Tập 02: Bàn cờ vận mệnh
Chương 18: Vết nứt giữa hang rồng
0 Bình luận - Độ dài: 5,047 từ - Cập nhật:
Một buổi chiều tà tại dãy hoa viên trong cùng của Hoàng cung Đại Long…
Sâu về phía sau những khu vực chính của cung điện hoàng gia, có dãy nhà được bao quanh bởi hoa viên chứa đầy sắc hoa mang tên Uyển Long Viên. Dẫu cái tên mang đến sự sang trọng là thế, nhưng nơi đây thực chất chính là một phần của hậu cung, nơi nữ giới được phép di chuyển tự do.
Khắp khu vực hậu cung chỉ lác đác vài cung nữ và thái giám, đảm nhiệm chức trách hầu hạ cho phi tần và công chúa. Tuy nhiên, thời gian dài trôi qua, sau bao vụ việc do chính hoàng đế gây ra, hiện tại nơi đây gần như bỏ trống, các phòng của phi cũng chỉ còn lại các bài vị phủ mạng nhện.
Hiện tại Uyển Long Viên chỉ còn duy nhất một phòng là có người ở, số lượng hầu cận cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Căn phòng này được xây dựng chẳng khác nào một căn phủ đệ xa hoa, nhưng cạnh đó là nỗi cô đơn đến tột cùng, và nó là Uyển Long Phủ, nơi ở của Tam Công chúa Linh Xảo.
Ngồi bên bàn trà, ánh mắt Linh Xảo hoàn toàn chăm chú vào những bức thư với bìa ngoài không đề tên. Tất cả sự tập trung của cô đều dán chặt vào từng con chữ viết vội trong mỗi lá thư, chẳng còn bận tâm đến xung quanh, cho đến khi bất ngờ có con hạc giấy lao thẳng vào giữa ngực.
“Hửm? Đây là đạo thuật của Yên nhi mà?”
Linh Xảo tò mò nhặt hạc giấy lên mở ra, đọc lướt dòng chữ đỏ trên tờ bùa chú màu vàng, trước khi nó tự phát lửa hóa tro. Chẳng có lấy chút ngạc nhiên nào trước phép ấy, có vẻ đã quá quen thuộc với nó, Linh Xảo trầm tĩnh đứng lên, ngẩng đầu nhìn mặt trời đang xuống núi.
“Vậy là Vạn Yêu bắt đầu ra tay, quyết tâm diệt Đại Long.” - Linh Xảo đặt tay lên song chắn, mắt khép hờ, đôi con ngươi đăm chiêu quan sát núi non Bắc Uyển, thở dài một hơi dài. - “Chiến loạn song triều nhất tử nhất sinh này, e không thể nào tránh được nữa rồi.”
Siết chặt nắm tay đến nỗi trắng bệch các khớp, móng bấm vào da đến rướm máu, chân mày cau lại đầy phẫn nộ, cô nghiến răng: “Thịnh Long… Đây là do ông ép chúng tôi, do ông đã đi ngược lợi ích nhân dân. Nếu ông đã bạo ngược như thế, vậy thì chờ mà chôn thây trên chiếc ngai vàng đó đi.”
Lời vừa chớm dứt, dọc hành lang chợt vang lên âm thanh lách cách của những mảnh kim loại va vào nhau một cách đều đặn từng nhịp. Chậm rãi, quay lại, bóng hình cao to lực lưỡng toát lên dáng vẻ uy nghiêm của mãnh tướng ấy không ai khác chính là Tần Phàm, vị tướng quân mạnh nhất Đại Long.
“Mạc tướng Tần Phàm, theo lời triệu kiến!” - Giọng ông tỏa khí thế hùng dũng của chiến tướng sa trường, gương mặt bặm trợn trừng mắt, phủi giáp quỳ một gối, cúi gục đầu. - “Tham kiến Tam Công chúa điện hạ!”
Linh Xảo đan ngón trỏ hai bàn tay đặt hờ trước bụng, uyển chuyển rảo bước tiến đến đối diện Tần Phàm, sắc mặt lạnh nhạt không thay đổi. Ngẩng cao đầu, mắt hướng xuống, cô hít thật sâu khiến lồng ngực căng phồng rồi nói: “Tần Tướng quân, miễn lễ.”
“Tạ công chúa!”
Tần Phàm cung kính hành lễ rồi đứng lên, tay nắm chuôi kiếm giắt hông, áo choàng phất phơ theo ngọn ngó chiều. Đợi khi vị tướng quân mà mình cho gọi đã đứng nghiêm trang, mũ giáp sửa sang chỉnh tề, Linh Xảo mới tiếp tục bắt đầu cuộc trò chuyện với ngữ điệu hệ trọng:
“Tần Tướng quân, ông hoàn toàn có thể khước từ lời triệu kiến của ta, nhưng ông đã chọn gặp, đồng nghĩa với việc không cho bản thân đường lui. Ông hiểu điều đó nghĩa là gì chứ?”
“Hồi bẩm công chúa.” - Tần Phàm dõng dạc đáp, ngữ điệu cứng cỏi không đổi. - “Mạc tướng đã suy nghĩ thấu đáo. Hôn quân vô đạo, nhân dân khổ ải, mạc tướng chỉ đành đặt niềm tin vào người. Chỉ là hiện tại…”
“Chỉ là hiện tại chúng ta thế vẫn chưa vững.”
Lời lẽ thoáng chút ngập ngừng của Phàm được nối tiếp bởi câu nói của Xảo gần như tức thì, khiến vị tướng quân kia cũng phải lấy làm ngạc nhiên. Xảo lại thở dài, và lần này hơi thở ấy mang theo muôn vàn nỗi bận tâm sâu xa, chân mày cau vào nhau, môi mím chặt, rồi cô lại tiếp:
“Thịnh Long hữu dũng vô mưu, nhưng vẫn tự mình lên ngôi, một thân chân mệnh thiên tử. Muốn đối phó ông ta, trước tiên chỉ có thể cắt đứt long mạch đã tồn tại xưa nay, từ đó khiến Đại Long suy yếu.”
“Cắt đứt long mạch?” - Phàm lại càng kinh ngạc hơn, nhìn thẳng vào gương mặt thanh tú của Xảo mà không tin vào tai mình. - “Lẽ nào… Công chúa đây là đang muốn…”
“Không sai.”
Xảo gật đầu, lấy ra cuộn giấy ném xuống bàn khiến cho nó trải rộng, làm lộ thiết kế bản đồ hầm ngầm hay kho tàng nào đó. Nó được vẽ một cách công phu, từng chi tiết ngóc ngách, đến cả những đường hầm nhỏ nhất cũng không bỏ sót, và đặc biệt nhất là căn phòng với ký hiệu hình quan tài.
“Hoàng lăng vốn dĩ được xây trên đất long mạch.” - Linh Xảo giải thích cặn kẽ, mắt hướng sự chú ý nơi trung tâm bản đồ. - “Chặt đi đầu rồng, vận thế Đại Long tự khắc vỡ tan và lụi tàn. Tuy nhiên…”
Đoạn, cô phất tay áo, quay lưng với Phàm, mặt hướng về phía Tây, ngắm nhìn mặt trời le lói những ánh nắng cuối ngày. Sự im lặng của Xảo diễn ra trong khoảng vài phút, dù ngắn nhưng vẫn đủ để Phàm hình thành sự hồi hộp qua ánh mắt. Suy nghĩ điều gì đó trong đầu, cô lạnh lùng cất lời:
“Không cần biết làm cách nào, ông phải ngầm tung tin hoàng lăng có chứa kho tàng cổ đại và khí vận thiên tử. Cạnh đó, tiết lộ cơ quan mở kho tàng là đầu rồng, ai chém hạ được nó sẽ có thể cướp được thiên tử chi khí, một bước soán ngôi. Ta muốn tin này phải đến tay cả lũ cướp và đánh thuê.”
“Công chúa… Người…!”
Tần Phàm toát mồ hôi lạnh định khuyên ngăn, nhưng khi bắt gặp ánh mắt sắc lẹm như băng giá của Xảo, chỉ biết nuốt nước bọt mà lặng thinh. Hai tay chắp lại, đặt cách ngực vài tấc, chân đứng nghiêm, đầu hơi cúi, ông thấp giọng: “Mạc tướng hiểu ý người, nhưng có được châu báu, e chúng sẽ…”
“Mọi điều ông nghĩ đều trong dự liệu, xin Tần tướng quân cứ an tâm nghe ta nói hết.”
Đáp xong, Linh Xảo nhếch môi khép hờ mắt, để lộ lúm đồng tiền trên má, nụ cười xinh xắn nhưng chứa đựng mưu mô khó lường. Nói đến đây, cô quay lại đối mặt trực tiếp với Phàm, hai tay giấu sau lưng, mặt cúi nhẹ xuống, mắt lườm cao chỉ thấy được nửa con ngươi, giọng ngang không xúc cảm:
“Cơ quan là thật, nhưng nó thực chất là trụ cột trung tâm, chống đỡ dãy trụ phụ. Khi bị hủy, hoàng lăng sẽ sụp đổ dây chuyền, chôn vùi tất cả. Còn nữa, bố trí cơ số vệ binh, kẻ nào thoát được, giết.”
Tần Phàm sững sờ không nói được lời nào, nhân sinh quan quanh ông dường như đang bị quay cuồng không kiểm soát. Trước biểu cảm với mí mắt căng cứng và đồng tử thu hẹp của Phàm, Xảo chỉ bật cười, đôi vai hơi giật nhẹ, cử chỉ chậm rãi không vội rồi nói tiếp, giọng ngân không quá cao:
“Quân đánh thuê và tặc khấu là họa ngầm, là mầm mống cản trở ta. Lòng tham châu báu và địa vị sẽ khiến chúng tàn sát nhau. Một tiễn song điêu, vừa hủy long mạch, vừa trừ cặn bã, dù có thể khó diệt tận nhưng sẽ giảm bớt gánh nặng cho phe ta.”
“V-Vâng… Công chúa… Mạc tướng đã tiếp thu cao kiến của người.”
“Đừng lo lắng, Tần tướng quân.” - Linh Xảo nhận ra nỗi e ngại của Tần Phàm dành cho mình, mỉm cười xoa dịu tâm tư trong lòng ông. - “Tam đạo nhân sinh trung hiếu nghĩa của ta vẫn luôn hướng về lê dân bách tính, dẫu trở thành bạo chúa vẫn sẽ không hướng sự bạo tàn vào con dân ta.”
Đúng lúc ấy, tiếng bước chân thoang thoáng từ xa vọng lại, nó đều đặn gõ xuống nền hành lang, thu hút sự chú ý của cả hai. Âm thanh ấy mỗi lúc một gần hơn, rồi một vị quan trong bộ áo mão chỉnh tề hướng đến, dáng vẻ khoan thai điềm tĩnh, tựa hồ không gì có thể lay động.
“Thần, Lã Kỳ Duyên.” - Vị đại quan tên Kỳ Duyên kính cẩn khom người trước Xảo, gương mặt anh tú phong độ khác hẳn tuổi tác hàng ngàn năm của mình. - “Tham kiến Tam Công chúa. Dám hỏi công chúa cho triệu kiến, liệu có liên hệ gì đến sự việc bấy lâu của Đại Long?”
Chưa vội hồi đáp, Linh Xảo hạ tay phía đùi vuốt mép vạt váy gọn vào, ngăn nó xòe ra, chậm rãi ngồi xuống ghế. Vươn tay cầm lấy quai ấm, bình thản rót trà ra tách, giọng cô đều đều: “Ông ngồi đi, Lã đại nhân. Tần tướng quân, ông có thể đi, nhớ làm cho tốt, thành bại dựa cả vào màn khai trận này.”
“Mạc tướng tuân lệnh.” - Tần Phàm nghiêm nghị nhận lệnh từ Xảo, lui về sau ba bước rồi mới quay người rời đi trong sự gấp rút.
Còn lại Kỳ Duyên, lúc này đã ngồi yên vị trên ghế theo lời Xảo, đối diện với cô, đợi chờ câu chuyện chuẩn bị bắt đầu. Đẩy một tách trà còn nghi ngút khói về phía vị văn quan kia, Xảo nói: “Theo ta được biết, Lã đại nhân từng là thương gia có tiếng tăm trước khi làm quan, đúng chứ?”
“Là thương gia thì đúng ạ.” - Kỳ Duyên đáp, chậm rãi nâng tách ngửi qua hương trà thơm lưng. - “Chỉ là tiếng tăm, thần không dám nhận. Công chúa đã đề cập đến nghề trước của thần, vậy cho bạo gan được hỏi người có ý gì?”
Không nói chẳng rằng, Linh Xảo đưa tay ống tay áo rút ra một cuộn giấy da, đặt nó lên bàn, trải nó ra trước mặt Kỳ Duyên. Chi chít trong đó là một loạt danh sách những nhu yếu phẩm thường ngày như lúa gạo, thuốc men, và những vật tư khác. Không đợi Duyên kịp hỏi, Xảo đã giải thích:
“Ta muốn ông thu mua những thứ này với số lượng lớn, sau đó ngầm tăng giá lên cao nhất có thể và tuồn tin rằng triều đình cố tình đẩy giá. Nhất định phải đảm bảo bí mật, không được để đám tai mắt của ông ta biết, cũng không được để bất kỳ ai hay.”
“Công chúa, người có hiểu bản thân đang làm gì không?” - Kỳ Duyên gằn giọng, đặt tách xuống bàn đánh cách một tiếng, chân mày xếch lên, biểu cảm có chút thăm dò. - “Kế hoạch này sẽ khiến bách tính không mua được nhu yếu phẩm, họ phải làm sao để sống? Người nghĩ gì vậy?”
Trái với sự gặng hỏi của Lã quan văn, Linh Xảo chỉ nhẹ nhàng cong mép môi, nụ cười tươi tắn mà cũng lạnh đến thấu xương, khẽ khàng trả lời: “Đó là lý do ta bảo ông thu mua trước. Bách tích ngàn năm nay luôn căm phẫn Đại Long, nếu có việc xấu gì, họ sẽ mặc định lỗi do triều đình.”
Đoạn, Xảo điềm nhiên đổ bã trà cũ đã dùng xong, thay thế bằng những lá trà tươi và rót thêm nước nóng, vừa thao tác, cô vừa cong khóe môi mà nói: “Khi uy tín Đại Long chạm đáy, lê dân oán than, ta sẽ như ấm trà nóng này, đứng ra cứu tế, sưởi ấm lòng dân vốn đã nguội lạnh như bã trà đổ đi kia.”
“Đây… Công chúa, người…” - Kỳ Duyên rùng mình, hẳn không ngờ sự dò la của mình lại khiến chính bản thân nhận ra đang thực sự đối mặt với ai. - “Thật không ngờ, bệ hạ vô đạo bất lương, nhưng xét mưu mô kế hiểm vẫn chỉ e… Thần có nên nói người quá thâm độc không, thưa công chúa?”
Xảo không phản bác, chỉ từ tốn nhấp ngụm trà, cổ họng di chuyển nhịp nhàng, hít hà phả ra làn hơi trắng mờ giữa không trung, vô cảm đáp lại: “Đây là chuyện bất đắc dĩ, Lã đại nhân à. Dân chúng không còn đường sống, ánh sáng dẫu le lói vẫn sẽ mang lại hi vọng. Mà ta, sẽ là nguồn sáng ấy.”
“Công chúa… Người…” - Nghe qua lời giải thích đầy độc đoán ấy, Kỳ Duyên gần như nín thở, tay siết chặt kêu răng rắc. - “Người luôn miệng vì bách tính, nhưng xét cho cùng vẫn là lợi dụng hạ bệ hoàng đế. Người thay đổi rồi, thật sự trở nên rất tàn nhẫn đấy.”
“Lã đại nhân xem ra đã nhầm, bởi ta chưa bao giờ nhận bản thân là nàng công chúa lương thiện.”
Chỉ một câu đáp của Linh Xảo, trái tim Kỳ Duyên cảm tưởng như sắp ngừng đập, khiến lồng ngực ông trở nên đau nhói. Nàng công chúa vẻ ngoài thơ ngây hôm nào suýt khóc vì không can ngăn được vua cha, giờ đây cứ tưởng chừng bị thay thế bởi kẻ khác, độc đoán mưu mô hơn hẳn.
“Công chúa...” - Kỳ Duyên cười buồn, nhìn thẳng vào ánh mắt không chút khoan dung từ nàng công chúa kia. - “Nếu Triệu quý phi còn sống, hẳn người sẽ không trở nên như vậy.”
“Mẫu phi… Khá khen cho ông lại nhắc về mẹ ta.”
Linh Xảo khựng lại khi nghe đến cụm từ “Triệu quý phi”, biểu cảm căm phẫn, răng trên cắn môi dưới bật máu. Đẩy ghế đứng lên, tiến về phía rìa hành lang, tay đặt lên song chắn siết mạnh đến nỗi nứt vỡ cả gỗ. Đôi con ngươi nâu đen ánh vàng như bùng lên lửa hận, cô rít từng lời qua giữa kẽ răng:
“Gần năm trăm năm trước, Triệu gia diệt tộc chỉ còn sót lại mình ta. Lã đại nhân chức cao vọng trọng, hẳn phải biết gì đó đúng chứ? Nhớ lấy, đây không phải hỏi, mà là cần ông xác nhận, đừng giấu giếm bất kỳ điều gì với ta.”
Văn quan Kỳ Duyên nghe vậy liền ngẩng phắt mặt, quay đầu nhìn sang bóng lưng mảnh mai của vị công chúa tưởng chừng liễu yếu đào tơ. Trông thấy bờ vai lên xuống từng nhịp đều đặn theo hơi thở ấy, ông thở một hơi sầu não, hướng tầm nhìn vào khoảng không vô định trong vườn, từ tốn đáp lại:
“Đúng như người nghĩ, uy danh Khai quốc Đại Công thần của Triệu gia quá lớn, bệ hạ do đó tìm cách ám hại, giữ lại người là bởi vì giá trị lợi dụng vẫn còn. Thần năm đó tận sức can gián nhưng thất bại, thứ cho thần vô năng, thưa công chúa.”
“Không phải Lã đại nhân vô năng, mà là do ông ta vô tình.”
Linh Xảo toàn thân dấy lên oán hận chất chồng, trời yên gió lặng nhưng váy áo và tóc cô lại tung bay phần phật. Mắt cô đỏ hoe, giọt nước mắt mặn chát từ khóe mi rơi xuống thành dòng, ướt đẫm đôi má hồng, nghiến răng ken két, từng lời uất nghẹn thốt ra mang hơi thở có đôi phần khó khăn:
“Mấy trăm năm qua, ta luôn mong đó là tin đồn thất thiệt để bảo toàn chút tình thân sót lại, nhưng quả nhiên… Lưu Hoành Triệt, thâm thù diệt tộc, nợ máu giết mẹ, ta sẽ đòi ông gấp bội.”
Đoạn, cô nhìn thẳng Kỳ Duyên mà chẳng có lấy chút khiêm nhường, đúng lúc mây đen ùn ùn kéo đến, khiến cô càng trở nên dọa người hơn. Bất thình lình, tia sét giáng xuống từ phía bầu trời sau lưng, lóe sáng cả vùng, hắt sáng lên thân thể cô, làm cho Lã quan bất giác kinh hãi.
“Lã đại nhân.” - Giọng cô trầm xuống hơn hẳn so với vừa rồi, tư thế chắp tay sau lưng, người đứng thẳng, toát lên vẻ uy nghiêm, hơn cả bậc mẫu nghi thiên hạ. - “Từ khi nhậm chức, ông coi dân như con, ai cũng biết. Dù đây là phản loạn, nhưng nó quyết định hạnh phúc lê dân, ông sẵn sàng chưa?”
Câu hỏi của của Xảo những tưởng sẽ làm Duyên nao núng, nhưng trái ngược, ông lại tỏ ra điềm tĩnh đến lạ. Ông rời ghế, hai tay cung kính chắp lại trước mặt, cúi nửa thân trên hành lễ với Xảo, giọng ồm ồm mang theo sự đồng thuận: “Thần, Lã Kỳ Duyên, nguyện theo chân người, thưa công chúa.”
“Khá khen cho ông, Lã đại nhân, và còn nữa...” - Xảo nhếch mép đắc ý, đôi mắt nửa con ngươi, ba phần trắng tinh. - “Cái tên Linh Xảo do mẹ đặt cho, ta sẽ giữ lại, còn họ Lưu, vứt bỏ từ đây. Giờ phút này trở đi, ta chính là Triệu Linh Xảo, hoặc...”
Mắt cô chợt lóe lên ánh sáng vàng, mái tóc tung bay như thể có thế lực nào đó tác động, tỏa ra uy áp khiến Kỳ Duyên gần như ngạt thở, nghiến răng rít giọng: “Hoặc cũng có thể gọi ta là Long Sát Công chúa, đích thân ta sẽ phá long ổ, trảm long hoàng, diệt Đại Long.”
Nói đến đây, Linh Xảo như chợt nhớ đến vấn đề nào đó, mang ra chiếc lệnh bài bằng vàng, xung quanh viền là hoa văn mây và kiếm, chính giữa khắc chữ Triệu. Do dự hồi lâu, cô ngó nghiêng liếc dọc như dè chừng, rồi liền hiên ngang rảo bước đến trao tận tay Kỳ Duyên thứ đó và căn dặn:
“Dù ta nói là sẽ lợi dụng phẫn nộ của bách tính, nhưng họ vẫn là con dân Long Tinh, ta không muốn họ khổ sở. Ông lén dùng danh nghĩa hậu duệ Triệu gia sót lại để bí mật giúp họ, và tung danh tính kẻ khiến Triệu gia ta diệt tộc.”
“Vi thần y lệnh người.” - Kỳ Duyên nhận lấy lệnh bài cất giữ cẩn thận vào sâu trong tay áo, nơi kín đáo nhất, rồi cúi đầu lui về sau ba bước. - “Nếu không còn gì, thần xin được phép cáo lui. Tiết trời gần đây biến đổi thất thường, công chúa giữ gìn thân thể, cứ cho gọi thần nếu cần.”
“Đợi chút đã, Lã đại nhân, ta còn chuyện chưa nói xong.”
Linh Xảo ngăn bước Kỳ Duyên rồi tiến đến sát cạnh ông, gương mặt chẳng rõ tự bao giờ đã mất hẳn cảm xúc. Con ngươi đằng đằng sát khí liếc sang lườm vị văn quan, khiến ông phải vô thức giật mình e dè. Môi khẽ cong lên, toàn thân tỏa ra khí lạnh vô hình đến rợn người, Xảo lạnh giọng cảnh báo:
“Nếu ông sợ đối đầu lão già đó thì ông nên phản ta ngay lúc này, mà đã quyết theo ta thì cố mà làm cho tốt. Cho ông biết, trận chiến này dù chỉ có mình ta vẫn phải bắt đầu, tử trận thì lưu danh hậu thế.”
Nói rồi cô im bặt vài giây, gót chân nhẹ nhàng xoay hướng về những cành hoa trong vườn, mặt hơi cúi, vầng trán tối sầm đi, ngữ điệu dịu đi chút ít: “Đây là đại sự, không cần gấp gáp. Ta đã chịu khổ gần nửa thiên, thêm vài năm nữa cũng chẳng là gì. Lời khuyên của ông, ta sẽ khắc ghi. Ông đi đi.”
“V-Vâng, thưa công chúa.” - Kỳ Duyên rợn người khẽ cúi thấp thân trên, bước lùi về sau, dáng vẻ có phần lo âu. - “Thần xin cáo lui, công chúa xin hãy giữ gìn thân thể.”
Sau khi Lã Kỳ Duyên đã rời đi, Linh Xảo dường như đến giới hạn chịu đựng, toàn thân bủn rủn, bước chân loạng choạng. Đúng lúc ấy, một nàng cung nữ chẳng rõ từ đâu xuất hiện, hai tay vươn ra đỡ lấy Xảo ngay khoảnh khắc cô suýt ngã nhào, lời lẽ chất chứa âu lo: “Công chúa, người không sao chứ?”
Đó là nàng cung nữ có ngoại hình khá nhỏ, mặt xinh xắn nhưng khi nhìn kỹ lại có gì đó khó lòng diễn tả được. Từ gương mặt và vóc dáng, cô dường như còn khá trẻ, thậm chí trẻ hơn nhiều so với tưởng tượng của bất kỳ ai. Linh Xảo nhìn sang cô, miệng gượng cười nhưng mắt vẫn ướt nhòa lệ rơi:
“Muội đã nấp ở đâu vậy, Tiểu Hạ? Từ nãy đến giờ chẳng thấy đâu.”
“À… M-Muội…” - Cung nữ tên Tiểu Hạ thoáng chút đắn đo một cách kỳ lạ, rồi lúng túng vội vàng quơ tay giải thích trong khi kiểm tra thân thể Xảo trong lo lắng. - “Muội nấp trong ngách cửa đằng kia, chỉ vừa mới chạy ra thôi ạ. Công chúa, người thực sự muốn làm vậy sao? Có khác nào bạo chúa đâu?”
Linh Xảo bật cười, dẫu tươi nhưng chứa đựng bao nỗi đau khó diễn tả thành lời, hít một hơi thật sâu rồi thở dài, vừa nhẹ nhàng lắc đầu vừa đáp: “Muội không hiểu đâu, Tiểu Hạ. Để diệt kẻ bạo chúa, đôi khi ta phải trở thành bạo chúa hơn cả bạo chúa, chỉ vậy mới có thể đứng vững giữa cai trường.”
Tiểu Hạ cúi gằm, dường như hiểu được tâm tư của Xảo qua câu hồi đáp vừa rồi. Chợt Xảo như mềm nhũn cả người, hai chân khụy xuống, tựa vai vào góc cột. Thấy thế, Tiểu Hạ vội vã đỡ lấy, che chắn vùng đầu, ngăn Linh Xảo bị va đầu, hối hả nói: “Công chúa, người mệt rồi, mau vào nghỉ ngơi thôi.”
“Được, đi thôi.”
Nói rồi, Linh Xảo gắng gượng đứng dậy dưới sự dìu dắt của Tiểu Hạ, từng bước nặng nề hướng về căn phòng lẻ loi. Tuy nhiên, trong một khắc mà Xảo không hay biết, Tiểu Hạ đã liếc nhìn về sau, nơi mái nhà phía xa mà chẳng mấy ai chú tâm để ý, rồi lại tiếp tục xem như không có gì mà đi tiếp.
Chỉ vài giây ngắn ngủi, bóng cô hắt lên sàn lộ ra đôi tai mèo nhọn hoắt, cùng với đó là chiếc đuôi dài hơn hẳn mèo thường. Nhưng kỳ lạ là Linh Xảo dường như không nhận ra, hoặc chính cô cũng chẳng thể nhìn rõ được thân dạng thật kia với đôi mắt của loài người.
Đợi khi cả hai khuất bóng trong phòng riêng của Linh Xảo, bấy giờ từ trên nóc mới xuất hiện những bóng hình áo đen với tai mèo nhọn và vểnh cao. Họ đứng trên đó, chiếc đuôi dài tựa con rắn uốn éo qua lại, đôi mắt màu xanh lá sáng quắc giữa ánh chiều chạng vạng, khí thế âm u đến ngạt thở.
“Vậy là Linh Xảo đã bắt đầu kế hoạch, không nghĩ đến cô ta âm hiểm đến vậy.” - Một yêu nữ trong số họ cười khẩy mở lời, hơi thở phả ra theo từng câu chữ mang luồng âm khí sặc mùi chết chóc. - “Điện hạ quả nhiên tiên đoán tài tình, biết trước nội bộ Long Tinh chắc chắn có lục đục.”
“Có báo tin ngay không ạ, đội trưởng Linh Miêu số Tám Trăm?”
Nữ yêu khác cạnh bên khẽ hỏi, mắt vẫn tập trung không rời khỏi căn phòng xa hoa nhưng có phần cô độc giữa Uyển Long Viên. Linh Miêu số Tám Trăm im lặng chìm vào không gian tiềm thức, tập trung suy nghĩ hồi lâu, cô lấy chiếc đồng hồ bỏ túi và tấm lịch cỡ nhỏ ra xem rồi gật đầu đáp: “Làm ngay đi.”
“Rõ, thưa đội trưởng!”
Nàng mèo ấy gật đầu rồi tháo chiếc hộp có vỏ kim loại sau lưng xuống, kích cỡ nó chỉ cỡ hộp đựng trang sức nhỏ, thân có nhiều nút và núm xoay. Đoạn, cô bấm nút theo trình tự, rồi xoay núm vặn hết trái lại phải, mỗi lần lại thay đổi số vòng quay, rồi áp ống nghe lên tai, bắt đầu liên lạc với ai đó:
“Đây là Linh Miêu số Hai Mươi Tám Ngàn Năm Trăm, thuộc tiểu đội Bảy, tiểu đoàn Một, trung đoàn Năm. Báo cáo, Linh Xảo đã hạ quyết tâm tạo phản, đúng như những gì điện hạ tính toán, kế hoạch ban đầu có trật nhịp, nhưng hiện đã quay lại quỹ đạo, báo cáo hết.”
“Đây là trung tâm chỉ huy Linh Miêu Đoàn tại Tây Lĩnh, đã nhận báo cáo.” - Giọng nữ vang lên ngay lập tức, không có lấy chút chậm trễ, ngữ điệu cứng rắn uy nghiêm. - “Tiếp tục giám sát các mục tiêu trọng yếu đã giao và tình hình Long Tinh, không được can thiệp dưới bất kỳ hình thức nào, lệnh hết.”
“Rõ.”
Gác máy xong, Linh Miêu số Hai Mươi Tám Ngàn Năm Trăm quay lại gật đầu với Linh Miêu số Tám Trăm, hàm ý đã hoàn tất quá trình. Kỳ lạ làm sao, ngay bên dưới mái nhà nơi họ đứng luôn có thái giám và cung nữ đi ngang, vậy nhưng có vẻ sự hiện diện của họ chẳng có ai mảy may nhận ra.
“Tình báo Long Tinh vẫn không ổn lắm nhỉ, đội trưởng?” - Nàng linh miêu cạnh bên cất lời, tư thế bắt chéo chân vô cùng thảnh thơi, nhâm nhi lương khô như chẳng có gì đáng bận tâm. - “Chúng ta đưa quân vào tận nơi từ lâu mà chúng chẳng hay biết gì. Đại Long xem ra sắp xong rồi.”
Vị đội trưởng không vội trả lời, chỉ chú tâm xem những dòng chữ nhỏ trong cuốn sổ với kích cỡ vừa lòng bàn tay. Sau chốc lát, cô lấy bút viết thêm những ghi chú khác vào trang giấy trắng, lại vẽ phác thảo lại khu vực Uyển Long Viên, bấy giờ mới đáp lại:
“Vụ việc ngàn năm trước khiến tình báo chúng tê liệt rồi, đến giờ chưa thể khôi phục. Nhưng đừng ỷ y, Long Tinh vẫn là một đế chế lớn, dù ta đang có ưu thế mọi mặt, khinh địch hậu quả ắt khôn lường.”
“Vâng, đội trưởng… Gì kia?” - Nàng linh miêu kia gãi đầu, rồi thình lình nhận ra gì đó, nhíu mày nhìn về phía mây đen với những ánh chớp đáng ngờ, chỉ tay đánh tiếng. - “Đội trưởng, nhìn phía Đông Bắc kìa! Đó là thứ gì vậy? To quá!”
“Hửm?”
Tại nơi mà yêu nữ kia chỉ đến là hướng Đông Bắc, nơi tận cùng của Hoàng quốc Long Tinh, mây đên ùn ùn kéo đến, phủ kín cả vùng trời. Sét đánh xé ngang bầu trời, sấm nổ inh tai khắp nơi, và rồi giữa những cụm mây, tia sáng rực rỡ bất ngờ lóe lên, soi rọi ánh vàng chói lòa cả một phương.
Rẽ mây gạt gió, ngôi sao chổi khổng lồ từ từ lộ diện, nhìn từ mặt đất, nó to hệt như hòn đảo với sức chứa vạn người. Chỉ vài phút sau, khi nó đã rời khỏi tầm khuất mây, khi ấy mới thấy rõ đuôi sao chổi hướng Đông Bắc, đầu thẳng Tây Nam, lướt chậm chẳng vội vàng, như muốn quét sạch Long Tinh.
Chiều tà dần buông xuống, tưởng chừng sớm nhường chỗ cho màn đêm, để rồi toàn bộ sinh linh chìm vào giấc ngủ yên lành. Thế nhưng chẳng thể ngờ, giang sơn Đại Long lúc này đây lại bị một ngôi sao chổi kích thước chưa từng có phá tan, sáng rực như ban ngày.
“Đó là…” - Linh Miêu số Ba Trăm tròn mắt kinh ngạc, thân thể cứng đơ như trời trồng. - “Sao chổi khổng lồ… Điềm báo chiến loạn, thế gian đổ máu…”
Mà ở dưới dãy hành lang, Linh Xảo bị thu hút bởi thứ to lớn trên trời cũng phải chạy ra, tay vịn khung cửa, đầu ngẩng lên cao. Trước sự vĩ đại của ngôi sao đang lướt đi trên kia, cô hoàn toàn ngây người mà chẳng nói nên lời, mắt chớp liên hồi, im lặng không dám thở mạnh chừng năm phút.
“Họa tinh dị tượng… Số kiếp Đại Long xem ra đã định phải diệt vong” - Linh Xảo bấy giờ mới cất lời, tâm tư dao động đến nỗi Tiểu Hạ kề bên cũng nghe được tiếng tim thình thịch, khẽ nhoẻn môi đắc ý. - “Thịnh Long Hoàng đế, ông quả thật tài giỏi, đến cả cõi chư thần cũng muốn diệt ông.”
0 Bình luận