Arc 01: Dòng Máu Trở Về
Chương 13: Âm vang của dao và kiếm
0 Bình luận - Độ dài: 3,758 từ - Cập nhật:
“Thật ghê tởm!”
Đêm dài ngập tràn tiếng giao tranh không ngừng bị cắt đứt bởi những tràng cười hoang dại.
Trên con phố đẫm máu, một trong Lục Trụ của Băng Brotherhood, Morris, dựa lưng vào cửa tiệm tạp hóa. Hắn thở hổn hển, gắng gượng rút ra một lưỡi dao dăm không chuôi khỏi vai mình.
Bên cạnh hắn, một tinh anh của Băng Brotherhood cũng đã bị hạ gục. Một lưỡi dao tương tự cắm sâu vào gáy gã.
Lục Trụ Morris, ông trùm buôn người đang thở dốc, vẫy tay ngăn sát thủ Layork đang định lao lên mái nhà.
“Đừng đuổi theo! Kirks đang cố làm chúng ta kiệt sức.”
Từ xa, “Hề Phi Dao” Kirks của Băng Blood Bottle lao vút trên mái nhà, cười điên dại.
“Nếu cứ tiếp tục thế này, chúng ta sẽ bị quấy rối đến chết mất. Thằng hề kia là Chiến Binh Dị Năng. Hắn mạnh hơn hẳn những kẻ mang Dị Năng thông thường.”
Layork nhảy xuống phố, nhìn năm tinh anh còn lại đang bị thương, rồi cau mày.
Morris hít sâu một hơi, rồi bình tĩnh phân tích: “Kirks và Bóng Ma Trong Gió đã được chọn lọc kỹ lưỡng để kìm hãm và ngăn chúng ta tập hợp lại bằng dị năng đặc biệt của chúng. Như vậy sẽ tiện cho đám tinh anh cấp Siêu Việt của chúng tàn sát lực lượng tinh nhuệ của ta. Hơn nữa, dù chúng ta có chết dưới lưỡi dao của thằng hề, thì vẫn tốt hơn là đối mặt với Khí Huyền Bí." Morris đứng dậy, nghiêm túc vẫy tay.
‘Nhà Huyền Bí. Những kẻ này là tai hoạ không thể chọc vào.’
“Lệnh rút lui hẳn đã được ban ra. Có lẽ Cenza cũng nhận lệnh tương tự. Còn bao nhiêu người sống sót… tùy thuộc vào vận may thôi.”
Layork cau mày. Morris quay sang đám lính tinh anh, ra hiệu cho chúng khởi hành. Tên sát thủ theo sau Morris, thận trọng đề nghị: “Vì những bức tường gió này, chúng ta phải đi đường vòng. Những kẻ khác hẳn cũng vậy… Nếu chúng ta tìm được chính Nhà Huyền Bí kia, thì—”
“Không thể!” Layork chưa nói hết câu đã bị Morris cắt ngang.
“Đừng cố tìm gã đó!” Layork ngạc nhiên. Morris đã dứt khoát, trực tiếp và kiên quyết bác bỏ ý kiến của hắn. “Nhớ kỹ. Trừ phi hắn trực tiếp tìm đến ngươi, còn không thì đừng bao giờ kiếm chuyện với Nhà Huyền Bí!”
Thấy vẻ mặt u ám của Morris, Layork đột nhiên im bặt, thầm cau mày.
‘Nhà Huyền Bí thực sự đáng sợ đến vậy sao?’
“Đây là thủ đô, Nhà Huyền Bí sẽ không dễ dàng lộ diện, chúng sẽ dựa vào đám tay chân để tiêu diệt chúng ta—đó cũng chính là cơ hội của ta.” Morris nghiến răng, lộ vẻ dữ tợn. “Hãy để đám giả nhân giả nghĩa, tự cho mình là cao quý như quý tộc kia thấy sức mạnh của Băng Brotherhood, sức mạnh của những kẻ từ ‘đáy xã hội’! Chúng ta, những kẻ giết chóc để thoát khỏi núi thây biển máu, không phải thứ mà đám cầm quyền của Băng Blood Bottle có thể so sánh.
“Kể cả khi không thể thoát thân, Hắc Kiếm sẽ báo thù cho chúng ta! Dù kẻ thù có là Nhà Huyền Bí đi nữa!”
…
Trong căn nhà tối tăm, chỉ le lói một ngọn nến kiểu truyền thống..
“Ngươi nói tất cả người của chúng ta đều bị nhốt ở Chợ Phố Đỏ? Đến giờ, ngoài vài tên du côn, chưa có ai tên thủ lĩnh nào xuất hiện?”
Nazri quỳ một gối, kính cẩn và sợ hãi trước cấp trên trực tiếp của mình, “Con Mắt Không Ngủ” Kobryant Lance. Hắn báo cáo: “Ngay sau khi ca gác của tôi bắt đầu, thì có một nhóm người của chúng ta chạy ra từ trong phố. Theo chúng, khi Morris ra lệnh rút lui, vài kẻ đầu tiên muốn thoát ra đã bị Sven và Dorno phục kích và giết chết.”
“Việc này kéo dài cho đến vừa nãy, khi Dorno và Sven chết ở lối vào. Họ mới thoát ra an toàn.”
Không ai biết “Con Mắt Không Ngủ” Kobryant Lance năm nay bao nhiêu tuổi. Chỉ biết rằng, từ khi Băng Brotherhood thành lập, hắn đã là thủ lĩnh phụ trách thu thập tình báo. Hắn kỳ dị, cực kỳ bí ẩn và kín đáo.
Hắn luôn ẩn mình trong chiếc áo choàng đỏ tối, chỉ lộ ra chiếc cằm khô khốc gầy guộc. Bất kỳ ai bị hắn nhìn chằm chằm đều cảm thấy lạnh buốt thấu xương.
Lance suy nghĩ một lúc, chậm rãi hỏi.
“Sven và Dorno đều thuộc Mười Hai Cường Giả. Sven cực kỳ bền bỉ, trong khi Dorno giỏi ám sát. Chỉ những kẻ như Mười Ba Tướng Quân trở lên mới giết được cả hai tên đó. Là Layork? Moria? Hay Adrienessa hoặc Talon? Có lẽ là Cenza và Morris, hai Trụ Cột? Ngươi có tìm được kẻ đã giết 2 tên đó không?”
Lời Lance nhẹ nhàng, mơ hồ khó tả, như vọng từ một căn phòng khác. Nazri lắc đầu, cố kìm nén nỗi sợ trong lòng.
‘Một sai lầm lớn. Morris hẳn sẽ rất giận ta,’ Lance thầm nghĩ, nhưng vẻ ngoài vẫn bình tĩnh. ‘Đã đến lúc dọn dẹp lũ chuột trong băng. Brotherhood đã tồn tại mười hai năm, hiển nhiên mọi thứ phải khác hẳn so với thời mới thành lập bởi vài lão già.’
Lance cười kỳ quái. Hắn vẫy tay ra lệnh cho Nazri: “Đánh thức và kích hoạt tất cả Kẻ Không Ngủ ở Quận Hạ Thành, dù chúng có đang trong ca trực hay không. Phái đội tuần tra thứ hai và thứ ba đến Chợ Phố Đỏ! Ta muốn biết mọi thứ ở đó chi tiết đến cực điểm, từ mái nhà đến cống rãnh!”
“Vâng, thưa ngài!”
“Bảo những kẻ đã may mắn trốn thoát cẩn thận nhớ lại sự việc trên phố. Chọn người tinh anh nhất từ đội tuần tra thứ nhất lẻn vào Chợ Phố Đỏ lập trạm tuần tra, bất chấp hy sinh. Chim bồ câu, pháo sáng, đuốc. Ta không quan tâm ngươi dùng gì, ta muốn liên lạc với Cenza và Morris! Ta muốn một kênh thông tin thông suốt từ Phố Đen đến Chợ Phố Đỏ!”
“Vâng, thưa ngài!”
“Phái đội tuần tra thứ tư đến các lãnh địa khác, từ Phố Đen đến Khu Nhà Hoang, từ rãnh thoát đến kênh đào, từ chợ đến Cổng Tây Thành! Ta muốn chúng cảnh giác toàn diện! Không thể lơ là biện pháp phòng thủ tại tổng bộ, đặc biệt lúc này!”
“Vâng, thưa ngài!”
“Chia đội tuần tra thứ năm làm hai! Một đội thông báo cho các lãnh đạo khác trong tổ chức, đội kia mau đến Vương Quốc Eckstedt mang lão già Ramon về! Nếu hắn không chịu, nói rằng đây là ý chí của Hắc Kiếm!”
“Vâng, thưa ngài!”
Cả Cenza và Morris đều là Lục Trụ không thể đụng vào. Băng Blood Bottle muốn bắt hai kẻ này mà không chịu tổn thất lớn. Điều đó là bất khả thi.
Lance cúi đầu, vuốt ve chiếc nhẫn hồng ngọc trên tay. ‘Tên béo chết tiệt kia từng là cận vệ của Hắc Kiếm! Còn gã to lớn Cenza, hừ! Thứ duy nhất cứng hơn nắm đấm hắn có lẽ là tính khí của hắn.
‘Hơn nữa…’ Lance thầm nghĩ, ‘Còn tên đầu bếp Edmund chết tiệt nữa… Kẻ thắng vẫn chưa được định đoạt đâu.’
Biểu hiện của Lance đột ngột thay đổi khi hắn nhận ra vẻ mặt lạ lùng của cấp dưới. “Ngươi còn gì muốn nói sao?”
“Vâng, thưa ngài!” Mồ hôi lạnh Nazri túa ra, hắn nghiến răng cúi đầu. “Các anh em tuần tra vừa phát hiện lũ ăn mày ở Khu Nhà Hoang đã bỏ trốn hết! Chúng tôi chỉ bắt được vài đứa và nhốt lại vào hầm ngục. Giờ đang chuẩn bị tra khảo.”
Cằm Lance khẽ động. Giọng “Con Mắt Không Ngủ” bình tĩnh hỏi: “Tra khảo về?”
Nazri siết chặt nắm đấm, cúi đầu, khó khăn bổ sung thông tin đáng lo hơn. “Quide Roda đã chết ở Khu Nhà Hoang. Phụ tá của hắn, Nayer Rick, đang ở ngoài xin phép được gặp ngài.”
…
“Xuống đi. Rồi ẩn nấp kĩ vào.” Giọng Jala lại lạnh lùng. “Chúng ta không tránh được trận này.”
Thales nhanh chóng trượt xuống, ẩn mình sau cột đá kín đáo. Cậu lấy khăn đen che mũi.
Xung quanh nồng nặc mùi máu. Thales chỉ kịp thở hai hơi, Jala đã lao vút lên mái nhà. Nàng lộn ngược, thân trên cúi gập, hai tay chạm đất như đang phải né ám khí.
*Vù!*
Khi Jala đứng dậy, Thales nghe tiếng gió rít vang vọng khắp phố.
Ngay sau đó, Jala rơi từ mái nhà xuống. Hai lưỡi dao từ chân đã nằm gọn trong tay. Dao Chi Lang liên tục cắt xén rít lên trong gió.
Giữa những làn gió mơ hồ, Thales chỉ nghe tiếng áo quần bay phần phật trong cơn gió lốc, chẳng rõ liệu Jala có chém trúng thứ gì không.
Sau đó, một bóng xám với dáng vẻ gầy gò, xuất hiện trên phố.
“Ồ! Chẳng phải là nữ bartender của Quán rượu Sunset đây sao? Cô mang cả kính bảo hộ theo, định đi bơi à? Đừng ngạc nhiên thế. Ta từng cải trang và đến uống một ly ở Phố Đen.” Giọng nam kỳ quái, lẳng lơ và thô lỗ, “Hôm nay cô lại mặc đồ màu xám nữa à? Tiếc thật, bữa nay thời lại còn tiết xấu. Bằng không chúng ta sẽ là đôi tình nhân xứng đôi vừa lứa.”
Jala chưa bao giờ nói nhiều trong trận. Nàng khẽ quỳ một gối. Thales biết tư thế này sẽ dẫn đến đòn đánh tiếp theo.
Gã đàn ông tóc xám tiến lên vài bước. Dưới ánh trăng mờ, hình xăm mờ ảo trên mặt hắn lộ ra.
“Ta nên giới thiệu. Ta là Midira Ralf. Cô cũng có thể gọi ta là ‘Kẻ Theo Gió Ma’.”
Tim Thales thắt lại. ‘Lại một trong Mười Hai Cường Giả.’
“Nhân tiện, cô bartender nhỏ. Cô là kẻ đã giết bỏ Dorno và Sven nhỉ? Nhưng mà đừng có hiểm lầm, ta cũng ghét cả hai thằng khốn kia, nhưng sếp đã ra lệnh—”
Jala đột ngột tăng tốc. Khoảnh khắc sau, nàng đã lặng lẽ, nhanh chóng lao đến trước mặt hắn.
Hai lưỡi dao, ở các góc kỳ lạ, vừa chém ra vừa đổi hướng.
‘Liên Sát Dao!’ Thales thầm reo trong lòng.
Sau bao lần chứng kiến Jala tấn công chớp nhoáng, sẽ là dối trá nếu nói cậu không khát khao sức mạnh và mong muốn trở nên mạnh mẽ hơn.
Tuy nhiên, Ralf biến mất, lưỡi dao chém vào hư không!
‘Không trúng?’ Tim Thales siết chặt.
Jala không dừng. Nàng xoay người, Dao Chi Lang tay phải lập tức vung giữa không trung.
*Đinh!* Tiếng kim loại va chạm vang vọng.
Bóng Ralf hiện ra bên phải Jala, hắn vội lùi hai bước.
“Này, sao cô giống Layork thế?” Ralf khẽ vuốt lưỡi dao ẩn sau tay trái. Hắn không nhịn được nói: “Chẳng lẽ đám Băng Brotherhood các ngươi đều biết rõ ta ẩn mình ở đâu sao? Mà hơn nữa, sao cô không thích nói—”
Chưa dứt lời, một Dao Chi Lang đã bay tới.
‘Tức Khắc Sát Dao.’
*Vù!*
Gió nổi quanh Ralf. Dao Chi Lang lảo đảo giữa không trung.
*Keng!*
Sau đó, lưỡi dao bị kiếm hắn đánh văng, nhưng bóng Jala đã xuất hiện trước Kẻ Theo Gió Ma, nhanh như lưỡi dao vừa nãy.
Ngay khi hắn chưa kịp phản ứng, tay trái Jala liền xẻo ngang vào bụng Ralf.
‘Trúng chưa?’ Thales hồi hộp chờ "Tức Khắc Sát Dao" thành công.
Tuy nhiên, cậu liền thất vọng khi thấy áo xám của Ralf bay lên với tốc độ khó tin, chống lại trọng lực.
‘Nguy hiểm thật, nhưng hắn đã né được lưỡi dao!’
Song, lần này, Thales cảm thấy Ralf đã phải chật vật mới né được. Vì bóng hắn đã mờ đi thay vì biến mất không dấu vết.
Jala muốn tiếp tục tấn công nhưng dường như vấp phải thứ vô hình, ngăn cản cô tiếp tục cuộc tấn công không ngừng nghỉ.
‘Sức mạnh của gió?’ Thales cúi đầu, nhớ lại kiến thức kiếp trước.
Nữ bartender lặng lẽ lùi lại. Nàng nhặt lưỡi Dao Chi Lang còn lại từ sàn lên, chờ cơ hội tiếp theo.
“Suýt nữa thì. Ngay cả một bartender của Băng Brotherhood cũng mạnh tới vậy sao?”
Ralf khẽ lau vết rạch trên bụng, vẻ mặt khó chịu.
Vết thương sâu hơn dự đoán, và do góc dao lạ, tốc độ cũng vượt ngoài dự tính. ‘Kỹ thuật dao có thể đe dọa đến cả chiến binh cấp Siêu Việt? Trông cứ quen quen.’
Jala chỉnh kính bảo hộ. Nàng cầm dao, quỳ một gối.
“Này, bartender,” Ralf đột ngột nói với vẻ u ám khi thấy đối thủ chuẩn bị tấn công. “Trước khi đến Constellation, ta đã từng lang bạt khắp lục địa một thời gian. Có lần, ta đã chứng kiến một vụ ám sát ở Công quốc Sera."
“Đó là vụ ám sát trực diện nhất, mạo hiểm nhất và cũng khó phòng bị nhất mà ta từng thấy. Những sát thủ với song dao, tấn công từ mái nhà. Chúng đột sát nhanh chóng và liên tục, không thể ngăn cản.”
Ralf cúi đầu, giọng nhẹ nhàng trở nên trang nghiêm và chân thành. "Vậy, ‘Hoàng Trùng Dao’ Bannette Charleton, hắn là gì của cô?”
Jala không đáp nhưng theo bản năng, Thales cảm thấy có điều gì đó không ổn.
‘Bannette Charleton?’
Khoảnh khắc sau, nữ nhân viên pha chế lập tức lao tới.
Thales có cảm giác rằng tâm trạng nữ bartender tĩnh lặng này đã thay đổi sau khi nghe tên đó, nàng gầm lên điên cuồng.
“Ta chẳng có quan hệ gì với kẻ đó cả!” Nữ bartender giận dữ tấn công.
Thales đã thấy Jala tấn công nhiều lần. Cho đến giờ, đòn của nàng luôn lặng lẽ, đơn giản, trực diện và chí mạng, nhưng lần này thì khác.
Đây là lần đầu Thales nghe tiếng dao của Jala vang dội đến thế.
*Bùm!*
Biểu cảm Ralf nhanh chóng thay đổi.
…
*Keng!*
Tiếng sấm vang khi kiếm và đao va chạm.
Năng lượng hào nhoáng bùng nổ từ hai bóng người. Một bên là màu sao lam, bên kia là đỏ rực.
Vị sĩ quan quý tộc đầy triển vọng, Kohen Karabeyan, nghiến răng. Cảm nhận sức mạnh đến từ lưỡi kiếm của kẻ thù, cậu nhận thấy đối thủ không hề kém cạnh mình tí nào. Ít nhất cũng phải là một cao thủ cấp Siêu Việt. Cậu không nhớ lần cuối gặp đối thủ thế này là khi nào.
‘Từ trận chiến với lũ Orc hay là lúc mình thách đấu Miranda?’
Hai luồng năng lượng lao vào nhau nhưng Kohen biết mình đang gặp bất lợi.
Sức mạnh sao lam trong thanh saber bạc trắng bắt đầu lóe lên. Kohen biết nếu cứ tiếp tục thế này, cậu sẽ bại trận.
Cậu đột ngột lắc người. Theo đà này, cậu liền thoát khỏi trận kiếm đấu với đối thủ. Hai bóng người đột ngột tách ra vài bước do quán tính.
Kohen lấy lại thế sau khoảng sáu bước. Tuy nhiên, kẻ thù của cậu chỉ cần hai bước.
Kohen vẻ mặt nghiêm trọng, bắt đầu cân nhắc lời của Giám đốc Lorbec. Cậu quay sang nhìn kẻ thù đáng gờm và hỏi lớn: “Thứ ngươi đang dùng là một trong những kiếm thức của Tháp Diệt Trừ.”
Đối thủ không đáp. “Nhưng ngươi lại sẵn sàng hạ thấp bản thân, gia nhập Băng Blood Bottle, làm du côn, làm điều ác, bắt nạt kẻ yếu? Tháp Diệt Trừ dạy ngươi kiếm tâm để ngươi làm chó săn cho kẻ khác, trở thành loại người chỉ biết bắt nạt kẻ yếu và sợ hãi trước kẻ mạnh sao?”
Đối thủ của cậu chậm rãi quay lại. Vai trái hắn được bảo vệ bởi mảnh giáp đen, tay phải quấn băng. Dưới trang phục đỏ đen, cơ bắp mạnh mẽ mơ hồ lộ ra.
Hắn là người có màu da trắng, nhưng không toát lên vẻ thanh lịch hay tinh tế—vì đôi mắt hắn lộ rõ sát khí. [note85500]
Gã lặng lẽ đánh giá viên sĩ quan.
‘Thằng cảnh sát chết tiệt này là kẻ đã phá huỷ hết những cái bẫy của sếp à? Tư thế và hành động của gã… hắn đến từ Tháp Diệt Trừ, và từng được huấn luyện quân sự?’
Tên kiếm sĩ trong trang phục đỏ đen nhẹ nhàng xoay thanh trường kiếm màu lục lam, phần chuôi có một vòng cung bảo vệ [note85501]. Sau đó, hắn thản nhiên nói: “Này, tên cớm kia! Từ khi nào sở cảnh sát lại dám 'đá chén cơm' của Băng Blood Bottle?”
Kohen tiến lại gần tên kiếm sĩ, lạnh lùng đáp: “Bây giờ, ta không phải cảnh sát. Ta chỉ là Kohen Karabeyan, một Kiếm Sĩ Diệt Trừ, hỏi một kiếm sĩ khác. Trả lời cho ta xem!”
Hai bên im lặng được một lúc. Biểu cảm tên kiếm sĩ đỏ đen dần nghiêm túc. “Kiếm tâm của ta là ý chí không bị kìm nén, tự do lựa chọn, và theo đuổi sức mạnh."
“Chỉ cần nguyện vọng của ta trở thành hiện thực, thì dù có là Băng Blood Bottle, Băng Brotherhood, Shadow Shield, Cục Mật Vụ Vương Quốc, Vệ Binh Hoàng Gia, thậm chí cả Tháp Diệt Trừ, đều không quan trọng với ta. Vậy nên, câu hỏi của ngươi thật vô nghĩa. Còn ngươi, thằng cớm, ngươi cam tâm trở thành con chó cho vương quốc. Ta đoán rằng nhận thức của một con cẩu là tất cả những gì ngươi học được từ cái Tháp cũ rích kia.”
Nghe một Kiếm Sĩ Diệt Trừ khác không tôn trọng Tháp Diệt Trừ, thậm chí hơi thù địch, biểu cảm Kohen trở nên nghiêm trọng, xen lẫn kinh ngạc.
Cậu nhớ khi còn huấn luyện ở Tháp, thầy hắn có kể chuyện lúc uống rượu. Đó là chuyện tranh chấp nội bộ, chiến đấu và bi kịch.
Kohen khó tin, nghiến răng nói: “Ngươi… Ngươi từ nhóm Kiếm Sĩ Diệt Trừ ngoài tháp. Ngươi thuộc nhóm Tai Toạ Kiếm.”
Giọng cậu vừa dứt, người kiếm sĩ đỏ đen lập tức hành động!
Sức mạnh Diệt Trừ đỏ rực trào ra từ cơ thể hắn như lũ, tạo sóng dữ chảy dọc theo thanh kiếm lục lam, chém xuống với đà kinh người!
Lưỡi kiếm tàn nhẫn và dữ dội.
Kohen cảm thấy mình đã rơi vào một vòng xoáy đỏ thẫm. Sức mạnh Diệt Trừ trong cơ thể bị xé nát thành từng mảnh, khiến cậu không tụ lực được.
Sát khí theo cùng lưỡi kiếm lao thẳng vào ngực Kohen. Khuôn mặt trắng sáng giờ lại lạnh như sương giá, không còn giữ được bình tĩnh.
Kiếm sĩ đỏ đen lạnh giọng: “‘Tai Hoạ Kiếm’? Tai Hoạ? Ngươi đang so sánh chúng ta với lũ quái vật đấy? Đấy là cách ngươi gọi kiếm của Ngài Crassus ư?”
Kohen nghiến răng. Vũ khí hai bên nhanh chóng va chạm giữa không trung.
“Vậy cũng tốt.” Trong lúc chiến đấu, tên kiếm sĩ vẫn còn sức nói. “Định mệnh của chúng ta là trở thành kẻ thù của đám học giả bảo thủ, lỗi thời và yếu đuối các ngươi. Một ngày nào đó, chúng ta sẽ phá hủy Tháp Diệt Trừ và chứng minh sự lố bịch của các ngươi!” Giọng hắn lạnh lẽo tràn đầy sát khí.
Khoảnh khắc sau, thanh kiếm lam lục lao tới. Thanh saber của Kohen liền đỡ lấy, nhưng ngay lập tức, cậu cảm nhận sức mạnh Diệt Trừ dữ dội đập vào như sóng dữ! Ngay sau đó, Kohen giật mình khi sức mạnh Diệt Trừ của đối thủ xâm chiếm cơ thể viên cảnh sát mà không thể phản kháng. Nó ăn mòn sức mạnh cậu như một loại axit mạnh.
Thanh saber sao lam lấp lánh của viên cảnh sát lập tức bị hất văng. Kohen kinh ngạc, nghiến răng lùi lại. Tuy nhiên, lưỡi kiếm lam lục như hình với bóng cùng sát ý. Bất kể cậu tránh thế nào, nó cũng dí sát phía sau.
Viên cảnh sát trẻ cố dùng sức mạnh Diệt Trừ của mình để thanh lọc sự xâm nhập trong cơ thể.
‘Đây là Vinh Quang Các Vì Sao.’ Kohen thở dài. ‘Sức mạnh Diệt Trừ đáng lẽ phải tỏa sáng rực rỡ trong những trận chiến khốc liệt giờ lại bị ta sử dụng theo cách này.'
Khoảnh khắc sau, thanh saber bạc trắng của viên sĩ quan lại lóe lên. Lần này, hướng đến cổ họng tên kiếm sĩ.
Tuy nhiên, đối thủ lại thật điên cuồng và liều lĩnh. Hắn không thèm nhìn lưỡi kiếm đang lao tới mà toàn lực đẩy lưỡi kiếm màu lam lục giữa thuỷ triều đỏ, nhắm thẳng vào tim Kohen. Sức mạnh Diệt Trừ đỏ rực bùng nổ, xé quàn áo trên ngực Kohen.
Kohen cố duy trì đòn tấn công, nhưng chỉ có thể bất lực nhìn hai thanh kiếm sượt qua nhau, mỗi thanh đâm về phía tim và cổ họng của người kia
‘Chết tiệt! Đây là phong cách của Tai Hoạ Kiếm sao? Ôm cái phong cách kiếm thuật điên rồ đó, sức mạnh vô song, bất chấp mọi cái giá phải trả, và cuối cùng là không có kẻ thắng. Hơn nữa… một sức mạnh bạo lực đáng sợ chưa từng thấy, thứ có thể xâm nhập cơ thể người khác… Không lạ gì khi bọn chúng bị đuổi khỏi Tháp!’
Kohen cười gượng nghênh đón cái chết.
Hai vũ khí, một xanh một trắng. Một bên là thủy triều đỏ điên cuồng không thể cản phá. Bên kia lấp lánh như ánh sao mờ không thể đoán trước.
Kết cục trận chiến đã định.
0 Bình luận