Trong khu vực trung tâm tòa thành Nanh Bạc, một dãy hành lang trải dài như nuốt trọn những bước chân nhỏ bé. Gót giày Jeanne gõ xuống nền, dán mắt vào những phiến đá xám được lát ngay hàng thẳng lối. Cô đang ở đây, ở một nơi mà bản thân chưa từng dám hình dung rằng sẽ đặt chân đến.
Phía trước, Lyra dáng người thẳng tắp, tay nắm chuôi gươm, ung dung tung những sải chân dài đều đặn. Tiếng kim loại từ bộ giáp vang theo mỗi nhịp bước, tạo nên thứ âm thanh sắc lạnh của nữ tướng oai nghiêm, một yêu nữ chẳng rõ trải qua bao chiến trường khói lửa.
Đi theo sau là nàng hầu gái tộc thỏ trắng, bên hông leng keng tiếng chìa khóa khua nhau. Cô mặc bộ váy áo mang sắc màu của bầu trời, tô điểm bởi đường viền xanh đậm sông suối uốn lượn. Trên thân váy, những họa tiết hình mây trắng được thêu tay đầy tinh tế, làm dậy nên vẻ đẹp thùy mị nết na.
Sau lưng Jeanne, chị em Amy và Emy như hộ pháp song hành hai bên, duy trì khoảng cách ba bước chân, không hơn cũng chẳng kém. Năm nữ yêu di chuyển nhanh nhưng không vội vã, giữ im lặng tuyệt đối, cho đến khi dừng lại trước cánh cửa gỗ có màu nâu sẫm màu.
Nó không quá cũ, tuy nhiên lại khó có thể nói rằng còn mới, chỉ đơn giản là thấm đậm vẻ đẹp của dòng chảy thời gian. Ngoảnh nhẹ đầu liếc về sau, Lyra nhìn nàng thỏ trắng ra lệnh: “Rami, mở cửa.”
“Vâng, thưa ngài Lyra.”
Rami cúi đầu nhận lệnh, đôi chân với cặp đùi đầy đặn, thon dần về chấm gót, thanh thoát tiến lên trước kiểm tra mép cửa. Cơn gió từ ngoài thổi vào, hư hỏng luồng qua dưới váy và cổ áo, thổi tung lên hương cỏ tươi dịu nhẹ thoang thoảng đặc trưng.
Bộ đồng phục giắt vạt xéo chỉ chừa một lỗ nhỏ cho chiếc đuôi tròn vo ló ra, bó lấy vòng eo ôm sát cơ thể đầy đặn. Đến trước mặt Jeanne, Rami chậm rãi khom người hành lễ với toàn bộ sự tôn kính của mình, hạ thấp giọng thỉnh cầu: “Thưa Yêu Thánh Công Chúa, cho thần mượn cổ tay của người.”
“À, đây.” - Dù không rõ chuyện gì nhưng Jeanne vẫn làm theo, trao tay mình cho nàng thỏ, cau mày thắc mắc. - “Mà… Sao ai cũng gọi ta là Yêu Thánh vậy? Danh hiệu đó thực ra là gì?”
Rami không vội trả lời, rút trong túi ra tấm thẻ làm từ ma tinh kim, khắc thông tin Jeanne, lấp lánh hệt pha lê. Chiếc thẻ chỉ vừa đặt lên, yêu khí từ mạch máu nơi cổ tay nàng công chúa nhỏ rỉ ra, hòa cùng nhau, dòng chữ “Jeanne Fenrissa” hiện lên ngay sau đó.
Sau khi hoàn tất quá trình xác định danh tính, nàng thỏ cầm thẻ ngẩng lên, khóe môi cong nhẹ, nhìn vào mắt Jeanne, dịu dàng đáp: “Xin điện hạ thứ tội, chúng thần không đủ quyền hạn giải đáp, nhưng thời gian ắt sẽ trả lời người. Thần xin phép ạ.”
Nói rồi cô cúi đầu quay người, làm phép gì đó với cánh cửa, vô tình để lộ một vật thể kim loại được phủ sơn đen gây thu hút sự chú ý của Jeanne. Trên đoạn đường đến phòng, không riêng gì những quân lính thường trực, ngay cả một hầu gái làm việc vặt cũng trang bị vũ khí bên mình.
Dẫu địa thấp hay cao, bất kỳ ai đều có một con dao găm giắt ngang sau lưng, chuôi hướng sang phía tay thuận, dễ bề thao tác. Đó là chưa kể đến khẩu súng ngắn gập nòng được cất trong bao da, đeo ở hông hoặc đùi bởi sợi thắt lưng tích hợp sẵn những hộp trữ đạn.
Kinh ngạc hơn là đến cả những đứa trẻ ngoài mười tuổi, chỉ cần chúng rời nhà thì mặc định sẽ có vũ khí phòng thân. Đôi khi đi ngang trường học, Jeanne vô tình thấy đám trẻ mải mê tập luyện cùng các khẩu súng mô hình dưới sự hướng dẫn của binh lính.
Và ngay tại đây, ngay trước mặt Jeanne hiện thời, nàng thỏ Rami nhỏ nhắn này cũng chẳng ngoại lệ cho cam. Cô đùi đeo dao, hông giắt súng, trước bụng đeo hai hộp da, mỗi hộp chứa mười viên đạn vỏ đồng sáng loáng.
Việc trang bị vũ khí toàn dân khiến Jeanne lấy làm lạ, đặt nhiều câu hỏi về mức độ quân sự hóa nơi đây. Jeanne chớp mắt liên tục, ngây người tự hỏi: “Đây rõ ràng là quân sự hóa toàn dân rồi còn gì? Cường quốc như Đế quốc Bạch Dương còn chưa làm như thế này.”
Đôi tai Lyra vểnh cao khi vô tình nghe thấy lời Jeanne, tức thì quay sang và chóng nhận ra nỗi lòng của Jeanne chỉ với cái liếc mắt. Hiểu rõ những bối rối của nàng sói nhỏ chỉ mới chập chững bước vào đời, cô nhoẻn miệng cười mỉm, không đợi hỏi liền giải thích cặn kẽ:
“Yêu tộc trước khi làm việc trong thành sẽ tham gia khóa đào tạo mười năm, gồm cận chiến và dùng súng. Quá trình tuyển chọn rất khắt khe, trăm ứng viên chỉ chọn một, ai thông qua sẽ được cấp giấy phép sử dụng vũ khí tạm thời.”
Lyra bỗng im phắt, quan sát bên dưới sân, nơi từng nhóm lính vũ trang tận răng đang tuần tra và những hầu gái tập trung làm việc. Đặt tay lên lan can của tầng lầu, ngắm cảnh sắc khuôn viên trong thành dù đã quá quen thuộc, đuôi ve vẩy nhẹ như đang thả trôi nơi đầu ngọn gió, cô tiếp:
“Khi đã chọn được những yêu tộc đạt chuẩn, quy trình đào tạo mười năm sẽ bắt đầu lại ngay hôm sau, luân phiên thường trực. Làm việc trong thành không chỉ có tiền trợ cấp hàng tháng mà còn có danh vọng rất lớn, bởi thế mà bọn trẻ rất tích cực tập luyện để nộp đơn ứng cử.”
“Lại còn thường trực luân phiên?” - Jeanne thốt lên, mí mắt căng tròn đầy kinh ngạc, cúi đầu xoa cằm lẩm bẩm, đôi tai giật nhẹ. - “Nếu vậy, Nanh Sói rõ ràng đang trong trạng thái thời chiến, áp dụng triệt để chế độ quân trị, khác nào một pháo đài đâu?”
Lyra gật nhẹ đầu, quay lại đối diện Jeanne, nụ cười ấm áp đến lạ, nhưng lại ẩn sâu trong nó bộn bề tâm tư, thấp giọng đáp lại: “Yêu Hậu và cố Yêu Phi từng căn dặn, Nanh Sói bị hạ, Vạn Yêu ắt vong.”
Nói đoạn, cô thở dài, chân mày xếch ngược, mắt cụp xuống, nụ cười vừa nãy bỗng nhiên gượng gạo trông thấy. Nuốt nước bọt nghe ực một tiếng nhỏ thé, cuống họng di chuyển theo nhịp, lại hít một hơi thật sâu đầy lồng ngực, cô cất giọng thấm đượm nỗi nhớ nhung:
“Nếu không vì nghĩa vụ và trách nhiệm, thần rất muốn về nhà bên cha mẹ và các em. Nhưng người thấy đấy, nước còn nhà còn, nước mất nhà tan, thần nào làm khác được?”
Dẫu là nữ tướng mạnh mẽ, sẵn sàng dùng biện pháp mạnh với cả hoàng tộc, Lyra vẫn chỉ là sinh vật có linh hồn và cảm xúc. Từng lời đượm buồn của nàng cáo lửa tựa những mũi dao đâm thẳng vào tim Jeanne, mang cho cô cảm xúc đau lòng mà đồng cảm.
Những cơn đau trong thâm tâm lại dấy lên trong con tim Jeanne, về gia đình, về số phận, nó khiến cô nhíu mày trong vô thức. Thấy vậy, Lyra từ tốn bước gần hơn với Jeanne, vuốt vạt váy giáp ngồi xổm để tầm mắt cả hai ngang nhau, chạm tay lên đôi má có phần hóp đi, nói khẽ:
“Người đừng làm vẻ mặt đó, không nên đâu ạ. Sáu ngàn năm ở đây, thần không mong lòng thương xót, mà chính là chờ đợi sự dẫn dắt từ người.”
“Ta hiểu mà…” - Jeanne cúi gằm, đuôi hạ xuống, đôi bàn tay nhỏ xíu siết chặt, cơn oán giận lộ rõ qua khóe mắt. - “Long Tinh… Cớ sao chúng bây lại luôn muốn xâm phạm sông núi nước Nam ta?”
Trở lại với Rami, lúc này đang cầm lấy tấm thẻ, áp nó lên mặt kính cạnh cửa, để luồng ánh sáng đỏ quét qua vài lần. Yêu khí của Jeanne kích hoạt, tức thời một kết giới hình ngôi sao vàng, lóe sáng rồi vụt tắt, ổ khóa bật mở ngay sau đó.
Đẩy cửa bước vào, nàng thỏ đảo mắt một lượt khắp căn phòng, không bỏ qua bất kỳ ngóc ngách nào. Sau một hồi lâu, Rami lùi lại nhường lối, dâng hai tay trao tấm thẻ và chìa khóa cho Lyra, đều đều một âm giọng đầy kỷ luật: “Báo cáo Phó soái Lyra. Xác nhận an toàn, có thể vào.”
“Cảm ơn, Rami.” - Lyra cầm lấy cả hai món đồ, rồi hướng nó về phía Jeanne, dâng lên bằng cả hai tay. - “Đây là thẻ nhận diện và chìa khóa phòng của người. Trong đó có đủ sách và tư liệu, và một sa bàn địa hình để hoạch định chiến lược. Người nghỉ ngơi đi, một tháng sau sẽ bắt đầu chính sự.”
Cô chợt im bặt một hồi, đảo mắt do dự thoáng chốc, rồi đánh bạo chạm tay lên má Jeanne, lan tỏa hơi ấm đến lạ, nói tiếp: “Cố lên thưaa Jeanne điện hạ, người không bao giờ đơn độc. Mai sau, xui rủi Vạn Yêu bại trận, chúng thần nguyện đi theo bầu bạn cùng người.”
“Đi theo sao?” - Jeanne cười gượng, mũi đỏ ửng, mắt nhòe đi như sắp khóc, đưa tay nắm chặt đặt lên trên ngực trái. - “Nói đến thế, bảo ta làm sao có thể để thua trận?”
Dường như nảy ra ý định gì đó, Jeanne lục trong túi đeo hông, lấy ra một lệnh bài được làm từ ma tinh kim sáng loáng. Trao nó cho Lyra, cô cẩn trọng dặn dò: “Chuyển lời ta, miễn thuế ba năm cho toàn dân Nanh Sói. Đổi lại, ta muốn họ phải tích cực nâng cao sản xuất, chú trọng mạnh hậu cần.”
Dừng một đoạn, Jeanne nhìn những hầu nữ đang rảo bước trên các dãy hành lang, lại quan sát từng tốp lính tuần tra tay chắc vũ khí đi loanh quanh. Im lặng một quãng, phút giây trôi qua chẳng dài nhưng vẫn đủ để Lyra có chút tò mò lẫn khó hiểu. Sau chừng đôi ba phút, nàng sói nhỏ lại nói:
“Bữa cơm của ta, cứ chuẩn bị bình thường như bao yêu khác, không cần quá cầu kỳ, tránh gây lãng phí tiền của. Còn nữa, ta cần thêm tài liệu về những lãnh địa lân cận, bao gồm cả bên phía Vương quốc Lotussia. Hiểu rồi chứ?”
Lyra hết nhìn Jeanne, lại chăm chú vào tấm lệnh bài, cùng nhiệm vụ đầu tiên vừa được giao. Không chút chần chừ, cô nhận lấy, cất vào túi, đặt tay lên ngực, đứng nghiêm nhận lệnh: “Tuân lệnh Jeanne điện hạ! Thần sẽ chuyển khẩu dụ người đến hội đồng bô lão, sớm sẽ trả kết quả cho người.”
“Giờ thì Amy…” - Jeanne liếc sang Amy, ánh mắt sắc lẹm khiến trái tim nàng hầu gái vốn tâm tĩnh như tờ phải loạn nhịp trong thoáng chốc. - “Nối lại liên lạc toàn quốc, trước nhất là Tây Lĩnh. Đây là lệnh, chỉ được tuân, hiểu chứ?”
Trước thái độ đang dần có sự thay đổi của Jeanne, Amy vô thức nuốt nước bọt thành tiếng, lần đầu tiên có cảm giác lo âu. Biết rõ không thể làm khác, cô chỉ đành đứng nghiêm cúi đầu, áp tay lên ngực trái, giọng trầm thấp: “Thần tuân lệnh, thưa công chúa.”
“Emy.” - Jeanne hướng mắt đến cô em gái mèo đang im lặng không lên tiếng, suy nghĩ hồi lâu, rồi thở dài. - “Phiền chị liên hệ các trưởng lão, nói họ giao cho em giấy tờ thuế, sản xuất, dân sinh. Nói chung là tất cả những gì liên quan đến điều hành, phân phối, và quản lý.”
“Rõ! Công chúa!”
Ngay sau câu hồi đáp của Emy, Jeanne gật đầu rồi im lặng chẳng nói thêm lời nào, cứ thế thẳng bước vào phòng. Còn lại bốn yêu nữ dưới trướng, phần nào hiểu được những gì mà một đứa trẻ phải chịu đựng nên cũng chỉ thở dài, chẳng nỡ xen vào. Lyra vỗ nhẹ vai Emy, thở dài nói khẽ:
“Xin lỗi vì hành vi trên kiệu, ngài Emy. Công chúa nhà cô thật sự ngoan cường hơn tôi nghĩ, có lẽ… Tôi nên bớt cứng nhắc lại.”
“Là công chúa của chúng ta, Lyra.” - Emy hếch mũi mỉm cười, ngẩng mặt lên bầu trời Nanh Sói, vùng đất xa lạ chưa từng chiêm qua. - “Nanh Sói đẹp thật, khác hẳn bầu không khí nặng nề ở Tây Lĩnh, khi mà nó đang cận kề chiến tuyến nhất.”
Lyra gật đầu đồng thuận, tựa lưng vào gốc cột, khoanh tay dưới ngực, đáp lại: “Cô đã thích Nanh Sói như vậy, thế thì cùng cố gắng để đưa không khí tươi đẹp này lan rộng khắp sông núi Vạn Yêu, nhé?”
“Đồng ý.” - Emy gật đầu, quay sang Amy, nhanh chóng cảm thấy thích thú khi được thấy nụ cười hiếm hoi từ chị gái, đưa tay quẹt mũi cao hứng. - “Đi thôi, tôi phải chuẩn bị tài liệu, và…”
Đứng trước cửa phòng đóng kín, Emy tự nhận thức được sự bảo bọc sớm đã không còn hiệu quả trong hoàn cảnh hiện tại. Tách khẩu oanh lôi thương, ấn nút trên hộp nhung khiến nó đóng lại, giải trừ trạng thái phòng vệ. Vừa đeo nó lên vai bằng cách không thể bình thường hơn, cô vừa nhún vai.
“Cũng nên để công chúa nghỉ ngơi nốt tháng này, sắp tới sẽ không còn thảnh thơi nữa rồi.” - Emy nghiêng nhẹ mái đầu, mắt khép hờ. - “Trận chiến mai sau, dẫu giành thắng lợi thì cũng thật khó rõ còn bao nhiêu sinh mệnh có thể đón mừng thời đại mới. Thôi thì, cố lên nhé, công chúa của thần.”
Ba vị cấp cao, một hầu gái, nhìn lại cánh cửa phòng Jeanne lần nữa, không hẹn mà cùng chung một cảm xúc xót xa. Sau đó, họ đồng thời quay lưng rời đi, trao trả không gian yên tĩnh cho vị công chúa bé nhỏ, một khoảng lặng trước khi cơn bão thực sự ập đến.
Từ góc khuất bên dãy đối diện, một nơi bị bóng tối che đi do ánh nắng không chiếu đến, nguyên soái quạ Ciara cùng yêu nữ tên Milana bước ra từ. Cả hai yêu nữ ấy đã đứng đó từ sớm, dõi theo hành vi của nhóm Jeanne, nhưng lạ làm sao khi chẳng ai phát giác được sự hiện diện của họ.
Milana trong bộ y phục đen, tà áo đến tận gót chân, thắt lưng bản rộng góp phần tôn lên vòng eo thon và hai vòng đầy đặn. Trong khi ấy, Ciara lại khoác trên mình bộ giáp đen đặc trưng, chiếc áo choàng đồng màu, làm nổi lên sự bí ẩn của loài quạ.
Chạm tay lên thanh vịn lan can, Milana dõi theo bóng dáng Lyra cùng cặp chị em mèo đang di chuyển ở tầng dưới. Cho đến khi họ mất hút sau một văn phòng nọ, cô hướng lại phòng Jeanne, thở dài mở lời: “Jeanne điện hạ tuổi còn nhỏ đã phải tách khỏi gia đình, không biết ổn không đây…”
“Yên tâm đi, Milana.” - Ciara dường như không lấy đó làm bận tâm, quan sát những gợn mây xếp lớp thành hình vảy trắng. - “Khi Lục Công chúa chào đời, dị tượng tứ phương, hào quang soi rọi khắp trời Nam. Thay vì có ổn hay không, nên hỏi liệu ngài ấy chấp nhận đánh đổi hay không sẽ hay hơn.”
Milana cúi gằm, hai ngón tay cái cọ vào nhau mà xoay như quấn dây, đôi môi mím chặt, tỏ rõ nỗi lo lắng bám víu. Nhận ra tâm tư ấy, Ciara vỗ nhẹ lên mái đầu cô, vuốt ve ân cần, giọng từ tốn: “Tám ngàn năm bên nội, bị văn hóa Bạch Dương ảnh hưởng cũng dễ hiểu. Tập thích nghi dần đi, Milana.”
“Nhưng mà… Chuyện này…” - Milana khó nguôi lo âu, nhưng vẻ mặt trông khá tận hưởng khi được xoa đầu, chỉ đành gật nhẹ. - “Thôi vậy, con hiểu rồi, thưa bà ngoại.”
Ciara từ tốn xoa gò má cháu gái mình, nhoẻn miệng nở nụ cười ấm áp của bậc trưởng bối dành cho thế hệ sau. Nhìn thẳng vào đôi mắt Milana, bà suy nghĩ trong chốc lát, rồi cất lời như cảnh báo: “Phải rồi, ngài ấy không dễ tin yêu tộc ngoại quốc trở về, nên con phải cẩn thận lời ăn tiếng nói đấy.”
“Con biết chứ, nhưng…” - Milana ấp úng, trở nên e dè vì những gì vừa nghe từ bà. - “Thật chẳng biết phải chứng minh bằng cách nào nữa.”
Thấy thế, Ciara lấy ra một cuốn sổ nhỏ, trao nó tận tay cho Milana, dặn dò từng chút: “Hoàng tộc không thích nói nhiều, mà cần hành động. Con cứ theo ghi chú mà làm, ắt sẽ thành công.”
Nhìn cuốn sổ có chút cũ kỹ trong tay, nàng yêu nữ quạ nheo mắt, đầu nghiêng nhẹ, biểu cảm đầy vẻ tò mò. Lật trang đầu tiên, đôi hàng mi cụp xuống, như cố lấy nét từng dòng, dù cho chữ viết vẫn khá rõ ràng, rồi bất chợt thu hẹp đồng tử đầy kinh ngạc: “Đây! Triết lý này…”
“Đừng nói gì cả.” - Ciara để ngón trỏ dọc môi như một dấu hiệu, nhếch mép ẩn ý, rồi quay lưng, từng nhịp tiến về trước trong sự thư thái. - “Con tuổi còn nhỏ, chỉ vừa về lại quê nhà, còn nhiều điều phải học hỏi. Hành trình này, xem như là con đường trưởng thành của con đi.”
“Con hiểu rồi ạ, thưa bà ngoại.” - Milana đáp, không thắc mắc gì thêm, liền cất từng bước ngắn nhưng nhanh chóng theo sau bà của mình, không quên ngoảnh về phòng Jeanne.
Trong căn phòng dẫu rộng lớn nhưng lại trống trải, bấy giờ chỉ còn lại mình Jeanne, tựa lưng vào cánh cửa đóng chặt. Cơ thể cô như đến giới hạn của sự chịu đựng, trượt dài xuống, thẫn thờ ngồi trên nền đá lạnh lẽo, gặm nhấm nỗi cô đơn.
Đặt tay lên ngực áo bên trái siết chặt, đưa tay lau từng dòng nước mắt khó lòng kìm nén, Jeanne nghẹn ngào thút thít: “Hức… Phụ hoàng, các anh, Jeanne trách lầm rồi, lầm thật rồi…”
Tiếng nấc nghẹn ngào lại vang, nước mắt lần nữa rơi nơi khóe mi của đứa trẻ đáng thương. Nhưng lần này, nó không phải vì tủi hờn hay sợ hãi, mà là gánh nặng đột ngột ập xuống đôi vai gầy. Và cùng với đó là sự đắng cay về gia đình, những người thương yêu cô nhưng lại không thể thừa nhận.
Jeanne co chân lại, vòng tay ôm lấy đầu gối, vùi mặt vào giữa hai cánh tay, đôi vai run từng nhịp. Vua cha với vẻ ngoài lạnh lùng ẩn chứa nỗi đau khôn tả, nụ cười toan tính gượng gạo của Falma, thái độ cam chịu nửa vời của Roger… Những hình ảnh ấy lại hiện rõ mồn một trong tâm trí, rõ như ban ngày.
Sau mọi chuyện đã rồi, không có lấy ai phản bội cô, chí ít đối với Yêu Vương, bậc sinh thành nên Jeanne, là như thế. Họ hi sinh trong thầm lặng, dựng nên vở kịch tàn nhẫn để bảo vệ và gửi gắm niềm tin mãnh liệt nơi cô.
Lòng căm hận từng nuôi dưỡng bao lâu qua bỗng hóa nỗi xót xa, đem đến sự dằn vặt khôn nguôi trong Jeanne. Sâu nơi tâm trí đầy những vết thương vô hình, câu hỏi tựa lưỡi dao lại hiện lên, như cứa thêm từng đường rạch mới: “Tại sao… Sao kẻ được chọn lại là mình? Tại sao chứ?”
Jeanne ngồi đó tự trách trong bao lâu, bản thân cô cũng chẳng thể nào tỏ tường được. Cho đến khi những giọt nước mắt khô cạn, nỗi đau trong lồng ngực lắng đọng trĩu nặng, cô mới từ từ ngẩng đầu lên. Thờ ơ đảo mắt quanh căn phòng, dẫu không lớn nhưng cũng đủ tiện nghi, và chứa đầy cô đơn.
Có sách, có bản đồ, có sa bàn phục vụ chiến lược, có mọi thứ cần thiết cho một người sắp gánh vác trọng trách lớn lao. Thế nhưng, đau lòng biết bao nhiêu? Từ giờ trở đi Jeanne chỉ có thể tự mình bước tiếp, chẳng có gia đình ở bên. Chí ít, kề cạnh cô vẫn còn Amy, Emy, và những thuộc hạ mới.
Cô nheo mắt, tầm nhìn hướng thẳng chiếc sa bàn cỡ lớn được đặt ngay trung tâm phòng. Đây là lãnh địa của cô, là nơi ẩn náu, là căn cứ, là điểm tựa an toàn cuối cùng. Nhưng bên cạnh đó, nó cũng là gánh nặng rõ rệt của của một thành viên hoàng tộc lẻ loi.
Tất cả hệt như mũi dao nhọn sắc lẹm, đâm thẳng vào tâm trí công chúa nhỏ tuổi, xoáy mạnh vào trái tim vốn đã chịu tổn thương. Jeanne nghiến răng ken két, bất giác rùng mình,chà xát bắp tay, tựa hồ không khí ấm áp của tiết cận hè vẫn không đủ xua đi cái lạnh u ám đeo bám cô.
Viễn cảnh Vạn Yêu thất thủ, ngoại bang xâm lăng, tai ương tràn ngập non nước Vạn Yêu, mọi thứ cứ thế mà hiện hữu. Nghĩ đến đây, Jeanne không cầm lòng được mà siết chặt nắm tay, mím môi hít một hơi, mấp máy tự nhủ: “Không được, vai mình mang đầy trọng trách giang san, phải phấn chấn lên…”
Jeanne tự tát vào má, đánh chát một tiếng chói tai, khiến chúng đỏ tấy lên bởi sức lực mạnh đáng ngạc nhiên. Sự phẫn nộ trước viễn cảnh tàn khốc, với những người tin tưởng mình, thành công vực dậy tinh thần công chúa nhỏ. Khoảnh khắc ấy, Jeanne chống tay đứng phắt dậy, ý chí vững vàng.
Đôi chân tuy còn run, nhưng khóe mi hiện thời đã không còn mờ mịt, cũng chẳng ướt nhòa bởi thứ nước mặn chát. Cô tiến về cỗ sa bàn, những ngón tay nhỏ lướt nhẹ trên từng dãy núi mô hình, nỗi buồn ban đầu dần ổn định, chừa lại ánh mắt nhìn thẳng đầy mưu toan, kiên định chưa từng thấy.
“Nanh Sói… Vùng đất khởi nguyên của Bách Yêu ta…” - Lời Jeanne điềm tĩnh như trời lặng gió, khí thế của bậc quân vương dần hình thành, khóe môi cong nhẹ. - “Cuộc đời mình hẳn là chuỗi sóng xô bờ, chưa bao giờ yên ả. Giờ chỉ còn cách xưng vương… Không… Không thể cứ chỉ là vương…”
Dừng một quãng, Jeanne hướng về phía bức tường đối diện cửa chính, phía sau bàn làm việc được chuẩn bị từ sớm. Tại đó, lá cờ với nền đỏ rực rỡ, thêu chỉ vàng hình mặt sói có cánh, thốt to lời lẽ đầy kiêu ngạo: “Sóng dữ muốn xô ngã ta! Đã vậy, Hồng Ân ta quyết rẽ sóng xưng đế! Là Nữ Đế!”
Tiếng hét ấy lớn đến dậy vang đất trời, yêu khí hội tụ vào thân rồi bung tỏa mạnh mẽ như cơn bão rực ánh đỏ. Trên bầu trời Nanh Sói, vầng hào quang thình lình hiện ra, ngay sau là mười chín tia sét đỏ rực, như tô vẽ trên bức tranh xanh cao vời vợi.
Tòa thành Nanh Bạc vốn dĩ kiên cố, và bởi sự kiên cố ấy giúp nó không sụp đổ vì xung chấn yêu khí của Jeanne, chỉ bị dao động trong vài phút. Những binh sĩ đang đi tuần trong và ngoài thành hoàn toàn bị bất ngờ, không thể đứng vững được mà khụy xuống, hệt như hành lễ.
Bởi do cơn bộc phát ấy, những hầu gái đang dọn dẹp ở dãy đối diện và dưới sân bị giật bắn, lông dựng đứng hết cả lên. Tất cả cụp tai xuống, dáo dác xung quanh, rồi chú ý đến phòng Jeanne, mồ hôi lạnh lấm tấm trên trán. Một trong số họ tái mặt hoang mang, chớp mắt tự hỏi: “Vừa rồi là gì thế?”
“Từ phòng của Jeanne điện hạ, ngài ấy muốn xưng đế à?”
“Ừ, Vạn Yêu sắp đổi sắc rồi.”
Đúng lúc ấy, một cái vỗ tay từ nàng đội trưởng hầu vang lên, hòa cùng lời lẽ dịu êm, chất chứa sự yểu điệu pha lẫn kiên trung của một chiến binh yêu tộc: “Thôi nào, làm việc đi các cô gái, còn nhiều thứ phải làm đấy. Điện hạ đã lấy lại tinh thần, chúng ta cũng đừng để bị bỏ lại phía nhau, nhé?”
“Rõ! Thưa đội trưởng!”
Dân chúng đang miệt mài công việc tức thời bị thu hút bởi thứ dị tượng hiếm có, rủ nhau ra hóng chuyện. Họ không nói lời nào, chỉ âm thầm ngước lên bầu trời trên đỉnh thành Nanh Bạc, như cách ngước nhìn vị nữ yêu trẻ tuổi sẽ dẫn dắt muôn dân trăm họ trong một tương lai rực rỡ.
Cùng lúc đó, tại doanh trại ngoại thành, nơi đóng quân của binh sĩ Vệ Quốc Đoàn, dị tượng Jeanne tạo ra đã lan đến tận nơi đó. Chấn động mạnh đến nỗi khiến mặt đất rung chuyển dữ dội, như thể các mảng lục địa đang bị di dời, khiến nàng Milana đang ngồi soạn thảo giấy tờ giật bắn mình thốt lên:
“G-Gì? C-Cái gì đấy? Chấn động gì vậy?”
Dù chỉ cách bức màn che, Ciara mặc nhiên không trả lời, chỉ đứng giữa sân, ngẩng đầu để đôi con ngươi phản chiếu hình ảnh rực rỡ trên cao. Chợt, bà dang rộng hai tay, đôi cánh phủ lông vũ đen óng bung ra như đón sinh khí dâng trào giữa chốn quân doanh, háo hức như chưa từng:
“Mười chín tia sét đỏ, mười chín đời dòng dõi Fenrissa! Hậu duệ Thiên Trinh Nữ Vương quả biết thị uy! Thật sảng khoái! A ha ha! Nếu đã vậy, hãy để gia tộc Sirena này mạn phép, lần nữa phò tá nữ đế tương lai của Bách Yêu lên ngôi!”
Cũng trong khi đó, Amy, Emy và Lyra, cả ba đang bàn việc cho tháng sau thì cảm nhận được yêu khí cuồn cuộn từ Jeanne. Không thể tập trung được, họ đứng phắt khỏi ghế, vội mở toang cửa phòng, để rồi phải nhíu mày vì quan cảnh chói lòa trên bầu trời.
Trước dị tượng xé trời rung đất, Emy tròn xoe một ánh nhìn rạng rỡ, đuôi ve vẩy, môi hở nanh lộ, chỉ tay hân hoan: “Thấy rõ chưa, Lyra? Cô còn nghi ngờ công chúa nữa không? Công chúa đã đón nhận sự thật rồi đấy! Cô tin lời tôi chưa?”
“Vâng, tôi thấy rất rõ, và cũng chưa từng nói là không tin cô.” - Lyra gật đầu, những chiếc đuôi không ngừng ngoe nguẩy đã tố lên cảm xúc rộn ràng trong thâm tâm nàng cáo lửa. - “Chỉ là… Bản thân tôi vẫn chẳng thể nào ngờ được ngài ấy lại thích nghi nhanh đến thế. Thật đáng nể.”
Vốn giỏi trong việc giữ cảm xúc, Amy chắp tay sau lưng, bàn tay này giữ chặt cổ tay kia, cố kìm nén cơn hưng phấn. Tuy vậy, khó giấu nhất vẫn là đôi mắt như đang cười với đầy nỗi niềm tự hào của mình, cô đánh đưa chiếc đuôi, khẽ khàng đáp lại:
“Công chúa từ nhỏ luôn như vậy, chẳng thay đổi. Đơn giản, đó là công chúa, chỉ thế thôi. Lyra, con đường phía trước… Sẽ khó đi lắm đấy.”
“Tôi luôn sẵn sàng.” - Lyra đáp ngay tắp lự, dẫu chút ít do dự cũng chẳng có, chừa lại toàn bộ cho dòng xúc cảm như sóng lớn xô bờ.
Mà cùng lúc ấy, tại khu vực riêng của hội đồng bô lão, nơi những hình bóng chưa chịu hiện hữu đang dõi theo Jeanne từ trong tối. Tất cả họ, mỗi yêu mang một màu mắt khác biệt trông thấy, không hẹn mà cùng nhìn nhau, gật đầu tỏ ý hài lòng.
“Công chúa nhỏ này… Khá đấy chứ.”
“Ừ, đáng trông đợi.”
Nỗi đau còn đó, trọng trách vẫn đè nặng trên đôi vai hãy còn bé thơ, thế nhưng nàng công chúa sói bé nhỏ đã chọn đối mặt. Một luồng sinh khí mới đang dần nhen nhóm giữa lòng cố đô, nơi từng đánh dấu sự chuyển mình của yêu tộc, dẫu rằng yếu ớt nhưng kiên định.
Con đường phía trước còn dài và đầy chông gai, nhưng bước chân đầu tiên đã bắt đầu, bước chân của sự trưởng thành. Thế nhưng, liệu rằng cuộc chiến mai sau, ai sẽ ở lại để chứng giám khúc ca khải hoàn, ai sẽ ngã xuống cho đời sau đứng lên? Có lẽ, chỉ có thời gian mới có thể trả lời.
0 Bình luận