Tập 03: Gió lộng trời Nam (Chờ...)

Chương 21: Khởi nguyên của Nanh Sói

Chương 21: Khởi nguyên của Nanh Sói

Hơn một tháng trôi qua từ khi Jeanne trở về với cố đô, thời gian tuy không dài, nhưng đủ để những mầm non âm thầm nảy nở. Mà đối với thế giới nơi khái niệm tuổi thọ không tồn tại, một tháng chỉ như hạt cát giữa sa mạc vô tận.

 

Mặt trời lên cao, những tia nắng vàng óng vượt qua đỉnh tường thành, đáp xuống khoảng sân trung tâm. Cơn gió ngày mới vừa kéo đến đã bị tiết đầu hè oi ả hâm nóng, hệt như một lò hơi. Tuần mới đã đến, khai màu sự kiện bước ngoặt mới mang tên “Cuộc họp Hội đồng Cấp cao Nanh Sói”. 

 

Sâu trong trung tâm thành Nanh Bạc có căn phòng nọ, được thiết kế rộng rãi, thoải mái, đồ nội thất lại đơn giản thực dụng. Chiếm trọn vị trí trung tâm là chiếc bàn hội nghị chế tác từ gỗ mun đen bóng, từng chiếc ghế tựa lót đệm vải đặt xung quanh, đơn giản mà tinh tế.

 

Trên những bức tường đá kiên cố, từng tấm bản đồ khổ lớn được treo ngay ngắn, những đường vẽ chi tiết rõ ràng. Xen đó là các biểu đồ tổ chức chiến lược và bố trí lực lượng, nằm ở những vị trí dễ dàng quan sát nhất. Không khí  nhuốm màu trang nghiêm, sự căng thẳng lan khắp mọi ngóc ngách.

 

Những nhân vật trụ cột của Nanh Sói tề tựu đông đủ, ngồi yên nơi chiếc bàn lớn trung tâm. Hàng ghế bên phải là những trưởng lão, đại diện cho đầu não tham mưu trong hàng ngũ Nanh Sói. Các tướng lĩnh đối diện, chuyên trách chỉ huy các cánh quân thiện chiến, xông pha sa trường khói lửa.

 

Một vị tướng quân thuộc tộc báo đen, gương mặt hằn sâu những vết sẹo, với một bên mắt hỏng, che bởi mảnh da nhuộm đen. Đang ngồi khoanh tay im lìm, bất chợt liếc sang người cạnh mình, giọng khàn đặc: “Này Victor, ông nói xem, một tháng rồi, Jeanne điện hạ sẽ làm thế nào đây?”

 

“Không rõ cho lắm.” - Tướng quân Victor, yêu tộc gấu nâu, thân hình đồ sộ, cao đến hai thước, giọng ồm ồm đáp lại. - “Nhưng tôi có linh cảm, Nanh Sói sắp bước sang thời đại mới rồi, tôi chắc chắn.”

 

“Tôi cũng rất tò mò ngài ấy sẽ dẫn dắt chúng ta ra sao?”

 

Giọng nói ấy đến từ yêu nữ cáo trắng, vẻ ngoài thanh lịch, gương mặt diễm lệ, khoác bộ quan phục trắng bạc trang trọng. Bàn tay thon thả phe phẩy chiếc quạt làm bằng lông chính mình, nở nụ cười nhẹ nhàng đầy ẩn ý, miệng khẽ cười, tiếp tục cất giọng, thanh âm trong veo:

 

“Nhưng như lão gấu nói, cứ đợi thôi.”

 

“Dù ở Vạn Yêu là gấu nâu, nhưng ở Đế quốc Bạch Dương, chủng loài của tôi là thỏ nâu.” - Victor gằn giọng như thể đang khó chịu vì lý do nào đó. - “Phiền cô lưu ý, thưa Trưởng lão Hồ Thanh Trúc.”

 

Cáo yêu tên Thanh Trúc khẽ nghiêng đầu, liếc mắt đẩy đưa, nụ cười duyên dáng vẫn trên môi, thoáng chút tinh nghịch: “Ấy chà… Thật ngại quá, lỗi tôi, thưa chàng thỏ nâu đáng quý.”

 

“Dù gì cũng chỉ là đứa nhóc non nớt.” - Yêu nữ khác với vẻ đẹp sắc sảo, trán đính viên ngọc xanh biển, đôi tai kỳ lạ hệt mang cá, đuôi dài như rắn, lời lẽ xem thường. - “Dù hôm đó phản ứng yêu khí rất mạnh, nhưng suy cho cùng Jeanne điện hạ vẫn còn quá nhỏ, vốn dĩ chưa có kinh nghiệm gì.”

 

Vị trưởng lão Hồ Thanh Trúc cau mày, tỏ rõ ý không hài lòng. Cô gấp mạnh chiếc quạt lông vũ lại, tạo nên thứ âm thanh khô khốc. Ngay sau đó, cô đáp trả gay gắt, từng lời sắc như mũi dao vô hình: “Này, Tỵ Thuyên Ly, để ngồi được ở đây đều phải trải qua đoạn thời gian trắng, cô nhớ chứ?”

 

Thuyên Ly nghe vậy, sắc mặt liền cứng lại trong giây lát, cổ họng như có một bàn tay vô hình bóp nghẹt. Cô nghiến chặt răng, kêu lên những tiếng ken két, tặc lưỡi cay cú: “Chết tiệt… Hi vọng cô công chúa nhỏ đó đừng gây thất vọng.”

 

Chợt, từ bên ngoài vọng lại những tiếng bước chân đều đặn, theo sau là âm thanh lách cách đặc trưng của kim loại. Từ bên chỗ ngồi được xếp cạnh ghế giữa, Nguyên soái Ciara cất lên ngữ điệu chứa đựng sự cảnh báo: “Trật tự đi, ngài ấy đến rồi.”

 

Chỉ tích tắc, mọi tiếng bàn tán, xì xầm trong phòng đều im bặt, tập trung sự chú ý đến sự hiện diện phía ngoài. Cánh cửa gỗ phòng hội nghị được lính gác, trong bộ giáp lễ sáng loáng trang trọng, mở từ hai bên. Ánh sáng hắt vào, làm nổi bật bốn hình bóng, mà nổi bật là vóc dáng bé nhỏ chính giữa.

 

Emy tay ôm hộp gỗ đựng tài liệu trước ngực, theo sát Jeanne không rời, cố giữ vẻ bình tĩnh thường thấy. Trong khoảnh khắc, đôi mắt chứa đựng luồng yêu khí màu xanh đen cuồn cuộn của cô lườm thẳng Thuyên Ly. Ý cảnh cáo âm thầm được ban, khiến cho nữ yêu kia bất giác thu mình.

 

Đi sau là Lyra, dáng vẻ oai nghiêm trong bộ giáp đen tuyền, súng và gươm vẫn luôn ngự bên hông không rời. Kề bên là Amy lặng lẽ như chiếc bóng, gương mặt không lộ bất kỳ cảm xúc nào, đôi mắt u ám khiến ai nấy phải lạnh gáy.

 

Trong vô thức, sự chú ý của nàng cáo Thanh Trúc dồn hẳn về cặp song sinh mèo mun, tựa hồ bị dán keo. Siết chặt bàn tay nơi tà áo cánh mỏng tang, tim đập nhanh từng nhịp, cô nheo mắt, thì thầm vừa đủ nghe: “Chỉ tầm hai trăm tuổi mà hơi thở thật mạnh mẽ… Cặp chị em này thật thú vị…”

 

Jeanne vừa mới bước qua bục cửa, những gương mặt đang dõi theo đồng loạt đứng dậy, dứt khoát và đồng đều. Tay phải đặt lên ngực trái, đầu hơi cúi xuống, thể hiện sự tôn trọng, khí thế mạnh mẽ vang khắp phòng: “Hội đồng Nanh Sói! Tham kiến Hồng Ân Yêu Thánh Công Chúa!”

 

Jeanne dừng lại trong giây lát, đôi mắt đỏ như hồng ngọc rực sáng, lướt qua từng thành viên hiện diện tại đây. Sau đó, sự chú ý của công chúa nhỏ dán chặt vào Thuyên Ly, kẻ mà cô thoáng nghe những lời không hay về mình.

 

Jeanne mặc nhiên không nói bất kỳ lời nào, cũng chẳng chút giận dữ, trái lại là lạnh lẽo, sắc bén, ẩn chứa uy áp vô hình. Thuyên Ly bất giác rùng mình, như thể có luồng khí lạnh giá chạy dọc khắp sống lưng, đôi vai tưởng chừng bị vật thể nào đó đè nặng đến ngạt thở.

 

Cùng lúc ấy, Jeanne đã có để ý đến viên ngọc màu xanh biển lấp lánh giữa trán cô ta, đặc biệt là đôi cánh có lông vũ màu xanh biển. Nheo mắt tò mò, lại dàn chặt sự dò xét khắp thân thể Thuyên Ly, rồi Jeanne nhoẻn miệng lộ lúm đồng tiền, xem chừng đã có chủ đích nào đó.

 

Nghĩ ngợi hồi lâu, Jeanne tiền về chiếc ghế đặt ở vị trí trang trọng đầu bàn, điềm nhiên đi ngang qua Thuyên Ly. Không nói không rằng, khẽ khàng đặt tay lên bả vai cô ta, cử chỉ mang theo chút trấn an, nhưng có gì đó như đang dò xét, đồng thời đảo mắt liếc một vòng khắp phòng, Jeanne nói:

 

“Ta biết, đối với một số vị đây, đứa nhóc chỉ gần mười một tuổi này chẳng là gì cả. Cảm giác đó ta rất hiểu, nhưng không phải vì vậy mà các vị được phép bất tuân, được chứ?”

 

Từng câu từng từ của Jeanne như những viên đá cuội ném xuống mặt hồ tĩnh lặng, khiến cho tâm trí mỗi thành viên tại đây dao động ít nhiều. Nói rồi Jeanne tiếp tục rảo bước với vẻ mặt vô cảm, điềm tĩnh đến lạ, cho đến khi dừng lại bên cạnh chiếc ghế dành riêng cho mình.

 

Không vội ngồi xuống ngay, Jeanne từ từ xoay thân đối mặt tất cả, ánh mắt nhìn thẳng, mí mắt mở to, toát lên khí chất bậc quân vương. Giấu một tay sau lưng, lòng bàn tay còn lại ngửa lên, ngón duỗi thẳng, hạ thấp hướng về những lão làng có mặt, giọng trong trẻo mang theo quyền uy áp đảo:

 

“Chư vị trưởng lão, chư vị tướng lĩnh, mời ngồi.”

 

Bầu không khí vơi đi phần nào sự căng thẳng ngột ngạt, nhưng sau đó là bức màn trang nghiêm hạ xuống bao trùm. Emy nhanh nhạy kéo ghế, hành động của nàng mèo uyển chuyển đến nỗi chân ghế chỉ cách đất vài li, mặc nhiên không tạo nên thứ âm thanh hỗn tạp nào.

 

Lúc này Jeanne mới nhẹ nhàng ngồi xuống, hoặc nên nói là tìm cách yên vị trên chiếc ghế có phần cao hơn chút ít. Cơ thể vẫn còn nhỏ bé so với kích thước đồ nội thất nơi đây, khiến đôi chân Jeanne đung đưa cách đất tận vài tấc.

 

Mặc dù vậy, cô không hề tỏ ra nao núng hay mất đi dáng vẻ tự nhiên của mình. Chậm rãi tựa lưng vào thành ghế, Jeanne trưng ra tư thế vững vàng, ổn định. Đặt hai tay lên thành ghế, ngón trỏ thon dài gõ nhẹ ba tiếng lên tay vịn.

 

Emy vẫn luôn đứng cạnh Jeanne, dường như chỉ đợi tín hiệu đó, liền nhanh chóng bước lên phía trước. Trước những tia nhìn ngỡ ngàng, chồng tài liệu nặng trịch được chuẩn kỹ lưỡng từ trước, đặt xuống ngay trước mặt Jeanne, kính cẩn tâu lên: “Thưa công chúa, đây là những thứ người cần.”

 

“Cảm ơn chị, Emy.” - Jeanne mỉm cười, chiếc nanh lộ ra chút ít.

 

“Việc nên làm ạ.”

 

Nói rồi, Emy lùi lại, cùng chị gái đứng yên như pho tượng, giấu tay sau lưng, trấn giữ hai bên chiếc ghế nơi Jeanne đang ngồi. Gương mặt họ không chút cảm xúc, sự kỷ luật nghiêm khắc hoàn toàn lộ ra ngoài, tựa hồ chứng tỏ bản thân là hầu cận chuyên nghiệp độc nhất.

 

“Trước hết, các vị đã trấn thủ và củng cố Nanh Sói nhiều năm qua, tinh thần trách nhiệm quả thực khó lòng xem nhẹ.” - Jeanne điềm đạm đặt tay lên ngực, gật đầu tỏ lòng biết ơn. - “Ta, Jeanne Fenrissa, xin ghi nhận và biết ơn sâu sắc công lao của các vị.”

 

Nói đoạn, cô dừng lại quan sát, cố gắng đảm bảo lời của mình thấm vào tâm trí toàn bộ, không bỏ sót một ai. Quan sát cặn kẽ từng gương mặt, tựa hồ cố ghi nhớ tất cả vào trong ký ức non trẻ, thần thái theo đó trở nên nghiêm túc hơn, hít một hơi căng phồng lồng ngực, cô tiếp:

 

“Hơn một tháng qua, ta đã dốc tâm nghiên cứu cặn kẽ kế hoạch mà mẫu phi và mẫu hậu dựng sẵn từ trước. Thật lòng mà nói, ta không đồng ý với đường lối khép kín này.”

 

Vị tướng quân tên Victor nhìn Jeanne không rời, phản chiếu trong đôi mắt là sự kỳ vọng và niềm tin không nhỏ. Mà ngay đối diện, nàng cáo trắng Thanh Trúc đang quan sát vị công chúa với ánh nhìn chứa chan nhiều cảm xúc trào dâng, gật gù nhếch môi.

 

Không chỉ thế, Thuyên Ly vừa rồi còn buông lời xem nhẹ cay nghiệt, giờ đây đã để lộ sự kính nể đôi phần, xem chừng đồng tình với lời Jeanne. Bên cạnh, Trưởng Quân khí Milana dán mắt vào công chúa nhỏ, trái tim rộn ràng đã thành công tố cáo cảm xúc trong lòng, dẫu rằng chưa dám xen vào.

 

“Thưa Jeanne điện hạ.” - Nguyên soái Ciara ngồi đầu hàng của dãy ghế tướng lĩnh, chủ động khai màn cuộc hỏi đáp. - “Kế hoạch diễn ra suốt trăm năm nay, duy trì từ khi Yêu Phi còn tại thế, mục đích để Nanh Sói vững mạnh mới bắt đầu phản công. Người nói như vậy, phải chăng định đổi sách lược?”

Lời Ciara vừa dứt, Thuyên Ly ngoài mặt tỏ ra không thuận ý, nhưng cái nhìn sớm mang suy tính trái ngược, xen vào dò la: “Việc củng cố Nanh Sói vốn dĩ có sự đồng thuận của Yêu Phi Irina, mà giờ đây người lại nói thế tức là sao? Lẽ nào… Người muốn mạo hiểm thay đổi con đường vạch sẵn?”

 

“Đúng! Đó là ý ta!” - Jeanne quát lớn, yêu khí cuồn cuộn áp đảo, khiến tất cả tướng lĩnh lẫn trưởng lão vô thức chùn lại. - “Củng cố Nanh Sói và các vùng xa tiền tuyến, quả thực là nước đi an toàn, tuy vậy kế sách này quá nhiều bất cập, và ta trong thời gian qua đã điều tra mọi thứ có thể.”

 

Nói rồi Jeanne rời khỏi ghế, đôi chân bước nhanh đến tấm bản đồ lớn treo trên tường, ngửa mặt nhìn lên. Cầm những lá cờ nhỏ cắm lên, làm nổi bật lãnh thổ Nanh Sói rộng lớn trên bản đồ, rồi bất thình lình đập mạnh tay vào vị trí trung tâm, Jeanne lớn giọng giải thích:

 

“Nanh Sói thế mạnh, điều đó không sai, nhưng mạnh mà đơn độc sẽ làm được gì? Long Tinh đang mất dần lòng dân, đặc biệt là dân vùng hẻo lánh, các vị nghĩ vì sao? Là do sự phát triển không đồng đều, tập trung thành đô, bỏ rơi dân biên thùy!”

 

“Vậy theo người phải làm sao?” - Một vị ngồi bên hàng ngũ trưởng lão cất giọng trầm ấm, tự ý đặt ra nghi vấn. - “Hiện nay, nguồn lực cả nước đều dồn tất về Nanh Sói, không lẽ triều đình làm sai?”

 

Jeanne tò mò nhìn về phía nguồn gốc giọng nói. Trước mắt cô là yêu tộc trâu nước, ngoại hình đôi ba mươi tuổi người, nhưng yêu khí tỏa ra dường như đã hàng vạn năm. Khẽ mỉm cười, Jeanne hỏi: “Mardon Kozhinov phải không? Tên nghe như dân Bạch Dương? Tôi nên gọi ông thế nào?”

 

“Mardon là tên thần, thưa Jeanne điện hạ.” - Trâu nước Mardon cúi người đáp lại. - “Nhưng nếu có thể, xin người gọi thần là Kozhinov.”

 

Jeanne gật gù, giọng trầm lắng đi trông thấy: “Tốt, vậy thì Trưởng lão Kozhinov. Trước tiên, ta không hề có ý phủ nhận hiệu quả của kế hoạch hiện tại, vì nó cũng rất hiệu quả. Dẫu vậy…”

 

Dừng quãng ngắn, Jeanne khom người, khệ nệ ôm cuộn giấy da đặt lên bàn, rồi quay đi treo lên tường một cách khó khăn. Cuộn giấy trải dọc xuống, hiện ra biểu đồ chi chít thông tin, đánh dấu bằng màu sắc khác nhau. Cô hắng giọng và tiếp: “Tất cả xem! Đây là sự phát triển của Vạn Yêu hiện tại!”

 

Trên biểu đồ, một loạt các vùng trực thuộc quản lý của Vương quốc Vạn Yêu được liệt kê chi tiết, số liệu cho thấy sự điều tra nghiêm ngặt. Giữa bức nền giấy da tối màu, hai cột thống kê được làm nổi bởi màu mực xanh lẫn đỏ, đánh số từ một đến mười.

 

Đáng chú ý hơn cả thảy là Nanh Sói, với tỉ lệ phát triển vượt trội so với phần còn lại, đạt ngưỡng mức chín. Sắc mặt Jeanne thay đổi từ điềm tĩnh sang tức giận, lông đuôi hơi xù nhẹ, cố gắng kìm nén sự khó chịu, chỉ thẳng những con số thấp đến đáng quan ngại mà to tiếng:

 

“Nơi trọng yếu nhất là biên thùy, vậy mà chẳng có vùng nào phát triển trên mức năm! Đặc biệt là quân đội, quân tinh nhuệ gần như đều dồn về Nanh Sói. Miền Bắc đầy rừng độc núi hiểm, ta hiểu chứ, nhưng không tập trung biên thùy phía Bắc vẫn quá chủ quan!”

 

Cả phòng hội nghị lặng đi ngay tức khắc, không ai dám hé nửa lời trước một công chúa đang tức tối, dù cho chỉ là một đứa trẻ. Nhận ra bản thân đang bị cảm xúc nhất thời chi phối, Jeanne cố trấn tĩnh lại bản thân, hạ thấp âm giọng: “Tình trạng này, bắt buộc phải chấm dứt ngay.”

 

Milana, một yêu tộc dòng máu lai, chỉ vừa trở về với quê hương chưa lâu, nghe đến đây liền gật gù đồng thuận với ý kiến của Jeanne. Cô tức thời giơ tay, ngay khi nhận được cái gật đầu từ vị công chúa nhỏ, không chần chừ mà đứng phắt dậy, nhìn quanh bàn họp, nêu lên chính kiến:

 

“Các vị tướng lĩnh, các vị trưởng lão, hẳn các vị đã biết tôi vừa Đế quốc Bạch Dương trở về, phải chứ? Bạch Dương là nhà nội, và tôi đã ở đó sáu ngàn năm, phần nào cũng tiếp thu ít kiến thức. Về việc phát triển đồng đều, Đế quốc đã từng thử nghiệm và thành công mỹ mãn.”

 

Dừng một đoạn, Milana lấy ra cuốn sổ tay, lật đến một trang chứa đầy số liệu thống kê, đưa cho Thanh Trúc, nói tiếp: “Phát triển đồng thời rất nhọc, gây chậm tiến độ chung, nhưng về lâu dài cốt lõi sẽ vô cùng vững, thậm chí có thể vươn mình vượt Đế quốc. Chuyện này, tôi đồng tình với công chúa.”

 

“Nhưng mà…” - Thuyên Ly bất chợt lên tiếng, tỏ ý hoài nghi, đồng thời chuyển cuốn sổ cho những vị khác. - “Nếu Nanh Sói chia sẻ nguồn lực, bè lũ phương Bắc sẽ đánh hơi được. Thiết nghĩ vẫn phải có vùng an toàn để Nanh Sói chuyển tài nguyên đến, sau đó trung chuyển lần lượt.”

 

“Trưởng lão Thuyên Ly nói không sai.”

 

Jeanne gật đầu hưởng ứng, khiến cho Thuyên Ly phải tròn mắt ngạc nhiên. Hướng sự chú ý đến vùng biển rộng lớn ở phía Tây Nam, cô dừng mắt nơi hình vẽ quần đảo Nhật Nguyệt. Gõ nhẹ đầu gậy vài lần vào vị trí đó, Jeanne đảo mắt quan sát, giọng trở nên chắc nịch, không chút đắn đo:

 

“Mục tiêu đầu tiên là quần đảo Nhật Nguyệt, ta muốn thiết lập chủ quyền tại đây. Nơi này có vị trí rất tốt, phù hợp để đặt nền móng cho thủy binh và cảng biển. Ta cần một căn cứ đủ lớn và an toàn, phục vụ vận tải dân sự lẫn quân sự.”

 

Lời Jeanne vừa dứt, hàng loạt những tiếng xì xào bàn tán lại một lần nữa nổi lên trong phòng hội nghị. Nhưng lần này, chúng không còn là những lời lẽ mang theo sự nghi ngờ, mà là sự ngạc nhiên đến khó tin. Hiển nhiên, không ai trong số họ dám nghĩ đến kế hoạch như vậy trước đây, chưa từng.

 

Vị tướng quân tộc báo đen, yêu tướng vừa rồi tỏ ra khá thực tế và có phần lo ngại, bất chợt đứng dậy. Nhưng lần này, dáng vẻ của anh ta mang theo một sự cân nhắc kỹ lưỡng hơn rất nhiều so với vừa rồi. Không muốn tốn thời gian dù chỉ một giây, anh bèn đứng lên, bày tỏ quan điểm cốt lõi:

 

“Điện hạ, Nhật Nguyệt vị trí tốt, nhưng cũng có vấn đề cần trăn trở. Khí hậu khắc nghiệt là một, lại xa đất liền, dựng căn cứ tại đó vô cùng tốn kém, hậu cần càng khó khăn. Thứ hai, theo báo cáo trước đây, gần như không có tài nguyên gì trên đảo.”

 

“Ông nói đúng, Tướng quân Marshal, nhưng ta buộc Nanh Sói phải vượt qua khó khăn đó.” - Jeanne phản bác lại mà chẳng hề nao núng, xem chừng sớm đã ghi nhớ tên từng vị từ trước. - “Tài nguyên trên đảo có thể hạn chế, nhưng dưới lòng biển và tiềm năng công nghiệp nặng lại là vấn đề khác.”

 

Nói đoạn, Jeanne búng tay, Emy nhanh nhẹn đặt thêm vài cuộn giấy da lên bàn, mở nút dây niêm phong. Làm xong, Emy lùi lại, Jeanne liền mỉm cười, nụ cười chứa đựng nhiều toan tính, giữ vững ý định: “Còn chưa kể, có Nhật Nguyệt trong tay, vùng Nam và Tây Nam Manteiv ắt thuộc về Nanh Sói!”

 

“Nói là vậy, nhưng Đại tộc Hải Yêu thì sao, thưa Jeanne điện hạ?” - Nàng cáo trắng Hồ Thanh Trúc cau mày xen ngang, tai khẽ giật nhẹ. - “Theo thần biết, họ sống khá tách biệt, lại không mấy thân thiện. Nếu xuất hiện và xây dựng quy mô lớn, khả năng hai bên xung đột là rất cao, quá mạo hiểm.”

 

Jeanne gật đầu không phản đối, thần thái không hiểu lý do gì lại càng nghiêm túc hơn. Hẳn cô biết rất rõ, rằng đây là nút thắt vô cùng quan trọng trong kế hoạch đầy tham vọng của mình. Chắp tay sau lưng, Jeanne gật gù, ngữ điệu pha chút hào hứng lẫn tự tin:

 

“Thật vậy, Đại tộc Hải Yêu là cư dân lâu đời, hiểu rõ Nhật Nguyệt, gây hấn với họ không có lợi ích gì mà còn tạo thêm kẻ thù. Thế nên, ta đề nghị kế hoạch như sau!”

 

Jeanne đột ngột rời khỏi vị trí đang đứng, thẳng thừng đối mặt toàn bộ những cán sự đang dõi theo mình. Ưỡn ngực thẳng lưng, đầu ngẩng cao, dáng vẻ đầy nghiêm nghị, dứt khoát gọi tên vị nữ tướng cáo lửa: “Phó soái Vệ Quốc Đoàn, Lyra Nightmare! Bước ra nghe lệnh!”

 

“Có mạc tướng!” - Lyra bước khỏi ghế, mắt nhìn thẳng, tay khép vào hông, đứng nghiêm chờ đợi.

 

Jeanne lấy từ trong túi một tấm lệnh bài đồng được phủ viền bạc, tiến đến đối diện Lyra, nhưng chưa vội trao, thận trọng căn dặn: “Nhiều nhất bốn năm, ta muốn Nanh Sói biên chế hai mươi vạn bộ binh, năm vạn thiên binh. Lựa chọn lính bay từ các tộc chim có thể chất tốt, bay cao, nhanh và linh hoạt.”

 

Đặt lệnh bài vào tay Lyra, từng biểu hiện của Jeanne mách bảo tính quan trọng của nhiệm vụ, nhấn mạnh từng lời: “Tự cung tự cấp, hạn chế dựa dẫm dân chúng. Khi cần mua thêm, phải trả đúng giá thị trường, cấm lấy bất cứ thứ gì từ dân. Nhớ kỹ, Nanh Sói quân quản, không phải quân chủ.”

 

“Mạc tướng đã rõ!”

 

Giọng Lyra vang vọng inh tai, không chần chừ liền nhận lấy lệnh bài, nơi đáy mắt rạng rỡ sớm đã không còn ngờ vực. Cất vội tín vật quý giá mà Jeanne tin tưởng giao cho, cô cúi thấp đầu, cho thấy cái tôi đã hạ xuống mức tối thiểu, rồi lùi về chỗ ngồi. Sau đó, Jeanne quay sang Amy gọi to:

 

“Thống lĩnh Ám Vệ Đoàn, Amelia Grewenyan.”

 

“Có thần.” - Amy vẫn một giọng vô cảm, biểu cảm sắc lạnh khó ai thấu hiểu được.

 

Jeanne tiến lại Amy, nhét vào lòng bàn tay nàng mèo một tấm lệnh bài bạc khắc chữ “Ám Vệ”, nói khẽ bên tai: “Thứ nhất, vẫn là yêu cầu lúc trước, khẩn trương nối lại liên lạc toàn quốc, trước mắt là Tây Linh và Linh Uy. Kế đến mật thăm dò Hải Yêu, lưu ý không được xảy ra tiếp xúc. Làm ngay đi.”

 

“Tuân lệnh, thưa công chúa.” - Amy cúi đầu, nhìn sang Emy, trao đổi ánh mắt, rồi quay lưng bước đi, tay chạm vào thiết bị trên vành tai, giọng nhẹ như gió thoảng. - “Mã đỏ, Hạ Miêu số Năm Ngàn đến gặp tôi.”

 

Sau khi Amy rời phòng, những kế hoạch đã được Emy chuẩn bị được đem ra và bắt đầu đưa vào thảo luận. Mặc cho những hạng mục có mức độ phức tạp vô cùng cao, tất cả đều được Emy liệt kê rõ ràng nhất có thể. Mọi thứ cần thiết, gần như đã hoàn hảo hơn bao giờ hết, chỉ chờ phân công.

 

Jeanne nhìn Thuyên Ly, bấy giờ đang ngạc nhiên không nói nên lời, mắt mở to tròn xoe, đồng tử hơi thu hẹp. Trưng ra biểu cảm oai nghiêm, nàng sói bé nhỏ không dùng lời lẽ thị uy, nhưng lại cất lên từng âm giọng vững vàng:

 

“Trưởng lão Thuyên Ly, Trưởng lão Thanh Trúc, đảm nhận ngoại giao với Hải Yêu Nhật Nguyệt. Đợi khi Amy thu thập được tình báo hữu dụng, lập tức lên đường.”

 

“Hả?!”

 

Thuyên Ly tròn xoe hai mắt, thoáng chốc bối rối, nhưng cũng nhanh chóng lấy lại được sự điềm tĩnh vốn có. Bắt chéo chân, ung dung tựa lưng vào thành ghế, khoanh tay dưới ngực làm tôn lên thứ to lớn căng tròn, cười khẩy một tiếng, ngữ điệu dò xét: “Người không sợ thần làm hỏng việc à?”

 

Jeanne cởi bỏ vẻ ngoài nghiêm trang của bậc bề trên, mỉm cười dịu dàng, như chẳng hề lấy đó làm bận tâm. Tuy nhiên, nụ cười đó lại tỏa ra thứ uy thế áp đảo mà không phải ai cũng có, khiến Thuyên Ly rùng mình e dè. Đáp tay lên mặt bàn, Jeanne cười khì một tiếng, đáp trả không nhượng bộ:

“Cô là thuồng luồng tinh phải không? Giao lưu Hải Yêu, ai hợp hơn cô? Mở rộng thủy binh thành hay bại, dựa cả vào cô. Hãy chứng tỏ bản thân là thuồng luồng, không phải rắn.”

 

“Sao người biết thần là thuồng luồng?”

 

Thuyên Ly kinh ngạc tột độ, dường như đang cố gắng giấu đi thân phận chủng tộc, nhưng khó hiểu thay lại bị nhận ra dễ dàng. Không có ý định giải đáp, Jeanne đưa tay hất tóc, nhếch môi cười đầy cao hứng, hắng giọng đáp: “Cô không cần hỏi, chỉ cần biết chuyến này có lợi cho cô, tôi đảm bảo.”

 

Trước những đảm bảo chắc như đinh đóng cột của Jeanne, Thuyên Ly thâm tâm tồn tại nhiều nghi ngờ, nhưng lý trí sớm mở ra sự tin tưởng. Sau khoảnh khắc ngắn, biết rằng bản thân khó mà chống lệnh, nhưng lại chẳng có ý định nhún nhường, cô liền đáp, mặt nghênh chưa vơi nỗi tự cao:

 

“Thần sẽ làm hết khả năng, chỉ có điều thần không thể hứa trước về việc thuyết phục Hải Yêu, mong người hiểu cho.”

 

“Được, cứ làm mọi thứ có thể.”

 

Jeanne gật đầu đáp rồi không luận bàn gì thêm, tựa hồ hoàn toàn tin tưởng vào khả năng và sự khôn ngoan của Tỵ Thuyên Ly. Tuy vậy, cô bỗng nhìn sang Thanh Trúc, lặng thinh chìm sâu vào dòng suy nghĩ trong đầu, giao lại lệnh bài bạc có chút khác lạ cho cả hai vị trưởng lão, dặn dò từng chút:

 

“Trước mắt thúc đẩy nuôi trồng, sản xuất thuốc và vật tư y tế. Còn nữa, tích trữ kho lương và vật tư cho ít nhất hai mươi năm chiến tranh, ba mươi năm hậu chiến. Nếu thiếu kinh phí, cứ việc tìm ta. Đi đi, sau đây không còn chuyện của hai vị.”

 

“Vâng, thưa Jeanne điện hạ đáng kính.” - Thanh Trúc phất mạnh chiếc quạt lông, chộp lấy cổ tay Thuyên Ly, nụ cười đôi phần dọa nạt. - “Đi nào rắn con, hai ta có nhiều việc phải làm đấy.”

 

“N-Này… Tôi hơn tám vạn tuổi rồi đấy, vả lại tôi là thuồng luồng, không phải rắn!”

 

“Còn ta đã ngoài trăm vạn rồi nhé, rắn con ạ.”

 

“Chậc!”

 

Chờ đến khi cặp đôi có phần ồn ào rời phòng, Jeanne liền nhìn sang hai vị giáp đen, một gấu nâu và một báo đen. Họ vẫn ngồi im lặng, không hé môi, nghiêm túc chờ đợi mệnh lệnh được ban đến mình. Nhoẻn miệng cười nhẹ, Jeanne gọi to: “Tiếp theo, Tướng quân Victor, Tướng quân Marshal.”

 

“Có mạc tướng!” - Cả hai cùng lúc đứng nghiêm, phong thái tràn trề khí thế nhà binh.

 

Jeanne bỗng nghiêm mặt, đặt lên bàn một tấm bản đồ được cuộn lại cẩn thận, cùng một chiếc hộp có ký hiệu yêu thuật đặc biệt. Cô im lặng chốc lát, rồi chậm rãi đẩy hai món đồ có phần quý giá đó về phía họ, chu đáo dặn dò từng câu từng chữ:

 

“Bản đồ cho thấy rừng Oán Than có tàn tích, ta muốn hai vị khảo sát nó, ưu tiên an toàn, rút ngay khi có nguy hiểm. Nhớ, rừng thiêng nước độc, phải cẩn thận, đi bao nhiêu về đủ bấy nhiêu, đây là lệnh.”

 

Victor và Marshal nhìn nhau, không giấu nổi sự phấn khích và quyết tâm, càng vui hơn khi Jeanne trân trọng sinh mệnh từng binh sĩ. Cả hai đập tay lên ngực giáp trái, phát ra âm thanh kim loại, đồng thanh hô to nhận lệnh, giọng cao ngất vang dội giữa phòng, inh tai nhức óc: “Mạc tướng lĩnh chỉ!”

 

“Kết thúc cuộc họp, ai có nhiệm vụ thì mời rời phòng.” - Jeanne nhỏ giọng, quét mắt qua ba yêu tộc có cấp bậc gần như cao nhất tại đây. - “Nguyên soái Ciara, Trưởng lão Kozhinov và Trưởng Quân khí Milana, phiền các vị đây ở lại lâu hơn, ta có vài thứ cần các vị.”

 

“Rõ! Thưa Jeanne điện hạ!”

 

Nửa tiếng sau, căn phòng giờ đây chỉ còn lại Jeanne, Emy, Kozhinov, Ciara, và Milana, sau cùng là bầu không khí lặng như tờ. Ngón tay Jeanne gõ hai nhịp, Emy nghe được, tức thì đặt lên bàn một chiếc hộp gỗ bọc vải nhung, tháo dây lụa niêm phong.

 

Trước sự hiểu ý một cách hoàn hảo của Emy, Jeanne gật gù, khóe môi nhếch nhẹ hài lòng. Bàn tay nhỏ xíu đặt lên nắp hộp gỗ, cô trực tiếp nhìn thẳng vào mắt Milana, giọng điệu như tra hỏi: “Trưởng quản Quân khí Milana Vikentievna Balabanova. Họ và tên đệm hơi dài, tôi gọi Milana được chứ?”

 

“Thưa Jeanne điện hạ, được ạ.”

 

Milana nuốt nước bọt, nhìn sang Ciara với tâm tư thấm đậm hoang mang, không rõ chuyện gì sắp xảy ra. Khi nhận được cái gật đầu của bà mình, cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, an tâm đôi phần, nhưng lời cảnh báo hôm nọ của Ciara vẫn chưa thôi đeo bám, khiến cô không ngừng lo âu.

 

Ngay lúc ấy, Jeanne mở nắp hộp, bên trong là xấp giấy tờ được ghim thành một, cùng một tấm lệnh bài bằng vàng. Cô cầm lấy tài liệu, chậm rãi lật tấm bìa lên, ánh mắt tập trung, đọc qua từng dòng thông tin nơi trang đầu. Sau vài phút, thái độ chuyển dời, không còn chút gì của một đứa trẻ, cô nói:

 

“Milana Vikentievna Balabanova, cựu sĩ quan phương diện quân Zveroboy, Hồng quân Đế quốc Bạch Dương. Cháu ngoại Nguyên soái Ciara Sirena. Cha Vincent Balanov, con người, bộ tham mưu Hồng Quân, mẹ Kane Sirena, quạ đen, sứ giả đại diện Vạn Yêu. Quốc tịch Vạn Yêu và Bạch Dương.”

Dừng một đoạn, Jeanne vắt chéo chân, từ tốn lật qua trang kế, tập trung không rời mắt, tiếp tục đọc to: “Tuổi tám ngàn, học tại Học viện Hoàng gia Đế quốc ba mươi năm, mười năm tại Học viện Quân khí Đế đô. Ba năm trước về Vạn Yêu, nhận chức Trưởng quản Xưởng Quân khí Nanh Sói.”

 

Nói đến đây, Jeanne ném xấp tài liệu ghi chi chít thông tin Milana lên bàn, một hành vi không thể răn đe hơn. Bình thản khoanh tay tựa lưng, nhìn vào đôi mắt lộ rõ nỗi bất an của nàng yêu tộc lai nửa người nửa quạ, nghiêng đầu tra hỏi: “Bạch Dương gửi cô đến làm gì? Muốn gì từ Nanh Sói?”

 

Milana ngây người không nói nên lời, hết nhìn Jeanne lại nhìn về bảng thông tin chi tiết, hoàn toàn ngây ngốc. Dẫu chỉ là một nàng sói con non trẻ, nhưng ánh mắt tra khảo ấy vẫn khiến cô không khỏi rùng mình e sợ. Không có ý giấu diếm, Milana ngay lập tức trả lời:

 

“Thưa, quả thực cha mẹ có bảo thần về, mục đích câu kéo sự tin tưởng và hợp tác sâu rộng từ Vạn Yêu. Riêng thần, việc về Vạn Yêu là để dùng kiến thức giúp nước nhà, xin người tin tưởng thần!”

Bất ngờ, đôi con ngươi Jeanne lóe lên tia yêu khí đỏ rực, khiến Milana giật mình, đuôi xòe như chiếc quạt xếp, hạ thấp giật nhẹ. Trước thái độ đó của Jeanne, ngay cả Ciara cũng phải vô thức vào trạng thái phòng bị, suýt tung cánh theo bản năng.

 

Hai hàm răng nghiến lại tạo nên âm thanh ken két, tập trung sự chú ý nơi yêu nữ quạ đen, Jeanne hít sâu rồi tiếp: “Kozhinov sinh ra ở Bạch Dương, Victor gốc thuần Bạch Dương, nhưng họ chuyển đến Vạn Yêu khi tuổi chỉ mới đôi mươi. Cô vừa về Nanh Sói vài năm, ta làm cách nào tin cô đây?”

 

“Thưa Jeanne điện hạ!” - Milana đứng nghiêm mình dõng dạc, cả thân thể thẳng đơ. - “Thần không thể chứng minh qua lời nói suông, nhưng có đóng góp với thành quả! Xin người cho thần cơ hội!”

 

Jeanne nhoẻn miệng đắc ý, tựa hồ mọi thứ đều theo đúng phán đoán và con đường mà cô đã vạch sẵn. Đặt tấm lệnh bài bạc có dòng chữ “Cục Quân Khí” trên bàn, đẩy nó về phía Milana. Cứ như thể chỉ chờ đợi câu trả lời đó của của Milana, Jeanne cất lên ngữ điệu hệt như ban lệnh:

 

“Xưởng Quân khí vừa được tái cấu trúc thành Cục Quân Khí, cô sẽ là cục trưởng thử việc. Hạn một năm, nghiên cứu vũ khí công thành hạng nặng mới có thể vượt núi. Thế nào? Làm được không?”

 

“Thưa, được ạ! Thần sẽ bắt đầu ngay hôm nay!”

 

Milana đáp nhanh, vội vã nhận lấy lệnh bài với ánh mắt lo lắng, không do dự liền quay người rời khỏi phòng. Lúc này, Jeanne nhìn về phía vị nguyên soái và trưởng lão đang yên vị chờ đợi trong nỗi ngỡ ngàng, mỉm cười hỏi: “Thế, bây giờ hai vị có thể tin tưởng cô công chúa nhỏ này hay chưa?”

 

Một tướng một trưởng lão, đôi đồng tử đang thu hẹp khó lòng che giấu biểu cảm bất ngờ. Ciara và Kozhinov quay sang nhìn nhau, rồi cùng gật đầu, như một tín hiệu ngầm. Không chậm trễ, họ lấy ra con ấn và lệnh bài khắc chữ “Fenrissa”, được chế tác từ ma tinh kim, dâng bằng hai tay, đồng thanh:

 

“Đại diện Hội đồng Cấp cao Nanh Sói, nguyện trao trả toàn quyền Nanh Sói cho Hồng Ân Yêu Thánh Công Chúa! Vĩnh tuế!”

 

Cầm hai món tín vật quyền lực trước mặt, Jeanne chậm rãi sờ lấy, cảm nhận chúng bằng chính đôi tay mình. Cô chống cằm lên tay, mắt khép hờ, trưng ra thứ biểu cảm tỏ rõ sự hài lòng từ tận trong thâm tâm. Lại nhìn ra cửa chính, nhoẻn miệng mỉm cười, Jeanne nghiêm mặt, cất từng lời đanh thép:

 

“Nanh Sói à Nanh Sói, thuở xưa ngươi chứng kiến Yêu Tổ phất cờ thống nhất Bách Yêu. Vậy thì mai này đây, ngươi sẽ lần nữa chứng kiến một Vạn Yêu Nữ Đế trỗi dậy.”

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!