Tập Mở đầu: Lật Mở Bất Hạnh (Đang trong giai đoạn làm lại)
Chương 6: Cấp bậc càng cao, đóng thuế càng nhiều
2 Bình luận - Độ dài: 5,171 từ - Cập nhật:
Vài giờ trước khi Leysa và Dorian trở về nhà, tại khuôn viên thư viện của Học viện Vương đô Asterin, một cuộc trùng tu đang diễn ra.
Không có nhiều máy móc hay nhân công được huy động. Thay vào đó, chỉ cần một đồng 2 Aurum vàng kim sáng lấp lánh và Chủ tịch khoa Ma thuật Cổ xưa truyền dẫn ma lực vào. Ngay lập tức, ma thuật tu sửa đã khảm trong đồng xu ấy được giải phóng.
Gỗ, gạch đá như được những bàn tay vô hình nâng lên, ráp lại với nhau hoàn hảo, chẳng để lại dù chỉ một dấu vết của sự hư hại. Những trang sách nhàu nhĩ, rách nát được gió nhẹ nhàng đưa lên cao, vuốt phẳng và hàn gắn từng mép giấy, trở lại nguyên vẹn.
Vì quá trình tu sửa hoàn toàn tự động, chỉ cần một Chủ tịch khoa Ma thuật Cổ xưa, đồng thời là thủ thư và cũng là người phát động ma thuật, cùng với kẻ gây ra vụ hư hại - cũng là người chi trả cho việc sửa chữa - giám sát là đủ.
Dưới bóng cây râm mát gần đó, một thiếu niên với mái tóc chia hai nửa trắng đen rõ rệt, đang ngửa đầu hút một gói dinh dưỡng vị sữa socola. Cậu ngồi tựa lưng trên chiếc ghế đá, tay dang rộng, bộ dáng lười biếng và thờ ơ. Đôi mắt nâu nhạt khép hờ, chẳng mảy may để tâm đến công cuộc sửa chữa đang diễn ra trước mắt. Dù đã mất 2 Aurum, Elliot dường như chẳng bận lòng chút nào.
Bên cạnh cậu, một chàng trai khác đứng tĩnh lặng. Dù là một trong những Ma Pháp Sư hàng đầu quốc gia, Lokval Harper trông như một đàn em khoá dưới khi đứng cạnh Elliot. Không ai có thể trách được sự nhầm lẫn ấy khi Lokval mang vẻ ngoài thanh tú và xinh đẹp đến phi thường. Mái tóc trắng mềm mại ngang gáy khẽ lay động trong gió, tạo nên một cảm giác hư ảo, như thể ông là một thiên thần lạc bước xuống thế gian.
Đôi mắt xanh dương trong suốt của ông chứa đựng muôn vàn bí ẩn, sâu thẳm và xa vời, khiến người ta không thể nhìn thấu. Dù chỉ mặc chiếc áo thun màu xám giản dị, Lokval vẫn toát lên vẻ thanh thoát, lạnh lùng. Vóc dáng cao gầy, đôi vai hơi trễ, ông đứng yên dưới bóng cây, trầm mặc như hơi thở ưu nhã của thời gian.
Thoạt nhìn, Lokval là kiểu người mang trong mình nhiều bí ẩn, là một thực thể tách biệt khỏi thế giới, đơn độc giữa nhân gian, tựa như ngôi sao cuối cùng còn lưu lại trên bầu trời khi bình minh vừa tới.
Lokval nâng cánh tay trắng nhợt nhạt như da người sống ở xứ lạnh, đưa chiếc bánh mì pate lên miệng và gặm một miếng lớn. Đôi mắt xanh lam dõi theo từng chi tiết của quá trình khôi phục thư viện, vốn đã bị phá hủy đến 46%.
Trong khi Elliot dửng dưng móc ra đồng 2 Aurum như thể đó chỉ là chút tiền lẻ, cậu ta chỉ nghĩ đơn giản rằng đây là một loại ma thuật tu sửa công trình kiến trúc. Nhưng với Lokval, người trực tiếp truyền ma lực để thi triển ma thuật, ông biết rõ đây thực chất là ma thuật đảo ngược thời gian.
Và không phải là loại đơn giản! Đây là loại ma thuật có khả năng chỉnh sửa cụ thể thời điểm cần đảo ngược, cho phép phục hồi mọi thứ về trạng thái mong muốn. Không ngạc nhiên khi nó ngốn đến 2 Aurum. Lokval - người có mức lương tháng chỉ vỏn vẹn 20 Lunis - thầm nghĩ.
Ông nhìn đồng xu vàng lấp lánh trong tay mình đang dần tan biến, chuyển thẳng vào tài khoản của công ty xây dựng Quarr, cách Học viện hai con phố. Sự tiếc nuối hiện rõ trong ánh mắt. Đây là lần đầu tiên Lokval được cầm một số tiền lớn đến thế, vậy mà lại chỉ có thể giữ nó trong tay vỏn vẹn tám phút ngắn ngủi.
Người giàu đúng là biết cách tiêu tiền. Lokval thầm thở dài. Thực tế, mức lương của ông đã thuộc hàng cao trong giới giáo viên ở Therondia, và với lối sống giản dị, Lokval cũng không phải người chi tiêu phung phí. Ông sống một mình trong một căn hộ nhỏ mặt đường ở khu phố không quá đắt đỏ, với tư cách là pháp sư đặc tính Băng, ông gần như không tốn tiền cho hệ thống sưởi ấm, và cũng không cần phải đóng tiền nước.
Thế nhưng, trong thế giới nơi ma thuật và kiếm thuật là hai quyền lực tối cao, thuế lại là một điều không thể tránh khỏi! Đặc biệt với những pháp sư cao cấp, mức thuế phải nộp thậm chí còn cao hơn bình thường. Điển hình như Lokval, một ma pháp sư cao cấp, gần ngang hàng với Ma Pháp Hoàng Seraphina. Do đó, thuế ma thuật mà ông phải đóng hàng tháng lên đến 20% lương.
Và không chỉ dừng lại ở đó, Lokval còn phải đối mặt với nhiều loại thuế khác. Mặc dù thuế vật liệu và nguyên liệu ma pháp không phải vấn đề đối với ông, do ma thuật của ông là loại không cần nguyên liệu. Và thuế sinh vật huyền bí cũng được miễn vì Lokval không nuôi bất kỳ sinh vật nào, nhưng ông vẫn phải đóng thuế bảo hiểm ma thuật. Bất cứ pháp sư trưởng thành nào đều bắt buộc phải mua bảo hiểm, bởi không ai có thể lường trước được khi nào họ sẽ gây ra thiệt hại do việc sử dụng ma thuật.
Và đó chưa phải là tất cả! Còn có thuế tài sản ma thuật, tức thuế dành cho các ma cụ mà Lokval sở hữu. Mặc dù thiên bẩm của ông cho phép thi triển ma thuật mà không cần đến ma cụ, nhưng Lokval vẫn có cả bộ sưu tập ma cụ để trưng bày và làm quà tặng. Điều này khiến ông phải chi thêm 5% thu nhập cho loại thuế này.
Chưa kể đến thuế đất đai. Không phải đất ở, mà là đất cá nhân được sử dụng cho các mục đích như thí nghiệm ma thuật hoặc nuôi trồng các giống cây huyền bí. Với hai mảnh đất riêng cho những việc này, Lokval phải chịu thêm 10% thuế nữa từ lương tháng.
Cuối cùng là thuế di sản, một loại thuế nhằm bảo đảm quyền sở hữu trí tuệ của các pháp sư khi họ qua đời. Mọi loại ma thuật, lý thuyết hoặc công thức ma pháp mà họ để lại sẽ được Hội đồng Vương Quốc và Liên minh Pháp Sư Lumina bảo vệ trong vòng một thế kỷ. Sau đó, những di sản này sẽ được bán lại cho các pháp sư đủ khả năng phát triển và hoàn thiện chúng.
Dù ông chưa nghĩ đến chuyện qua đời sớm, nhưng việc đóng thuế di sản cũng là một phần của gánh nặng tài chính mà Lokval không thể né tránh.
Sau một hồi tính toán kỹ lưỡng, Lokval nhận ra rằng, sau khi trừ đi các khoản thuế và chi phí khác, số tiền lương thực tế mà ông cầm được chỉ còn lại 12 Lunis. Khi cảm thấy đồng 2 Aurum vàng chói với biểu tượng mặt trời đã biến mất khỏi tay mình, cũng là lúc Lokval thở dài trong lòng. Phải mất tới một năm rưỡi ông mới có thể kiếm đủ số tiền đó. Thế nhưng...
Đôi mắt xanh trong veo của ông không còn dõi theo tòa thư viện đã được khôi phục khang trang nữa, mà chuyển sang nhìn tên nhóc ngồi bên cạnh với mái tóc chia làm hai màu âm dương rõ rành.
Có vẻ như tiền tiêu vặt hàng tháng của thằng nhóc này là 5 Aurum. Lokval thầm nghĩ, bất giác cảm thấy chênh lệch giàu nghèo thật quá đáng ngại.
Mặc dù nhắm mắt, Elliot vẫn cảm nhận được ánh mắt cháy bỏng từ người bên cạnh. Cậu mở mắt, vẫn ngậm gói dinh dưỡng trong miệng, khiến cái gói rỗng đong đưa theo mỗi lời nói.
"Thầy nhìn em đắm đuối thế? Thầy muốn trở thành số một của em không?"
Giọng điệu của Elliot thờ ơ, nhưng câu nói lại hoàn toàn không phù hợp với vai trò của một học viên.
Lokval cảm thấy mình dễ dãi đến mức đáng kinh ngạc khi chẳng hề nổi giận trước sự vô lễ của cậu học trò ngỗ ngược. Nuốt nốt miếng pate cuối cùng, vị pháp sư tóc trắng 262 tuổi điềm tĩnh đáp lại.
"Không. Nếu thầy làm vậy thì sẽ bị đình chỉ công tác mất."
Nếu câu hỏi của Elliot có vẻ bỡn cợt quá đà, thì câu trả lời của Lokval lại không kém phần mờ ám. Tuy nhiên, cả hai vẫn giữ vẻ mặt lạnh tanh, như thể những lời nói dễ gây hiểu lầm ấy chỉ như nhận xét về thời tiết hôm nay.
Khi thấy thư viện đã được khôi phục hoàn toàn, Lokval định bước đi, nhưng giọng nói trầm tĩnh đầy nguy hiểm của Elliot cất lên, ngăn ông lại.
"Em nói thật lòng đấy. Em thực sự muốn thầy trở thành số một của em, thầy Lokval."
Khoé mắt trái của Lokval co giật dữ dội. Đối diện với ánh mắt nghiêm túc và vẻ mặt cương quyết "phải là thầy" của Elliot, tâm trí Lokval bất giác chao đảo.
Thằng nhóc này gan thật đấy! Bây giờ nó dám gạ cả giáo viên rồi sao? Lokval thầm nghĩ, nhớ lại những lời đồn về nhị thiếu gia nhà Ravendore, kẻ có khát vọng mãnh liệt với việc chiến đấu đến mức chẳng ngại đeo đuổi người khác. Và chính Lokval từng chứng kiến tận mắt cảnh cậu ta "chèo kéo" thiên tài kiếm thuật vị thành niên hàng đầu quốc gia.
Giữa khuôn viên trường dưới cái nắng gắt tháng Sáu năm ngoái, Elliot với mái tóc đen trắng phân biệt rõ ràng không chút liêm sỉ lăn lộn trên mặt đất, chặn đường một thiếu niên cao lớn. Không cần giới thiệu, ai nhìn vào cũng biết danh tính của họ và hiểu ngay nguyên nhân của tình huống khôi hài này.
Nhớ lại cảnh tượng nhục nhã của Elliot khi nài nỉ Zagreus, Lokval không khỏi rùng mình trước sự mặt dày của tên nhóc tóc cờ vây đang ngồi trước mặt.
Lokval khép đôi mi, hít thở sâu rồi nâng mí mắt, nhìn chằm chằm vào con ngươi nâu nhạt đầy kiên định của Elliot.
"Không được. Đó là..." - vi phạm quy chuẩn đạo đức nghề giáo. - Nhưng Lokval chưa kịp nói hết câu thì đã bị bàn tay chai sạn của Elliot giơ lên ngăn lại.
Ông nhíu mày khó hiểu khi thấy bàn tay ấy co lại, chỉ còn ngón trỏ giơ lên, như thể muốn nói "số một". Elliot giữ vẻ mặt trầm tĩnh, lên tiếng.
"Một giờ. Mỗi ngày thầy chỉ cần chơi với em một tiếng, thầy sẽ có 1 Lunis."
Lokval trố mắt, không tin vào tai mình. Trước khi kịp đáp, ông đã bắt đầu tính toán trong đầu.
Ca làm việc của ông đã kín hết sáu ngày trong tuần, nhưng không phải lúc nào cũng cần đứng lớp, có thể dùng phân thân thay thế. Từ 7 giờ sáng đến 10 giờ trưa, ông bắt buộc phải có mặt ở văn phòng vào thứ Hai, thứ Năm và thứ Sáu. Còn các ngày thứ Ba, thứ Tư và thứ Bảy thì chỉ cần từ 2 giờ chiều đến 5 giờ chiều.
Công việc ở thư viện cũng có thể giải quyết bằng phân thân, và ông còn có thể tạo ra những mẫu vật quan sát bằng băng để đảm bảo. Sau khi tính toán xong, Lokval thấy rằng việc này không quá khó khăn.
Mỗi tháng, lương của ông là 12 Lunis. Nếu mỗi ngày chỉ bỏ ra một giờ, ông sẽ có thêm 1 Lunis, nghĩa là mỗi tuần có thêm 7 Lunis. Một tháng ông sẽ kiếm được 42 Lunis. Một năm thì... Ôi trời, quá nhiều! Những 5 Aurum lận cơ!
Dù trong đầu bị bao phủ bởi những con số, Lokval vẫn giữ vẻ mặt bình thản, nhờ kinh nghiệm hơn hai thế kỷ sống. Khi dòng suy nghĩ tạm lắng xuống, ông hắng giọng.
"E hèm. Elliot, em biết không, trong ba năm qua, học viện của chúng ta có Zagreus là gương mặt đại diện cho toàn thể học viên."
Elliot nghe thấy Lokval gọi tên mình nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi, vì cậu tự tin rằng tuyệt chiêu của mình sẽ không thể thất bại. Không đợi câu trả lời, Lokval tiếp tục nói điềm tĩnh.
"Nhưng sau khi Zagreus tốt nghiệp sớm ba tháng trước, vị trí ấy vẫn còn trống. Ban lãnh đạo đang đau đầu tìm ứng cử viên thích hợp, và em, Elliot, cũng nằm trong số đó. Vậy nên, thầy muốn em trong ba tháng hè này sẽ vươn lên trở thành ứng cử viên duy nhất cho vị trí đại diện. Em nghĩ sao?"
Lokval không hề nói dối. Elliot thực sự là một trong những ứng cử viên, nhưng cậu ta nhận được rất ít phiếu bầu vì tính hiếu chiến quá mức. Dù vậy, không ai có thể phủ nhận thiên phú chiến đấu của Elliot thậm chí có thể vượt qua cả Zagreus.
Nghe xong, Elliot thoáng ngạc nhiên, bởi từ trước đến nay, cậu chẳng quan tâm người khác nghĩ gì về mình. Nhưng rồi, cậu bật cười thoải mái.
"Ha ha ha, thầy thú vị hơn em tưởng đó, thầy Lokval!" Cậu cười đến mức khoé mắt rơm rớm nước, sau đó nở một nụ cười nửa toan tính, nửa vô tư, vươn tay ra.
"Em rất mong chờ thầy giúp em trở thành biểu tượng vượt qua cả Zagreus, thưa thầy."
Lokval cũng mỉm cười, bước lại gần bắt tay với Elliot. Đây rồi, nguồn thu nhập thêm cho ba tháng tới! Lokval hài lòng vô cùng với công việc nhẹ nhàng nhưng lương cực cao này.
****************
Ánh nắng ban trưa đổ thẳng xuống thao trường, biến những dãy bia gỗ thành những cột lửa bóng in dài trên cát. Elliot kéo Lokval men theo con kênh uốn lượn, nước lấp lánh phản chiếu màu cờ hiệu của các thế lực - đỏ thẫm, bạc, xanh lục, xanh lam, vàng - bay phần phật trong gió như đàn bướm khổng lồ. Tiếng kiếm va vào khiên, tiếng chân giẫm nhịp lên cát, mùi mồ hôi và dầu bôi kiếm hòa vào nhau thành thứ không khí đặc quánh của sự khổ luyện.
Khoảnh đất nhà Ravendore nằm cuối thao trường, đánh dấu bằng lá cờ đỏ sậm hoạ hình một con quạ đen ngậm một đồng xu vàng, đậu trên đỉnh ngọn tháp bạc. Elliot bước tới, mái tóc nửa trắng nửa đen của cậu lập tức khiến mấy hiệp sĩ áo đen ngừng di chuyển. Một người thở dài, lưỡi kiếm trên tay khẽ chùng xuống; người khác lẳng lặng lui về phía sau. Nhưng tất cả bỗng đông cứng khi ánh mắt họ dính vào bóng lưng nhỏ phía sau Elliot.
Lokval thong dong bước theo sau, tóc trắng như tuyết mùa đông nổi bật cùng làn da trắng nhạt không phù hợp với người sống ở nơi khí hậu ôn hòa như Therondia. Không khí quanh ông khiến ai cũng phải rùng mình, dù nắng tháng Năm thiêu đốt trên đầu, những giọt mồ hôi trên trán các hiệp sĩ vẫn bị đóng băng.
"Băng Linh Hạ Phàm..."
Tiếng thì thầm lan truyền nhanh hơn cả lửa cháy. Một nữ hiệp sĩ trẻ chống kiếm xuống cát, mắt mở to: "Tôi từng thấy ngài ấy đóng băng cả con sông Wilbur chỉ bằng một cái chạm tay."
"Mà còn không cần khẩu chú cơ." Người đồng đội bên phải gằn giọng bổ sung, tay siết chặt chuôi kiếm. "Đến ngài Seraphina cũng phải dè chừng là hiểu."
Lokval khẽ liếc nhìn họ, đôi mắt xanh như hai viên băng thẳm sâu, và tất cả đồng loạt im bặt. Elliot khoái chí cười to, giọng vang lên giữa tiếng gió lùa qua các tấm huy hiệu kỳ:
"Hôm nay các anh được dịp mở mang tầm mắt rồi!"
Những dải huy hiệu kỳ vẫy gọi trong làn gió trưa như những bàn tay vô hình. Ánh nắng vàng tươi xuyên qua khoảng không, biến những lá cờ thành những ngọn lửa mờ ảo quẫy đạp trên bức tường đá phong hóa. Lokval để ánh mắt trượt dọc theo hàng cờ, dừng lại ở một mảnh vải bạc màu bị buộc chéo bằng hai dòng chú văn đỏ thẫm.
Không bị gỡ xuống? Chỉ buộc lại thôi? Helgrath à? Trong đầu Lokval nhanh chóng hiện lại đoạn tin tức về một trong những lực lượng nòng cốt đã từng kề vai sát cánh với Liên Minh Tự Do lật đổ chính quyền Esgaroth. Rồi đột ngột chuyển hướng, bắt tay với kẻ thù cũ trong bộ áo mới, chỉ sau vài mùa đông. Hai mươi lăm năm im lặng. Chỉ mất có năm năm, lòng trung thành bị rèn lại như thép nguội.
Khóe mắt Lokval hơi nheo lại. Ông nhìn thấy rõ hơn ai hết cái đường may thô ráp trên tấm áo choàng chính trị của Therondia - vết chắp vá của một chính quyền non trẻ đang vật lộn giữa cơn bão quyền lực. Ba mươi năm vẫn chưa đủ để hàn gắn một quốc gia khi mùi tanh của máu và sức nóng của lửa vẫn ám trong từng kẽ đá, khi những bàn tay từng chung chiến hào giờ quay ngược hướng giáo.
Khẽ tặc lưỡi khi nhìn vào hiện trạng của quốc gia mà mình đang tạm trú, Lokval không khỏi thấy lo lắng cho hành trình tích lũy gia tài của mình. Mặc dù vương tộc Alastria cùng Hội đồng Vương Quốc vẫn đang ngày đêm cố gắng ổn định tình hình trong nước, cũng như nối liền liên kết với các quốc gia trong khu vực và trên toàn lục địa Arandas. Nhưng tình hình cũng không mấy khả quan, vì Phục Minh Quân vẫn còn đó, bọn chúng sẽ liên tục gây cản trở với bất kỳ nỗ lực ổn định và phát triển xã hội của Hội đồng Vương Quốc.
"Chính nhờ sự phản bội của họ mà nhà Ravendore phải gánh thêm toàn bộ trách nhiệm cung ứng vũ khí." Elliot cất tiếng, giọng đều đều như đọc lại bản án đã định. Ánh mắt của nhị thiếu gia tộc đại thương nhân dính chặt vào lá cờ bạc màu, nét mặt lộ rõ sự bất mãn của một thế hệ sinh ra sau cuộc chiến.
Lokval mỉm cười, nụ cười mỏng như lớp băng cuối mùa trên mặt hồ.
"Có những chuyện xảy ra không như ý nghĩa ta gán cho chúng." Giọng ông nhẹ như hơi thở nhưng khiến không khí giữa hai người đặc quánh lại.
Elliot quay sang, ánh mắt dò xét tìm kiếm thứ gì đó trong đôi mắt xanh trong của vị pháp sư. Lokval không né tránh, ông nhìn thẳng lại cậu. Ở ông lúc này là dáng vẻ thanh thoát của một kẻ xa lạ, hơi thở đều đặn không chút xao động, chiếc áo thun xám ghi không mang một chiếc huy hiệu nào cũng vì gió mà phập phồng. Suy cho cùng, người cai trị mảnh đất này là ai... cũng chẳng khiến buổi trà chiều của ông bớt ngon.
Chột dạ bởi ánh mắt lạnh lùng của ông, Elliot khẽ quay mặt đi, lúng túng đến mức không dám nói tiếng nào. Cậu chợt hiểu rõ, Lokval Harper - ma pháp sư mang đặc tính Băng Sương cấp bậc mạnh nhất, một tồn tại đã chạm ngưỡng biến đổi về chất, không mang quốc tịch cũng không có ràng buộc về lòng trung thành. Ông đến Therondia chỉ với một hiệp định, một cái bắt tay giữa Hội đồng Vương Quốc và Liên Minh Ma Pháp Sư, đơn thuần để giảng dạy, đào tạo, rồi sẽ lại rút đi như một làn gió xuân.
Elliot khẽ hắng giọng, muốn đẩy lùi sự trầm lặng đang siết chặt chính mình. Cậu cố lấy lại vẻ tự tin, thẳng người, giọng nói vang lên rõ ràng nhưng hơi có phần gượng ép:
"Thôi bỏ qua mấy chuyện phiền phức đó đi. Chúng chưa phải là điều quan trọng nhất giúp em trở thành biểu tượng vượt qua được Zagreus."
Cậu không hoàn toàn phủ nhận tầm quan trọng của chính trị - thứ vẫn luôn bám rễ trong hành trình trở thành biểu tượng của Học viện. Là con trai thứ của chủ nhân gia tộc Ravendore, Elliot không có quyền chọn lựa có muốn biết hay không. Những kiến thức về chính sự, kinh tế, và mưu lược quyền lực đã len vào máu của cậu từ thuở bé, một thứ di sản mà cậu phải chấp nhận, dù thích hay không.
Chính em là người khơi mào cơ mà. Lokval thầm mỉa, khoé môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười như chẳng liên quan gì đến dòng suy tưởng bên trong. Ông vẫn giữ vẻ hòa ái, nhẹ nhàng đáp:
"Phải. Thầy cũng không có ý định đào sâu vào chuyện nhạy cảm như vậy... ít nhất là ở đây."
Giữa hai thầy trò, một sự đồng cảm lặng lẽ trôi qua. Không cần nói ra, họ đều hiểu những lời vừa rồi - dù chỉ là một thoáng - đã chạm đến vùng đất mà kẻ cẩn trọng không bao giờ nên dấn bước. Sai một bước, hậu quả không phải chỉ dừng lại ở cảnh cáo hay điều chuyển.
Không khí trở nên dịu lại. Elliot khẽ nhắm mắt, điều chỉnh hơi thở, ma lực bắt đầu tụ lại quanh thân thể cậu như một làn sương mỏng. Đôi mắt nâu nhạt dần chuyển sắc, ánh lên sắc đỏ rực như than hồng vừa bén lửa. Những hoa văn xuất hiện, xoay tròn rồi định hình rõ ràng, một ngôi sao tám cánh tạo thành từ một hình vuông lồng ghép với sao bốn đỉnh, biểu tượng đặc trưng của Ma Nhãn Ăn Mòn.
Cậu đã chờ đợi một trận đấu toàn lực từ rất lâu rồi. Vì thân thế mình mang, Elliot luôn bị đối xử dè chừng, những kẻ đáng để dốc hết sức đều chọn tránh né. Vậy nên lần này, khi đối thủ trước mặt hoàn toàn không mảy may bận tâm đến cái tên Ravendore, cậu không khỏi cảm thấy hứng khởi, thậm chí có chút kỳ vọng.
Chính vì vậy, không thể giữ lại bất kỳ át chủ bài nào. Phải dốc hết sức ngay từ đòn đầu tiên.
Lokval vẫn đứng yên không mảy may phòng thủ, chỉ hơi nheo mắt vì cái nắng chẳng hề thân thiện. Ông cảm nhận được ý chí trong ánh mắt thiếu niên kia.
Một chiến thuật đơn giản, trực diện... nhưng cũng không tồi. Cơ mà... Vẫn còn non lắm.
Không một cử động, không một biểu hiện kỳ lạ, Lokval chặn đứng luồng tư duy đang hình thành trong đầu Elliot. Từ thời điểm Ma Nhãn vừa được cấu trúc xong, ông đã ra tay, không cần ma chú, không cần hành động. Cậu thiếu niên kia thậm chí còn chưa kịp chuyển đổi ánh sáng thành tín hiệu điện truyền về đại não. Tất cả bị đóng băng từ trước cả khi ý thức kịp phát hiện có điều gì bất thường.
Ông mỉm cười nhẹ, rồi quay đầu, giọng nói hướng về kẻ vẫn luôn thầm lặng đứng khuất trong bóng tối:
"Giờ thì cậu ấy không thể nghe thấy cuộc trò chuyện này nữa. Cậu có thể lộ diện được rồi đấy."
Ngay lập tức, những binh sĩ xung quanh - ban nãy còn mang dáng vẻ thờ ơ của kẻ đứng ngoài cuộc - đồng loạt rút vũ khí. Gươm, quyền trượng, cung pháp… tất cả đều chĩa về phía nam pháp sư tóc trắng, người vẫn đứng bình thản giữa trung tâm.
Không phải để đe dọa. Mà để tự trấn an mình. Để ngăn chính bản thân họ khỏi run rẩy.
Dù nhóc Elliot thường ngày hay gây chuyện với họ, nhưng giờ thấy nhóc ta đứng bất động như tượng gỗ cũng khiến họ sợ đến mức không dám thở mạnh. Không hề có ma lực phát ra, không có hơi lạnh nào bao phủ, không một làn băng hay dấu vết vật lý nào cho thấy đã có điều gì xảy ra. Không ai nhìn thấy Lokval làm gì cả. Nhưng cậu thiếu niên kia… đã bị khóa chặt tâm trí từ lúc nào không rõ.
Đột nhiên, những tiếng rơi lộp bộp phá tan sự tĩnh lặng.
Từ trên không, tám vật thể đen rơi xuống lớp cát. Là những con quạ đen tuyền, từng con một bị bọc trong một lớp băng mỏng, toàn thân đông cứng không còn sự sống. Các hiệp sĩ Hắc Nguyệt ngơ ngác nhìn xuống. Thứ khiến họ khiếp sợ không phải là số lượng quạ, mà là cảm giác kỳ quái: họ chỉ cảm nhận được có ba con, thậm chí còn nhầm tưởng đó là ba tồn tại quen thuộc vẫn luôn dõi theo trận địa. Còn năm con còn lại...chúng chưa từng được phát hiện, chưa từng bị nhận diện, dù vẫn ở ngay trên đầu họ.
Chỉ đến lúc này, họ mới thực sự hiểu… thế nào là một tồn tại đang chạm ngưỡng biến đổi về chất. Một thực thể không còn thuộc về cùng một tầng bậc với họ nữa.
Lokval đứng lặng, đôi tay mảnh khảnh, trắng nhợt khẽ buông thõng, không có ý định vung lên hay khua động trước đám người đang cố kiềm chế cơn run rẩy trước mặt. Quá khứ chất chứa hàng vạn trận chiến đã khắc sâu vào ông những ánh mắt hoảng loạn, những hơi thở ngắt quãng của con người khi đối diện với một thực thể vượt xa mọi tưởng tượng của họ.
Mong manh và dễ vỡ như thủy tinh. À, nhưng có một kẻ khá khẩm hơn kìa!
Một bóng hình khác lọt vào tầm mắt ông, nổi bật giữa đám đông lặng ngắt như tờ. Một thanh niên tóc vàng bạch kim lay động theo luồng gió nóng nơi thao trường, như thể ánh nắng hè đã tan chảy, chảy thành những sợi tơ vàng óng ánh trên mái đầu ấy.
Đôi mắt bị che khuất sau tấm vải đen huyền bí, nơi trung tâm nổi bật một hình ảnh trừu tượng: một con mắt trắng kỳ dị uốn lượn, vừa mê hoặc vừa rợn người. Vì sự thiếu vắng của nhãn quan, để rồi được thay thế bằng biểu tượng ấy, một ánh nhìn từ cõi hư vô khiến đám đông vừa bị cuốn hút vừa thấy rùng mình. Ở cổ hắn, một sợi choker đen bóng lấp lánh các ký tự cổ xưa của người Serein, loé lên ánh bạc dưới nắng, những đường nét mà với tư cách là một Ma Pháp Sư bậc thầy về ma thuật cổ xưa, Lokval lập tức nhận ra: đó là ký tự của phong ấn, kìm hãm và giam giữ.
Gã trai dần tiến vào trung tâm, từng bước chân chậm rãi, đều đặn như nhịp trống chiến tranh. Những binh sĩ Hội Hắc Nguyệt tách ra, tạo thành một lối đi thẳng tắp, tay vẫn siết chặt vũ khí, ánh thép lấp loáng trong sự cảnh giác. Lokval chỉ khẽ nhún vai, nét mặt không gợn sóng.
"Keith, phải không?" Giọng ông trầm vang như tiếng chuông cổ ngân xa. "Đại thiếu gia nhà Egenskaper? Đội trưởng kế nhiệm của Ám Vệ?"
Keith A'la Egenskaper khựng lại, thoáng giật mình trước tiếng gọi liên tiếp của vị pháp sư, một pháp bảo sống mà hắn từng nghe danh. Hắn vốn ngỡ những tồn tại bậc cao như ông sẽ chẳng thèm đoái hoài đến một phàm nhân như hắn. Trong đầu, suy nghĩ xoay vần như cơn lốc, nhưng hắn nhanh chóng lấy lại phong độ: cúi đầu nhẹ, vừa mang nét quý tộc thanh tao, vừa giữ vững cung cách quân đội, một sự hòa quyện hoàn hảo giữa huyết thống cao quý và tinh thần chiến binh.
Nếu là một ma pháp sư khác, có lẽ Keith chẳng thèm bận tâm thực hành lễ nghi chi tiết đến vậy. Mang trong mình dòng máu Egenskaper cao quý nhất Vùng đất thuộc về Chúa Tể Đỏ Thẫm, với lịch sử xuyên suốt gần ba nghìn năm. Và vị trí đội trưởng tương lai của Ám Vệ đã trao cho hắn quyền uy vượt trội hơn nhiều ma pháp sư thông thường. Dẫu vậy, trước mặt hắn giờ đây không phải một pháp sư tầm thường. Đó là Lokval Harper, một thực thể đã chạm đến ngưỡng biến đổi về chất, chìa khóa mở ra cánh cửa thần bí nơi các vị thần đã rời bỏ thế gian.
Thêm vào đó, Hội Hiệp Sĩ Hắc Nguyệt là một tổ chức quân sự với lịch sử trải dài gần một trăm năm, là lưỡi dao sắc bén trong bóng tối của nhân dân. Là một đội quân tinh nhuệ, chuyên thực hiện các nhiệm vụ: ám sát, do thám và bảo vệ biên giới trước các thế lực huyền bí. Và, Ám Vệ, một trong năm tổ đội của Hội Hắc Nguyệt có vai trò duy nhất là ám sát và xử lý các mục tiêu quan trọng trong khuôn khổ Quốc gia. Tuy đã nắm giữ được một lượng thông tin đáng kể về các cá nhân bên trong lãnh thổ Therondia, và đặc biệt là những cá thể có nguy cơ ảnh hưởng trực tiếp đến an ninh quốc gia như vị-gần-biến-đổi-về-chất trước mặt hắn đây.
Nhưng tất cả những gì mà bọn họ có thể nắm bắt về con người này chỉ đơn giản là một dòng chú văn được khắc bởi chính Ma Pháp Hoàng Seraphina.
"Tuyệt đối không nhòm ngó Băng Linh Hạ Phàm khi không được Chúa Tể đáp lời!"
(*Elliot Ravendore bản đen trắng)


2 Bình luận