong phim phiêu lưu ấy!”
Hùng nghe lỏm được, chen vào, giọng vang khắp hiên. “Phim nỗi gì! Chắc chị ấy là nhà tiên tri, đoán được thời tiết! Ê, Hoàng, mày nghĩ sao, chị đó có phải phù thủy không?”
Đang lau điện thoại bằng tay áo, Hoàng trợn mắt. “Phù thủy cái đầu mày. Chắc người ta đi du lịch như tụi mình thôi, nhưng mà… phong cách chất thật.”
Giữa tiếng cười nói, Long rời cột gỗ, bước về phía Reina, bất chấp tiếng thì thào của Linh: “Ủa, Long, mày làm gì đó?”
Đôi giày cậu kêu sẹp sẹp trên nền ướt, nhưng bước chân đầy tự tin. Long dừng lại cách Reina vài bước, tay đút túi, nở nụ cười thân thiện.
“Nè, chị! Cảm ơn chị lúc nãy nhắc tụi em về cơn mưa, không là bọn này còn bị ướt thảm hơn nữa!” Cậu nói, giọng hào sảng nhưng không thiếu phần tôn trọng.
Reina khẽ nghiêng đầu, đôi mắt lướt qua cậu dưới vành mũ. Cô không cười, nhưng ánh nhìn dịu đi, như đang cân nhắc lời cậu.
Long chẳng hề ngại ngần, nói tiếp: “Tụi em leo núi xong định đi biển, có ăn hải sản, lặn ngắm san hô, vui lắm! Chị đi một mình hả? Nếu rảnh, chị đi với tụi em cho xôm, càng đông người càng vui mà!”
Lời mời bất ngờ của cậu khiến cả nhóm ngưng bặt. Tiếng cười lặng ngắt, tất cả quay lại nhìn, nửa sốc nửa tò mò xem người phụ nữ bí ẩn sẽ trả lời ra sao.
Reina khẽ chạm vào viên đá hổ phách, một tia vui thích thoáng qua gương mặt.
“Biển hả?” Cô thì thầm, giọng trầm và du dương, mang theo dư âm của hàng thế kỷ.
“Cảm ơn cậu, nhưng tôi quen đi một mình rồi.” Cô ngừng lại, ánh mắt lướt qua nhóm trẻ - Hùng há hốc miệng, Linh cười khúc khích, Trân mỉm cười rụt rè, Minh nhướn mày, Hoàng ánh mắt hụt hẫng, Hà thì thầm thở phào và Long vẫn giữ nụ cười kiên định. Cô nói thêm:
“Dù sao, mấy đứa cứ tận hưởng đi. Những ngày như thế này… hiếm lắm.”
Trước khi Long kịp nói thêm, một cơn gió mát lành thổi qua đình viện, mang theo mùi đất ướt và hương thông. Mưa đã tạnh, chỉ còn vài giọt lấp lánh rơi từ mái hiên.
Linh bật dậy, vỗ tay: “Mưa tạnh rồi! Đi, tụi mình chụp ảnh trước đình viện nhanh, không là mất ánh sáng đẹp giờ!”
Cả nhóm nhốn nháo, lôi điện thoại ra, tranh nhau tạo dáng trước cảnh núi mù sương.
Reina lùi lại, bóng dáng lại hòa vào bóng tối của đình viện. Khi nhóm học sinh cười đùa, đẩy nhau để chen vào khung hình, cô lặng lẽ quan sát, khóe môi nhếch lên một nụ cười u hoài. Viên đá hổ phách trên cổ cô lóe lên yếu ớt, như đang thay cô ghi lại khoảnh khắc rực rỡ mà mong manh này.
Khi đám nhóc vui vẻ lưu lại kỷ niệm dưới ánh mặt trời sau cơn mưa, Reina lặng lẽ tan biến khỏi bóng tối của đình viện. Cô bước vào không gian lượng tử, nơi các quy luật vật lý thông thường bị xóa nhòa.
Trong cõi kỳ lạ này, những đám mây đan xen sắc tím, hồng và vàng trôi nổi, lấp lánh như những dải lụa siêu thực. Thời gian không còn là dòng chảy liên tục, mà giống một tấm vải dày đặc, nơi quá khứ, hiện tại và tương lai đan quyện như những sợi chỉ vàng rối loạn. Không gian mơ hồ, không trên, không dưới, không trái phải, chẳng thể phân biệt trước sau. Những hạt lượng tử lấp lánh, tồn tại đồng thời ở vô số trạng thái, tạo nên những hình ảnh huyền bí vượt ngoài tầm hiểu biết của con người. Các khối hình kỳ quái, rực rỡ sắc màu, nhảy múa xung quanh, biến đổi không theo bất kỳ quy tắc nào.
Reina chẳng còn ngạc nhiên khi thấy những cái bóng dị dạng, không thể diễn tả bằng ngôn từ, lướt xuyên qua mình. Trong không gian này, cô không còn mang cơ thể vật lý, mà tồn tại dưới dạng thông tin lượng tử. Nhờ đó, cô có thể đánh lừa các quy luật, luồn lách qua cõi này để đến đích ở thế giới thực, mà không cần vượt qua khoảng cách vật lý nào.
Chưa kịp bước hẳn ra khỏi không gian lượng tử, Reina đã nghe tiếng sóng biển gầm vang, ào ào như những nhịp thở của đại dương. Bằng ý chí sắt đá, cô đẩy bản thân thoát khỏi vùng không gian bất quy tắc ấy, tái tạo hình thể vật lý trong thế giới thực.
Vẫn là mái tóc nâu sữa óng mượt buông dài, đôi mắt sâu thẳm màu cà phê, chiếc mũ phớt rộng vành che nửa gương mặt và áo choàng mỏng màu nâu phấp phới bên ngoài áo hai dây voan trắng nhẹ.
Cô đứng trong một hang đá nhỏ, nơi ánh nắng hè rực rỡ len lỏi qua khe hở, chiếu lên người cô những vệt sáng vàng lấp lánh. Dù đã nấp vào bóng râm, Reina vẫn phải nheo mắt trước ánh sáng chói chang.
Tiếng sóng vỗ mạnh vào bờ cát, mang theo hương muối mặn mòi và hơi nước mát lành. Xa xa, những con sóng xanh thẳm cuộn trào, tung bọt trắng xóa, hòa cùng tiếng hải âu kêu lảnh lót trên bầu trời trong vắt.
Reina khẽ cau mày, giọng trầm thấp, như nói với chính mình:
“Chuyện này là sao?”
Hư không lặng thinh, chỉ có tiếng sóng đều đặn đáp lại. Bất chợt, viên đá hổ phách trên dây chuyền đeo cổ cô nhấp nháy một tia sáng yếu ớt, rồi phát ra âm thanh rè rè như giọng nói từ cõi xa xăm:
“Thế giới này chỉ có hai khung cảnh: ngọn núi kia và bãi biển này. Quy tắc ở đây không theo ý chúng ta.”
Reina im lặng, đôi mắt nâu sẫm lướt ra ngoài hang đá. Qua cửa hang, ánh nắng như những dải lụa vàng rực rỡ trải dài trên mặt biển lấp lánh, nơi sóng xanh dập dềnh ôm lấy bờ cát trắng mịn. Những cây dừa nghiêng mình trong gió, lá xào xạc như hát theo nhịp sóng.
Xa hơn, nhóm người nhấp nhô trên mặt nước, có lẽ là đám du khách và nhóm học sinh từ ngọn núi trước đó. Họ lướt sóng, bơi lội, tiếng cười và hét vang hòa lẫn với tiếng sóng, tràn đầy sức sống. Một vài người giơ tay vẫy nhau, những giọt nước lấp lánh bắn lên dưới nắng như những viên ngọc nhỏ.
Reina khẽ thở dài, bước ra khỏi hang đá. Ngay lập tức, cái nóng của mặt trời ùa đến, phủ lên cô một lớp ấm áp rực rỡ. Gió biển mát lạnh, đậm hơi muối, phả vào mặt, làm tà áo choàng nâu phấp phới.
Cô dừng bước, lặng người trước cảnh biển choáng ngợp: ánh sáng nhảy múa trên sóng, mùi muối thấm vào từng hơi thở và sức sống mãnh liệt của những con người ngoài kia, như ngọn lửa cháy sáng giữa dòng thời gian bất tận của cô. Viên đá hổ phách lấp lánh, như đang ngân vang cùng nhịp sống của biển cả.
Bất chợt, một cơn gió biển thổi mạnh. Mái tóc nâu sữa óng ả của Reina tung bay rối loạn và chiếc mũ phớt kiểu panama, vốn luôn cố định trên đầu cô, bị giật phăng ra, lượn lờ trong không trung như một cánh chim lạc.
Reina khẽ quay đầu, ánh mắt quét qua, định dùng ý chí kéo chiếc mũ trở lại như cô vẫn hay làm. Nhưng trước khi cô kịp hành động, một bàn tay rắn chắc đã vươn ra, bắt gọn chiếc mũ giữa lằn gió.
Cô ngước mắt. Một chàng trai trẻ đứng đó, tóc đen rối bời vì gió, đôi mắt nâu sáng lấp lánh dưới nắng. Cậu mặc chiếc quần đùi xanh thẫm, thân hình săn chắc rám nắng, toát lên sức sống của những ngày hè bên biển.
Cậu bước tới, chậm rãi đưa chiếc mũ về phía Reina, khóe môi nhếch lên một nụ cười tinh nghịch.
“Chà, đúng là có duyên thật, chị nhỉ?”
Long nói, giọng điệu vừa thân thiện vừa trêu đùa, như thể đã quen Reina từ lâu.
Reina nhận lấy chiếc mũ, ngón tay lướt nhẹ trên vành vải. Cô không vội đội lại, chỉ khẽ nghiêng đầu, giọng trầm và đều đều:
“Cảm ơn. Trùng hợp thật.”
Lời nói của cô thoáng vẻ khách sáo, nhưng gương mặt bình thản và đôi mắt sâu thẳm không để lộ chút cảm xúc nào. Dưới ánh nắng rực rỡ, cô trông như một bức tranh, vừa quý phái vừa bí ẩn, khiến người đối diện khó đoán được suy nghĩ.
Long bật cười, đưa tay gãi mũi, một thói quen khi cậu hơi ngượng. “Trùng hợp thế này không phải ai cũng gặp đâu!”
Cậu ngừng một chút, rồi tiếp lời, giọng hào hứng hơn: “Nói thật, tụi em đang quẩy tưng bừng ở kia - lướt sóng, ăn hải sản, tối còn đốt lửa trại hát hò. Chị vẫn đi một mình mà, đúng không? Nhập hội với tụi em đi, em làm hướng dẫn viên miễn phí luôn, bao vui!”
Cậu đứng thẳng, nụ cười rạng rỡ như ánh nắng phản chiếu trên mặt biển, ánh mắt chân thành nhưng không kém phần táo bạo.
Cách đó tầm hơn mười mét, trên bãi cát trắng mịn, nhóm bạn của Long đang vui đùa náo nhiệt. Linh hét lên khi sóng đánh ướt chân, Trân cẩn thận nhặt vỏ sò lấp lánh, Hùng giơ ván lướt sóng khoe cơ bắp, Hoàng thì nằm dài dưới tán ô trốn nắng, Hà đang vẽ vời gì đó trên cát, còn Minh bận chụp ảnh, la lối khi cát bay vào điện thoại. Tiếng cười giòn tan của họ hòa vào tiếng sóng, vang vọng giữa những cây dừa nghiêng mình xào xạc và đàn hải âu lượn vòng trên trời xanh.
Reina khẽ chạm vào viên đá hổ phách trên dây chuyền, ánh sáng lấp lánh từ viên đá như đáp lại lời mời của Long. Sau khi biết sự thật về thế giới này - chỉ có núi và biển, với những quy tắc bất định - cô không còn ý định từ chối. Cô đội chiếc mũ lên, chỉnh lại cho chắc, rồi gật đầu nhẹ, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt.
“Được thôi. Phiền cậu rồi.” Cô nói, giọng vẫn trầm nhưng mang chút ấm áp hiếm hoi.
Đôi vai vốn đang căng lên vì hồi hộp, thả lỏng ngay tức khắc. Long nở nụ cười tươi rói, gần như nhảy cẫng lên vì phấn khích.
“Không phiền gì hết! Chị đi với em, tụi em ở ngay kia!”
Cậu chỉ tay về phía bãi cát, nơi nhóm bạn đang dựng một đống củi, chuẩn bị cho lửa trại tối nay. “Lại đây, em giới thiệu chị với cả đám!”
Reina bước theo Long, tà áo choàng nâu phấp phới trong gió biển. Xung quanh, mặt biển xanh thẳm lấp lánh như dát ngọc, sóng tung bọt trắng xóa ôm lấy bờ cát mịn màng. Những cây dừa đung đưa, lá xào xạc như hát theo nhịp sóng.
Ngoài biển, một con sóng lớn cuộn trào, cuốn theo vài chiếc ván lướt sóng và tiếng hò reo phấn khích. Hương muối mặn thấm vào không khí, hòa cùng mùi khói từ một quán nướng hải sản gần đó, nơi khói bốc lên nghi ngút và tiếng xèo xèo của mực nướng vang lên. Hải âu chao lượn trên bầu trời trong vắt, kêu lảnh lót như điểm xuyết cho bức tranh mùa hè rực rỡ.
Viên đá hổ phách trên cổ Reina lóe lên một tia sáng, như đang ghi lại nhịp sống sôi động của bãi biển này.
Bóng hoàng hôn buông xuống, nhuộm mặt biển thành một màu cam rực rỡ, rồi dần nhường chỗ cho màn đêm lấp lánh ánh sao như một tấm màn nhung khổng lồ.
Trên bãi cát trắng mịn, nhóm học sinh quây quanh đống củi vừa dựng, ánh lửa trại bùng lên, tí tách nổ vang, hắt những tia sáng ấm áp lên gương mặt rạng rỡ của đám trẻ. Reina ngồi hơi tách biệt, chiếc áo choàng nâu phấp phới sau lưng, viên đá hổ phách trên cổ cô lấp lánh dưới ánh lửa, thoáng qua có thể thấy một con ngươi trong đó.
Linh, cô nàng tóc buộc cao, đang xiên vài xiên mực nướng trên than hồng, mùi thơm béo ngậy lan tỏa.
“Nè, ai hát hay thì hát đi, không là tui bắt kể chuyện ma đó!” Cô hét lên, mắt lấp lánh tinh nghịch.
Hà phá lên cười, giật lấy cây đàn guitar từ tay Minh.
“Hát quái gì? Bà nướng mực cháy khét lẹt rồi kìa!” Hà trêu, rồi gảy vài hợp âm vụng về, khiến cả nhóm rộ lên cười.
Hoàng buông điện thoại xuống, chen vào: “Ê, kể chuyện ma thì để tui! Hồi nhỏ tui thấy cái bóng trắng bay qua cửa sổ, thề luôn!”
Hùng ngồi bên cạnh, trợn mắt: “Bóng trắng gì, là áo mẹ mày phơi ngoài sân thì có!”
Tiếng cười vang vọng, át cả tiếng sóng vỗ rì rào.
Trân ôm cuốn sổ có bông hoa dại ép bên trong, khúc khích: “Hoàng kể chuyện dở ẹc, để tui hát cho!”
Nói xong, cô cất giọng trong trẻo, một bài dân ca miền biển, làm cả nhóm im lặng lắng nghe, chỉ còn tiếng lửa tí tách và sóng biển làm nền.
Long ngồi gần Reina, quay sang cô, nụ cười vẫn rạng rỡ như lúc mời cô nhập nhóm. “Chị Reina, chị biết kể chuyện không? Kiểu… chuyện xưa lắc xưa lơ ấy!”
Cả nhóm quay lại nhìn, ánh mắt đầy vẻ tò mò. Bọn nhóc đã biết tên cô từ khi cô nhập hội lúc chiều và chúng vô cùng ngạc nhiên khi một người ngoại quốc như Reina lại nói tiếng Việt sành sỏi đến thế.
Reina khẽ nghiêng đầu, ánh lửa phản chiếu trong đáy mắt thâm trầm. “Chuyện xưa à?”
Cô nói, giọng trầm như sóng biển đêm. “Tôi biết vài chuyện… nhưng có thể mấy đứa sẽ không ngủ được tối nay.” Cô mỉm cười nhàn nhạt, khiến Hà rùng mình, còn Hùng hét lên:
“Hay! Kể đi chị, em không sợ đâu!”
Trước khi Reina kịp kể, Minh đứng bật dậy, chỉ tay ra biển. “Khoan đã, tới giờ rồi! Tiết mục pháo hoa đêm hạ chí, chuẩn bị nào!”
Cả nhóm nhốn nháo, lôi từ balo ra những ống pháo hoa đủ màu, từ đỏ rực đến xanh lấp lánh. Long và Hoàng chạy ra bãi cát, cắm pháo xuống, trong khi Linh và Hà hét lên: “Nhanh lên, đừng để cháy tay!”
Trân đã để lại cuốn sổ bên chiếc ghế gỗ nhỏ, cô bé đứng cạnh Reina, thì thào: “Chị, đêm hạ chí là đêm đặc biệt nhất, chị thấy không? Như cả bầu trời đang hát!”
Reina không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn. Khi tia pháo hoa đầu tiên phóng lên, cả bãi biển như bừng sáng. Những chùm sáng đỏ, vàng, xanh, tím nổ tung trên bầu trời, như hàng ngàn ngôi sao rơi xuống, phản chiếu trên mặt biển lấp lánh. Tiếng nổ rền vang, hòa cùng tiếng hò reo của nhóm học sinh.
Hùng nhảy cẫng, hét: “Nhìn kìa, như phim Hollywood luôn!”
Linh và Hà nắm tay nhau, xoay vòng trên cát, cười giòn tan. Minh giơ điện thoại quay lại, còn Long, đứng cạnh Hoàng, giơ hai tay làm dấu chiến thắng. Trân mở cuốn sổ, để ánh pháo hoa in lên trang giấy, như muốn lưu giữ khoảnh khắc này mãi mãi.
Mỗi chùm pháo hoa là một vũ điệu, nở rộ rồi tan biến, nhưng sức sống của chúng làm cả bãi biển rung lên. Ánh sáng rực rỡ chiếu lên gương mặt nhóm học sinh, làm nổi bật nụ cười, ánh mắt và niềm vui thuần khiết của thời thanh xuân tươi đẹp nhất.
Reina đứng lặng người, khẽ chạm vào viên đá hổ phách. Viên đá lóe lên, phản chiếu ánh sáng pháo hoa, ghi lại khoảnh khắc mà chủ nhân nó biết sẽ sớm tan biến, như bao thế hệ mà cô từng chứng kiến.
Khi chùm pháo hoa cuối cùng nổ tung, lớn nhất và rực rỡ nhất, cả nhóm đồng thanh hét lên, tiếng vang vọng xa, át cả tiếng sóng. Bầu trời như nở hoa, ánh sáng rơi lấp lánh xuống mặt biển, như một lời chào của đêm hè.
Reina ngẩng đầu, ánh mắt nâu sẫm phản chiếu pháo hoa, và lần đầu tiên trong ngày, cô mỉm cười - một nụ cười thật sự, dù chỉ thoáng qua. Viên đá hổ phách sáng rực, nó phát ra thứ âm thanh êm dịu chỉ mình Reina nghe thấy, nó đang hát cùng bầu trời đêm hạ chí.
Khi chùm pháo hoa cuối cùng tan biến trên bầu trời, để lại những vệt sáng lấp lánh rơi xuống mặt biển, bãi biển chìm vào một khoảnh khắc tĩnh lặng, chỉ còn tiếng sóng vỗ rì rào và tiếng củi nổ tí tách trong đống lửa trại.
Nhưng sự tĩnh lặng nhanh chóng bị phá vỡ. Linh bật dậy, vỗ tay đánh bốp, ánh mắt lấp lánh dưới ánh lửa.
“Tiết mục pháo hoa xong rồi, giờ chơi tiếp! Ai dám thi bóng chuyền bãi biển với tui nào? Đội thua phải bao soda cả nhóm!”
Cậu chàng Hùng vẫn phấn khích vì pháo hoa, giơ tay hét: “Tui! Nhưng bà thua là phải bao trà sữa nữa, không chỉ soda đâu!”
Hoàng không hề chịu thua, chen vào: “Thêm tui! Đội Linh mà ngã lăn cát là tui chụp hình đăng mạng liền!”
Thiếu nữ Hà ỏn ẻn ngồi cạnh đống lửa, cười phá lên: “Tụi bây đúng là điên, đêm mà đi chơi bóng, cẩn thận không bóng lại hôn vào mặt!”
Nhưng cô cũng đứng lên, kéo Trân đang ôm cuốn sổ. “Đi, Trân, tụi mình làm trọng tài, không là bọn này gian lận hết!”
Minh lại nằm dài trên cát, giơ điện thoại lười biếng: “Không chơi đâu, tui quay video xong là mệt rồi!”
Vừa thổi lửa để đống củi cháy to hơn, Long quay sang trêu: “Mày mà không chơi là tối nay ngủ với cát, Minh ạ!”
Cả nhóm rộ lên cười, tiếng cười giòn tan hòa vào tiếng sóng và tiếng mòng biển lượn lờ trong đêm.
Reina ngồi lặng lẽ bên rìa đống lửa, cô quan sát nhóm học sinh với ánh mắt sâu thẳm, như nhìn qua những thế kỷ đã trôi. Khi chạy ngang qua, cô nàng Trân tóc ngắn uốn cúp với chiếc kính gọng tròn, rụt rè hỏi: “Chị Reina, chị chơi bóng không? Hay… kể chuyện xưa như Long nói đi, tụi em thích lắm!”
Reina khẽ mỉm cười, giọng trầm như sóng đêm: “Bóng thì không, nhưng chuyện… để lát nữa, khi mấy đứa đã mệt rồi.”
Trân gật đầu lia lịa, rồi bị Hà kéo đi, hòa vào đám bạn đang căng lưới bóng chuyền trên cát. Dưới ánh trăng bạc và ánh lửa trại đỏ rực, bãi biển đêm hạ chí tràn ngập sức sống.
Linh, Hùng một đội, Long và Hoàng hợp thành bộ đôi, lao vào trận bóng chuyền đầy tiếng cười. Quả bóng bay qua lưới, đôi khi rơi xuống cát, làm cả nhóm hét lên mỗi khi ghi điểm hay trượt ngã. Hà và Trân đứng ngoài, vừa cổ vũ vừa đếm điểm, dù rõ ràng chẳng ai quan tâm tỉ số.
Sau vài phút nằm xem, Minh bị lôi dậy, miễn cưỡng tham gia đội Hùng thay cho Linh. Cậu càm ràm: “Đập nhẹ thôi, tui không muốn ăn cát đâu!”
Cát bắn tung tóe, ánh trăng chiếu lên những bóng người nhảy nhót và tiếng cười vang vọng, như thể cả bãi biển này thuộc về họ.
Sau trận bóng, cả nhóm mệt nhoài trở lại đống lửa, quây quần ăn mực nướng còn sót lại và chia nhau vài lon soda lạnh. Hoàng, tóc dính cát, kể lại chuyện ma làng cậu, giọng kịch tính, dù bị Hùng cắt ngang: “Mày kể lần thứ ba rồi, đổi chuyện đi!”
Linh choàng tấm khăn mỏng, đề nghị chơi “sự thật hay thử thách” và cả nhóm lao vào, từ việc bắt Minh hát một bài sến sẩm đến buộc Long nhảy điệu hài hước trên cát. Trân cười đến đau bụng, ghi vội vài dòng vào cuốn sổ, như muốn lưu giữ từng khoảnh khắc.
Reina, dù không tham gia, vẫn bị cuốn vào không khí. Khi Linh quay sang, hét: “Chị Reina, tới lượt chị, chọn sự thật hay thử thách?”
Cô lắc đầu nhẹ, nhưng ánh mắt lấp lánh một tia vui thích. “Sự thật.” Câu trả lời khiến cả nhóm reo lên.
Hà hỏi ngay: “Chị đi bao nhiêu nơi rồi, kể một chỗ chị thích nhất đi!”
Reina ngừng lại, chạm vào viên đá hổ phách, rồi đáp: “Một sa mạc đỏ, nơi cát hát khi gió thổi.”
Cả nhóm im lặng, dành vài giây tưởng tượng, rồi Hoàng phá lên: “Ngầu quá, chị đúng là nhà thám hiểm chân chính!”
Thời gian trôi nhanh, và vì là đêm hạ chí, bình minh đến sớm bất ngờ. Khi cả nhóm còn đang cười đùa, một tia sáng hồng phớt ló dạng ở đường chân trời, nhuộm mặt biển một màu cam ấm áp. Những cây dừa đứng lặng, bóng đổ dài trên cát mịn và tiếng sóng trở nên dịu dàng, như một khúc hát ru.
Minh mệt lử, nằm ngửa ra cát, thì thào: “Trời sáng rồi, nhanh ghê.”
Linh, Hà và Trân chạy ra mép nước, đứng ngắm mặt trời nhô lên, ánh sáng vàng rực lan tỏa, biến biển thành một tấm gương lấp lánh. Hùng và Hoàng, vẫn đầy năng lượng, nhảy lên hét: “Hè này đỉnh nhất luôn!”
Long đứng cạnh, quay sang Reina, cười: “Chị, đêm hạ chí thế này, đáng chứ?”
Reina đứng dậy, tà áo choàng phấp phới trong gió sớm. Cô nhìn mặt trời mọc, ánh sáng chiếu lên viên đá hổ phách, làm nó rực rỡ như một ngọn lửa nhỏ.
“Đáng.” Cô trầm giọng đáp, mang chút xúc động.
Nghe được câu trả lời của Reina, thiếu niên tóc đen với làn da rám nắng, toát lên sự táo bạo và ấm áp như hơi thở mùa hè, bỗng rực sáng. Cơ thể cậu vỡ tan thành những mảnh pha lê lấp lánh màu xanh ngọc, lơ lửng trong không khí. Những thiếu niên còn lại cũng chẳng khác là bao. Dưới ánh bình minh rực rỡ, họ đồng loạt tỏa sáng, rồi hóa thành vô số mảnh khoáng thạch đa sắc, lấp lánh như những viên ngọc tan vào hư không.
Reina lại treo trên mặt vẻ lạnh lùng, không chút dao động. Cô xoay người, ánh mắt sắc lạnh dừng lại trên thiếu nữ nhỏ nhắn đứng trước mặt. Mái tóc ngắn của cô gái ôm lấy gương mặt bầu bĩnh, mắt kính tròn dày phản chiếu ánh nắng rạng rỡ, khiến Reina không thể nhìn rõ đôi mắt ẩn sau lớp kính kia đang che giấu điều gì.
“Giấc mơ này thật đẹp, phải không?” Reina cất giọng lạnh lẽo, ánh mắt từng dịu dàng giờ đây chỉ còn sự nguy hiểm sắc bén.
Thiếu nữ nhỏ nhắn siết chặt cuốn sổ trong tay, khóe môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười bí ẩn.
“Ừ, đẹp thật. Nhưng trong hiện thực, chẳng ai trong chúng tôi được thấy bình minh của ngày hôm sau.”
Lời vừa dứt, cơ thể Trân bỗng phát ra một luồng sáng thánh khiết. Mái tóc đen ngắn của cô kéo dài, chuyển thành màu tím sẫm, tựa như những cánh hoa diên vĩ nở rộ trong ánh ban mai. Trước mặt Reina giờ đây không còn là cô gái nhỏ yêu thích sưu tầm những món đồ xinh xắn, mà là một thực thể quyền năng, có khả năng kéo con người vào một không gian siêu thực - nơi chỉ tồn tại hai khung cảnh: núi cao với đình viện và bãi biển với dòng thời gian lặp lại vĩnh viễn.
Reina ấn mũi chân phải xuống lớp cát mềm, cơ thể cô bỗng bao bọc bởi một làn khói trắng mịn, hình thành từ hàng ngàn ký tự ma thuật của người Serein. Những ký tự lấp lánh, xoay tròn quanh cô như một lá chắn vô hình.
“Cảm ơn cô vì đã ban cho tôi danh tính ‘phù thủy bất tử’ suốt gần năm trăm năm.” Reina nói, giọng đầy mỉa mai. “Dù chỉ là một thân phận giả, nhưng những trải nghiệm đó cũng khá thú vị. Chỉ tiếc, mọi thứ sẽ trọn vẹn hơn nếu cô không cố làm tôi biến chất bằng những ký ức giả tạo ấy.”
Tay phải Reina lơ lửng bên hông, nơi vốn chẳng có gì cả. Nhưng khi làn khói trắng từ các ký tự ma thuật dao động, một thanh kiếm mảnh mai, sắc bén, lưỡi bạc lấp lánh hiện ra trong tay cô. Không chút do dự, Reina lao tới, vung kiếm chém thẳng về phía người phụ nữ tóc tím.
Trân chỉ khẽ cong khóe môi, nụ cười đầy thách thức. Cô ta chẳng buồn cử động, chỉ đứng yên, ánh mắt khóa chặt vào Reina, người đang lao đến như một mũi tên siêu thanh. Ngay khoảnh khắc lưỡi kiếm của Reina sắp chạm vào cổ Trân, không gian xung quanh bỗng vặn vẹo dữ dội, xoắn lại như một tấm vải bị bàn tay vô hình vò nát. Lớp không gian méo mó ấy lập tức bẻ gãy lưỡi kiếm mảnh mai của Reina, khiến nó vỡ tan thành những mảnh vụn lấp lánh.
Reina siết chặt cán kiếm gãy, lưỡi kiếm đã vỡ vụn thành những mảnh bạc lung linh. Dẫu vậy, gương mặt cô không hề lộ chút hoảng loạn. Nhanh như cắt, cô lùi xa khỏi Trân, ánh mắt sắc bén lướt quanh, tìm kiếm cơ hội phản công. Nhưng chưa kịp hành động, người phụ nữ tóc tím đã xuất hiện ngay trước mặt cô, nhanh đến mức không gian cũng bị bóp méo.
Sự điềm tĩnh của Reina tan biến. Cô khựng lại, cơ thể như bị hóa đá, không thể nhúc nhích dù chỉ một li để tránh bàn tay trắng trẻo đang vươn tới đầu mình. Môi Reina mấp máy, nhưng không một âm thanh nào thoát ra. Những giọt mồ hôi lạnh lăn dài trên trán, phản chiếu ánh sáng yếu ớt.
Khốn kiếp! Chỉ còn cách tự hủy thôi…
Ngay khi cô định dồn toàn lực để phá vỡ tình thế, viên đá hổ phách đeo trên cổ bỗng lóe lên một tia sáng trắng bạc thiêng liêng. Ánh sáng mỏng manh nhưng sắc bén cắt ngang không gian, khiến bàn tay nhỏ nhắn của Trân đầm đìa máu đỏ tươi.
Trân không đổi sắc mặt, nhưng vẫn thận trọng nhảy lùi lại. Cô phẩy nhẹ tay, như thể chỉ vẩy đi vài giọt nước, và mọi vết thương trên tay lập tức biến mất, để lại làn da mịn màng như chưa từng tổn hại. Nụ cười thích thú nở trên môi cô.
“À, ra vậy.” Trân nói, giọng đầy hứng thú. “Bảo sao cô có thể kháng cự mọi nỗ lực xâm nhập tâm trí của ta. Hóa ra mỗi lần cô chạm vào viên hổ phách đó, nó lại dựng thêm một lớp bảo vệ linh trí, đúng không?”
Chiếc áo phông hồng đào đơn giản trên người Trân bỗng hóa thành một bộ pháp phục lộng lẫy, như được dệt từ ánh trăng và sương mai. Chiếc váy dài màu trắng ngà ôm lấy thân hình thon thả, tôn lên vẻ cao quý thanh tao. Những đường viền tím óng ánh, tựa ánh hoàng hôn hòa quyện cùng hoa văn vàng kim, tạo nên một vẻ đẹp vừa thần thánh vừa huyền bí. Tay áo rộng tung bay như đôi cánh chim lượn giữa trời cao. Tà váy xẻ cao để lộ một bên đùi trắng ngần, không chút dung tục mà toát lên nét quyến rũ kiêu hãnh. Cổ áo dựng nhẹ phối cùng lớp choàng tím sau vai, tựa vầng hào quang bao quanh.
Reina đã lấy lại bình tĩnh, đứng thẳng người, ánh mắt chăm chú quan sát người phụ nữ với diện mạo hoàn toàn mới trước mặt.
“Cô… là… Chúa Tể Đỏ Thẫm?” Reina hỏi, giọng pha chút nghi hoặc nhưng không giấu được hy vọng.
Dù người phụ nữ trước mặt, với vẻ ngoài thánh thiện và cao quý, chẳng có điểm nào khớp với hình tượng hung thần của Chúa Tể Đỏ Thẫm, Reina vẫn không thể kìm được sự kỳ vọng.
Trân xoắn một lọn tóc tím sẫm quanh ngón trỏ, đôi môi hồng khẽ nở nụ cười tinh nghịch, trông vô cùng xinh xắn.
“Ta hiểu vì sao cô hy vọng như vậy.” Cô đáp, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy ẩn ý. “Nhưng ta chỉ là một trong bốn sứ đồ được Ngài yêu quý nhất mà thôi.”
“Sứ đồ?” Reina lặp lại, buông lỏng cán kiếm gãy trong tay. Thanh kiếm lập tức hóa thành những mảnh vụn lấp lánh, tan biến vào không gian như chưa từng tồn tại.
Trên mảnh đất Therondia, các di tích của Chúa Tể Đỏ Thẫm xuất hiện dày đặc, nhưng hầu hết đều mang một bầu không khí quỷ dị, khiến người đời e ngại. Ngay cả những đồng xu do Eguzkia tạo ra cũng chỉ sử dụng kim loại từ các di tích an toàn hơn. Vì thế, thông tin về Chúa Tể Đỏ Thẫm mà nhân loại nắm được cho đến nay cực kỳ hạn chế.
Nhưng Reina không quá bất ngờ. Một vị thần như Chúa Tể Đỏ Thẫm, dù bị lịch sử xóa sổ, có sứ đồ quyền năng là điều Reina đã lường trước. Nhưng khi biết Trân, một pháp sư xuất chúng, chỉ là một trong bốn sứ đồ của Ngài, cô không khỏi sững sờ, lại càng thấy rõ uy nghiêm tuyệt đối của Ngài ngày trước.
Trân cong khóe môi, lưng thẳng, ngực ưỡn, cằm khẽ hất lên với vẻ kiêu hãnh. “Phải, khi còn dưới trướng Ngài, ta được gọi là Thiên Sứ của Những Cánh Cổng - Iris Wisteria.”
Thiên Sứ của Những Cánh Cổng? Reina khẽ nhíu mày. Với một người bình thường, danh hiệu này có vẻ tầm thường, không đáng chú ý. Nhưng với Reina, người từng tốt nghiệp từ cơ sở chính của Liên Minh tại Nevan, cô lập tức mường tượng được phần nào tầm vóc của thực thể trước mặt.
“Ra vậy.” Reina cất giọng, âm sắc trầm thấp. “Đó là lý do cô có thể dễ dàng thao túng tâm trí tôi. Vậy cô có biết vì sao cô và Chúa Tể của cô lại biến mất khỏi thế giới vật chất không?”
Iris đang lơ lửng giữa không trung, trông tự tại như một nữ hoàng ngự trên ngai vàng. Cô khoanh tay trước ngực, nhắm mắt, dường như đang lần theo những dòng ký ức xa xôi. Sau một thoáng, cô lắc đầu.
“Không.” Iris đáp, giọng nhẹ tênh nhưng đầy tiếc nuối. “Đó là trận chiến cuối cùng của Ngài, ở một đẳng cấp mà ta không thể chạm tới, cũng không thể quan sát.”
Một tia thất vọng lướt qua gương mặt Reina, nhưng cô nhanh chóng kiểm soát cảm xúc, trở lại vẻ điềm tĩnh thường thấy. Cô đưa tay ấn vành mũ phớt xuống, giọng ôn hòa nhưng sắc bén.
“Còn những khung cảnh vừa rồi là gì? Chỉ là hư cấu sao?”
Bản thân cô cũng không dám chắc về suy đoán này. Những thiếu niên trong ảo ảnh của Iris trông quá chân thực, sống động đến mức khiến trái tim cô khẽ nhói lên. Thông qua ánh mắt và lời nói của Iris khi bị vạch trần, Reina đã ngầm đoán được số phận của họ.
Iris vẫn lơ lửng, bàn tay vô thức siết chặt, ánh mắt thoáng u ám.
“Cô hẳn đã nhận ra ta là một Dị Thế Giả, đúng không?” Cô nói, giọng trầm xuống đầy suy tư. “Hai khung cảnh vừa rồi là sự thật, là những gì đã xảy ra trước khi ta đến với thế giới này. Nhưng chỉ có ta… chỉ mình ta còn lại.”
Lời vừa dứt, những mảnh pha lê sắc màu bỗng bay lên, xoay tròn quanh Iris như những vì sao vây quanh nữ chủ nhân quyền năng.
Reina khẽ cúi đầu, tháo mũ phớt, đặt tay lên ngực làm một nghi thức tưởng niệm. Cô trầm mặc một phút, ánh mắt đượm buồn, rồi mới cất giọng, êm dịu đầy ý tứ.
“Đêm hạ chí năm đó, chuyện gì đã xảy ra?”
Iris khẽ chạm vào viên pha lê xanh ngọc lơ lửng bên cạnh, ánh sáng từ nó lan tỏa rồi co lại như nhịp thở. Đôi mắt tím hoa chuông của cô ánh lên một tia u uất, sâu thẳm như đáy vực.
“Ở thế giới cũ của ta.” Cô bắt đầu nói, giọng trầm lắng. “Mặt trăng luôn mang sắc bạc dịu dàng. Nhưng đêm hôm ấy, nó hóa thành màu xanh lơ, thứ ánh sáng óng ánh nuốt chửng bình minh.”
Reina nghiêng đầu, ánh mắt tinh tường lướt qua những ký ức học thuật. Mặt trăng màu hồ thủy - luôn gắn với vô số ma thuật trong sử sách, nhưng chưa từng có ghi chép nào về sức mạnh xuyên thế giới. Cô mím môi, giọng tò mò.
“Sau ánh trăng đó, chuyện gì xảy ra?”
Iris đáp bằng cách hạ xuống bãi cát trắng mịn, đôi chân chạm đất nhẹ nhàng như không mang trọng lượng. Cô nhìn thẳng vào mắt Reina, ánh mắt sắc lạnh nhưng phảng phất nỗi đau.
“Cơ thể chúng ta tan biến.” Giọng cô đều đều như kể lại một giấc mộng. “Linh hồn và ý thức của ta bị kéo qua khoảng không vô tận, tái sinh ở thế giới này. Ta lấy tên Iris Wisteria, học pháp thuật, truy tìm câu trả lời cho đêm ấy… và hy vọng gặp lại những người bạn đã mất.”
Reina đứng lặng, tay vô thức siết chặt viên hổ phách trên cổ. Cô lục lọi mọi kiến thức, nhưng chẳng ma thuật nào khớp với câu chuyện này. Rồi một ý nghĩ lóe lên - thời đại của Iris là thời các vị thần còn bước đi trên mặt đất.
Thấy Reina chìm trong im lặng, Iris bước đến gần, tà váy lấp lánh ánh trăng khẽ lay động. Cô nở nụ cười tò mò, ánh mắt khóa chặt vào viên hổ phách lấp lánh vàng cam trên cổ Reina.
“Nào, pháp sư của thời đại vô thần.” Iris nói, giọng pha chút trêu đùa. “Ta muốn biết thế lực trong viên hổ phách đó là gì. Nó liên tục dựng lên lớp kháng cự với Xâm Nhập Tâm Trí của ta, thậm chí đả thương ta chỉ bằng uy áp. Nếu các vị thần còn hiện diện, nó hẳn là một thần tích. Một nhân loại như cô làm sao sở hữu được?”
Reina khẽ mân mê viên hổ phách, ánh sáng từ nó phản chiếu lên gương mặt cô.
“Đây là món quà cha tôi nhận được khi làm ăn ở Vương đô.” Cô đáp, giọng bình thản. “Tôi đã mang nó suốt hai mươi năm nay.”
Ánh mắt Iris dán chặt vào viên đá, nơi xác một con ong Tam Tài Sát Phong bị giam trong lớp nhựa hóa thạch. Loài ong ấy - cánh đỏ rực như lửa, thân vàng như kim loại nóng chảy, tỏa khí lạnh băng - là sinh vật của thời đại thần thánh. Nọc độc của nó có thể gây bỏng như axit, có thể bay xuyên gió bão với vận tốc siêu thanh, có một lớp băng bao quanh giúp chúng ẩn mình trong núi tuyết. Nhưng dù kỳ diệu, nó tuyệt nhiên không đủ sức đối chọi với một Thiên Sứ như Iris.
Reina nhận ra ánh nhìn dò xét của Iris. Cô biết rõ về loài ong này - một giống loài từ ba mươi triệu năm trước, nay hiếm đến mức gần như tuyệt tích. Cô từng cố trò chuyện với thực thể ẩn bên trong, nhưng nó hiếm khi đáp lại. Dù vậy, Reina chắc chắn một điều: về mặt vật chất, thứ trong viên hổ phách chỉ là xác một con côn trùng bình thường, không mang chút siêu phàm nào.
Reina đội lại mũ phớt, chuẩn bị rời đi, nhưng viên hổ phách trên cổ đột nhiên rung nhẹ, phá vỡ sự im lặng.
“Cô định làm gì?” Giọng nói vang lên, không còn rè rè như máy móc mà trong trẻo, trầm tĩnh, tựa một thiếu niên điềm đạm.
Reina khựng lại, ánh mắt lướt xuống viên đá lấp lánh sắc cam vàng. Iris đứng cách đó vài bước, cũng ngỡ ngàng nhìn viên hổ phách, nhưng đôi mắt tím hoa chuông của cô chỉ lộ vẻ tò mò, không chút manh mối về thực thể vừa lên tiếng. Cô nhún vai, tà váy ánh trăng khẽ lay.
“Ngài muốn ta làm gì đây?” Iris đáp, giọng pha chút bất lực. “Ta tạo ra không gian này để trốn khỏi thứ đó. Không có Chúa Tể, ta chẳng dám mạo hiểm đâu. Nguy hiểm lắm.”
Reina nheo mắt, lặp lại trong đầu: Thứ đó?
Iris nhếch môi, lúm đồng tiền hiện lên má trái, nụ cười vừa bí ẩn vừa tinh nghịch.
“Cô không phải mục tiêu đâu.” Cô nói. “Chỉ những kẻ mang đặc tính Thần Thánh mới bị nó nhắm đến.”
Reina gật nhẹ, không nói thêm. Cô xoay gót, cơ thể hóa thành luồng thông tin lượng tử, bước vào một không gian nơi các quy tắc vật lý tan biến. Những đám mây kỳ lạ - tím, hồng, vàng - lúc hòa quyện, lúc tách rời, trôi nổi trong cõi hư vô không phương hướng. Reina lan tỏa ý thức quanh mình, dùng đặc tính Lượng Tử để tự định nghĩa một “hướng đi” tạm thời, tiến về phía trước.
Trong khoảnh khắc không thể đo bằng thời gian, cô cảm nhận một lực kéo nhẹ ở vạt áo choàng mỏng. Lực tác động từ phía sau, nhưng trong không gian này, cô chỉ có thể ngẩng đầu nhìn lên phía trước - quy tắc nơi đây méo mó vậy đấy.
Vạt áo nâu của cô mắc vào khe hở của một thực thể khổng lồ, tựa ngọn núi di động, ghép từ mười hai hay mười bốn cánh đen tuyền, lấp lánh như lông quạ. Reina liếc nhìn, gương mặt vẫn bình thản, nhưng trong lòng thầm nghĩ: To thế mà cũng mắc được? Cô tiếp tục bước đi, vạt áo xuyên qua thực thể kỳ lạ, trở lại vị trí sau lưng như chưa từng bị níu kéo.
Thực thể với những đôi cánh đen lặng lẽ “dõi theo” Reina rời khỏi không gian lượng tử. Rồi, như một bóng ma, nó chìm vào đám mây tím, hồng, vàng, biến mất trong cõi hỗn mang.
Reina trở lại bóng tối tịch mịch của di tích Chúa Tể Đỏ Thẫm. Đây là di tích thứ hai mươi hai cô đặt chân đến trong tám năm qua - không đủ nhiều để thấu hiểu mọi bí mật của Ngài, nhưng cũng chẳng ít để cô bị lạc lối trong màn sương huyền bí của thời đại.
Bóng tối trong di tích của Chúa Tể Đỏ Thẫm dày đặc, nuốt chửng mọi ánh sáng, đến nỗi Reina giơ tay trước mặt cũng chẳng thấy gì. Nhưng ngoài sự tĩnh lặng kỳ lạ, không gian này vẫn tuân theo các quy tắc vật lý quen thuộc. Dựa vào dấu vết ma lực cô đã để lại trước khi bị kéo vào giấc mộng của Iris, Reina lần bước đến một bệ đá vuông vắn, cảm nhận sự lạnh lẽo dưới đầu ngón tay.
Cô dừng lại khi một âm thanh rè rè, như sóng radio nhiễu, vang lên trong tâm trí.
“Cô ta nói dối!”
Bốn từ ngắn gọn đủ để khẳng định nghi ngờ của Reina. Cô mím môi, giọng trầm trầm vang trong bóng tối.
“Tất nhiên. Chắc hẳn bất kỳ ai bước vào di tích này đều đã bị cô ta ký sinh trong tâm trí. Thậm chí, có người còn bị cô ta làm cho tha hóa hoàn toàn.”
Vừa nói, Reina vừa đặt một cây nến đỏ lên bệ đá. Cô tiếp tục, giọng bình thản như đang trò chuyện với chính mình.
“Nhưng chưa có ghi nhận nào về việc cô ta gây hại. Tôi nghĩ, cô ta không thật sự là mối nguy.”
Cô búng tay, một tia lửa lóe lên, thắp sáng tim nến. Ánh sáng đỏ vàng lan tỏa, yếu ớt nhưng đủ để lộ ra những nét khắc hình đầu rồng cách điệu trên mặt đá. Thực thể trong viên hổ phách không đáp lại, và Reina cũng không cố gợi chuyện. Cô nhắm mắt, lặp lại ba lần trong đầu, như một lời cầu khấn thiêng liêng:
Đỏ rực hỡi đỏ rực.
Đỏ rực hỡi đỏ rực.
Đỏ rực hỡi đỏ rực.
Lời khấn này vốn dùng khi sử dụng đồng xu của Vua Eguzkia, nhưng qua vô số lần thử nghiệm, Reina đã khám phá ra công dụng khác của nó - một cách để lay động sự chú ý của Chúa Tể Đỏ Thẫm.
Trong bóng tối sâu thẳm của tâm hồn, cô thấy những quầng sáng đỏ co giãn bất quy tắc, như nhịp tim của một thực thể cổ xưa. Cô mỉm cười khẽ. Ngài đã để ý. Nghi thức lần này sẽ không vô ích.
Reina mở mắt. Trên nền bóng tối vô biên, một màn sáng đỏ tươi mỏng manh hiện ra, như tấm rèm che giấu bí mật ngàn năm. Cô hít sâu, chuẩn bị bắt đầu nghi lễ, thì một giọng nói bất ngờ vang lên từ viên hổ phách.
“Chúng ta cũng sắp đến hạ chí, phải không?”
Reina khựng lại, bàn tay đang định giơ lên bệ đá đông cứng giữa không trung. Cô chậm rãi tháo mũ phớt, tay còn lại vuốt ngược tóc, động tác ngập ngừng như thể lý trí đang quá tải. Rồi, cô bật cười, âm thanh vang vọng trong không gian tĩnh lặng.
“Ngài quan tâm đến chuyện đó sao?” Cô hỏi, giọng pha chút ngạc nhiên. “Chuyện của… nhân loại?”
Thực thể trong viên hổ phách im lặng một lúc, rồi cất giọng trầm thấp, mang theo sức nặng của sự chân thành.
“Vì ta cũng là con người.”
Reina đứng lặng, như thể không chỉ cơ thể mà cả tâm trí cô cũng bị đóng băng. Trong khoảnh khắc ấy, những hình ảnh ùa về trong tâm trí cô: triền đồi ngập hoa cỏ, ngọn núi xanh mướt ôm lấy đình viện cổ kính, bãi cát trắng mịn bên mặt biển lấp lánh sóng. Cô chớp mắt, cảm giác một mùa hè sống động hơn bất kỳ mùa hè nào trước đây đang chờ đợi phía trước.
Cô đặt tay lên viên hổ phách, ngón tay khẽ run khi chạm vào bề mặt ấm áp. Ánh sáng cam vàng từ viên đá lấp lánh, như nhịp đập của một trái tim còn sống. Reina hít sâu, ánh mắt rực lên quyết tâm.
“Nếu ngài thực sự là con người.” Cô nói với một tông giọng chắc chắn. “Thì tôi sẽ tìm ra sự thật - không chỉ về Chúa Tể Đỏ Thẫm, mà cả về ngài.”
Cô quay lại bệ đá, ánh nến đỏ vàng vẫn cháy, chiếu sáng đầu rồng khắc trên đá như một lời hứa cổ xưa. Reina mỉm cười, không phải nụ cười của sự chiến thắng, mà là của một người vừa tìm thấy ánh sáng trong bóng tối. Cô bắt đầu nghi lễ, giọng khấn vang lên, hòa vào bóng tối, như một bài ca gọi về quá khứ và gửi tới tương lai.
Dù hành trình còn dài, dù bí ẩn của Chúa Tể Đỏ Thẫm vẫn chìm trong sương mù, Reina biết mình không còn đơn độc. Viên hổ phách trên cổ cô, với thực thể mang trái tim con người bên trong, sẽ là ngọn đuốc dẫn lối. Và mùa hè này, cô sẽ bước đi với niềm tin rằng mọi câu trả lời đều đang chờ đợi, ngay phía trước.


0 Bình luận