Bầu trời sắc vàng cam dần trốn xuống những dãy núi, những tia nắng cuối ngày gần như tắt lịm hoàn toàn. Giữa quang cảnh rừng rậm mênh mông không thấy điểm dừng, có ba nguồn sáng tỏa ra từ ba viên đá phép, dò dẫm trong đêm tối.
Những tia sáng yếu ớt chỉ đủ tầm nhìn chưa đến mười bước, sau đó lần mờ dần theo thời gian, rồi tắt ngúm. Emy mở nắp lồng, lấy viên đá đen như than cất vào túi, thay viên sáng màu vào, bật công tắc, buông lời than phiền: “Đá năng lượng chỉ dùng được vài giờ, chán quá.”
“Thôi nào Emy.” - Jeanne vẻ mặt có chút bơ phờ bởi dư âm hai ngày trước. - “Mọi thứ đều có giới hạn mà, hửm… Ô!”
Jeanne chợt im bặt, tròn xoe mắt, tập trung mọi giác quan về quang cảnh phía trước, khiến Amy và Emy cũng lấy làm lạ mà nhìn theo. Đó là một thảm cỏ rộng lớn giữa khu rừng rậm nguyên sơ, gió thổi xào xạc từng ngọn cỏ. Bỏ túi cho Emy trông coi, tung tăng chạy về phía trước, cô dang tay thốt lên:
“Đom đóm nè!”
Đứng giữa thảm cỏ, bé sói con buồn bã hôm nào giờ đây thể hiện dáng vẻ đúng với độ tuổi của bản thân. Khẽ xoay một vòng, vạt váy hồng nhạt xòe rộng như đóa sen vươn mình giữa đầm. Từ bên dưới những bụi cỏ, đàn đom đóm bị đánh động bay lên, lấp lánh rực rỡ rừng đêm hoang vắng.
Cất tiếng cười khúc khích, Jeanne trưng ra thứ biểu cảm như thể chưa từng phải chịu đựng lo âu hay tủi hờn. Đứng cạnh chị gái, Emy vén mái tóc vừa bị gió thổi rối, bờ môi cong lên bộc lộ sự nhẹ nhõm, chăm chú quan sát Jeanne, khẽ cất lời: “Hiếm khi công chúa vui như vậy, thật tốt chị ha?”
“Ừ.” - Amy dõi theo từng bước của Jeanne, ánh mắt đăm chiêu khó tả. - “Hi vọng nụ cười ấy còn mãi.”
Đáp rồi Amy thở dài, vươn tay nâng cao chiếc đèn lồng để tăng tầm soi sáng, cố để mắt đến mọi sự hiện diện dù là nhỏ nhất. Bỗng nhiên Emy khép hờ mắt, xem chừng đang lấy nét vật thể nào đó phía xa, rồi rời khỏi chị gái. Thấy vậy, Amy tò mò liền hỏi: “Sao thế, Emy?”
“Công chúa! Chị!” - Emy bất ngờ quay ngoắt lại gọi lớn, tay vẫy cao. - “Mau lại đây xem nè.”
Jeanne nghe gọi liền dừng rượt đuổi với những con côn trùng, ngoảnh đầu nhìn sang và thấy Emy đang đứng trên nền gạch đỏ phẳng lì. Xung quanh đó là những ánh sáng vàng dịu mắt, chớp tắt như đèn dầu nơi đầu ngọn gió. Đem lòng thắc mắc, Jeanne khoan thai bước đến, ngẩng đầu nhìn lên.
Chính giữa bệ, tấm bia đá với kích thước gấp vài lần người trưởng thành, mờ ảo trong bóng tối, phủ đầy rêu phong. Bốn góc có bốn trụ lớn đang cắm những ngọn đuốc, dường như được yểm một loại phép, ngăn gió thổi tắt. Jeanne nhíu mày, thì thầm tự hỏi: “Là cột mốc chỉ đường à?”
Nhưng khi nhìn kỹ hơn, Jeanne liền nhận ra đó không phải cột mốc mà là văn bia với những cái tên khắc đá, sơn đỏ đã mờ bởi phơi nắng ngậm mưa. Thấy thế, Jeanne lướt mắt sang một bên, chú tâm đến dòng chữ ở trên cùng, mực đỏ cũng đã phai màu năm tháng, đọc thành tiếng:
“Vạn Yêu sơ khai, Thiên Trinh Nữ Vương năm thứ mười tám vạn sáu trăm. Hoàng quốc Long Tinh xua quân xâm lược, phòng tuyến Tây Lĩnh sụp đổ. Hai vạn chiến sĩ anh dũng chặn đứng bè lũ Bắc phương, câu giờ cho đại quân rút về miền Nam.”
Đoạn, Jeanne nắm dây leo giật mạnh, dùng móng tay cạy rêu bám để đọc nốt phần chữ còn lại trên văn bia. Gỡ được dấu vết xói mòn của thời gian, cô dùng yêu thuật tạo ra nước, rửa sạch những vết bụi đóng thành lớp dày, cố gắng đọc tiếp:
“Nhờ các vị xả thân vì nước, Thiên Trinh Nữ Vương kêu gọi Bách Yêu, phản công đại thành, giang sơn sạch bóng quân thù. Nay Ngài lên ngôi Yêu Vương, không quên ơn nghĩa xưa, lập bia ghi công các vị anh hùng tại đây, để hậu thế mãi mãi khắc ghi…”
“Là bia tưởng niệm” - Emy ngồi xổm cạnh Jeanne, gió thổi vi vu từng cơn càng khiến giọng cô như đang hòa vào không khí. - “Vạn Yêu trưởng thành trong khói lửa chiến tranh, việc chạm mặt bia ghi công không phải hiếm. Chỉ là… Tấm bia này đã xưa quá rồi.”
Kết giới bảo vệ đã tan vỡ sau hàng trăm triệu năm, chữ khắc cũng mờ đi bởi sự mài mòn của thời gian, Jeanne dẫu muốn đọc tiếp cũng chẳng được. Cô cúi đầu chạm nhẹ trán mình vào bề mặt văn bia, tai gập xuống, tiếc nuối nói khẽ:
“Trả thân xác về đất mẹ, để hương hồn hóa anh linh, chỉ mong non sông thái bình. Hỡi các anh hùng ngã xuống vì nước, ngày nào Đại tộc Bách Yêu vẫn còn tồn tại, các vị sẽ không bao giờ chết, sống mãi trong lòng hậu thế mai sau.”
Nói rồi, cô quay sang chiếc hộp thép gần đó mở ra, bên trong là những bó nhang do ai đó cố tính để sẵn, yểm phép bảo quản kỹ càng. Chậm rãi kiểm tra một lượt, đảm bảo tất cả nhang trữ không ẩm mốc hư hại, cô cất lên ngữ điệu trầm lắng:
“Dân ta có câu, đường xa không chốn nghỉ cứ tìm mộ liệt sĩ sẽ được chở che. Hai chị theo em đi khấn các chiến sĩ, xin nghỉ lại một đêm.”
“Vâng, thưa công chúa!” - Cả hai chị em đồng thanh, cất bước đến gần văn bia.
Xem chừng nhận thức được vai trò của mình, Jeanne chủ động đi đầu, dùng phép thắp lửa. Amy và Emy nhìn nhau gật đầu rồi tiến đến một bước, đứng nghiêm hai bên, cảnh giới xung quanh. Sau khi đốt nhang, Jeanne chia thành ba phần cho cả nhóm, tay chắp vào nhau, nhỏ giọng thành khấn:
“Ta là Jeanne, húy danh Hồng Ân. Đường xa lạc ngõ, đêm tối kéo màn, mạn phép làm phiền anh linh chiến sĩ yên nghỉ nơi đây, mong được tá túc nhờ một đêm. Nếu đồng toại ý, xin thỉnh dấu hiệu.”
Lời Jeanne vừa dứt, những ngọn đuốc phép le lói bất chợt bùng cháy, ánh sáng trở nên rực rỡ, hơi ấm lan tỏa trong không khí. Ngay sau đó, một cơn gió thổi qua, lạ thay không hề lạnh lẽo, trái lại còn mang đến thứ cảm xúc an lòng đến khó tả.
Trước phản hồi nhuốm màu tâm linh, Jeanne nhắm hờ đôi mi, yêu khí chuyển thành luồng xoáy, cảm nhận thay đổi môi trường. Sau chốc lát, cô mở mắt, vái thêm lần nữa, lùi một bước, quay người định bụng dỡ hành trang. Tuy nhiên, đúng lúc Jeanne vừa quay lưng, một điều kỳ lạ đã diễn ra.
Sương mù vô cớ hình thành với tốc độ nhanh đến đáng ngờ, bao trùm mọi thứ như tấm màn trắng xóa. Từ trong sương ẩn hiện luồng năng lượng dao động kỳ bí, những bóng hình hư ảo chầm chậm tiến đến.
Nói là vậy, gai ốc Jeanne vẫn nổi lên, lùi về nép mình sau lưng chị em mèo. Amy theo bản năng chắn trước Jeanne, yêu khí vây kín cô và công chúa nhỏ. Tuy nhiên Emy bằng cách nào đó lại tỏ ra vô tư đến lạ, nhướn mày hỏi: “Công chúa và chị bị sao vậy?”
“Chị…” - Giọng Jeanne run run, vội kéo tay Emy. - “Chị không nhận ra gì à?”
Emy mím môi nghiêng đầu, biểu cảm vô lo vô nghĩ, xen lẫn là ánh mắt mang theo những câu hỏi cần lời giải đáp, cau mày hỏi lại: “Nhận ra gì cơ ạ?”
Lời vừa dứt, một tiểu đội bước ra từ trong sương, bắp tay đeo dải lụa trắng có ký hiệu Vạn Yêu. Họ trang bị giáp nhẹ, ngực mang hộ tâm bằng đồng bị vỡ với nhiều vết chém. Quân phục đồng bộ màu cỏ úa và chiếc áo choàng đỏ bạc màu sương gió, tồn đọng những vết ố trông như máu khô.
Gương mặt với làn da nhợt nhạt, rất khó có thể nhìn rõ để mà phân biệt từng người, tựa hồ bị khói sương che mờ tầm mắt. Gió đã sớm dừng thổi, lạ thay áo choàng và những sợi dây buộc những mảnh giáp lại phất phơ một cách mềm mại trong không khí.
Ngay lúc này, giác quan nhạy bén của loài mèo mách bảo Amy, rằng không được phép hỏi bất cứ lời nào thừa thãi. Đồng thời, sợi chỉ bạc di chuyển như rắn, âm thầm bao quanh lấy Jeanne, sẵn sàng cho tình huống xấu nhất để mà thoát thân.
Những yêu binh nhìn nhau, có vẻ cảm nhận được nỗi hoang mang của Jeanne và sự đề phòng của nàng mèo. Yêu tộc sói xám trông có vẻ là đội trưởng, từ tốn tiếp cận, cất giọng trầm ấm: “Các người là ai? Sương đêm thế này mà lại định ngủ ở đây, không sợ nhiễm lạnh à?”
“Chuyện này…” - Jeanne ấp úng, nỗi buồn lại hiện rõ trên gương mặt.
Chàng lính kia vô thức bối rối, dường như đang cho rằng bản thân đã làm cô bé nhỏ nhắn phải tủi thân. Anh ta hấp tấp, không biết phải giải thích thế nào, chỉ biết gãi đầu nói khẽ: “Thôi, ba vị ở đây phơi gió nằm sương, không ổn đâu.”
Nói đoạn, anh ta chỉ tay về phía xa, nơi có ánh sáng le lói yếu ớt, thứ mà vốn dĩ vừa rồi chẳng một ai nhìn thấy, nói tiếp: “Phía bên kia chừng vài chục bước, có căn chòi nhỏ, người đi đường thường ghé vào nghỉ qua đêm. Đi nào, tôi sẽ dẫn đường cho các vị.”
Trước sự khuyên nhủ của những binh lính thân thiện, Jeanne cũng không chần chừ, cùng Amy và Emy cầm túi đi theo. Bấy giờ, chính cả nàng sói con cũng lờ mờ cảm giác được sự bất thường tỏa ra từ họ. Jeanne kéo vai áo Amy, ghé vào tai, giọng khe khẽ: “Amy, họ… Có phải hơi lạ không?”
“Thưa, có ạ.” - Amy gật nhẹ, biểu cảm lạnh nhạt, bình thản như không, điều chỉnh âm giọng vừa đủ để Jeanne nghe được. - “Quân phục màu cỏ úa, trang bị thì cũ. Chưa kể, họ cứ như ảo ảnh vậy…”
Jeanne cúi gằm mặt, hết nhìn tấm lưng quân lính đi trước, lại dán mắt nơi vẻ mặt kiêu sa ảm đạm của Amy. Sau hồi lâu dồn hết tâm trí để dò xét, cô cau mày gãi đầu, liếm môi hạ thấp giọng: “Quân phục màu cỏ úa sao? Lại thêm kiểu dáng này… Vạn Yêu hình như đâu còn dùng nữa?”
Mỗi giây trôi qua, ba cô gái càng thêm ngờ vực hơn bao giờ hết, nhưng bên cạnh đó lại cảm thấy an toàn đến lạ. Về phần Emy, cô nàng bằng một cách thần kỳ nào đó mà chẳng chút bận tâm, vừa đi vừa ngân nga những khúc ca quê nhà. Một anh chàng tộc mèo thấy thế, mỉm cười hỏi:
“Chà, là hành khúc vệ quốc đây mà? Cô biết nó sao?”
Emy hí hửng nhảy chân sáo đi sát cạnh bên, thậm chí còn tỏ ra thân thiện một cách đáng ngạc nhiên. Chẳng còn chú trọng đến vấn đề giữ khoảng cách cần có, cô tròn xoe mắt, cao hứng đáp lại: “Đây là bản nhạc tôi thích nhất đấy! Khi còn nhỏ, mẹ thường hát bài này ru tôi ngủ.”
“Là vậy à? Thật mừng khi được nghe lại giai điệu quê hương.” - Anh ta lịch sự nối tiếp cuộc trò chuyện giữa những kẻ qua đường vô tình gặp mặt, nhưng bất chợt hạ thấp âm giọng, lời tựa gió thoảng. - “Tiếc rằng, chúng tôi không về nhà được nữa.”
“Anh nói gì?”
“À… Không, không có gì đâu, cô đừng bận tâm.”
Amy không nói lời nào, khép hờ bờ mi, tập trung yêu khí vào mắt, cố nhìn thật kỹ thân phận của nhóm binh sĩ kia. Nhưng sau cùng, lần đầu biết được nỗi bất lực, cô chỉ đành thở dài thu lại năng lượng đang cuồn cuộn, cô đáp: “Thần có cảm giác an tâm từ họ. Hẳn là… Tin tưởng được.”
“Em cũng nhận thấy, có thể họ thực sự là yêu tốt.” - Jeanne ngập ngừng hồi lâu, rồi cũng đành buông xuôi nghi ngờ. - “Thôi vậy, nếu là họa thì trốn về chân trời cũng khó tránh.”
Dù nói là thế, trong tâm trí Jeanne đang bộn bề băn khoăn vì một số hiện tượng đáng ngờ. Đó là tiểu đội ấy, không chỉ một, mà là tất cả, di chuyển như lướt, chân ẩn trong sương, bóng mờ thân ảo. Chứng kiến điều lạ lùng này, dẫu là ai cũng phải ngỡ rằng đang mơ hồ trong cơn mê ngủ.
Nhưng sau bao nỗi đắn đo, họ cũng đến được nơi chàng sói chỉ dẫn mà chẳng gặp khó khăn trở ngại nào. Đó là một căn chòi không quá lớn, đủ chỗ cho đôi mươi người tá túc, cách bia tưởng niệm chừng năm mươi bước chân.
Khuất sau cánh cửa khép kín, ánh đèn vàng le lói của khoảng không ấm áp, phần nào dịu đi lo lắng của ba nữ yêu lang thang. Chàng sói đẩy nhẹ cửa, chốt bản lề gỗ cũ kỹ phát ra từng âm thanh cót két khô khốc giữa trời đêm.
Anh cẩn thận kiểm tra một lượt, nhìn dọc ngó nghiêng, nhằm đảm bảo những cấu trúc bên trong vẫn ổn định. Sau một hồi, anh lùi lại, hướng lòng bàn tay vào sảnh nhỏ giữa tòa kiến trúc đơn sơ, cất giọng dịu nhẹ: “Mời các vị, chúng tôi xin phép rời đi ngay để làm nhiệm vụ.”
“À… Vâng.”
Jeanne do dự, nhưng cũng tin tưởng mà tiến vào, để rồi tức thời nhận ra bầu không khí bên trong thật ấm áp. Thở một hơi nhẹ nhõm, Jeanne quay lại định cảm ơn những người lính kia, nhưng cả tiểu đội đã biến mất không một dấu vết. Cô dụi mắt, nhìn sang Emy hỏi ngay: “Emy! Họ đâu rồi?”
Bị hỏi bất ngờ, Emy mới vội quay đầu nhìn về sau, rồi vô thức lùi lại, mí mắt chớp liên hồi, vầng trán tối sầm. Jeanne không đợi nhận được câu trả lời, liền chạy vụt nhanh ra khỏi cửa, dáo dác tìm kiếm tiểu đội nọ. Dẫu vậy, cả đơn vị đông đảo như tan vào sương đêm, đến cả dấu chân cũng chẳng còn.
Tiếng nuốt nước bọt của Emy lớn hơn bao giờ hết, trong khi Amy lại không hề phát giác được hành tung của những binh sĩ ấy. Hướng về con đường vừa đi qua, giờ đây chỉ còn là lối mòn trống vắng, Jeanne cau mày tự hỏi: “Chuyện gì vậy? Cả một tiểu đội cơ mà?”
Đến nước này, chính cả Amy, người vốn luôn điềm tĩnh, phải tỏ ra bất ngờ, không dám tin vào những gì vừa chứng kiến. Cô chạy theo Jeanne, cố gắng tìm những yêu binh bí ẩn ấy, và nhận ra đến cả mùi hương cơ thể cũng không còn tồn tại. Bấy giờ, Jeanne mới tin vào phán đoán của mình, khẽ nói:
“Lẽ nào… Thực sự là anh linh chiến sĩ?”
Trái với sự hiếu kỳ của Jeanne và chị gái, Emy có lẽ đã biết được gì đó, run rẩy như một con mèo nhỏ bị nhúng nước. Cả gương mặt cô tái mét, siết tay đặt trước ngực, đôi chân cũng không nghe lời mà mềm nhũn, quỵ xuống ngồi bệt trên nền đất lạnh.
Nàng mèo đáng thương nghiến chặt răng, co chân ôm gối, đôi tai cụp xuống sợ sệt, đuôi cong úp vào giữa đùi. Vội vã lê lết lùi vào góc tường, Emy mặt cắt không còn giọt máu, nước mắt lưng tròng, khóc ré lên như đứa con nít: “Ôi cha mẹ ơi! Có ma! Cứu!”
“Sao đấy Emy?” - Jeanne vội vã chạy lại ôm lấy Emy, xoa nhẹ bờ vai đang run lên từng nhịp nhằm trấn an. - “Chị chiến đấu giỏi vậy mà, sao lại sợ hãi thế?”
Quay ngoắt sang Jeanne, gương mặt giàn giụa nước mắt, Emy vung tay ôm chặt lấy công chúa của mình, khóc nấc không ngừng: “N-Người hay chi mô rứa! Mấy thứ không chạm được, khiếp lắm í!”
“Ôi chao… Sợ đến nỗi nói giọng địa phương luôn rồi…” - Jeanne tròn xoe mắt, vỗ nhẹ tấm lưng nàng mèo nhút nhát, bật cười khúc khích, rồi liếc nhìn Amy. - “Chuyện này là sao thế? Sao chị ấy lại…”
Amy đang tháo những túi hành trang, dự định sắp xếp chỗ ngủ, nghe Jeanne hỏi liền đáp ngay không chút chậm trễ: “Hồi ba tuổi, Emy vào bãi tha ma rồi bị oán linh tấn công. Tối đó nó sốt cao, ngủ li bì suốt mấy ngày. Sáng tỉnh lại nó hoảng đến nỗi lơ ngơ cả năm trời, tâm lý sợ ma cũng từ đó mà ra.”
“Là vậy sao? Tội nghiệp Emy…” - Jeanne đẩy nhẹ vai Emy ra, nâng niu bờ má cô nàng, chồm đến cọ trán vào nhau. - “Nghe em nè Emy, họ không phải oán linh mà là những linh hồn kiên trung hiếu nghĩa ngã xuống vì Vạn Yêu. Dẫu không còn thân xác vẫn luôn vì nước vì dân, cớ nào phải sợ?”
Emy lắc đầu nguầy nguậy, tiếng nấc không hề thuyên giảm, mặt mũi méo mó tái xanh. Cô chộp lấy vai Jeanne, lắc lư liên hồi, khiến bé sói nhỏ đầu óc quay cuồng. Bấy giờ, cô khóc còn lớn hơn vừa rồi, mếu máo không thể bình tĩnh: “Không được đâu! Thần sợ ma lắm! Công chúa ơi! Hức… Oa…”
“Ôi…” - Jeanne khổ sở day trán, sau một hồi suy tính liền búng tay trước mắt Emy, tạo ra những tia lửa đỏ lách tách. - “Nghe em nè, nhìn vào đây, nhanh.”
“Sao ạ?”
Emy nhìn theo, luồng yêu khí màu đỏ nhạt tức thì tỏa ra từ những đầu ngón tay, nhập vào đôi con ngươi long lanh. Chỉ trong tích tắc, hai mắt nàng mèo mun lờ đờ, dần tối màu, rồi gục hẳn vào vai Jeanne. Hơi thở Emy bấy giờ bình ổn hơn, ngực phập phồng từng nhịp, chìm sâu vào giấc ngủ.
“Ngủ ngon, Emy.”
Nói rồi, Jeanne dịu dàng vuốt mái tóc đen óng mềm mượt, để Emy nằm xuống tấm thảm được trải sẵn. Kéo tấm chăn mỏng manh đắp lên, cô nhìn sang Amy rồi nhún vai, khóe môi cong nhẹ, giọng như gió thoảng: “Ai có ngờ con mèo vác oanh lôi thương bay nhảy lại nhát như vậy nhỉ, Amy?”
“Vâng, thần cũng vậy thôi.” - Amy nở nụ cười hiếm hoi, vươn tay vuốt tóc mái Emy, đặt lên trán một cái hôn ân cần. - “Ngủ ngon nhé, em gái của chị.”
Trước tình thương từ nàng mèo trầm tính mọi ngày, Jeanne nhếch mép cười buồn, dường như đang thương cho phận mình. Trong khi đó, Amy đang điều khiển sợi chỉ bạc, treo hòn sỏi nhỏ lơ lửng trên đầu, chỉnh nó đúng vị trí giữa trán.
Lấy làm lạ với hành vi ấy, nhiều câu hỏi hiện hữu trong Jeanne, lập tức Amy nhận thức được tức thì mà không khó khăn. Cô chỉnh tư thế, kéo một viên gạch gối đầu lên, đồng thời giải thích trước cả khi Jeanne kịp hỏi: “Nếu ngủ say, viên sỏi sẽ rơi xuống trán thần. Đây là cách thần cảnh giới.”
Chỉ một câu ngắn gọn, Jeanne hiểu ngay đây là cách tự đánh thức của Amy, sẵn sàng chiến đấu kể cả khi nghỉ ngơi. Không hỏi gì thêm, cô chỉ ngắm nhìn hai nàng hầu gái luôn kề bên mình mọi lúc mọi nơi. Tuy vậy, trong khoảnh khắc vô tình, ánh mắt cô chú ý đến vật thể hùng vĩ như núi đôi nổi bật.
Vì đang nằm ngửa, thứ vũ khí to lớn được tôn lên bởi lớp y phục hơi bó sát, đánh động thị giác của Jeanne. Mỗi nhịp cử động, nó lại phập phồng hệt như một chiếc bánh dẻo núng nính, khiến cả một cô gái cũng phải ganh tị. Rồi, cô lại dán mắt vào ngực Emy, vẫn là siêu vũ khí không thua kém cô chị.
Tính cách một trời một vực, nhưng dáng vóc cả hai gần như y hệt nhau, dù rằng Amy có vòng một nhỉnh hơn. Bởi nhan sắc vô đối đó, khi còn ở Tây Lĩnh, cả hai đã khiến bao kẻ phải say mê như điếu đổ. Tuy nhiên, đến sau cùng, sâu trong con tim họ chỉ có sự tồn tại của Jeanne Fenrissa.
Chưa chịu thôi, nàng sói nhỏ lại táy máy, dùng ngón tay chọt nhẹ vào ngực Emy, khiến cô mèo phát ra những tiếng kêu gầm gừ từ cổ họng. Bản chất nghịch ngợm của một đứa trẻ tuổi mới lớn vô thức kích hoạt, dán mắt không rời, Jeanne nhoẻn miệng, xoa cằm trầm trồ: “To như dưa hấu vậy, trời ạ…”
“Công chúa, đừng nghịch hai cục mỡ đó nữa.” - Amy lên tiếng, giọng hơi bất mãn với trò đùa của Jeanne, xem chừng đã phát hiện hành động nghịch ngợm ấy.
Trước câu nói nửa cảnh báo xen lẫn đùa cợt hiếm khi trông thấy của cô, Jeanne suýt cười phá lên nếu không kịp bụm miệng. Bỗng Jeanne cúi gằm, chạm tay nơi ngực phẳng lì, đôi môi mím lại rồi chu ra, bầu má ửng đỏ, biểu cảm đôi phần ấm ức. Cô nhún vai, ngữ điệu mang theo sự ganh tị vu vơ:
“Chẳng biết khi nào em mới được như hai chị nhỉ? Gần mười một rồi, vậy mà vẫn chả có thay đổi gì.”
“Nặng lắm công chúa, đừng ham.” - Amy nhắm mắt nghỉ ngơi, tư thế chẳng buồn che chắn, tỏ ý nhắc nhở sâu sắc. - “Người còn nhỏ, lớn rồi sẽ khác thôi. Người ngủ đi, mai chúng ta đi sớm.”
Jeanne gãi má, xem ra sớm có thể hiểu được nỗi khổ thầm lắng mà Amy và Emy bất đắc dĩ phải cam chịu, không hỏi gì khác. Hôn nhẹ lên trán Emy, xoa bầu má mịn màng, cô gật đầu, kéo chăn nằm xuống, rúc vào ôm lấy, không quên nói khẽ: “Hai chị ngủ ngon.”
“Ngủ ngon, công chúa.”
Đêm dần về khuya, gió trời vẫn thổi từng cơn xào xạc, từng âm thanh côn trùng rả rích khuấy động không ngơi. Trong căn chòi giữa rừng thiêng khép kín cửa, một chủ hai tớ nằm kề bên nhau, chìm vào giấc ngủ sau một ngày di chuyển. Thế rồi, một đêm bình lặng cứ như vậy mà trôi qua…
Sáng hôm sau, mặt trời chưa kịp hé dạng, ánh sáng chỉ đủ để quan sát trong phạm vi gần, sương đêm vẫn còn dày đặc. Gần một giờ kể từ khi ba chủ tớ thức giấc, hành trang hiện cũng đã được thu dọn, sẵn sàng cho chuyến hành trình.
Jeanne vừa nhai mẩu thịt khô, vừa thẫn thờ nhìn lên tấm bảng treo trên bức tường trung tâm của căn chòi. Cô tròn xoe đôi mắt, biểu cảm chứa đầy sự kinh ngạc, ngây ngốc không nói nên lời, như thể chưa từng chứng kiến chuyện lạ lùng mà bản thân đang thấy.
Nơi mà họ nương náu, chỉ mới tối hôm qua vẫn còn là căn chòi gạch mộc mạc, vốn dĩ chẳng lạ lẫm gì. Thế mà khi ánh ban mai vừa hé, nó đã biến thành một ngôi miếu, bên trong treo đầy những tấm bảng gỗ khắc tên liệt sĩ. Mặc dù, phần nhiều trong số đó đã phai màu qua hàng thiên kỷ ròng rã.
“C-Công chúa… Chị Amy…” - Emy mắt long lanh đáng thương, đứng lấp ló bên ngoài cửa, gương mặt chưa thôi tái mét vì sợ, nuốt nước bọt, chân run rẩy. - “Đ-Đi được chưa ạ?”
Chứng kiến trạng thái sợ sệt tột độ của Emy, Jeanne nửa thương nửa buồn cười, không ngăn được điệu cười khúc khích, gật đầu trả lời: “Rồi rồi, đi ngay đây. Thật không ngờ lại là miếu thờ liệt sĩ, tiểu đội ấy… Không còn nghi ngờ gì nữa rồi.”
“Ư…” - Emy mím môi, suýt thì quỵ xuống, cụp đuôi sát thân dưới như muốn cách ly nỗi sợ trong muôn vàn bất lực. - “Người đừng nói nữa mà… Đi mau đi, ở đây sợ quá à…”
Trước sự lo âu không kiểm soát được từ Emy, Jeanne chỉ đành chiều theo, một phần cũng bởi sự yêu quý mà cô dành cho cả hai. Quay sang Amy, cô khẽ gật đầu, cất lời yêu cầu như thể đang ra mệnh lệnh bắt buộc: “Hai chị vào đây, cả Emy nữa, dù sợ cũng phải vào viếng để chào anh linh.”
Emy run run, đôi môi mím chặt vào nhau như keo dính, nhưng vẫn nén lại nỗi sợ, ngoan ngoãn nghe theo mà bước vào. Trước thái độ nghe lời bất chấp tâm lý hoang mang của nàng hầu gái đáng thương, Jeanne gật gù, tỏ ý hài lòng.
Cả ba cùng nhau bước đến trước ban thờ vừa được lau chùi, thắp nhang cắm vào lư hương, lùi lại vài bước. Khép hờ bờ mi, thành tâm chắp tay cúi nhẹ ba vái, Jeanne ngẩng mặt, nhìn lư hương đồng đã chuyển màu ố xanh, cất lời thành tâm:
“Cảm ơn các vị đã cho tá túc, Jeanne xin giã biệt tại đây. Mai này ổn định, ta nhất định xây nghĩa trang để đón các vị về yên nghỉ cùng nhau.”
Nói đoạn, Jeanne lục túi, đặt xuống bệ thờ vài món lương khô, thịt phơi, cùng ba bình tre đựng đầy nước. Rồi cô ra dấu, Amy và Emy nghe theo mà tiến sát lại, đứng thành hàng ngang, không còn khoảng cách của địa vị.
Họ đứng yên, giữ vững tư thế trang nghiêm trong vài phút trước bàn hương án, mùi nhang khói lan tỏa vào không gian tĩnh lặng. Sau hồi lâu, Jeanne hé mở đôi mi, bày tỏ lòng thành với những anh linh đang an nghỉ, dẫu chẳng rõ họ có nghe được hay không:
“Ơn nương nhờ khắc ghi, ta để lại chút đồ đáp lễ, cũng là cho lữ khách đi sau dừng chân có thứ bỏ bụng. Hỡi những anh hùng đã xả thân giang sơn Vạn Yêu, Hồng Ân chân thành cảm tạ, và xin hứa sẽ tiếp nối ý chí quật cường của các vị.”
Lễ viếng sáng sớm hoàn tất, Jeanne cùng hai nàng hầu gái rời đi, tiếp tục chuyến hành trình dang dở phía trước. Chỉ mới được đoạn ngắn, như cảm nhận được gì đó, Jeanne quay lại nhìn về phía miếu thờ liệt sĩ đã ở nhờ đêm qua. Amy lấy làm lạ, dừng bước hỏi: “Sao vậy công chúa?”
“Không có. Đi thôi.” - Jeanne lắc đầu, quay người đi trước, hướng về ánh bình minh đang lên, trước khi chuyển hướng để xuống miền Nam.
Ba yêu nữ, một công chúa lưu đày và hai hầu cận trung thành, lại dấn bước lên đường, tuyệt nhiên không một lời than vãn. Cứ như thế, một chuyến đi kéo dài hàng tháng, đến đây cũng đang dần đến hồi kết, duy chỉ một điều…
Tại nơi họ rời đi, hình bóng những chiến sĩ Vạn Yêu đêm qua lần nữa hiện về, thầm lặng dõi theo đến khi khuất dạng. Bất thình lình, từ trong hơi sương, một cô gái y phục tím bước ra, áo cánh đồng màu nhưng trong suốt, chóp vai nhọn nhô cao.
Tấm mạn trên trán che kín cả gương mặt, không rõ dung mạo, chỉ mờ ảo từng đường nét của bậc mỹ nhân. Nhìn về phía Jeanne vừa đi, rồi lại liếc nhẹ sang những vị chiến sĩ kia, chắp tay giấu sau lưng, giọng ẩn chứa sự cảnh báo: “Hiện hình can thiệp chuyện thế gian, các vị không sợ trời phạt à?”
“Biết sao được, thưa ngài Minh Hồn?” - Chỉ huy sói gãi đầu, trao đổi ánh mắt với đồng đội, nụ cười không ân hận. - “Sống là dân Bách Yêu, ngã xuống là ma Bách Yêu, đó là lý tưởng của chúng tôi.”
Cô gái lặng thinh hồi lâu rồi lắc đầu chán chường, như thể chẳng còn ngôn từ gì để khuyên bảo. Nhìn lên bầu trời trong xanh vời vợi, chắp tay sau lưng, cô thở dài: “Âm dương khó chung đường, chiến hồn cũng vậy. Tôi làm ngơ cho các vị né tránh luân hồi để ở lại dương thế, đừng khiến tôi khó xử.”
Dứt câu, cô gái phất tà áo choàng phần phật, hình thành màn sương tím mờ, hòa mình vào nó mà biến mất. Và cô, sự tồn tại đầy bí ẩn giữa luân hồi, hệt như hương hồn những binh sĩ vẫn vương vấn với sứ mệnh non sông, vĩnh viễn khó an lòng.


1 Bình luận
Nghiêng mình cúi đầu trước toàn thể anh hùng, cảm ơn các vị đã đánh đổi tất cả để giành lại nền hòa bình độc lập cho đất nước này.