Vũ Khúc Vạn Linh 1 - Tình...
Bóng Tối Vĩnh Hằng
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 02

Chương 12: Cung đường gian nan

0 Bình luận - Độ dài: 5,038 từ - Cập nhật:

“Emy! Ở cạnh công chúa, chú ý xung quanh!”

 

Giọng Amy thánh thót, bật nhảy tung người lên cao. Bờ eo thon nổi bật từng đường cong đầy đặn, ánh nắng chiều vàng cam hắt qua lớp váy ngắn mỏng, quyến rũ mê người. Chiếc lục lạc đeo trên cổ và chóp đuôi rung lên, tạo ra những tiếng động leng keng vui tai mà đầy chết chóc.

 

Vừa lơ lửng trên không trung, cô vừa dang rộng hai tay, tung ra mười sợi chỉ lấp lánh ánh bạc như những sợi dây câu lấp kín trời. Ngay sau đó, nó bung tỏa thành thành trăm sợi nhỏ hơn, uốn éo rồi phóng xuống như cơn mưa rào, xuyên thủng cơ thể đám quái vật bên dưới.

 

Bầy ma thú kỳ dị, thân sư tử, đầu dê, chi trước to bất thường, móng vuốt sắc bén, đuôi cá sấu nhưng dài như rắn. Khắp người được bọc một lớp vảy sừng, gai lởm chởm đầy lưng, hình thành bộ giáp tự nhiên kiên cố. Chúng có bốn cặp mắt đen ngòm, tỏa ra luồng âm khí xám xịt, không ngừng vồ đến.

Những sợi chỉ tưởng chừng mỏng manh nhưng lại cứng hơn thép, quấn quanh cơ thể của một con quái, khóa chặt cử động của nó. Chỉ một cái siết tay, nó bị thắt chặt như đòn bánh, ngay lập tức tan thành từng mảnh vụn, máu thịt tanh tưởi lẫn xương vụn hòa lẫn vào nhau, khó lòng phân biệt.

 

Amy vẫn không dừng lại, nhào lộn một vòng, đặt tay lên đầu con khác, hóa thành móng vuốt bấu vào hộp sọ. Đôi chân đạp vào vai nó nhằm lấy điểm tựa, bật mạnh như lò xo, kéo toàn bộ đầu lẫn xương sống nó ra ngoài. Mỗi lần hạ được một mục tiêu, cô không quên nhìn lại đôi lần nơi Jeanne đứng.

 

“Đợi đã chị!” - Emy hét to, nắm lấy tay Jeanne, kéo cô rời xa chiến trận, tiếng chuông hệt như của Amy kêu lên theo từng nhịp chuyển động. - “Đừng có giết hết một mình, chừa lại cho em với!”

 

Amy dường như chẳng bận tâm, nhoẻn miệng cười mỉm, ngẩng cao đầu tỏ vẻ trịch thượng. Chắp tay sau lưng, cô ung dung tiến từng bước giữa bầy quái, vững phong thái ngạo nghễ của kẻ mạnh. Dẫu lũ quái đông đảo hàng trăm, mặc nhiên không nanh vuốt nào chạm được đến nàng mỹ nữ mèo này.

 

Một con khác nhe hàm răng lởm chởm đầy nước dãi, lao như tên bắn, bụi mù mịt theo sau, chực nhảy bổ vào Amy. Chẳng chút nao núng, cô chỉ dùng mỗi hai ngón tay đã chặn đứng đường tiến của nó, búng mạnh vào giữa trán, vỡ tung hộp sọ, não văng ra ngoài.

 

Ngọn gió lướt qua, vạt váy và vai áo phất phơ, làm dậy lên uy phong của nữ chiến binh tộc mèo giữa trận địa. Liếc về phía Emy, bấy giờ đã đưa Jeanne đến vị trí cách xa đến nửa dặm, Amy nghiêng nhẹ đầu, mắt khép hờ, giọng truyền qua tâm trí: “Lề mề quá, khẩn trương lên.”

 

“Em biết rồi mà!”

 

Emy đáp, đập tay vào nút nhỏ trên chiếc hộp nhung, khiến nó tách đôi. Giữa hộp, một giá đỡ kẹp hỏa khí dài, báng gỗ to bè bọc kim loại, có đệm da tì vai, nòng trong trạng thái tháo rời. Thứ vũ khí mang thiết kế chưa thấy bao giờ, nặng đến nỗi mặt đất bị lún sâu xuống đến vài tấc.

 

Jeanne đứng sau chứng kiến tất cả, phán đoán hôm nọ về viên đạn khác thường lại càng thêm chắc chắn trong tâm trí. Nỗi ngạc nhiên dâng lên, cô tiến đến cạnh Emy, quan sát cô lắp vũ khí một cách thành thạo, tò mò hỏi: “To thế? Thứ này không giống điểu thương, trông như thương pháo vậy?”

 

“Đúng ạ.” - Emy đeo dây da tích hợp các hộp chứa đạn vào thắt lưng, gài chặt, vừa ráp súng vừa giải thích. - “Đây là oanh lôi thương, dựa trên mẫu mua từ Đế quốc Bạch Dương, tăng cỡ từ mười li bảy mươi bảy lên hai mươi ba li. Về lý thuyết thì nó thuộc lớp thương pháo, do thần đặt làm riêng.”

 

Jeanne ngồi xổm, chống cằm, chăm chú quan sát, lén lút cầm hộp thép rời lên ngắm nghía. Chậm rãi mở ra, bên trong là mười viên đạn xếp ngay ngắn, chiều dài cả vỏ lên đến hai tấc, mũi ánh bạc sáng loáng. Cô chớp mắt liên hồi, vội cầm lấy một viên đạn tâng bổng trên tay, tròn mắt hỏi tiếp:

 

“Uầy, phải đến một cân… Mà lúc chị đặt hộp xuống, em nghe tiếng rất lớn, lẽ nào?”

 

“Vâng, oanh lôi thương nặng một tạ năm mươi cân.” - Emy không giấu giếm, lắp thiết bị ngắm, vặn chặt ren ốc. - “Nguyên bản chỉ năm mươi cân, quá nhẹ. Bởi đó, thần đã yêu cầu sử dụng thép đen gia trọng, cũng để tăng độ bền.”

 

Giải thích xong cũng vừa đúng lúc Emy hoàn tất ráp súng, hoặc nên nói là một khẩu pháo nhẹ dài hai thước. Âm thanh kim loại vang lên, một đoạn thước bật ra, vạch đo được sơn màu xanh lá, hấp thụ ánh sáng để rực lên gấp bội.

 

Mở nắp hộp, Emy lấy ra một viên đạn, kiểm tra nhanh qua rồi mau chóng đặt vào buồng, đẩy thoi nạp lên nòng. Cầm khẩu súng kích thước quá cỡ trong tay, cô nhìn Jeanne dặn dò: “Công chúa, áp lực nổ có thể thổi bay người đấy. Nên là, tránh xa đầu nòng đi ạ.”

 

“À… Ừm, em hiểu rồi.”

 

Jeanne gật đầu, không chần chừ liền lùi lại vài bước, linh tính mách bảo thứ Emy sở hữu tuyệt đối không thể xem thường. Giữ khoảng cách vài thước, cô búng tay, mắt lóe lên tia sáng đỏ rực. Ngay sau đó, yêu khí dâng tràn, cuộn trào thành cơn lốc, tạo thành một vòng kết giới bao bọc lấy Jeanne.

 

Tiến lên trước, quỳ một bên chân, chiếc váy ngắn cũn khó che được cặp đùi căng bóng nõn nà đầy cuốn hút. Chậm rãi nâng súng, gác khuỷu tay lên gối, áp nhẹ vai vào báng, hít một hơi sâu, thả lỏng cơ thể. Emy nghiêng nhẹ đầu, nhắm hờ mắt trái, bên còn lại mở to nhìn qua điểm ngắm.

 

Emy không hề vội vã, tập trung toàn sự chú ý vào con ma thú đang lao đến phía sau Amy, điều chỉnh thước đo, lẩm bẩm tính toán: “Hỗn thú đầu dê dài sáu thước, tốc độ ba mươi dặm mỗi giờ. Cự li bốn trăm năm mươi, đạn phá giáp tốc hai ngàn thước mỗi giây. Vậy là… Đón đầu một thước chín phân.”

 

Lời vừa dứt, Emy liếm mép, dịch chuyển nòng súng, lấy điểm ngắm trước mũi con quái một đoạn ngắn. Thở hắt một hơi, cô siết cò, đầu nòng lóe sáng, chụp bù giật phân tán hai tia lửa, cỏ và đất tung mịt mù. Tiếng nổ inh tai nhức óc, vang chấn khắp núi rừng, Emy theo đó giật lùi vài tấc.

 

Trong khoảnh khắc chậm, sau nửa giây từ lúc đạn rời nòng, văn chú khắc trên đó sáng rực sắc xanh lam. Viên đạn dần tăng tốc một cách kinh hoàng, xoáy mạnh và nhanh đến nỗi bụi tốc theo đường bay đầy uy lực. Đáng ngạc nhiên làm sao, viên đạn không hề có độ rơi, hệt như ánh đèn chiếu xa.

 

Con quái đen đủi đang nhảy lên toan vồ lấy Amy, tức thì tiếng rít gió như huýt sáo lao đến. Chưa kịp định hình, hộp sọ nó đã vỡ tan tức khắc, mảnh xương sọ và bộ não đen ngòm bắn tung tóe. Cả thân thể đồ sộ mất đầu, cứ như vậy mà đổ ầm xuống cạnh bên Amy, máu loang ra ướt cả đất.

 

“Một con.”

 

Emy đếm thầm, kéo thoi nạp về sau, vỏ đồng sáng bóng văng ra, rơi xuống đất, khói thuốc tỏa nghi ngút. Nạp viên kế tiếp, cô chuyển mục tiêu khác, bắt đầu lại quy trình tính toán phần tử bắn. Thêm một tiếng nổ lớn, con ma thú đứt lìa cổ, cuống họng vỡ nát, gục xuống bất động, đầu lăn lông lốc.

 

“Hai con… Sao mà đông thế?” - Emy bất chợt trở nên bực dọc, vừa gấp rút tăng tốc độ thay đạn, vừa buông lời càu nhàu. - “Ước gì oanh lôi thương chứa nhiều hơn, cứ nạp một viên thế này lâu quá.”

 

Trong khi đó, Amy như thể đang nhẹ nhàng khiêu vũ giữa bầy thú dữ đói khát. Cô nhún chân bật mạnh, đẩy cơ thể lên thật cao, lại dang ngang tay, lộn ngược bay lùi về sau. Sợi chỉ trong tay cô như sinh vật sống, nó uốn lượn quấn lấy từng con ma thú, xé chúng thành thịt vụn.

 

Chưa chịu dừng, cô lại lần nữa nhún xuống rồi bật lên, xoay vòng trên không trung. Làn tóc tung bay, chiếc váy theo quán tính xòe rộng, lộ rõ đôi chân trắng ngần đầy sức sống. Amy như một đóa hoa giữa trời, đẹp đẽ tựa vũ công, lại mang sức hút mạnh mẽ của một chiến binh nơi bầu trời.

 

Mỗi lần cô nhảy múa là thêm hàng chục con ma thú bị xé xác, máu thịt bầy nhầy khó lòng phân biệt được. Đứng sau Emy, mải mê ngắm Amy chiến đấu từ khoảng cách xa, Jeanne không thể rời mắt khỏi nàng hầu gái của mình. Nhìn cơ thể nuột nà ấy, cô vô thức tiến lên một bước mà cảm thán:

 

“Đẹp quá… Đánh nhau mà như múa vậy. Mà… Nó nảy kìa… Ôi chao…”

 

“Công chúa, đứng yên đó!” - Emy chắn trước mặt Jeanne, năm ngón tay đục thủng tảng đá to bè vài thước, nhấc bổng lên rồi giáng xuống, dựng thành tấm khiên. - “Đừng rời khỏi thần, được chứ?”

 

“A… Em xin lỗi.”

 

Vừa lúc đó, ba con quái nhìn thấy bờ đá nơi Jeanne và Emy đang đứng, liền quay đầu hướng thẳng về phía họ. Chúng lao nhanh đến nỗi bụi cát mịt mù, xem chừng chủ ý gây cản trở tầm nhìn, ngăn cản hai bên hỗ trợ nhau. Emy khựng lại trong thoáng chốc, tặc lưỡi nhíu mày, cẩn trọng dặn dò:

 

“Công chúa, nhanh nấp sau tảng đá.”

 

Không đợi Jeanne trả lời, Emy kéo chốt phía dưới nòng, một lưỡi lê ba cạnh xoắn ốc bật ra như ngọn giáo, gài khóa cố định. Kẹp báng súng vào cạnh hông, hướng lưỡi lê về trước, Emy bước một chân lên trước, vào thế phòng thủ. Khóe môi cong nhẹ, nanh lộ ra, cô gằn giọng: “Đến đây, lũ khốn.”

 

Con quái đầu tiên chồm đến, tức thì Emy linh hoạt lách sang bên, đâm lưỡi lê vào gáy. Cổ tay cô di chuyển, xoáy mạnh rồi rút ra, mạch máu và từng mảng thịt bị xé toạc, chất lỏng đen túa ra như dòng lũ. Nó vẫn chưa gục ngay, bị Emy nhấc tảng đá khổng lồ nặng hàng tấn, ném xuống đè bẹp.

 

“Ba con.” - Emy khom nhẹ người, hướng đôi mắt rực sáng ánh lục bảo, tập trung về phía con tiếp theo, vẫy tay khiêu khích. - “Mày! Nhào vô tao tiếp!”

 

Con ma thú còn lại lao theo sau, xui xẻo thay bị Emy đâm mạnh vào giữa trán, siết cò, khiến đầu nó vỡ tung. Còn lại một, cô hất vũ khí, cầm lấy nơi nòng pháo, sử dụng như một cây chùy lớn. Nghiêng người nhẹ, Emy quất mạnh báng khiến đầu con quái lìa khỏi cổ, kéo theo vài mảnh xương đốt sống.

 

Tiến đến đạp một chân lên cái xác thú, cô quẹt nhẹ mũi, hất cao mặt vênh váo, vén tóc sang bên, nhe nanh cười khẩy đầy khinh bỉ: “Năm con. Há! Đối phó bọn này đơn giản thật. Nhưng mà…”

 

Emy nhìn về chị gái, hiện đang nhảy múa giữa bầy ma thú, giết chóc không ngơi nghỉ, chẳng có lấy chút mồ hôi nào. So sánh với nhau, cô chị dường như ở đẳng cấp hoàn toàn khác, mạnh hơn rõ rệt. Liếc mắt sang cửa thung lũng, cô cau mày, đuôi quật nhanh hơn: “Sao mà đông quá vậy?”

 

Vừa dứt lời, Emy bị tiếng động lớn thu hút, quay sang, phát hiện hai con nữa nhằm thẳng mình mà xông đến. Lạ thay biểu cảm của cô hoàn toàn không dao động, chỉ nhoẻn miệng mỉm cười, cất lời xem thường: “Chà, nhận thức được mối nguy hiểm cần triệt hạ đây mà. Nhưng xin lỗi nhé…”

 

Giữ vững cảm xúc, cô đưa tay xuống eo, cầm lấy hai khối hình bầu dục làm từ gang, có xẻ từng khía phân mảnh. Cô rút chốt rồi dồn lực vào chân, bật tung người đối mặt hai con quái, nhanh tay nhét hai thứ đó vào miệng chúng.

 

Dồn lực đẩy hai vật lạ vào sâu trong cổ họng, bẻ gãy chúng nanh xiên vào hàm khóa chặt, đảm bảo không khạc ra. Emy xù lông dựng đuôi, nhoẻn miệng nhe ra bốn chiếc nanh trắng tinh, nghiến răng cười kích thích: “He he, tao chỉ thua mỗi chị ấy thôi, lũ ngu đần!”

 

Dứt lời, Emy bật nhảy lùi lại vài thước, quay người hướng thẳng về phía Jeanne, ôm cô trốn ra sau tảng đá lớn. Vừa dùng cả cơ thể che chắn cho vị công chúa nhỏ, cô vừa cúi người thật sâu để ẩn nấp, ghé sát tai jeanne cảnh báo: “Công chúa nằm im, đừng ngẩng đầu.”

 

“Chị… Emy…” - Jeanne tròn mắt, đôi đồng tử thu hẹp. - “Chị thật sự… Vác khẩu thương pháo tạ rưỡi lẫn mấy chục cân đạn bay nhảy vậy hả? Chưa kể cả em nữa?”

 

“Đừng hỏi nữa công chúa! Cúi xuống!”

 

“Óa!”

 

Hai con hỗn thú khó chịu vì thứ mắc kẹt trong cuống họng, vùng vẫy quyết liệt trong vô vọng. Thêm chừng hơn chục con khác tiếp cận, vây quanh tò mò. Chỉ ít giây sau, hai tiếng nổ ầm đùng kèm theo hai quả cầu lửa màu trắng. Chấn động rung chuyển cả mặt đất, khói bụi hòa lẫn đất đá bay ngút trời.

 

Đợi đến khi các mảnh vụn ngừng rơi, Emy mới ló đầu lên quan sát hiện trường, bấy giờ chỉ còn lại thịt vụn và nội tạng vương vãi. Chậm rãi đếm số lượng đầu quái đã chết, cô siết chặt bàn tay, biểu cảm tự đắc lộ hẳn ra mặt: “Hai mươi bảy con. Quá đã!”

 

Emy vẫn tiếp tục đếm số, cùng điệu cười hào hứng thấy rõ trên khóe môi, khiến Jeanne vô thức rùng mình. Gác thân súng lên tảng đá, cô nhắm vào con ma thú đang khuất đầu sau gốc cây lớn, không do dự siết cò. Áp lực giật ngược chấn động mạnh đến nỗi khiến tảng đá nứt toác, vỡ một mảng lớn.

 

Đường đạn rực sáng, nghe rõ cả âm thanh xé gió, bụi dạt hai bên. Thân cây phải chục người ôm mới xuể, cứng cáp đến nỗi rìu lớn sức cao cũng khó đốn hạ. Thế nhưng viên đạn vẫn xuyên qua, thủng một lỗ với đường kính gần mười phân, lửa cháy nghi ngút. Đầu con quái nổ tung, chết ngay tức khắc.

 

“Hai mươi tám con.” - Emy phấn khích, đỉnh tai dựng cao, đuôi ngoe nguẩy, không quên đẩy nhanh tốc độ thay đạn. - “Ha ha ha! Với đạn phá giáp yểm yêu chú gia tốc, thứ này có thể xuyên hơn ba tấc thép đấy, thứ ngu si!”

 

Nàng hầu gái từng nhút nhát với những thứ kinh dị, bấy giờ lại hoàn toàn rơi vào trạng thái say máu chiến. Thấy vậy, Jeann không khỏi lo lắng, vươn tay chạm lên bờ vai có phần thanh mảnh của cô rồi lay nhẹ, ấp úng khuyên bảo: “C-Chị Emy. B-Bình tĩnh đi, hơi quá rồi.”

 

“Yên tâm đi công chúa.” - Emy đáp, vẻ mặt hào hứng nhưng lí trí vẫn còn. - “Nhiệm vụ ưu tiên là người, nên thần không để bản thân mất kiểm soát đâu.”

 

Ở phía xa, Amy sử dụng chỉ bạc hóa thành tấm lưới hệt mạng nhện, xé tan xác thêm đôi mươi con quái. Nhẹ nhàng như chiếc lá, cô đáp xuống, nhận thấy bầy hỗn thú lũ lượt kéo đến, số lượng khó đếm xuể. Vị trí nơi cửa thung lũng, đàn quái phải đến ngàn con, ào ạt tràn đến như dòng thác.

 

“Sao càng giết càng đông thế này?” - Amy nhíu mày tự hỏi, rồi chú ý đến Jeanne và Emy, đang cách đó nửa dặm, cũng đang đối mặt với dòng lũ hỗn thú. - “Không được, mất thời gian quá rồi.”

 

Đảo mắt nhìn quanh nhằm đánh giá tình hình, Amy phát hiện khắp nơi đều là quái vật đang vây quanh lấy mình. Điều khiển sợi chỉ bạc biến hóa thành lưỡi dao năm cánh, tung đòn diện rộng diệt thêm vài chục con, cô quay sang Emy lớn giọng: “Emy, gài lôi giáng, chuẩn bị rút lui!”

 

“Hiểu rồi!” - Emy đáp, tháo rời khẩu súng cất vào hộp và lấy ra chiếc túi cói, ước chừng khoảng mười cân, đào hố chôn xuống, đặt lên một viên đá màu đỏ, vận phép kích hoạt, ngẩng đầu. - “Amy! Lôi giáng đã xong, chúng ta có mười phút! Rút thôi!”

 

Dứt lời, cô xoay người, hiện nguyên hình một con mèo đen, tai nhọn, mắt lục bảo, cao hai thước, dài sáu thước cả đuôi. Emy lao đến, gặm lấy cổ áo Jeanne và một vài túi đồ đạc, hất lên lưng, liếc về sau, cẩn trọng căn dặn: “Công chúa, bám chặt vào lông gáy của thần.”

 

Cùng lúc ấy, Amy cũng đã hiện nguyên hình, chạy đến đứng cạnh bên Emy từ lúc nào chẳng ai hay biết, miệng ngậm hành trang. Cô chị nhìn vào mắt em mình, thông qua yêu thuật khiến đôi mắt lóe sáng, hóa suy nghĩ thành âm thanh: “Em chở công chúa, chị đi trước mở đường.”

 

“Được, em theo sau chị.” - Emy gật nhẹ, rồi nhìn lại Jeanne. - “Công chúa, chúng thần sẽ chạy hết tốc lực để rời khỏi bán kính vùng nổ. Nhớ bám chặt lấy thần, đừng buông tay.”

 

Lời Jeanne vừa dứt, Amy há to miệng hướng, mắt lóe sáng, thét ra dòng sóng xung kích khiến mặt đất đứt gãy. Chỉ trong tích tắc, toàn bộ khu vực rộng lớn tách thành một vực sâu không đáy, rộng đến trăm thước. Và, vực thẳm tự tạo ấy đã thành công chặn đứng lũ quái bám theo, câu thêm thời gian.

 

Đôi chị em mèo mun, giờ đây trong hình hài hai con mèo to đến đáng kinh ngạc, lao vút đi với tốc độ kinh hoàng. Họ phóng qua từng mỏm đá, lại nhảy trên từng cành cây nhô ra, linh hoạt luồn lách uyển chuyển, mặc cho cơ thể to lớn. Chỉ trong chưa đầy năm phút, họ đã đi xa hơn ba dặm đường rừng.

 

Năm phút từ khi họ rời khỏi khu vực chiến trường, một tiếng nổ mang theo cột lửa trắng hình nấm mọc lên thiêu đốt khắp cả bầu trời. Đất đá bị hất bay tứ tung, hòa lẫn xác thịt, xương và nội tạng ma thú, rơi lộp độp khắp nơi trong bán kính gần bốn dặm.

 

Chỉ khoảng đôi mươi giây sau, chấn động vụ nổ lan đến, mặt đất rung chuyển dữ dội rồi sạt lở nặng nề, cây cối đổ ầm. Nhìn làn sóng xung kích dữ dội ấy, Emy cười khoái chí, nhìn sang chị gái, lớn tiếng gọi: “Lần này chắc phải vài trăm con đấy nhỉ? Gần bằng chị rồi nha, Amy.”

 

Nghe vậy, Amy bỗng thở dài, dường như đã quá quen với tính cách ganh đua khi làm nhiệm vụ của cô em gái. Tuy nhiên, cô cũng chẳng buồn trả lời, chăm chăm tập trung phía trước, nhảy lên từng cành cây mỏm đá, chú tâm dò đường.

 

Đôi lúc, những mảnh vụn đá và xác quái bay đến tận chỗ họ, đôi khi là những tảng đá to cỡ người trưởng thành. Vào những lúc ấy, Jeanne luôn nhanh nhạy vận yêu thuật màu đỏ sáng nhằm khiến chúng lệch hướng, hoặc phá hủy hoàn toàn. Emy thấy thế, hí hửng không tiếc khen ngợi:

“Giỏi quá công chúa! Sử dụng yêu khí không ngừng, người sẽ mạnh dần lên đấy!”

 

“Ừ, em biết rồi.” - Jeanne đáp ngay, một tay vẫn bám chặt lấy nhúm lông sau gáy Emy, không dám lơ là buông lỏng, ngoảnh lại vụ nổ sau lưng, tròn mắt trầm trồ. - “Uầy chà, này cho nổ cả tòa thành cũng được ấy chứ. Không ngờ hai chị có thể lén mang theo những thứ này… Nhưng mà vì sao lại…”

 

Emy liếc nhìn cột khói đang dần lấp kín bầu trời, chợt nhíu mày, tựa hồ có nhiều điều đang cố gắng giấu đi. Linh cảm của loài mèo lần nữa mách bảo, khiến trái tim cô đập nhanh, liền nói thầm trong miệng, không để Jeanne nghe được: “Công chúa, tất cả đều vì người cả..”

 

“Emy, đến đây thôi.” - Amy bất ngờ ra lệnh, kéo cô em gái ra khỏi những suy ngẫm sâu xa, từng bước chạy ngắn đi trông thấy.

 

Sau lệnh của Amy, cặp chị em mèo dần chậm lại, rồi dừng hẳn, nhìn cảnh tượng khói bụi kín trời, gật đầu hài lòng. Đợi Jeanne nhảy xuống, họ liền rùng mình, chuyển từ dạng mèo trở về hình hài hai nàng thiếu nữ xinh đẹp. Emy bước nhanh đến, nâng lấy đôi má bé sói con, xem xét hồi lâu và hỏi:

 

“Người không sao chứ, công chúa? Có bị thương chỗ nào không?”

 

“Chị yên tâm, em không yếu đuối như vẻ ngoài đâu.” - Jeanne vươn bàn tay bé nhỏ vỗ nhẹ đỉnh đầu Emy, nở nụ cười trấn an, rồi khịt mũi, đảo mắt nhìn quanh. - “Trời sắp tối rồi, không khí lại nặng mùi hơi nước. Đi thôi, tìm chỗ trú trước đã, đề phòng trời mưa.”

 

Về phần Amy, cô lại lần nữa đeo lên lớp mặt nạ lạnh lùng, cúi người cầm lấy những túi hành lý, giọng ngang như nước lặng: “Trong núi ắt có hang động, để thần đi trước. Emy, chú ý xung quanh.”

 

“Vâng, để em lo cuối hàng.” - Emy gật đầu tắp lự, đẩy nhẹ lưng Jeanne, chỉnh lại tư thế và hộp nhung, dấn bước theo sau.

 

Thế rồi, cả ba cùng nhau đi tiếp, bỏ lại đống hỗn loạn vừa gây ra sau lưng, chẳng buồn bận tâm hậu quả. Mà Amy, nữ hầu chiến binh vừa tung hoành giữa bầy ma thú, giờ đây quay trở lại với gương mặt vô cảm thường thấy. Bởi thế, Jeanne chỉ biết thở dài xoa trán, thì thầm trong miệng:

 

“Cười rõ xinh, sao cứ phải mặt lạnh vậy không biết?”

 

Thấy vậy, Emy tức thì hiểu ra trong lòng Jeanne đang nghĩ gì, liền ghé sát vào tai, thấp giọng nhất có thể: “Yên tâm đi, công chúa. Chị ấy trong nóng ngoài lạnh, coi vậy chứ tình cảm lắm.”

 

“Câm miệng, Emy.”

 

“Ấy… Chị nghe được à?”

 

Emy không ngờ đến, hoặc đã lỡ quên mất, rằng đôi tai Amy chính là một trong những vũ khí chính của cô. Bởi lẽ đó, cô nàng đã phải nhận lấy sự cáu kỉnh của chị mình, một lời đe dọa thật sự, khiến cô phải im bặt tức khắc. Jeanne thấy vậy, mím môi trầm tư, bầu má phồng lên trong vô thức rồi nói:

 

“Amy… Thôi đành vậy, mai này mình nhất định sẽ khiến chị ấy phải mở lòng.”

 

Dứt lời tự nhủ, Jeanne không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ đi giữa hàng, dưới sự hộ vệ của hai nàng hầu gái nhất mực trung thành. Một thành trình vẫn đang tiến bước, dẫu cho con đường phía trước vẫn chưa rõ sẽ có gì đón chờ, hệt như cách mà họ vô tình chạm trán bầy hỗn thú hung dữ.

 

Đâu đó tại dãy núi xa, nơi bìa rừng phủ đầy sương muối lạnh lẽo, dù rằng mùa hè đã cận kề…

 

Chi đội Mèo Du Hành của Vệ Miêu số Năm Mươi Hai, vốn đang cố giữ khoảng cách, tránh bị Jeanne phát hiện. Lúc bấy giờ, họ đã đến được bãi hoang tàn, nơi vừa xảy ra trận đồ sát một chiều vừa rồi của cặp chị em mèo. Cả đội giữ khoảng cách xa, dùng ống nhòm quan sát, chưa thể đến gần.

 

Mọi thứ trong bán kính nửa dặm chỉ còn lại một cái hố khổng lồ, cùng hàng trăm xác hỗn thú không toàn thây. Rộng lên hai dặm, cây cối, đá tảng, hay bất cứ thứ gì chăng nữa, tất cả đều bị thổi bay toàn bộ, những cổ thụ thân hơn chục người ôm cũng bật gốc.

 

Dưới mặt đất cháy đen, khói lửa vẫn âm ỉ chưa tắt, tàn dư minh chứng cho vụ nổ khuấy động đất trời. Những tàn lửa màu trắng khác thường, chúng lập lòe, tỏa nhiệt rộng khắp, hoàn toàn chẳng có sinh vật nào tiếp cận được.

 

Một thành viên Vệ Miêu tròn xoe mắt, không giấu được nỗi kinh ngạc khi chứng kiến hiện trường. Cô ngây người, đuôi ngoe nguẩy, đứng chôn chân tại chỗ, cất lên ngữ điệu trầm trồ: “Lạy Đấng Sáng Thế trên cao… Đứng cách cả dặm mà vẫn cảm nhận sức nóng. Lôi giáng khủng khiếp quá.”

 

“Bình tĩnh đi, Ba Trăm Hai Mươi.” - Năm Mươi Hai nói, tay chắp sau lưng, đi đi lại lại, dò xét những gì còn lại của trận chiến. - “Đợi đến tổng cục, cô sẽ còn choáng ngợp hơn nhiều. Tinh hoa cả nước, đều đổ dồn về đó cả, vành đai cuối cùng của chúng ta.”

 

Một Vệ Miêu khác, phủi tay trước mũi như vẩy quạt, cố gắng xua đi mùi thuốc nổ và máu tanh ám bẩn. Đến bên cạnh Năm Mươi Hai, cô thở dài, xen ngang cuộc trò chuyện: “Nghĩ cũng lạ, với trình độ của Vạn Yêu, Long Tinh chẳng là gì cả. Cớ sao phải chơi đùa với chúng? Lại còn chịu dưới cơ?”

 

“Cô nghĩ triều đình không nghĩ đến sao, Sáu Mươi Tám?.” - Năm Mươi Hai gõ nhẹ vào đầu nàng mèo ấy, nhai miếng thịt khô, đồng thời lấy ra một gói lá, giao cho cấp dưới. - “Thôi, đừng nghĩ nhiều nữa, tập trung bảo vệ công chúa là được. Đây, chia cho cả đội.”

 

“Vâng, đội trưởng.”

 

Nhận lấy gói thịt khô từ đội trưởng của mình, cô chia thành từng phần, phân phát cho các thành viên khác. Đoạn, tựa lưng vào gốc cây, Sáu Mươi Tám miệng nhồm nhoàm mẩu thịt, nhìn về phía vực thẳm do Amy tạo ra, tò mò hỏi: “Mà vết nứt kia rộng thế, giờ làm sao đây, đội trưởng?”

 

“Coi như thử thách thăng chức đi.” - Năm Mươi Hai cười nhẹ, mắt híp lại, giấu tay sau lưng, đảo mắt qua toàn cảnh chiến trường tan hoang. - “Mèo Du Hành là đội tinh nhuệ trong tinh nhuệ, được chọn từ mười ngàn Vệ Miêu. Chút trở ngại này thì sao làm khó được chúng ta? Phải không?”

 

Trước biểu cảm của Năm Mươi Hai, các thành viên Mèo Du Hành nhìn nhau, trao đổi ánh mắt, rồi cùng gật nhẹ. Cả nhóm tập trung lại, xếp thành hàng chỉnh tề, đứng nghiêm không lung lay, đại diện là Sáu Mươi Tám, dõng dạc cất lời: “Đợi lệnh ngài, thưa đội trưởng!”

 

“Tốt. Không uổng là đơn vị được tuyển gắt gao nhất.”

 

Năm Mươi Hai đáp, gật gù hài lòng, quay người quan sát tất cả một lượt, mái tóc phất phơ theo gió chiều chạng vạng. Ăn vội mẩu thịt, cô thả một con bọ kim loại, đồng thời mở hộp điều khiển, tìm kiếm vị trí Jeanne trên bản đồ hiển thị trong gương.

 

Vừa nhai nhóp nhép trong khi đang vận hành thiết bị, cô vừa mỉm cười thích thú, ngữ điệu chứa đầy cảm xúc thán phục: “Công nghệ từ tổng cục đúng là đáng nể. Nếu không nhờ tham gia nhiệm vụ hộ tống, biết bao giờ mới được tiếp cận hệ thống tinh vi này chứ? Hay thật. Hửm? À, ngài đây rồi.”

 

Thông qua con bọ, Năm Mươi Hai đã dò được đường đi của Jeanne cùng Amy và Emy, nhưng chưa rõ nét. Cô lại bấm nút, hình ảnh chuyển sang dạng tỏa nhiệt, giúp cô xác định chính xác vị trí của ba nàng yêu nữ. Chỉ vài thao tác, con bọ đã ghi mã lệnh, khóa vị trí Jeanne, âm thầm bám theo sau.

 

“Vậy là xong.” - Hít một hơi, lồng ngực phồng lên, lộ rõ ba vòng cân đối đầy quyến rũ, Năm Mươi Hai nhìn những cấp dưới của mình, vung tay. - “Toàn đội Mèo Du Hành nghe đây! Nghỉ ngơi ăn uống tại chỗ, sau đó bắt tay dựng cầu tạm, vượt qua vết nứt để đuổi kịp công chúa! Đêm nay sẽ không ngủ!”

 

“Rõ!”

 

Cung đường gian nan đầy hiểm nguy trắc trở đã lùi lại phía sau, vị công chúa nhỏ vẫn kiên trì không ngừng tiến bước. Chỉ duy một điều, cho đến hiện tại, cô vẫn chưa nhận ra rằng bản thân chưa bao giờ cô độc trong suốt chuyến hành trình dài đằng đẵng.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận