Tập 02: Bàn cờ vận mệnh

Chương 20: Bàn cờ vận mệnh

Chương 20: Bàn cờ vận mệnh

Tại không gian hư ảo, nơi mà kẻ phàm tục muốn đến được đây e rằng còn khó hơn cả lặn tìm kim khâu dưới đáy biển sâu. Tại đây tồn tại một hồ nước trong vắt, được bao trùm bởi lớp sương trắng mờ ảo, thật khó mà biết được nó đã tồn tại tự bao giờ, đã chứng kiến bao thăng trầm thời gian.

 

Giữa hồ, một kiến trúc đình nghỉ mát giản đơn với mái ngói đỏ au lợp âm dương, chia thành bốn cửa tám tường. Lối xây dựng của nó hệt như chiếc la bàn dẫn đường kẻ lạc lối lối, tượng trưng cho bốn phương tám hướng mà sinh linh trên cõi đời thường gọi.

 

Ngồi trong đình là hai bóng hình trong bộ váy lụa, dẫu rằng không quá lộng lẫy, thế mà vẫn khiến chủ của nó tỏa ra thứ thần thái uy nghiêm lạ kỳ. Đôi tai sói trên đầu khẽ giật, nàng yêu nữ với đôi mắt đỏ tựa hồng ngọc khẽ vén ống tay áo phất phơ, hạ xuống một quân cờ giữa bàn cờ trận.

 

Bàn cờ lạ thay không phải thiết kế cho hai kỳ thủ, trái lại, nó có đến năm phía, trở thành hình dạng ngũ giác khác lạ mà cuốn hút. Hiển nhiên, với sự hiện diện của hai dáng hình nhi nữ, ba phe còn lại chẳng có ai cầm cờ, hiện vẫn chưa hao hụt dù chỉ một quân, nhưng cũng chẳng thắng ai.

 

“Chiếu tướng, kết cờ.”

 

Nàng sói mỉm cười đặt một quân xuống, sát cạnh bên quân vua của đối phương, dồn bạn cờ của mình vào thế đường cùng. Bờ ngực ưỡn cao, lưng thẳng với đệm ngồi, dáng vẻ từ tốn đầy khoan thai, cô ngẩng mặt, ánh sáng phản chiếu qua hai mắt khiến nó như đốm lửa đỏ rực.

 

“Mỵ nương Ngọc Anh, ngài có vẻ mất tập trung đấy, không giống ngài chút nào.” - Cô thu tay, thở dài một hơi, vén gọn tay áo đầy lịch thiệp. - “Nếu có chuyện gì khiến ngài bận tâm, xin cứ hỏi thẳng tôi.”

 

Phía đối diện, cô gái đội chiếc mũ tựa miện quý, vị trí giữa trán được đính chiếc lông vũ màu trắng của loài chim nào đó. Chiếc áo chui đầu vạt xéo với tà váy qua khỏi bắp chân, ngực có đeo hộ tâm phiến bằng đồng sáng bóng, khắc họa tiết loài chim giống hạc mà chẳng phải hạc.

 

Nhoẻn miệng lắc đầu, chiếc lông chim lắc lư theo, Ngọc Anh thở dài, vừa sắp xếp lại bàn cờ mà bản thân bị áp đảo một chiều, vừa cất lời: “Trái lại là cô mới đáng quan ngại, sao có thể bình tĩnh đến thế chứ? Thiên Trinh? Đó là hậu duệ của cô đấy.”

 

“Hay cho danh hậu duệ.” - Thiên Trinh từ tốn nâng tách trà lên nhấp môi, hít thật sâu như đang tận hưởng không khí đầy thư thái. - “Chút khó khăn này cũng không chịu được, thử hỏi có xứng đáng với cơ đồ mà tôi để lại? Trái lại là ngài…”

 

Đặt tách trà rỗng xuống bàn, không khí xung quanh cả hai thực thể lạ thường này chợt dao động nhẹ nhàng, Thiên Trinh tiếp: “Thân là mỵ nương của Thần tộc Lạc Long, bao việc đang chờ, sao ngài lại có thời gian ghé thăm tôi? Liệu có điều gì khiến ngài bận tâm hay chăng?”

 

“Tôi vừa nhận được tiên đoán.” - Ngọc Anh khẽ cười dịu dàng, lại vận phép nâng ấm rồi rót trà ra tách một cách điêu luyện. - “Hai du hồn sắp xuất hiện có liên hệ sâu xa đến dòng dõi Lạc Long, thẳng ra là hậu duệ của Tổ Phụ và Tổ Mẫu, là anh chị em với chúng tôi, thử hỏi sao có thể đứng ngoài?”

 

“Phải rồi nhỉ? Thời gian qua lâu, tôi cũng suýt quên mất…”

 

Nữ yêu sói Thiên Trinh nghe qua câu trả lời chợt ngẩng mặt, đôi con ngươi đỏ tựa hồng ngọc đăm chiêu vô định, dường như nhớ được điều gì đó. Đặt hai hộp đựng quân cờ vào vị trí, từ tốn nâng một quân lên rồi hạ xuống bước đầu tiên, bắt đầu cho trận cờ kế tiếp, cô nói:

 

“Sau khi qua đời và được phong Thần Mẫu Bách Yêu, tôi mới biết Thần tộc Lạc Long vốn không thuộc về Vạn Linh Giới. Gia tộc các cô… Chính là hậu duệ trực hệ của hai vị ấy, tôi nói đúng chứ?”

 

“Đúng như những gì cô nói.” - Ngọc Anh gật đầu, cầm lấy một quân cờ ở hàng tiền tuyến để bắt đầu thế trận tiếp theo. - “Tổ Mẫu hạ sinh trăm con, hậu duệ ngày càng đông, buộc lòng phải chia nhỏ, tiến đến các thế giới khác và dựng xây cơ nghiệp.”

 

Nói đến đây, Ngọc Anh ngồi thẳng lưng kiểu thiền định, dáng vẻ tựa hồ chẳng vướng bụi trần dù chỉ chút ít, cô nói tiếp: “Năm đó, Vạn Linh Giới còn hoang sơ, tộc nhánh quyết định ở lại, thống nhất lấy họ Lạc Long để mãi nhớ về nguồn cội. Chuyện tiếp theo ắt hẳn cô đã rõ, về Đại chiến Chư Thần.”

 

“Vậy còn du hồn mà ngài nói…” - Thiên Trinh nghiêng đầu tò mò, tay cầm quân cờ vân vê mà chưa vội hạ xuống, xem chừng đang tính nước đi hiệu quả hơn. - “Liệu họ có thực sự mạnh mẽ như Thần tộc Lạc Long? Hô mưa gọi gió, thay đổi đất trời, dời vận lấp mệnh?”

 

Ngọc Anh hớp ngụm trà nhỏ, phả ra làn sương trắng mờ từ bờ môi căng mọng đỏ hồng, lắc nhẹ mái đầu khiến lông chim lung lay, khẽ khàng đáp lại: “Nơi Tổ Tộc ở lại… Về sau gọi là Trái Đất thì phải… Sau mấy ngàn năm, huyết thống gốc đã loãng, sức mạnh lẽ ra kế thừa từ tổ tiên cũng không còn.”

 

Dừng lại một đoạn, buông ra hơi thở dài thườn thượt tỏ ý tiếc nuối, cô nói tiếp: “Quyền năng, tuổi thọ dài, tất cả đều mất, họ chỉ sống được trăm năm. Nhưng thế thì sao? Chúng tôi vẫn có chung một cội nguồn, cùng là hậu duệ dòng giống Thần Long Lạc Tiên, thử hỏi sao đành trơ mắt đứng nhìn?”

 

“Quả nhiên Thần tộc Lạc Long khác hẳn so với các vị Thần khác.” - Thiên Trinh lúc này mới hạ quân cờ trong tay xuống, đánh cộp một tiếng vừa phải, không quá mạnh. - “Thần luôn vứt bỏ cảm xúc của mình, nhưng Ngài lại khác, tình cảm vẫn rất lớn.”

 

“Đó là điều khiến cô thắc mắc à?”

 

Hỏi rồi, Ngọc Anh trầm tư suy tính với quân cờ trong tay, sự im lặng kéo dài đôi mươi giây, thời gian như ngừng trôi, lắng đọng thành vật chất vô hình. Nhắm đến vị trí giữa trận cờ, cô thẳng thừng đặt nó xuống, triệt hạ một quân trong đó trước sự ngạc nhiên của Thiên Trinh.

 

“Do cô được phong Thần sau khi mất, cảm xúc tự khắc mất đi, còn tôi chào đời đã là Thần, cảm xúc cổ xưa vẫn giữ.” - Ngọc Anh giải thích, giọng nhẹ tựa nước suối chảy qua khe đá. - “Mà cũng không hẳn là thần, vì tôi là hậu duệ dòng dõi Tiên Rồng, là con Rồng cháu Tiên chính thống.”

 

“Nhắc mới nhớ, cặp chị em tự xưng Lạc tướng từng nuôi dạy tôi…” - Thiên Trinh xoa cằm nghĩ ngợi sâu xa, mắt đảo trái rồi lại sang phải. - “Dường như cũng là đời sau Tiên Rồng, và… Quyền năng có lẽ đã mất từ đời họ rồi, kể cả tuổi thọ dài hàng trăm năm cũng không còn.”

 

Nói đến đây, Thiên Trinh thoáng một nỗi do dự dễ dàng nhận thấy qua ánh mắt, trầm ngâm nhìn những quân cờ đang dần bị hạ. Cô lại lần nữa chìm vào im lặng, dán chặt sự chú ý vào trận cờ đầy sự bất lợi với mình, rồi sau đó thay đổi nước đi, khiến cục diện xoay chiều, ngẩng mặt hỏi tiếp:

 

“Mà, lẽ nào ngài định can dự sao? Làm vậy là trái Thần luật, gây đảo lộn trật tự phàm giới đấy.”

 

“Cô lại nhầm.” - Ngọc Anh đặt quân cờ vừa hạ từ Thiên Trinh vào hộp gỗ, nở nụ cười nhẹ đến nỗi gần như không thể nhận ra qua mắt thường. - “Tôi chỉ nói không đứng ngoài, chưa từng bảo là sẽ can dự trực tiếp. Vả lại, đời sau của cô, liệu có khả năng nào đơn phương thắng trận hay không?”

 

“Ngài nghĩ bọn trẻ nhà tôi đơn độc trong cuộc chiến à?”

 

Đáp lại bằng câu hỏi ngược, Thiên Trinh tiến nước trên bàn, bắt quân cờ từ bên phía Ngọc Anh, vị trí gần như cận kề với quân vương. Cô khẽ lườm lên, đôi con ngươi rực ánh đỏ chỉ còn thấy được nửa phần, bờ môi nở nụ cười chứa đầy ẩn ý và mưu tính, bình giọng trả lời:

 

“Không như thuở sơ khai lập nước, Vạn Yêu hiện không còn cô độc trong công cuộc giữ non sông.”

 

“Dựa vào đâu mà cô có thể đảm bảo điều này?” - Ngọc Anh giả vờ tò mò, gương mặt thoáng nỗi trông chờ, có vẻ sớm biết gì đó, đồng thời tỏ ra ngập ngừng với thế cờ mà Thiên Trinh dựng lên.

 

Đúng lúc ấy, một bàn tay gân guốc không rõ từ đâu đặt xuống bàn một quân “Tướng” mới ngay giữa trận hình. Ngay khi cánh tay ấy thu về sau, để lại thế trận vốn tưởng chừng Thiên Trinh ắt nắm chắc phần thua, nay lại như gió đảo chiều, rồi âm giọng trầm khàn cất lên: “Dựa vào đời sau của tôi.”

 

Bàn cờ bất ngờ bị xen ngang khiến Ngọc Anh khựng lại, mắt liếc lên và nhận ra đó là một người đàn ông có dung mạo chừng ba bốn mươi tuổi. Ông khoác trên mình bộ áo bào đỏ rực, giữa ngực thêu đóa sen bảy cánh màu vàng kim trên nền áo sắc thắm đầy nổi bật, thân hình bệ vệ uy nghiêm.

 

“Xem ra ông cũng rảnh rỗi quá nhỉ, hỡi khai quốc minh vương của Vương quốc Lotussia…” - Ngọc Anh cất giọng ngang phè như nước lặng trong hồ, biểu cảm chẳng còn ngạc nhiên, có vẻ sớm đã biết về ông. - “Quốc Tổ Bách Liên, hay nên gọi ông là Bách Liên Thái Tổ Thần Vương đây?”

 

“Tùy ý ngài, thưa Mỵ nương Ngọc Anh.”

 

Người đàn ông tên Bách Liên Thái Tổ đáp, phất ống tay áo giấu nhanh sau lưng, ung dung đi qua nơi Thiên Trinh đang ngồi. Chân mày rậm hơi xếch, dáng đi vững chắc như giáng từng nhát búa tạ trên mỗi bước, mắt sáng tựa ánh chớp liếc qua bàn cờ, mỉm cười đắc ý.

 

“Thế cờ tưởng Thiên Trinh sẽ thua, nhưng lại là ván cờ hòa, chỉ là…” - Giọng ông ồm ồm, mỗi câu từ đều toát lên sự uy áp của bậc quân vương, chỉ tay về phía phe bị bỏ trống không ai cầm binh. - “Phe cờ kia, nhìn ngoài có vẻ kiên cố khó công, thực chất mục ruỗng từ gốc, e khó cứu vãn. Nhưng…”

 

Đoạn, Bách Liên Thái Tổ thản nhiên ngồi xuống, phe cờ mà ông vừa di bước bất ngờ lóe sáng hình hài hoa sen vàng. Rồi ông nhìn vào một quân cờ bên phe vô chủ, nheo mắt khép hờ, duỗi hai ngón tay chỉ thẳng về đó, hít sâu rồi quả quyết:

 

“Mỵ nương Ngọc Anh, ngài xem, tại lòng trận lại có tia sáng le lói giữa san hà u uất. Nếu ta đoán đúng, ánh dương ấy sẽ đưa thế cờ tàn này thoát ly bóng tối vô vọng, tiếc thay…”

 

Nói đến đây, ông hai tay chống đùi, bờ vai vô thức bè ra, lắc đầu thở dài một hơi thấm đậm âu lo, âm giọng có chút tiếc nuối: “Hầy, tiếc thay đó lại là cờ vô chủ, ánh dương yếu ớt. Thế trận tưởng dời núi lấp bể dễ dàng mà lại thiếu minh quang dẫn dắt, chỉ e sớm bị đàn áp lụi tàn.”

 

“Nếu thế cờ đã vô chủ, dám hỏi ba vị Thượng Thần có thể cho hạ tiên mạn phép được cầm cờ cùng hay chăng?”

 

Giọng nữ ấm áp nhưng chứa đựng sự kiên cường cất lên từ ngoài đình, khiến cả ba vị Thần phải tò mò nhìn ra. Mà chủ âm thanh ấy là bóng hình nữ giới trong bộ chiến giáp nâu sẫm, hông đeo kiếm dài tỏa ngát tiên khí, ngực ưỡn lưng thẳng, đầu hơi cúi khiến gương mặt bị che khuất khó thấy rõ.

 

“Vị tiên tướng đây là…” - Ngọc Anh hỏi dò, nhưng xét biểu cảm xem chừng đã biết được vị kia.

 

Nữ tiên tướng kia ngẩng cao đầu, làm lộ đôi chân đậm nét, từng sợi mượt mà rõ ràng, toát lên khí chất cương nghị chính trực. Nhìn thẳng ba vị Thần trong đình bằng ánh mắt tựa chẳng gì lay chuyển được, cô chắp tay trước mặt theo nghi lễ quân trường, cất tiếng trang trọng giới thiệu danh thân:

 

“Hậu duệ Triệu gia tướng dưới triều Đại Long, được sắc phong Hộ Gia Tiên Tướng sau khi bị hãm hại diệt gia hủy tộc. Hạ tiên tiền họ Triệu, hậu danh Phi Yến, xin tham kiến ba vị Thượng Thần.”

 

Ngọc Anh nhoẻn miệng, có lẽ đã nhận thức được gì đó, liền vung tay hóa phép ra tấm đệm ngồi mới ngay phe cờ vô chủ vừa được nhắc. Mắt nhìn trực tiếp vào con ngươi tươi sáng của Phi Yến, lòng bàn tay năm ngón duỗi thẳng hướng về phía chiếc đệm, cất lên ngữ điệu âm trầm mà đầy nội lực:

 

“Khách sáo rồi, gì mà hạ với thượng chứ? Nào, Triệu tiên tướng, phe cờ thứ tư vốn vô chủ, mời cô khiển cờ.”

 

“Đa tạ Mỵ nương Ngọc Anh.”

 

Phi Yến cúi đầu đáp lễ, chậm rãi vén vạt giáp rồi ngồi xuống theo tư thế quỳ, mắt lướt qua một lượt khắp bàn cờ. Chợt, cô nắm lấy quân “Vương” của phe cờ mục ruỗng mà Bách Liên Thái Tổ đã nhắc, bất ngờ một tiếng “rắc” vang lên, quân cờ tức thì bị bóp nát thành bột mịn, tan biến trong hơi sương.

 

“Bàn cờ Ngũ Thế ngay từ đầu đã không cần một quân cờ vô dụng.” - Phi Yến cười mỉm, sau có vẻ nhận ra hành vi quá phận, cô liền thành tâm nhận tội về mình. - “Thứ cho hạ tiên to gan… Có lẽ vì thân làm tướng quá lâu, hạ tiên đã bất tri bất giác quên rằng mình đã là tiên.”

 

Nói đến đây, cô dừng quãng ngắn, cầm quân “Nương” lên ngắm nghía, rồi chốt hạ nước đi đầu tiên, thế vào chỗ quân “Vương” đã mất và nói: “Phe cờ ngoài mạnh trong nát này, nếu chư vị không chê năng lực kém cỏi, tiểu tiên xin được tiếp quản từ đây.”

 

“Ngũ Thế Thần Tiên Kỳ vốn là bàn cờ thế gian.” - Ngọc Anh chậm rãi từng lời, hai tay nâng tách hưởng trà đầy vẻ thanh tao thoát tục. - “Nếu đã là tiên, ắt có thể vận cờ, nhưng để nắm được thế cục, phải xem Triệu tiên tướng có đủ tiên lực hay không? Nào, đến lượt cô, Thiên Trinh.”

 

“Xin mạn phép…”

 

Thiên Trinh gật nhẹ, vén tay áo đặt quân cờ tiếp theo xuống, lần này là một quân “Nương”. Nhưng lạ thay cô không qua sông, ngược lại còn để nó đứng cạnh “Vương” và “Nương” khác. Lúc bấy giờ, nó bất ngờ lóe lên ánh đỏ, nổi bật cả bàn cờ, khiến Thiên Trinh không thể giấu nụ cười toại nguyện:

 

“Lưỡng nữ duy cường, thật thú vị khi lần này mỗi phe cờ có không dưới hai quân nương. Tuy nhiên…”

 

Nói đoạn, cô nhìn sang phe cờ thứ năm, hiện vẫn là thế án binh bất động, thậm chí đến cả quân “Vương” và “Nương” vẫn chưa xuất hiện. Nheo mắt tỏ ý ngờ vực, thân thể thần thánh yên như tượng, mắt chợt lóe ánh đỏ như thăm dò, Thiên Trinh nói:

 

“Trận cờ kia có gì đó rất lạ… Thế lực vô chủ, binh ém tướng nghi, đại trận tưởng thủ nhưng đang là chờ đợi… Rốt cục là sao đây? Dù dùng đến thần năng lẫn yêu khí cổ đại cũng không thể nhìn ra.”

 

“Không riêng gì cô.” - Ngọc Anh cười trừ với biểu cảm gượng gạo, cùng Thiên Trinh nhìn về phe cờ bí ẩn kia. - “Tôi phải dùng đến Lạc Tiên Chân Khí và Long Quân Thần Khí cũng không thể tính được căn cơ cốt lõi. Nhưng, tôi có thể đảm bảo đó là thế cờ có chủ, và…”

 

Ngọc Anh di dời quân “Binh” tiến đến sông ranh giới trên bàn cờ, giữ khoảng cách vừa đủ với phe bí ẩn, không gần mà chẳng xa, hàng mi khép hờ khẽ nói: “Đây là thế lực mà trừ Tổ Phụ Tổ Mẫu nhà tôi, không một ai trong chúng ta có thể chọc đến. Tốt hơn hết, ta nên bỏ qua vấn đề này đi.”

 

Lúc này đến lượt Bách Liên Thái Tổ di cờ, ông đặt “Binh” đến sát mép sông, cận kề với phe mà vị Tiên Tướng họ Triệu đang cầm. Khi nghe được lời lẽ mang đậm ý đồ cảnh báo từ chính miệng Ngọc Anh, dù vẻ ngoài điềm tĩnh nhưng đã có chút kinh ngạc hiện hữu trên mặt ông.

 

“Nếu cả Mỵ nương Ngọc Anh cũng nói thế, lẽ nào đây là thế lực Cổ Ma năm xưa?”

 

“E là không.” - Ngọc Anh lắc đầu, mái tóc mượt mà lả lướt theo từng cử chỉ. - “Dù là suy đoán chủ quan, nhưng có lẽ là thế lực đến tà ma cũng phải e sợ mà không dám hành động lỗ mãng. Nếu có thể, ta lại mong là thế lực còn lại của Thiên Ma Thần, vì Ngài dẫu tà nhưng không tà.”

 

“Đến cả tà ma cũng phải sợ ư?”

 

Phi Yến cau mày, mắt đảo qua lại, dường như đang cố suy tính hay nhớ lại những ký ức xưa cũ nào đó. Nhưng đến sau cùng, thứ cô nhận lại chỉ là những suy nghĩ rối ren, chỉ đành từ bỏ trong vô vọng, bắt đầu di chuyển quân “Tướng” đến sau quân “Nương” của mình, cô nói tiếp:

 

“Năng lực của hạ tiên chỉ có thể hỗ trợ đôi phần, lại được phong tiên chưa lâu, không rõ về Thiên Ma Thần. Tính căn toán cơ, hạ tiên e lực bất tòng tâm, đã để các Thượng Thần thất vọng rồi.”

 

“Đừng nói thế, Triệu tiên tướng.” - Bách Liên Thái Tổ xen vào, đồng thời đưa “Binh” đến áp sát sông biên. - “Bàn cờ Ngũ Thế chứa đựng năng lượng toàn cõi Vạn Linh, riêng việc một tiên tướng có thể cầm được cờ đã vượt quá giới hạn rồi. Thiên cơ vạn biến, bình tâm mà tiến.”

 

Phi Yến nghe qua những lời chỉ bảo liền lấy làm vinh hạnh, lại như được khai sáng, nắm đấm tay này áp vào lòng bàn tay kia, kính cẩn cúi đầu đáp lễ đầy trịch thượng: “Đa tạ Thượng Tiên đã răn dạy tận tình, hạ tiên xin tiếp thu và rút kinh nghiệm cho… Hả? Gì kia?”

 

Bàn cờ vẫn đang tiến từng bước với những chiêu di nước thì bỗng nhiên, một quân “Binh” của phe cờ thứ năm đột ngột tỏa khí đen. Luồng khí ấy tựa như làn khói bao trùm lấy quân cờ ấy, điều khiển nó tiến “Binh” sát sông, nằm giữa trận cờ của Thiên Trinh, Bách Liên Thái Tổ, và Triệu Phi Yến.

 

“Ẩn tướng điều binh? Thế lực ẩn mà chúng ta dè chừng thực sự không đơn giản, sẽ là bạn hay thù đây?” - Ngọc Anh vầng trán tối sầm, thứ biểu cảm mà đáng lý ra một vị Thần không nên có, nắm tay siết chặt đặt yên trên đầu gối. - “Nhưng mặc kệ là gì, trần thế Vạn Linh… Sắp gặp biến động lớn rồi.”

 

Sau lời lẽ đầy đáng sợ thốt ra bởi Ngọc Anh, cả ba vị còn lại đều phải im bặt, chẳng còn ai có thể tiếp tục di cờ. Sự yên tĩnh ấy tựa như núi đá đè nặng, mặt hồ bắt đầu dao động, hình thành những luồng sóng dâng trào ào ạt, gió lộng nổi lên, sương mờ phủ lấp che kín tất cả cảnh quan.

 

Và quả như lời Thần nói, dưới phàm gian, tại biên thùy giữa Liên minh Manteiv và Hoàng quốc Long Tinh, mọi thứ chẳng mấy tốt đẹp, hoặc nên nói vô cùng phức tạp.

 

Vạn Yêu và Lotussia với Long Tinh được ngăn cách bởi con sông lớn, kéo dài từ phía Tây Bắc đến tận cửa sông ở bờ Đông Bắc của Manteiv. Mà nó, sau hàng vạn thiên thiên kỷ dài đằng đẵng vẫn chưa thay dòng, trở thành con sông cổ xưa nhất Vạn Linh Giới còn giữ nguyên hình hài cổ đại.

 

Có thể nói, nó đã chứng kiến không biết bao nhiêu thăng trầm, kể từ lúc sinh linh toàn cõi vẫn còn là những giống loài có giới hạn tuổi thọ. Mai sau, nó lại lần nữa chứng giám sự tiến hóa và bước vào bất tử của mọi loài, và quan sát vô vàn biến động của thời gian.

 

Lúc bấy giờ, một buổi khuya nọ, tại nơi tận cùng cực Bắc của đất nước hoa sen, còn được biết đến với tên Lotussia, đang có những hoạt động âm thầm. Họ, những binh sĩ con người trang bị giáp nhẹ, đứng trước doanh trại dựng tạm ở gần bờ sông, lặng lẽ quan sát tình hình bờ đối diện.

 

“Con mẹ nó… Bọn Long Tinh này.” - Một vị tướng quân khoác giáp vảy cá, ngực đính hộ tâm hình hoa sen vàng kim, tay cầm ống nhòm mà miệng thì chửi rủa. - “Chúng mất trí rồi chắc? Nghĩ gì mà đưa quân đến biên thùy thị uy? Đây khác nào làm trái luật Bảo hộ Chủ quyền?”

 

Như những gì mà vị tướng kia vừa nói, phía bên kia sông là dãy quân doanh quy mô lớn chưa từng thấy, số lượng binh sĩ phải lên đến hàng vạn. Xung quanh là những tháp canh được dựng lên bằng gỗ đen kiên cố, có lính gác dùng đèn lửa soi thẳng ánh sáng vàng rực về phía quân Lotussia.

 

Ở trước cổng doanh, hai lá cờ đỏ thêu hình rồng cuộn với bàn chân ngậm một viên châu bởi loại chỉ vàng, làm nổi bật nhưng cũng đầy tính răn đe. Binh lính được trang bị giáp nặng, lưng đeo súng hỏa và giáo, eo giắt kiếm hoặc đao, mũ giáp với các tấm nhỏ xếp chồng chéo lên nhau, đuốc sáng soi rọi.

 

Chúng dàn hàng những cỗ máy lạ, dài đâu đó mười hai thước, thân bọc giáp gỗ cứng, gia cố khung thép, hai hàng xích trải dài dọc hông xe, lầm lũi tiến về bờ sông. Những phương tiện ấy bắt đầu xoay ngang thân, để lộ bên hông những nòng pháo, hệt như chiến hạm nhưng lại di chuyển trên mặt đất.

 

“Quân hỗn tạp Lotussia hãy nghe đây!” - Một tay lính trông có vẻ nắm quyền cao nhất đứng trên bệ đá, tay cầm ống loa hướng về phía Lotussia mà thị uy với lời lẽ khinh miệt. - “Nếu còn quý mạng và muốn về với gia đình, lập tức buông vũ khí đầu hàng, đón đại quân Thiên Triều ta! Bằng không!”

 

Nói rồi gã quay sang tên lính trên nóc phương tiên, hất mặt kênh kiệu nhằm ra hiệu. Lập tức, tay lính kia chui vào khoang trong, ngay sau đó là tiếng nổ long trời vang lên. Quả cầu kim lửa bay vút đi, lao thẳng vào gốc cây già tuổi gần bản doanh của quân Lotussia, khiến nó bị xé toạc làm đôi.

 

“Cái thứ gì vậy?” -  Binh lính nhìn nhau tự hỏi, gương mặt lộ rõ e sợ.

 

Gã tướng địch tay chống hông, tay ôm bụng, há miệng cười lớn, dáng vẻ không để đắc ý hơn, buông lời răn đe: “Khà khà! Bằng không sẽ như cổ thụ kia, thân rã xác tan! Thế nào? Còn không đầu hàng?”

 

“Chết tiệt… Bọn khốn nạn này.” - Vị tướng Lotussia nghiến răng ken két, trừng mắt phẫn nộ, phất cao cờ lệnh. - “Gọi cho hậu tuyến, lệnh Liên Châu Trọng Pháo chuẩn bị.”

 

“Rõ, thưa Tướng quân Logan!”

 

Quân binh dưới trướng vị tướng tên Logan nhận lệnh, sau đó một người lính đặt một hộp thép xuống nền mở ra, bên trong là một chiếc máy liên lạc. Anh ta cài đặt vài lần rồi nhấc ống nghe áp lên tai, lớn giọng gọi cho đầu bên kia, ngữ điệu khẩn trương nhưng liền mạch:

 

“Tiền tuyến gọi hậu tuyến! Nhắc lại! Tiền tuyến gọi hậu tuyến! Tọa độ mục tiêu một năm hai bảy, bản đồ số sáu! Chúng tôi cần Liên Châu Trọng Nỏ yểm trợ!”

 

“Nỏ binh đã nhận chỉ thị.” - Giọng nói hơi rè phát ra từ cụm loa trên thân máy, đèn báo tín hiệu chớp tắt theo từng câu chữ, cùng với âm thanh cót két của gỗ nghiến vào nhau.

 

Cùng lúc, trên bầu trời, hai mươi binh sĩ tộc chim, thân khoác quân phục vải nhẹ, ngực áo thêu hình mặt sói có cánh, lượn qua đảo lại. Một trong số họ cầm bản đồ phép có định vị thông qua đốm sáng nhỏ, đảo mắt nhìn quanh rồi cầm thiết bị liên lạc nhỏ, kết nối trực tiếp đến bên dưới quân doanh:

 

“Đây tổ trinh sát Diều Hâu Bạc, Thiên binh Vạn Yêu, gọi biên phòng Lotussia. Ước tính địch có năm vạn quân, tập trung chủ yếu đối diện bản đồ Jukoyag mười một, tọa độ năm hai năm chín bảy sáu.”

 

“Cảm ơn nhé, bạn tôi.” - Logan nhấc máy trả lời rồi nghĩ ngợi sâu xa gì đó, rồi tiếp tục giữ nút trên máy liên lạc. - “Hiện chưa rõ năng lực đối không của địch, các cô bay lên cao nhất có thể đi.”

 

“Hiểu rồi, chúng tôi sẽ lên cao hơn, tiện bề quan sát diện rộng.”

 

Nói rồi, đội của Hân đập mạnh cánh, bay vút lên những tầng mây cao hơn, ước tính mắt thường phải hơn năm ngàn thước. Khi ấy, họ chứng kiến hàng trăm cỗ xe với khung gỗ sơn đen, thân dài mười thước, năm cánh cung lớn dài tám thước xếp chồng lên nhau, mỗi cánh lại có mười rãnh trượt.

 

Thứ nỏ ngoại cỡ ấy được đẩy bởi hàng chục binh sĩ, các mũi tên dài thước rưỡi, tổng số năm mươi mũi cho một xe, đều đã vào rãnh căng dây. Đầu tên bằng thép có bốn ngạnh dạng nan dù được gập xuống, mỗi chiếc nan được cắt răng cưa xoay vào trong, có vẻ là ý đồ mà chỉ kẻ tạo ra mới biết.

 

Chuẩn bị xong, mỗi tổ xe cử ra hai lính, trèo lên vị trí đuôi xe, kiểm tra kỹ lưỡng xe nỏ, kế đến là chiếc kẹp gỗ chứa các mũi tên. Xong xuôi, họ gật đầu, cùng nhau xoay trục tời, kéo căng dây cung, rồi nhìn về phía người cầm cờ hiệu màu đỏ, tay giữ chặt cần kim loại nối với khóa lẫy, im lặng chờ đợi.

 

“Đã có chỉ thị!” - Vị tướng khác khoác trên mình bộ giáp trụ xếp vảy cá, áo choàng đỏ thắm, miệng hô to, giương kiếm ra lệnh. - “Tọa độ một năm hai bảy, bản đồ số sáu! Liên Châu Trọng Nỏ! Duy trì từng loạt dài, bắn!”

 

Ngay khi lệnh được ban xuống, các đội trưởng từng tổ nỏ lớn phất cờ kêu lên phần phật, lính giữ lẫy kéo mạnh cần gạt. Khóa đã mở, lẫy nỏ hạ từ trên xuống, từng tầng cánh nỏ bật lên, phóng từng loạt mười mũi mỗi lần, tạo thành mưa tên lấp kín không trung, tiếng rít gió rợp trời đến nỗi rợn cả tóc gáy.

 

Khi các mũi tên lên đến độ cao đỉnh điểm, chốt thép bật ra, để lộ bốn chiếc nan với lưỡi dao sắc lẹm, lao xuống theo hình vòng cung. Thiết kế ấy không chỉ để thị uy, mũi đầu tiên cắm vào nóc một cỗ xe của Đại Long, xé toạc một mảng lớn giáp gỗ của nó, khiến cho binh sĩ bên trong tròn mắt ngỡ ngàng.

 

“Không xong rồi Phàn tướng quân!” - Lính Đại Long hoảng hốt ra mặt, càng hỗn loạn hơn khi chứng kiến cơn mưa tên. - “Tên của chúng có mũi cơ khí chứa lưỡi dao ma tinh kim, giáp chiến xa… A!”

 

Chưa kịp dứt câu, một mũi tên bay thẳng vào tay lính, những lưỡi dao chém qua gã, thân xác tức thì bị phân thành nhiều mảnh. Đầu gã mang theo đoạn xương trắng hếu và cuống họng lủng lẳng bị hất lên không trung rồi rơi xuống dưới chân tay tướng quân gần đó, mắt trợn ngược, máu loang lổ.

 

“Cái gì vậy? Làm sao…”

 

Gã tướng họ Phàn trừng mắt, chưa hết bàng hoàng liền giật mình bởi tên cận vệ bên cạnh trúng tên, nửa thân trên bị xé nát tươm. Hân cùng đội của cô đang chao liệng trên cao, cảnh tượng phản chiếu rõ nét qua đôi con ngươi nâu đen, khiến cô cất lời trầm trồ:

 

“Uầy, nỏ lớn của Lotussia ghê thật, mũi tên có ngạnh cũng gớm nữa, có họ cùng phe thật may mắn.”

 

“Đội trưởng Ngọc Hân, quân Long Tinh đang qua cầu!”

 

“Hở? Ồ…”

 

Hân nhìn xuống, thấy rõ binh sĩ Đại Long sau phút giây do dự lập tức theo lệnh gã họ Phàn, hướng đến cây cầu đá, nhằm thẳng bờ phía Lotussia. Ngay sau chúng, đoàn phương tiện chiến đấu đồng loạt xoay ngang thân, bắn từng loạt đạn tẩm lửa rực cháy về lực lượng Logan để yểm trợ đồng đội.

 

“Giết! Giết bọn Nam tộc mạt hạn!”

 

“Anh em xông lên! Để quân thù biết Manteiv không dễ chọc!”

 

Quân Lotussia kéo ra những khẩu pháo với thiết kế nạp hậu, lắp hộp gang chứa đạn và thuốc phóng vào buồng, châm ngòi. Âm thanh xé gió của đạn pháo lao vút qua nhau, hòa lẫn những tiếng hô vang của toàn quân hai bên, xông thẳng vào nhau cận chiến với vũ khí lạnh trong tay…

 

Gươm chạm kiếm tóe lửa, giáo chạm thân phá giáp trụ túa máu, cầu đá nối liền hai nước bỗng chốc hóa chiến trường đẫm máu. Quân lính hai bên say máu chém giết, vô số người bị đánh rơi khỏi cầu, xác trôi theo sông, số khác bị chém chết tại chỗ, máu chảy nhuộm đỏ cả vùng nước dưới trụ cầu.

 

“Giết! Giết bỏ mẹ bọn giặc đi anh em!”

 

Hệt như biển khơi sóng sau xô sóng trước, quân Lotussia tràn lên không ngừng nghỉ, tiếng hô xung phong vang khắp cả vùng. Một số người thậm chí vác cả cuốc chim bổ thẳng vào đầu quân lính Đại Long rồi rút phăng ra khiến não kẻ địch văng tung tóe, giương cao đầu cuốc hét lớn:

 

“Xông lên! Tổ Quốc gia đình sau lưng ta!”

 

“Giết! Xông lên!”

 

Đồng đội anh ta được khích tinh thần càng hăng hơn, những khẩu súng đã bắn hết đạn của họ, lúc này đã lắp lưỡi lê sáng loáng. Như một lưỡi giáo, họ nhằm thẳng tim và cổ họng quân địch mà đâm rồi xoáy mạnh, lôi cả mạch máu bên trong cơ thể chúng ra, không có lấy chút xót thương.

 

Vài cỗ xe của quân Đại Long trúng đạn, số ít chạm khung thép rồi bật ra, nhưng hầu hết xuyên thủng vỏ giáp, xé tan cả xe. Con số ban đầu lên đến hàng trăm, tuy nhiên hiện có khoảng mười xe nổi lửa đỏ nghi ngút khói, lính bên trong bật nắp cửa sập, tháo chạy với thân thể cháy như ngọn đuốc sống.

 

Cuộc xung đột nhanh chóng leo thang, lính Lotussia ngửi được mùi máu càng hăng hơn, vung gươm chém đứt cả thân người kẻ địch. Mặc dù vậy, quân Đại Long với khí tài hạng nặng vượt trội và quân số đông đảo đã đẩy lùi những chiến binh dưới trướng Logan, gần như đã vượt qua đầu cầu bên kia.

 

Tuy nhiên, trong khi hai đang bên vào thế giằng co thì cấp dưới của Hân chú ý đến lưu vực trên đồi cao. Mắt cô gái tộc chim ấy mở căng, đồng tử thu hẹp, xòe đuôi hãm tốc, chỉ tay lớn giọng: “Đội trưởng Ngọc Hân! Thượng nguồn!”

 

Hân nghe vậy quay sang, để rồi tận mắt chứng kiến dòng lũ đổ về từ nơi thượng nguồn, đi qua thung lũng, hướng thẳng về mặt trận. Tốc độ của lũ nhanh đến nỗi khiến cô kinh sợ tột độ, tay siết chặt thiết bị liên lạc, đội hình trinh sát nhanh chóng rối loạn vì bất ngờ, Hân gào lên: “Logan! Lớn chuyện rồi!”

 

Từ trong máy liên lạc, Logan nhăn mặt vì tiếng hét của Hân, lại thoáng nghe tiếng chảy xiết như thác lũ vọng vào. Lo lắng không yên, ông bấm máy hỏi gấp: “Hân, bên cô có chuyện gì thế?”

 

“Chạy đi, Logan! Dỡ trại rút quân ngay!” - Tiếng hét khẩn cấp vang lên, khiến tai Logan bị ong đến tận não. - “Mà không, không kịp dỡ trại đâu, bỏ hết đi! Chạy càng xa sông Minh Nguyệt càng tốt! Anh có mười phút để rút về nơi cao!”

 

“Lũ ư? Được, tôi hiểu rồi!”

 

Logan gác máy, không chần chừ liền chạy thẳng về trạm gác, ra lệnh tay cho lính thông tin phát tín hiệu khẩn. Lập tức, anh lính kia trèo lên tháp truyền tin, nhưng thay vì thông báo bằng loa, anh đạp mạnh khiến nó ré lên inh tai, sau đó cầm cờ hiệu dệt từ vải phát quang mà phất mạnh.

 

Tiếng loa bất thường thu hút sự chú ý toàn quân biên phòng Lotussia, khiến họ đồng loạt ngẩng lên và phát hiện hiệu lệnh cờ của anh ta. Phát lệnh xong, lính truyền tin kia liền nhảy xuống, tức thì một nàng yêu nữ chim bay qua với tốc độ xé gió, đỡ lấy và đặt anh xuống đất an toàn.

 

Toàn bộ binh tướng Lotussia bỏ trại, tháo chạy khỏi khu vực nguy hiểm dưới sự chỉ đường tận tình trên không của quân trinh sát Vạn Yêu. Dẫu vậy, lũ vẫn đến nhanh hơn so với hành động của họ, từ xa có thể thấy rõ dòng nước đục ngầu cuồn cuộn đổ về, mang theo đất đá lẫn cây cối ồ ạt khiếp hãi.

 

Chỉ trong tích tắc, dòng nước tràn đến sát đích, ước tính tốc độ phải lên đến bốn năm mươi dặm mỗi giờ hoặc hơn. Cây cối đổ ầm, những tảng đá khổng lồ bị cuốn phăng, chân núi lân cận sạt lở, khiến đất đá hòa trộn mỗi lúc một nhiều, một mối họa thiên tai kinh hoàng thực sự ập đến.

 

Trước cảnh tượng ấy, Logan toát mồ hôi lạnh, vừa đứng sau hàng ngũ, đảm bảo quân của mình rút dần, vừa bàng hoàng nhìn dòng lũ mà chết lặng. Quân Lotussia chưa kịp rút hết, nhưng nước lũ đã gần như sát gót, khiến anh phải siết nắm đấm thốt lên: “Chết rồi! Quân ta rút không kịp mất!”

 

“Logan!” - Một nàng nữ yêu tộc chim, có vẻ là đơn vị khác của Hân, tung cánh hướng thẳng Logan mà lao đến, lại đồng thời dang hai tay với gương mặt lo lắng. - “Đưa tay đây! Chúng ta sẽ lên trời lánh nạn! Mau lên!”

 

“Là thiên binh của Vạn Yêu! Họ đến cứu chúng ta!”

 

“Bà mẹ nó, mấy anh có thể bớt nhiều lời hộ bọn tôi không? Đi mau!”

 

May mắn cho quân Lotussia, viện binh tộc chim phía Vạn Yêu đến kịp và dồn toàn lực kéo họ hướng lên bầu trời, cách đất chừng vài chục thước. Mọi chuyện diễn ra vô cùng nhanh chóng, chỉ vỏn vẹn vài phút, tất cả quân binh Lotussia đã được sơ tán hoàn tất, không ai bị bỏ lại dù chỉ một người.

 

Trái lại, quân đội Đại Long chẳng có trinh sát tầm xa, lại đang say máu chiến, hoàn toàn không hay biết cơn lũ ùa về với tốc độ kinh hoàng. Khi tháp canh nhận thức được tiếng động ầm ầm từ xa thì mọi thứ đã quá trễ, cả quân doanh mạnh ai nấy chạy, hàng ngũ quy mô trước đó đều đổ vỡ.

 

Không may mắn như liên quân Manteiv, toàn quân Đại Long sắp xâm nhập vào đất Lotussia đều bị cuốn đi, ngay cả cầu đá cũng sụp đổ. Đáng kinh ngạc thay, bờ sông bên phía Lotussia chỉ bị lũ xói mòn vài chục thước, quân doanh bỏ lại trước đó không hề chịu hư hỏng dù chỉ chút ít.

 

Chưa hết, thứ phương tiện kỳ lạ mà quân Long Tinh sử dụng bị con nước cuốn phăng, xô dạt về bờ Lotussia. Nó khiến Logan đang bị cắp nách lơ lửng trên trời không khỏi lấy làm ngạc nhiên, hết nhìn bờ bên mình lại nhìn bờ bên địch, bấy giờ người lẫn khí tài đã bị cuốn phăng, chẳng còn sót lại gì.

 

Khi dòng lũ đi qua, đảm bảo không còn nguy hại nào tiếp diễn, lính bay Vạn Yêu mới đưa quân Lotussia đáp xuống vị trí cũ để bắt đầu điều tra sự tình. Một binh sĩ Lotussia tròn mắt trước cảnh quan mà mình chiêm ngưỡng, rồi gãi đầu cau mày, liếc sang Logan và hiếu kỳ hỏi:

 

“Này có thể xem là trời phạt chúng không, tướng quân? Lũ quét mà bỏ qua ta thế này thì trái lẽ thường quá…”

 

“Cậu nói đúng, quả nhiên cơn lũ này rất lạ.”

 

Logan gật đầu, bước đến mép sông, nơi con nước vẫn còn cuồn cuộn mà chẳng động chạm gì đến bên lãnh thổ nước mình. Ông nhìn trái ngó phải, lại hướng mắt đến doanh trại đã mất hút của quân Long Tinh, rồi quan sát những cỗ xe chiến đấu của chúng cùng những thi thể không kịp thoát thân.

 

Không nói chẳng rằng, ông lặng lẽ mở cửa sập nhìn vào trong, nơi được thiết kế để chở theo mười binh sĩ, hiện chỉ còn là xác lạnh. Hông xe mỗi bên có sáu cửa với sau khẩu pháo ngắm từ trong qua kính tiềm vọng, buồng động lực lắp vách ngăn riêng chứa động cơ chạy bằng năng lượng ma thuật.

 

Sau vài giây quan sát, Logan cau mày, rồi như nhận ra điều gì đó, ông liền quay sang cô gái tộc chim đang chỉ đạo thu hồi một số vũ khí Long Tinh, gọi lớn: “Hân! Lại đây xem đi! Thứ này trông hay lắm!”

 

“Sao thế?” - Cô gái tộc chim tên Hân xếp đôi cánh ánh bạc gọn gàng sau lưng, từ tốn tiến lại, nhoài người nhìn vào trong khoang lái rồi quay sang Logan. - “Ê, cái thứ này trông hay thật… Du trông có vẻ kém cơ động, sức chống chịu cũng không cao… Hay là bên ông mang về nghiên cứu xem sao?”

 

Nói đoạn, cô tỏ vẻ ngập ngừng, liếc sang dòng nước nâu đục đầy đất đá và cây cối bị gãy nát đang dần xuôi về hạ nguồn, tặc lưỡi tự hỏi: “Lại nói cơn lũ, tôi cảm thấy có gì đó rất lạ. Nó đến quá đúng lúc, không gây thiệt hại phe ta. Tôi không nghĩ đây là thiên tai ngẫu nhiên, nhưng cụ thể thì…”

 

“Ê, Hân! Đợi chốc đã…” - Logan vỗ vai Ngọc Hân, trán toát mồ hôi lạnh khi vô tình nhìn về ngọn đồi ở thượng nguồn, mặt cắt không còn giọt máu. - “Cô mắt tỏ, xem qua bên kia… Là… Tôi lầm, hay thực sự có vô số đôi mắt đang nhìn chúng ta vậy?”

 

“Anh nói cái gì? Giỡn hay thật vậy?”

 

Nữ yêu Ngọc Hân nhíu mày rồi tò mò nhìn theo hướng mà Logan chỉ, để rồi sau đó sống lưng lạnh toát, gai ốc nổi lên. Cô nước bọt nghe ực một tiếng, bản năng giống loài khiến lông vũ ở đuôi xòe ra như chiếc quạt xếp. Hân bước lùi, hai tay đưa ra sau lưng rút ra hai chiếc liềm, vào thế phòng thủ.

 

“Ôi mẹ ơi… Anh không nhầm đâu, Logan… Có thứ gì đó đang theo dõi chúng ta… Mắt tím không hiếm, nhưng mắt tím chứa âm khí thì…”

 

Tại ngọn đồi nằm bên phía đất của Manteiv ấy, có khu rừng rậm rạp vẫn còn nguyên vẹn không chút tổn hại sau cơn lũ quét. Tuy vậy, điều đáng nói lại không phải cánh rừng ấy, mà là vô số những cặp mắt tím bao trùm bởi khí đen đang nhìn về lực lượng của Vạn Yêu và Lotussia.

 

“Toàn quân! Trở lại hàng ngũ!” - Logan gào lên, tay vẫy mạnh cờ hiệu. - “Súng trường hai hàng đứng sau khiên! Pháo dã chiến nạp đạn phân mảnh! Mục tiêu ngọn đồi hướng Tây Bắc, chờ lệnh!”

 

Nghe hiệu lệnh, binh sĩ Lotussia lẫn Vạn Yêu ngay tức thì quay lại hàng ngũ lập trận, quá trình diễn ra chưa đầy một phút. Gươm giáo tuốt vỏ, súng mở khóa, đạn cũng lên nòng, khiên dựng sẵn, tất cả đều hướng thẳng về những đôi mắt bí ẩn nơi xa mà đợi lệnh.

 

Không chỉ vậy, đơn vị pháo dã chiến chóng vào vị trí, binh sĩ mở nắp khóa nòng ở đuôi pháo, lắp viên đạn vỏ đồng vào rồi đóng lại. Pháo thủ lần lượt ngồi xuống bên trái, nhắm chặt một mắt nhìn qua khe thước đo, tay đặt lên dây kích nổ, hít thở đều đặn đợi lệnh. Và rồi, vào khoảnh ấy…

 

“Làm tốt lắm, hỡi những kẻ kế nhiệm mảnh đất linh thiêng mà chúng ta để lại.”

 

Âm giọng lạ kỳ ngân vang giữa núi rừng, chẳng rõ đến từ phương nào, chỉ biết rằng đó là giọng của phụ nữ. Gió lộng bắt đầu nổi lên, thổi qua khe đá tạo ra những tiếng rít chói tai, lại đưa đẩy những ngọn cây kêu lên xào xạc, mây đen lẫn sương mù ập đến, tạo nên khung cảnh quỷ dị lạ thường.

 

“Cái gì vậy? Giọng nói từ đâu ra?”

 

“Cái gì mà kế nhiệm chứ? Ai vậy?

 

“Tất cả cẩn thận! Giữ vững tinh thần, đừng hoảng! Đề cao cảnh giác!”

 

Binh sĩ liên quân hai nước bắt đầu xôn xao, họ co cụm vào nhau, dáo dác nhìn quanh nhằm cố xác định phương hướng âm thanh dội đến. Tuy nhiên, mặc cho mọi nỗ lực của họ, việc tìm kiếm nguồn gốc giọng nói từ đâu vọng tới giữa vùng đất biên thùy hoang tàn này đều trở nên vô dụng.

 

Âm giọng ngân cao khắp vùng biên thùy trải dài vạn dặm xa, vang đến tận những đồn biên phòng và các pháo đài lân cận. Ngay cả phía bên kia, tức lãnh thổ Hoàng quốc Long Tinh, tiếng vọng ấy đã lan tứ phương, nhưng không như đối với Manteiv, nó mang âm điệu hệt như lời đe dọa kinh người:

 

“Ngụy long giương uy hà vô lực? Nam quốc trường tồn sở Nam dân. Phàm bất cứ kẻ nào xâm phạm nước Nam ta, ắt chỉ có đi không về. Hỡi hậu thế, chúng ta sẽ mãi dõi theo các ngươi.”

 

Lời vừa dứt, sương mù kỳ dị liền tan đi ngay sau đó, như cách nó bất ngờ hiện ra, cơn gió đêm cũng ngừng hòa âm những khúc u uất kinh người. Nhìn về ngọn đồi, các đôi mắt tím đầy ám khí cũng biến mất không chút dấu vết, như tan vào khoảng không huyền ảo mà chẳng một ai đủ sức nhận ra.

 

Một người lính Lotussia gãi đầu nhìn quanh, tò mò huých vai đồng đội và hỏi: “Này, anh nghĩ chuyện này là sao? Sống ngàn năm qua mới thấy trường hợp tâm linh quy mô cỡ này lần đầu.”

 

“Tôi cũng khác gì anh đâu?” - Người đồng đội kia thở dài đứng lên, xoay người vặn nhẹ lưng kêu lên răng rắc. - “Mà tôi có cảm giác thế sự sắp đổi thật rồi, còn lợi hay hại thì… Chỉ đành chờ thời gian trả lời thôi, phàm linh sao biết được? Mong sao tình hình còn cứu vãn, không thì… Hầy…”

 

Quả thực như những gì mà binh sĩ đã lo ngại, chỉ vài ngày sau, các hoạt động quân sự của phe Liên minh Lưỡng quốc Manteiv được đẩy mạnh. Từ miền Trung hai nước, hàng hàng lớp lớp các sư đoàn đông đảo được trang bị vũ khí mới nhất, ùn ùn kéo về miền Bắc, thiết lập hỏa điểm lớn tại biên thùy.

 

Câu đối mang hàm ý thâm sâu đêm đó mà thế lực bí ẩn kia truyền đạt, nó trở thành câu đồng dao truyền miệng của dân chúng gần như khắp Manteiv. Chỉ cần ngẫu hứng mang hành trang, dạo quanh các lãnh địa miền Bắc, đôi khi sẽ nghe trẻ con lẫn người lớn truyền tai nhau không ngớt lời rằng:

 

“Ngụy long giương uy hà vô lực, Nam quốc trường tồn sở Nam dân.”

 

Lại phải nói, cơn lũ qua đi để lại hậu quả không nhỏ, khi mà đất đai xuôi dọc theo bờ sông phía Long Tinh bị sạt lở hàng loạt, đồi núi cũng đổ sập. Dòng sông Minh Nguyệt có đoạn bị mở rộng đến gần ba mươi dặm, biến nó thành con sông sở hữu bề rộng đôi bờ kỷ lục nhất lục địa thời bấy giờ.

 

Các doanh trại thủy quân Đại Long ở ven sông bị cuốn ra biển, chiến thuyền vỡ vụn, thiệt hại không thể đong đếm, thủy binh miền Nam gần như tê liệt. Sau lần đó, quân Đại Long tổn thất ít nhất mười vạn thủy binh, hơn trăm chiến thuyền, hàng loạt khí tài vỡ tan hoặc bị liên quân Manteiv thu giữ.

 

Tin tức quân đội của Thịnh Long chịu thiệt hại bởi thiên tai lạ nhanh chóng lan truyền khắp lãnh thổ Long Tinh. Dân chúng bị bắt nộp sưu thuế cao nuôi quân đội, nghèo đói triền miên, sau khi hay tin cho rằng trời phạt Đại Long liền phất cờ khởi nghĩa, trên toàn cõi đâu đâu cũng có quân nổi dậy.

 

Chuyện xấu đến không ngớt, công chúa Linh Xảo đột ngột rời hoàng cung rồi biệt tăm, kéo theo sự mất tích kỳ lạ của tiểu thư Liễu gia Liễu Như Yên. Không lâu sau đó, dân gian chẳng rõ từ phương nào đã lan truyền khắp các nẻo đường giang sơn Long Tinh một câu sấm vô cùng ẩn ý, rằng:

 

“Ngụy long giương uy hà vô lực, Long Nữ giương cờ hiệu muôn dân.”

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!