Tập Mở đầu: Vén Màn Bi Ai (Đang trong giai đoạn làm lại)
Chương 04: Hạt giống - Nhân vật chính? Mất dữ liệu
0 Bình luận - Độ dài: 3,694 từ - Cập nhật:
Dưới tán lá xanh rì, ánh nắng đầu hè len lỏi, rải những sợi vàng óng trên con đường đất sạch sẽ. Leysa bước đi chậm rãi, đôi tay thoăn thoắt buộc mái tóc đen bóng thành kiểu đuôi ngựa, động tác nhẹ nhàng mà tự nhiên. Những tia nắng chiếu lên thân hình mảnh mai nhưng săn chắc của cô, tôn lên nét thanh xuân rực rỡ. Bộ jumpsuit jean ngắn để lộ xương quai xanh tinh tế, đôi chân thon dài uyển chuyển trong từng bước đi. Đôi mắt xanh lục sâu thẳm ánh lên tia sáng như đang thầm giấu một bí mật, mái tóc buông dọc lưng đung đưa mềm mại như dòng suối.
Dorian lặng lẽ bước theo sau, tay đút túi quần, che đi vết đỏ do bỏng lạnh từ băng của Lokval. Khi thầy hỏi cậu có bị thương không, Dorian chỉ lắc đầu từ chối kiểm tra. Nhưng Leysa đã nhận ra.
“Cậu bị bỏng lạnh rồi, đúng không?” Cô hỏi, không quay lại, giọng bình tĩnh và chắc chắn.
Dorian khẽ gật, chẳng lấy làm ngạc nhiên. “Ừ, không đáng lo.” Mỗi bước cậu đi, chiếc bùa bông hình trái tim bên hông lại đung đưa, chạm nhẹ vào đùi, tạo âm thanh nghịch ngợm nhỏ xíu.
Leysa không hỏi thêm, cả hai chìm vào im lặng, bước đều về phía khu nhà. Nhưng sự tò mò khiến cô lên tiếng, giọng điềm tĩnh nhưng đầy ý tứ: “Mọi chuyện ổn chứ? Cứ để Elliot trả hết chi phí sửa chữa sao?”
Trận chiến ở thư viện chỉ diễn ra trong tích tắc, nhưng với bản năng sát thủ nhạy bén, Leysa biết chính ma lực bùng nổ của Elliot đã phá hủy gần nửa thư viện rộng lớn. Cô không hỏi thẳng tại sao Dorian đáp lại lời khiêu khích của Elliot, mà vòng vo để tìm thông tin. Cô hiểu rõ, cả Malion và Caius cũng từng bị Elliot chọc tức suốt năm đầu, nhưng họ chẳng bận tâm, khiến cậu ta chán nản bỏ cuộc. Dorian còn là một người luôn điềm tĩnh, không dễ bị những lời xúc phạm làm lung lay. Những lời miệt thị từ Elliot chẳng là gì so với những gì nhóm họ đã chịu đựng hai năm qua. Vậy tại sao Dorian lại đấu với cậu ta?
Dorian bước đi bình thản, không hay biết những suy tính trong đầu Leysa. Đôi mắt xanh lam của cậu thoáng gợn sóng, rồi nhanh chóng trở lại tĩnh lặng.
“Thư viện do hắn phá, và chi phí sửa chữa chẳng là gì với tiền tiêu vặt của nhị thiếu nhà Ravendore đâu.” Cậu nói, giọng pha chút khinh miệt.
Leysa gật nhẹ đầu, hiểu ý. Cả hai dần tiến đến khoảng sân phẳng lặng trước căn nhà gỗ đơn sơ, không khí yên tĩnh như xóa nhòa dư âm cuộc trò chuyện.
Melantha tựa lưng vào cột hiên, chân duỗi dài trên bậc thềm. Thấy bóng người từ xa, đôi mắt vàng rực của cô chăm chú dõi theo. Một cặp nam nữ bước tới, nổi bật như ánh sáng giữa trưa hè. Cô gái tóc đen buộc đuôi ngựa, mắt xanh lục ánh lên nét bí ẩn. Chàng trai tóc vàng óng, mắt xanh thẳm, toát lên vẻ lãng tử thờ ơ, cuốn hút đến mức khiến Melantha há hốc miệng.
Trời ơi, cậu ta còn đẹp hơn cả Caius và Malion! Cô nghĩ, vẫn sững sờ khi Leysa và Dorian đến gần.
Cả hai liếc nhau, ánh mắt nghi ngờ trước vẻ bàng hoàng của Melantha. Dorian bước tới, vẫy bàn tay thon dài, khớp xương rắn rỏi trước mặt cô. Melantha vẫn đờ người, chỉ khi Caius hắng giọng từ phía sau, cô mới giật mình tỉnh lại.
Nếu Dorian ở Trái Đất, chắc chắn sẽ gây ra bão mạng! Melantha thầm nghĩ, tim còn đập thình thịch vì vẻ đẹp hoàn mỹ của cậu.
Cô nhếch môi, nặn ra nụ cười gượng gạo. “Chào Leysa, chào Dorian. Mừng hai cậu trở về.”
Với người lạ, câu chào có vẻ bình thường, nhưng với Dorian - người đã sống cùng Malion mười năm - nhận ra ngay sự bất thường. Cậu đột ngột vươn tay, nắm chặt cằm Melantha, buộc cô nhìn vào đôi mắt xanh thẳm sắc lạnh.
“Ngươi là ai? Vì sao giả dạng thành Malion?” Cậu gằn giọng.
Melantha cứng đờ, ánh mắt Dorian như lưỡi dao xuyên thấu. Cô mấp máy môi, nhưng không thốt nổi lời nào.
Caius đứng lặng phía sau, thở dài ngán ngẩm, giọng trầm vang lên như muốn xoa dịu cơn bão. “Dorian, bình tĩnh đi. Chị ấy cũng chỉ là nạn nhân.”
Bị lời nói của người bạn thân chạm đến, Dorian dần thả lỏng. Tay cậu rời khỏi cằm Melantha, lùi lại vài bước, ánh mắt xanh thẫm quét qua cô, tìm kiếm khác biệt. Nhưng khuôn mặt ấy, dáng người đó - tất cả vẫn là Malion. Cậu liếc sang Caius, chờ lời giải thích, lông mày khẽ nhíu phía trên mặt hồ xanh thẳm đã gợn sóng.
Caius chậm rãi kể, tay vô thức vò mái tóc đen rối, như muốn xua đi căng thẳng. Melantha thở phào, thỉnh thoảng gật đầu phụ họa, nhưng ánh mắt cô vẫn lảng tránh Dorian. Đau nhức nơi cằm còn lưu lại, như dấu ấn của sự nghiêm nghị sắc lạnh từ chàng trai tóc vàng.
Trong lúc Caius tóm tắt, Melantha lén quan sát Leysa và Dorian. Ban đầu, cả hai cứng người, ánh mắt lấp đầy kinh ngạc, như thể câu chuyện là một cơn gió lạ thổi qua. Rồi, sự bất lực tràn vào, đôi mắt xanh lục của Leysa và xanh lam của Dorian dần phức tạp hơn - vừa ái ngại, vừa thấu hiểu - khi họ nhìn về phía Melantha.
Cô mỉm cười nhạt, lòng nặng trĩu. Họ hiểu, cô cũng hiểu. Một cô gái trưởng thành, bị giam trong cơ thể thiếu niên xa lạ, là một trò đùa nghiệt ngã của số phận. Nhưng cô có lựa chọn nào khác? Chỉ có thể bước tiếp, hy vọng tìm lối thoát để đưa mọi thứ trở lại như cũ.
Leysa lấy lại bình tĩnh đầu tiên, giọng nhẹ tênh nhưng phảng phất lo âu. “Vậy còn kế hoạch? Có dừng lại không?”
Caius đáp ngay, giọng cương quyết. “Tiếp tục. Melantha sẽ giữ chân Zagreus, để chúng ta cứu Dafina.”
Kế hoạch đã định: trong khi Melantha đối đầu Zagreus tại đấu trường Học viện Asterin, ba người còn lại sẽ lẻn vào lãnh địa nhà Tagliamonte, giải thoát Dafina khỏi lưỡi hái của số phận.
Môi Melantha khẽ giật, một thoáng bất an lộ ra. Kế hoạch này... liều lĩnh đến điên rồ. Họ không thấy những kẽ hở đầy rủi ro sao?
Cô rụt rè giơ tay, ra hiệu muốn nói. Dorian nhướng mày, tò mò. Caius dán đôi mắt đen vào cô, kiên định như đá. Leysa nghiêng đầu, lông mày khẽ nhíu, cả ba vẫn chưa quen nhìn người lạ trong hình hài Malion.
Melantha hắng giọng, thận trọng. “Mấy đứa chắc kế hoạch này ổn chứ? Chị không biết gì về đánh nhau. Nhưng... Làm sao đột nhập vào lãnh địa nhà Tagliamonte? Mấy đứa biết Dafina bị giam ở đâu chưa? Còn lính gác thì sao?”
Với kinh nghiệm mười năm đọc truyện khiến cô lo lắng ngập tràn. Kế hoạch của lũ trẻ kém cô ba tuổi này mong manh như lâu đài cát trước cơn bão.
Ba người im lặng, ánh mắt dán chặt vào cô, như cân đo từng lời. Rồi Leysa và Dorian đồng loạt thả lỏng, vai chùng xuống, thở phào nhẹ nhõm.
“Chắc chắn không phải Malion.” Leysa thì thầm.
Melantha ngơ ngác, không hiểu. Cô nói gì sai sao?
Caius tiến tới, ánh mắt vững vàng như sẽ không bao giờ thay đổi. “Melantha, lo lắng của chị không sai, nhưng với bọn tôi, nó hơi thừa.”
Không để cô kịp hỏi, thấy cô nghiêng đầu bối rối, Caius tiếp tục, giọng điềm tĩnh.
“Chị không cần đánh. Dù sao cả năm người bọn tôi cũng chẳng trụ nổi ba phút trước Zagreus. Chị chỉ cần câu giờ. Chạy vài vòng quanh đấu trường là đủ. Dù bị linh hồn chị kìm hãm sức mạnh, cơ thể Malion vẫn đủ bền để chạy quanh vương đô.”
Melantha tròn mắt, sững sờ. Cả năm người hợp sức cũng không trụ nổi ba phút trước Zagreus? Nếu vậy, chẳng lạ khi Malion trong nguyên tác bị hạ dễ dàng như thế. Nhưng… tại sao?
“Sao các cậu biết không thể thắng mà vẫn liều mình?” Cô thốt lên, giọng run rẩy.
Cả ba thiếu niên lặng thinh, ánh mắt sắc lạnh. Dorian nghiêng đầu, giọng trầm băng giá: “Vậy tại sao chúng tôi phải cam chịu thất bại và để chúng chà đạp?”
Melantha nghẹn lời. Cô có biết, đám trẻ “khu Vô Danh” không chỉ bị khinh miệt vì mang dòng máu của những kẻ từng phục vụ Esgaroth tàn bạo. Sâu trong họ, hạt giống Ma Pháp Hoàng Triều - một thứ ma thuật hắc ám - đã bén rễ, sẵn sàng biến người mang nó thành cỗ máy giết chóc vô hồn.
Cô bóp trán, nhăn mặt, tâm trí lội ngược về hai nghìn năm trước. Đế chế Esgaroth của vương tộc Eguzkia từng là ngọn lửa rực rỡ trên lục địa Arandas, thống trị tám trăm năm bằng sức mạnh quân sự và sự quyến rũ của văn hóa. Dân chúng không chỉ phục tùng mà còn khao khát trở thành người Esgaroth, một biểu tượng kiêu hãnh. Nhưng khi nhà Berenices cướp ngôi, liên minh với một vị Ma Pháp Vương bí ẩn, mọi cuộc nổi dậy đều chìm trong biển máu. Ma Pháp Hoàng Triều - ma thuật tàn độc của vị vua ma pháp - nghiền nát mọi kháng cự, gieo rắc kinh hoàng suốt hai thiên niên kỷ.
Những người trung thành với Esgaroth cũ lùi vào bóng tối, âm thầm chờ cơ hội. Đến khi Theron Alastria, ở tuổi hai mươi, giành danh hiệu Kiếm Vương thứ mười ba, cầm Long Uy Kiếm - Bion, ngọn lửa hy vọng đã bùng cháy dữ dội. Sau ba năm chiến đấu, Theron lật đổ Berenices, tái sinh Esgaroth thành Therondia - Liên hiệp Bảy vùng đất Thiêng, một khởi đầu mới.
Nhưng Ma Pháp Vương, sau ba ngày giao chiến ác liệt với Theron và Ma Pháp Hoàng Seraphina, đã trốn thoát một cách thần kỳ trước khi bị kết liễu. Ma Pháp Hoàng Triều bị phá giải một nửa, giải phóng quốc gia, nhưng nửa còn lại - hạt giống ma thuật - vẫn ám ảnh trong tâm trí những kẻ từng phục tùng Berenices. Hội đồng Vương Quốc truy lùng họ, đày đến vùng đất hoang vu, xóa khỏi bản đồ, gọi là “khu Vô Danh”.
Melantha thở dài, lòng nặng trĩu. Lịch sử cay đắng này là cội rễ của sự khinh miệt mà nhóm Malion phải chịu, và cô, trong cơ thể xa lạ, đang mắc kẹt giữa lằn ranh của nó.
Tâm trí Melantha rối như tơ vò, nặng nề bởi lịch sử đẫm máu của Therondia. Là một độc giả, cô đã lần theo dấu vết của các đế chế, những vết sẹo in hằn trên lũ trẻ khu Vô Danh. Nhưng lũ trẻ này - chỉ mới mười mấy tuổi - chúng có biết sự thật về Ma Pháp Hoàng Triều không? Hạt giống đen tối đang âm ỉ trong tâm khảm chúng? Nếu chúng chưa biết, cô phải nói thế nào để không làm tan vỡ ý chí của chúng?
Không hay biết cơn bão trong đầu cô, Caius tiếp tục, giọng điềm tĩnh như dòng sông mài mòn đá.
“Thứ hai, bọn tôi có một mối liên kết đặc biệt. Không phải ma thuật, nên không phép nào chặn được. Bọn tôi đã trao đổi với Dafina rồi.”
Melantha gật đầu, sững sờ. Kế hoạch tưởng chừng liều lĩnh, đầy kẽ hở, hóa ra được tính toán kỹ lưỡng. Nhận ra vai trò của mình là then chốt, khiến chân cô run lên, dù một tia nhẹ nhõm lướt qua lồng ngực. Cô thở phào, cố pha chút hài hước. “Lợi thế tuyệt thật. Gì thế, tâm linh tương thông à?”
Câu trả lời của Caius như sét đánh ngang tai, khiến cô đứng hình, nhẹ nhõm lẫn lộn với kinh ngạc và sợ hãi.
“Chị biết Ma Pháp Hoàng Triều của vương triều Berenices, đúng không? Hạt giống của nó cho bọn tôi ‘lợi thế’ này. Bọn tôi là một phần của ma pháp đó, nên không cần ma thuật để liên kết tâm trí.”
Melantha trợn mắt, dán chặt vào Caius. Cô chớp mắt vài cái, giọng run rẩy.
“Khoan... cậu biết mình mang hạt giống Ma Pháp Hoàng Triều? Còn lợi dụng nó?”
Trong Cosmotellurian của Ancano, Ma Pháp Hoàng Triều là quả bom hẹn giờ, một lời nguyền biến người mang nó thành cỗ máy tàn sát điên cuồng. Vậy mà họ lại biến nó thành lưỡi dao sắc bén để sinh tồn.
Melantha chán nản thở dài, nhận ra kiến thức từ Cosmotellurian chỉ làm đầu óc cô thêm rối. Những thiếu niên trước mặt - những nhân vật phụ mờ nhạt trong truyện - sẽ sớm bị lu mờ khi nhân vật chính xuất hiện ở Vương đô Asterin hai năm sau. Cô định hỏi Caius liệu Ma Pháp Hoàng Triều, ngoài lợi thế bất ngờ, còn ẩn chứa nguy cơ nào không, thì chợt khựng lại. Nhân vật chính? Sao giờ cô mới nghĩ đến anh ta?
Cô cố lục lọi ký ức, nhưng trống rỗng. Tên, ngoại hình, năng lực - không một mảnh thông tin. Làm sao có thể? Cosmotellurian là một câu chuyện, phải có nhân vật chính dẫn dắt. Nhưng trong đầu cô bây giờ, ngoài dòng chảy cốt truyện, anh ta chỉ là một bóng mờ. Melantha cảm thấy bất an dâng trào, khiến cho khuôn mặt vốn đẹp trai tiêu sái của Malion phải nhăn nhó theo tâm trí rối loạn của cô.
Dorian đã nhận ra sự thay đổi, cậu lên tiếng, giọng sắc lạnh. “Có chuyện gì sao? Lẽ ra tôi mới phải là người ngạc nhiên. Chị đến từ thế giới khác, sao biết rõ về chúng tôi thế?”
Ánh mắt cậu dịu đi đôi chút, nhưng giọng vẫn cứng như thép. “Tôi không tọc mạch chuyện của chị. Ở khu Vô Danh, ai cũng có bí mật. Nhưng nếu chị có ý đồ xấu, tôi sẽ không nương tay, hiểu chứ, Melantha?”
Lời cuối của Dorian bén nhọn, mỗi âm tiết như lưỡi dao lạnh lẽo kề cổ Melantha. Cô nuốt khan, cảm nhận rõ sự nghiêm túc trong lời đe dọa - Dorian sẵn sàng kết liễu cô nếu cô có dấu hiệu phản bội. Nỗi lo về nhân vật chính "mờ nhạt" tan biến, nhường chỗ cho hiểm nguy trước mắt. Thực tế, cô biết quá ít về những kẻ ở khu Vô Danh.
Trong Cosmotellurian, chỉ Caius và Dafina sống sót sau cuộc thanh trừng đẫm máu tại khu Vô Danh, vào một năm rưỡi sau. Những người khác? Biến mất hoàn toàn, họ chỉ được nhắc thoáng qua khi nhân vật chính gặp một sĩ quan của Phục Minh Quân - tổ chức nổi loạn muốn lật đổ Therondia, hồi sinh đế chế Esgaroth thời Eguzkia rực rỡ.
Melantha gật mạnh, giọng vững như kiềng dù lồng ngực run lên. “Tôi thực sự không có ý xấu nào đâu. Ngược lại, tôi còn cần các cậu giúp đây này.”
Sự chân thành của cô quá rõ ràng, khiến Dorian khẽ gật đầu, như xác nhận cô không có mưu đồ gì trong cơ thể Malion.
Leysa thở dài, bước tới đá nhẹ vào bắp chân Dorian. Cậu nhăn mặt, ôm chân, liếc cô với ánh mắt tủi thân nhưng chẳng dám lên tiếng. Qua liên kết Ma Pháp Hoàng Triều, cậu hỏi thầm: Tớ làm gì sai?
Leysa chỉ hờ hững ngoảnh đi, nhún vai, im lặng sắc hơn lời.
Caius khoanh tay, chẳng bận tâm đến màn ấy, giọng đều đều pha chút giễu cợt. “Hạt giống giúp bọn tôi liên lạc bất kể khoảng cách, không cần ma thuật. Nhưng phiền cái là nó luôn thì thầm, xúi bọn tôi tàn sát người Therondia.”
Melantha há hốc miệng, lần thứ bao nhiêu trong ngày cô cũng chẳng đếm nổi, sốc đến câm lặng.
Sau vài câu trao đổi, cả nhóm quyết định tạm dừng để ăn trưa. Ma cụ dù rẻ tiền nhưng vẫn giữ thức ăn ấm, nhưng tiếp tục tranh luận giờ chẳng ích gì. No bụng mới chiến tiếp được. Cả đám đều nghĩ vậy, rồi cùng nhau ngồi vào bàn ăn để nạp sức trước khi quay lại với kế hoạch.
................
Nép mình bên bìa rừng Enoch, cách Vương đô Asterin năm cây số về phía bắc, một ngôi nhà gỗ lặng lẽ nằm trong thung lũng xanh mướt. Lưng nhà tựa vào rừng rậm, mặt hướng về con đường mòn ngoằn ngoèo dẫn ra cánh đồng vàng ươm trải dài tận chân trời.
Mái rơm dày cong mềm như vòm ôm lấy ngôi nhà, giản dị mà ấm áp. Vách gỗ nâu sẫm, phai màu theo năm tháng, vẫn vững chãi như thuở ban đầu. Ánh nắng ban trưa rực rỡ xuyên qua, vẽ sáng những mảng gỗ cũ kỹ, tạo đường bóng đổ tương phản sắc nét. Cửa trượt giấy gạo mở toang, để lộ gian phòng ấm cúng bên trong, nơi mùi gỗ thơm hòa quyện với hương canh xương hầm rau củ, khiến bụng ai cũng réo lên.
Trước nhà, cạnh cái giếng trời, những luống rau xanh mướt xếp ngay ngắn, rung rinh trong gió rừng. Vừa bước qua ngưỡng cửa, Melantha cảm nhận không gian thoáng đãng, ánh sáng tự nhiên tràn ngập, ôm lấy cô như vòng tay dịu dàng. Phòng khách nằm chính giữa, trái tim của ngôi nhà, nơi nhóm Malion quây quần sinh hoạt.
Ngẩng lên, cô thấy xà gỗ đen bóng vắt ngang trần, mang dấu vết thời gian nhưng vững vàng lạ thường. Sàn gỗ thông kêu kẽo kẹt dưới chân, như khúc nhạc chào đón. Giữa phòng, chiếc bàn gỗ thấp được vây quanh bởi những chiếc đệm tatami mềm mại. Trên bàn, nồi canh xương hầm có hành tây, cà rốt, khoai tây, su su, ngô, tỏa hương ngọt ngào, kéo cả không gian vào vòng tròn ấm áp.
Melantha ngồi xuống, hít sâu mùi canh, mắt lướt sang lò sưởi âm sàn, giờ đã nguội lạnh, im lặng chờ mùa đông đến sau vài tháng nữa để được bùng lên hơi ấm. Cửa trượt shoji mở rộng, đón gió mát. Cô nghiêng đầu, nhìn qua những gian phòng ngủ nhỏ nhắn, tinh tế sau cánh cửa.
Phòng khách là trung tâm, nối với phòng ngủ hai bên: bên trái là ba phòng nhỏ của bọn con trai, ngăn cách bằng hành lang hẹp; bên phải là hai phòng rộng hơn của con gái. Mỗi phòng gọn gàng với giường futon gấp cất ngăn nắp. Melantha đã thấy phòng mình, một futon, một tủ quần áo, một chiếc bàn gỗ nhỏ, hai cái ghế gỗ đơn. Đơn sơ quá, nhưng vẫn đủ tốt cho mình.
Mỗi phòng treo một bức thủy mặc trước cửa, được Caius gọi là ma pháp bảo vệ chỉ kích hoạt khi nguy cấp, ấy là quà từ thầy của nhóm ở khu Vô Danh đưa cho từ hai năm trước.
Gian bếp phía tây đơn giản mà tiện nghi, nồi đồng sáng bóng, bếp củi sẵn sàng cho những bữa cơm ấm. Hương gạo mới và trà xanh thoảng bay, dệt nên cảm giác thân mật. Nhà tắm nằm phía sau, tách biệt và kín đáo.
Melantha ngỡ ngàng, lòng thầm nghĩ. Ngôi nhà này, từ mái rơm đến cửa shoji, phảng phất phong cách Nhật Bản của Trái Đất. Lục lọi ký ức về Cosmotellurian, cô chỉ nhớ thế giới này ngang tầm thế kỷ 19 ở Trái Đất, nhưng thời trang và vũ khí phát triển vượt bậc. Ma thuật, ma pháp, và ma cụ thay thế xe cộ, thư tín, nối liền mọi khoảng cách.
Melantha chìm trong dòng suy tư, cho đến khi hương súp gà bốc khói kéo cô về thực tại. Mắt cô lấp lánh, dõi theo Dorian đặt bốn bát súp xuống bàn, mỗi bát ngay ngắn trước mặt từng người. Khói mỏng cuộn lên, mang theo mùi ngô ngọt, nấm kim châm, nấm hương và thịt gà thơm lừng. Cô không kìm được, buột miệng khen.
“Tuyệt vời, Caius! Cậu tự làm hết sao? Còn nấu cả cơm nữa! Tôi tưởng chúng ta chỉ ăn bánh mì chứ!”
Caius bê nồi cơm trắng, hương gạo thơm bùi gợi Melantha nhớ những bữa cơm ở một bán đảo Đông Dương cô từng ghé thăm. Cậu đặt nồi gỗ xuống bệ kê, chờ Leysa mang ra bốn bát sứ trắng xám, vẽ hình tùng hạc xanh đen. Khi mọi thứ sẵn sàng, Caius xới cơm, giọng nhàn nhạt.
“Chị thích bánh mì à? Thầy bọn tôi dạy nấu cơm thế này hơn mười năm rồi. Nếu chị muốn, tôi bỏ vài orb mua bánh mì cho.”
Lời Caius khiến Melantha thoáng nghĩ. Thầy của họ? Có khi nào là người xuyên không, như cô? Ý tưởng ấy khơi dậy tò mò cháy bỏng.
Cô biết rõ orb là đồng tiền nhỏ nhất ở Therondia, trên là Lunis, rồi Aurum - hệ thống tiền tệ bất biến suốt hai nghìn tám trăm năm, không chỉ ở Therondia mà trên khắp thế giới. Bí mật nằm ở ma thuật và ma pháp: đồng tiền được yểm phép, miễn nhiễm lạm phát hay mất giá, vững vàng qua bao triều đại.


0 Bình luận