Cosmotellurian
Lam Yên Hoạ Đồ
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Thiên Mở đầu: Vén Màn Bi Ai (Đang trong giai đoạn làm lại)

Bi ca 08: Tỉnh dậy và Sống sót, Malion!

0 Bình luận - Độ dài: 4,855 từ - Cập nhật:

Sau khi đọc xong những dòng chữ xanh lét kia, Melantha lặng người. Đây là lần thứ hai cô đọc đoạn truyện này. Nếu lần đầu chỉ là một cái "ồ" hời hợt vì cách Ancano tạo dựng bối cảnh nhân vật, thì lần này... Lần này cảm xúc cô hoàn toàn khác biệt.

"Dorian... Leysa... Chết tiệt!... Caius..." Melantha bàng hoàng gọi tên từng người, cô nhớ ra rồi. 

Chỉ một tuần sau cuộc hỗn loạn do Phục Minh Quân gây ra ở Vương đô vào tháng Chín năm sau, Hội đồng Vương Quốc cuối cùng cũng ra quyết định dẹp tan mọi mầm mống của Esgaroth. Kết quả là một cuộc thanh trừng khốc liệt đã diễn ra tại khu Vô Danh.

Dù đã cố gắng chống trả, toàn bộ khu Vô Danh - nơi chỉ có trẻ em, người già và những kẻ bị xã hội ruồng bỏ - hoàn toàn không có cơ hội sống sót, chứ đừng nói đến việc chạy thoát. Đó là lý do cô nghi ngờ người được gọi là "Thầy Kurayami" kia không hề tồn tại ở khu Vô Danh ngay từ đầu, thậm chí cho rằng gã cũng là một người xuyên không giống cô, bởi tác phẩm hoàn toàn không đề cập gì đến gã.

Melantha lại ngước nhìn kỹ hơn vào hình chiếu của Caius, một con người giờ đây đã hoàn toàn vỡ vụn. Cô mơ hồ nhớ rằng, sau khi khu Vô Danh bị tiêu diệt, Caius may mắn sống sót nhờ vào hạt giống Ma Pháp Hoàng Triều trong cơ thể cậu, thứ đã ban cho cậu sức sống bền bỉ một cách phi thường.

Sau đó, bằng cách nào thì cô không nghĩ ra được, Caius đã len lỏi vào Vương đô, tìm đến căn phòng giam giữ Dafina ở lãnh địa nhà Tagliamonte để thông báo quyết định của mình. Lúc đó, trong Cosmotellurian, Dafina đã biết về sự sụp đổ của khu Vô Danh thông qua Zagreus. Nhưng giờ đây, Melantha cho rằng, có lẽ Dafina đã chỉ có thể bất lực cảm nhận nỗi đau và tuyệt vọng của những người thân quen thông qua mối liên kết bí ẩn giữa họ.

Càng nghĩ, tim Melantha càng thắt lại. Dù đây chỉ là một câu chuyện giả tưởng, cô đáng lẽ có thể coi mọi thứ vừa trải qua chỉ là một giấc mơ thú vị và quay lại trái đất với chút tiếc nuối. Nhưng điều đó không còn dễ dàng nữa.

Melantha siết chặt hai tay, đôi mắt nâu sẫm vốn ôn hòa giờ lại chất chứa một mớ cảm xúc hỗn loạn: cảm thương, buồn bã, phẫn uất và quyết tâm. Cô quệt ngang mũi, gạt đi những tiếng sụt sùi yếu đuối. Rồi cô mạnh mẽ cất bước, tiến thẳng về ngã rẽ bên phải.

Bố, mẹ, con xin lỗi! Con sẽ về nhà sau!

"Tôi không biết ai đã sắp xếp chuyện này hay họ muốn tôi làm gì. Nhưng tôi sẽ làm theo ý muốn của trái tim mình. Cho dù chỉ có một tuần để sống, tôi cũng sẽ bảo vệ những đứa trẻ bị ruồng bỏ đó." Melantha lớn tiếng nói, như tự nhắc nhở chính mình, nhưng không gian tối đen bao la vẫn im lìm. Hình ảnh cậu thiếu niên tóc đen siết chặt cổ tay cô lại hiện lên trong đầu, ánh mắt đen tuyền của cậu đầy kiên định.

"Không cần lo lắng. Tôi sẽ không để chị chết trong cơ thể của Malion. Tuyệt đối không!"

Giọng nói quyết liệt ấy vẫn in sâu trong tâm trí Melantha dù khi đó cô còn đang rất bối rối. Giờ đây, một quyết tâm mới dâng lên trong lòng cô.

"Nếu tất cả bất hạnh đều bắt nguồn từ cái chết của Malion, thì tôi nhất định sẽ không để điều đó xảy ra." Melantha thầm nhủ. Đây không chỉ là vì những người khác, mà còn là vì chính cô. Vì không có gì đảm bảo rằng cô có thể trở lại trái đất nếu chết trong cơ thể Malion.

Nói xong, cô cắm đầu chạy thẳng trên con đường xanh lam mỏng manh như những mảnh kính, đang dần tan vỡ ở phía sau. Ánh sáng xanh lam dần trở nên chói lòa, chuyển thành một màu trắng xóa đến mức cô không thể mở nổi mắt.

"Úi mẹ ơi!" Melantha bật dậy trong cơ thể Malion, khiến chiếc khăn mát lạnh trên trán rơi xuống bên cạnh. Hoá ra, khi cô có ý thức để thoát khỏi không gian kỳ lạ ấy một cách chủ động, thì sẽ có cảm giác giống như bị ngộp nước.

Tiếng động từ cô làm ba thiếu niên khác trong phòng quay đầu nhìn lại. Họ trông như đang chuẩn bị đi đâu đó. Caius là người lên tiếng trước.

"Ồ! Là chị sao, Melantha?"

Cô đáp lời ngay.

"Không, tôi là Malion!"

Cả ba người ngơ ngác nhìn nhau. Caius nhíu mày hỏi lại.

"Chị nói cái quái gì vậy, Melantha?"

Melantha có cảm giác như đã nghe câu hỏi này ở đâu rồi. Cô nhanh chóng lấy lại tinh thần và trả lời dứt khoát.

"Như tôi đã nói đấy. Từ bây giờ, tôi là Malion. Chẳng lẽ các cậu định cứ gọi tôi là Melantha sao?"

Caius im lặng, chưa biết phản ứng thế nào thì Dorian đang đứng phía sau, nhét mấy đồng xu màu nâu vào một cái túi vải nhỏ màu be rồi bước tới bên cô.

"Chị nghĩ được vậy là tốt rồi. Chào mừng trở lại, Mal." Cậu ta nói, đồng thời đưa túi vải cho Malion.

Malion mỉm cười rạng rỡ, vươn tay cầm lấy túi tiền.

"Ờ, tôi đã về, Dorie."

Tay Dorian khựng lại một chút trong không trung, nhưng rồi cậu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, thu tay về song song với đùi.

"Có vẻ trong lúc bất tỉnh, cậu đã thu thập được những ký ức cần thiết nhỉ?"

Malion ngây ra một chút, hơi nhíu mày. Cậu chỉ gọi mọi người bằng những cái tên thân mật một cách tự nhiên thôi mà. Vậy ra Malion hàng thật cũng có thói quen đó sao? Xem ra, kế hoạch "trộm long tráo phụng" này sẽ suôn sẻ rồi đây!

Nhân lúc không ai để ý, Leysa đã tiếp cận Malion từ lúc nào. Cô nhẹ nhàng đưa bàn tay trắng nõn áp lên trán chàng trai tóc xanh.

"Ừm, không phải sốt."

Malion khẽ co giật khoé miệng, nhẹ nhàng gỡ bàn tay mảnh mai nhưng lạnh giá của Leysa xuống.

"Tất nhiên là tớ không sốt rồi, Leisie."

Leysa nhanh nhẹn đáp lại, phối hợp rất ăn ý.

"Tớ đã nhắc cậu bao nhiêu lần là đừng gọi tớ bằng cái tên ngốc nghếch đó."

Rồi cả hai cùng bật cười khúc khích, không khí trong phòng trở nên nhẹ nhõm hơn hẳn.

Ngay cả khi Malion đã nói như vậy, Caius vẫn chưa thể theo kịp diễn biến đột ngột này. Cậu chỉ lặng lẽ quan sát Malion, trong đầu ngổn ngang những câu hỏi về chuyện gì đã xảy ra với Melantha trong quá trình thử nghiệm với đồng 50 orbs. Nhưng thói quen được rèn luyện ở khu Vô Danh từ khi còn nhỏ đã giúp Caius dễ dàng đè nén sự tò mò của mình.

Đừng tọc mạch vào chuyện của người khác! Đừng cố bới móc những điều mà người ta không muốn nói ra!

Malion thản nhiên ngồi khoanh chân, chống cằm quan sát Leysa và Dorian đang trao đổi những đồng Lunis với nhau. Sau đó, cậu còn thấy Leysa lấy ra một con dao găm với đường cong sắc sảo, trông giống như chiếc răng nanh đỏ rực của một con quái thú hung bạo. Phần chuôi của nó được quấn cẩn thận bằng dây vải trắng để tạo độ bám chắc cho người cầm.

Leysa nhẹ nhàng dùng ngón trỏ viết lên con dao những ký tự màu xanh lá. Chiếc dao loé sáng trong chốc lát rồi lại trở về trạng thái bình thường như cũ.

Không nhịn được tò mò, Malion cất lời hỏi.

"Các cậu định đi đâu vậy?"

Dorian quay lại nhìn cậu một chút, giọng nói bình thản.

"Tất nhiên là tập luyện rồi! Hai năm qua, ngày nào chẳng vậy. Cậu có biết tại sao futon trong phòng ngủ chưa bao giờ được trải ra không?"

Chàng trai tóc vàng tạm dừng một chút, đủ để Malion loé lên một ý nghĩ. Không phải chỉ trải ra khi cần dùng sao?

"Là vì chúng ta chưa bao giờ qua đêm ở nhà."

Hả? Malion ngớ người ra, trông ngây ngốc như một chú gấu trúc đang gặm tre. Chẳng lẽ các cậu ngủ bờ ngủ bụi thật à? Cậu hoàn toàn không ngờ đây lại là sự thật.

Lúc này Caius mới lên tiếng.

"Được rồi, Malion, cậu có thấy gì trong lúc thử nghiệm với đồng 50 orbs không?"

Malion gật đầu, thành thật trả lời.

"Tớ nhớ là đã thấy năm thanh kiếm mảnh dẹt, giống như những tia sáng màu vàng. Hình như sau đó có thứ gì khác, nhưng dù cố thế nào tớ cũng không nhớ ra nổi."

Nghe vậy, Caius chỉ gật nhẹ, không muốn đi sâu vào những điều mơ hồ, nên đưa ra hai kết luận cho Malion.

"Không cần bận tâm quá. Tóm lại, cậu có thể sử dụng được loại ma thuật ngang với 50 orbs. Còn về điều cậu không nhớ, nếu không thể nhớ ra thì chắc nó chưa quan trọng vào lúc này. Hơn nữa, khi cậu đang khấn nguyện đến Chúa Tể Đỏ Thẫm, thì đó chính là ý chỉ của ngài."

Malion chỉ "ồ" một tiếng rồi gật đầu ghi nhớ. Nhìn vậy thôi, nhưng Caius lại là một người thành kính với thần đấy nhỉ? Dù xung quanh Chúa Tể Đỏ Thẫm vẫn còn nhiều điều bí ẩn, thậm chí còn không biết có thực sự tồn tại không. Nhưng đây là thế giới của ma thuật, ai biết được thần có thật hay không?

Sau một vài phút chờ đợi, ba người kia đã gói lại một ít thức ăn và dùng một đồng 20 orbs để giữ chúng bên trong. Trong lúc làm vậy, Leysa giải thích cho Malion biết rằng, đối với những đồng xu chứa vật phẩm, chúng hoạt động dựa trên hai loại ma thuật: ma thuật trao đổi đồng giá và lưu trữ không gian. Theo nghiên cứu của Liên minh Lumina từ hai trăm năm trước, không gian trong các đồng xu này không có sự luân chuyển của thời gian, vì vậy vật phẩm được lưu trữ sẽ luôn giữ nguyên trạng thái như lúc được đưa vào.

Nghe xong, Malion buột miệng hỏi.

"Những đồng xu này tồn tại có vẻ như... làm giảm đi giá trị của các pháp sư, phải không?"

Leysa khẽ dừng tay, nhìn Malion một cái rồi chậm rãi gật đầu, như đang sắp xếp ý tưởng trong đầu.

"Tớ có thể hiểu điều đó, có lẽ vì cậu đến từ một thế giới không có ma thuật. Thực tế, những người thường xuyên sử dụng ma thuật trong đồng xu đa số đều là các pháp sư. Còn người dân bình thường, họ chỉ sử dụng các ma thuật cơ bản ở mức 20 orbs, và chủ yếu vẫn dùng tiền để trao đổi, mua bán."

Như nghĩ ra điều gì thú vị, Leysa khẽ nhếch môi cười.

"Cậu nghĩ pháp sư là ai? Đúng là hệ thống ma pháp tiền xu được Ma Pháp Sư vĩ đại Eguzkia sáng tạo ra. Nhưng các pháp sư khác đâu chỉ ngồi chơi không. Tớ có thể thông cảm vì Dafina không có ở đây lúc này. Nếu cô ấy có mặt, cậu sẽ chẳng bao giờ nghĩ như vậy đâu."

Malion xoa cằm, hào hứng suy nghĩ. Điều này gợi cậu nhớ đến trái đất ở thời hiện đại. Dù có trí tuệ nhân tạo đa năng đến đâu, con người vẫn có thể tự hào vỗ ngực mà nói: "Tôi còn là người tạo ra nó!" Đúng vậy, nỗ lực chân chính không phải là thứ dễ dàng bị thay thế, dù là ở thời đại hay thế giới nào. Con người luôn là chủ nhân của mọi sáng tạo!

Hiện tại, ánh nắng vàng đã dần tắt, nhường chỗ cho màn đêm buông xuống. Mặt trời lặng lẽ lùi bước, trao lại quyền thống trị bầu trời cho mặt trăng xanh lơ kỳ ảo cùng những vì sao lấp lánh như những hạt cườm nhỏ xíu.

Malion ngửa cổ nhìn lên bầu trời, ngắm nhìn mặt trăng xanh lơ pha trộn giữa màu lục và lam. Cậu nhớ mang máng rằng hiện tượng này chỉ xảy ra khi bầu khí quyển chứa các hạt bụi hoặc khói có kích thước nhất định, gây ra tán xạ ánh sáng đỏ, và khi ánh trăng chiếu qua những hạt này thì mặt trăng mới có màu xanh lam đặc biệt như vậy.

Trong lúc chờ Caius khóa cổng lại, Malion chỉ tay lên mặt trăng, hỏi một cách tò mò.

"Mặt trăng luôn có màu như thế này sao?"

Nghe câu hỏi, Leysa và Dorian cũng ngước đầu lên nhìn mặt trăng gần tròn vì sắp đến ngày rằm. Vầng trăng xanh biếc lấp lánh, giống như màu ánh trên đôi cánh của chim trả.

Dorian hạ ánh mắt xuống, bâng quơ liếc nhìn gáy Malion rồi lại hướng ra không gian xung quanh.

"Ừ. Ít nhất thì từ khi tôi sinh ra, nó đã luôn như vậy. Mà lịch sử loài người cũng ca ngợi màu xanh của nó trong thơ ca suốt hai triệu năm qua rồi."

Malion khẽ ngạc nhiên. Thế giới này, với nền văn minh đã tồn tại hai triệu năm, dường như con người xuất hiện từ rất sớm và đã xây dựng nên một xã hội phức tạp từ rất lâu. Tuy nhiên, sự phát triển của họ lại chậm hơn trái đất, có lẽ là do sự tồn tại của ma thuật?

Khi họ đi sâu vào rừng Enoch, Malion biết thêm rằng thế giới này không hề có khí đốt hay dầu mỏ. Dù cậu từng nghĩ rằng trình độ khoa học kỹ thuật của thế giới này đã đạt đến mức tương đương thế kỷ 19 trên trái đất, nhưng nhóm Dorian thậm chí còn không biết động cơ đốt trong là gì.

Vì rừng Enoch nằm ngay phía sau nhà nên chỉ sau vài chục bước chân, cả nhóm đã bước qua bìa rừng, chạm đến một khung cảnh huyền ảo dưới bầu trời đêm đen thẫm. Những vì sao lấp lánh như những hạt ngọc được rải rác trên nền trời rộng lớn. Ánh sáng từ các ngôi sao và những mảnh thiên thạch vụt qua tô điểm cho không gian bằng những tia sáng mong manh, dịu dàng.

Malion bất chợt giật mình, dụi mắt rồi nhìn kỹ lại. Cậu thấy vài đường sáng mảnh cắt ngang qua bầu trời, như thể có gì đó vừa lướt qua. Khi cậu lùi lại khỏi ranh giới với khu rừng, bầu trời bên ngoài lại trở nên hoàn toàn tĩnh lặng, chỉ có những ngôi sao nhấp nháy, không hề có bất kỳ vật thể bay qua nào.

"Bầu trời của rừng Enoch và bên ngoài khác nhau à?" Malion lên tiếng, đủ lớn để cả ba người còn lại nghe thấy. Cậu đồng thời thử nghiệm bằng cách bước qua bước lại giữa ranh giới của khu rừng và không gian bên ngoài.

Ba người Caius nhìn Malion như thể cậu là một đứa trẻ lần đầu thấy những điều kỳ diệu và muốn khám phá tất cả mọi thứ. Dorian thấy vậy chỉ phì cười, đáp lại sự tò mò của Malion mà cậu mới quen chưa đầy một ngày.

"Rừng Enoch có một lượng ma lực dồi dào bất thường. Chính sự bất thường đó đã gây ra những biến đổi trong cảnh quan khu rừng. À, cậu có biết ma lực là gì không đấy?"

Nhớ ra rằng Malion thậm chí còn chưa biết cách kiểm soát ma lực đang tuôn ra từ cơ thể, Dorian không khỏi khẽ chau mày. Có khi cậu ta còn không cảm nhận được ma lực của chính mình nữa. Dorian nghĩ thầm.

Trong lúc đó, Malion đã hoàn thành cuộc thử nghiệm bầu trời của mình và chạy lại chỗ ba người bạn. Nghe câu hỏi của Dorian, cậu nhíu mày suy nghĩ trong chốc lát rồi đáp, không quá chắc chắn.

"Ừm... Ma lực là... năng lượng để thi triển ma thuật?"

Malion không dám tự tin về câu trả lời của mình, bởi trong ký ức mờ nhạt của cậu, Ancano chưa từng nhắc đến ma lực.

Nghe lời đáp thiếu tự tin của Malion, Dorian im lặng một lúc rồi thở dài, chấp nhận sự thật.

"Bị loại từ vòng nộp hồ sơ."

Malion tiu nghỉu cúi đầu, môi dẩu ra, vẻ bối rối và chán nản hiện rõ trên gương mặt. Leysa đứng bên phải cậu, nhận ra điều đó và khẽ vươn tay, xoa lưng cậu nhẹ nhàng để an ủi.

Cả nhóm tiếp tục tiến sâu hơn vào rừng Enoch. Dù ban nãy Dorian có phần thất vọng, nhưng vẫn giữ bình tĩnh và giải thích cặn kẽ cho Malion.

"Ma lực không giống như năng lượng điện hay nhiệt." Dorian bắt đầu. "Nó là một thực thể vô hình, phi vật chất. Sách giáo khoa vẫn thường gọi nó là dòng chảy nguyên thủy, tồn tại từ trước khi mọi thứ khác hình thành. Ma lực hiện diện trong mọi vật thể, sinh vật, và hiện tượng, nhưng không thể nhìn thấy hay cảm nhận bằng cách thông thường, trừ những kẻ có mối liên hệ đặc biệt với nó."

Malion gật đầu mạnh, ra vẻ như đã hiểu, nhưng vẫn cẩn thận hỏi lại. "Những người đó là pháp sư phải không?"

Dorian lắc đầu. "Không. Những người đó đặc biệt hơn pháp sư nhiều. Pháp sư chỉ là những kẻ biết cách dùng phương pháp đặc biệt để tương tác với ma lực mà thôi." Dorian giơ ngón trỏ tay phải lên và nói tiếp. "Để tôi làm mẫu cho cậu."

Ngay lập tức, các tia sáng vàng từ bóng tối xung quanh tụ lại trên ngón tay Dorian, hình thành một khối cầu nhỏ bằng móng tay cái, rực sáng màu trắng.

"Đây là ma lực sao?" Malion ngơ ngác hỏi.

Dorian giữ vẻ điềm tĩnh trả lời. "Không, đây là kết quả của việc dẫn dắt ma lực bằng ý chí. Cậu nên nhớ, ma lực vốn không có hình dạng."

Malion gật đầu nhẹ, nhưng ánh mắt vẫn còn lúng túng. Nhận ra điều đó, Caius nhanh chóng xen vào để giải thích rõ hơn.

"Thật ra, nó không quá phức tạp đâu. Chỉ cần hiểu các đặc tính của nó là cậu sẽ nắm bắt được ngay. Đặc tính đầu tiên của ma lực là vô hình, vô dạng, hay nói cách khác là phi vật chất. Đặc tính thứ hai là nó không phải năng lượng, vì ma lực không hề cạn kiệt hay mất đi như các nguồn năng lượng khác. Nó chỉ thay đổi trạng thái, giống như nước vậy."

Malion tập trung suy nghĩ, cố gắng nghiền ngẫm những điều vừa nghe. "Vậy tức là... ma lực có thể bị biến đổi và phân tán, và chúng ta có thể chuyển giao ma lực giữa các trạng thái hay vật thể khác nhau, đúng không?"

Cậu đang cố gắng vận dụng toàn bộ những kiến thức từ những năm tháng đọc tiểu thuyết giả tưởng để hiểu ngắn gọn nhất.

Dorian thu ngón tay lại, khối cầu sáng trắng và các tia sáng vàng lập tức biến mất. "Đúng vậy." Dorian gật đầu. "Đó là cách dài dòng hơn để mô tả quá trình sử dụng ý chí nhằm thao túng ma lực."

Malion nhíu mày, cố gắng ghi nhớ và đúc kết hai đặc tính của ma lực mà mình vừa nghe. Không thể nhìn thấy hay cảm nhận ma lực theo cách thông thường, chỉ có thể dùng ý chí để tiếp xúc... Tuy không phải năng lượng, nhưng có thể dùng để thay thế năng lượng. Vậy thì không lạ khi thế giới này chẳng cần khí đốt hay dầu mỏ. Cậu tự nhủ, như thể muốn khắc ghi thật sâu vào đầu.

Khi Malion định mở miệng hỏi thêm về những đặc tính khác của ma lực, một cảm giác kỳ lạ từ bản năng đột ngột ập đến, khiến cậu quay ngược quay xuôi, cố xác định nguồn gốc. Đó không phải là ảo giác vì cả ba người bạn đi cùng cậu cũng đã phản ứng ngay lập tức.

Leysa rút ra con dao găm màu đỏ thẫm, sắc bén như răng nanh của một loài quái thú từ bao đựng màu đen ở đùi phải. Trước khi Malion kịp chớp mắt, Leysa đã biến mất khỏi tầm nhìn của cậu, chỉ để lại một mảnh không khí tĩnh lặng nơi cô vừa đứng. Caius cũng không chậm hơn là bao, cậu ta cũng biến mất ngay sau Leysa chỉ chưa đầy nửa giây.

"Gì... gì vậy?" Malion ngơ ngác hỏi người duy nhất còn lại.

Dorian đè thấp giọng, đầu mày thanh tú chau lại, vẻ căng thẳng hiện rõ trên khuôn mặt. "Đó là bài tập của chúng ta. Đã hai năm rồi, nhưng vẫn chưa thể hoàn thành."

"Bài tập?" Malion không khỏi kích động. "Là bài tập gì?"

Dorian mím môi, không trả lời ngay. Cậu ta nhìn vào khoảng không đen đặc trước mặt, hít một hơi sâu, rồi bất ngờ hét lên với âm lượng khá lớn.

"Này! Malion bây giờ không thể tham gia bài tập này đâu! Ông trông chừng cậu ấy đi!"

Không chờ bất kỳ phản hồi nào, Dorian đột ngột biến mất, nhanh như một cơn gió thoảng. Malion chỉ kịp vươn tay ra trong vô vọng, cố gắng níu giữ lấy bóng dáng đã tan biến của Dorian.

"Chờ đã...!"

Ầm! Đoàng!

Cùng lúc đó, hai tiếng nổ lớn vang lên từ sâu trong rừng, âm thanh dội lại khiến Malion phải nhanh chóng đưa hai tay lên che tai. Gió rít từng cơn, những đợt sóng xung kích bùng nổ tràn ra đến nơi cậu đứng. Malion bị đẩy lùi bởi một lực mạnh không thể chống lại, khiến cậu phải loạng choạng bước lùi.

"Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra chứ?"

Cậu đứng đó, đấu tranh giữa hai lựa chọn: đứng yên chờ đợi hoặc bước về phía trước để tìm hiểu điều gì đang diễn ra. Nhưng trước khi kịp đưa ra quyết định, một cảm giác lạ lùng len lỏi từ phía sau lưng, như thể có thứ gì đó đang theo dõi, âm thầm hiện diện mà cậu không thể gọi tên.

Bây giờ là tháng Năm, thời tiết ở Therondia khá mát mẻ, và khi đứng giữa khu rừng như thế này, Malion còn cảm nhận được hơi lạnh len lỏi qua từng tán cây. Không chịu nổi cảm giác bất an đang gặm nhấm tâm trí, cậu quay phắt người lại.

Trước mắt cậu chỉ là thảm hoa tím nhạt trải dài như vô tận. Những cánh hoa nhỏ xinh khẽ đung đưa trong gió, trông thật bình yên và dịu dàng. Cánh rừng vẫn mờ ảo, phủ bóng bởi những tán cây cao vút, lấp lánh ánh sáng từ những con đom đóm bay lượn, làm cảnh vật thêm phần huyền bí. Tất cả dường như không có gì thay đổi. Vẫn là bóng tối bao trùm, vẫn là những hình thù kỳ lạ của các thân cây cổ thụ, như những kẻ canh gác vô hình của cánh rừng.

Nhưng sự bất an trong Malion không vì thế mà dịu đi. Mồ hôi đã túa ra đầy trán, ướt đẫm cả lưng áo. Mặt cậu nóng bừng, còn trái tim thì đập gấp gáp như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cậu không thể kiềm chế bản thân khỏi việc liên tục nhìn quanh, sợ rằng bất kỳ lúc nào, từ trong bóng tối, một thứ gì đó đáng sợ sẽ nhảy xổ ra và vồ lấy mình.

Tiếng gió xào xạc lướt qua những tán lá, vang lên rợn người trong không gian tĩnh mịch của khu rừng. Malion cắn răng, chưa dám buông lỏng sự cảnh giác, chậm rãi quay người lại. Và đúng vào lúc ấy, cái dự cảm không lành trong cậu bỗng nhiên bùng lên mãnh liệt hơn bao giờ hết.

Thề có Chúa, ngay cả trong kiếp trước, khi phải ở lại trường đến tối muộn, cậu cũng chưa từng cảm thấy nổi gai ốc như lúc này. Cảnh tượng trước mắt khiến cậu chết lặng.

Dưới ánh sáng nhợt nhạt của trăng xanh, len lỏi qua những kẽ lá rậm rạp, gương mặt gã hiện lên, u ám và đầy bí ẩn. Đôi mắt vàng sậm híp lại, trông như hai lưỡi dao sắc bén đang chăm chú theo dõi con mồi, ánh lên sự thích thú hiểm độc. Mái tóc ngắn màu tím trầm lòa xòa che ngang trán, đủ để Malion thấy được vẻ lạnh lùng của gã.

Gã đứng đó, ung dung và thản nhiên, mặc kệ cậu đang run rẩy vì sợ hãi. Như thể thời gian đã ngừng trôi trong khoảnh khắc đó, mọi thứ xung quanh bỗng chốc trở nên ngưng đọng, nặng nề như nhựa bị nung chảy. Gã chỉ đứng đó, không làm gì cả, nhưng sự hiện diện của gã đã hút cạn không khí xung quanh, khiến Malion thấy ngột ngạt, như thể cả thế giới đã dừng lại chỉ để gã xuất hiện.

Malion phồng má, cúi gập người, nôn thốc nôn tháo ra mọi thứ trong dạ dày. Những món ăn ngon ngọt của bữa trưa giờ chỉ còn là thứ nhầy nhụa tràn ra khỏi miệng, kèm theo cả dịch dạ dày đắng nghét. Cơn đau quặn thắt lan khắp bụng, cổ họng bỏng rát như bị đốt cháy, và cậu cảm giác như mình sắp nôn hết cả trái tim, phổi, và tất cả nội tạng khác ra ngoài. Mỗi lần co thắt, cơn đau lại như chọc sâu thêm vào ruột gan cậu, khiến Malion không thể chịu nổi.

Gã này... là một con quái vật! Ý nghĩ đó xẹt qua đầu Malion, khiến cậu hoảng loạn đến mức vô thức đưa tay siết chặt cổ họng mình. Không phải vì muốn ngừng lại cơn nôn ói, mà là một khát khao mãnh liệt, cậu đang muốn tự kết liễu chính mình, bóp nghẹt sự sống để chấm dứt nỗi kinh hoàng không sao chịu nổi này.

Gã đứng đó, nhếch môi cười khẩy. Một nụ cười nửa miệng đầy chế nhạo, để lộ hàm răng trắng đều, đặc biệt là hai chiếc răng nanh sắc nhọn như của loài thú săn mồi. Bàn tay trắng bệch của gã nhẹ nhàng đưa lên cằm, những ngón tay dài với móng tay màu đen bóng loáng, trông chẳng khác gì móng vuốt của loài quỷ dữ đang chực vươn ra bắt lấy con mồi. Trên mỗi ngón tay gã đều đeo những chiếc nhẫn đen nhẵn lạnh lẽo, ánh lên thứ ánh sáng kim loại đầy ác ý.

Không gian xung quanh bỗng như vỡ nát, trôi tuột vào một hố sâu của hư không, chỉ còn lại bóng dáng gã lướt qua, mang theo cảm giác ngột ngạt, chết lặng đến mức nghẹt thở. Chỉ cần nhìn vào gã thôi, không, chỉ cần nhận thức được sự hiện diện của gã thôi, toàn thân Malion đã rùng mình không thể kiểm soát. Tâm trí cậu hoảng loạn, đua nhau tìm kiếm câu trả lời, và cuối cùng cậu nhận ra điều kinh hoàng: ẩn dưới vẻ ngoài phong trần và lơ đãng ấy là một thứ gì đó vô cùng điên loạn, tăm tối và quỷ dị.

“Ồ! Bình tĩnh nào, một Malion xa lạ mà ta không biết. Ta tên là Du Việt, nhưng tinh cầu thường gọi ta là Tà Long Chi Vương. Hân hạnh gặp mặt!”

Gã thong thả nói, âm sắc tràn đầy tự tin và kiêu ngạo ngút trời, nhưng có lẽ không hoàn toàn có ý đe doạ. Hẳn là gã đã biết Malion hiện tại không phải là Malion thực sự nhưng hàm ý chế giễu trong lời nói cho thấy rằng, điều đó không mấy quan trọng đối với gã.

(*Du Việt - Tà Long Chi Vương bản chibi)

101bb8fd-eaa3-4e06-aafc-3c472f3c3d12.jpg

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận